Grindelwald và Dumbledore cũng không biết, tin tức họ quyết đấu đã được Harry đưa đến tận tay Aberforth không lâu trước đó.
Năm ấy Ariana chết, không chỉ hai đương sự bị tra tấn, mà ngay cả Aberforth cũng canh cánh trong lòng vì cái chết của em gái. Ông lại càng tức giận với hai người không dám đi nghiệm chứng rốt cuộc ai mới là hung thủ ra tay.
Qua nhiều năm như vậy, Albus và Aberforth không hề liên lạc với nhau. Tuy Hogwarts và Hogsmeade cũng chỉ cách nhau mấy phút đi đường, hoặc độn thổ cũng chỉ tốn vài giây đồng hồ. Nhưng con đường chỉ tốn mấy phút đó, hai người lại phải dùng cả vài chục năm, mà vẫn không dám bước nửa bước.
Lúc ấy khi Harry biết Albus và Grindelwald quyết đấu, còn chưa kịp nói cho Ron thì đã chạy tới Hogsmeade tìm Aberforth rồi. Tuy giọng điệu của anh chân thành đến mức không thể chân thành hơn, tuy anh đã hỏi rõ ràng một lần nữa rằng chẳng lẽ khi mất đi em gái Aberforth lại muốn mất cả anh trai, tuy anh đã tự cho rằng mình đã có thể lấy tình cảm mà khuyên bảo Aberforth lý trí.
Nhưng đối với cái người tự nhiên lại chạy đến mở ra vết sẹo thời còn trẻ của mình, Aberforth mặc kệ đối phương nói kích động thế nào, nói ông lo lắng bao nhiêu, cứ thế tức giận đuổi Harry ra khỏi nhà, còn nói vọng ra, “Sống chết của họ không liên quan tới ta, đừng có làm phiền ta nữa.”
Vì thế Harry chỉ có thể thất vọng mà nhún vai, lắc đầu thở dài. Trước khi đi, nói là nhỏ giọng nhưng kỳ thật Aberforth bên trong cánh cửa cũng nghe được tiếng lầm bầm. Đại khái là Albus đáng thương có lẽ sẽ chết ở trận quyết đấu, nhưng trước đó ngay cả em trai ruột cũng không thèm đếm xỉa, còn thuận đường tự nhắc mình phải đến sớm nơi họ quyết đấu để tạo ra hoàn cảnh tốt nhất nữa.
Phía sau cửa Aberforth xiết chặt tay, hận không thể ra ngoài nguyền rủa Harry. Nhóc con này cố ý!
Đương nhiên, nếu Aberforth hỏi Harry vì sao nói vậy, Harry sẽ nói, “Đúng thế, tôi cố ý đấy.” Harry không học được cách nói chuyện lòng vòng như Slytherin, nếu anh không muốn thì anh sẽ cắn chặt răng, nhưng nếu anh muốn thì dù cho bạn có ném cho anh một thần chú khóa lưỡi, chỉ sợ anh cũng sẽ lấy Thư Sấm mà gào thét ra lời. Đáng tiếc tuy Aberforth ở Gryffindor nhưng chưa từng gặp qua Gryffindor nào tuyệt đối như vậy.
Harry cố ý nói chuyện đó ra. Anh đang đánh cuộc, xem Aberforth có phải thật sự không nhận người anh là Albus hay không. Nghe nói năm đó Aberforth rất sùng bái Albus, tuy rằng không gặp Grindelwald được vài lần nhưng quan hệ giữa hai người cũng coi là hòa hợp. Tuy vì Ariana mà giữa ba người có khúc mắc, nhưng Harry anh không tin, nếu thật sự Albus chết đi trong quyết đấu, người kia có thể thờ ơ mặc kệ.
Tuy cho đến tận ngày hai người quyết đấu, Harry cũng không nhận được tin tức nào từ Aberforth, nhưng Harry hoàn toàn không lo lắng. Nếu ông ta thật sự không đến thì sau đó mình giả vờ nói cho ông ta rằng Albus đã chết rồi, xem lúc đó ông ta có hối hận hay không.
Tiếc thay Harry còn chưa kịp đùa, Aberforth đã sớm tới nơi Albus và Grindelwald quyết đấu để chờ, ông nhìn ba người rồi ếm cho mình một thần chú ảo ảnh, sau đó tránh trong bụi cỏ, lúc bắt đầu, ngay cả ông cũng bị dọa bởi cách hai người quyết đấu.
Rồi sau đó, phạm vi va chạm lan ra càng rộng, dù không gian này sử dụng thần chú mở rộng nhưng vẫn không chống cự nổi phạm vi pháp lực của Albus và Grindelwald. Aberforth chỉ có thể lục tung trong túi không gian mình, tìm được một cây chổi rách – không biết đã ném vào bao nhiêu năm rồi – lắc lư bay lên trời.
Sau đó ông nhìn thấy Harry đang bổ sung thần chú phòng ngự chung quanh, cuối cùng không đành lòng nhìn mọi thứ bị hủy ông vẫn ra tay giúp Harry. Ông vừa ra tay mới phát hiện trước đó vị thiếu niên này đã dùng bao nhiêu pháp lực cho phòng ngự này, Aberforth chỉ là giúp bổ sung một tầng, thần chú ảo ảnh trên người cũng biến mất vì chặt đứt cung cấp pháp lực. Vì thế, cả người ông xuất hiện trước mặt Harry.
Dường như Harry không hề ngạc nhiên vì ông đến, ngược lại còn trêu chọc ông vì bị đối xử thế nào trước đó, Aberforth nghiến răng, ông cảm thấy dùng pháp lực còn dư mà nguyền rủa Harry còn có ý nghĩa hơn nhiều so với việc bổ sung phòng ngự.
Nhưng Harry lại biết dừng đúng lúc, thấy sắc mặt ông khó coi, giơ đũa phép lên rồi không nói gì. Aberforth hừ hừ, không nói thêm gì nữa.
Phía dưới, Albus và Grindelwald vẫn còn tiếp tục. Vì hoàn toàn phong bế trong không gian này, Harry vội vàng bổ sung phòng ngự chung quanh, còn muốn quan sát họ quyết đấu, nhất thời ai cũng không chú ý thời gian.
Hai người Albus và Grindelwald cũng đã đầm đìa mồ hôi. Nhưng không ai ngừng, họ vẫn hành động nhanh nhẹn, ra tay vẫn ác liệt, pháp lực vẫn mạnh mẽ.
Aberforth nhìn cách họ ra tay không chừa đường sống, nhất thời khẽ lầm bầm, “Họ… muốn đánh tới khi nào?”
Harry tập trung tinh thần nhìn quyết đấu, vì phạm vi ảnh hưởng lan rộng, Harry và Aberforth bất đắc dĩ bay lên trên vài thước Anh. Nghe Aberforth lầm bầm, anh cười sâu xa, “Có lẽ hai người sẽ kiệt sức, hoặc chăng có lẽ một người sẽ chết vào tay một người khác.”
“Họ…” Aberforth giật mình, nói ra được một từ nhưng không biết nên nói tiếp thế nào.
“Chúng ta không ngăn sao?” Nghĩ nghĩ, ông hỏi vậy.
“Không cần.” Harry bình tĩnh, nếu không phải Aberforth nhìn nỗi lo trong mắt anh, chỉ sợ ông đã gào toáng lên rồi.
“Aberforth, họ cần một trận quyết đấu kiệt sức.” Harry thản nhiên nói với ông, “Vì nhau, cũng vì hai người.”
Aberforth im lặng không nói.
Hai người phía dưới như muốn đối phương chết, khác hẳn với trước khi bắt đầu, Aberforth tránh ở bụi cỏ nhìn hai người cười nói hiền hòa. Lúc ấy thậm chí ở nơi họ không thấy ông còn mắng Harry chuyện bé xé ra to. Chờ đến lúc quyết đấu, ông mới hoảng sợ. Ác liệt thế nào, giống như là phải đi tới tận cùng sức lực, liều mạng muốn cướp đi tính mạng đối phương, không để ý sống, không sợ chết, một giây bắt đầu ấy, Aberforth run rẩy cả người.
Ông đã tin vào lời Harry nói ngày đó. Nếu Albus thật sự chết, ông sẽ làm gì?
“Anh ấy… sẽ chết sao?” Ông nghe thấy mình run rẩy hỏi khẽ.
“Không biết.” Người thanh niên kia như nhớ ra gì đó, lúc trả lời giọng hơi lạnh lùng, “Có lẽ cả hai đều chết, có lẽ chỉ chết một, hoặc là cả hai đều sống.”
“Nhưng rõ ràng họ đang muốn giết đối phương.”
“Luôn phải cần đối diện kết thúc, phải chấm dứt khúc mắc của mình.” Harry nhìn phía dưới, luồng sáng do thần chú va chạm Harry không nhìn thấy họ, có lẽ họ sẽ chết trong luồng sáng ấy? Anh nghĩ trong lòng.
“Quyết đấu hôm nay, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng sống.” Harry thản nhiên đưa ra bình luận, vì anh biết, Grindelwald sẽ không để Albus chết một mình, mà Albus cũng vậy.
Harry quật cường nhìn luồng sáng, dù mắt đau nhức anh cũng không tránh né, chỉ là quyết tâm thêm bổ sung thần chú phòng ngự bị hủy. Anh muốn tận mắt nhìn thấy, tiếc nuối của giáo sư Dumbledore có thể kết thúc bởi Albus hay không.
Mùa hạ thái dương xuống núi rất chậm, Harry nhìn cả ngày – tuy về sau gần như anh chỉ thấy tia sáng đủ màu sắc – khi một tia ánh nắng chiều biến mất, luồng sáng phía dưới cũng biến mất theo.
Harry dùng đũa phép thắp sáng chung quanh. Anh và Aberforth bay xuống.
Albus và Grindelwald nằm trên mặt đất, áo choàng của họ đã rách tung tóe, trên người đầy vết thương lớn nhỏ, miệng vết thương nhợt nhạt đang chảy máu, nhiễm lên quần áo.
Tay họ nắm đũa phép vẫn còn đung đưa, Harry ếm cho mình vài cái Protego mới dám tới gần.
Tay Grindelwald giật giật, dường như là phản xạ ếm cho Harry một thần chú, nhưng ông không có sức để giơ lên, Harry thở phào trong lòng, anh chỉ sợ Grindelwald mất đi ý thức sẽ coi anh thành Albus, rồi phản xạ ném thần chú lên người anh.
“Họ… họ…” Aberforth giật mình nhìn họ.
Harry kiểm tra đơn giản, rồi nhẹ nhàng thở ra, “Không chết.”
“Nhưng cũng không khác gì lắm.” Aberforth tức giận nhìn Harry, gần như gào lên, ông không hiểu, rõ ràng người này muốn họ làm hòa, dường như cũng lo lắng cho anh trai ông, nhưng vì sao lại không hề để ý tới tình trạng hiện giờ của họ, nếu hai người thật sự chết đi…
“Rõ ràng trước đó người hờ hững Albus là ông.” Harry nghi hoặc nhìn ông, “Sao giờ lại khẩn trương nhất thế này?”
Aberforth há miệng, lưỡi chuyển vòng nhưng không nói gì. Ông không nói ra được những lời lo lắng cho anh trai.
“Họ không chết, không phải là trường hợp tốt nhất rồi sao?” Harry bắt đầu lấy ra đủ loại bình trong gói to, “Quyết đấu cả ngày đã kiệt sức, thậm chí bị đối phương dồn vào đường chết, như vậy ông còn hy vọng xa vời gì?”
Mặt Aberforth đỏ lên, muốn phản bác Harry lại không thể nói ra.
“Kỳ thật, nếu hôm nay họ cùng chết, tôi cũng không đau lòng.” Harry lại thản nhiên nói, Aberforth nghe được thật sự rút ngay đũa phép chỉ vào anh, nhưng ông còn chưa niệm chú, Harry đã hỏi một câu, “Trên đời này, người cùng sống cùng chết có thể có được mấy người?”
Năm ấy Ariana chết, không chỉ hai đương sự bị tra tấn, mà ngay cả Aberforth cũng canh cánh trong lòng vì cái chết của em gái. Ông lại càng tức giận với hai người không dám đi nghiệm chứng rốt cuộc ai mới là hung thủ ra tay.
Qua nhiều năm như vậy, Albus và Aberforth không hề liên lạc với nhau. Tuy Hogwarts và Hogsmeade cũng chỉ cách nhau mấy phút đi đường, hoặc độn thổ cũng chỉ tốn vài giây đồng hồ. Nhưng con đường chỉ tốn mấy phút đó, hai người lại phải dùng cả vài chục năm, mà vẫn không dám bước nửa bước.
Lúc ấy khi Harry biết Albus và Grindelwald quyết đấu, còn chưa kịp nói cho Ron thì đã chạy tới Hogsmeade tìm Aberforth rồi. Tuy giọng điệu của anh chân thành đến mức không thể chân thành hơn, tuy anh đã hỏi rõ ràng một lần nữa rằng chẳng lẽ khi mất đi em gái Aberforth lại muốn mất cả anh trai, tuy anh đã tự cho rằng mình đã có thể lấy tình cảm mà khuyên bảo Aberforth lý trí.
Nhưng đối với cái người tự nhiên lại chạy đến mở ra vết sẹo thời còn trẻ của mình, Aberforth mặc kệ đối phương nói kích động thế nào, nói ông lo lắng bao nhiêu, cứ thế tức giận đuổi Harry ra khỏi nhà, còn nói vọng ra, “Sống chết của họ không liên quan tới ta, đừng có làm phiền ta nữa.”
Vì thế Harry chỉ có thể thất vọng mà nhún vai, lắc đầu thở dài. Trước khi đi, nói là nhỏ giọng nhưng kỳ thật Aberforth bên trong cánh cửa cũng nghe được tiếng lầm bầm. Đại khái là Albus đáng thương có lẽ sẽ chết ở trận quyết đấu, nhưng trước đó ngay cả em trai ruột cũng không thèm đếm xỉa, còn thuận đường tự nhắc mình phải đến sớm nơi họ quyết đấu để tạo ra hoàn cảnh tốt nhất nữa.
Phía sau cửa Aberforth xiết chặt tay, hận không thể ra ngoài nguyền rủa Harry. Nhóc con này cố ý!
Đương nhiên, nếu Aberforth hỏi Harry vì sao nói vậy, Harry sẽ nói, “Đúng thế, tôi cố ý đấy.” Harry không học được cách nói chuyện lòng vòng như Slytherin, nếu anh không muốn thì anh sẽ cắn chặt răng, nhưng nếu anh muốn thì dù cho bạn có ném cho anh một thần chú khóa lưỡi, chỉ sợ anh cũng sẽ lấy Thư Sấm mà gào thét ra lời. Đáng tiếc tuy Aberforth ở Gryffindor nhưng chưa từng gặp qua Gryffindor nào tuyệt đối như vậy.
Harry cố ý nói chuyện đó ra. Anh đang đánh cuộc, xem Aberforth có phải thật sự không nhận người anh là Albus hay không. Nghe nói năm đó Aberforth rất sùng bái Albus, tuy rằng không gặp Grindelwald được vài lần nhưng quan hệ giữa hai người cũng coi là hòa hợp. Tuy vì Ariana mà giữa ba người có khúc mắc, nhưng Harry anh không tin, nếu thật sự Albus chết đi trong quyết đấu, người kia có thể thờ ơ mặc kệ.
Tuy cho đến tận ngày hai người quyết đấu, Harry cũng không nhận được tin tức nào từ Aberforth, nhưng Harry hoàn toàn không lo lắng. Nếu ông ta thật sự không đến thì sau đó mình giả vờ nói cho ông ta rằng Albus đã chết rồi, xem lúc đó ông ta có hối hận hay không.
Tiếc thay Harry còn chưa kịp đùa, Aberforth đã sớm tới nơi Albus và Grindelwald quyết đấu để chờ, ông nhìn ba người rồi ếm cho mình một thần chú ảo ảnh, sau đó tránh trong bụi cỏ, lúc bắt đầu, ngay cả ông cũng bị dọa bởi cách hai người quyết đấu.
Rồi sau đó, phạm vi va chạm lan ra càng rộng, dù không gian này sử dụng thần chú mở rộng nhưng vẫn không chống cự nổi phạm vi pháp lực của Albus và Grindelwald. Aberforth chỉ có thể lục tung trong túi không gian mình, tìm được một cây chổi rách – không biết đã ném vào bao nhiêu năm rồi – lắc lư bay lên trời.
Sau đó ông nhìn thấy Harry đang bổ sung thần chú phòng ngự chung quanh, cuối cùng không đành lòng nhìn mọi thứ bị hủy ông vẫn ra tay giúp Harry. Ông vừa ra tay mới phát hiện trước đó vị thiếu niên này đã dùng bao nhiêu pháp lực cho phòng ngự này, Aberforth chỉ là giúp bổ sung một tầng, thần chú ảo ảnh trên người cũng biến mất vì chặt đứt cung cấp pháp lực. Vì thế, cả người ông xuất hiện trước mặt Harry.
Dường như Harry không hề ngạc nhiên vì ông đến, ngược lại còn trêu chọc ông vì bị đối xử thế nào trước đó, Aberforth nghiến răng, ông cảm thấy dùng pháp lực còn dư mà nguyền rủa Harry còn có ý nghĩa hơn nhiều so với việc bổ sung phòng ngự.
Nhưng Harry lại biết dừng đúng lúc, thấy sắc mặt ông khó coi, giơ đũa phép lên rồi không nói gì. Aberforth hừ hừ, không nói thêm gì nữa.
Phía dưới, Albus và Grindelwald vẫn còn tiếp tục. Vì hoàn toàn phong bế trong không gian này, Harry vội vàng bổ sung phòng ngự chung quanh, còn muốn quan sát họ quyết đấu, nhất thời ai cũng không chú ý thời gian.
Hai người Albus và Grindelwald cũng đã đầm đìa mồ hôi. Nhưng không ai ngừng, họ vẫn hành động nhanh nhẹn, ra tay vẫn ác liệt, pháp lực vẫn mạnh mẽ.
Aberforth nhìn cách họ ra tay không chừa đường sống, nhất thời khẽ lầm bầm, “Họ… muốn đánh tới khi nào?”
Harry tập trung tinh thần nhìn quyết đấu, vì phạm vi ảnh hưởng lan rộng, Harry và Aberforth bất đắc dĩ bay lên trên vài thước Anh. Nghe Aberforth lầm bầm, anh cười sâu xa, “Có lẽ hai người sẽ kiệt sức, hoặc chăng có lẽ một người sẽ chết vào tay một người khác.”
“Họ…” Aberforth giật mình, nói ra được một từ nhưng không biết nên nói tiếp thế nào.
“Chúng ta không ngăn sao?” Nghĩ nghĩ, ông hỏi vậy.
“Không cần.” Harry bình tĩnh, nếu không phải Aberforth nhìn nỗi lo trong mắt anh, chỉ sợ ông đã gào toáng lên rồi.
“Aberforth, họ cần một trận quyết đấu kiệt sức.” Harry thản nhiên nói với ông, “Vì nhau, cũng vì hai người.”
Aberforth im lặng không nói.
Hai người phía dưới như muốn đối phương chết, khác hẳn với trước khi bắt đầu, Aberforth tránh ở bụi cỏ nhìn hai người cười nói hiền hòa. Lúc ấy thậm chí ở nơi họ không thấy ông còn mắng Harry chuyện bé xé ra to. Chờ đến lúc quyết đấu, ông mới hoảng sợ. Ác liệt thế nào, giống như là phải đi tới tận cùng sức lực, liều mạng muốn cướp đi tính mạng đối phương, không để ý sống, không sợ chết, một giây bắt đầu ấy, Aberforth run rẩy cả người.
Ông đã tin vào lời Harry nói ngày đó. Nếu Albus thật sự chết, ông sẽ làm gì?
“Anh ấy… sẽ chết sao?” Ông nghe thấy mình run rẩy hỏi khẽ.
“Không biết.” Người thanh niên kia như nhớ ra gì đó, lúc trả lời giọng hơi lạnh lùng, “Có lẽ cả hai đều chết, có lẽ chỉ chết một, hoặc là cả hai đều sống.”
“Nhưng rõ ràng họ đang muốn giết đối phương.”
“Luôn phải cần đối diện kết thúc, phải chấm dứt khúc mắc của mình.” Harry nhìn phía dưới, luồng sáng do thần chú va chạm Harry không nhìn thấy họ, có lẽ họ sẽ chết trong luồng sáng ấy? Anh nghĩ trong lòng.
“Quyết đấu hôm nay, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng sống.” Harry thản nhiên đưa ra bình luận, vì anh biết, Grindelwald sẽ không để Albus chết một mình, mà Albus cũng vậy.
Harry quật cường nhìn luồng sáng, dù mắt đau nhức anh cũng không tránh né, chỉ là quyết tâm thêm bổ sung thần chú phòng ngự bị hủy. Anh muốn tận mắt nhìn thấy, tiếc nuối của giáo sư Dumbledore có thể kết thúc bởi Albus hay không.
Mùa hạ thái dương xuống núi rất chậm, Harry nhìn cả ngày – tuy về sau gần như anh chỉ thấy tia sáng đủ màu sắc – khi một tia ánh nắng chiều biến mất, luồng sáng phía dưới cũng biến mất theo.
Harry dùng đũa phép thắp sáng chung quanh. Anh và Aberforth bay xuống.
Albus và Grindelwald nằm trên mặt đất, áo choàng của họ đã rách tung tóe, trên người đầy vết thương lớn nhỏ, miệng vết thương nhợt nhạt đang chảy máu, nhiễm lên quần áo.
Tay họ nắm đũa phép vẫn còn đung đưa, Harry ếm cho mình vài cái Protego mới dám tới gần.
Tay Grindelwald giật giật, dường như là phản xạ ếm cho Harry một thần chú, nhưng ông không có sức để giơ lên, Harry thở phào trong lòng, anh chỉ sợ Grindelwald mất đi ý thức sẽ coi anh thành Albus, rồi phản xạ ném thần chú lên người anh.
“Họ… họ…” Aberforth giật mình nhìn họ.
Harry kiểm tra đơn giản, rồi nhẹ nhàng thở ra, “Không chết.”
“Nhưng cũng không khác gì lắm.” Aberforth tức giận nhìn Harry, gần như gào lên, ông không hiểu, rõ ràng người này muốn họ làm hòa, dường như cũng lo lắng cho anh trai ông, nhưng vì sao lại không hề để ý tới tình trạng hiện giờ của họ, nếu hai người thật sự chết đi…
“Rõ ràng trước đó người hờ hững Albus là ông.” Harry nghi hoặc nhìn ông, “Sao giờ lại khẩn trương nhất thế này?”
Aberforth há miệng, lưỡi chuyển vòng nhưng không nói gì. Ông không nói ra được những lời lo lắng cho anh trai.
“Họ không chết, không phải là trường hợp tốt nhất rồi sao?” Harry bắt đầu lấy ra đủ loại bình trong gói to, “Quyết đấu cả ngày đã kiệt sức, thậm chí bị đối phương dồn vào đường chết, như vậy ông còn hy vọng xa vời gì?”
Mặt Aberforth đỏ lên, muốn phản bác Harry lại không thể nói ra.
“Kỳ thật, nếu hôm nay họ cùng chết, tôi cũng không đau lòng.” Harry lại thản nhiên nói, Aberforth nghe được thật sự rút ngay đũa phép chỉ vào anh, nhưng ông còn chưa niệm chú, Harry đã hỏi một câu, “Trên đời này, người cùng sống cùng chết có thể có được mấy người?”
/99
|