“Cô nương, cô đã xong chưa?” Ngay khi Tiểu Ngư đang bất giác lâm vào tình trạng tim đập loạn xạ, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng hỏi to rõ.
“Xong rồi.” Tiểu Ngư vội thu hồi suy nghĩ, lên tiếng đáp, mười ngón tay nhanh chóng buộc lại thắt lưng y phục, lại quàng thêm áo khoác, lệt xệt đôi guốc gỗ đi ra mở cửa.
“Cô nương, bữa sáng tôi đã đặt ở trên lầu, còn có một chén cháo hoa cúc mới nấu, cô nương hãy nhanh nhanh nhân lúc còn nóng nếm thử chút.” Tỳ nữ Xuân Yến vừa thấy nàng liền cười rất tươi, cà nhắc bước lại, xắn tay áo chuẩn bị thu dọn.
“Không phải sáng mai mới là Tết Trùng cửu à? Sao hôm nay đã nấu cháo hoa cúc rồi?” Tiểu Ngư đi phía sau nàng, thuận tay thả xuống mái tóc dài đang được cột chặt trên đỉnh đầu, nhận lấy cây lược Xuân Yến đưa lại chải lên mái tóc, cười hỏi cô hầu gái trước mắt, tuy mới mười bảy tuổi nhưng thân hình lại phát triển cường tráng khỏe mạnh.
Xuân Yến từ một năm trước được Phạm Thông lòng thương tràn ra đưa về, cụ thể mà nói, lúc ấy cô gái này chẳng những chân bị què, còn dẫn theo một người cha bệnh nặng khó chữa, đến hôm sau thì tắt thở.
Thiên hạ có bao nhiêu người khốn khổ, nếu mỗi người đều phải giúp thì sẽ tốn bao nhiêu tiền tài và công sức? Vì vậy, Tiểu Ngư luôn không muốn Phạm Thông ở bên ngoài loạn phát thiện tâm. Thế nhưng lúc này người đã vào cửa nhà mình, hai cha con kia lại trong tình trạng thảm hại như vậy, nếu đuổi người ta đi nàng cũng không nói ra được. Sau khi mai táng cha, Xuân Yến liền nhất định ở lại, còn chủ động tỏ ý muốn cả đời làm nô, hồi báo ơn chôn cất cha cho nhà họ Phạm.
Tiểu Ngư bình thường tuy rằng yêu tiền lại hay tính toán, nhưng loại chuyện giậu đổ bìm leo thế này là không thể làm, hơn nữa nhà bọn họ đối với cha con Xuân Yến chỉ bất quá là tiện tay giúp đỡ mà thôi, ân tình này còn xa mới tới mức độ vĩ đại cần người ta cả đời làm trâu làm ngựa mới trả nổi, bắt người ta làm nô không khỏi quá mức vô liêm sỉ. Huống chi Xuân Yến tuy rằng thân có khuyết tật, dáng người lại quá mức cao lớn, nhưng dù sao cũng là một cô gái, sau này nếu lập gia đình, thân phận nô lệ chắc chắn sẽ là trở ngại lớn với hạnh phúc cả đời của cô gái, bởi vậy nàng nhất định chỉ đồng ý nhận cô vào làm thuê, còn lại vẫn giữ lại cho Xuân Yến thân phận tự do.
Xuân Yến cảm động đến rơi nước mắt, làm việc cũng càng thêm ra sức, ngày hôm sau liền đoạt hết việc của Kim Linh từ ba năm trước vào Phạm gia làm tỳ nữ, khiến Kim Linh cũng phải cười mà nói rằng chính mình một nô tỳ chính quy ngược lại giống người ăn trắng mặc trơn. Nhưng nói đi nói lại, hai nha đầu hợp tác với nhau lại khá là ăn ý.
Kim Linh giỏi về kim chỉ nữ công, sức lực yếu hơn, chủ yếu hầu hạ mọi người trong sinh hoạt hàng ngày, giặt giũ quần áo. Xuân Yến tuy chân hơi khập khiễng, nhưng nhiều sức lực, tốc độ làm việc lại nhanh, liền ôm đồm một số việc nặng vốn là của hai huynh đệ nhà họ Phạm. Lại thêm tay nghề nấu ăn của cô cũng không tồi, Tiểu Ngư công việc bận rộn liền dần dần đem chuyện bếp núc cho cô gái, còn mình thì chuyên tâm kiếm tiền và luyện võ.
“Cái này chẳng phải là vì trước đây nô tỳ chưa từng làm sao, nên hôm nay mới thử làm, nếu cảm thấy không tốt còn có thể nhân lúc có thời gian cải tiến tay nghề… Cô nương mau lên lầu đi, chờ nguội sẽ ăn không ngon.” Xuân Yến cười giải thích, động tác trên tay không ngừng lại, đầu tiên dùng túi lưới vớt hết các loại dược liệu trên mặt nước, sau đó lại kéo cái nút mềm nút bên sườn thùng gỗ, khiến nước bên trong rào rào chảy xuống một đường thoát nước đào trên mặt đất chảy ra khỏi phòng. Sau đó lấy quần áo ướt đẫm mồ hôi Tiểu Ngư thay ra bỏ vào giỏ. Hiện giờ cô hầu gái đã quen với việc nhà này có nữ chủ nhân cứ cách hai ba ngày lại có thói quen sáng sớm ngâm tắm bằng nước thuốc, tuy rằng trong lòng vẫn rất lấy làm lạ vì sao cô nương rõ ràng nhìn vô cùng khỏe mạnh, hầu như chẳng hề sinh bệnh mà lại phải thường xuyên tắm nước thuốc chứ?
“Làm khó phần tâm ý này của cô rồi. Được, tôi lên lầu trước đây.” Tiểu Ngư cười gật đầu, tính trở lại phòng mở cửa sổ đón gió, ít nhiều phân tán đi mùi thuốc đông y sót lại trên người. Tắm nước thuốc trợ giúp gia tăng công lực mặc dù hiệu quả tốt, nhưng quanh năm suốt tháng thân thể toàn mùi thuốc đông y thực khiến người ta rất không thoải mái.
“Cô nương..” Xuân Yến bỗng nhiên gọi nàng, gương mặt mày rậm mắt to hơi có vẻ nhăn nhó.
“Có chuyện gì cô cứ nói thẳng là được rồi.” Tiểu Ngư quay đầu cười nói.
“Nô tỳ.. Nô tỳ nghe nói hôm nay trong thành gánh hát Bách Điểu sẽ diễn vở Ngưu Lang Chức Nữ, nên muốn hỏi một chút… Nếu như nô tỳ buổi sáng làm xong hết việc rồi, buổi chiều có thể vào thành xem diễn được không?” Xuân Yến ấp a ấp úng nói.
Tiểu Ngư cười thoải mái: “Tôi còn tưởng có chuyện lớn gì, thì ra là thế. Như vậy có gì đâu, cô cứ đi đi.”
Xuân Yến ngượng ngùng cúi đầu, giọng nhỏ hơn bình thường bảy tám phần:
“Cám ơn cô nương.”
“Cám ơn cái gì chứ, hả?” Tiểu Ngư hơi nhướn mày, nhìn gương mặt cô hầu đỏ ửng, trong lòng hiểu được bảy tám phần, lại cố ý vờ như không biết gì, trêu ghẹo: “Có phải là có người mời cô đi xem hả?”
“Cô nương…” Xuân Yến bị một câu nói toạc hết tâm sự trong lòng, nhất thời quẫn vặn xoắn góc áo, hiếm có mà biểu hiện ra chút phong thái yểu điệu của nữ nhi.
“Được được được, tôi không hỏi không hỏi. Thế này vậy, cô dọn xong phòng tắm thì cứ đi, không nhất định phải đợi đến buổi chiều bắt đầu mở diễn, cũng có thể vào thành trước chơi một chút.” Tiểu Ngư cười bước ra cửa, lập tức đi thẳng lên thang lầu, suy nghĩ vì câu “Ngưu Lang Chức Nữ” vừa rồi của Xuân Yến mà lại bắt đầu tung bay.
Hiện giờ gánh hát Bách Điểu xưa chẳng bằng nay, nổi tiếng khắp nửa kinh thành, nếu không có nàng ngày đó kiên trì, làm sao có tất cả hôm nay?
Tiểu Ngư đi dọc theo hành lang quanh co hướng về lầu các, ánh mắt chậm rãi đảo qua hai viện đã được xây dựng thêm, thực tế đã trở thành nhà mới của Phạm gia, khóe miệng gợn lên một nụ cười cảm thán.
Đúng vậy, ngày đó Phạm Thông quả thực trái ngược hẳn với tích cách ôn nhu từ trước, quyết đoán mà tỏ ý phản đối, trong nhà tất cả phái nam cũng lần đầu tiên toàn bộ đứng về bên Phạm Thông, tỏ vẻ thà rằng ăn cám nuốt rau cũng không đồng ý để nàng đi làm một ca kép bị người xem thường.
Nhưng mà, cũng giống như Phạm Thông mười mấy năm như một vẫn làm việc thiện, Phạm Đại vẫn theo đuổi võ đạo, Phạm Bạch Thái khuyên thế nào cũng không chịu học võ, Tiểu Ngư cũng có tính tình bướng bỉnh đặc trưng của người nhà họ Phạm, một khi nàng cảm thấy sự việc có thể làm cũng đáng để làm, liền tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Có điều, nàng còn không ngốc đến mức dùng cách cố chấp ngu ngốc nhất để phản bác lại quan tâm của mọi người đối với nàng, cũng không như mọi người hy vọng mà cam đoan không lên đài biểu diễn, mà thông minh áp dụng chiến thuật ba phải, ra vẻ mặt ngoài thoạt nhìn chuyện này cứ như vậy bỏ qua, mọi người còn phải nghĩ cách khác, thực tế thì dưới sự âm thầm, nàng ngược lại đi sâu vào tìm cách tháo gỡ để khiến mọi người có thể tự nguyện chấp nhận ngành nghề thấp kém này.
Về phần nguyên nhân không để ý mọi người phản đối mà vẫn kiên trì, nói cao thượng một chút, là nàng không phục thế nhân kỳ thị ngành nghề này, bất bình cho những người ca kép đã trả giá tôn nghiêm của chính mình để giúp mọi người được vui vẻ, ngược lại còn bị phỉ nhổ, muốn hoặc ít hoặc nhiều thay đổi một chút tình cảnh đó, cứu vớt những người mạo hiểm vất vả cực nhọc làm công việc giải trí cho mọi người.
Nói tục tằng hơn thì, rất đơn giản. Chỉ có một chữ: Tiền.
Quả thật, địa vị đào kép trong lịch sử vẫn luôn xếp mức hèn kém, đào kép bình thường cũng đều bị bắt buộc, vì bất đắc dĩ nên mới bước trên con đường này. Nghệ nhân bình thường vô cùng gian khổ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt được ấm no, nhưng, chỉ cần có thể vào nhóm nổi tiếng, thu nhập tuyệt đối sẽ không thấp. Tựa như ngày ấy nàng chỉ hát một bài từ khúc, vài phút thời gian liền kiếm được ba trăm văn, nếu không có ngày đó thử nghiệm, nàng không thể lấy tiền thưởng người ta ném lên sân khấu thì còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Căn cứ vào hai điểm này, Tiểu Ngư bắt đầu suy nghĩ càng kỹ càng cẩn thận và toàn diện hơn.
Về phần người nhà không muốn để nàng lên đài, thật ra lại dễ nói. Ngày đó nàng đi biểu diễn, vốn là che một khăn che mặt phía trước, cũng không báo cho đối phương biết tên thật, hơn nữa nàng sở dĩ muốn tham gia vào ngành nghề này, mục tiêu cuối cùng là làm bà chủ đứng sau một đoàn hát chứ không phải chính mình cố sức biểu diễn trên khán đài.
Kinh thành này ngọa hổ tàng long, giọng hát vang hơn nàng, trong hơn nàng, quyến rũ hơn nàng còn có khối người, mà có thể đứng vững nổi bật trong ngành giải trí đại chúng dưới chân thiên tử, cơ hồ tùy tiện tìm một người cũng có thể chuyên nghiệp hơn nàng, nàng cần là tìm một số người có thiên phú, đồng thời có thể tin tưởng là người của mình được. Về phần mặt khác mà Phạm Thông nói, ca kép thường bị du côn bắt nạt, bị chủ rạp bóc lột, nàng lại càng không lo lắng. Từ xưa đến nay, loại bóc lột người khác như vậy phần nhiều đều là bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa cái gọi là rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, có trí nhớ kiếp trước, nàng cũng đủ tự tin có thể khiến cho người của mình chỉ một lần là nổi tiếng, giống như kiếp trước, diễn viên nổi danh, còn sợ đạo diễn không chủ động tìm đến cửa sao?
Sau khi suy nghĩ quyết định, nàng liền trước đi tìm hai chị em song sinh có nghệ danh là “Phi Yến Hợp Đức” kia, dùng hình thức khế ước ký hợp đồng một năm với hai người, nàng phụ trách truyền dạy, chỉ điểm kỹ năng mới, hai chị em phụ trách biểu diễn, hợp tác phân chia tỷ lệ bốn sáu. Đồng thời, vì trả thù Phạm Đại lúc trước tự ý quyết định, cũng vì an toàn sau này của nghệ nhân dưới trướng mình, Tiểu Ngư không chút khách khí mà kéo Phạm Đại là người không quan tâm nhất đến giai cấp thân phận xuống nước, âm thầm bảo vệ hai chị em.
Kết quả là, đám chủ rạp lẫn du côn lưu manh rất nhanh liền nhận ra hai chị em sinh đôi này không dễ bắt nạt, chỉ vì phàm có người dám nói năng lỗ mãng hay động thủ động cước, ngày hôm sau nhất định biến thành một cái đầu heo, thương tích tùy thuộc vào mức độ bắt nạt hôm trước mà định, không bao lâu sau hai chị em sinh đôi ngày càng nổi tiếng ở các câu lan ngõa tứ con đường biểu diễn trở nên thuận lợi, rốt cuộc không có ai dám động đến các nàng một ngón tay nữa.
Sau bước đầu tiên tạo lập danh tiếng, những nghệ nhân khác chịu đủ chèn ép bắt nạt tự nhiên cũng nghe tiếng mà đến, bắt đầu có lẽ là chỉ vì người ta tìm sự bảo vệ, nhưng dần dần, tất cả mọi người phát hiện trong đầu Tiểu Ngư dường như có vô số những mới lạ hay ho, càng cần hơn cho bọn họ phải cạnh tranh kịch liệt mỗi ngày. Chỉ trong nửa năm, các loại nhân tài dần dần hội tụ, tạp kỹ, thuyết kỹ, hát nói, hài.. từ nhạc sĩ kinh nghiệm phong phú cho tới nghệ nhân lưng còng chân què độc đáo, giỏi về quản lý phụ trách quan hệ xã hội, mê sáng tác, tinh thông về thiết kế trang phục biểu diễn… cơ hồ mỗi người dựa vào tay nghề mưu sinh đều vui mừng phát hiện, mỗi người có tài năng riêng của mình lại có thể ở cùng một nơi hài hòa như vậy.
Muốn chỉnh hợp nhiều người một chỗ như vậy tất nhiên là vô cùng không dễ dàng, huống chi thân Tiểu Ngư còn có một nhiệm vụ gian khổ là mỗi ngày phải kiên trì tập võ: học hết tất cả tuyệt học chân truyền của Phạm gia, học từ Phạm Đại đi trộm về từ các môn phái, cũng phải khiến mỗi kỹ năng đều phải càng ngày càng tốt hơn. Vì tương lai có thể thuận lợi đánh thắng Đinh Triệt đồ đệ lão già quái dị, Phạm Đại quanh năm suốt tháng ra ngoài tìm không biết bao nhiêu người đánh nhau, mỗi khi rảnh liền vùi đầu khổ công sáng tạo chiêu thức mới.
Tiểu Ngư phải cùng đồng thời tiêu hóa hết những kiến thức đó, mặt khác mõi ngày còn phải kéo lê than thể đau nhức nghĩ cách cải tạo mấy chục con người cổ đại kia thành một gánh hát biểu diễn hoàn toàn mới. Dạy bài hát mới, thông suốt cho biên kịch, thông suốt cho sáng tác từ khúc, chỉ đạo động tác hiểu rõ sáng tạo ngôn ngữ cơ thể, phục trang tạo hình, phụ trách sân khấu nhân viên công tác… Có đôi khi nửa đêm mơ lại, nhớ tới lúc đó căn bản là những vấn đề không ngờ đến liên tiếp xuất hiện, mà càng ngày lại càng khó giải quyết, nàng một người chỉ có thể coi là lờ mờ chút ít về hí khúc quả thực hối hận muốn đập đầu vào tường, mắng mình tại sao rõ ràng muốn đi con đường tắt kiếm tiền nhanh chóng, kết quả lại cố tình ngu như vậy mệt nhọc tốn bao nhiêu sức lao động.
Nhưng mà, nhìn những nghệ nhân tự nguyện giao tiền làm học đồ, chỉ cầu tài năng ở nghệ thuật tạo nên một cảnh giới ngày càng cao, ánh mắt đầy ắp hy vọng vào tương lai tốt đẹp, lời bỏ cuộc Tiểu Ngư mấy lần sắp nói ra tới miệng liền nuốt trở về trong bụng.
May mắn là, giống như mỗi người thành công gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua không biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, sau hơn ba trăm ngày xoay chuyển như con quay, nàng rốt cuộc có được một bộ chính kịch hoàn chỉnh có thể biểu diễn, một gánh hát độc lập hoàn toàn, trở thành đối tượng chào mời đắt hàng của các câu lan ngõa tứ.
Có điều, so với diễn xuất đặc sắc của gánh hát, càng hấp dẫn sự hiếu kỳ dân chúng kinh thành hơn, thường thường ở tửu lâu trà quán suy đoán tranh cãi, thảo luận tìm hiểu là, gánh hát mang đến thưởng thức hoàn toàn mới cho mọi người, người chủ đa tài đa năng đứng sau lưng, rốt cuộc là nhân vật thần bí thế nào?
Thực tế, ngay cả cặp chị em sinh đôi gia nhập gánh hát từ đầu, còn có lâu chủ câu lan Đông Tiệm lâu lúc đó dứt khoát đưa cho Tiểu Ngư một trăm đồng tiền đặt cọc cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật sự của nhân vật thần bí này, mà chỉ theo phong thái gương mặt bị che khuất và dáng người cùng giọng nói mềm mại mà kết luận đây chỉ là một cô gái đang độ tuổi hoa mà thôi.
Thật sự biết được thân phận của Tiểu Ngư, ngoài hai anh em sinh đôi và La Đản, Phạm Bạch Thái, cũng chỉ có Nhạc Du thường thường bị Tiểu Ngư túm đi phổ nhạc sửa từ, ngay cả tỳ nữ Kim Linh và Xuân Yến cũng không biết nàng có một thân phận khác.
Mặc dù trong đó tuy rằng cũng có phần do Phạm Thông kiên trì suy nghĩ cho thanh danh con gái mình, miễn cho tương lai tìm không được nhà chồng, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, là vì La Đản.
Người sợ nổi danh lợn sợ béo, năm đó Cảnh Đạo Sơn đuổi bắt bọn họ đã bị bán vào mỏ lấy than, nhưng người biết con trai La Quảng ở tại nhà họ Phạm cũng không chỉ có một mình hắn, ít nhất năm đó có bọn lục lâm cấu kết với quan phủ biết, tên tùy tùng trong quan phủ năm đó biết, có lẽ chủ tử phía trên Cảnh Đạo Sơn cũng biết, cho nên, vì an toàn của gia đình mình, bọn họ chỉ có thể giấu kín mình, cho đến khi tìm được cha La Đản, giải quyết dứt điểm hoàn toàn mọi chuyện mới thôi.
“Xong rồi.” Tiểu Ngư vội thu hồi suy nghĩ, lên tiếng đáp, mười ngón tay nhanh chóng buộc lại thắt lưng y phục, lại quàng thêm áo khoác, lệt xệt đôi guốc gỗ đi ra mở cửa.
“Cô nương, bữa sáng tôi đã đặt ở trên lầu, còn có một chén cháo hoa cúc mới nấu, cô nương hãy nhanh nhanh nhân lúc còn nóng nếm thử chút.” Tỳ nữ Xuân Yến vừa thấy nàng liền cười rất tươi, cà nhắc bước lại, xắn tay áo chuẩn bị thu dọn.
“Không phải sáng mai mới là Tết Trùng cửu à? Sao hôm nay đã nấu cháo hoa cúc rồi?” Tiểu Ngư đi phía sau nàng, thuận tay thả xuống mái tóc dài đang được cột chặt trên đỉnh đầu, nhận lấy cây lược Xuân Yến đưa lại chải lên mái tóc, cười hỏi cô hầu gái trước mắt, tuy mới mười bảy tuổi nhưng thân hình lại phát triển cường tráng khỏe mạnh.
Xuân Yến từ một năm trước được Phạm Thông lòng thương tràn ra đưa về, cụ thể mà nói, lúc ấy cô gái này chẳng những chân bị què, còn dẫn theo một người cha bệnh nặng khó chữa, đến hôm sau thì tắt thở.
Thiên hạ có bao nhiêu người khốn khổ, nếu mỗi người đều phải giúp thì sẽ tốn bao nhiêu tiền tài và công sức? Vì vậy, Tiểu Ngư luôn không muốn Phạm Thông ở bên ngoài loạn phát thiện tâm. Thế nhưng lúc này người đã vào cửa nhà mình, hai cha con kia lại trong tình trạng thảm hại như vậy, nếu đuổi người ta đi nàng cũng không nói ra được. Sau khi mai táng cha, Xuân Yến liền nhất định ở lại, còn chủ động tỏ ý muốn cả đời làm nô, hồi báo ơn chôn cất cha cho nhà họ Phạm.
Tiểu Ngư bình thường tuy rằng yêu tiền lại hay tính toán, nhưng loại chuyện giậu đổ bìm leo thế này là không thể làm, hơn nữa nhà bọn họ đối với cha con Xuân Yến chỉ bất quá là tiện tay giúp đỡ mà thôi, ân tình này còn xa mới tới mức độ vĩ đại cần người ta cả đời làm trâu làm ngựa mới trả nổi, bắt người ta làm nô không khỏi quá mức vô liêm sỉ. Huống chi Xuân Yến tuy rằng thân có khuyết tật, dáng người lại quá mức cao lớn, nhưng dù sao cũng là một cô gái, sau này nếu lập gia đình, thân phận nô lệ chắc chắn sẽ là trở ngại lớn với hạnh phúc cả đời của cô gái, bởi vậy nàng nhất định chỉ đồng ý nhận cô vào làm thuê, còn lại vẫn giữ lại cho Xuân Yến thân phận tự do.
Xuân Yến cảm động đến rơi nước mắt, làm việc cũng càng thêm ra sức, ngày hôm sau liền đoạt hết việc của Kim Linh từ ba năm trước vào Phạm gia làm tỳ nữ, khiến Kim Linh cũng phải cười mà nói rằng chính mình một nô tỳ chính quy ngược lại giống người ăn trắng mặc trơn. Nhưng nói đi nói lại, hai nha đầu hợp tác với nhau lại khá là ăn ý.
Kim Linh giỏi về kim chỉ nữ công, sức lực yếu hơn, chủ yếu hầu hạ mọi người trong sinh hoạt hàng ngày, giặt giũ quần áo. Xuân Yến tuy chân hơi khập khiễng, nhưng nhiều sức lực, tốc độ làm việc lại nhanh, liền ôm đồm một số việc nặng vốn là của hai huynh đệ nhà họ Phạm. Lại thêm tay nghề nấu ăn của cô cũng không tồi, Tiểu Ngư công việc bận rộn liền dần dần đem chuyện bếp núc cho cô gái, còn mình thì chuyên tâm kiếm tiền và luyện võ.
“Cái này chẳng phải là vì trước đây nô tỳ chưa từng làm sao, nên hôm nay mới thử làm, nếu cảm thấy không tốt còn có thể nhân lúc có thời gian cải tiến tay nghề… Cô nương mau lên lầu đi, chờ nguội sẽ ăn không ngon.” Xuân Yến cười giải thích, động tác trên tay không ngừng lại, đầu tiên dùng túi lưới vớt hết các loại dược liệu trên mặt nước, sau đó lại kéo cái nút mềm nút bên sườn thùng gỗ, khiến nước bên trong rào rào chảy xuống một đường thoát nước đào trên mặt đất chảy ra khỏi phòng. Sau đó lấy quần áo ướt đẫm mồ hôi Tiểu Ngư thay ra bỏ vào giỏ. Hiện giờ cô hầu gái đã quen với việc nhà này có nữ chủ nhân cứ cách hai ba ngày lại có thói quen sáng sớm ngâm tắm bằng nước thuốc, tuy rằng trong lòng vẫn rất lấy làm lạ vì sao cô nương rõ ràng nhìn vô cùng khỏe mạnh, hầu như chẳng hề sinh bệnh mà lại phải thường xuyên tắm nước thuốc chứ?
“Làm khó phần tâm ý này của cô rồi. Được, tôi lên lầu trước đây.” Tiểu Ngư cười gật đầu, tính trở lại phòng mở cửa sổ đón gió, ít nhiều phân tán đi mùi thuốc đông y sót lại trên người. Tắm nước thuốc trợ giúp gia tăng công lực mặc dù hiệu quả tốt, nhưng quanh năm suốt tháng thân thể toàn mùi thuốc đông y thực khiến người ta rất không thoải mái.
“Cô nương..” Xuân Yến bỗng nhiên gọi nàng, gương mặt mày rậm mắt to hơi có vẻ nhăn nhó.
“Có chuyện gì cô cứ nói thẳng là được rồi.” Tiểu Ngư quay đầu cười nói.
“Nô tỳ.. Nô tỳ nghe nói hôm nay trong thành gánh hát Bách Điểu sẽ diễn vở Ngưu Lang Chức Nữ, nên muốn hỏi một chút… Nếu như nô tỳ buổi sáng làm xong hết việc rồi, buổi chiều có thể vào thành xem diễn được không?” Xuân Yến ấp a ấp úng nói.
Tiểu Ngư cười thoải mái: “Tôi còn tưởng có chuyện lớn gì, thì ra là thế. Như vậy có gì đâu, cô cứ đi đi.”
Xuân Yến ngượng ngùng cúi đầu, giọng nhỏ hơn bình thường bảy tám phần:
“Cám ơn cô nương.”
“Cám ơn cái gì chứ, hả?” Tiểu Ngư hơi nhướn mày, nhìn gương mặt cô hầu đỏ ửng, trong lòng hiểu được bảy tám phần, lại cố ý vờ như không biết gì, trêu ghẹo: “Có phải là có người mời cô đi xem hả?”
“Cô nương…” Xuân Yến bị một câu nói toạc hết tâm sự trong lòng, nhất thời quẫn vặn xoắn góc áo, hiếm có mà biểu hiện ra chút phong thái yểu điệu của nữ nhi.
“Được được được, tôi không hỏi không hỏi. Thế này vậy, cô dọn xong phòng tắm thì cứ đi, không nhất định phải đợi đến buổi chiều bắt đầu mở diễn, cũng có thể vào thành trước chơi một chút.” Tiểu Ngư cười bước ra cửa, lập tức đi thẳng lên thang lầu, suy nghĩ vì câu “Ngưu Lang Chức Nữ” vừa rồi của Xuân Yến mà lại bắt đầu tung bay.
Hiện giờ gánh hát Bách Điểu xưa chẳng bằng nay, nổi tiếng khắp nửa kinh thành, nếu không có nàng ngày đó kiên trì, làm sao có tất cả hôm nay?
Tiểu Ngư đi dọc theo hành lang quanh co hướng về lầu các, ánh mắt chậm rãi đảo qua hai viện đã được xây dựng thêm, thực tế đã trở thành nhà mới của Phạm gia, khóe miệng gợn lên một nụ cười cảm thán.
Đúng vậy, ngày đó Phạm Thông quả thực trái ngược hẳn với tích cách ôn nhu từ trước, quyết đoán mà tỏ ý phản đối, trong nhà tất cả phái nam cũng lần đầu tiên toàn bộ đứng về bên Phạm Thông, tỏ vẻ thà rằng ăn cám nuốt rau cũng không đồng ý để nàng đi làm một ca kép bị người xem thường.
Nhưng mà, cũng giống như Phạm Thông mười mấy năm như một vẫn làm việc thiện, Phạm Đại vẫn theo đuổi võ đạo, Phạm Bạch Thái khuyên thế nào cũng không chịu học võ, Tiểu Ngư cũng có tính tình bướng bỉnh đặc trưng của người nhà họ Phạm, một khi nàng cảm thấy sự việc có thể làm cũng đáng để làm, liền tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Có điều, nàng còn không ngốc đến mức dùng cách cố chấp ngu ngốc nhất để phản bác lại quan tâm của mọi người đối với nàng, cũng không như mọi người hy vọng mà cam đoan không lên đài biểu diễn, mà thông minh áp dụng chiến thuật ba phải, ra vẻ mặt ngoài thoạt nhìn chuyện này cứ như vậy bỏ qua, mọi người còn phải nghĩ cách khác, thực tế thì dưới sự âm thầm, nàng ngược lại đi sâu vào tìm cách tháo gỡ để khiến mọi người có thể tự nguyện chấp nhận ngành nghề thấp kém này.
Về phần nguyên nhân không để ý mọi người phản đối mà vẫn kiên trì, nói cao thượng một chút, là nàng không phục thế nhân kỳ thị ngành nghề này, bất bình cho những người ca kép đã trả giá tôn nghiêm của chính mình để giúp mọi người được vui vẻ, ngược lại còn bị phỉ nhổ, muốn hoặc ít hoặc nhiều thay đổi một chút tình cảnh đó, cứu vớt những người mạo hiểm vất vả cực nhọc làm công việc giải trí cho mọi người.
Nói tục tằng hơn thì, rất đơn giản. Chỉ có một chữ: Tiền.
Quả thật, địa vị đào kép trong lịch sử vẫn luôn xếp mức hèn kém, đào kép bình thường cũng đều bị bắt buộc, vì bất đắc dĩ nên mới bước trên con đường này. Nghệ nhân bình thường vô cùng gian khổ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt được ấm no, nhưng, chỉ cần có thể vào nhóm nổi tiếng, thu nhập tuyệt đối sẽ không thấp. Tựa như ngày ấy nàng chỉ hát một bài từ khúc, vài phút thời gian liền kiếm được ba trăm văn, nếu không có ngày đó thử nghiệm, nàng không thể lấy tiền thưởng người ta ném lên sân khấu thì còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Căn cứ vào hai điểm này, Tiểu Ngư bắt đầu suy nghĩ càng kỹ càng cẩn thận và toàn diện hơn.
Về phần người nhà không muốn để nàng lên đài, thật ra lại dễ nói. Ngày đó nàng đi biểu diễn, vốn là che một khăn che mặt phía trước, cũng không báo cho đối phương biết tên thật, hơn nữa nàng sở dĩ muốn tham gia vào ngành nghề này, mục tiêu cuối cùng là làm bà chủ đứng sau một đoàn hát chứ không phải chính mình cố sức biểu diễn trên khán đài.
Kinh thành này ngọa hổ tàng long, giọng hát vang hơn nàng, trong hơn nàng, quyến rũ hơn nàng còn có khối người, mà có thể đứng vững nổi bật trong ngành giải trí đại chúng dưới chân thiên tử, cơ hồ tùy tiện tìm một người cũng có thể chuyên nghiệp hơn nàng, nàng cần là tìm một số người có thiên phú, đồng thời có thể tin tưởng là người của mình được. Về phần mặt khác mà Phạm Thông nói, ca kép thường bị du côn bắt nạt, bị chủ rạp bóc lột, nàng lại càng không lo lắng. Từ xưa đến nay, loại bóc lột người khác như vậy phần nhiều đều là bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa cái gọi là rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, có trí nhớ kiếp trước, nàng cũng đủ tự tin có thể khiến cho người của mình chỉ một lần là nổi tiếng, giống như kiếp trước, diễn viên nổi danh, còn sợ đạo diễn không chủ động tìm đến cửa sao?
Sau khi suy nghĩ quyết định, nàng liền trước đi tìm hai chị em song sinh có nghệ danh là “Phi Yến Hợp Đức” kia, dùng hình thức khế ước ký hợp đồng một năm với hai người, nàng phụ trách truyền dạy, chỉ điểm kỹ năng mới, hai chị em phụ trách biểu diễn, hợp tác phân chia tỷ lệ bốn sáu. Đồng thời, vì trả thù Phạm Đại lúc trước tự ý quyết định, cũng vì an toàn sau này của nghệ nhân dưới trướng mình, Tiểu Ngư không chút khách khí mà kéo Phạm Đại là người không quan tâm nhất đến giai cấp thân phận xuống nước, âm thầm bảo vệ hai chị em.
Kết quả là, đám chủ rạp lẫn du côn lưu manh rất nhanh liền nhận ra hai chị em sinh đôi này không dễ bắt nạt, chỉ vì phàm có người dám nói năng lỗ mãng hay động thủ động cước, ngày hôm sau nhất định biến thành một cái đầu heo, thương tích tùy thuộc vào mức độ bắt nạt hôm trước mà định, không bao lâu sau hai chị em sinh đôi ngày càng nổi tiếng ở các câu lan ngõa tứ con đường biểu diễn trở nên thuận lợi, rốt cuộc không có ai dám động đến các nàng một ngón tay nữa.
Sau bước đầu tiên tạo lập danh tiếng, những nghệ nhân khác chịu đủ chèn ép bắt nạt tự nhiên cũng nghe tiếng mà đến, bắt đầu có lẽ là chỉ vì người ta tìm sự bảo vệ, nhưng dần dần, tất cả mọi người phát hiện trong đầu Tiểu Ngư dường như có vô số những mới lạ hay ho, càng cần hơn cho bọn họ phải cạnh tranh kịch liệt mỗi ngày. Chỉ trong nửa năm, các loại nhân tài dần dần hội tụ, tạp kỹ, thuyết kỹ, hát nói, hài.. từ nhạc sĩ kinh nghiệm phong phú cho tới nghệ nhân lưng còng chân què độc đáo, giỏi về quản lý phụ trách quan hệ xã hội, mê sáng tác, tinh thông về thiết kế trang phục biểu diễn… cơ hồ mỗi người dựa vào tay nghề mưu sinh đều vui mừng phát hiện, mỗi người có tài năng riêng của mình lại có thể ở cùng một nơi hài hòa như vậy.
Muốn chỉnh hợp nhiều người một chỗ như vậy tất nhiên là vô cùng không dễ dàng, huống chi thân Tiểu Ngư còn có một nhiệm vụ gian khổ là mỗi ngày phải kiên trì tập võ: học hết tất cả tuyệt học chân truyền của Phạm gia, học từ Phạm Đại đi trộm về từ các môn phái, cũng phải khiến mỗi kỹ năng đều phải càng ngày càng tốt hơn. Vì tương lai có thể thuận lợi đánh thắng Đinh Triệt đồ đệ lão già quái dị, Phạm Đại quanh năm suốt tháng ra ngoài tìm không biết bao nhiêu người đánh nhau, mỗi khi rảnh liền vùi đầu khổ công sáng tạo chiêu thức mới.
Tiểu Ngư phải cùng đồng thời tiêu hóa hết những kiến thức đó, mặt khác mõi ngày còn phải kéo lê than thể đau nhức nghĩ cách cải tạo mấy chục con người cổ đại kia thành một gánh hát biểu diễn hoàn toàn mới. Dạy bài hát mới, thông suốt cho biên kịch, thông suốt cho sáng tác từ khúc, chỉ đạo động tác hiểu rõ sáng tạo ngôn ngữ cơ thể, phục trang tạo hình, phụ trách sân khấu nhân viên công tác… Có đôi khi nửa đêm mơ lại, nhớ tới lúc đó căn bản là những vấn đề không ngờ đến liên tiếp xuất hiện, mà càng ngày lại càng khó giải quyết, nàng một người chỉ có thể coi là lờ mờ chút ít về hí khúc quả thực hối hận muốn đập đầu vào tường, mắng mình tại sao rõ ràng muốn đi con đường tắt kiếm tiền nhanh chóng, kết quả lại cố tình ngu như vậy mệt nhọc tốn bao nhiêu sức lao động.
Nhưng mà, nhìn những nghệ nhân tự nguyện giao tiền làm học đồ, chỉ cầu tài năng ở nghệ thuật tạo nên một cảnh giới ngày càng cao, ánh mắt đầy ắp hy vọng vào tương lai tốt đẹp, lời bỏ cuộc Tiểu Ngư mấy lần sắp nói ra tới miệng liền nuốt trở về trong bụng.
May mắn là, giống như mỗi người thành công gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua không biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, sau hơn ba trăm ngày xoay chuyển như con quay, nàng rốt cuộc có được một bộ chính kịch hoàn chỉnh có thể biểu diễn, một gánh hát độc lập hoàn toàn, trở thành đối tượng chào mời đắt hàng của các câu lan ngõa tứ.
Có điều, so với diễn xuất đặc sắc của gánh hát, càng hấp dẫn sự hiếu kỳ dân chúng kinh thành hơn, thường thường ở tửu lâu trà quán suy đoán tranh cãi, thảo luận tìm hiểu là, gánh hát mang đến thưởng thức hoàn toàn mới cho mọi người, người chủ đa tài đa năng đứng sau lưng, rốt cuộc là nhân vật thần bí thế nào?
Thực tế, ngay cả cặp chị em sinh đôi gia nhập gánh hát từ đầu, còn có lâu chủ câu lan Đông Tiệm lâu lúc đó dứt khoát đưa cho Tiểu Ngư một trăm đồng tiền đặt cọc cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật sự của nhân vật thần bí này, mà chỉ theo phong thái gương mặt bị che khuất và dáng người cùng giọng nói mềm mại mà kết luận đây chỉ là một cô gái đang độ tuổi hoa mà thôi.
Thật sự biết được thân phận của Tiểu Ngư, ngoài hai anh em sinh đôi và La Đản, Phạm Bạch Thái, cũng chỉ có Nhạc Du thường thường bị Tiểu Ngư túm đi phổ nhạc sửa từ, ngay cả tỳ nữ Kim Linh và Xuân Yến cũng không biết nàng có một thân phận khác.
Mặc dù trong đó tuy rằng cũng có phần do Phạm Thông kiên trì suy nghĩ cho thanh danh con gái mình, miễn cho tương lai tìm không được nhà chồng, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, là vì La Đản.
Người sợ nổi danh lợn sợ béo, năm đó Cảnh Đạo Sơn đuổi bắt bọn họ đã bị bán vào mỏ lấy than, nhưng người biết con trai La Quảng ở tại nhà họ Phạm cũng không chỉ có một mình hắn, ít nhất năm đó có bọn lục lâm cấu kết với quan phủ biết, tên tùy tùng trong quan phủ năm đó biết, có lẽ chủ tử phía trên Cảnh Đạo Sơn cũng biết, cho nên, vì an toàn của gia đình mình, bọn họ chỉ có thể giấu kín mình, cho đến khi tìm được cha La Đản, giải quyết dứt điểm hoàn toàn mọi chuyện mới thôi.
/249
|