Grindelwald đã gặp qua rất nhiều người rơi vào trong tay ông, họ có những cảm xúc khác nhau. Thí dụ như cực kỳ hoảng sợ, không đợi Thánh Đồ nói chuyện đã tự động lộ ra tin tức họ cần, khiến Thánh Đồ ngượng ngùng vì còn chưa kịp tiếp đón tử tế; hoặc chăng là cực kỳ bình tĩnh, phải đợi tới một cái giá đủ lớn mới bằng lòng lộ ra; có kiểu lúc đầu thì cứng rắn, đợi họ vừa đấm vừa xoa mới phun ra vài từ; cũng có kiểu bình tĩnh, không hé răng dù dùng bất cứ thủ đoạn gì. Những người đó đều rất bình thường, Grindelwald cũng không cảm thấy ông may mắn mỗi ngày đều có thể đụng tới tên sợ tới chết khiếp, một khi bị dính đòn đều cung khai, nếu vậy, ông đã sớm khống chế thêm vài quốc gia ngoài nước Anh rồi.
Đó là lời nói thật, so với những người vừa bị mời tới đã sợ tới mức chưa cần làm gì thậm chí còn không cho chủ nhân là ông thể hiện lòng hiếu khách, Grindelwald cực kỳ khinh thường, tuy ông si mê pháp thuật hắc ám, nhưng không có nghĩa ông khinh thường người chuyên nghiên cứu pháp thuật trắng, hầm ngầm dưới mặt đất của ông không thiếu những tên phù thủy quật cường, dù dùng phương pháp nào cũng không chịu mở miệng. Grindelwald lại tôn trọng họ.
Từ khi ông nắm giữ chính quyền nước Đức tới nay, ông đã gặp đủ kiểu người, nhưng ông chưa từng gặp ai giống như Ron.
Theo tin tức Thánh Đồ báo cáo, có thể “mời được” Ron Evans đến đây tốn không ít nhân lực, mười mấy Thánh Đồ đều bị cậu ta đánh bại, có một Thánh Đồ thừa dịp cậu ta không chú ý ném Lời nguyền Độc đoán để cậu ta theo bọn họ, nhưng ai ngờ trúng Lời nguyền Độc đoán chừng một phút cậu ta đã cởi bỏ được, cuối cùng phải nhân khe hở cậu ta vừa thoát khỏi Lời nguyền Độc đoán ném thần chú hôn mê mới mang về được.
Phù thủy trẻ tuổi có thể kháng Lời nguyền Độc đoán… trong mắt Grindelwald chợt lóe tia sáng lạnh. Trừ khi trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nếu không một phù thủy vừa mới tốt nghiệp lâu làm sao có thể dễ dàng chống cự Lời nguyền Độc đoán như vậy? Thậm chí ông biết rất rõ, ngoài Durmstrang, Beauxbatons và Hogwarts đều rất chú trọng Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cũng không coi trọng pháp thuật hắc ám.
Quan trọng nhất là thái độ của Evans. Rõ ràng trước khi tới đây, cậu ta không hề muốn, nếu không cậu ta sẽ không quật ngã mười mấy Thánh Đồ, nhưng sau khi tới, thái độ lại quay ngoắt 180 độ. Có ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, quả thực như tới chơi vậy.
Grindelwald đã gặp đủ kiểu người rơi vào tay mình, nhưng chưa gặp ai như Ron. Xét thấy người này là đặc biệt, vì thế Grindelwald quyết định tự mình đi xem.
Trụ sở chính của họ là biệt thự tạm thời, nên nơi này không có hầm dưới đất, sau khi Thánh Đồ đưa Ron về, sắp xếp vào trong một căn phòng. Lúc này đã gần 11 giờ trưa nhưng sau khi Grindelwald gõ cửa, cửa phòng Ron vẫn không có thanh âm nào.
Thánh Đồ rút đũa phép ra, dường như muốn đánh nổ cửa. Grindelwald phất tay áo, sau đó gõ cửa lần hai.
“Ai vậy, mới sáng sớm…” Bên trong vang tiếng Ron than thở.
Không bao lâu, cửa mở, Ron buồn ngủ híp mắt nhìn họ.
“Tôi cảm thấy, giờ đã gần tới lúc ăn trưa.” Grindelwald nở nụ cười hoàn mỹ, giống như mỗi lần ông tới thăm hỏi “khách” của ông vậy. Gần tới 11 giờ, quả thật đã tới thời gian ăn trưa, rất nhiều người đều ăn trưa vào 12 giờ, nói vậy, sau bữa trưa họ có thể có một buổi trà chiều đơn giản.
“Cơm trưa?” Ron khó có thể tin nhìn Grindelwald, “Ông nói đùa sao, lúc này bữa sáng còn sớm đó.”
Grindelwald cứng người trong nháy mắt. Ông vốn quen nói chuyện một cách uyển chuyển, quý tộc hoàn mỹ, suy nghĩ thật lung mới có thể nói ra, ông không ngờ gặp được kiểu người như Ron… nói thẳng như ruột ngựa.
“Chẳng qua, tôi cảm thấy ông không phải tới tìm tôi để ăn sáng,” Ron khoanh tay nhìn Grindelwald, vẻ mặt cảnh giác, tuy hiện tại anh không có đũa phép nhưng anh không hề hoảng sợ, “Ông có chuyện gì?”
Khi một Slytherin hoàn mỹ gặp một Gryffindor tiêu chuẩn, không phải Gryffindor bị nghệ thuật ngôn ngữ của Slytherin làm hỗn loạn thì chính là Slytherin bị dọa bởi lời nói thẳng của Gryffindor.
Rất rõ ràng, tuy Grindelwald chưa từng học ở Hogwarts, nhưng lễ nghi của ông, sự hoàn hảo của ông, là một Slytherin cũng không đủ.
Mà hiện tại, Ron thần kinh vô cùng dày lại có thể khiến Grindelwald cảm thấy không cần phải tiếp xúc với người này. Rõ ràng nghệ thuật ngôn ngữ giữa các quý tộc phải khiến cậu ta đau đầu mới đúng, nhưng ông lại cảm thấy ông thà đối mặt với một đám quý tộc cũng không muốn gặp Evans này là sao?
“Chẳng lẽ, chúng ta cứ phải đứng ở cửa nói chuyện sao?” Chưa từng khi nào, ông bị người ta chặn ngoài cửa mất lễ phép như vậy, quan trọng nhất là, chủ nhân nơi này là ông. Dù Ron Evans hiện tại không phải bị giam mà được mời đến, nhưng cũng không có vị khách nào lại chặn chủ nhân ở ngoài cửa nói chuyện cả đúng không?
“Ông có thể chờ tôi tỉnh ngủ rồi hãy đến nói chuyện.” Ron ngáp một cái.
Người này thật là… đêm qua không phải cậu ta đã lên giường ngủ rất sớm sao? Hiện tại mặt trời đã lên cao mà vẫn còn muốn ngủ là vì cái gì?
“Cậu Evans.” Grindelwald không cười nữa, “Tôi nghĩ cậu nên hiểu rõ địa vị cậu lúc này mới đúng.”
“Tôi biết mà,” Ron tùy tiện nói, “Không phải ông lấy tôi để uy hiếp Harry, bắt cậu ấy mặc ông xâm lược sao?”
“A?” Nếu đối phương nói thẳng như vậy, Grindelwald cảm thấy mình không cần tiếp tục uyển chuyển nữa, “Vậy thì cậu nên hiểu được tình cảnh hiện tại của mình không hề tốt.”
“Tôi đã trải qua hoàn cảnh tệ hơn nhiều.” Ron nhún vai, không hề gì nói, “Cho nên các ông muốn làm gì thì làm đi, tôi chờ, giờ thì đừng phiền tôi đi ngủ thì tốt hơn.” Nói xong, “cạch” một tiếng anh khép cửa phòng lại, ngăn Grindelwald và hai Thánh Đồ cạnh ông ở bên ngoài.
Nếu không phải Grindelwald được rèn giũa tốt, chắc trên trán ông lúc này gân xanh đã nổi ấy chứ?
Ông, đường đường là Chúa tể Hắc ám, nắm quyền kiểm soát chính quyền nước Đức, thậm chí có thể tiện đà khống chế giới phù thủy toàn quốc, bao nhiêu người còn phải sợ tới mức chân phát run, bao nhiêu người chạy theo như vịt muốn gia nhập Thánh Đồ, bao nhiêu phù thủy hắc ám muốn cống hiến sức lực cho ông? Nói ông hô mưa gọi gió ở giới phù thủy cũng không đủ, mà ông lại bị một tên nhóc con không biết trời cao đất rộng nhốt ngoài cửa?
Lại có người dám sập cửa thẳng vào mặt ông?
Grindelwald nâng hai tay hơi run rẩy, chưa từng ai khiến ông mất mặt thế này, tên Evans chết tiệt…
Giơ tay lên âm thầm ngưng tụ sức mạnh, chỉ cần một cái phất tay, cánh cửa không chắc chắn này sẽ bị nổ tung, nhưng thật lâu sau Grindelwald chỉ đang cố gắng bình phục hô hấp, lạnh lùng nói, “Trông chừng cậu ta.”
Ngược lại ông muốn xem phản ứng của Harry Evans bên kia, nếu thật sự cậu ta từ bỏ người anh em này chỉ vì sự an toàn của bản thân, sau khi trở về thu thập tên nhóc này cũng không muộn.
Grindelwald không dẫn theo Thánh Đồ, một mình đi ra cửa.
Ông trùm đầu, đi tới trước nhà Harry, cửa không khóa, Thần Hộ mệnh của Harry Evans ngày hôm qua tìm được ông mời ông vào lúc này, chắc là vì vậy nên cửa mới không đóng, nhưng ông vẫn lễ phép gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
“Ngài Grindelwald, ngài có muốn ăn sáng không?” Harry đang ngồi trên bàn cơm, thấy ông đi vào chỉ vào dĩa ăn ý bảo, rồi lại cúi đầu ăn bữa sáng.
Grindelwald nhìn thức ăn đơn giản trên bàn của Harry, biết Harry đang thật sự ăn sáng.
Hai anh em này..
Một tên không tự giác mình là tù nhân, ăn ngon ngủ ngon trong nhà ông thậm chí còn dám sập cửa vào mặt ông, một tên khác thì không hề tự giác người thân mình bị mất tích, mặt đỏ hồng hào, cũng có vẻ ăn ngon ngủ ngon – ít nhất ông có thể chắc chắn là ngủ ngon, nếu không sao giờ mới bắt đầu “ăn sáng” chứ.
“Cậu Evans, tôi cho rằng, cậu mời tôi tới đây không phải vì ăn sáng.” Grindelwald tự giác tìm sô pha ngồi xuống, ông cảm thấy, chống lại hai vị an hem bất thường này, ông không cần hy vọng xa vời họ biết cái gọi là lễ nghi thì tốt hơn.
“A, tôi chỉ là lo Ron gây thêm rắc rối cho các ông thôi, nếu thật sự cậu ấy gây thêm rắc rối, tôi phải xin lỗi rồi.” Harry uống miếng sữa – từ ngày đó Tom cười nhạo chiều cao của anh, anh liền kiên trì mỗi ngày uống một ly sữa, đương nhiên, Ron chỉ có thể đi theo anh.
“Dường như cậu hoàn toàn không hề lo lắng.” Tốt rồi, Ron Evans quả thật không gây thêm rắc rối cho họ, nhưng ông thà cậu ta suốt ngày gây chuyện với người khác, như vậy ông còn có thể nghĩ ra đối sách, vẫn tốt hơn việc đối phương coi nơi đó là nhà mình.
“Cậu ấy đã qua cái tuổi phải lo lắng rồi.” Harry nhún vai, làm ra một động tác duy nhất mà từ khi Grindelwald đẩy cửa vào thấy có lễ nghi – lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng mình.
“Kỳ thật, trước khi du lịch về tôi đã quyết định,” Harry lau xong khóe miệng mình, rốt cuộc chính thức liếc Grindelwald, “Nhưng sau khi trở về, tôi cảm thấy cần phải thay đổi.”
“A?”
“Ron đã từng liên tục nhận hơn 10 cái Crucio, nếu ông muốn dằn mặt cậu ấy, tôi đề nghị ông sử dụng thêm vài cái,” Harry cười như không cười mà nói, “Đương nhiên, ông có thể dùng thêm pháp thuật hắc ám, thí nghiệm xem cậu ấy có thể thừa nhận được mấy cái.”
“Ngược lại cậu rất chắc chắn tôi sẽ không giết cậu ta,” Grindelwald lạnh lùng nhìn Harry, “Nếu phù thủy hắc ám giết người thì có thể tìm không thấy xác.”
“Tôi đã từng tự tay ếm Lời nguyền Chết chóc cho cậu ấy,” Harry vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta sợ hãi hơn cả vẻ mặt của Grindelwald, “Cái chết không thể uy hiếp chúng tôi, ngài Grindelwald, nhưng mà,” Anh chuyển giọng, “Tôi không biết là, nếu tôi lấy cái chết của một người khác uy hiếp ngài, thì ngài sẽ ra sao đâu.”
Gần như ngay lập tức, dao nĩa bên người Harry nổ tung, so về thần chú không tiếng động, Grindelwald mạnh hơn Harry nhiều, “Cậu muốn động tới Al.”
“Nếu ông có can đảm động vào Ron, vì sao tôi không dám?” Harry tự nhiên phục hồi dao nĩa như cũ, “Ông có thể khiến tôi không tìm được xác Ron, tôi cũng có thể chặt cơ thể người ấy thành từng khúc đưa tới trước mặt ông, ông có thể thử xem, tôi có dám hay không.” Anh cầm dao nĩa đi vào phòng bếp.
Trong quá trình du lịch anh đã từng hỏi Dumbledore, có từng hối hận muốn sống lại hay không. Ông ấy nói với anh là, có.
Sau đó, anh nghĩ tới ông cụ luôn cười hiền từ kia, quyết định, dù khi trở về bị Hermione mắng chết, cũng muốn nhúng tay giúp hai người.
Nhưng, nếu Grindelwald dám lấy Ron uy hiếp anh, anh không phiền nếu để quá trình này diễn ra một cách chậm rãi, dù sao, chỉ cần kết quả thay đổi là được, quá trình thế nào, cũng không quan trọng không phải sao?
Đó là lời nói thật, so với những người vừa bị mời tới đã sợ tới mức chưa cần làm gì thậm chí còn không cho chủ nhân là ông thể hiện lòng hiếu khách, Grindelwald cực kỳ khinh thường, tuy ông si mê pháp thuật hắc ám, nhưng không có nghĩa ông khinh thường người chuyên nghiên cứu pháp thuật trắng, hầm ngầm dưới mặt đất của ông không thiếu những tên phù thủy quật cường, dù dùng phương pháp nào cũng không chịu mở miệng. Grindelwald lại tôn trọng họ.
Từ khi ông nắm giữ chính quyền nước Đức tới nay, ông đã gặp đủ kiểu người, nhưng ông chưa từng gặp ai giống như Ron.
Theo tin tức Thánh Đồ báo cáo, có thể “mời được” Ron Evans đến đây tốn không ít nhân lực, mười mấy Thánh Đồ đều bị cậu ta đánh bại, có một Thánh Đồ thừa dịp cậu ta không chú ý ném Lời nguyền Độc đoán để cậu ta theo bọn họ, nhưng ai ngờ trúng Lời nguyền Độc đoán chừng một phút cậu ta đã cởi bỏ được, cuối cùng phải nhân khe hở cậu ta vừa thoát khỏi Lời nguyền Độc đoán ném thần chú hôn mê mới mang về được.
Phù thủy trẻ tuổi có thể kháng Lời nguyền Độc đoán… trong mắt Grindelwald chợt lóe tia sáng lạnh. Trừ khi trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nếu không một phù thủy vừa mới tốt nghiệp lâu làm sao có thể dễ dàng chống cự Lời nguyền Độc đoán như vậy? Thậm chí ông biết rất rõ, ngoài Durmstrang, Beauxbatons và Hogwarts đều rất chú trọng Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cũng không coi trọng pháp thuật hắc ám.
Quan trọng nhất là thái độ của Evans. Rõ ràng trước khi tới đây, cậu ta không hề muốn, nếu không cậu ta sẽ không quật ngã mười mấy Thánh Đồ, nhưng sau khi tới, thái độ lại quay ngoắt 180 độ. Có ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, quả thực như tới chơi vậy.
Grindelwald đã gặp đủ kiểu người rơi vào tay mình, nhưng chưa gặp ai như Ron. Xét thấy người này là đặc biệt, vì thế Grindelwald quyết định tự mình đi xem.
Trụ sở chính của họ là biệt thự tạm thời, nên nơi này không có hầm dưới đất, sau khi Thánh Đồ đưa Ron về, sắp xếp vào trong một căn phòng. Lúc này đã gần 11 giờ trưa nhưng sau khi Grindelwald gõ cửa, cửa phòng Ron vẫn không có thanh âm nào.
Thánh Đồ rút đũa phép ra, dường như muốn đánh nổ cửa. Grindelwald phất tay áo, sau đó gõ cửa lần hai.
“Ai vậy, mới sáng sớm…” Bên trong vang tiếng Ron than thở.
Không bao lâu, cửa mở, Ron buồn ngủ híp mắt nhìn họ.
“Tôi cảm thấy, giờ đã gần tới lúc ăn trưa.” Grindelwald nở nụ cười hoàn mỹ, giống như mỗi lần ông tới thăm hỏi “khách” của ông vậy. Gần tới 11 giờ, quả thật đã tới thời gian ăn trưa, rất nhiều người đều ăn trưa vào 12 giờ, nói vậy, sau bữa trưa họ có thể có một buổi trà chiều đơn giản.
“Cơm trưa?” Ron khó có thể tin nhìn Grindelwald, “Ông nói đùa sao, lúc này bữa sáng còn sớm đó.”
Grindelwald cứng người trong nháy mắt. Ông vốn quen nói chuyện một cách uyển chuyển, quý tộc hoàn mỹ, suy nghĩ thật lung mới có thể nói ra, ông không ngờ gặp được kiểu người như Ron… nói thẳng như ruột ngựa.
“Chẳng qua, tôi cảm thấy ông không phải tới tìm tôi để ăn sáng,” Ron khoanh tay nhìn Grindelwald, vẻ mặt cảnh giác, tuy hiện tại anh không có đũa phép nhưng anh không hề hoảng sợ, “Ông có chuyện gì?”
Khi một Slytherin hoàn mỹ gặp một Gryffindor tiêu chuẩn, không phải Gryffindor bị nghệ thuật ngôn ngữ của Slytherin làm hỗn loạn thì chính là Slytherin bị dọa bởi lời nói thẳng của Gryffindor.
Rất rõ ràng, tuy Grindelwald chưa từng học ở Hogwarts, nhưng lễ nghi của ông, sự hoàn hảo của ông, là một Slytherin cũng không đủ.
Mà hiện tại, Ron thần kinh vô cùng dày lại có thể khiến Grindelwald cảm thấy không cần phải tiếp xúc với người này. Rõ ràng nghệ thuật ngôn ngữ giữa các quý tộc phải khiến cậu ta đau đầu mới đúng, nhưng ông lại cảm thấy ông thà đối mặt với một đám quý tộc cũng không muốn gặp Evans này là sao?
“Chẳng lẽ, chúng ta cứ phải đứng ở cửa nói chuyện sao?” Chưa từng khi nào, ông bị người ta chặn ngoài cửa mất lễ phép như vậy, quan trọng nhất là, chủ nhân nơi này là ông. Dù Ron Evans hiện tại không phải bị giam mà được mời đến, nhưng cũng không có vị khách nào lại chặn chủ nhân ở ngoài cửa nói chuyện cả đúng không?
“Ông có thể chờ tôi tỉnh ngủ rồi hãy đến nói chuyện.” Ron ngáp một cái.
Người này thật là… đêm qua không phải cậu ta đã lên giường ngủ rất sớm sao? Hiện tại mặt trời đã lên cao mà vẫn còn muốn ngủ là vì cái gì?
“Cậu Evans.” Grindelwald không cười nữa, “Tôi nghĩ cậu nên hiểu rõ địa vị cậu lúc này mới đúng.”
“Tôi biết mà,” Ron tùy tiện nói, “Không phải ông lấy tôi để uy hiếp Harry, bắt cậu ấy mặc ông xâm lược sao?”
“A?” Nếu đối phương nói thẳng như vậy, Grindelwald cảm thấy mình không cần tiếp tục uyển chuyển nữa, “Vậy thì cậu nên hiểu được tình cảnh hiện tại của mình không hề tốt.”
“Tôi đã trải qua hoàn cảnh tệ hơn nhiều.” Ron nhún vai, không hề gì nói, “Cho nên các ông muốn làm gì thì làm đi, tôi chờ, giờ thì đừng phiền tôi đi ngủ thì tốt hơn.” Nói xong, “cạch” một tiếng anh khép cửa phòng lại, ngăn Grindelwald và hai Thánh Đồ cạnh ông ở bên ngoài.
Nếu không phải Grindelwald được rèn giũa tốt, chắc trên trán ông lúc này gân xanh đã nổi ấy chứ?
Ông, đường đường là Chúa tể Hắc ám, nắm quyền kiểm soát chính quyền nước Đức, thậm chí có thể tiện đà khống chế giới phù thủy toàn quốc, bao nhiêu người còn phải sợ tới mức chân phát run, bao nhiêu người chạy theo như vịt muốn gia nhập Thánh Đồ, bao nhiêu phù thủy hắc ám muốn cống hiến sức lực cho ông? Nói ông hô mưa gọi gió ở giới phù thủy cũng không đủ, mà ông lại bị một tên nhóc con không biết trời cao đất rộng nhốt ngoài cửa?
Lại có người dám sập cửa thẳng vào mặt ông?
Grindelwald nâng hai tay hơi run rẩy, chưa từng ai khiến ông mất mặt thế này, tên Evans chết tiệt…
Giơ tay lên âm thầm ngưng tụ sức mạnh, chỉ cần một cái phất tay, cánh cửa không chắc chắn này sẽ bị nổ tung, nhưng thật lâu sau Grindelwald chỉ đang cố gắng bình phục hô hấp, lạnh lùng nói, “Trông chừng cậu ta.”
Ngược lại ông muốn xem phản ứng của Harry Evans bên kia, nếu thật sự cậu ta từ bỏ người anh em này chỉ vì sự an toàn của bản thân, sau khi trở về thu thập tên nhóc này cũng không muộn.
Grindelwald không dẫn theo Thánh Đồ, một mình đi ra cửa.
Ông trùm đầu, đi tới trước nhà Harry, cửa không khóa, Thần Hộ mệnh của Harry Evans ngày hôm qua tìm được ông mời ông vào lúc này, chắc là vì vậy nên cửa mới không đóng, nhưng ông vẫn lễ phép gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
“Ngài Grindelwald, ngài có muốn ăn sáng không?” Harry đang ngồi trên bàn cơm, thấy ông đi vào chỉ vào dĩa ăn ý bảo, rồi lại cúi đầu ăn bữa sáng.
Grindelwald nhìn thức ăn đơn giản trên bàn của Harry, biết Harry đang thật sự ăn sáng.
Hai anh em này..
Một tên không tự giác mình là tù nhân, ăn ngon ngủ ngon trong nhà ông thậm chí còn dám sập cửa vào mặt ông, một tên khác thì không hề tự giác người thân mình bị mất tích, mặt đỏ hồng hào, cũng có vẻ ăn ngon ngủ ngon – ít nhất ông có thể chắc chắn là ngủ ngon, nếu không sao giờ mới bắt đầu “ăn sáng” chứ.
“Cậu Evans, tôi cho rằng, cậu mời tôi tới đây không phải vì ăn sáng.” Grindelwald tự giác tìm sô pha ngồi xuống, ông cảm thấy, chống lại hai vị an hem bất thường này, ông không cần hy vọng xa vời họ biết cái gọi là lễ nghi thì tốt hơn.
“A, tôi chỉ là lo Ron gây thêm rắc rối cho các ông thôi, nếu thật sự cậu ấy gây thêm rắc rối, tôi phải xin lỗi rồi.” Harry uống miếng sữa – từ ngày đó Tom cười nhạo chiều cao của anh, anh liền kiên trì mỗi ngày uống một ly sữa, đương nhiên, Ron chỉ có thể đi theo anh.
“Dường như cậu hoàn toàn không hề lo lắng.” Tốt rồi, Ron Evans quả thật không gây thêm rắc rối cho họ, nhưng ông thà cậu ta suốt ngày gây chuyện với người khác, như vậy ông còn có thể nghĩ ra đối sách, vẫn tốt hơn việc đối phương coi nơi đó là nhà mình.
“Cậu ấy đã qua cái tuổi phải lo lắng rồi.” Harry nhún vai, làm ra một động tác duy nhất mà từ khi Grindelwald đẩy cửa vào thấy có lễ nghi – lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng mình.
“Kỳ thật, trước khi du lịch về tôi đã quyết định,” Harry lau xong khóe miệng mình, rốt cuộc chính thức liếc Grindelwald, “Nhưng sau khi trở về, tôi cảm thấy cần phải thay đổi.”
“A?”
“Ron đã từng liên tục nhận hơn 10 cái Crucio, nếu ông muốn dằn mặt cậu ấy, tôi đề nghị ông sử dụng thêm vài cái,” Harry cười như không cười mà nói, “Đương nhiên, ông có thể dùng thêm pháp thuật hắc ám, thí nghiệm xem cậu ấy có thể thừa nhận được mấy cái.”
“Ngược lại cậu rất chắc chắn tôi sẽ không giết cậu ta,” Grindelwald lạnh lùng nhìn Harry, “Nếu phù thủy hắc ám giết người thì có thể tìm không thấy xác.”
“Tôi đã từng tự tay ếm Lời nguyền Chết chóc cho cậu ấy,” Harry vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta sợ hãi hơn cả vẻ mặt của Grindelwald, “Cái chết không thể uy hiếp chúng tôi, ngài Grindelwald, nhưng mà,” Anh chuyển giọng, “Tôi không biết là, nếu tôi lấy cái chết của một người khác uy hiếp ngài, thì ngài sẽ ra sao đâu.”
Gần như ngay lập tức, dao nĩa bên người Harry nổ tung, so về thần chú không tiếng động, Grindelwald mạnh hơn Harry nhiều, “Cậu muốn động tới Al.”
“Nếu ông có can đảm động vào Ron, vì sao tôi không dám?” Harry tự nhiên phục hồi dao nĩa như cũ, “Ông có thể khiến tôi không tìm được xác Ron, tôi cũng có thể chặt cơ thể người ấy thành từng khúc đưa tới trước mặt ông, ông có thể thử xem, tôi có dám hay không.” Anh cầm dao nĩa đi vào phòng bếp.
Trong quá trình du lịch anh đã từng hỏi Dumbledore, có từng hối hận muốn sống lại hay không. Ông ấy nói với anh là, có.
Sau đó, anh nghĩ tới ông cụ luôn cười hiền từ kia, quyết định, dù khi trở về bị Hermione mắng chết, cũng muốn nhúng tay giúp hai người.
Nhưng, nếu Grindelwald dám lấy Ron uy hiếp anh, anh không phiền nếu để quá trình này diễn ra một cách chậm rãi, dù sao, chỉ cần kết quả thay đổi là được, quá trình thế nào, cũng không quan trọng không phải sao?
/99
|