Sau mưa không lâu, thành Khai Phong liền nghênh đón trận tuyết mùa đông đầu tiên, tung bay trên mái ngói lưu ly của hoàng cung, đậu trên những góc mái hiên vườn hoa các đại quan quyền quý, phủ lên nhà ở của bình dân bách tính, những đứa trẻ khắp phố lớn hẻm nhỏ lại thêm một trò vui mới.
…
Nhưng, so với những thanh âm huyên náo vui mừng ngoài kia, trong Lô phủ cơ hồ yên tĩnh, giống như thế giới băng tuyết vô thanh.
…
Phạm Thông và La Đản rời kinh mười hai ngày, rốt cuộc trở về, mang theo hai tin xấu, cũng mang về một tin tốt.
…
Phạm Thông và La Đản lần này xuôi nam, không hề thuận lợi, cộng thệm Phạm Thông bản thân cảm thấy làm như vậy có chút không đúng với hiệp nghĩa giang hồ, cho nên chẳng phải là một thuyết khách đạt chuẩn, La Nghiễm mới đầu còn không chịu đồng ý trả lại cống phẩm, mặc dù La Đản hết sức khuyên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn lâm vào tình trạng giằng co không dứt. Sau đó, thấy thời gian càng lúc càng gấp gáp, La Đản ngoài dự đoán của mọi người, lựa chọn phương thức tự tổn thương kịch liệt nhất, nếu không phải La Nghiễm cố hết sức ngăn cản, đã không phải phế bỏ một cánh tay trái, mà là một sinh mệnh trẻ tuổi.
…
Thấy con trai duy nhất không tiếc hết thảy dùng tính mạng bức bách mình, La Nghiễm trong nháy mắt già đi mấy lần, rốt cuộc đáp ứng La Đản. Chuyện này đến đây vốn coi như tất cả đều vui vẻ, nhưng không ngờ sau khi giao ra cống phẩm, La Nghiễm vì thẹn với các huynh đệ năm đó cướp cống phẩm mà hy sinh, liền theo sau con trai, dùng cách thức càng cực đoan, kết thúc tính mạng mình.
…
Cống phẩm có thể trả lại vốn là một tin tốt vô cùng, nhưng việc hai cha con một chết một bị thương lại phủ lên trên cùng một tầng sương mù thê lương, thêm vào việc Đinh Triệt sinh tử không rõ, đại sự kéo dài hơn mười năm này kết thúc, không một ai cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.
Cố gắng chống đỡ mò tìm bất kể ngày đêm, nhưng nửa tháng vẫn không có tin tức, Tiểu Ngư đã nhiều năm chưa từng sinh bệnh rốt cuộc gục ngã.
…
Lần bệnh này, đến cực kỳ hung mãnh, vừa hôn mê liền kéo dài ba ngày, ngoài hô hấp yếu ớt chứng minh nàng còn sống, không còn chút động tĩnh nào, mọi người đều vô cùng hoảng sợ. Nhạc Du tốn không ít sức lực, cơ hồ chân không chạm đất thời khắc đều chú ý đến bệnh tình của nàng, nhưng trong lòng hiểu rõ, căn nguyên chân chính của bệnh thực ra ở trong lòng nàng.
…
Tâm bệnh phải có tâm dược, y thuật của hắn dù có cao minh hơn nữa, cũng không có cách nào tìm được vị thuốc Đinh Triệt kia.
…
Ba ngày sau, ban đêm gió bắc quay cuồng, rạng sáng, một trận tuyết trắng lặng lẽ bay tỏa khắp nhân gian, Tiểu Ngư đột nhiên tỉnh lại, sau đó bắt đầu uống thuốc ăn cơm, mỉm cười an ủi mọi người không cần lo lắng.
…
Tất cả mọi người cho rằng nàng đã qua được cửa ải này, rốt cuộc có thể tiếp nhận sự thực, mười mấy trái tim lúc này mới thả lỏng xuống. Không ngờ nàng chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủ hai ngày rồi đột ngột biến mất, chỉ để lại một phong thư.
…
“Cha, mẹ, Nhị thúc, cha kế, Đông Đông… Ta đi. Không cần lo lắng ta. Ta từ lâu vốn dĩ là người đã chết một lần, cho nên sẽ không dễ dàng buông tha cho sinh mạng của mình như vậy. Chẳng qua là.. Có một số việc mất đi, sau đó mới biết mình để ý nó đến mức nào. Có chút ký ức không thể gây dựng lại, mới biết được mỗi giây mỗi phút đáng quý… Ta không thể thuyết phục mình tin rằng hắn đã đi. Càng không thể tự thuyết phục mình cứ ngồi chờ như vậy. Cho nên, ta muốn đi tìm hắn. Dù là tìm không được, ta cũng muốn đến những nơi hắn từng kể với ta, dạo một chút trên những con đường hắn từng đi, ngắm những phong cảnh hắn từng nhìn…”
…
“Hắn từng nói, kỳ thực hắn rất bất hiếu, hầu như không ở dưới gối cha mẹ hầu hạ được bao nhiêu. Hắn từng gọi ta là nương tử, ta đây cũng nên đi thăm cha mẹ hắn một chút.. Cha là người cẩn thận quan tâm đến người khác, vú nuôi của hắn con giao cho cha, cho dù hắn không có đây, chúng ta cũng không thể để hắn không yên lòng đúng không? Nói với Đản Nhi, chữa thật tốt cánh tay hắn lại cho ta. Hiện giờ cống phẩm đã trả lại, cha hắn cũng dùng cái chết của chính mình rửa sạch tội nghiệt. Nếu hắn còn thấy áy náy, nói bảo hắn giữ lại cái mạng lại cho ta, trước khi ta nói muốn thu lấy không cho phép hắn nhắc đến nửa từ chết, không cho phép hắn thương tổn đến mình nửa phần nào..”
…
“Phần Nhạc tiên sinh, con xin nhờ cha kế phái người hộ tống một chút. Lâu như vậy, hắn rốt cuộc có thể về nhà… Đông Đông.. Tỷ tỷ từ sau khi tỉnh táo lại, chưa từng chia lìa với đệ, nhưng lại không phát hiện đệ đã trưởng thành tự lúc nào. Như vậy, cha mẹ giao cho đệ chăm sóc, tỷ tỷ muốn khi trở về, đệ đã trở thành một nam tử hán chân chính. Lần này là lần cuối tỷ tỷ cho phép đệ khóc nhè. Sau khi trở thành nam tử hán không cho phép khóc nữa, nếu không Liên nhi cũng sẽ cười chê đệ..”
…
“Nhị thúc, Bỉ lão tiền bối và Hoàng lão tiền bối ở đó, bọn họ muốn uống gì muốn ăn gì thì mua hết cho họ. Dù Bỉ lão tiền bối cả đời không tha thứ cho ta, ta cũng phải phụng dưỡng ông ấy suốt đời. Chỉ là bây giờ ta không mặt mũi nào đối mặt lão nhân gia. Một ngày nào đó ta sẽ trở về, đến lúc đó, ông ấy sẽ có thời gian cả đời nghiêm phạt ta.. Cha, Cửu Nương là một người phụ nữ tốt, nếu như cha muốn người ta được hạnh phúc, thì đừng dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân ngày xưa, cũng đừng bỏ qua mối nhân duyên này.. Ta sẽ năng viết thư trở về.. Chớ niệm!”
…
“Ngay cả Bối Bối tỷ tỷ cũng không mang theo, chỉ có một người…” Phạm Bạch Thái đọc bức thư dài đến vài trang cho cả nhà nghe, sau đó không nhịn nổi nữa nhào vào lòng mẫu thân òa khóc, khiến cho mỗi người đang ngồi đó đều mắt ướt nhòe.
…
“Chớ niệm.. Chớ niệm.. Đứa bé này.. Chuyện lớn như vậy, thân thể cũng còn chưa hồi phục hẳn, hiện giờ lại đang lúc trời đông giá lạnh, không nói tiếng nào liền chạy đi. Chúng ta sao có thể không nhớ nó chứ? Vạn nhất.. vạn nhất nó nhất thời luẩn quẩn trong lòng…” Diệp Chỉ Yến nghĩ đến điều tệ nhất, lại càng khóc không ngừng được.
…
“Phu nhân, nàng đừng quá đau lòng!” Lô Tử Triều thở dài, “Ta xem Tiểu Ngư, tuy rằng tính tình cương liệt, nhưng không phải là đứa bé có thể dứt bỏ tất cả thân nhân chúng ta đang ở đây, chờ mấy ngày nữa, nhất định nó sẽ quay trở lại.”
…
“Nhưng đã hơn nửa tháng, Bỉ lão tiền bối và Nhị thúc đều đã xuống Hoàng Hà nhiều lần, vẫn không tìm thấy thi thể đứa bé Đinh Triệt kia, Tiểu Ngư… Đứa con đáng thương của ta.. Sao nó lại mệnh khổ như vậy chứ…” Diệp Chỉ Yến khóc như đứt từng khúc ruột, Triệu Dao và Thượng Quan Kiều ngồi bên cũng sớm đầy nước mắt, Liên Nhi cũng ôm Phạm Bạch Thái mắt ngập nước.
…
“Nó đem hết trách nhiệm đổ lên đầu mình!” Phạm Đại ngửa đầu, muốn nhịn xuống hơi nước trong mắt, lại chung quy không nhịn được rơi xuống một giọt.
…
“Hết thảy vốn nên là người cha vô dụng như ta gánh chịu mới đúng.” Phạm Thông mặt đầy râu ria, giọng nói tắc nghẹn, chỉ cần tất cả có thể quay lại, hắn thà rằng Tiểu Ngư vĩnh viễn không nhận hắn làm cha, chỉ cần Đinh Triệt có thể còn sống…
…
Trong góc, La Đản vẫn ngồi lẳng lặng, cánh tay trái mềm oặt treo ở trước ngực, giống như một khúc gỗ khắc thật sự.
…
…Sắc trời mới rạng, tuyết còn đang phơ phất tung bay, cửa hông Lô phủ còn chưa kịp quét sạch tuyết đọng, một người lặng lẽ dắt ngựa đi ra, đạp trên tuyết lạo xạo từng bước một đi ra đầu ngõ, sau đó dùng cánh tay còn khỏe mạnh nắm lấy yên ngựa, nhảy lên, nhưng hắn còn chưa kịp vung roi liền ngừng lại.
…
Vì phía trước hắn cũng có một người một ngựa, con ngựa vốn màu nâu lại cơ hồ bị biến thành màu trắng, người thì toàn thân đều bị lông tuyết bao phủ, gương mặt thiếu nữ nhỏ nhắn vì lạnh giá mà đỏ rực lên.
…
Thiếu nữ ánh mắt kiên định nhìn hắn chằm chằm: “Mang ta cùng đi tìm sư phụ tỷ tỷ, nếu không, dù một mình ta cũng sẽ lén đi tìm.”
…
La Đản kéo dây cương, như không nhìn thấy nàng, vòng bên cạnh đi qua.
…
Nếu như có thể thay thế, hắn thà rằng người chết bây giờ là hắn, chứ không phải Đinh Triệt, hắn thà chỉ một mình hắn phải chịu hết đau đớn dằn vặt, mà không phải tất cả mọi người. Nhưng, mạng của hắn là của nàng, nàng không đồng ý, hắn không có tư cách đi tìm chết!
…
“Nếu huynh gặp được Tiểu Ngư tỷ tỷ, huynh có biết nên khuyên tỷ ấy về như thế nào không? Lẽ nào huynh không nghĩ rằng có thể tỷ ấy vốn không muốn gặp huynh?”
…
Hành động của La Đản khựng lại, tuấn mã hý dài dừng bước.
…
“Huynh không biết, cũng không có cách nào xác nhận, đúng không?” Thượng Quan Kiều vui vẻ, lại càng thêm hùng hổ, tự cho mình là thành thục, hô to: “Bởi vì huynh trước giờ đều chỉ biết khắc gỗ khắc gỗ, mà không chịu nói, cũng không biết tỏ rõ tâm ý của mình, nhưng ta không giống, ta cũng là nữ nhân, ta có thể hiểu được lòng tỷ tỷ, ta có thể khuyên nàng trở về. Huynh không biết ta, nhưng sư phụ tỷ tỷ biết ta là người nói được làm được, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
…
Tấm lưng La Đản vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc một giọng nói khàn khàn cất lên: “Nếu ngươi muốn đi theo, ai có thể cản ngươi?”
…
Sau đó, kẹp chặt bụng ngựa, phi vọt đi.
…
Thượng Quan Kiều đầu tiên sửng sốt, sau đó ngạc nhiên vui mừng, cũng nhảy lên ngựa, vung roi đuổi theo.
…
Trên đường cái, trong gió tuyết, hai con ngựa phi rất nhanh chỉ để lại dấu chân hằn rõ, không hề biết phía sau lưng họ, có một cặp sinh đôi đang đứng, một người thở dài: “Để cho bọn chúng đi đi! Chỉ mong bọn chúng đều có thể bình an trở về.”
…
Nhưng, so với những thanh âm huyên náo vui mừng ngoài kia, trong Lô phủ cơ hồ yên tĩnh, giống như thế giới băng tuyết vô thanh.
…
Phạm Thông và La Đản rời kinh mười hai ngày, rốt cuộc trở về, mang theo hai tin xấu, cũng mang về một tin tốt.
…
Phạm Thông và La Đản lần này xuôi nam, không hề thuận lợi, cộng thệm Phạm Thông bản thân cảm thấy làm như vậy có chút không đúng với hiệp nghĩa giang hồ, cho nên chẳng phải là một thuyết khách đạt chuẩn, La Nghiễm mới đầu còn không chịu đồng ý trả lại cống phẩm, mặc dù La Đản hết sức khuyên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn lâm vào tình trạng giằng co không dứt. Sau đó, thấy thời gian càng lúc càng gấp gáp, La Đản ngoài dự đoán của mọi người, lựa chọn phương thức tự tổn thương kịch liệt nhất, nếu không phải La Nghiễm cố hết sức ngăn cản, đã không phải phế bỏ một cánh tay trái, mà là một sinh mệnh trẻ tuổi.
…
Thấy con trai duy nhất không tiếc hết thảy dùng tính mạng bức bách mình, La Nghiễm trong nháy mắt già đi mấy lần, rốt cuộc đáp ứng La Đản. Chuyện này đến đây vốn coi như tất cả đều vui vẻ, nhưng không ngờ sau khi giao ra cống phẩm, La Nghiễm vì thẹn với các huynh đệ năm đó cướp cống phẩm mà hy sinh, liền theo sau con trai, dùng cách thức càng cực đoan, kết thúc tính mạng mình.
…
Cống phẩm có thể trả lại vốn là một tin tốt vô cùng, nhưng việc hai cha con một chết một bị thương lại phủ lên trên cùng một tầng sương mù thê lương, thêm vào việc Đinh Triệt sinh tử không rõ, đại sự kéo dài hơn mười năm này kết thúc, không một ai cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.
Cố gắng chống đỡ mò tìm bất kể ngày đêm, nhưng nửa tháng vẫn không có tin tức, Tiểu Ngư đã nhiều năm chưa từng sinh bệnh rốt cuộc gục ngã.
…
Lần bệnh này, đến cực kỳ hung mãnh, vừa hôn mê liền kéo dài ba ngày, ngoài hô hấp yếu ớt chứng minh nàng còn sống, không còn chút động tĩnh nào, mọi người đều vô cùng hoảng sợ. Nhạc Du tốn không ít sức lực, cơ hồ chân không chạm đất thời khắc đều chú ý đến bệnh tình của nàng, nhưng trong lòng hiểu rõ, căn nguyên chân chính của bệnh thực ra ở trong lòng nàng.
…
Tâm bệnh phải có tâm dược, y thuật của hắn dù có cao minh hơn nữa, cũng không có cách nào tìm được vị thuốc Đinh Triệt kia.
…
Ba ngày sau, ban đêm gió bắc quay cuồng, rạng sáng, một trận tuyết trắng lặng lẽ bay tỏa khắp nhân gian, Tiểu Ngư đột nhiên tỉnh lại, sau đó bắt đầu uống thuốc ăn cơm, mỉm cười an ủi mọi người không cần lo lắng.
…
Tất cả mọi người cho rằng nàng đã qua được cửa ải này, rốt cuộc có thể tiếp nhận sự thực, mười mấy trái tim lúc này mới thả lỏng xuống. Không ngờ nàng chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủ hai ngày rồi đột ngột biến mất, chỉ để lại một phong thư.
…
“Cha, mẹ, Nhị thúc, cha kế, Đông Đông… Ta đi. Không cần lo lắng ta. Ta từ lâu vốn dĩ là người đã chết một lần, cho nên sẽ không dễ dàng buông tha cho sinh mạng của mình như vậy. Chẳng qua là.. Có một số việc mất đi, sau đó mới biết mình để ý nó đến mức nào. Có chút ký ức không thể gây dựng lại, mới biết được mỗi giây mỗi phút đáng quý… Ta không thể thuyết phục mình tin rằng hắn đã đi. Càng không thể tự thuyết phục mình cứ ngồi chờ như vậy. Cho nên, ta muốn đi tìm hắn. Dù là tìm không được, ta cũng muốn đến những nơi hắn từng kể với ta, dạo một chút trên những con đường hắn từng đi, ngắm những phong cảnh hắn từng nhìn…”
…
“Hắn từng nói, kỳ thực hắn rất bất hiếu, hầu như không ở dưới gối cha mẹ hầu hạ được bao nhiêu. Hắn từng gọi ta là nương tử, ta đây cũng nên đi thăm cha mẹ hắn một chút.. Cha là người cẩn thận quan tâm đến người khác, vú nuôi của hắn con giao cho cha, cho dù hắn không có đây, chúng ta cũng không thể để hắn không yên lòng đúng không? Nói với Đản Nhi, chữa thật tốt cánh tay hắn lại cho ta. Hiện giờ cống phẩm đã trả lại, cha hắn cũng dùng cái chết của chính mình rửa sạch tội nghiệt. Nếu hắn còn thấy áy náy, nói bảo hắn giữ lại cái mạng lại cho ta, trước khi ta nói muốn thu lấy không cho phép hắn nhắc đến nửa từ chết, không cho phép hắn thương tổn đến mình nửa phần nào..”
…
“Phần Nhạc tiên sinh, con xin nhờ cha kế phái người hộ tống một chút. Lâu như vậy, hắn rốt cuộc có thể về nhà… Đông Đông.. Tỷ tỷ từ sau khi tỉnh táo lại, chưa từng chia lìa với đệ, nhưng lại không phát hiện đệ đã trưởng thành tự lúc nào. Như vậy, cha mẹ giao cho đệ chăm sóc, tỷ tỷ muốn khi trở về, đệ đã trở thành một nam tử hán chân chính. Lần này là lần cuối tỷ tỷ cho phép đệ khóc nhè. Sau khi trở thành nam tử hán không cho phép khóc nữa, nếu không Liên nhi cũng sẽ cười chê đệ..”
…
“Nhị thúc, Bỉ lão tiền bối và Hoàng lão tiền bối ở đó, bọn họ muốn uống gì muốn ăn gì thì mua hết cho họ. Dù Bỉ lão tiền bối cả đời không tha thứ cho ta, ta cũng phải phụng dưỡng ông ấy suốt đời. Chỉ là bây giờ ta không mặt mũi nào đối mặt lão nhân gia. Một ngày nào đó ta sẽ trở về, đến lúc đó, ông ấy sẽ có thời gian cả đời nghiêm phạt ta.. Cha, Cửu Nương là một người phụ nữ tốt, nếu như cha muốn người ta được hạnh phúc, thì đừng dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân ngày xưa, cũng đừng bỏ qua mối nhân duyên này.. Ta sẽ năng viết thư trở về.. Chớ niệm!”
…
“Ngay cả Bối Bối tỷ tỷ cũng không mang theo, chỉ có một người…” Phạm Bạch Thái đọc bức thư dài đến vài trang cho cả nhà nghe, sau đó không nhịn nổi nữa nhào vào lòng mẫu thân òa khóc, khiến cho mỗi người đang ngồi đó đều mắt ướt nhòe.
…
“Chớ niệm.. Chớ niệm.. Đứa bé này.. Chuyện lớn như vậy, thân thể cũng còn chưa hồi phục hẳn, hiện giờ lại đang lúc trời đông giá lạnh, không nói tiếng nào liền chạy đi. Chúng ta sao có thể không nhớ nó chứ? Vạn nhất.. vạn nhất nó nhất thời luẩn quẩn trong lòng…” Diệp Chỉ Yến nghĩ đến điều tệ nhất, lại càng khóc không ngừng được.
…
“Phu nhân, nàng đừng quá đau lòng!” Lô Tử Triều thở dài, “Ta xem Tiểu Ngư, tuy rằng tính tình cương liệt, nhưng không phải là đứa bé có thể dứt bỏ tất cả thân nhân chúng ta đang ở đây, chờ mấy ngày nữa, nhất định nó sẽ quay trở lại.”
…
“Nhưng đã hơn nửa tháng, Bỉ lão tiền bối và Nhị thúc đều đã xuống Hoàng Hà nhiều lần, vẫn không tìm thấy thi thể đứa bé Đinh Triệt kia, Tiểu Ngư… Đứa con đáng thương của ta.. Sao nó lại mệnh khổ như vậy chứ…” Diệp Chỉ Yến khóc như đứt từng khúc ruột, Triệu Dao và Thượng Quan Kiều ngồi bên cũng sớm đầy nước mắt, Liên Nhi cũng ôm Phạm Bạch Thái mắt ngập nước.
…
“Nó đem hết trách nhiệm đổ lên đầu mình!” Phạm Đại ngửa đầu, muốn nhịn xuống hơi nước trong mắt, lại chung quy không nhịn được rơi xuống một giọt.
…
“Hết thảy vốn nên là người cha vô dụng như ta gánh chịu mới đúng.” Phạm Thông mặt đầy râu ria, giọng nói tắc nghẹn, chỉ cần tất cả có thể quay lại, hắn thà rằng Tiểu Ngư vĩnh viễn không nhận hắn làm cha, chỉ cần Đinh Triệt có thể còn sống…
…
Trong góc, La Đản vẫn ngồi lẳng lặng, cánh tay trái mềm oặt treo ở trước ngực, giống như một khúc gỗ khắc thật sự.
…
…Sắc trời mới rạng, tuyết còn đang phơ phất tung bay, cửa hông Lô phủ còn chưa kịp quét sạch tuyết đọng, một người lặng lẽ dắt ngựa đi ra, đạp trên tuyết lạo xạo từng bước một đi ra đầu ngõ, sau đó dùng cánh tay còn khỏe mạnh nắm lấy yên ngựa, nhảy lên, nhưng hắn còn chưa kịp vung roi liền ngừng lại.
…
Vì phía trước hắn cũng có một người một ngựa, con ngựa vốn màu nâu lại cơ hồ bị biến thành màu trắng, người thì toàn thân đều bị lông tuyết bao phủ, gương mặt thiếu nữ nhỏ nhắn vì lạnh giá mà đỏ rực lên.
…
Thiếu nữ ánh mắt kiên định nhìn hắn chằm chằm: “Mang ta cùng đi tìm sư phụ tỷ tỷ, nếu không, dù một mình ta cũng sẽ lén đi tìm.”
…
La Đản kéo dây cương, như không nhìn thấy nàng, vòng bên cạnh đi qua.
…
Nếu như có thể thay thế, hắn thà rằng người chết bây giờ là hắn, chứ không phải Đinh Triệt, hắn thà chỉ một mình hắn phải chịu hết đau đớn dằn vặt, mà không phải tất cả mọi người. Nhưng, mạng của hắn là của nàng, nàng không đồng ý, hắn không có tư cách đi tìm chết!
…
“Nếu huynh gặp được Tiểu Ngư tỷ tỷ, huynh có biết nên khuyên tỷ ấy về như thế nào không? Lẽ nào huynh không nghĩ rằng có thể tỷ ấy vốn không muốn gặp huynh?”
…
Hành động của La Đản khựng lại, tuấn mã hý dài dừng bước.
…
“Huynh không biết, cũng không có cách nào xác nhận, đúng không?” Thượng Quan Kiều vui vẻ, lại càng thêm hùng hổ, tự cho mình là thành thục, hô to: “Bởi vì huynh trước giờ đều chỉ biết khắc gỗ khắc gỗ, mà không chịu nói, cũng không biết tỏ rõ tâm ý của mình, nhưng ta không giống, ta cũng là nữ nhân, ta có thể hiểu được lòng tỷ tỷ, ta có thể khuyên nàng trở về. Huynh không biết ta, nhưng sư phụ tỷ tỷ biết ta là người nói được làm được, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
…
Tấm lưng La Đản vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc một giọng nói khàn khàn cất lên: “Nếu ngươi muốn đi theo, ai có thể cản ngươi?”
…
Sau đó, kẹp chặt bụng ngựa, phi vọt đi.
…
Thượng Quan Kiều đầu tiên sửng sốt, sau đó ngạc nhiên vui mừng, cũng nhảy lên ngựa, vung roi đuổi theo.
…
Trên đường cái, trong gió tuyết, hai con ngựa phi rất nhanh chỉ để lại dấu chân hằn rõ, không hề biết phía sau lưng họ, có một cặp sinh đôi đang đứng, một người thở dài: “Để cho bọn chúng đi đi! Chỉ mong bọn chúng đều có thể bình an trở về.”
/249
|