Lại một khắc nữa trôi qua, trong mắt mọi người đều lộ ra lo lắng vô cùng, thời gian đã bắt đầu trở nên thật khó chịu đựng.
“Sư phụ, để đồ nhi đi xem.” La Đản là người đầu tiên nhịn không nổi nữa.
“Không, con không thể đi, người bọn chúng muốn bắt là con, nếu con đi ra ngoài chẳng phải là chui đầu vào lưới.” Phạm Thông quả quyết gạt đi.
“Chỉ cần sư thúc có thể bình an vô sự, đồ nhi không quan tâm.” La Đản cắn răng nói. “Đồ nhi đã liên lụy đến cả nhà sư phụ, nếu sư thúc lại xảy ra điều gì bất trắc, đồ nhi còn mặt mũi nào sống tạm trên đời này?”
“Nói bậy!” Phạm Thông nghiêm giọng quát: “Nếu ta đã là sư phụ của ngươi, vốn sẽ là phải bảo vệ ngươi cho tốt, sao lại nói đến hai chữ liên lụy? Hơn nữa Cảnh Đạo Sơn kia đã sớm có ân oán với sư phụ sư thúc, cho dù không có ngươi, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Sư phụ…” La Đản kinh ngạc, kể từ ba năm trước hắn bị cha ruột gửi gắm cho Phạm Thông, Phạm Thông vẫn đối đãi với hắn chẳng khác nào con ruột, chưa từng nói nặng nửa câu, trong lòng hắn, Phạm Thông kỳ thật cũng chẳng khác nào cha hắn, lúc này đột nhiên bị Phạm Thông trách mắng, nhất thời không khỏi giật mình.
“Được rồi, con đừng nói gì nữa, sư phụ trong lòng đều có tính toán.” Phạm Thông giọng mềm hơn, hai hay nắm chặt bước thong thả hai bước trong phòng, hạ quyết tâm nói: “Đợi thêm nửa khắc nữa, nếu Nhị đệ còn không trở về, ta sẽ mang mọi người đến bến thuyền trước.”
“Cha, chúng ta không đợi Nhị thúc sao?” Phạm Bạch Thái lo lắng nhìn Phạm Thông, hai mắt đã đỏ ửng lên, Nhạc Du không đành lòng nhắm mắt lại.
“Sư phụ, người cứ để…”
La Đản chỉ cảm thấy bao nhiêu áy náy cùng cảm động, nhiệt huyết đang lẫn lộn trong lòng đều trào dâng, nghĩ đến hết thảy đều bởi vì mình mà xảy ra, hắn quả thực hận không thể xông ngay ra ngoài. Nhưng vừa mới mở miệng, liền đổi lại được tiếng Phạm Thông quát mắng: “Câm miệng! Chăng lẽ ngay cả lời sư phụ ngươi cũng không nghe sao?”
“Đồ nhi…” La Đản khó khăn thốt ra hai tiếng, khớp xương bàn tay nắm chặt lại vang lên răng rắc, sắc mặt đỏ thẫm nhưng lại không thể phát tiết. Tại sao? Tại sao hắn lại vô dụng như vậy? Nếu hắn có thể mạnh mẽ hơn nhiều một chút, sao có thể để sư phụ và sư thúc thân như người nhà của hắn vì hắn mà phải xông vào mạo hiểm?
Hai thầy trò lần đầu tiên xung đột, Tiểu Ngư lại cắn chặt hàm răng không nói được một lời, đầu suy nghĩ đến đau đớn, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được cách nào.
Phạm Đại là người chú ruột thịt của nàng, ba năm lại đây ngày ngày đều dạy dỗ nàng, tình cảm so với Phạm Thông còn sâu hơn, nàng đương nhiên không hy vọng Phạm Đại sẽ bị thương tổn gì, nếu có thể, nàng giờ cũng hận không thể lập tức lắp thêm cánh mà đi tìm hắn. Đi giúp hắn, vì nói không chừng ông chú luôn chẳng chút đứng đắn cười hi hi ha ha kia giờ phút này đang ở trong tình cảnh đối mặt với sinh tử, đang chờ sự giúp đỡ của nàng. Nhưng… lão cha tuyệt đối sẽ không đồng ý cho nàng đi mạo hiểm, hơn nữa nếu ngay cả Phạm Đại cũng đánh không lại đối phương, thì người chỉ luyện võ công có ba năm như nàng sao có thể là đối thủ của kẻ địch? Nếu cứu người không được lại bị bắt giữ, Đông Đông sẽ làm sao? Lão cha đang bị thương sẽ phải làm sao bây giờ?
Xúc động muốn đi cứu người cùng lý trí phải ở lại bảo vệ người nhà không ngừng tranh đấu nhau trong đầu nàng, nhưng thân thể nàng lại chỉ có thể bị động mất công ngồi một chỗ… Bất chợt, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy điều gì đó, lao thẳng tới cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh đanng nhanh chóng di chuyển về phía này.
“Nhị thúc!” Trái tim đang căng thẳng nhìn thấy thân ảnh kia động tác vẫn linh hoạt như trước trong phút chốc liền chùng xuống, tất cả mọi người cũng vui mừng nhìn lại.
“Xong rồi, thằng nhóc kia bị túm mất rồi.” Phạm Đại mới nhảy vào phòng liền dậm chân nói.
Nụ cười của Tiểu Ngư lập tức cứng đờ: “Sao lại như vậy?”
Phạm Đại giận dữ nói: “Cụ thể thế nào ta cũng không biết, ta thả nó ở ngõ nhỏ sau một quán trọ, giải huyệt nói bảo nó trọ ở đó, sau đó thì trở về, nhưng mới chỉ một lát liền nghe thấy tiếng con cáo kia rít lên chói tai, trong lòng ta nghĩ, ôi thôi không ổn rồi, nếu như bị người ta nghe thấy tiếng kêu của nó thì nguy mất, vì thế liền nhanh chóng quay lại, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng ta mới vừa đến gần, lại nghe thấy một tiếng cáo rít lên, chờ khi ta đến nơi, đã không thấy thằng bé đâu nữa. Ta vội vàng đi kiếm xung quanh, cũng nhìn trong quán trọ, nhưng vẫn không thấy nó đâu, còn đám khốn kiếp kia thì một cái bóng cũng không nhìn thấy.” Phạm Đại tức giận đến trở thành lẩm bẩm: “Sau ta lại tìm một lúc nữa, vẫn không thấy, sợ mọi người lo lắng nên ta trở về báo tin trước, mọi người nói xem, chuyện này nên làm sao đây?”
Không cần phải nói, nhất định là đã bị bắt rồi! Vốn dĩ vì sự an toàn của nó mới đưa nó đi, không ngờ ngược lại là hại nó! Nếu Đinh Triệt kia thực sự xảy ra chuyện, xem nàng đời này còn có thể an tâm không?
Tiểu Ngư nhíu chặt đôi mày lại, ảo não buồn bực đập mạnh vào trán.
“Sư tỷ…” La Đản thấy nàng ngược đãi chính mình như vậy, chấn động, gần như theo bản năng giữ chặt tay nàng lại, đã thấy dưới ánh đèn, vầng trán Tiểu Ngư đã nhanh chóng hiện lên màu đỏ.
“Ta đi tìm cậu ta.” Tiểu Ngư nén xuống không để ý đến đau đớn của mình, hất tay hắn ra định bước ra cửa.
“Không được, bọn chúng sẽ làm tỷ bị thương.” La Đản quýnh lên, bất chấp trong lòng đột ngột bị cứa một vết thương, vội đứng chắn phía trước nàng.
Đôi mày thanh tú của Tiểu Ngư nhướn lên, đang muốn bảo hắn tránh ra, Phạm Thông đã lao đến bên cạnh nàng, một bàn tay đè xuống vai nàng, đau lòng nói: “Tiểu Ngư, con bĩnh tĩnh lại một chút. Cảnh Đạo Sơn kia âm hiểm giả dối vô cùng, nếu con xúc động mà một mình ra ngoài tìm người, chính là đã trúng kế của bọn chúng.”
Tiểu Ngư vẫn mù mịt đứng, lẩm bẩm: “Nhưng mà cha, là con hại nó, nếu con không bắt nó phải đi, có lẽ chúng ta đã an toàn rời khỏi đây, con là thông minh bị thông minh lầm rồi.”
Nàng vẫn hành xử theo tôn chí: “Người không phạm ta ta không phạm người”, những kẻ bắt nạt đến người của nàng, dù trong nhất thời không đòi lại được công đạo, cũng tất sẽ ghi tạc trong lòng chờ đợi thời cơ, ví dụ như tên ngụy quân tử Cảnh Đạo Sơn kia, nhưng hôm nay thằng bé công tử nhà giàu kia bất quá chỉ là tranh cãi miệng vài câu nhàm chán với nàng, nàng lại vô tình mà ngược lại đẩy nó vào ma trảo.
Thiếu niên kia, chẳng qua chỉ là cao ngạo tùy hứng một chút, tính tình công tử nhà giàu nặng một chút, nhưng nó có thể đối xử tử tế với Nhạc Nhạc, hiểu được tri ân báo đáp, người cũng không phải xấu xa, nếu bởi như vậy mà tuổi trẻ chết đi… Nghĩ đến mình có lẽ từ nay về sau lưng sẽ đeo theo một mạng người, nghĩ đến một sinh mệnh tuổi còn trẻ lại cứ vậy mà biến mất, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy như rớt xuống một hố băng, toàn thân đều là áp lực khiến nàng thở không nổi mà cảm thấy tội lỗi.
“Tiểu Ngư, con đừng quá tự trách, chuyện thế này xảy ra không ai có thể đoán trước, con cũng không phải vì không muốn người vô tội bị cuốn vào mới để cậu ta đi hay sao? Con không làm sai.” Phạm Đại bước tới, nhẹ nhàng vỗ về lên tóc nàng, thở dài nói.
“Đúng vậy, sư tỷ, không phải lỗi của tỷ.” La Đản cũng vội kêu lên.
“Tiểu Ngư cô nương, Phạm Nhị hiệp và La huynh đệ nói rất đúng, không phải lỗi của cô.” Nhạc Du cũng khuyên nhủ.
“Không, là lỗi của ta, lỗi của ta …” Tiểu Ngư cười khổ, dù cho lỗi này là vô tình, dù cho ban đầu có là thiện ý, cũng không thể chối bỏ sự thật rằng là lỗi của nàng! Nếu Đinh Triệt vì chuyện này mà chết, càng là lỗi của nàng!
“Hiện giờ không phải lúc tranh cãi là lỗi của ai.” Thấy cháu gái luôn kiên cường có chủ kiến của mình đột nhiên trở bên mờ mịt như vậy, Phạm Đại vốn định đem hết trách nhiệm đổ lên đầu mình đập mạnh lên bàn khiến mọi người nhảy dựng, “Như vậy, đại ca, huynh mang theo mọi người đi trước, đến chỗ rẽ sang trấn Chu Gia chờ ta, ta sẽ tìm thằng nhóc kia về.”
“Nhưng Nhị đệ, nếu bọn chúng cố ý muốn giấu một người, mấy trăm căn nhà ở đây, đệ có thể đều tra hết được sao?” Phạm Thông nhíu cặp mày rậm, vừa khuyên vừa vắt óc nghĩ cách.
“Bọn chúng bắt thằng nhóc kia, không chừng tưởng nó chính là Đản nhi, nếu không nhanh tìm về…” Phạm Đại nói được một nửa, đột ngột ngậm miệng, không muốn lại kích thích Tiểu Ngư lần đầu tiên cảm thấy lương tâm tội lỗi.
“Sư phụ, để đồ nhi đi ra đi!” La Đản đột nhiên quỳ xuống. “Chuyện đều do cha con mà dựng lên, lại nhiều lần liên lụy đến người khác, đồ nhi thân là con trai, đáng lý nên vì thế mà gánh chịu, đồ nhi không muốn vì tâm tư của một người mà lại hại một người vô tội khác, xin sư phụ thành toàn cho đồ nhi!”
“Đản nhi, con làm gì vậy?”
Phạm Thông vội đến đỡ hắn dậy, đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên có người gọi: “Phạm đại hiệp! Phạm đại hiệp! Có vị khách quan bị Cảnh nhờ người mang thư đến, Phạm đại hiệp?”
Tiếng hô này vang lên, bên trong mọi người đều kinh hãi, cùng lúc đó đều trầm xuống, Cảnh Đạo Sơn đã tìm đến cửa! Nói như vậy, tung tích của bọn họ sớm đã bị lộ.
Hai huynh đệ mặt lạnh lùng liếc nhìn nhau, Phạm Đại mở mạnh cửa bước nhanh ra ngoài: “Chính là ta, đưa thư cho ta.”
“Sư phụ, để đồ nhi đi xem.” La Đản là người đầu tiên nhịn không nổi nữa.
“Không, con không thể đi, người bọn chúng muốn bắt là con, nếu con đi ra ngoài chẳng phải là chui đầu vào lưới.” Phạm Thông quả quyết gạt đi.
“Chỉ cần sư thúc có thể bình an vô sự, đồ nhi không quan tâm.” La Đản cắn răng nói. “Đồ nhi đã liên lụy đến cả nhà sư phụ, nếu sư thúc lại xảy ra điều gì bất trắc, đồ nhi còn mặt mũi nào sống tạm trên đời này?”
“Nói bậy!” Phạm Thông nghiêm giọng quát: “Nếu ta đã là sư phụ của ngươi, vốn sẽ là phải bảo vệ ngươi cho tốt, sao lại nói đến hai chữ liên lụy? Hơn nữa Cảnh Đạo Sơn kia đã sớm có ân oán với sư phụ sư thúc, cho dù không có ngươi, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Sư phụ…” La Đản kinh ngạc, kể từ ba năm trước hắn bị cha ruột gửi gắm cho Phạm Thông, Phạm Thông vẫn đối đãi với hắn chẳng khác nào con ruột, chưa từng nói nặng nửa câu, trong lòng hắn, Phạm Thông kỳ thật cũng chẳng khác nào cha hắn, lúc này đột nhiên bị Phạm Thông trách mắng, nhất thời không khỏi giật mình.
“Được rồi, con đừng nói gì nữa, sư phụ trong lòng đều có tính toán.” Phạm Thông giọng mềm hơn, hai hay nắm chặt bước thong thả hai bước trong phòng, hạ quyết tâm nói: “Đợi thêm nửa khắc nữa, nếu Nhị đệ còn không trở về, ta sẽ mang mọi người đến bến thuyền trước.”
“Cha, chúng ta không đợi Nhị thúc sao?” Phạm Bạch Thái lo lắng nhìn Phạm Thông, hai mắt đã đỏ ửng lên, Nhạc Du không đành lòng nhắm mắt lại.
“Sư phụ, người cứ để…”
La Đản chỉ cảm thấy bao nhiêu áy náy cùng cảm động, nhiệt huyết đang lẫn lộn trong lòng đều trào dâng, nghĩ đến hết thảy đều bởi vì mình mà xảy ra, hắn quả thực hận không thể xông ngay ra ngoài. Nhưng vừa mới mở miệng, liền đổi lại được tiếng Phạm Thông quát mắng: “Câm miệng! Chăng lẽ ngay cả lời sư phụ ngươi cũng không nghe sao?”
“Đồ nhi…” La Đản khó khăn thốt ra hai tiếng, khớp xương bàn tay nắm chặt lại vang lên răng rắc, sắc mặt đỏ thẫm nhưng lại không thể phát tiết. Tại sao? Tại sao hắn lại vô dụng như vậy? Nếu hắn có thể mạnh mẽ hơn nhiều một chút, sao có thể để sư phụ và sư thúc thân như người nhà của hắn vì hắn mà phải xông vào mạo hiểm?
Hai thầy trò lần đầu tiên xung đột, Tiểu Ngư lại cắn chặt hàm răng không nói được một lời, đầu suy nghĩ đến đau đớn, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được cách nào.
Phạm Đại là người chú ruột thịt của nàng, ba năm lại đây ngày ngày đều dạy dỗ nàng, tình cảm so với Phạm Thông còn sâu hơn, nàng đương nhiên không hy vọng Phạm Đại sẽ bị thương tổn gì, nếu có thể, nàng giờ cũng hận không thể lập tức lắp thêm cánh mà đi tìm hắn. Đi giúp hắn, vì nói không chừng ông chú luôn chẳng chút đứng đắn cười hi hi ha ha kia giờ phút này đang ở trong tình cảnh đối mặt với sinh tử, đang chờ sự giúp đỡ của nàng. Nhưng… lão cha tuyệt đối sẽ không đồng ý cho nàng đi mạo hiểm, hơn nữa nếu ngay cả Phạm Đại cũng đánh không lại đối phương, thì người chỉ luyện võ công có ba năm như nàng sao có thể là đối thủ của kẻ địch? Nếu cứu người không được lại bị bắt giữ, Đông Đông sẽ làm sao? Lão cha đang bị thương sẽ phải làm sao bây giờ?
Xúc động muốn đi cứu người cùng lý trí phải ở lại bảo vệ người nhà không ngừng tranh đấu nhau trong đầu nàng, nhưng thân thể nàng lại chỉ có thể bị động mất công ngồi một chỗ… Bất chợt, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy điều gì đó, lao thẳng tới cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh đanng nhanh chóng di chuyển về phía này.
“Nhị thúc!” Trái tim đang căng thẳng nhìn thấy thân ảnh kia động tác vẫn linh hoạt như trước trong phút chốc liền chùng xuống, tất cả mọi người cũng vui mừng nhìn lại.
“Xong rồi, thằng nhóc kia bị túm mất rồi.” Phạm Đại mới nhảy vào phòng liền dậm chân nói.
Nụ cười của Tiểu Ngư lập tức cứng đờ: “Sao lại như vậy?”
Phạm Đại giận dữ nói: “Cụ thể thế nào ta cũng không biết, ta thả nó ở ngõ nhỏ sau một quán trọ, giải huyệt nói bảo nó trọ ở đó, sau đó thì trở về, nhưng mới chỉ một lát liền nghe thấy tiếng con cáo kia rít lên chói tai, trong lòng ta nghĩ, ôi thôi không ổn rồi, nếu như bị người ta nghe thấy tiếng kêu của nó thì nguy mất, vì thế liền nhanh chóng quay lại, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng ta mới vừa đến gần, lại nghe thấy một tiếng cáo rít lên, chờ khi ta đến nơi, đã không thấy thằng bé đâu nữa. Ta vội vàng đi kiếm xung quanh, cũng nhìn trong quán trọ, nhưng vẫn không thấy nó đâu, còn đám khốn kiếp kia thì một cái bóng cũng không nhìn thấy.” Phạm Đại tức giận đến trở thành lẩm bẩm: “Sau ta lại tìm một lúc nữa, vẫn không thấy, sợ mọi người lo lắng nên ta trở về báo tin trước, mọi người nói xem, chuyện này nên làm sao đây?”
Không cần phải nói, nhất định là đã bị bắt rồi! Vốn dĩ vì sự an toàn của nó mới đưa nó đi, không ngờ ngược lại là hại nó! Nếu Đinh Triệt kia thực sự xảy ra chuyện, xem nàng đời này còn có thể an tâm không?
Tiểu Ngư nhíu chặt đôi mày lại, ảo não buồn bực đập mạnh vào trán.
“Sư tỷ…” La Đản thấy nàng ngược đãi chính mình như vậy, chấn động, gần như theo bản năng giữ chặt tay nàng lại, đã thấy dưới ánh đèn, vầng trán Tiểu Ngư đã nhanh chóng hiện lên màu đỏ.
“Ta đi tìm cậu ta.” Tiểu Ngư nén xuống không để ý đến đau đớn của mình, hất tay hắn ra định bước ra cửa.
“Không được, bọn chúng sẽ làm tỷ bị thương.” La Đản quýnh lên, bất chấp trong lòng đột ngột bị cứa một vết thương, vội đứng chắn phía trước nàng.
Đôi mày thanh tú của Tiểu Ngư nhướn lên, đang muốn bảo hắn tránh ra, Phạm Thông đã lao đến bên cạnh nàng, một bàn tay đè xuống vai nàng, đau lòng nói: “Tiểu Ngư, con bĩnh tĩnh lại một chút. Cảnh Đạo Sơn kia âm hiểm giả dối vô cùng, nếu con xúc động mà một mình ra ngoài tìm người, chính là đã trúng kế của bọn chúng.”
Tiểu Ngư vẫn mù mịt đứng, lẩm bẩm: “Nhưng mà cha, là con hại nó, nếu con không bắt nó phải đi, có lẽ chúng ta đã an toàn rời khỏi đây, con là thông minh bị thông minh lầm rồi.”
Nàng vẫn hành xử theo tôn chí: “Người không phạm ta ta không phạm người”, những kẻ bắt nạt đến người của nàng, dù trong nhất thời không đòi lại được công đạo, cũng tất sẽ ghi tạc trong lòng chờ đợi thời cơ, ví dụ như tên ngụy quân tử Cảnh Đạo Sơn kia, nhưng hôm nay thằng bé công tử nhà giàu kia bất quá chỉ là tranh cãi miệng vài câu nhàm chán với nàng, nàng lại vô tình mà ngược lại đẩy nó vào ma trảo.
Thiếu niên kia, chẳng qua chỉ là cao ngạo tùy hứng một chút, tính tình công tử nhà giàu nặng một chút, nhưng nó có thể đối xử tử tế với Nhạc Nhạc, hiểu được tri ân báo đáp, người cũng không phải xấu xa, nếu bởi như vậy mà tuổi trẻ chết đi… Nghĩ đến mình có lẽ từ nay về sau lưng sẽ đeo theo một mạng người, nghĩ đến một sinh mệnh tuổi còn trẻ lại cứ vậy mà biến mất, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy như rớt xuống một hố băng, toàn thân đều là áp lực khiến nàng thở không nổi mà cảm thấy tội lỗi.
“Tiểu Ngư, con đừng quá tự trách, chuyện thế này xảy ra không ai có thể đoán trước, con cũng không phải vì không muốn người vô tội bị cuốn vào mới để cậu ta đi hay sao? Con không làm sai.” Phạm Đại bước tới, nhẹ nhàng vỗ về lên tóc nàng, thở dài nói.
“Đúng vậy, sư tỷ, không phải lỗi của tỷ.” La Đản cũng vội kêu lên.
“Tiểu Ngư cô nương, Phạm Nhị hiệp và La huynh đệ nói rất đúng, không phải lỗi của cô.” Nhạc Du cũng khuyên nhủ.
“Không, là lỗi của ta, lỗi của ta …” Tiểu Ngư cười khổ, dù cho lỗi này là vô tình, dù cho ban đầu có là thiện ý, cũng không thể chối bỏ sự thật rằng là lỗi của nàng! Nếu Đinh Triệt vì chuyện này mà chết, càng là lỗi của nàng!
“Hiện giờ không phải lúc tranh cãi là lỗi của ai.” Thấy cháu gái luôn kiên cường có chủ kiến của mình đột nhiên trở bên mờ mịt như vậy, Phạm Đại vốn định đem hết trách nhiệm đổ lên đầu mình đập mạnh lên bàn khiến mọi người nhảy dựng, “Như vậy, đại ca, huynh mang theo mọi người đi trước, đến chỗ rẽ sang trấn Chu Gia chờ ta, ta sẽ tìm thằng nhóc kia về.”
“Nhưng Nhị đệ, nếu bọn chúng cố ý muốn giấu một người, mấy trăm căn nhà ở đây, đệ có thể đều tra hết được sao?” Phạm Thông nhíu cặp mày rậm, vừa khuyên vừa vắt óc nghĩ cách.
“Bọn chúng bắt thằng nhóc kia, không chừng tưởng nó chính là Đản nhi, nếu không nhanh tìm về…” Phạm Đại nói được một nửa, đột ngột ngậm miệng, không muốn lại kích thích Tiểu Ngư lần đầu tiên cảm thấy lương tâm tội lỗi.
“Sư phụ, để đồ nhi đi ra đi!” La Đản đột nhiên quỳ xuống. “Chuyện đều do cha con mà dựng lên, lại nhiều lần liên lụy đến người khác, đồ nhi thân là con trai, đáng lý nên vì thế mà gánh chịu, đồ nhi không muốn vì tâm tư của một người mà lại hại một người vô tội khác, xin sư phụ thành toàn cho đồ nhi!”
“Đản nhi, con làm gì vậy?”
Phạm Thông vội đến đỡ hắn dậy, đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên có người gọi: “Phạm đại hiệp! Phạm đại hiệp! Có vị khách quan bị Cảnh nhờ người mang thư đến, Phạm đại hiệp?”
Tiếng hô này vang lên, bên trong mọi người đều kinh hãi, cùng lúc đó đều trầm xuống, Cảnh Đạo Sơn đã tìm đến cửa! Nói như vậy, tung tích của bọn họ sớm đã bị lộ.
Hai huynh đệ mặt lạnh lùng liếc nhìn nhau, Phạm Đại mở mạnh cửa bước nhanh ra ngoài: “Chính là ta, đưa thư cho ta.”
/249
|