Harry cảm thấy mình gần đây trở nên biếng nhác hơn. Sau khi quên việc Tom làm với mình, anh thành ra không để ý gì nữa.
Ron nhìn dáng vẻ này của anh, nói đùa bảo Harry rằng Thần Hộ mệnh của anh rõ ràng là hươu đực, mà hình thái hóa thú còn là sư tử oai phong, sao dạo này lại như con rắn muốn ngủ đông thế?
Vì ngăn chặn tình huống ngủ đông như trên, Harry quyết định lôi Ron đi tới Hogsmeade vào cuối tuần.
Ron ngồi với cái chén của mình nửa giờ, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phải tạm biệt không khí ấm áp này. Nhớ tới hiệu quả của một câu mình nói, Ron tỏ vẻ biết vậy thà chẳng làm còn hơn.
“Lạnh quá điiiii.” Đi tới Hogsmeade, Ron không ngừng kêu rên, anh đã qua cái tuổi mong ngóng đi tới Hogsmeade vào mỗi cuối tuần rồi, trời lạnh thế này chỉ muốn chui vào trong chăn ngủ chứ không phải tới đây hóng mát.
“Đừng có mãi vùi trong chăn học ngủ đông như rắn chứ.” Harry kéo Ron nói
Tuyệt đối Harry đã dùng câu mà anh nói không lâu để đả kích anh! Ron bi phẫn nghĩ, chờ đến Hogsmeade, anh đi gọi ngay cho mình một ly Whiskey – ly Whiskey anh đã từng khát vọng kêu gọi ở Hogsmeade, nhưng khi lớn lên lại không còn thích như trước nữa.
Bên người tốp năm tốp ba học sinh, hoặc là các cặp đôi tình yêu, bạn bè, khi gặp Harry còn chào hỏi.
Harry ngồi đối diện Ron, nhìn Ron uống một ly Whiskey, Harry tỏ vẻ lắc đầu với sở thích uống ượu của Ron.
Chờ Ron lại định gọi thêm một ly, Harry ngăn anh lại.
Đùa à, anh cũng không muốn phải cõng Ron về đâu.
Ở nơi công cộng họ sẽ không trò chuyện về không gian bọn họ, cũng không nói tới Hermione và Draco, nhưng họ có đề tài khác, ví như Quidditch, đó là môn thể thao mà nam sinh không bao giờ mất hứng thú.
Không gian này cũng có Cup Quidditch thế giới, nhưng thật đáng tiếc, một tháng Ron và Harry tới đây nó vừa kết thúc trận chung kết, nếu muốn xem Cup Quidditch thế giới không gian này, chắc còn phải chờ một thời gian nữa.
Họ cứ thế trò chuyện, bầu không khí thân thiện làm Ron quên đi sự khó chịu vì bị lôi tới đây.
“Có đôi khi mình thấy họ không giống như là giáo sư, mà giống học sinh hơn,” Trong góc quán Ba Cây Chổi, Abraxas không nhìn nữa, cười nói với Tom, “Cậu thấy thế nào, Tom.”
Tom cũng thôi nhìn, im lặng không nói.
Hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, lại gặp được Harry, đây là chuyện tốt, nhưng hiển nhiên làm sao, nhìn Harry nói nói cười cười với một người khác, y cũng không vui vẻ gì.
“Tom, cậu có gì đó là lạ.” Abraxas nhận ra, mỗi khi giáo sư Harry xuất hiện, cảm xúc của Tom sẽ dao động một cách rõ rệt.
Hỏi cậu làm sao cậu biết ư?
A, nếu cậu cứ không biết, chẳng phải sẽ không còn là một trong số ít bạn thân của Tom sao?
“Đi thôi.” Tom bình tĩnh đứng dậy, “Chúng ta đi nơi khác.” Người kia, thật sự ngứa mắt.
Abraxas lắc đầu, đứng dậy đi theo Tom.
Harry và Ron đang nói hăng say, không chú ý tới người quen đi qua họ.
“Tom, cậu thật sự muốn…” Abraxas nhìn hướng Tom đi, nhịn được hỏi một câu.
“Cậu có thể không đi, Abraxas, không ai ép được cậu cả.” Cậu chính là cậu chủ nhà Malfoy, ai có thể ép chứ?
“A, Tom, đừng lạnh nhạt thế mà.” Thấy Tom càng đi càng xa, Abraxas nghĩ nghĩ, vẫn đuổi theo sau.
Nơi này là phụ cận Hogsmeade, dân cư có vẻ khá thưa thớt.
Trên thực tế cũng là như vậy, so với phía trước nó thì nơi này chỉ có ba bốn căn nhà có vẻ lạc lõng, lại nhiều cây cối hơn, tuy lá cây lúc này đã rụng hết rồi, nhưng cành cây trụi lủi vẫn khiến khu này có một cảm giác kỳ lạ. Nơi đây làm người ta cảm thấy như là hẻm Knockturn vậy.
Nhưng Tom vẫn tự nhiên đi đến trước một căn nhà, gõ gõ cửa.
Cửa khẽ mở ra, sau cửa lại không có ai, Tom cùng Abraxas đi vào.
“Xin chào, quý khách.” Tiếng nói khó nghe vang lên, một phụ nữ ngồi trên ghế nhìn họ, bà ta rất gầy, hốc mắt sâu hoắm, bàn tay đặt trên thành ghế thì xương xẩu, nếu không phải bà ta có màu da của người sống thì chắc rất nhiều người sẽ cho rằng bà chỉ là một cái xác khô.
“Chào buổi tối, quý cô.” Tom lễ phép nói, “Tôi nghĩ tôi cần ngài trợ giúp một chút.”
“Đứa bé ngoan, hai đứa cần gì?” Bà ta khàn khàn nói nhìn họ, bà ta thở khò khè, dường như thiếu oxi, nhưng ít ra bà ta cũng có thể nói chuyện được.
“Tôi cần làm nghiên cứu, nhưng ngài biết đó, có một số đồ vật không tìm được trong trường học.” Tom lấy ra một tấm da dê, tiến lên đặt vào tay bà ta.
Bà ta một tay nắm đũa phép, một tay khác cầm lấy. Bà ta nheo mắt nhìn chữ trên đó, một lúc lâu mới dùng đũa phép chọc chọc vào, tấm da dê lập tức hóa thành tro.
“Vào trong đi, tầng dưới cái giá thứ hai, cái giá ở giữa, và cái giá thứ tư có thứ mà cậu muốn.” Bà ta nhẹ nhàng nói.
Tom gật đầu, đặt đũa phép của mình lên trên bàn, lại cởi áo chùng bên ngoài, bà ta giật giật đũa phép, một cái cửa nhỏ phía sau bà ta mở ra.
Tom đi vào, nửa tiếng sau đầu đầy mồ hôi đi ra.
Đầu tiên y tới trước mặt người phụ nữ, mở một cái gói ra, để bà ta xác nhận y không lấy thêm đồ nào khác, rồi mới cầm lại đũa phép mặc quần áo tử tế, để cái gói to vào trong túi pháp thuật.
Abraxas tiến lên trả tiền.
Không phải là Abraxas có lòng tốt giúp Tom mua đồ vật pháp thuật hắc ám này, mà mỗi thứ trong túi Tom, chỉ cần thấy thôi sẽ khiến Tom bị đuổi học, dù bình thường thành tích Tom tốt đến thế nào, các giáo sư thích y thế nào đi nữa. Nhưng nghiên cứu này của Tom rất có sức hút, không chỉ liên quan tới máu trong mà còn có lợi với linh hồn. Nếu Tom thành công, gia tộc Malfoy sẽ được nhận một nửa vinh dự.
Phục hưng uy vọng máu trong, đó là câu từ thu hút người ta biết bao? Chỉ cần họ có thể chứng minh năng lực linh hồn máu trong thật sự mạnh hơn máu lai, vậy thì…
“Chúc ngài buổi tốt tốt lành, quý cô.” Tom nói với người phụ nữ kia.
Nghe Abraxas nói người này đã từng kết hôn, bà ta si mê pháp thuật hắc ám một cách điên cuồng, chồng bà ta bị nổ chết bởi vật phẩm pháp thuật hắc ám bà ta cải tạo, mà vì thường xuyên tiếp xúc với pháp thuật hắc ám, bà ta bị phản phệ, bà ta còn chưa tới 60 tuổi, trong giới phù thủy là người còn trẻ, nhưng hiện tại lại có dáng vẻ tuổi già sức yếu như vậy.
Lần đầu tiên gặp bà ta Tom chỉ biết bà ta không thích người ta gọi bà ta là quý bà, vì thế y sửa lại là quý cô. Cũng nhờ vậy, Tom được bà ta ưu đãi đặc biệt.
Người đó nhìn Tom, ánh mắt hỗn loạn không ngừng chuyển động, làm Tom khẽ nhíu mày, trong lòng không vui lắm, nhưng vẫn không nói gì
Bỗng nhiên, người đó thần kinh mỉm cười.
“Không ngờ, cậu cũng sẽ có lúc chịu thiệt.” Người phụ nữ như hiểu cái gì, tiếng nói khàn khàn ngập tràn sung sướng, “Người trẻ tuổi à, cậu còn phải học nhiều thứ lắm.”
“Quý cô?” Tom nhìn bà ta, không biết rốt cuộc bà ta đang nói gì.
“Người trẻ tuổi à, cậu rất được, một ngày nào đó, cậu sẽ có thành tựu hơn bất cứ ai trên pháp thuật hắc ám, hơn bất cứ ai…” Bà ta nói, “Nhưng cậu phải nhớ kỹ, thực lực không phải là tất cả, tựa như, người có thực lực cũng không phải do ta nói, mà bắt ta nói tin tức ta không muốn.” Bà ta vừa nói xong, đũa phép trong tay liền rơi xuống, mắt nhắm lại, không có tiếng gì.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
“Chết rồi?” Một giọng nói Tom vô cùng quen thuộc lại thấy sợ nổi da gà vang lên sau lưng, “Chậm một bước, thật là đáng tiếc.”
Khi ở cửa Grindelwald chỉ biết người bên trong đã chết, nhưng ông ta ngạc nhiên vì còn có người trong đó, vì thế ông ta đi vào.
Tom nắm chặt tay, Grindelwald là người duy nhất làm y cảm thấy nguy hiểm trong nhiều năm qua, trước khi mình mạnh lên, y không muốn đối mặt với người này.
“Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau.” Grindelwald nhìn y, cười như không cười, “Không có người kia che chở, lần này nhóc trốn đâu đây?”
Tom không lùi không tiến, cứ thế yên lặng nhìn ông ta.
Có lẽ Abraxas không biết người tới là ai, nhưng cũng biết Tom đề phòng ông ta, nên Abraxas không nói gì.
“Nếu tôi là ông, sau khi không tìm thấy người tôi sẽ sớm rời khỏi đây.” Giọng nói nhàn nhã vang lên, Harry và Ron đã đi tới.
Ít nhất vài người ở đây đều không chú ý tới có người tới gần.
Trong nháy mắt, ngay cả Thánh Đồ cũng không kịp ngăn lại, Harry đến giữa họ, giống như ngày nghỉ Giáng sinh, bảo vệ Tom và Abraxas phía sau mình.
“Ngài Grindelwald, nơi này không phải nơi ngài nên ở lâu.” Harry nhìn Grindelwald nói.
Vốn còn đang ngạc nhiên Harry chợt chạy tới nơi ít người Ron đã nghi hoặc chạy tới, nghe được Harry nói từ “Grindelwald”, không thấy Grindelwald đứng trước mặt Harry, chắc hồi lâu còn chưa tỉnh táo, cứ thế đứng cách đó không xa, kinh ngạc nói, “Grindelwald? Cậu nói người trong lòng của Dumbledore sao?”
Vì thế… vì thế…
Harry đỡ trán, bỗng nhiên anh muốn chạy tới gia tộc Potter đoạt áo tàng hình tới phủ lên người.
Ron nhìn dáng vẻ này của anh, nói đùa bảo Harry rằng Thần Hộ mệnh của anh rõ ràng là hươu đực, mà hình thái hóa thú còn là sư tử oai phong, sao dạo này lại như con rắn muốn ngủ đông thế?
Vì ngăn chặn tình huống ngủ đông như trên, Harry quyết định lôi Ron đi tới Hogsmeade vào cuối tuần.
Ron ngồi với cái chén của mình nửa giờ, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phải tạm biệt không khí ấm áp này. Nhớ tới hiệu quả của một câu mình nói, Ron tỏ vẻ biết vậy thà chẳng làm còn hơn.
“Lạnh quá điiiii.” Đi tới Hogsmeade, Ron không ngừng kêu rên, anh đã qua cái tuổi mong ngóng đi tới Hogsmeade vào mỗi cuối tuần rồi, trời lạnh thế này chỉ muốn chui vào trong chăn ngủ chứ không phải tới đây hóng mát.
“Đừng có mãi vùi trong chăn học ngủ đông như rắn chứ.” Harry kéo Ron nói
Tuyệt đối Harry đã dùng câu mà anh nói không lâu để đả kích anh! Ron bi phẫn nghĩ, chờ đến Hogsmeade, anh đi gọi ngay cho mình một ly Whiskey – ly Whiskey anh đã từng khát vọng kêu gọi ở Hogsmeade, nhưng khi lớn lên lại không còn thích như trước nữa.
Bên người tốp năm tốp ba học sinh, hoặc là các cặp đôi tình yêu, bạn bè, khi gặp Harry còn chào hỏi.
Harry ngồi đối diện Ron, nhìn Ron uống một ly Whiskey, Harry tỏ vẻ lắc đầu với sở thích uống ượu của Ron.
Chờ Ron lại định gọi thêm một ly, Harry ngăn anh lại.
Đùa à, anh cũng không muốn phải cõng Ron về đâu.
Ở nơi công cộng họ sẽ không trò chuyện về không gian bọn họ, cũng không nói tới Hermione và Draco, nhưng họ có đề tài khác, ví như Quidditch, đó là môn thể thao mà nam sinh không bao giờ mất hứng thú.
Không gian này cũng có Cup Quidditch thế giới, nhưng thật đáng tiếc, một tháng Ron và Harry tới đây nó vừa kết thúc trận chung kết, nếu muốn xem Cup Quidditch thế giới không gian này, chắc còn phải chờ một thời gian nữa.
Họ cứ thế trò chuyện, bầu không khí thân thiện làm Ron quên đi sự khó chịu vì bị lôi tới đây.
“Có đôi khi mình thấy họ không giống như là giáo sư, mà giống học sinh hơn,” Trong góc quán Ba Cây Chổi, Abraxas không nhìn nữa, cười nói với Tom, “Cậu thấy thế nào, Tom.”
Tom cũng thôi nhìn, im lặng không nói.
Hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, lại gặp được Harry, đây là chuyện tốt, nhưng hiển nhiên làm sao, nhìn Harry nói nói cười cười với một người khác, y cũng không vui vẻ gì.
“Tom, cậu có gì đó là lạ.” Abraxas nhận ra, mỗi khi giáo sư Harry xuất hiện, cảm xúc của Tom sẽ dao động một cách rõ rệt.
Hỏi cậu làm sao cậu biết ư?
A, nếu cậu cứ không biết, chẳng phải sẽ không còn là một trong số ít bạn thân của Tom sao?
“Đi thôi.” Tom bình tĩnh đứng dậy, “Chúng ta đi nơi khác.” Người kia, thật sự ngứa mắt.
Abraxas lắc đầu, đứng dậy đi theo Tom.
Harry và Ron đang nói hăng say, không chú ý tới người quen đi qua họ.
“Tom, cậu thật sự muốn…” Abraxas nhìn hướng Tom đi, nhịn được hỏi một câu.
“Cậu có thể không đi, Abraxas, không ai ép được cậu cả.” Cậu chính là cậu chủ nhà Malfoy, ai có thể ép chứ?
“A, Tom, đừng lạnh nhạt thế mà.” Thấy Tom càng đi càng xa, Abraxas nghĩ nghĩ, vẫn đuổi theo sau.
Nơi này là phụ cận Hogsmeade, dân cư có vẻ khá thưa thớt.
Trên thực tế cũng là như vậy, so với phía trước nó thì nơi này chỉ có ba bốn căn nhà có vẻ lạc lõng, lại nhiều cây cối hơn, tuy lá cây lúc này đã rụng hết rồi, nhưng cành cây trụi lủi vẫn khiến khu này có một cảm giác kỳ lạ. Nơi đây làm người ta cảm thấy như là hẻm Knockturn vậy.
Nhưng Tom vẫn tự nhiên đi đến trước một căn nhà, gõ gõ cửa.
Cửa khẽ mở ra, sau cửa lại không có ai, Tom cùng Abraxas đi vào.
“Xin chào, quý khách.” Tiếng nói khó nghe vang lên, một phụ nữ ngồi trên ghế nhìn họ, bà ta rất gầy, hốc mắt sâu hoắm, bàn tay đặt trên thành ghế thì xương xẩu, nếu không phải bà ta có màu da của người sống thì chắc rất nhiều người sẽ cho rằng bà chỉ là một cái xác khô.
“Chào buổi tối, quý cô.” Tom lễ phép nói, “Tôi nghĩ tôi cần ngài trợ giúp một chút.”
“Đứa bé ngoan, hai đứa cần gì?” Bà ta khàn khàn nói nhìn họ, bà ta thở khò khè, dường như thiếu oxi, nhưng ít ra bà ta cũng có thể nói chuyện được.
“Tôi cần làm nghiên cứu, nhưng ngài biết đó, có một số đồ vật không tìm được trong trường học.” Tom lấy ra một tấm da dê, tiến lên đặt vào tay bà ta.
Bà ta một tay nắm đũa phép, một tay khác cầm lấy. Bà ta nheo mắt nhìn chữ trên đó, một lúc lâu mới dùng đũa phép chọc chọc vào, tấm da dê lập tức hóa thành tro.
“Vào trong đi, tầng dưới cái giá thứ hai, cái giá ở giữa, và cái giá thứ tư có thứ mà cậu muốn.” Bà ta nhẹ nhàng nói.
Tom gật đầu, đặt đũa phép của mình lên trên bàn, lại cởi áo chùng bên ngoài, bà ta giật giật đũa phép, một cái cửa nhỏ phía sau bà ta mở ra.
Tom đi vào, nửa tiếng sau đầu đầy mồ hôi đi ra.
Đầu tiên y tới trước mặt người phụ nữ, mở một cái gói ra, để bà ta xác nhận y không lấy thêm đồ nào khác, rồi mới cầm lại đũa phép mặc quần áo tử tế, để cái gói to vào trong túi pháp thuật.
Abraxas tiến lên trả tiền.
Không phải là Abraxas có lòng tốt giúp Tom mua đồ vật pháp thuật hắc ám này, mà mỗi thứ trong túi Tom, chỉ cần thấy thôi sẽ khiến Tom bị đuổi học, dù bình thường thành tích Tom tốt đến thế nào, các giáo sư thích y thế nào đi nữa. Nhưng nghiên cứu này của Tom rất có sức hút, không chỉ liên quan tới máu trong mà còn có lợi với linh hồn. Nếu Tom thành công, gia tộc Malfoy sẽ được nhận một nửa vinh dự.
Phục hưng uy vọng máu trong, đó là câu từ thu hút người ta biết bao? Chỉ cần họ có thể chứng minh năng lực linh hồn máu trong thật sự mạnh hơn máu lai, vậy thì…
“Chúc ngài buổi tốt tốt lành, quý cô.” Tom nói với người phụ nữ kia.
Nghe Abraxas nói người này đã từng kết hôn, bà ta si mê pháp thuật hắc ám một cách điên cuồng, chồng bà ta bị nổ chết bởi vật phẩm pháp thuật hắc ám bà ta cải tạo, mà vì thường xuyên tiếp xúc với pháp thuật hắc ám, bà ta bị phản phệ, bà ta còn chưa tới 60 tuổi, trong giới phù thủy là người còn trẻ, nhưng hiện tại lại có dáng vẻ tuổi già sức yếu như vậy.
Lần đầu tiên gặp bà ta Tom chỉ biết bà ta không thích người ta gọi bà ta là quý bà, vì thế y sửa lại là quý cô. Cũng nhờ vậy, Tom được bà ta ưu đãi đặc biệt.
Người đó nhìn Tom, ánh mắt hỗn loạn không ngừng chuyển động, làm Tom khẽ nhíu mày, trong lòng không vui lắm, nhưng vẫn không nói gì
Bỗng nhiên, người đó thần kinh mỉm cười.
“Không ngờ, cậu cũng sẽ có lúc chịu thiệt.” Người phụ nữ như hiểu cái gì, tiếng nói khàn khàn ngập tràn sung sướng, “Người trẻ tuổi à, cậu còn phải học nhiều thứ lắm.”
“Quý cô?” Tom nhìn bà ta, không biết rốt cuộc bà ta đang nói gì.
“Người trẻ tuổi à, cậu rất được, một ngày nào đó, cậu sẽ có thành tựu hơn bất cứ ai trên pháp thuật hắc ám, hơn bất cứ ai…” Bà ta nói, “Nhưng cậu phải nhớ kỹ, thực lực không phải là tất cả, tựa như, người có thực lực cũng không phải do ta nói, mà bắt ta nói tin tức ta không muốn.” Bà ta vừa nói xong, đũa phép trong tay liền rơi xuống, mắt nhắm lại, không có tiếng gì.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
“Chết rồi?” Một giọng nói Tom vô cùng quen thuộc lại thấy sợ nổi da gà vang lên sau lưng, “Chậm một bước, thật là đáng tiếc.”
Khi ở cửa Grindelwald chỉ biết người bên trong đã chết, nhưng ông ta ngạc nhiên vì còn có người trong đó, vì thế ông ta đi vào.
Tom nắm chặt tay, Grindelwald là người duy nhất làm y cảm thấy nguy hiểm trong nhiều năm qua, trước khi mình mạnh lên, y không muốn đối mặt với người này.
“Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau.” Grindelwald nhìn y, cười như không cười, “Không có người kia che chở, lần này nhóc trốn đâu đây?”
Tom không lùi không tiến, cứ thế yên lặng nhìn ông ta.
Có lẽ Abraxas không biết người tới là ai, nhưng cũng biết Tom đề phòng ông ta, nên Abraxas không nói gì.
“Nếu tôi là ông, sau khi không tìm thấy người tôi sẽ sớm rời khỏi đây.” Giọng nói nhàn nhã vang lên, Harry và Ron đã đi tới.
Ít nhất vài người ở đây đều không chú ý tới có người tới gần.
Trong nháy mắt, ngay cả Thánh Đồ cũng không kịp ngăn lại, Harry đến giữa họ, giống như ngày nghỉ Giáng sinh, bảo vệ Tom và Abraxas phía sau mình.
“Ngài Grindelwald, nơi này không phải nơi ngài nên ở lâu.” Harry nhìn Grindelwald nói.
Vốn còn đang ngạc nhiên Harry chợt chạy tới nơi ít người Ron đã nghi hoặc chạy tới, nghe được Harry nói từ “Grindelwald”, không thấy Grindelwald đứng trước mặt Harry, chắc hồi lâu còn chưa tỉnh táo, cứ thế đứng cách đó không xa, kinh ngạc nói, “Grindelwald? Cậu nói người trong lòng của Dumbledore sao?”
Vì thế… vì thế…
Harry đỡ trán, bỗng nhiên anh muốn chạy tới gia tộc Potter đoạt áo tàng hình tới phủ lên người.
/99
|