Nhìn sóng sung kích từ vụ nổ kinh thiên quét đến phía mình, Chu Lam nhất thời hơi chút ngạc nhiên
“Một tên chỉ có tu vi Võ Tướng sơ cấp lại có thể tung ra Địa giai cao cấp võ kỹ? Chả trách ngươi lại tự tin đến thế, quả là có chút môn đạo hơn người. Bất quá, cũng chỉ đến vậy mà thôi, không hơn được nữa”
Với sự khinh thường hiện rõ nơi đáy mắt, Chu Lam chưởng mạnh hai tay về phía trước, hỏa hệ đấu khí trong cơ thể cuồng bạo nổ vang, tựa như cuồng phong bạo vũ, liên miên bất tận, nương theo song chưởng mà ầm ầm phóng xuất ra ngoài
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Hắc Hỏa Cuồng Hoan!”
Dưới ý chí của Chu Lam, một cơn lốc lửa màu đen khổng lồ bắt đầu hình thành ngay giữa thiên địa, điên cuồng nuốt lấy đấu khí từ bốn phương tám hướng mà không ngừng lớn mạnh bản thân, tỏa ra từng luồng nhiệt lượng lên đến ngàn ngàn độ C, nóng đến nổi hòa tan tất cả cát vàng ở trong vùng ảnh hưởng của nó thành dung nham chi trong nháy mắt.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ biết, tuy cùng là Địa giai cao cấp võ kỹ, nhưng uy lực của cơn lốc lửa màu đen này lại hoàn toàn vượt xa năm cái hắc hỏa quyền ấn kia không biết bao nhiêu mà lần.
Nếu trúng chiêu này, Đăng Dương dù không chết cũng phải lột mất lớp da, trọng thương nặng nề là điều không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, có vẻ cơn lốc lửa này sẽ không bao giờ động đến được vạt áo của Đăng Dương chứ đừng nói chi là giết chết hắn.
Tất cả là bởi vì, không biết từ lúc nào, Đăng Dương đã như một bóng ma, xuất hiện sau lưng Chu Lam, hoặc nói đúng hơn chính là, hắn chui lên từ mặt đất ngay sau lưng Chu Lam.
Thì ra, ngay sau khi Lôi Thú và hỏa quyền va chạm với nhau, còn không đợi phân định kết quả, Đăng Dương đã sử dụng sức mạnh không chế cát của Đại Địa Tinh Linh, trong chớp mắt động thổ xuống lòng đất, lấy một tốc độ cực nhanh mà thoáng chốc vượt qua khoảng cách vài trăm mét giữa hai người, trực tiếp vòng ra sau lưng Chu Lam.
Và theo lẽ dĩ nhiên, sau khi chui lên khỏi mặt đất, Đăng Dương liền xuất ra Bình Minh kiếm, lạnh lùng tập kích Chu Lam
Kiếm pháp Tiếu Tiêu Diêu – Hồng Trần Phiêu Diêu
Một chiêu Hồng Trần Phiêu Diêu này chính là sát chiêu mạnh mẽ nhất trong kiếm pháp Tiếu Tiêu Diêu, không quan tâm bất kỳ cái gì khác ngoại trừ tốc độ, nhanh đến nổi từ khi xuất kiếm đến khi thu kiếm về, tàn ảnh chưa tan thì chân thân đã hiện, tất cả kéo dài chưa đến một giây thời gian.
Lại cộng với tốc độ vốn dĩ đã là thế mạnh của Đăng Dương, một kiếm này đâm ra, Chu Lam tuyệt nhiên không thể tránh né.
Đồng thời, để tránh lặp lại thất bại trong lần hành động ám sát Ngọc Cổ Thanh khi trước, lần này, mục tiêu Đăng Dương nhắm đến chính là đầu của Chu Lam chứ không phải là bất kỳ bộ phận nào khác.
Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, Chu Lam chết chắc không thể nghi ngờ.
Và rồi đúng chính xác như những gì Đăng Dương dự đoán, Chu Lam mặc dù có cảm giác được sự nguy hiểm mà quay người lại nhưng tất cả đã là quá muộn, lưỡi kiếm sắc lạnh hành quang đã lạnh lùng đâm thủng qua đầu hắn, đi vào từ thái dương này rồi đi ra từ thái dương kia.
Với một vết thương chí mạng như thế, Chu Lam tất nhiên cầm chắc cái chết, thế nhưng, lạ một điều là hắn lại không chết.
Đúng vậy, Chu Lam không những không chết mà con nhe nanh hổ cười lạnh với Đăng Dương
“Ngươi, khá lắm, nhưng như ta đã nói, cũng chỉ đến vậy mà thôi, ha ha ha!”
Đăng Dương đại biến sắc mặt, ánh mắt mở lớn tràn ngập khó tin “Ngươi lại là phân thân?”
Chu Lam cười nhạt “Đoán đúng rồi đó, giờ thì hãy nhận lấy phần thưởng của ngươi, Địa giai cao cấp võ kỹ - Hỏa Diệm Sơn!”
Theo thanh âm của Chu Lam ngân động trong không gian, mặt đất dưới chân hắn bổng nhiên đỏ rực lên, ngay sau đó, một cột dung nham khủng bố với đường kính mười mét liền phóng thẳng lên trời, trong chớp mắt đã nuốt trọn hai người Đăng Dương và Chu Lam.
Nhiệt độ của dung nham, cơ bản là hơn một ngàn độ C, bình thường chỉ cần đến gần một chút là đã nóng không chịu nổi, bong da tróc thịt rồi, nay lại trực tiếp tiếp xúc với cơ thể như thế, dù Thủy Thần Thể của Đăng Dương có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thể chống nổi. Thể chất Thủy Thần thì thể chất Thủy Thần, một khi đã dây vào dung nham rồi thì Thủy Thần cũng sẽ bị nướng chín mà thôi.
Vào thời khắc sinh tử tồn vong, Đăng Dương tuy rằng cực kỳ kinh ngạc vì thủ đoạn đặt bẫy quá sức ghê gớm của Chu Lam nhưng trong tâm trí lại hoàn toàn không chút sợ hãi mào.
Hắn đối mặt với tử thần, đã không phải là lần một lần hai, lâu già dẫn đến tâm trí được tôi luyện đến mức vô cùng kiên định, muốn hoảng loạn một chút, sợ rằng còn khó hơn lên trời.
Đầu tiên, bằng tất cả sức mạnh của đôi chân, Đăng Dương dọc theo phương hướng phun trào của dung nham mà phóng người lên không trung với tốc độ cực nhanh, làm như thế này, tuy rằng không thể nào thoát khỏi được dung nham nóng bỏng nhưng lại giúp hắn có thêm một chút thời gian để tiếp tục thi triển thủ đoạn của mình, xông phá vòng vây.
Sau đó, tại trên không trung, Đăng Dương lại thi triển Nhân giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thuẫn, tạo ra một tấm lá chắn bảo vệ ngay dưới lòng bàn chân của mình.
Tấm khiên lôi điện này, bản chất là được tạo ra từ Nhân giai cao cấp võ kỹ, và dù rằng đã được Đăng Dương tu luyện đến đại thành, sánh ngang với Địa giai sơ cấp võ kỹ, nó vẫn không thể nào chống chọi được uy lực khủng bố của Địa giai cao cấp võ kỹ, mới xuất hiện chưa đến vài giây thì đã bị dung nham thiêu đốt sạch sẽ.
Có điều, với đầu óc phi thường linh hoạt của Đăng Dương, hắn làm sao có thể ngu ngốc đến nổi chỉ dựa vào một tấm khiên mỏng manh để đối chọt với dung nham nóng rực?
Hắn tạo ra tấm kiên lôi điện này, cơ bản chẳng hề có ý định dùng nó để phòng thủ, cốt yếu chỉ là muốn có một nơi đặt chân mà thôi. Và từ nơi đặt chân này, hắn lại một lần nữa vận lực đôi chân, bắn thẳng người lên không trung, nhoáng một cái thì đã vượt quá độ cao trăm mét, hoàn toàn thoát khỏi cột dung nham tử thần.
Và rồi, với một cái liếc mắt đơn giản, Đăng Dương đã tìm ra được vị trí của Chu Lam. Hắn ta lúc này đây, đang đứng cách cột dung nham khổng lồ khoảng hai mươi mét, nhìn chằm chằm Đăng Dương với ánh mắt tràn đầy sâm lãnh
“Không ngờ ngươi có thể thoát được cái bẫy của ta đó!” Chu Lam lạnh lùng buốt giá nói
“Nhưng, thoát được thì đã sao, rốt cuộc cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thêm một chút mà thôi, những cột dung nham này, ta muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, chỉ cần ngươi đáp xuống đất, ngươi sẽ lập tức biến thành tro bụi”
Lời nói của Chu Lam vừa dứt, tại trên mảnh sa mạc cát vàng, một loạt vòng tròn đỏ rực liền hiện lên như nấm mọc sau mưa, trải dài cả một vùng đất rộng đến vài trăm mét, bao phủ toàn bộ vị trí mà Đăng Dương có thể đặt chân.
Đang từ trên không trung rơi xuống, nhìn một loạt vòng tròn đỏ như vô số miệng núi lửa hiện ra đầy đất, thần sắc Đăng Dương không những không lo lắng mà còn ngập tràn khinh thường, cong môi cười đáp
“Giỏi cho một cái miệng nói khoát không biết ngượng, Chu Lam, ngươi có bao nhiêu đấu khí mà đòi thi triển hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ như thế? Muốn dọa ta à?”
Chu Lam hừ lạnh “Ta có bao nhiêu đấu khí, không phải thử một chút liền biết!”
Nghe vậy, Đăng Dương không khỏi cười to ba tiếng “Chu Lam, ngươi có tin hay không, ta không cần thử vẫn biết?”
“Muốn chơi bẫy sao? Ta cũng có!”
“Cửu Ảnh Kiếm Ý – Ngũ Kiếm Thức!”
Vèo vèo vèo, một loạt tiếng rít gió bén nhọn bổng nhiên vang lên, từ trong lòng đất, năm tia kiếm ý mang hình dạng của năm thanh tiểu kiếm bạch sắc đột ngột phá cát mà ra, phân biệt bốn hướng đông tây nam bắc và ngay dưới chân Chu Lam, xuất kỳ bất ý tập kích hắn ta với tốc độ gần như không trưởng.
Ở khoảng cách này, năm mét chỉ được tính bằng một phần mười giây, muốn an toàn tránh thoát cả năm tia kiếm ý sắc lạnh tuyệt luân, hoàn toàn là việc không thể nào. Trong nhất thời, một cổ uy hiếp tử vong phủ thẳng xuống đầu Chu Lam.
Bổng nhiên bị ám toán quá mức bất ngờ, Chu Lam không có quá nhiều thởi gian để suy nghĩ phương pháp đối phó mà chỉ có thể thi triển ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Bạo Liệt Hỏa Nhân!”
Bùm… bùm… bùm… bùm…
Hắc hỏa hừng hực bùng cháy, khắp cơ thể Chu Lam tựa như được gắn đầy bom đạn, sau một mồi lửa thì liền không ngừng nổ vang từng tiếng đinh tai nhức óc, từ mắt mũi miệng cho đến lồng ngực và rồi tứ chi, không đâu mà không ầm ầm liệt hỏa, hết đợt này đến đợt khác, bạo tạc liên hồi.
Nhìn từ ngoài vào, Chu Lam lúc này chính là không khác gì một tên ôm bom tự sát, bị nhấn chìm trong mưa bom bão đạn, chết không toàn thây.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là nhìn từ ngoài vào mà thôi, chứ sự thật bên trong nào phải như vậy.
Những cú nổ này, không những không gây tổn hại cho Chu Lam một chút nào mà ngược lại, tầng tầng kình khí hung bạo sinh ra từ những cú nổ đó điên cuồng quét ngang bốn phương tám hướng, vô hình chung tạo thành một vòng phòng hộ bằng sóng sung kích cực kỳ kín kẽ, mạnh mẽ và bạo lực chấn nát tất cả những thứ nào dám đến gần nó, trong đó, bao gồm của năm tia kiếm ý đoạt mạng của Đăng Dương.
Chỉ thấy, kiếm ý xuất ra từ năm phía với tốc độ cực nhanh, cứ tưởng rằng dù không thể lập tức giết chết Chu Lam những vẫn có thể khiến cho hắn thương vong thảm trọng, ai ngờ, còn chưa bước vào bán kính một mét xung quanh hắn ta thì đã ngay lập tức chia năm xẻ bảy, tan thành mây khói.
Cái bẫy mà Đăng Dương dày công sắp đặt, cứ thế mà Chu Lam vô hiệu hóa phi thường dễ dàng, thậm chí, đến cả nửa bước chân, hắn cũng chẳng cần dịch chuyển.
Mặc dù vậy, bởi vì phải ngưng tụ tinh thần để tập trung phòng vệ, Chu Lam đã không thể tiếp tục duy trì hàng loạt miệng núi lửa chết chóc kia nữa, do đó, những vòng tròn đỏ rực cũng nhanh chóng biến mất, trả lại khung cảnh sa mạc yên ắng và an toàn cho Đăng Dương.
Một lần nữa đặt chân xuống đất, có lại sức bậc từ đại địa, Đăng Dương khe khẽ mỉm cười trong lòng, Thiên Đạo Chi Nhãn ẩn hiện trong mắt trái, Kỹ Năng Giám Định lập lòe trong mắt phải, khóa chặt lấy cơ thể vẫn còn đang đùng đùng nổ vang của Chu Lam.
Sau một hồi giao phong chớp nhoáng, người lừa ta lọc say sẩm mặt mày, Đăng Dương cuối cùng đã có một sự đánh giá ‘sơ bộ’ về sức chiến đấu của Chu Lam.
Xét về mặt tổng thể, sức chiến đấu của Chu Lam không tính là quá cao.
Thứ nhất, Hắc Hỏa của Chu Lam, mặc dù sở hữu sức nóng vô cùng bá đạo, có thể trong chớp mắt nung chảy cả cát vàng, thế nhưng nó lại là một ngọn lửa chết, không hề sinh động như ngọn lửa phượng hoàng của Nguyệt Yên Lan, từ đó dẫn đến việc biến ảo chiêu thức thiếu đi một phần tinh diệu, thô ráp vô cùng.
Xét về trình độ ngưng luyện đấu khí, Chu Lam đã thua Nguyệt Yên Lan
Thứ hai, tốc độ của Chu Lam cũng không hề nhanh, so sánh về độ linh hoạt thì hoàn toàn thua xa Thủy Linh Lung. Nếu như người bị kiếm ý của Đăng Dương tập kích vừa rồi không phải là Chu Lam mà là Thủy Linh Lung, Đăng Dương có thể chắc chắn một điều rằng, không cần sử dụng đến Địa giai cao cấp võ kỹ, nàng ta vẫn có thể sử dụng kiếm chiêu biến hóa khôn lường cũng như loại thân pháp kì ảo kia của mình, dễ dàng phá giải bẫy rập của hắn mà không hề phí phạm một chút sức lực nào.
Xét về tốc độ và khả năng ứng biến, Chu Lam đã thua Thủy Linh Lung
Thứ ba, tuy rằng hiện nay Chu Lam đã đột phát đến cảnh giới Võ Tướng đỉnh phong, tuy nhiên, trình độ cận thân chiến đấu vẫn không hề có chút thay đổi nào so với nửa tháng trước, cái này, chỉ cần nhìn vào bộ pháp di chuyển của hắn thì Đăng Dương liền biết.
--------*-*--------
“Một tên chỉ có tu vi Võ Tướng sơ cấp lại có thể tung ra Địa giai cao cấp võ kỹ? Chả trách ngươi lại tự tin đến thế, quả là có chút môn đạo hơn người. Bất quá, cũng chỉ đến vậy mà thôi, không hơn được nữa”
Với sự khinh thường hiện rõ nơi đáy mắt, Chu Lam chưởng mạnh hai tay về phía trước, hỏa hệ đấu khí trong cơ thể cuồng bạo nổ vang, tựa như cuồng phong bạo vũ, liên miên bất tận, nương theo song chưởng mà ầm ầm phóng xuất ra ngoài
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Hắc Hỏa Cuồng Hoan!”
Dưới ý chí của Chu Lam, một cơn lốc lửa màu đen khổng lồ bắt đầu hình thành ngay giữa thiên địa, điên cuồng nuốt lấy đấu khí từ bốn phương tám hướng mà không ngừng lớn mạnh bản thân, tỏa ra từng luồng nhiệt lượng lên đến ngàn ngàn độ C, nóng đến nổi hòa tan tất cả cát vàng ở trong vùng ảnh hưởng của nó thành dung nham chi trong nháy mắt.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ biết, tuy cùng là Địa giai cao cấp võ kỹ, nhưng uy lực của cơn lốc lửa màu đen này lại hoàn toàn vượt xa năm cái hắc hỏa quyền ấn kia không biết bao nhiêu mà lần.
Nếu trúng chiêu này, Đăng Dương dù không chết cũng phải lột mất lớp da, trọng thương nặng nề là điều không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, có vẻ cơn lốc lửa này sẽ không bao giờ động đến được vạt áo của Đăng Dương chứ đừng nói chi là giết chết hắn.
Tất cả là bởi vì, không biết từ lúc nào, Đăng Dương đã như một bóng ma, xuất hiện sau lưng Chu Lam, hoặc nói đúng hơn chính là, hắn chui lên từ mặt đất ngay sau lưng Chu Lam.
Thì ra, ngay sau khi Lôi Thú và hỏa quyền va chạm với nhau, còn không đợi phân định kết quả, Đăng Dương đã sử dụng sức mạnh không chế cát của Đại Địa Tinh Linh, trong chớp mắt động thổ xuống lòng đất, lấy một tốc độ cực nhanh mà thoáng chốc vượt qua khoảng cách vài trăm mét giữa hai người, trực tiếp vòng ra sau lưng Chu Lam.
Và theo lẽ dĩ nhiên, sau khi chui lên khỏi mặt đất, Đăng Dương liền xuất ra Bình Minh kiếm, lạnh lùng tập kích Chu Lam
Kiếm pháp Tiếu Tiêu Diêu – Hồng Trần Phiêu Diêu
Một chiêu Hồng Trần Phiêu Diêu này chính là sát chiêu mạnh mẽ nhất trong kiếm pháp Tiếu Tiêu Diêu, không quan tâm bất kỳ cái gì khác ngoại trừ tốc độ, nhanh đến nổi từ khi xuất kiếm đến khi thu kiếm về, tàn ảnh chưa tan thì chân thân đã hiện, tất cả kéo dài chưa đến một giây thời gian.
Lại cộng với tốc độ vốn dĩ đã là thế mạnh của Đăng Dương, một kiếm này đâm ra, Chu Lam tuyệt nhiên không thể tránh né.
Đồng thời, để tránh lặp lại thất bại trong lần hành động ám sát Ngọc Cổ Thanh khi trước, lần này, mục tiêu Đăng Dương nhắm đến chính là đầu của Chu Lam chứ không phải là bất kỳ bộ phận nào khác.
Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, Chu Lam chết chắc không thể nghi ngờ.
Và rồi đúng chính xác như những gì Đăng Dương dự đoán, Chu Lam mặc dù có cảm giác được sự nguy hiểm mà quay người lại nhưng tất cả đã là quá muộn, lưỡi kiếm sắc lạnh hành quang đã lạnh lùng đâm thủng qua đầu hắn, đi vào từ thái dương này rồi đi ra từ thái dương kia.
Với một vết thương chí mạng như thế, Chu Lam tất nhiên cầm chắc cái chết, thế nhưng, lạ một điều là hắn lại không chết.
Đúng vậy, Chu Lam không những không chết mà con nhe nanh hổ cười lạnh với Đăng Dương
“Ngươi, khá lắm, nhưng như ta đã nói, cũng chỉ đến vậy mà thôi, ha ha ha!”
Đăng Dương đại biến sắc mặt, ánh mắt mở lớn tràn ngập khó tin “Ngươi lại là phân thân?”
Chu Lam cười nhạt “Đoán đúng rồi đó, giờ thì hãy nhận lấy phần thưởng của ngươi, Địa giai cao cấp võ kỹ - Hỏa Diệm Sơn!”
Theo thanh âm của Chu Lam ngân động trong không gian, mặt đất dưới chân hắn bổng nhiên đỏ rực lên, ngay sau đó, một cột dung nham khủng bố với đường kính mười mét liền phóng thẳng lên trời, trong chớp mắt đã nuốt trọn hai người Đăng Dương và Chu Lam.
Nhiệt độ của dung nham, cơ bản là hơn một ngàn độ C, bình thường chỉ cần đến gần một chút là đã nóng không chịu nổi, bong da tróc thịt rồi, nay lại trực tiếp tiếp xúc với cơ thể như thế, dù Thủy Thần Thể của Đăng Dương có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thể chống nổi. Thể chất Thủy Thần thì thể chất Thủy Thần, một khi đã dây vào dung nham rồi thì Thủy Thần cũng sẽ bị nướng chín mà thôi.
Vào thời khắc sinh tử tồn vong, Đăng Dương tuy rằng cực kỳ kinh ngạc vì thủ đoạn đặt bẫy quá sức ghê gớm của Chu Lam nhưng trong tâm trí lại hoàn toàn không chút sợ hãi mào.
Hắn đối mặt với tử thần, đã không phải là lần một lần hai, lâu già dẫn đến tâm trí được tôi luyện đến mức vô cùng kiên định, muốn hoảng loạn một chút, sợ rằng còn khó hơn lên trời.
Đầu tiên, bằng tất cả sức mạnh của đôi chân, Đăng Dương dọc theo phương hướng phun trào của dung nham mà phóng người lên không trung với tốc độ cực nhanh, làm như thế này, tuy rằng không thể nào thoát khỏi được dung nham nóng bỏng nhưng lại giúp hắn có thêm một chút thời gian để tiếp tục thi triển thủ đoạn của mình, xông phá vòng vây.
Sau đó, tại trên không trung, Đăng Dương lại thi triển Nhân giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thuẫn, tạo ra một tấm lá chắn bảo vệ ngay dưới lòng bàn chân của mình.
Tấm khiên lôi điện này, bản chất là được tạo ra từ Nhân giai cao cấp võ kỹ, và dù rằng đã được Đăng Dương tu luyện đến đại thành, sánh ngang với Địa giai sơ cấp võ kỹ, nó vẫn không thể nào chống chọi được uy lực khủng bố của Địa giai cao cấp võ kỹ, mới xuất hiện chưa đến vài giây thì đã bị dung nham thiêu đốt sạch sẽ.
Có điều, với đầu óc phi thường linh hoạt của Đăng Dương, hắn làm sao có thể ngu ngốc đến nổi chỉ dựa vào một tấm khiên mỏng manh để đối chọt với dung nham nóng rực?
Hắn tạo ra tấm kiên lôi điện này, cơ bản chẳng hề có ý định dùng nó để phòng thủ, cốt yếu chỉ là muốn có một nơi đặt chân mà thôi. Và từ nơi đặt chân này, hắn lại một lần nữa vận lực đôi chân, bắn thẳng người lên không trung, nhoáng một cái thì đã vượt quá độ cao trăm mét, hoàn toàn thoát khỏi cột dung nham tử thần.
Và rồi, với một cái liếc mắt đơn giản, Đăng Dương đã tìm ra được vị trí của Chu Lam. Hắn ta lúc này đây, đang đứng cách cột dung nham khổng lồ khoảng hai mươi mét, nhìn chằm chằm Đăng Dương với ánh mắt tràn đầy sâm lãnh
“Không ngờ ngươi có thể thoát được cái bẫy của ta đó!” Chu Lam lạnh lùng buốt giá nói
“Nhưng, thoát được thì đã sao, rốt cuộc cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thêm một chút mà thôi, những cột dung nham này, ta muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, chỉ cần ngươi đáp xuống đất, ngươi sẽ lập tức biến thành tro bụi”
Lời nói của Chu Lam vừa dứt, tại trên mảnh sa mạc cát vàng, một loạt vòng tròn đỏ rực liền hiện lên như nấm mọc sau mưa, trải dài cả một vùng đất rộng đến vài trăm mét, bao phủ toàn bộ vị trí mà Đăng Dương có thể đặt chân.
Đang từ trên không trung rơi xuống, nhìn một loạt vòng tròn đỏ như vô số miệng núi lửa hiện ra đầy đất, thần sắc Đăng Dương không những không lo lắng mà còn ngập tràn khinh thường, cong môi cười đáp
“Giỏi cho một cái miệng nói khoát không biết ngượng, Chu Lam, ngươi có bao nhiêu đấu khí mà đòi thi triển hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ như thế? Muốn dọa ta à?”
Chu Lam hừ lạnh “Ta có bao nhiêu đấu khí, không phải thử một chút liền biết!”
Nghe vậy, Đăng Dương không khỏi cười to ba tiếng “Chu Lam, ngươi có tin hay không, ta không cần thử vẫn biết?”
“Muốn chơi bẫy sao? Ta cũng có!”
“Cửu Ảnh Kiếm Ý – Ngũ Kiếm Thức!”
Vèo vèo vèo, một loạt tiếng rít gió bén nhọn bổng nhiên vang lên, từ trong lòng đất, năm tia kiếm ý mang hình dạng của năm thanh tiểu kiếm bạch sắc đột ngột phá cát mà ra, phân biệt bốn hướng đông tây nam bắc và ngay dưới chân Chu Lam, xuất kỳ bất ý tập kích hắn ta với tốc độ gần như không trưởng.
Ở khoảng cách này, năm mét chỉ được tính bằng một phần mười giây, muốn an toàn tránh thoát cả năm tia kiếm ý sắc lạnh tuyệt luân, hoàn toàn là việc không thể nào. Trong nhất thời, một cổ uy hiếp tử vong phủ thẳng xuống đầu Chu Lam.
Bổng nhiên bị ám toán quá mức bất ngờ, Chu Lam không có quá nhiều thởi gian để suy nghĩ phương pháp đối phó mà chỉ có thể thi triển ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Bạo Liệt Hỏa Nhân!”
Bùm… bùm… bùm… bùm…
Hắc hỏa hừng hực bùng cháy, khắp cơ thể Chu Lam tựa như được gắn đầy bom đạn, sau một mồi lửa thì liền không ngừng nổ vang từng tiếng đinh tai nhức óc, từ mắt mũi miệng cho đến lồng ngực và rồi tứ chi, không đâu mà không ầm ầm liệt hỏa, hết đợt này đến đợt khác, bạo tạc liên hồi.
Nhìn từ ngoài vào, Chu Lam lúc này chính là không khác gì một tên ôm bom tự sát, bị nhấn chìm trong mưa bom bão đạn, chết không toàn thây.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là nhìn từ ngoài vào mà thôi, chứ sự thật bên trong nào phải như vậy.
Những cú nổ này, không những không gây tổn hại cho Chu Lam một chút nào mà ngược lại, tầng tầng kình khí hung bạo sinh ra từ những cú nổ đó điên cuồng quét ngang bốn phương tám hướng, vô hình chung tạo thành một vòng phòng hộ bằng sóng sung kích cực kỳ kín kẽ, mạnh mẽ và bạo lực chấn nát tất cả những thứ nào dám đến gần nó, trong đó, bao gồm của năm tia kiếm ý đoạt mạng của Đăng Dương.
Chỉ thấy, kiếm ý xuất ra từ năm phía với tốc độ cực nhanh, cứ tưởng rằng dù không thể lập tức giết chết Chu Lam những vẫn có thể khiến cho hắn thương vong thảm trọng, ai ngờ, còn chưa bước vào bán kính một mét xung quanh hắn ta thì đã ngay lập tức chia năm xẻ bảy, tan thành mây khói.
Cái bẫy mà Đăng Dương dày công sắp đặt, cứ thế mà Chu Lam vô hiệu hóa phi thường dễ dàng, thậm chí, đến cả nửa bước chân, hắn cũng chẳng cần dịch chuyển.
Mặc dù vậy, bởi vì phải ngưng tụ tinh thần để tập trung phòng vệ, Chu Lam đã không thể tiếp tục duy trì hàng loạt miệng núi lửa chết chóc kia nữa, do đó, những vòng tròn đỏ rực cũng nhanh chóng biến mất, trả lại khung cảnh sa mạc yên ắng và an toàn cho Đăng Dương.
Một lần nữa đặt chân xuống đất, có lại sức bậc từ đại địa, Đăng Dương khe khẽ mỉm cười trong lòng, Thiên Đạo Chi Nhãn ẩn hiện trong mắt trái, Kỹ Năng Giám Định lập lòe trong mắt phải, khóa chặt lấy cơ thể vẫn còn đang đùng đùng nổ vang của Chu Lam.
Sau một hồi giao phong chớp nhoáng, người lừa ta lọc say sẩm mặt mày, Đăng Dương cuối cùng đã có một sự đánh giá ‘sơ bộ’ về sức chiến đấu của Chu Lam.
Xét về mặt tổng thể, sức chiến đấu của Chu Lam không tính là quá cao.
Thứ nhất, Hắc Hỏa của Chu Lam, mặc dù sở hữu sức nóng vô cùng bá đạo, có thể trong chớp mắt nung chảy cả cát vàng, thế nhưng nó lại là một ngọn lửa chết, không hề sinh động như ngọn lửa phượng hoàng của Nguyệt Yên Lan, từ đó dẫn đến việc biến ảo chiêu thức thiếu đi một phần tinh diệu, thô ráp vô cùng.
Xét về trình độ ngưng luyện đấu khí, Chu Lam đã thua Nguyệt Yên Lan
Thứ hai, tốc độ của Chu Lam cũng không hề nhanh, so sánh về độ linh hoạt thì hoàn toàn thua xa Thủy Linh Lung. Nếu như người bị kiếm ý của Đăng Dương tập kích vừa rồi không phải là Chu Lam mà là Thủy Linh Lung, Đăng Dương có thể chắc chắn một điều rằng, không cần sử dụng đến Địa giai cao cấp võ kỹ, nàng ta vẫn có thể sử dụng kiếm chiêu biến hóa khôn lường cũng như loại thân pháp kì ảo kia của mình, dễ dàng phá giải bẫy rập của hắn mà không hề phí phạm một chút sức lực nào.
Xét về tốc độ và khả năng ứng biến, Chu Lam đã thua Thủy Linh Lung
Thứ ba, tuy rằng hiện nay Chu Lam đã đột phát đến cảnh giới Võ Tướng đỉnh phong, tuy nhiên, trình độ cận thân chiến đấu vẫn không hề có chút thay đổi nào so với nửa tháng trước, cái này, chỉ cần nhìn vào bộ pháp di chuyển của hắn thì Đăng Dương liền biết.
--------*-*--------
/461
|