Trong phòng bếp chỉ có tiếng nước chảy.
Harry và Tom rửa chén đĩa.
Chỉ là chén đĩa của ba người, nên thời gian rửa cũng không lâu.
Chờ khi Harry cất chén đĩa đi, Tom do dự một lát, đã muốn đi về phòng, nhưng Harry gọi y lại.
“Tom!”
Tom khó hiểu nhìn Harry.
“Có lẽ trò có thời gian đi cùng thầy dạo xung quanh một vòng?” Harry cười nhìn y.
Tom nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.
Ít nhất y cần biết mình đang ở đâu, đúng không?
Harry để Tom đi thay quần áo Muggle, làm Tom nghĩ họ đang ở trong giới Muggle.
Nhưng sau khi y ra ngoài theo Harry mới thấy không đúng.
Vừa ra khỏi cửa, y đã thấy kiến trúc giống nhà mình đang ở, đều là căn nhà nhỏ ba tầng hơn nữa trước nhà có một vườn hoa nhỏ, chẳng qua mỗi người trang trí vườn hoa và vẻ ngoài căn nhà không giống thôi.
Mà Tom thấy, người đi lại bên ngoài, có người mặc áo chùng phù thủy, cũng có mặc cả quần áo Muggle.
Nơi này chắc là một ngôi làng tập trung phù thủy rồi.
“Nơi này là thung lũng Godric.” Harry mỉm cười nói với Tom.
Tom liền nghĩ, nơi này giống như làng Hogsmeade, thậm chí thung lũng đã từng cho ra một người vĩ nhân, nên càng nổi tiếng trong giới phù thủy!
Nhưng… Tom lập tức lại nghĩ, nơi này cũng là nơi ở của giáo sư nào đó!
Chẳng lẽ y còn phải bị ông ta theo dõi sao?
Harry cũng không biết Tom nghĩ gì, mà tiếp tục dẫn y đi, “Chúng ta đi tới nơi khá gần đây, từ đây đi xuống có thể tới giới Muggle, phía trước là một khu buôn bán, muốn mua gì có thể vào đó.”
Đầu tiên Harry dẫn Tom tới khu buôn bán Muggle. Tom tạm thời buông lo lắng trong lòng, đi theo Harry.
Giữa trưa, khu buôn bán rất nhiều người, nhất là trong một số nhà hàng, lúc này là thời gian dùng cơm, nơi đó rất nhiều người đứng ở cửa khiến người ta dừng chân nhìn lại.
Một ít tiệm cà phê tuy người bên trong nhiều nhưng rất nhiều người đều ngồi trên ghế lẳng lặng làm chuyện riêng, đối lập hẳn với nhà hàng.
Harry dẫn Tom đi chung quanh, để Tom nhớ kỹ tình hình phân bố khu buôn bán này.
Vì buổi trưa nhiều người, Harry cũng bị người đụng phải rất nhiều.
Tom cũng không ngại đi theo Harry một chút,nhưng y không thích có người đụng vào mình, có thể nói, thật ra y ghét tiếp xúc với người khác.
Ở lần thứ tư bị đụng, suýt nữa thì ngã, trong mắt Tom chợt lóe đỏ.
Tay phải y vươn sang tay trái, chỗ khuỷu tay mình.
Nơi đó có một con rắn nhỏ đang quây trên tay y.
Nhiều năm như vậy, Nagini đã sớm bị y biến thành rắn pháp thuật, có thể thay đổi kích cỡ, nhưng nước miếng của Nagini cực kỳ độc, tuy giờ là mùa đông, Nagini đang ngủ đông nhưng… mình vẫn có cách đánh thức nó.
Hiện tại việc Tom muốn làm nhất chính là để Nagini cắn phập cái đám ngu ngốc kia.
Không làm chúng chết, ít ra cũng phải để chúng chịu đau một chút.
Ngay khi Tom khẽ mở miệng, chuẩn bị để Nagini ra ngoài, một đôi tay vươn tới, cầm tay trái y.
Tom hoảng sợ, ngẩng đầu theo phản xạ, khi thấy Harry, lập tức bỏ cảnh giác trong mắt đi.
Sao Harry lại không biết vô tình y phát ra sát khí chứ? Nhưng anh coi như không thấy mà chỉ mỉm cười kéo Tom đến cạnh mình, “Nhiều người, cẩn thận đừng đi lạc.” Sau đó, anh cứ thế kéo Tom tiếp tục đi.
Vì Harry thình lình làm phiền, tay Tom vốn bắt Nagini lại dừng lại, y phát hiện Harry không nhìn lại y mà lôi kéo y đi lên trước, tay phải y khẽ khàng buông khuỷu tay trái ra.
Harry còn đang giới thiệu phân bố khu buôn bán, mà Tom lại nhìn tay mình bị Harry nắm chặt, chìm vào suy nghĩ.
Y không thích người khác chạm vào, dù là Abraxas, bình thường cũng chỉ vỗ vỗ vai y, kề vai sát cánh gì đó, kiên quyết không thể xảy ra giữa họ.
Mà bình thường thì có thể xem nhẹ sự tồn tại của Nagini, một con rắn nhỏ xíu cuộn vào tay mình đi ngủ, không nhúc nhích, nhiệt độ cơ thể y cũng thiên lạnh, nên độ ấm trên người Nagini cũng có thể bỏ qua, đối với Tom mà nói, y thật sự rất ít tiếp xúc với người khác.
Khi Harry vươn tay nắm chặt tay y, thậm chí y còn định ném một thần chú không tiếng động không đũa phép qua, tên Muggle chết tiệt nào dám nắm tay y, quả thực không thể tha thứ.
Khi đó y đúng là đã nghĩ như vậy.
Chính là, khi y thấy Harry, mọi sự tàn nhẫn đều tán đi trong chốc lát, hơn nữa y sợ hãi Harry sẽ nhận ra sự độc ác trong mắt y.
Y không né thì thôi đi, y lại còn sợ Harry nhận ra sự độc ác trong mắt mình!
Y biết khi cảm xúc mình dao động hai mắt mình sẽ lóe đỏ, đó cũng là một tượng trưng cho thân phận người thừa kế Slytherin của y.
Nhưng khi đối mặt với Harry, bản năng y lại muốn giấu diếm.
Vì, có một số lúc, đối với một số phù thủy hoặc là phù thủy Muggle mà nói, con ngươi màu đỏ, dù sao cũng khủng bố, không hiểu.
Hiện tại nghĩ lại, dường như y… quá để ý ý kiến của Harry về mình…
Tom cau mày nghĩ, chờ khi y nhìn rõ ràng, y chợt phát hiện, không biết từ lúc nào, y đã nắm lại tay Harry, không chỉ đơn thuần Harry dẫn y nữa.
“Tom?” Harry hơi kỳ lạ nhìn y, “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Tom lắc đầu, “Không…”
“Chẳng lẽ là quá lạnh?” Harry sờ sờ gò má y, phát hiện nhiệt độ cơ thể Tom thấp đến đáng sợ.
“A, thầy quá sơ ý.” Harry vỗ vỗ trán mình.
Tuy hôm nay có ánh mặt trời, ấm hơn thường ngày nhưng dù sao cũng là mùa đông!
Harry không sợ lạnh không có nghĩa là người khác cũng không sợ lạnh.
“Xin lỗi Tom.” Harry nói xong, khẽ khàng ếm vài thần chú cho Tom.
Tom không nói gì.
Y không nói cho Harry, nhiệt độ cơ thể y vốn thấp, nên thật ra y không lạnh, hiện tại Harry ếm cho y vài thần chú, ngược lại y cảm thấy hơi nóng rồi.
Có điều y không nói ra mà thôi.
Bản thân y là người mạnh mẽ, nhưng y nhận ra y cũng không bài xích sự quan tâm của Harry.
Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Tom nheo mắt lại.
Nhận quan tâm từ người khác, có nghĩa mình bắt đầu ỷ lại người ta, đối với y mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.
“Chúng ta đi vào mua ít đồ rồi về nhé?” Harry hỏi ý Tom.
Tom gật đầu.
Trên thực tế, lần này đi ra ngoài dạo xung quanh, toàn bộ hành trình đều là Harry chủ động, y cũng không cần chú ý gì, vì y cho rằng có lẽ kỳ nghỉ này y cũng không ra ngoài bao nhiêu lần. Hơn nữa nói thật, y rất muốn phủi sạch mọi quan hệ với Muggle.
Y là người thừa kế của Slytherin vĩ đại, y không cho là mình nên có quan hệ gì với Muggle cả.
Harry dẫn Tom vào siêu thị – “siêu thị” này cũng không thể dùng siêu thị ở thời đại Harry mà so sánh, cùng lắm nó chỉ là một cửa hàng khá lớn, thời kỳ này còn không được máy tính hóa, mọi người mua đồ còn cần người bán hàng tự tính toán, nhưng một số thứ siêu thị nên có như yết giá, phân loại hàng hóa, và xe đẩy mua sắm cũng đã xuất hiện, nên Harry vẫn quen dùng từ ngữ thời đại mình để hình dung.
Harry chọn một ít vật dụng hàng ngày, cùng một ít đồ ăn vặt, dù là thời nào, đồ ăn vặt đều không khác gì thực phẩm rác rưởi, nhưng cũng không giảm đi sự yêu thích của Harry về chúng, đương nhiên, Harry tin Ron sẽ rất thích giúp anh tiêu diệt đám thực phẩm nho nhỏ này.
Đồ ăn thì Harry không cần quan tâm, hôm nay Ron ra ngoài đã mua rất nhiều, dùng thần chú giữ tươi, có thể dùng được ba năm ngày, đến lúc đó lại để Ron ra ngoài là được rồi.
Harry vừa chọn đồ ăn vặt vừa nghĩ.
Phía sau anh, Tom phụ đẩy xe, nhìn xe đẩy ngày càng nhiều đồ ăn vặt, khóe miệng không ngừng run rẩy.
Trong quan niệm của y, những thứ này hẳn là đồ của trẻ con chưa tới 10 tuổi mới đúng.
Trong nhà họ chắc chắn không có trẻ con, nói cách khác, đồ ăn vặt này không phải người trước mắt thì cũng chính là người kia giải quyết.
Chẳng lẽ hai người thật ra chỉ là đứa trẻ dùng Dược tăng tuổi thôi sao?
Nhiều đồ ăn vặt như vậy, ăn đến nghỉ hè chắc không có vấn đề gì đúng không?
Đương nhiên, ba ngày sau, khi Tom lần thứ hai bị Harry kéo mua đồ ăn vặt, mặt y đã không thể dùng từ run rẩy để miêu tả nữa rồi.
Hai người cứ thế càn quét cửa hàng, một người ở trước chọn, một người ở sau đẩy, không có bất cứ nguyên do gì, cứ thế tự nhiên.
Các Slytherin nếu biết thủ tịch của họ lại cam lòng đi làm “xe đẩy” cho người khác, không biết sẽ có bao nhiêu đôi mắt rơi xuống đất đây.
“Ừm… vầy chắc đủ rồi.” Harry nhìn đồ ăn trong xe.
Tom im lặng.
Đương nhiên là đủ rồi!
Nói tới vật dụng hàng ngày, anh chọn vật dụng hàng ngày cũng không chiếm bao nhiêu thể tích, nhưng toàn bộ xe đẩy đều là đồ ăn, có thể không đủ sao!
“Cũng không biết đống đồ này được bao nhiêu ngày…” Harry hơi buồn rầu, dường như muốn mua thêm nhưng anh nhìn thấy xe đẩy toàn đồ ăn, cuối cùng vẫn từ bỏ.
“Thôi, ăn hết rồi lại đi mua, dù sao cũng gần như vậy, đúng không, Tom?”
Tom bình tĩnh gật đầu, hận thù nhìn đồ ăn bên trong xe đẩy.
Theo y tính toán, muốn tiêu hóa xong đống đồ ăn này phải dùng đơn vị là tháng, nhưng không ngờ người trước mắt lại còn lo lắng không đủ kỳ nghỉ này?
Kỳ nghỉ này cũng chỉ có hơn hai tuần mà thôi nhá!
Thật ra người này coi đồ ăn vặt là bữa chính đúng không!
Thảo nào lại gầy như vậy, chắc chắn đều do đồ ăn vặt rồi. Người nào đó hừ hừ trong lòng, vô cùng khó chịu với cơ thể gầy yếu lắc lư trước mắt mình.
Harry tính tiền xong, nhìn bốn túi đồ ăn vặt, có chút buồn rầu.
Bản thân anh có thể thu nhỏ lại, nhưng nơi này là giới Muggle mà.
Tuy anh có thể dùng thần chú để chúng nhẹ hơn, nhưng một mình xách bốn túi đồ, thật sự không dễ nhìn.
Đang nghĩ thì Tom đã vươn tay ra, xách hai túi trong đó.
Harry ngẩn người, lập tức nở nụ cười.
Anh ếm vài thần chú cho hai túi mà Tom xách, sau đó cũng xách đống đồ còn dư.
“Tiếp theo nên đi đâu?” Tom hỏi.
“Không phải vừa nói rồi sao?” Harry hiền hòa cười cười, “Mua xong đồ chúng ta trở về nhà.”
Tom nhìn Harry tươi cười, im lặng thật lâu sau mới nhẹ nhàng đáp, “Ừ.”
Harry và Tom rửa chén đĩa.
Chỉ là chén đĩa của ba người, nên thời gian rửa cũng không lâu.
Chờ khi Harry cất chén đĩa đi, Tom do dự một lát, đã muốn đi về phòng, nhưng Harry gọi y lại.
“Tom!”
Tom khó hiểu nhìn Harry.
“Có lẽ trò có thời gian đi cùng thầy dạo xung quanh một vòng?” Harry cười nhìn y.
Tom nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.
Ít nhất y cần biết mình đang ở đâu, đúng không?
Harry để Tom đi thay quần áo Muggle, làm Tom nghĩ họ đang ở trong giới Muggle.
Nhưng sau khi y ra ngoài theo Harry mới thấy không đúng.
Vừa ra khỏi cửa, y đã thấy kiến trúc giống nhà mình đang ở, đều là căn nhà nhỏ ba tầng hơn nữa trước nhà có một vườn hoa nhỏ, chẳng qua mỗi người trang trí vườn hoa và vẻ ngoài căn nhà không giống thôi.
Mà Tom thấy, người đi lại bên ngoài, có người mặc áo chùng phù thủy, cũng có mặc cả quần áo Muggle.
Nơi này chắc là một ngôi làng tập trung phù thủy rồi.
“Nơi này là thung lũng Godric.” Harry mỉm cười nói với Tom.
Tom liền nghĩ, nơi này giống như làng Hogsmeade, thậm chí thung lũng đã từng cho ra một người vĩ nhân, nên càng nổi tiếng trong giới phù thủy!
Nhưng… Tom lập tức lại nghĩ, nơi này cũng là nơi ở của giáo sư nào đó!
Chẳng lẽ y còn phải bị ông ta theo dõi sao?
Harry cũng không biết Tom nghĩ gì, mà tiếp tục dẫn y đi, “Chúng ta đi tới nơi khá gần đây, từ đây đi xuống có thể tới giới Muggle, phía trước là một khu buôn bán, muốn mua gì có thể vào đó.”
Đầu tiên Harry dẫn Tom tới khu buôn bán Muggle. Tom tạm thời buông lo lắng trong lòng, đi theo Harry.
Giữa trưa, khu buôn bán rất nhiều người, nhất là trong một số nhà hàng, lúc này là thời gian dùng cơm, nơi đó rất nhiều người đứng ở cửa khiến người ta dừng chân nhìn lại.
Một ít tiệm cà phê tuy người bên trong nhiều nhưng rất nhiều người đều ngồi trên ghế lẳng lặng làm chuyện riêng, đối lập hẳn với nhà hàng.
Harry dẫn Tom đi chung quanh, để Tom nhớ kỹ tình hình phân bố khu buôn bán này.
Vì buổi trưa nhiều người, Harry cũng bị người đụng phải rất nhiều.
Tom cũng không ngại đi theo Harry một chút,nhưng y không thích có người đụng vào mình, có thể nói, thật ra y ghét tiếp xúc với người khác.
Ở lần thứ tư bị đụng, suýt nữa thì ngã, trong mắt Tom chợt lóe đỏ.
Tay phải y vươn sang tay trái, chỗ khuỷu tay mình.
Nơi đó có một con rắn nhỏ đang quây trên tay y.
Nhiều năm như vậy, Nagini đã sớm bị y biến thành rắn pháp thuật, có thể thay đổi kích cỡ, nhưng nước miếng của Nagini cực kỳ độc, tuy giờ là mùa đông, Nagini đang ngủ đông nhưng… mình vẫn có cách đánh thức nó.
Hiện tại việc Tom muốn làm nhất chính là để Nagini cắn phập cái đám ngu ngốc kia.
Không làm chúng chết, ít ra cũng phải để chúng chịu đau một chút.
Ngay khi Tom khẽ mở miệng, chuẩn bị để Nagini ra ngoài, một đôi tay vươn tới, cầm tay trái y.
Tom hoảng sợ, ngẩng đầu theo phản xạ, khi thấy Harry, lập tức bỏ cảnh giác trong mắt đi.
Sao Harry lại không biết vô tình y phát ra sát khí chứ? Nhưng anh coi như không thấy mà chỉ mỉm cười kéo Tom đến cạnh mình, “Nhiều người, cẩn thận đừng đi lạc.” Sau đó, anh cứ thế kéo Tom tiếp tục đi.
Vì Harry thình lình làm phiền, tay Tom vốn bắt Nagini lại dừng lại, y phát hiện Harry không nhìn lại y mà lôi kéo y đi lên trước, tay phải y khẽ khàng buông khuỷu tay trái ra.
Harry còn đang giới thiệu phân bố khu buôn bán, mà Tom lại nhìn tay mình bị Harry nắm chặt, chìm vào suy nghĩ.
Y không thích người khác chạm vào, dù là Abraxas, bình thường cũng chỉ vỗ vỗ vai y, kề vai sát cánh gì đó, kiên quyết không thể xảy ra giữa họ.
Mà bình thường thì có thể xem nhẹ sự tồn tại của Nagini, một con rắn nhỏ xíu cuộn vào tay mình đi ngủ, không nhúc nhích, nhiệt độ cơ thể y cũng thiên lạnh, nên độ ấm trên người Nagini cũng có thể bỏ qua, đối với Tom mà nói, y thật sự rất ít tiếp xúc với người khác.
Khi Harry vươn tay nắm chặt tay y, thậm chí y còn định ném một thần chú không tiếng động không đũa phép qua, tên Muggle chết tiệt nào dám nắm tay y, quả thực không thể tha thứ.
Khi đó y đúng là đã nghĩ như vậy.
Chính là, khi y thấy Harry, mọi sự tàn nhẫn đều tán đi trong chốc lát, hơn nữa y sợ hãi Harry sẽ nhận ra sự độc ác trong mắt y.
Y không né thì thôi đi, y lại còn sợ Harry nhận ra sự độc ác trong mắt mình!
Y biết khi cảm xúc mình dao động hai mắt mình sẽ lóe đỏ, đó cũng là một tượng trưng cho thân phận người thừa kế Slytherin của y.
Nhưng khi đối mặt với Harry, bản năng y lại muốn giấu diếm.
Vì, có một số lúc, đối với một số phù thủy hoặc là phù thủy Muggle mà nói, con ngươi màu đỏ, dù sao cũng khủng bố, không hiểu.
Hiện tại nghĩ lại, dường như y… quá để ý ý kiến của Harry về mình…
Tom cau mày nghĩ, chờ khi y nhìn rõ ràng, y chợt phát hiện, không biết từ lúc nào, y đã nắm lại tay Harry, không chỉ đơn thuần Harry dẫn y nữa.
“Tom?” Harry hơi kỳ lạ nhìn y, “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Tom lắc đầu, “Không…”
“Chẳng lẽ là quá lạnh?” Harry sờ sờ gò má y, phát hiện nhiệt độ cơ thể Tom thấp đến đáng sợ.
“A, thầy quá sơ ý.” Harry vỗ vỗ trán mình.
Tuy hôm nay có ánh mặt trời, ấm hơn thường ngày nhưng dù sao cũng là mùa đông!
Harry không sợ lạnh không có nghĩa là người khác cũng không sợ lạnh.
“Xin lỗi Tom.” Harry nói xong, khẽ khàng ếm vài thần chú cho Tom.
Tom không nói gì.
Y không nói cho Harry, nhiệt độ cơ thể y vốn thấp, nên thật ra y không lạnh, hiện tại Harry ếm cho y vài thần chú, ngược lại y cảm thấy hơi nóng rồi.
Có điều y không nói ra mà thôi.
Bản thân y là người mạnh mẽ, nhưng y nhận ra y cũng không bài xích sự quan tâm của Harry.
Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Tom nheo mắt lại.
Nhận quan tâm từ người khác, có nghĩa mình bắt đầu ỷ lại người ta, đối với y mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.
“Chúng ta đi vào mua ít đồ rồi về nhé?” Harry hỏi ý Tom.
Tom gật đầu.
Trên thực tế, lần này đi ra ngoài dạo xung quanh, toàn bộ hành trình đều là Harry chủ động, y cũng không cần chú ý gì, vì y cho rằng có lẽ kỳ nghỉ này y cũng không ra ngoài bao nhiêu lần. Hơn nữa nói thật, y rất muốn phủi sạch mọi quan hệ với Muggle.
Y là người thừa kế của Slytherin vĩ đại, y không cho là mình nên có quan hệ gì với Muggle cả.
Harry dẫn Tom vào siêu thị – “siêu thị” này cũng không thể dùng siêu thị ở thời đại Harry mà so sánh, cùng lắm nó chỉ là một cửa hàng khá lớn, thời kỳ này còn không được máy tính hóa, mọi người mua đồ còn cần người bán hàng tự tính toán, nhưng một số thứ siêu thị nên có như yết giá, phân loại hàng hóa, và xe đẩy mua sắm cũng đã xuất hiện, nên Harry vẫn quen dùng từ ngữ thời đại mình để hình dung.
Harry chọn một ít vật dụng hàng ngày, cùng một ít đồ ăn vặt, dù là thời nào, đồ ăn vặt đều không khác gì thực phẩm rác rưởi, nhưng cũng không giảm đi sự yêu thích của Harry về chúng, đương nhiên, Harry tin Ron sẽ rất thích giúp anh tiêu diệt đám thực phẩm nho nhỏ này.
Đồ ăn thì Harry không cần quan tâm, hôm nay Ron ra ngoài đã mua rất nhiều, dùng thần chú giữ tươi, có thể dùng được ba năm ngày, đến lúc đó lại để Ron ra ngoài là được rồi.
Harry vừa chọn đồ ăn vặt vừa nghĩ.
Phía sau anh, Tom phụ đẩy xe, nhìn xe đẩy ngày càng nhiều đồ ăn vặt, khóe miệng không ngừng run rẩy.
Trong quan niệm của y, những thứ này hẳn là đồ của trẻ con chưa tới 10 tuổi mới đúng.
Trong nhà họ chắc chắn không có trẻ con, nói cách khác, đồ ăn vặt này không phải người trước mắt thì cũng chính là người kia giải quyết.
Chẳng lẽ hai người thật ra chỉ là đứa trẻ dùng Dược tăng tuổi thôi sao?
Nhiều đồ ăn vặt như vậy, ăn đến nghỉ hè chắc không có vấn đề gì đúng không?
Đương nhiên, ba ngày sau, khi Tom lần thứ hai bị Harry kéo mua đồ ăn vặt, mặt y đã không thể dùng từ run rẩy để miêu tả nữa rồi.
Hai người cứ thế càn quét cửa hàng, một người ở trước chọn, một người ở sau đẩy, không có bất cứ nguyên do gì, cứ thế tự nhiên.
Các Slytherin nếu biết thủ tịch của họ lại cam lòng đi làm “xe đẩy” cho người khác, không biết sẽ có bao nhiêu đôi mắt rơi xuống đất đây.
“Ừm… vầy chắc đủ rồi.” Harry nhìn đồ ăn trong xe.
Tom im lặng.
Đương nhiên là đủ rồi!
Nói tới vật dụng hàng ngày, anh chọn vật dụng hàng ngày cũng không chiếm bao nhiêu thể tích, nhưng toàn bộ xe đẩy đều là đồ ăn, có thể không đủ sao!
“Cũng không biết đống đồ này được bao nhiêu ngày…” Harry hơi buồn rầu, dường như muốn mua thêm nhưng anh nhìn thấy xe đẩy toàn đồ ăn, cuối cùng vẫn từ bỏ.
“Thôi, ăn hết rồi lại đi mua, dù sao cũng gần như vậy, đúng không, Tom?”
Tom bình tĩnh gật đầu, hận thù nhìn đồ ăn bên trong xe đẩy.
Theo y tính toán, muốn tiêu hóa xong đống đồ ăn này phải dùng đơn vị là tháng, nhưng không ngờ người trước mắt lại còn lo lắng không đủ kỳ nghỉ này?
Kỳ nghỉ này cũng chỉ có hơn hai tuần mà thôi nhá!
Thật ra người này coi đồ ăn vặt là bữa chính đúng không!
Thảo nào lại gầy như vậy, chắc chắn đều do đồ ăn vặt rồi. Người nào đó hừ hừ trong lòng, vô cùng khó chịu với cơ thể gầy yếu lắc lư trước mắt mình.
Harry tính tiền xong, nhìn bốn túi đồ ăn vặt, có chút buồn rầu.
Bản thân anh có thể thu nhỏ lại, nhưng nơi này là giới Muggle mà.
Tuy anh có thể dùng thần chú để chúng nhẹ hơn, nhưng một mình xách bốn túi đồ, thật sự không dễ nhìn.
Đang nghĩ thì Tom đã vươn tay ra, xách hai túi trong đó.
Harry ngẩn người, lập tức nở nụ cười.
Anh ếm vài thần chú cho hai túi mà Tom xách, sau đó cũng xách đống đồ còn dư.
“Tiếp theo nên đi đâu?” Tom hỏi.
“Không phải vừa nói rồi sao?” Harry hiền hòa cười cười, “Mua xong đồ chúng ta trở về nhà.”
Tom nhìn Harry tươi cười, im lặng thật lâu sau mới nhẹ nhàng đáp, “Ừ.”
/99
|