" có chuyện gì vậy ? " giọng nói thanh lãnh quen thuộc vang lên trong không khí, Lí Lan khuôn mặt xinh đẹp cứng đờ một chút, nhưng rất nhanh được thay thế bằng một nụ cười dịu nhẹ.
" tổng giám đốc, anh đến rồi " Lí Lan bước từng bước tao nhã đến trược mặt Lý Minh Hiên. Lý Minh Hiên hơi nhíu mày, không quan tâm trực tiếp bước qua cô ta đi về phía Dao Dao.
" Dao Dao, tối qua em đi đâu vậy ? Anh rất lo cho em " Lý Minh Hiên không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên, ôn nhu nhìn vào Dao Dao.
Dao Dao nghe Lý Minh Hiên nhắc chuyện tối hôm qua, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, nhưng rất nhanh được thay bằng một nụ cười khẽ xinh đẹp.
" em có chút việc bận ấy mà. Mà sao Ân Ân lại ở đây ? " Dao Dao kinh ngạc nhìn con mèo đen đang bị Lý Minh Hiên nắm trong lòng.
Chẳng phải Ân Ân hẳn là ở nhà sao ? Sao Lý Minh Hiên lại đen tới đây.
Nghe Dao Dao hỏi tới, Lý Minh Hiên bất đắc dĩ nắm lên con mèo đang hết sức giãy dụa ý đồ muốn nhào vào lòng Dao Dao.
" con mèo này không có em ở nhà thì cứ phá phách lung tung, Lâm thúc cũng bó tay, bảo anh đưa nó đến cho em, có lẽ như vậy nó sẽ ngoan ngoãn hơn " với lại, nó cũng sẽ giúp vật nhỏ làm bạn trong lúc anh đang xử lý đống giấy tờ, hợp đồng.
" vậy sao ? Ân Ân, em thực hư đó " Dao Dao cười trách nhìn Ân Ân.
Ân Ân thấy Dao Dao không hài lòng về nó thì ủy khuất cụp tai xuống, kêu lí nhí.
" meo ô ~.."
" thôi được rồi, Dao Dao, chúng ta đi thôi " Lý Minh Hiên nhìn Dao Dao và Ân Ân, trong lòng không hiểu sinh ra một cảm giác ấm áp thõa mãn. Anh có cảm giác như một nhà ba người vậy...khụ...mặc dù có một nhân vật không hề là người.
Nhưng có lẽ con đường này còn xa lắm. Nhưng để thực hiện nó...anh phải tiêu diệt vài tảng đá...
Đôi mắt Lý Minh Hiên ám trầm, trong mắt khẽ xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Dù là ai đi chăng nữa...cũng không được phép chia cách anh và Dao Dao !
...
Hai người bước đi vào thang máy, từ đầu tới cuối không hề để ý đến Lí Lan đang đứng một bên.
Những nhân viên công ty lén cười trộm nhìn vào khuôn mặt của Lí Lan.
Lí Lan không có biểu hiện gì, chỉ cười nhẹ nói.
" mọi người quay về làm việc đi "
Không có việc gì coi nữa, ai cũng không rảnh đứng lại chơi, nên vội quay về chỗ làm việc của mình.
Nhìn mọi người quay về đúng cương vị công tác của mình, lúc này đôi mắt Lí Lan mới nhìn về phía thang máy, đôi mắt đẹp khẽ xẹt qua một tia độc ác...
... .....
Trong quán Bar, ánh đèn mờ ảo không ngừng nhấp nhoáng, những bóng dáng điên cuồng hòa mình vào vũ điệu sôi nổi, mùi nước hoa cùng mùi rượu hòa vào nhau tạo nên hương vị mê người.
Trong góc tối Lí Diệc Phong mặc chiếc áo sơ mi đen đắt tiền, ba cúc áo được mở, lộ ra vòm ngực rắn chắc mê người. Ngồi hai bên hắn là hai cô gái xinh đẹp thùy mị, yêu kiều dựa vào hắn, những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve trên vòm ngực răn chắc của hắn.
" Lí thiếu, anh uống đi, đây là loại rượu rất ngon mới nhập về đó " một cô gái tay nâng lên ly rượu thủy tinh màu đỏ trong suốt, tỏa ra mùi hương quyến rũ nâng lên đưa cho Lí Diệc Phong.
Lí Diệc Phong trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét.
Đàn bà nào cũng giống như nhau mà thôi ! Một lũ lẳng lơ chỉ biết có tiền, hừ !
Bỗng một tiếng thủy tinh vỡ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả Lí Diệc Phong bên đây.
Ai ai cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ nhân gây ra tiếng động ấy.
Chỉ thấy một cô gái gương mặt thanh tú nhu nhược, đầy hoảng sợ lượm những miếng thủy tinh vỡ trên đất.
Cô mặc một chiếc váy trắng không hợp với không khí mờ ám của nơi đây, đôi mắt to nặng trĩu những giọt lệ khiến người thương tiếc.
" cô đang làm cái gì vậy hả ? " ' mụ ' của nơi đây cũng chính là Vương Lâm với chiếc mặt nạ che hơn phân nữa khuôn mặt, giọng nói lành lạnh đối với cô gái đang nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh.
Nghe giọng nói này, cô gái thân thể run lên, sắc mặt tái nhợt quay lại.
" tôi...tôi không cố ý " Mẫn Mẫn giọng nói run run, cố làm ra dáng nỏ bé đến cùng cực khiến người ta thương tiếc.
Mẫn Mẫn thầm cắn chặt răng.
Dao Dao, cuộc sống nhụt nhã hôm nay của tao tất cả đều là do mày, tao sẽ bắt mày đền lại tất cả !!!
Lí Diệc Phong hơi nhíu mày, nhìn Mẫn Mẫn như có điều suy nghĩ.
" tổng giám đốc, anh đến rồi " Lí Lan bước từng bước tao nhã đến trược mặt Lý Minh Hiên. Lý Minh Hiên hơi nhíu mày, không quan tâm trực tiếp bước qua cô ta đi về phía Dao Dao.
" Dao Dao, tối qua em đi đâu vậy ? Anh rất lo cho em " Lý Minh Hiên không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên, ôn nhu nhìn vào Dao Dao.
Dao Dao nghe Lý Minh Hiên nhắc chuyện tối hôm qua, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, nhưng rất nhanh được thay bằng một nụ cười khẽ xinh đẹp.
" em có chút việc bận ấy mà. Mà sao Ân Ân lại ở đây ? " Dao Dao kinh ngạc nhìn con mèo đen đang bị Lý Minh Hiên nắm trong lòng.
Chẳng phải Ân Ân hẳn là ở nhà sao ? Sao Lý Minh Hiên lại đen tới đây.
Nghe Dao Dao hỏi tới, Lý Minh Hiên bất đắc dĩ nắm lên con mèo đang hết sức giãy dụa ý đồ muốn nhào vào lòng Dao Dao.
" con mèo này không có em ở nhà thì cứ phá phách lung tung, Lâm thúc cũng bó tay, bảo anh đưa nó đến cho em, có lẽ như vậy nó sẽ ngoan ngoãn hơn " với lại, nó cũng sẽ giúp vật nhỏ làm bạn trong lúc anh đang xử lý đống giấy tờ, hợp đồng.
" vậy sao ? Ân Ân, em thực hư đó " Dao Dao cười trách nhìn Ân Ân.
Ân Ân thấy Dao Dao không hài lòng về nó thì ủy khuất cụp tai xuống, kêu lí nhí.
" meo ô ~.."
" thôi được rồi, Dao Dao, chúng ta đi thôi " Lý Minh Hiên nhìn Dao Dao và Ân Ân, trong lòng không hiểu sinh ra một cảm giác ấm áp thõa mãn. Anh có cảm giác như một nhà ba người vậy...khụ...mặc dù có một nhân vật không hề là người.
Nhưng có lẽ con đường này còn xa lắm. Nhưng để thực hiện nó...anh phải tiêu diệt vài tảng đá...
Đôi mắt Lý Minh Hiên ám trầm, trong mắt khẽ xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Dù là ai đi chăng nữa...cũng không được phép chia cách anh và Dao Dao !
...
Hai người bước đi vào thang máy, từ đầu tới cuối không hề để ý đến Lí Lan đang đứng một bên.
Những nhân viên công ty lén cười trộm nhìn vào khuôn mặt của Lí Lan.
Lí Lan không có biểu hiện gì, chỉ cười nhẹ nói.
" mọi người quay về làm việc đi "
Không có việc gì coi nữa, ai cũng không rảnh đứng lại chơi, nên vội quay về chỗ làm việc của mình.
Nhìn mọi người quay về đúng cương vị công tác của mình, lúc này đôi mắt Lí Lan mới nhìn về phía thang máy, đôi mắt đẹp khẽ xẹt qua một tia độc ác...
... .....
Trong quán Bar, ánh đèn mờ ảo không ngừng nhấp nhoáng, những bóng dáng điên cuồng hòa mình vào vũ điệu sôi nổi, mùi nước hoa cùng mùi rượu hòa vào nhau tạo nên hương vị mê người.
Trong góc tối Lí Diệc Phong mặc chiếc áo sơ mi đen đắt tiền, ba cúc áo được mở, lộ ra vòm ngực rắn chắc mê người. Ngồi hai bên hắn là hai cô gái xinh đẹp thùy mị, yêu kiều dựa vào hắn, những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve trên vòm ngực răn chắc của hắn.
" Lí thiếu, anh uống đi, đây là loại rượu rất ngon mới nhập về đó " một cô gái tay nâng lên ly rượu thủy tinh màu đỏ trong suốt, tỏa ra mùi hương quyến rũ nâng lên đưa cho Lí Diệc Phong.
Lí Diệc Phong trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét.
Đàn bà nào cũng giống như nhau mà thôi ! Một lũ lẳng lơ chỉ biết có tiền, hừ !
Bỗng một tiếng thủy tinh vỡ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả Lí Diệc Phong bên đây.
Ai ai cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ nhân gây ra tiếng động ấy.
Chỉ thấy một cô gái gương mặt thanh tú nhu nhược, đầy hoảng sợ lượm những miếng thủy tinh vỡ trên đất.
Cô mặc một chiếc váy trắng không hợp với không khí mờ ám của nơi đây, đôi mắt to nặng trĩu những giọt lệ khiến người thương tiếc.
" cô đang làm cái gì vậy hả ? " ' mụ ' của nơi đây cũng chính là Vương Lâm với chiếc mặt nạ che hơn phân nữa khuôn mặt, giọng nói lành lạnh đối với cô gái đang nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh.
Nghe giọng nói này, cô gái thân thể run lên, sắc mặt tái nhợt quay lại.
" tôi...tôi không cố ý " Mẫn Mẫn giọng nói run run, cố làm ra dáng nỏ bé đến cùng cực khiến người ta thương tiếc.
Mẫn Mẫn thầm cắn chặt răng.
Dao Dao, cuộc sống nhụt nhã hôm nay của tao tất cả đều là do mày, tao sẽ bắt mày đền lại tất cả !!!
Lí Diệc Phong hơi nhíu mày, nhìn Mẫn Mẫn như có điều suy nghĩ.
/53
|