Trong phòng học nhất thời chỉ còn cô và hắn, ánh trắng sáng len lỏi qua cửa sổ, chiếc bóng của hai người một nam một nữ được in rõ dưới sàn lớp.
Im lặng một lúc, Nam Cung Thần xoay người đi ra lớp học " em đi theo tôi " giọng nói trầm ấm thường ngày của anh trong bóng tối nghe có vẻ khá ám muội.
Dao Dao không nói gì, lẵng lặng đi theo gót chân của hắn.
Nam Cung Thần đi được một lúc thì dừng lại trước một căn phòng, Dao Dao nhìn chữ [ thư viện ] trên cái bảng vàng hình chữ nhật thì nghi hoặc.
Hắn đưa cô đến đây làm gì ?
Nam Cung Thần lấy trong túi áo ra một cái thẻ vàng, xẹt một cái, cánh cửa thư viện lập tức mở ra. Dao Dao cùng hắn bước vào.
" em có thể giúp tôi xếp chồng sách kia lên tủ không ? " Nam Cung Thần chỉ tay về một đống sách được chất đầy ba cái bàn lớn dùng để cho các đồng học ngồi đọc sách.
" được " Dao Dao khẽ gật đầu, bắt tay vào làm, không một lời oán trách. Dù gì thì hôm nay cô cũng không có việc gì, giúp hắn một chút cũng không sao.
Nam Cung Thần nhìn bóng lưng bận rộn của cô gái bé nhỏ mà trên môi không khỏi nở một nụ cười ấm áp, đôi mắt sắt bén được giấu dưới lớp kính cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều. Dù trong đêm khuya yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ, nhưng anh cũng cảm thấy nó rất ấm áp... Anh càng ngày càng không muốn rời xa cô, không muốn quay lại cái gia đình vắng lạnh đó...cái gia đình chỉ toàn sự đen tối cùng mưu mô ám hại lẫn nhau...
Dù nơi đây anh và cô không nói với nhau câu nào, không kề cận nhau, nhưng anh vẫn rất vui.
Được sinh ra và lớn lên trong một đại gia tộc quyền thế, giàu có, ai ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tị, nhưng họ đâu biết...nó thối nát cỡ nào.
Tính kế nhau...
Ám hại lẫn nhau...
Anh đã muốn phát chán...
Dùng thế lực riêng mình đế bước ra khỏi đầm lầy bẩn thỉu đó.
Xây dựng một cái trường học. Vì nó sẽ có một số lợi ích cho anh sau này. Bao năm trôi qua....nữ nhân nào nhìn thấy anh mà không chết mê chết mệt. Nhưng ngoại trừ một người...đó là cô - Lý Dao Dao.
Sự xuất hiện của cô làm đảo lộn tất cả cuộc sống của hắn.
Từ thú vị rồi chuyển sang thích, cuối cùng là yêu lúc nào không hay.
Nam Cung Thần cười khẽ, khuôn mặt tuấn mĩ mang vài phần ôn nhu khó tả.
Chính anh cũng không ngờ...mình lại đi yêu một người. Mà người đó lại chính là cô học trò của anh.
... ...
Dao Dao yên lặng chất từng quyển sách lên kệ. Tầm mắt vô ý nhìn qua chỗ Nam Cung Thần thì thấy hắn đang hết sức nghiêm túc làm việc, đôi tay thon dài không ngừng cử động lật lật các giấy tờ. Tầm mắt như điện xẹt đảo qua các dòng chữ, lâu lâu lại nhíu nhíu đầu chân mày. Sườn mặt góc cạnh dưới ánh trăng trông có vẻ hoàn mĩ không gì để tả. Dao Dao không ngừng cảm thán.
Đàn ông lúc tập trung vào làm một việc gì đó là lúc họ đẹp nhất. Câu nói này không sai.
Dao Dao cười tán thưởng một cái, tiếp tục làm công việc trên tay.
Trong phòng không ai nói gì, chỉ có tiếng 'cạch' khi quyển sách tiếp xúc với kệ gỗ và tiếng ' xoạt xoạt ' của những tờ giấy trên tay Nam Cung Thần. Tuy yên tĩnh nhưng lại rất ấm áp, họ đều ăn ý không làm phiền đến đối phương.
....
Cần trên tay quyển sách cuối cùng, Dao Dao đổ mồ hôi nhìn chỉ còn một chỗ trống nhỏ tuốt trên cao, dù cô có làm gì cũng không vớ tới. Lúc này cô thiệt tình rất bất đắc dĩ về chiều cao khiêm tốn hiện giờ của mình.
Thân thể lúc trước của Dao Dao rất cao, ít nhất cũng bằng các vận động viên chơi bóng rổ nên làm gì cũng thuận lợi, nhất là lúc đặt đồ trên cao. Nhưng đối với thân thể hiện giờ cô chỉ có thể thở dài, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, chỉ có một mét năm mươi mất là nhiều, còn thảm hơn học sinh trung học nữa. Chính vì điều này nên cô làm điều gì cũng bất tiện hết ai.....
Dao Dao đang không ngừng oán thầm trong lòng thì cuốn sách trên tay cô bỗng nhiên biến mất, một thân hình to lớn bao quanh lấy cô, vòng ngực rắn chắc, hương thơm nam tính xông vào mũi làm Dao Dao có chút không được tự nhiên.
Nam Cung Thần sau khi đặt quyển sách lên kệ thì quay sang nhìn cô.
" lần sau làm không được thì phải nhờ người giúp " giọng nói có vài phần nhè nhẹ trách cứ.
Nếu không phải hắn đang làm việc thì nổi hứng muốn nhìn cô, thì chẳng lẽ cô muốn đứng đây suốt đời sao ? Đúng là bé ngốc mà.
" vâng, cám ơn thầy" Dao Dao cười khẽ với Nam Cung Thần.
Nụ cười xinh đẹp dưới sự che chắn của bóng tối và soi rọi của ánh trăng càng trở nên thập phần huyền bí, quyến rũ.
Nam Cung Thần đầu óc có vài phần mê mang, không tự chủ được mà cúi đầu xuống.
Cảm giác lành lạnh trên môi khiến Dao Dao kinh ngạc trợn to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.
Hắn...đang hôn cô...
Trong lúc Dao Dao không kịp phản ứng thì Nam Cung Thần khẽ cắn một cái trên môi cô. Dao Dao bị ăn đau, theo bản năng định la lên một cái, nhưng lời lẽ chư kịp phát ra thì đã bị Nam Cung Thần toàn bộ hàm chứa. Đầu lưỡi của hắn xâm nhập vào trong khoang miệng cô, càng quét hết thảy, vị ngọt của cô khiến hắn mê mẫn, không tự chủ được mà hôn càng sâu. Đầu lưỡi to lớn ấm nóng khẽ quấn quanh đầu lưỡi đầy đặn mềm mại của cô, cùng nhau khiêu vũ một vũ điệu mãnh liệt mà mê say. Dao Dao khẽ chống cự, miệng phát ra tiếng kêu ' ưm ưm ' phản khán nhưng đều vô dụng. Một tay Nam Cung Thần đặt lên kệ sách, một tay nắm ót của cô, kéo cô vào một nụ hôn sâu và nóng ấm hơn. Đầu lưỡi khẽ xẹt qua những đầu răng của Dao Dao, khiến cô như bị kích thích, sức lực suy yếu dần. Dưới ánh trăng, một dòng chỉ bạc khẽ chảy ra từ khóe môi của cô, trông càng khiến người ta muốn phạm tội.
Kết thúc một nụ hôn dài, Nam Cung Thần lưu luyến rời khỏi cái miệng nhỏ ngọt ngào đó, đầu lưỡi còn kéo ra một cái thật dài sợi chỉ bạc.
" Dao...I Love You " giọng nói trầm ấm của anh giờ đây mang theo một tia khàn khàn hết sức mê người, đôi mắt ôn nhu chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra được một câu.
Dao Dao giờ đã kiệt lực trong nụ hôn nồng cháy đó, không phân biệt được nữa Đông Tây Nam Bắc, đôi mắt mê ly trong suốt như có nước.
" Dao..." anh không muốn rời xa em...nhưng bọn người đó đã không cho anh thời gian...Dao...tha thứ cho anh...khi gặp lại...em muốn làm gì anh cũng được...kể cả là...giết anh..
Nhưng Dao...chỉ một đêm nay thôi...xin em...thõa mãn cho sự ích kĩ và tham lam nhất thời của anh...
Im lặng một lúc, Nam Cung Thần xoay người đi ra lớp học " em đi theo tôi " giọng nói trầm ấm thường ngày của anh trong bóng tối nghe có vẻ khá ám muội.
Dao Dao không nói gì, lẵng lặng đi theo gót chân của hắn.
Nam Cung Thần đi được một lúc thì dừng lại trước một căn phòng, Dao Dao nhìn chữ [ thư viện ] trên cái bảng vàng hình chữ nhật thì nghi hoặc.
Hắn đưa cô đến đây làm gì ?
Nam Cung Thần lấy trong túi áo ra một cái thẻ vàng, xẹt một cái, cánh cửa thư viện lập tức mở ra. Dao Dao cùng hắn bước vào.
" em có thể giúp tôi xếp chồng sách kia lên tủ không ? " Nam Cung Thần chỉ tay về một đống sách được chất đầy ba cái bàn lớn dùng để cho các đồng học ngồi đọc sách.
" được " Dao Dao khẽ gật đầu, bắt tay vào làm, không một lời oán trách. Dù gì thì hôm nay cô cũng không có việc gì, giúp hắn một chút cũng không sao.
Nam Cung Thần nhìn bóng lưng bận rộn của cô gái bé nhỏ mà trên môi không khỏi nở một nụ cười ấm áp, đôi mắt sắt bén được giấu dưới lớp kính cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều. Dù trong đêm khuya yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ, nhưng anh cũng cảm thấy nó rất ấm áp... Anh càng ngày càng không muốn rời xa cô, không muốn quay lại cái gia đình vắng lạnh đó...cái gia đình chỉ toàn sự đen tối cùng mưu mô ám hại lẫn nhau...
Dù nơi đây anh và cô không nói với nhau câu nào, không kề cận nhau, nhưng anh vẫn rất vui.
Được sinh ra và lớn lên trong một đại gia tộc quyền thế, giàu có, ai ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tị, nhưng họ đâu biết...nó thối nát cỡ nào.
Tính kế nhau...
Ám hại lẫn nhau...
Anh đã muốn phát chán...
Dùng thế lực riêng mình đế bước ra khỏi đầm lầy bẩn thỉu đó.
Xây dựng một cái trường học. Vì nó sẽ có một số lợi ích cho anh sau này. Bao năm trôi qua....nữ nhân nào nhìn thấy anh mà không chết mê chết mệt. Nhưng ngoại trừ một người...đó là cô - Lý Dao Dao.
Sự xuất hiện của cô làm đảo lộn tất cả cuộc sống của hắn.
Từ thú vị rồi chuyển sang thích, cuối cùng là yêu lúc nào không hay.
Nam Cung Thần cười khẽ, khuôn mặt tuấn mĩ mang vài phần ôn nhu khó tả.
Chính anh cũng không ngờ...mình lại đi yêu một người. Mà người đó lại chính là cô học trò của anh.
... ...
Dao Dao yên lặng chất từng quyển sách lên kệ. Tầm mắt vô ý nhìn qua chỗ Nam Cung Thần thì thấy hắn đang hết sức nghiêm túc làm việc, đôi tay thon dài không ngừng cử động lật lật các giấy tờ. Tầm mắt như điện xẹt đảo qua các dòng chữ, lâu lâu lại nhíu nhíu đầu chân mày. Sườn mặt góc cạnh dưới ánh trăng trông có vẻ hoàn mĩ không gì để tả. Dao Dao không ngừng cảm thán.
Đàn ông lúc tập trung vào làm một việc gì đó là lúc họ đẹp nhất. Câu nói này không sai.
Dao Dao cười tán thưởng một cái, tiếp tục làm công việc trên tay.
Trong phòng không ai nói gì, chỉ có tiếng 'cạch' khi quyển sách tiếp xúc với kệ gỗ và tiếng ' xoạt xoạt ' của những tờ giấy trên tay Nam Cung Thần. Tuy yên tĩnh nhưng lại rất ấm áp, họ đều ăn ý không làm phiền đến đối phương.
....
Cần trên tay quyển sách cuối cùng, Dao Dao đổ mồ hôi nhìn chỉ còn một chỗ trống nhỏ tuốt trên cao, dù cô có làm gì cũng không vớ tới. Lúc này cô thiệt tình rất bất đắc dĩ về chiều cao khiêm tốn hiện giờ của mình.
Thân thể lúc trước của Dao Dao rất cao, ít nhất cũng bằng các vận động viên chơi bóng rổ nên làm gì cũng thuận lợi, nhất là lúc đặt đồ trên cao. Nhưng đối với thân thể hiện giờ cô chỉ có thể thở dài, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, chỉ có một mét năm mươi mất là nhiều, còn thảm hơn học sinh trung học nữa. Chính vì điều này nên cô làm điều gì cũng bất tiện hết ai.....
Dao Dao đang không ngừng oán thầm trong lòng thì cuốn sách trên tay cô bỗng nhiên biến mất, một thân hình to lớn bao quanh lấy cô, vòng ngực rắn chắc, hương thơm nam tính xông vào mũi làm Dao Dao có chút không được tự nhiên.
Nam Cung Thần sau khi đặt quyển sách lên kệ thì quay sang nhìn cô.
" lần sau làm không được thì phải nhờ người giúp " giọng nói có vài phần nhè nhẹ trách cứ.
Nếu không phải hắn đang làm việc thì nổi hứng muốn nhìn cô, thì chẳng lẽ cô muốn đứng đây suốt đời sao ? Đúng là bé ngốc mà.
" vâng, cám ơn thầy" Dao Dao cười khẽ với Nam Cung Thần.
Nụ cười xinh đẹp dưới sự che chắn của bóng tối và soi rọi của ánh trăng càng trở nên thập phần huyền bí, quyến rũ.
Nam Cung Thần đầu óc có vài phần mê mang, không tự chủ được mà cúi đầu xuống.
Cảm giác lành lạnh trên môi khiến Dao Dao kinh ngạc trợn to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.
Hắn...đang hôn cô...
Trong lúc Dao Dao không kịp phản ứng thì Nam Cung Thần khẽ cắn một cái trên môi cô. Dao Dao bị ăn đau, theo bản năng định la lên một cái, nhưng lời lẽ chư kịp phát ra thì đã bị Nam Cung Thần toàn bộ hàm chứa. Đầu lưỡi của hắn xâm nhập vào trong khoang miệng cô, càng quét hết thảy, vị ngọt của cô khiến hắn mê mẫn, không tự chủ được mà hôn càng sâu. Đầu lưỡi to lớn ấm nóng khẽ quấn quanh đầu lưỡi đầy đặn mềm mại của cô, cùng nhau khiêu vũ một vũ điệu mãnh liệt mà mê say. Dao Dao khẽ chống cự, miệng phát ra tiếng kêu ' ưm ưm ' phản khán nhưng đều vô dụng. Một tay Nam Cung Thần đặt lên kệ sách, một tay nắm ót của cô, kéo cô vào một nụ hôn sâu và nóng ấm hơn. Đầu lưỡi khẽ xẹt qua những đầu răng của Dao Dao, khiến cô như bị kích thích, sức lực suy yếu dần. Dưới ánh trăng, một dòng chỉ bạc khẽ chảy ra từ khóe môi của cô, trông càng khiến người ta muốn phạm tội.
Kết thúc một nụ hôn dài, Nam Cung Thần lưu luyến rời khỏi cái miệng nhỏ ngọt ngào đó, đầu lưỡi còn kéo ra một cái thật dài sợi chỉ bạc.
" Dao...I Love You " giọng nói trầm ấm của anh giờ đây mang theo một tia khàn khàn hết sức mê người, đôi mắt ôn nhu chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra được một câu.
Dao Dao giờ đã kiệt lực trong nụ hôn nồng cháy đó, không phân biệt được nữa Đông Tây Nam Bắc, đôi mắt mê ly trong suốt như có nước.
" Dao..." anh không muốn rời xa em...nhưng bọn người đó đã không cho anh thời gian...Dao...tha thứ cho anh...khi gặp lại...em muốn làm gì anh cũng được...kể cả là...giết anh..
Nhưng Dao...chỉ một đêm nay thôi...xin em...thõa mãn cho sự ích kĩ và tham lam nhất thời của anh...
/53
|