“Cậu đi đâu vậy?” Khi Harry về Ron đang tìm anh khắp mọi ngóc ngách, “Nói cậu…” Anh vốn không hề để ý xoay người, lại chợt câm nín.
Harry tựa vào bên ván cửa, sắc mặt hơi nhợt nhạt, anh nhắm mắt lại, có vẻ không động được nữa.
“Chuyện gì vậy.” Ron hoảng sợ, gần như nhảy dựng lên.
“Không sao, mình chỉ tới St Mungo một chuyến thôi.” Harry như muốn khoát tay, nhưng anh chỉ giật giật cánh tay lại không thể nâng lên, “Hơi mệt chút.”
“Cậu như vậy đâu phải là mệt chút,” Ron bận rộn lo lắng tiến lên, thật cẩn thận đỡ anh tới, “Cậu có muốn đi nghỉ ngơi một lát không, nhưng mà cậu tới đó để làm cái gì?”
“Pháp thuật hắc ám trên người Galles… Mình đi phá giải nó.” Harry ngã uỵch vào salon, “Cậu biết đó, pháp thuật hắc ám ấy chỉ có chúng ta mới có thể cởi bỏ, nhưng bác sĩ St Mungo đã đồng ý giữ bí mật hộ mình, chúng mình đã lập lời thề, đừng lo lắng.”
“Mình không lo lắng trò ấy có chuyện gì, mình là lo cậu có chuyện đó.” Ron rót cho anh một ly nước ấm, “Cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ? Trên người của cậu…”
“Hoàn hảo.” Tay Harry không thể nào ổn định cầm chén, miễn cưỡng uống một hớp, “Phương pháp lần trước mình đưa cho cậu nghiên cứu thế nào, có thể liên hệ được với Hermione không?”
“Còn chưa, nhưng ít nhất cũng không phải không có phản ứng, một thời gian nữa hẳn là có thể có tin tức.” Ron chớp chớp mắt, “Dựa theo tình huống này, mình cảm thấy chúng ta sẽ rất nhanh tìm được phương pháp trở về.”
Harry im lặng một lúc lâu rồi gật gật đầu, “Ừ.”
Sau đó hai người trầm mặc, ai cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.
Harry đặt chén trên bàn, cả người lùi vào sô pha, mơ hồ ngủ mất.
Ron không dám di chuyển anh, lấy ra một cái chăn trong phòng phủ lên người. Đũa phép Harry đặt ở tay, Ron không ngu đến mức lấy đũa phép ra để Harry có thể ngủ thoải mái hơn – nếu anh không muốn nếm thử thần chú của Harry.
Ron vừa mới đắp chăn cho Harry thì cửa đã truyền tới tiếng vang.
Moody đang cầm cái gì đó chờ anh, Ron nhìn thoáng qua, như là tấm da dê của bài thi đầu tiên.
“Giáo sư Harry đang nghỉ ngơi, chúng ta đi ra bên ngoài.” Ron khẽ nói với Moody.
Trên mặt Moody hình như có chút nghi hoặc, rồi gật gật đầu.
Một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên. Harry còn đang ngủ say, không hề cảnh giác, đây là chuyện rất ít khi xảy ra.
Tiếng gõ cửa duy trì trong chốc lát, Harry không bị đánh thức, rồi ngoài cửa vang lên một tiếng khàn khàn khiến người ta run rẩy, rồi cửa mở, thiếu niên mặc áo choàng màu lục đứng ngoài, nụ cười ôn hòa giờ lại không có cảm xúc.
Trong hầm vì không có người nên hơi lạnh lẽo, nơi đây vốn là nơi khá rét lạnh, nhiều năm trước, trong thế giới Harry, nơi này có một lão dơi già lạnh băng ở khiến cái hầm vốn lạnh lẽo càng như bắc cực, sau khi Harry và Ron vào ở thì bố trí hầm ngược lại không khác lắm so với người nào đó ở, dường như chỉ khi hai người kia về tới đây thì nơi này mới có thể khiến người ta cảm nhận được chút lo lắng.
Tom chậm rãi đi vào, vẻ mặt lạnh lùng đánh giá xung quanh, trong lơ đãng, thấy Harry đang ngủ say trên sô pha. Bước chân vốn chậm chạp nhẹ nhàng gần như dừng lại, có lẽ Tom căn bản không nghĩ tới hầm còn có người, thấy Harry thì chợt cứng người, nhất thời cảm thấy khó khăn để bước tiếp.
Harry anh ấy… lại ở… Tom há miệng nhưng không nói gì, có lẽ y muốn gọi Harry dậy, hỏi xem vì sao nếu anh ở trong lại không mở cửa cho mình, có lẽ y sợ đánh thức Harry rồi đối phương sẽ hỏi tại sao mình lại ở đây.
Đến lúc đó y phải trả lời thế nào?
Vì gõ cửa mà bên trong không có ai trả lời liền dùng xà ngữ bảo con rắn ở cửa mở ra cho mình vào? Dù sao Harry không biết xà ngữ,con rắn kia muốn cáo trạng nhưng chắc Harry cũng không hiểu con rắn đang nói gì. Tom nuốt một ngụm nước bọt.
Harry ngủ rất say, hoặc là nói, ngủ say như chết, chỉ có Ron biết, Harry không thích dùng pháp thuật hắc ám, trong chiến tranh dù đôi khi pháp thuật hắc ám sẽ cho họ lợi ích nhiều hơn nhưng Harry kiên trì không dùng pháp thuật hắc ám. Có lẽ ban đầu bạn chỉ tiện tay thôi, nhưng sau đó rất có thể bị pháp thuật hắc ám thu hút, rồi sẽ biến thành người như Tử thần Thực tử.
Mỗi lần sử dụng pháp thuật hắc ám cao cấp, đối với Harry mà nói, không chỉ là đánh sâu vào nguyên tố pháp lực trong cơ thể, càng khiến Harry cảm thấy mỏi mệt. Mà Harry đều cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Chuyện này là một lằn ranh, anh đề xướng đối xử với pháp thuật hắc ám một cách công bằng, nhưng trong lòng anh lại thoáng đè nén. Đối với Harry mà nói, sớm có một ngày anh sẽ có độ cao bễ nghễ mà người thường không thể đạt tới trong lĩnh vực nghiên cứu pháp thuật hắc ám, anh cực kỳ xuất sắc trong Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng cũng đã đạt tới một ranh giới nhất định, muốn để Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có tiến bộ thì chắc chắn phải đi nghiên cứu pháp thuật hắc ám, chỉ khi hiểu pháp thuật hắc ám mới có thể biết phòng ngự nó như thế nào.
Harry chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. Tom chợt nhận ra, giữa mắt Harry thoáng hiện sự mỏi mệt, dù y không biết hôm nay Harry làm gì. Nhưng cũng may, có vẻ Harry sẽ không tỉnh dậy ngay, cũng đánh vào tính toán hôm nay mình định tới hầm.
Tom rút đũa phép chỉ vào Harry. Chỉ là muốn thử, cuối cùng y thu hồi đũa phép. Y lấy ra một cái chai nhỏ, đặt ở dưới mũi Harry, mùi thơm bay vào trong mũi, cánh mũi Harry giật giật, không có dấu hiệu tỉnh lại.
[Tom.] Một con rắn bò ra khỏi cổ áo Tom, [Đây là người mà cậu bảo tôi giám thị?]
[Ừ.] Tom đáp lại, [Mày ở lại đây, Nagini, nếu anh ấy tỉnh, thì mày tới Rừng Cấm tìm ta, nhớ kỹ, đừng để anh ấy phát hiện ra mày, Harry người này… rất cảnh giác với những sinh vật không nên ở Hogwarts.]
[Nhưngcó vẻ anh ta chỉ là một phù thủy bình thường.]
[Đúng vậy…] Tom ngồi xuống, thật cẩn thận sờ sờ hai má Harry, [Lúc ấy ta cũng cho rằng anh ấy chỉ là một phù thủy bình thường, nhưng Nagini mày biết không, anh ấy không sợ ta đâu, anh ấy không sợ ta, không cảnh giác ta, không phòng bị ta giống với mày, như là đã thấy rõ bản chất của ta vậy.]
Harry thông minh như thế, Harry có thể khiến y cam lòng tới gần, làm sao có thể chỉ là một phù thủy bình thường chứ?
[Không phải cậu không thích như vậy sao?] Nagini thân mật cọ tay Tom.
[Nếu như là anh ấy…] Nếu như là anh ấy… Tom do dự một hồi, cúi xuống, ấn một nụ hôn lên môi Harry, [Ta cho phép anh ấy đi vào thế giới của ta.]
Harry người này rất khôn khéo, nếu mình ếm thần chú với anh, làm không tốt anh ấy tỉnh lại đã phát hiện ra sự khác lạ, nhưng nếu y dùng độc dược…. Harry luôn rất ngốc về độc dược, Nagini, mày giúp ta nhìn Harry, nếu anh ấy tỉnh thì tới Rừng Cấm tìm ta, ta phải… hoàn thành những thứ nên hoàn thành khi Harry không có mặt.
Dường như Tom không có việc gì đi trên sân trường, người đi ngang qua đều mang theo vẻ mặt hâm mộ hay tôn trọng nhìn y, thi thoảng có mấy người có quan hệ khá thân với y sẽ chào hỏi, y đều đáp lại.
Đi tới cạnh lâu đài, y bình tĩnh ếm cho mình một thần chú xem nhẹ, rồi đi vào Rừng Cấm.
Ở nơi đó, có người đang chờ y.
“Lord,” Trong rừng, không biết khi nào các phù thủy hắc ám lẻn vào mang theo ánh mắt cuồng nhiệt nhìn y, “Thứ ngài muốn.”
“Làm rất tốt,” Tom bễ nghễ nhìn họ, dù so với các đàn anh đã tốt nghiệp ra trường, trên người Tom còn mang theo một ít khí chất học sinh nên có, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự sùng kính của đám bầy tôi ban đầu này, “Các ngươi chỉ cần nhịn thêm vài năm nữa, trong giới phù thủy này không còn ai dám hất hàm sai khiến các ngươi, hy vọng trước đó, các ngươi có thể kiên nhẫn…”
Đây là thế lực sớm nhất của y, có một số quý tộc nghèo túng, và một ít máu lai, có lẽ họ không xuất sắc nhất khi ở trường, nhưng họ cùng có một suy nghĩ – trong giới phù thủy này, rồi họ sẽ trở thành người bên trên, dẫm toàn bộ những kẻ đã từng cười nhạo họ dưới chân – Tom cũng lợi dụng tâm lý đó của họ mà thu phục.
Có lẽ Tom không quá vừa lòng với xuất thân và thế lực của những người này – điều Tom muốn toàn bộ quý tộc máu trong giới phù thủy thần phục – nhưng năng lực làm việc của họ cũng cực kỳ xuất sắc.
Khi mà Tom không thể có năng lực đi mượn sức máu trong thì họ chính là thủ hạ đắc lực nhất. Kể cả là một học sinh chưa tốt nghiệp, Tom cũng biết nên làm thế nào để khống chế họ.
“Tuân mệnh, lord.” Đối phương cung kính cúi đầu với y, Tom phất phất tay ý bảo họ giao đồ rồi nhanh chóng rời đi.
Đối phương giao đồ cho Tom, rồi cùng biến mất trước mặt Tom.
Gã giao cho Tom một ít thảo dược, một ít động vật nhỏ đã chết, một ít ma tinh rất đẹp, và… một chai máu tươi không biết lấy từ đâu.
Tom nở một nụ cười vặn vẹo, nụ cười dọa người như vậy không hề khiến người ta liên tưởng được tới thủ tịch ôn hòa có lễ kia.
Y lấy ra cái vương miện thật vất vả mới có. Nổi bật trên màu máu, vương miện vốn ảm đảm như hơi hơi sáng lên, vương miện tôn quý vô cùng lộ ra một hơi thở quỷ dị khó chịu.
Tom cười cực kỳ vui vẻ.
Harry tựa vào bên ván cửa, sắc mặt hơi nhợt nhạt, anh nhắm mắt lại, có vẻ không động được nữa.
“Chuyện gì vậy.” Ron hoảng sợ, gần như nhảy dựng lên.
“Không sao, mình chỉ tới St Mungo một chuyến thôi.” Harry như muốn khoát tay, nhưng anh chỉ giật giật cánh tay lại không thể nâng lên, “Hơi mệt chút.”
“Cậu như vậy đâu phải là mệt chút,” Ron bận rộn lo lắng tiến lên, thật cẩn thận đỡ anh tới, “Cậu có muốn đi nghỉ ngơi một lát không, nhưng mà cậu tới đó để làm cái gì?”
“Pháp thuật hắc ám trên người Galles… Mình đi phá giải nó.” Harry ngã uỵch vào salon, “Cậu biết đó, pháp thuật hắc ám ấy chỉ có chúng ta mới có thể cởi bỏ, nhưng bác sĩ St Mungo đã đồng ý giữ bí mật hộ mình, chúng mình đã lập lời thề, đừng lo lắng.”
“Mình không lo lắng trò ấy có chuyện gì, mình là lo cậu có chuyện đó.” Ron rót cho anh một ly nước ấm, “Cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ? Trên người của cậu…”
“Hoàn hảo.” Tay Harry không thể nào ổn định cầm chén, miễn cưỡng uống một hớp, “Phương pháp lần trước mình đưa cho cậu nghiên cứu thế nào, có thể liên hệ được với Hermione không?”
“Còn chưa, nhưng ít nhất cũng không phải không có phản ứng, một thời gian nữa hẳn là có thể có tin tức.” Ron chớp chớp mắt, “Dựa theo tình huống này, mình cảm thấy chúng ta sẽ rất nhanh tìm được phương pháp trở về.”
Harry im lặng một lúc lâu rồi gật gật đầu, “Ừ.”
Sau đó hai người trầm mặc, ai cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.
Harry đặt chén trên bàn, cả người lùi vào sô pha, mơ hồ ngủ mất.
Ron không dám di chuyển anh, lấy ra một cái chăn trong phòng phủ lên người. Đũa phép Harry đặt ở tay, Ron không ngu đến mức lấy đũa phép ra để Harry có thể ngủ thoải mái hơn – nếu anh không muốn nếm thử thần chú của Harry.
Ron vừa mới đắp chăn cho Harry thì cửa đã truyền tới tiếng vang.
Moody đang cầm cái gì đó chờ anh, Ron nhìn thoáng qua, như là tấm da dê của bài thi đầu tiên.
“Giáo sư Harry đang nghỉ ngơi, chúng ta đi ra bên ngoài.” Ron khẽ nói với Moody.
Trên mặt Moody hình như có chút nghi hoặc, rồi gật gật đầu.
Một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên. Harry còn đang ngủ say, không hề cảnh giác, đây là chuyện rất ít khi xảy ra.
Tiếng gõ cửa duy trì trong chốc lát, Harry không bị đánh thức, rồi ngoài cửa vang lên một tiếng khàn khàn khiến người ta run rẩy, rồi cửa mở, thiếu niên mặc áo choàng màu lục đứng ngoài, nụ cười ôn hòa giờ lại không có cảm xúc.
Trong hầm vì không có người nên hơi lạnh lẽo, nơi đây vốn là nơi khá rét lạnh, nhiều năm trước, trong thế giới Harry, nơi này có một lão dơi già lạnh băng ở khiến cái hầm vốn lạnh lẽo càng như bắc cực, sau khi Harry và Ron vào ở thì bố trí hầm ngược lại không khác lắm so với người nào đó ở, dường như chỉ khi hai người kia về tới đây thì nơi này mới có thể khiến người ta cảm nhận được chút lo lắng.
Tom chậm rãi đi vào, vẻ mặt lạnh lùng đánh giá xung quanh, trong lơ đãng, thấy Harry đang ngủ say trên sô pha. Bước chân vốn chậm chạp nhẹ nhàng gần như dừng lại, có lẽ Tom căn bản không nghĩ tới hầm còn có người, thấy Harry thì chợt cứng người, nhất thời cảm thấy khó khăn để bước tiếp.
Harry anh ấy… lại ở… Tom há miệng nhưng không nói gì, có lẽ y muốn gọi Harry dậy, hỏi xem vì sao nếu anh ở trong lại không mở cửa cho mình, có lẽ y sợ đánh thức Harry rồi đối phương sẽ hỏi tại sao mình lại ở đây.
Đến lúc đó y phải trả lời thế nào?
Vì gõ cửa mà bên trong không có ai trả lời liền dùng xà ngữ bảo con rắn ở cửa mở ra cho mình vào? Dù sao Harry không biết xà ngữ,con rắn kia muốn cáo trạng nhưng chắc Harry cũng không hiểu con rắn đang nói gì. Tom nuốt một ngụm nước bọt.
Harry ngủ rất say, hoặc là nói, ngủ say như chết, chỉ có Ron biết, Harry không thích dùng pháp thuật hắc ám, trong chiến tranh dù đôi khi pháp thuật hắc ám sẽ cho họ lợi ích nhiều hơn nhưng Harry kiên trì không dùng pháp thuật hắc ám. Có lẽ ban đầu bạn chỉ tiện tay thôi, nhưng sau đó rất có thể bị pháp thuật hắc ám thu hút, rồi sẽ biến thành người như Tử thần Thực tử.
Mỗi lần sử dụng pháp thuật hắc ám cao cấp, đối với Harry mà nói, không chỉ là đánh sâu vào nguyên tố pháp lực trong cơ thể, càng khiến Harry cảm thấy mỏi mệt. Mà Harry đều cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Chuyện này là một lằn ranh, anh đề xướng đối xử với pháp thuật hắc ám một cách công bằng, nhưng trong lòng anh lại thoáng đè nén. Đối với Harry mà nói, sớm có một ngày anh sẽ có độ cao bễ nghễ mà người thường không thể đạt tới trong lĩnh vực nghiên cứu pháp thuật hắc ám, anh cực kỳ xuất sắc trong Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng cũng đã đạt tới một ranh giới nhất định, muốn để Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có tiến bộ thì chắc chắn phải đi nghiên cứu pháp thuật hắc ám, chỉ khi hiểu pháp thuật hắc ám mới có thể biết phòng ngự nó như thế nào.
Harry chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. Tom chợt nhận ra, giữa mắt Harry thoáng hiện sự mỏi mệt, dù y không biết hôm nay Harry làm gì. Nhưng cũng may, có vẻ Harry sẽ không tỉnh dậy ngay, cũng đánh vào tính toán hôm nay mình định tới hầm.
Tom rút đũa phép chỉ vào Harry. Chỉ là muốn thử, cuối cùng y thu hồi đũa phép. Y lấy ra một cái chai nhỏ, đặt ở dưới mũi Harry, mùi thơm bay vào trong mũi, cánh mũi Harry giật giật, không có dấu hiệu tỉnh lại.
[Tom.] Một con rắn bò ra khỏi cổ áo Tom, [Đây là người mà cậu bảo tôi giám thị?]
[Ừ.] Tom đáp lại, [Mày ở lại đây, Nagini, nếu anh ấy tỉnh, thì mày tới Rừng Cấm tìm ta, nhớ kỹ, đừng để anh ấy phát hiện ra mày, Harry người này… rất cảnh giác với những sinh vật không nên ở Hogwarts.]
[Nhưngcó vẻ anh ta chỉ là một phù thủy bình thường.]
[Đúng vậy…] Tom ngồi xuống, thật cẩn thận sờ sờ hai má Harry, [Lúc ấy ta cũng cho rằng anh ấy chỉ là một phù thủy bình thường, nhưng Nagini mày biết không, anh ấy không sợ ta đâu, anh ấy không sợ ta, không cảnh giác ta, không phòng bị ta giống với mày, như là đã thấy rõ bản chất của ta vậy.]
Harry thông minh như thế, Harry có thể khiến y cam lòng tới gần, làm sao có thể chỉ là một phù thủy bình thường chứ?
[Không phải cậu không thích như vậy sao?] Nagini thân mật cọ tay Tom.
[Nếu như là anh ấy…] Nếu như là anh ấy… Tom do dự một hồi, cúi xuống, ấn một nụ hôn lên môi Harry, [Ta cho phép anh ấy đi vào thế giới của ta.]
Harry người này rất khôn khéo, nếu mình ếm thần chú với anh, làm không tốt anh ấy tỉnh lại đã phát hiện ra sự khác lạ, nhưng nếu y dùng độc dược…. Harry luôn rất ngốc về độc dược, Nagini, mày giúp ta nhìn Harry, nếu anh ấy tỉnh thì tới Rừng Cấm tìm ta, ta phải… hoàn thành những thứ nên hoàn thành khi Harry không có mặt.
Dường như Tom không có việc gì đi trên sân trường, người đi ngang qua đều mang theo vẻ mặt hâm mộ hay tôn trọng nhìn y, thi thoảng có mấy người có quan hệ khá thân với y sẽ chào hỏi, y đều đáp lại.
Đi tới cạnh lâu đài, y bình tĩnh ếm cho mình một thần chú xem nhẹ, rồi đi vào Rừng Cấm.
Ở nơi đó, có người đang chờ y.
“Lord,” Trong rừng, không biết khi nào các phù thủy hắc ám lẻn vào mang theo ánh mắt cuồng nhiệt nhìn y, “Thứ ngài muốn.”
“Làm rất tốt,” Tom bễ nghễ nhìn họ, dù so với các đàn anh đã tốt nghiệp ra trường, trên người Tom còn mang theo một ít khí chất học sinh nên có, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự sùng kính của đám bầy tôi ban đầu này, “Các ngươi chỉ cần nhịn thêm vài năm nữa, trong giới phù thủy này không còn ai dám hất hàm sai khiến các ngươi, hy vọng trước đó, các ngươi có thể kiên nhẫn…”
Đây là thế lực sớm nhất của y, có một số quý tộc nghèo túng, và một ít máu lai, có lẽ họ không xuất sắc nhất khi ở trường, nhưng họ cùng có một suy nghĩ – trong giới phù thủy này, rồi họ sẽ trở thành người bên trên, dẫm toàn bộ những kẻ đã từng cười nhạo họ dưới chân – Tom cũng lợi dụng tâm lý đó của họ mà thu phục.
Có lẽ Tom không quá vừa lòng với xuất thân và thế lực của những người này – điều Tom muốn toàn bộ quý tộc máu trong giới phù thủy thần phục – nhưng năng lực làm việc của họ cũng cực kỳ xuất sắc.
Khi mà Tom không thể có năng lực đi mượn sức máu trong thì họ chính là thủ hạ đắc lực nhất. Kể cả là một học sinh chưa tốt nghiệp, Tom cũng biết nên làm thế nào để khống chế họ.
“Tuân mệnh, lord.” Đối phương cung kính cúi đầu với y, Tom phất phất tay ý bảo họ giao đồ rồi nhanh chóng rời đi.
Đối phương giao đồ cho Tom, rồi cùng biến mất trước mặt Tom.
Gã giao cho Tom một ít thảo dược, một ít động vật nhỏ đã chết, một ít ma tinh rất đẹp, và… một chai máu tươi không biết lấy từ đâu.
Tom nở một nụ cười vặn vẹo, nụ cười dọa người như vậy không hề khiến người ta liên tưởng được tới thủ tịch ôn hòa có lễ kia.
Y lấy ra cái vương miện thật vất vả mới có. Nổi bật trên màu máu, vương miện vốn ảm đảm như hơi hơi sáng lên, vương miện tôn quý vô cùng lộ ra một hơi thở quỷ dị khó chịu.
Tom cười cực kỳ vui vẻ.
/99
|