Chương 292: Khó khăn cũng không phụ thâm tình.
"Em mang giày cao gót đứng nãy giờ chắc đã mệt mỏi, anh giúp em chọn vài kiểu váy, em ngồi nghĩ mệt một tí rồi lạị thử nhé." Ánh mắt thờ ơ của anh rời khỏi mặt Kỷ Hằng, ôm chặt eo người trong lòng, cúi đầu nhẹ giọng nói với cô.
Lan Khê ngẩn ra, nhìn về phía anh.
Nghe anh nói như vậy, nỗi xấu hổ không chịu nổi trong lòng cô nhất thời giảm đi không ít, dღđ。l。qღđ xem ra người đàn ông này thật sự biết tâm tư của cô, cũng đủ tự tin đại lượng, biết cô lâu không gặp lại bạn củ muốn ngồi xuống hàn huyên một chút, mà anh nếu cứ ở bên cạnh tất nhiên cô sẽ ngại ngùng.
Thấy cô gật đầu, Mộ Yến Thần hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đi ra.
Ánh mắt Lan Khê nhìn theo bóng anh thật lâu, trong mắt lộ ra yêu thương và quyến luyến mà cô không hề biết.
"Lan Khê, " di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Kỷ Hằng nhẹ giọng kêu tên cô, anh cười yếu ớt hỏi: "Em sắp kết hôn rồi à?"
Nhìn như là câu hỏi, nhưng giọng của anh thản nhiên mà chắc chắn.
Lan Khê ngẩn ra, sau đó gương mặt nhất thời đỏ lên, lắc đầu: "Không phải, anh nhìn lầm rồi, d∞đ∞l∞q∞đ hôm nay không phải em tới chọn áo cưới, chỉ là anh cũng biết sắp tới đại thọ của ông ngoại em, em không thể thất lễ, cho nên đến đây chọn một bộ lễ phục."
Kỷ Hằng vẫn cười yếu ớt như cũ, không đáp lời, sau một lúc lâu mới ngước mắt lên nói: "Hay là em giúp anh chọn vài món, chúng ta vừa đi vừa tâm sự một chút?"
Lan Khê do dự một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Đủ chủng loại đá quý có phong cách cùng giá cả, Kỷ Hằng nhìn như đang nhìn, nhưng ánh mắt chưa hề dừng lại chổ nào, khi học đại học Lan Khê cũng từng ở chung với anh nên quen rồi không cảm thấy có gì không ổn, cô mở miệng hỏi: "Học trưởng, gần đây anh thế nào? Công ty làm ăn có tốt không, anh có được thăng chức tăng lương hay không?"
Kỷ Hằng cười tươi, bên môi tạo nên má lúm đồng tiền thật sâu: "Thăng chức thì không, còn tăng lương thì có tăng thêm, anh bây giờ đã là Tổng giám đốc, còn có thể thăng tới đâu nữa?"
"Anh cũng có thể bỏ đi mà, nhảy sang công ty 4A*, đãi ngộ khẳng định so với hiện tại tốt hơn." Lan Khê thoải mái nói.
*Công ty 4A:
4A là từ viết tắt của The American Association of Advertising Agencies, tạm dịch là "Hiệp hội các Công ty Quảng cáo Mỹ", vì tên quá dài này mà lại có 4 từ đơn bắt đầu bằng chữ A cho nên mới gọi tắt là 4A. Sau này khắp nơi trên thế giới đều coi đây là tiêu chuẩn trong ngành công nghiệp quảng cáo, có trình độ, quy tắc cốt lõi tổ chức, sau đó thay đổi tên gọi của nước Mỹ thành tên gọi của quốc gia hoặc khu vực của quốc gia đó, hình thành một công ty quảng cáo 4A tại khu vực. Thỏa thuận của khách hàng chính của tổ chức này là về chi phí truyền thông ước tính (17,65%) để tránh cạnh tranh không lành mạnh. Kể từ đó, các công ty quảng cáo sẽ tập trung vào sự sáng tạo và dịch vụ khách hàng, tạo ra một loạt các sáng tạo tuyệt vời. Do đó, công ty quảng cáo 4A đã trở thành mục tiêu mà các tổ chức muốn tham gia.
"Em đây là đang oán giận phải không ?" Kỷ Hằng gõ lên đầu cô một cái, cười nhẹ, "Bản thân vì hiểu lầm nên bị sa thải, cho nên không muốn anh ở lại đó?”
Lan Khê giơ tay che trán, cũng không nhịn được cười: "Em nói đùa với anh đấy, thế mà cũng không hiểu."
Sau một lúc lâu nụ cười của cô biến mất, tay nhè nhẹ loay hoay trên kệ y phục, "Thật ra em cũng không oán trách ai, trường hợp của em lúc trước chủ tịch Hội Đồng Quản Trị sa thải là đúng, đổi lại là người khác thì cũng sẽ làm như vậy thôi, em không để ở trong lòng." Nói xong nhìn anh lắc đầu, "Thôi xong rồi, lâu lắm không gặp anh, ngay cả ăn ý trước kia, bây giờ không có rồi."
Kỷ Hằng chỉ cười không nói lời nào, trong lòng suy nghĩ, thật ra anh tha thiết ước mơ được gặp lại cô, nhưng không nói ra mà thôi.
"Hôn lễ của em dự định khi nào tổ chức? Năm nay hay là năm sau? Nói cho anh biết, anh xin phép nghỉ trở về tham dự, hiện giờ cấp trên cũng xem trọng anh, nên có xin nghỉ phép vài ngày vẫn được.” Anh thì thầm chân thành.
Lần này Lan Khê cũng không thể lại giả bộ ngớ ngẩn để gạt anh, mặt hơi hơi đỏ lên, ánh mắt xuyên qua giá áo, len lén liếc nhìn Mộ Yến Thần đang đứng ở phía xa "Cái này em thật sự không biết, chuyện trong nhà còn chưa giải quyết xong, ba em vẫn chưa chấp nhận, nên tụi em cũng không thể xác định thời gian," Cô khẽ cắn môi, trong mắt lóe lên một chút xấu hổ, "... Tất cả để anh ấy sắp xếp, mọi chuyện em đều nghe theo anh ấy."
Nương theo ánh sáng phát ra từ cửa sổ trên cao, Kỷ Hằng nhìn vào khuôn mặt đẹp ngọt ngào, trên mặt hiện lên vầng sáng mê ly của cô, trong khoảnh khắc anh hoảng hốt, hai tay nắm chặt bộ lễ phục hồi lâu vẫn không buông, mãi đến khi lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Anh mới giật mình buông tay ra.
Vốn anh chỉ định hỏi thăm một chút, dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra.
Nhưng bây giờ nghe được, cũng nhìn thấy, trong lòng anh lại hơi không chịu nổi.
Cố gắng để cười, muốn treo nụ cười lên khóe miệng như ngày xưa nhưng làm cách nào cũng không thể phác thảo đúng độ cong, Kỷ Hằng cảm giác cực kỳ suy sụp, trong lòng cực kỳ khó chịu... Khó chịu đến muốn bùng nổ luôn.
"Lan Khê, em... Tại sao em lại chọn anh ta..." Không nhìn cô, anh nói giọng khàn khàn, không nhìn cô, "Ý của anh là, em có nhiều lựa chọn như vậy, cũng có nhiều người theo đuổi như vậy, vì sao lại cứ chọn một người không có khả năng nhất?"
Vì cái gì quá trình gian nan như thế, thống khổ như thế, hay là cô vẫn muốn như vậy?
Trong thời gian học đại học, cô không quá gian nan sao? Khi bỏ đứa bé kia, cô không đau khổ sao? Nếu khi đó đã biết không dễ dàng, nếu khi đó cũng đã nếm qua mùi vị bị thương tổn, vậy thì hiện tại sao cô phải ngần ngại?
Lan Khê giật mình, lòng bàn tay nắm quần áo cũng hơi hơi xuất mồ hôi.
Cô có thể lý giải hiện tại vì sao Kỷ Hằng lại hỏi như vậy, cô vẫn biết tâm tư của anh, vào thời điểm này e là anh không khỏi nghĩ muốn biết một đáp án rõ ràng.
Đưa tay lên sờ vào cổ, chạm đến sợi dây chuyền.
Lan Khê hạ mí mắt, cô tháo sợi dây chuyền ra, nhẹ nhàng mở tay, lộ ra chữ bên trong đưa cho anh xem.
Kỷ Hằng ngớ ra, nhìn sợi dây chuyền kia một chút, bên trong có khắc mấy chữ nhỏ thật tinh xảo, trong lòng cực kỳ đau đớn, cũng không biết là cô có ý tứ gì.
"Học trưởng, anh đoán xem, anh ấy tặng cho em sợi dây chuyền này khi nào?" Lan Khê cười yếu ớt hỏi.
Đầu óc Kỷ Hằng nhất thời không theo kịp, sau một lúc lâu anh lắc đầu đoán không được, nên nói đại: "Khi sinh nhật em?"
"Năm em mười bảy tuổi năm, anh ấy tặng quà Giáng Sinh cho em." Lan Khê cười giải thích, "Học trưởng, anh có nhớ anh ấy hơn em bao nhiêu tuổi không? Khi đó em còn nhỏ như vậy, quan hệ của tụi em mẫn cảm như vậy, anh nói, anh ấy làm sao dám?"
Trong ánh mắt trong trẻo như nước của cô, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Lúc đó em đã bắt đầu thương anh ấy rồi."
"Học trưởng, em không thể nói tại sao lại lựa chọn như vậy, nhưng lúc tụi em tách ra một thời gian dài như thế, em gặp cũng không ít người, nhưng không ai có thể thay thế được anh ấy, không ai trong số họ tên là Mộ Yến Thần, cũng không ai có thể khiến cho em yêu như thế."
Dù cho lúc đó hai người họ hiểu lầm nặng nề, cô hận anh tận xương tủy, nhưng không có cách nào chống cự lại anh đang dần xâm lấn vào trong cuộc đời mình, đoán chừng là anh cắm ghép thuốc phiện vào xương tủy cô, làm cho cô muốn phòng ngừa cũng không xong, trốn cũng không thoát.
Kỷ Hằng lẳng lặng nghe, sắc mặt dần dần trắng bệch, hơi nở nụ cười yếu ớt, gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Tuy chỉ là nguyên nhân đơn giản như vậy, nhưng anh vẫn muốn hỏi ra, tự tìm thương tổn sau khi nghe cô nói.
Anh ta tiện tay chọn một bộ y phục, đi vào thử.
Lan Khê lúng ta lúng túng, không biết vừa nãy mình nói có nặng quá không, cô đi đến ghế tựa bên cạnh ngồi xuống chờ anh ta.
Mấy phút sau Kỷ Hằng đi tới, toàn thân tmàu xám nhạt tinh xảo tôn lên khí chất tao nhã của anh ta, quần áo được cắt khéo, dáng người anh ta cũng là hạng nhất, thấy Lan Khê giật mình, Kỷ Hằng liếc trong gương hỏi cô: "Trông anh thế nào?"
Lan Khê gật đầu: "Rất đẹp mắt."
Kỷ Hằng cười yếu ớt một chút, soi gương chỉnh lại nơ cài, thản nhiên nói: "Mẹ em qua đời năm em mười bảy tuổi, quan hệ giữa em và người trong nhà khi đó rất tệ. Anh nhớ có một đêm vào mùa đông, em mặc áo ngủ từ trong nhà chạy ra đường lớn, hai giờ khuya anh thấy em đứng trước cửa nhà anh."
Lan Khê ngẩn ra, không biết tại sao anh ta lại nhắc tới chuyện này.
" Ngày đó anh không biết em tới cùng đã gặp chuyện gì, nhưng ngày hôm sau khi tỉnh dậy cảm xúc thay đổi rất nhiều, Kỷ Diêu rất lo lắng cho em, thậm chí mẹ anh cũng không đợi giải thích còn quát lớn anh tưởng rằng anh quát lớn bắt nạt em," anh ta cười cười, trong mắt như có thể phản chiếu ra bóng dáng người thiếu niên năm đó, "Lúc đó anh lại có ảo giác, trong tương lai nhất định em sẽ ở trong nhà anh, cả nhà anh đương nhiên coi em như báu vật sẽ đối xử thật tốt với em, bao gồm cả anh cũng thế…. Tất nhiên, cách đối xử này đi liền với loại thân phận đặc biệt. Mẹ anh thật sự rất lợi hại, khi đó bà cũng nhìn ra được, hỏi anh có đúng là anh thích em không? Anh nói là….Em và các cô gái khác, chỉ là khi anh nhìn thấy thì nghĩ muốn được che chở, bảo vệ em, không để em phải khóc nữa. Em có thể bị mọi người trân thế giới này ủy khuất nhưng ít nhất ở nơi đây em được thoải mái, vui vẻ.” Lan Khê không nghĩ tới anh ta lại nói trắng ra những lời này, chua xót trong tim càng lúc càng bị lấp kín, chỉ nhìn anh ta không nói lời nào.
Anh ta chậm rãi đi qua, hai tay chống trên mặt bàn, nhìn vào mắt cô nói: "Về sau có một ngày… Chính là lúc này, em nói cho anh biết, về sau không cần anh che chở cho em rồi."
Bởi vì, Lan Khê, bên cạnh em đã có một người yêu em, anh ta có thể bảo vệ và cho em ấm áp.
Kỷ Hằng cười cười, khuôn mặt hơi trắng bệch, để tay lên vị trí ngực nói giọng khàn khàn: "Lan Khê, anh phải thừa nhận chỗ này của anh hơi không thoải mái, nhưng anh vẫn thật sự vui mừng, em hiểu không?"
Em có thể hiểu tâm tình của anh bây giờ không?
Nước mắt nóng bỏng tràn ngập đôi mắt, Lan Khê nói không nên lời, một câu cũng nói không thành lời, cô nhớ rõ những tổn thương phải chịu khi còn trẻ của mình, cũng biết vai trò của Kỷ Hằng ở trong đó, thế giới này không thiếu tình cảm chính đáng, nhưng tình cảm này, cô lại không thể báo đáp.
"Đừng khóc..." Anh thì thầm, nhẹ tay đặt trên mặt cô, cười yếu ớt nói: "Đừng khóc ... Hôm nay tình cờ anh gặp em, không chủ ý nói những lời này với em. Anh cũng không muốn đánh nhau ở trong này đâu, nếu để anh ấy nhìn thấy lại tưởng rằng anh ức hiếp em.”
"Học trưởng, em sẽ nhớ đến anh." Lan Khê nghẹn ngào thốt ra một câu.
"Đừng nói như vậy, anh còn chưa chết đấy..." Anh cười nói rôm rả.
Lan Khê nhịn không được đẩy tay anh ta ra, ánh mắt u oán nhìn anh, cảm giác trong nụ cười của anh chứa đầy nỗi đau, nhất thời hoảng hốt liếc mắt một cái, nhưng anh đã xoay mặt chỗ khác không nhìn cô nữa.
/362
|