"Dật Thanh ——"
Nghe được âm thanh Vân Mẫu ngẩng đầu lên thấy hình ảnh Vân Dật Bạch vào cửa. Trong trí nhớ hình ảnh cùng lúc này có chút mơ hồ.
Trong mơ hồ, bà giống như thấy được mỗi khi Chủ nhật về nhà cũng sẽ từ cửa đại môn bắt đầu gọi người, cho đến khi Dật Thanh xuất hiện. Trí nhớ cùng biểu hiện hỗn loạn.
Sợ giấc mộng bị nát vụn, Vân Mẫu quên mất chỗ mình đứng lúc này là bậc thang, nhấc chân đi ra ngoài.
Động tác này của mẹ Vân khiến gương mặt sợ hãi tái nhợt của Thi Tĩnh thoáng chốc trắng bệch, nhấc chân định dìu bà, thì cũng đã trễ. Chỉ có thể mặc cho Vân Mẫu ngã xuống ở trên người của cô, mà mới vừa cánh tay bị đau, không thể tránh khỏi một lần nữa đụng vào bậc thang. Trước mắt cô tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
"Mẹ ——"
Vân Dật Bạch thấy thế bước nhanh về phía trước, chỉ tới kịp tới đỡ mẹ dậy.
"Mẹ, mẹ không có sao chứ? !". Đôi mắt hắn nhìn mẹ từ trên xuống dưới. Xác định mẹ mình yên vô sự hắn lúc này mới chuyển sang Thi Tĩnh vẫn còn ở trên đất.
"Tôi không sao!" Không đợi Vân Dật Bạch mở miệng hỏi thăm, Thi Tĩnh tự động trả lời, lại ngồi dưới đất bất động.
Đỡ mẹ xoay người vào nhà, Vân Dật Bạch quay đầu lại liếc mắt nhìn, Thi Tĩnh đang cố gắng muốn đứng lên.
Tay không bị thương chống mặt đất cật lực đứng lên, một giây kế tiếp thân thể lại nhũn xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc nào nhìn mắt cá chân bắt đầu đau, nước mắt đều muốn chảy ra.
Cật lực đứng dậy, một chân nhảy hướng cửa sau đi.
Cô không muốn bộ dạng chật vật như vậy của mình lúc này bị người khác phát hiện, nhất là Vân Dật Bạch!
Tìm Hoàng bá mượn thuốc đỏ, lúc này cô mới bôi một chút xíu lên một chân và cánh tay đi lên lầu. May mắn đoạn đường này cũng không có gặp phải người nào. Thật vất vả trở về phòng, cô đã mệt đầu đầy mồ hôi.
Tay đau, chân đau! Tất cả đau đớn tựa hồ trong khoảnh khắc gói gọn trong toàn thân của cô. Nghiêng người ngã ở bên giường, nước mắt chảy xuống hốc mắt. Trong đầu một mảnh trống không, cô cũng không hiểu tại sao mình khóc? Bởi vì đau không? Có lẽ thôi.
Đôi mắt đẫm lệ nhìn về bốn phía xa lạ, cô phải không ngừng tự nói với mình, cô chỉ là làm trả lại một người tới chỗ này. Nhưng là, mỗi khi thấy bộ dáng nhớ con kia của bác Vân, lòng của cô, giống như là bị đao khoét máu thịt đau đớn.
Là lỗi của cô, nếu như không phải là bởi vì cô, Dật Thanh cũng không sẽ chết! Người khởi xướng đều là cô!
Đau đớn gói trong toàn thân của cô, thuốc đỏ từ trong tay tróc ra. Trong nháy mắt, cô hi vọng những thứ đau đớn này có thể mang đi những thứ áp lực cô đã vô lực thừa nhận.
Ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ,cô cứ như vậy ngã xuống bờ giường.
Lại một lần nữa đóng vai em trai Dật Thanh trấn an mẹ, Vân Dật Bạch buồn bực ở ngực tức giận tìm nơi phát tiết.
Không tìm được Thi Tĩnh, hắn nổi giận nhìn trước ý đồ muốn tránh xa sóng gió của lão Hoàng, "Đứng lại. Thi Tĩnh đâu?"
Lão Hoàng không chạy trốn thành công chỉ lên lầu nói, "Thi tiểu thư ở trên lầu, cô ấy ——". Nói còn chưa dứt lời, Vân Dật Bạch đã cất bước đi lên lầu.
Lão Hoàng không khỏi có chút lo lắng, Thi tiểu thư giống như bị thương, Đại Thiếu Gia như bây giờ đi lên ——
Lão Hoàng lo lắng quyết định đi lên lầu xem một chút, có chuyện gì, ông giúp một tay.
Vân Dật Bạch thừa nhận, hắn chính là trong lòng có giận dữ muốn tìm Thi Tĩnh giải tỏa . Lăng Thiếu Dương hiểu rõ sự tình ngọn nguồn trước sau, luôn nói hắn đây đối với Thi Tĩnh không công bằng.
Mà hắn luôn là cười nhạt coi thường. Công bằng? Cái gì công bằng?
Hắn hận, nếu như không phải là bởi vì cô ấy, hắn bây giờ cũng sẽ không phải một người chia ra diễn hai vai tới trấn an tinh thần thất thường của mẹ mình. Người em trai dịu dàng cũng sẽ không bị mất mạng.
Đây tất cả đều là lỗi của cô!
Một cước đá văng cửa phòng tạm thời của Thi Tĩnh, lửa giận đến miệng không còn kịp nữa phát tiết, bị tình cảnh trong nhà ngăn miệng lại!
Nghe được âm thanh Vân Mẫu ngẩng đầu lên thấy hình ảnh Vân Dật Bạch vào cửa. Trong trí nhớ hình ảnh cùng lúc này có chút mơ hồ.
Trong mơ hồ, bà giống như thấy được mỗi khi Chủ nhật về nhà cũng sẽ từ cửa đại môn bắt đầu gọi người, cho đến khi Dật Thanh xuất hiện. Trí nhớ cùng biểu hiện hỗn loạn.
Sợ giấc mộng bị nát vụn, Vân Mẫu quên mất chỗ mình đứng lúc này là bậc thang, nhấc chân đi ra ngoài.
Động tác này của mẹ Vân khiến gương mặt sợ hãi tái nhợt của Thi Tĩnh thoáng chốc trắng bệch, nhấc chân định dìu bà, thì cũng đã trễ. Chỉ có thể mặc cho Vân Mẫu ngã xuống ở trên người của cô, mà mới vừa cánh tay bị đau, không thể tránh khỏi một lần nữa đụng vào bậc thang. Trước mắt cô tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
"Mẹ ——"
Vân Dật Bạch thấy thế bước nhanh về phía trước, chỉ tới kịp tới đỡ mẹ dậy.
"Mẹ, mẹ không có sao chứ? !". Đôi mắt hắn nhìn mẹ từ trên xuống dưới. Xác định mẹ mình yên vô sự hắn lúc này mới chuyển sang Thi Tĩnh vẫn còn ở trên đất.
"Tôi không sao!" Không đợi Vân Dật Bạch mở miệng hỏi thăm, Thi Tĩnh tự động trả lời, lại ngồi dưới đất bất động.
Đỡ mẹ xoay người vào nhà, Vân Dật Bạch quay đầu lại liếc mắt nhìn, Thi Tĩnh đang cố gắng muốn đứng lên.
Tay không bị thương chống mặt đất cật lực đứng lên, một giây kế tiếp thân thể lại nhũn xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc nào nhìn mắt cá chân bắt đầu đau, nước mắt đều muốn chảy ra.
Cật lực đứng dậy, một chân nhảy hướng cửa sau đi.
Cô không muốn bộ dạng chật vật như vậy của mình lúc này bị người khác phát hiện, nhất là Vân Dật Bạch!
Tìm Hoàng bá mượn thuốc đỏ, lúc này cô mới bôi một chút xíu lên một chân và cánh tay đi lên lầu. May mắn đoạn đường này cũng không có gặp phải người nào. Thật vất vả trở về phòng, cô đã mệt đầu đầy mồ hôi.
Tay đau, chân đau! Tất cả đau đớn tựa hồ trong khoảnh khắc gói gọn trong toàn thân của cô. Nghiêng người ngã ở bên giường, nước mắt chảy xuống hốc mắt. Trong đầu một mảnh trống không, cô cũng không hiểu tại sao mình khóc? Bởi vì đau không? Có lẽ thôi.
Đôi mắt đẫm lệ nhìn về bốn phía xa lạ, cô phải không ngừng tự nói với mình, cô chỉ là làm trả lại một người tới chỗ này. Nhưng là, mỗi khi thấy bộ dáng nhớ con kia của bác Vân, lòng của cô, giống như là bị đao khoét máu thịt đau đớn.
Là lỗi của cô, nếu như không phải là bởi vì cô, Dật Thanh cũng không sẽ chết! Người khởi xướng đều là cô!
Đau đớn gói trong toàn thân của cô, thuốc đỏ từ trong tay tróc ra. Trong nháy mắt, cô hi vọng những thứ đau đớn này có thể mang đi những thứ áp lực cô đã vô lực thừa nhận.
Ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ,cô cứ như vậy ngã xuống bờ giường.
Lại một lần nữa đóng vai em trai Dật Thanh trấn an mẹ, Vân Dật Bạch buồn bực ở ngực tức giận tìm nơi phát tiết.
Không tìm được Thi Tĩnh, hắn nổi giận nhìn trước ý đồ muốn tránh xa sóng gió của lão Hoàng, "Đứng lại. Thi Tĩnh đâu?"
Lão Hoàng không chạy trốn thành công chỉ lên lầu nói, "Thi tiểu thư ở trên lầu, cô ấy ——". Nói còn chưa dứt lời, Vân Dật Bạch đã cất bước đi lên lầu.
Lão Hoàng không khỏi có chút lo lắng, Thi tiểu thư giống như bị thương, Đại Thiếu Gia như bây giờ đi lên ——
Lão Hoàng lo lắng quyết định đi lên lầu xem một chút, có chuyện gì, ông giúp một tay.
Vân Dật Bạch thừa nhận, hắn chính là trong lòng có giận dữ muốn tìm Thi Tĩnh giải tỏa . Lăng Thiếu Dương hiểu rõ sự tình ngọn nguồn trước sau, luôn nói hắn đây đối với Thi Tĩnh không công bằng.
Mà hắn luôn là cười nhạt coi thường. Công bằng? Cái gì công bằng?
Hắn hận, nếu như không phải là bởi vì cô ấy, hắn bây giờ cũng sẽ không phải một người chia ra diễn hai vai tới trấn an tinh thần thất thường của mẹ mình. Người em trai dịu dàng cũng sẽ không bị mất mạng.
Đây tất cả đều là lỗi của cô!
Một cước đá văng cửa phòng tạm thời của Thi Tĩnh, lửa giận đến miệng không còn kịp nữa phát tiết, bị tình cảnh trong nhà ngăn miệng lại!
/166
|