Hậu Cung Mưu Kế

Chương 86: OÁN HẬN

/110


Mãi cho đến buổi tối, Hồ phi còn chưa sinh được hài tử, Trần Mạn Nhu vốn tính buổi tối đi ngủ sớm một chút, dù sao, sinh tử của Hồ phi một chút quan hệ với nàng cũng không có. Nàng còn phải vì đứa nhỏ trong bụng mình suy nghĩ, không muốn trong lúc này bước chung con đường với Hoàng hậu.

Nhưng là, cứ nghĩ đến mỗi ngày thỉnh an buổi sáng, Trần Mạn Nhu liền đánh mất ý niệm đi ngủ trong đầu. Tuy rằng lúc này Hoàng hậu lưu sản, buổi sáng ngày mai khẳng định không muốn gặp các nàng, nhưng các nàng có đi hay không, đó là vấn đề thái độ.

Mặc dù nàng lấy cớ chấn kinh, nhưng là Hoàng hậu phát sinh chuyện lớn như vậy, nàng cũng không thể cho rằng hoàn toàn không biết, tốt nhất là đến Vĩnh Thọ cung lộ mặt, nếu muốn đi, vậy khí sắc không thể quá tốt.

Bình thường, Trần Mạn Nhu rất ít hoá trang theo kiểu đau bệnh, dù sao, nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra manh mối. Ngày mai lại là một đợt đại khảo nghiệm, một khả năng bại lộ đều không thể xuất hiện.

Cho nên Trần Mạn Nhu cũng chỉ có thể thức cả đêm, buổi sáng hôm sau, đôi mắt quả nhiên có chút hồng, phía dưới mắt cũng có một mảnh màu xanh, về phần hai má, không cần tô phấn trắng cũng có chút tái nhợt.

"Làm phiền thông báo một tiếng, Huệ phi vội tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Vi Nhạc tiến lên nói với tiểu cung nữ kia một tiếng, tiểu cung nữ nhìn qua Trần Mạn Nhu, xoay người đi vào. Không bao lâu, có hai người đi ra.

Đi phía trước, là đại cung nữ Vĩnh Thọ cung Vụ Diêu, ước chừng cũng là cả đêm không ngủ, lúc này trên mặt có chút tái nhợt, trên mặt mang theo tươi cười miễn cưỡng hành lễ với Trần Mạn Nhu: "Nô tỳ gặp qua Huệ phi nương nương, thỉnh an Huệ phi nương nương."

"Vụ Diêu cô nương xin đứng lên, Hoàng hậu nương nương thế nào? Thân mình có gì đáng ngại?" Trần Mạn Nhu vội vàng đỡ vụ Diêu một phen: "Hôm qua ta đến tối mới tỉnh lại, sau đó mới biết được chuyện này, vốn định lập tức qua thăm Hoàng hậu nương nương một chút, chẳng qua lúc ấy các cung đều đã lạc thược (đóng cửa), ta cũng không đến quấy rầy Hoàng hậu nương nương, lúc này, tình huống nương nương như thế nào?"

"Đa tạ Huệ phi nương nương quan tâm, thân mình nương nương đã không có gì trở ngại, chẳng qua ngự y nói, dù sao cũng là bị thương thân thể, tốt nhất nên nghỉ ngơi một hai tháng. "Vụ Diêu lo lắng nói: "Chủ tử nương nương hôm qua vẫn mê man, hôm nay chỉ sợ là không có biện pháp gặp Huệ phi nương nương."

"Không sao không sao, chính là Hoàng hậu nương nương lúc này có tỉnh, ta cũng không thể đi vào, nếu vì ta lại làm Hoàng hậu nương nương mệt mỏi, đó là tội lớn a." Trần Mạn Nhu vội vàng xua tay nói, lại quan tâm hỏi tiếp: "Ngự y đã mở phương thuốc? Là Thành ngự y khai hay vẫn là Lý ngự y khai? Hoàng hậu nương nương lúc này thân thể yếu đuối, ngày thường Vụ Diêu cô nương chuẩn bị cho Hoàng hậu nương nương dược thiện linh tinh, ta ngày xưa thường nghe nói, dược bổ không bằng thực bổ, ngươi để cho Lý ngự y khai ít phương thuốc dược thiện, để cho nương nương ăn một đoạn thời gian."

"Là sau khi Thành ngự y cùng Lý ngự y thương lượng khai phương thuốc, đa tạ Huệ phi nương nương quan tâm , nô tỳ nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Hoàng hậu nương nương cho tốt." Vụ Diêu cảm kích nói, Trần Mạn Nhu lại dặn dò vài câu, vốn đang tính tiếp tục lải nhải, lại cảm giác được Bôi Đình huých chạm vào cánh tay của nàng, khóe mắt nhìn thấy Bôi Đình đánh cái thủ thế, Trần Mạn Nhu vội ngậm miệng lại: "Thời điểm không còn sớm, Hoàng hậu nương nương cũng cần người hầu hạ, Vụ Diêu cô nương nhanh vào đi thôi, ta cũng cần phải trở về."

"Vậy nô tỳ sẽ không giữ Huệ phi nương nương, cung tiễn Huệ phi nương nương." Vụ Diêu vội vàng hành lễ, Trần Mạn Nhu khoát tay, xoay người lên kiệu, nhóm nội thị động tác rất nhanh, nâng Trần Mạn Nhu nhắm một phương hướng rời đi.

"Hôm nay ánh mắt Tiểu Đinh Tử ngược lại rất tốt, không để cho chúng ta cùng Dương quý phi va chạm." Đến Chung Túy cung, Trần Mạn Nhu vừa đi vào phòng, vừa cười nói, Tiểu Đinh Tử ở một bên đáp lời: "Vâng, tiểu nhân cách một bức tường nhìn thấy Quý phi nương nương, cái này còn phải đa tạ nương nương ngài hôm qua thưởng xuống một chén cháo!"

"Ngươi lại là một người ngọt miệng a, một chén cháo thật có tác dụng lớn như vậy, bản cung liền mỗi ngày uống bảy tám chén, mỗi ngày nhìn chằm chằm bức tường xem." Trần Mạn Nhu tà tà liếc liếc mắt nhìn Tiểu Đinh Tử, được Bôi Đình nâng ngồi xuống mỹ nhân tháp.

Đối Nguyệt vội vàng đến đây, mang theo một chén thuốc: "Nương nương, Từ An cung truyền đến tin tức, Hồ phi vừa sinh ra Tam hoàng tử, hai mẹ con cũng chưa ra vấn đề gì."

"Mẹ con bình an?" Trần Mạn Nhu nháy mắt kinh ngạc, Hồ phi này vận khí cũng thật tốt quá đi? Lần trước rơi xuống nước cũng chưa không thể đem đứa nhỏ làm rớt, lúc này khó sinh, cư nhiên còn để hai mẹ con bình an, kỳ thật Hồ phi mới là nữ nhân vật chính đi?

"Nương nương, Từ An cung trượng tễ hai bà đỡ." Đối Nguyệt ghé vào Trần Mạn Nhu bên tai nhẹ giọng nói: “Buổi tối hôm qua trượng tễ, người của chúng ta buổi sáng mới thu được tin tức. Nói là sau khi chuyện Hoàng hậu nương nương phát sinh, Từ An thái hậu lập tức phái người thay đổi bà đỡ trong phòng Hồ phi."

Trần Mạn Nhu khẽ nhíu mày, xem ra, lúc ấy Từ An thái hậu hẳn là nhận thấy được có cái gì không thích hợp. Người này, cũng là từ hậu cung đi ra, coi như là người thắng, trước kia là bị thắng lợi làm cho đầu óc mê muội, lúc này bị Từ Ninh thái hậu hắt một chậu nước lạnh, liền khôi phục một ít thông minh.

"Sau đó, Từ An thái hậu cho người đem bà đỡ cùng ma ma ban đầu đều tạm giam, mãi cho đến buổi tối mới phái người thẩm vấn, hỏi xong liền trượng tễ hai bà đỡ." Đối Nguyệt tận lực đem sự tình nói đơn giản một lần, về phần sau lại thêm bà đỡ cùng ma ma đi vào làm sao cứu giúp Hồ phi, việc này có vẻ khó hỏi thăm ra, các nàng cũng chỉ biết là, Từ An thái hậu phái người lấy ra một cây nhân sâm ba trăm năm.

"Người của chúng ta khi nào thì tìm hiểu được tin tức?" Trần Mạn Nhu bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, lập tức hỏi, Đối Nguyệt vội vàng giải thích: "Buổi sang hôm nay mới đi ra ngoài, nương nương ngài yên tâm, Dương quý phi cùng Thục phi bên kia, cùng với phi tần các cung đều muốn đánh nghe tin tức Hoàng hậu nương nương bên kia, người của chúng ta đục nước béo cò, tin tức Từ An cung bên kia vẫn có vẻ dễ dàng tìm hiểu được."

"Uh, ngươi phân phó xuống, từ hôm nay, không cần tùy ý đi ra ngoài, lại càng không được tùy tùy tiện tiện tìm hiểu tin tức, Hồ phi đã sinh xong, vậy kế tiếp nên thanh toán chuyện Hoàng hậu bị ngã, lúc này ai chặn họng sung đều phải xui xẻo."

Nói xong, thở dài một hơi: "Các ngươi tự mình đều phải chú ý, nương nương nhà các ngươi cũng không phải là đặc biệt được sủng."

Đối Nguyệt lên tiếng, vội vàng đi ra ngoài dặn dò các công việc.

Trần Mạn Nhu nghĩ chuyện Hồ phi, trong lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng, Hồ phi này, cũng không phải là người đơn thuần, bằng không, cũng sẽ không vào ngày hôm qua bắt đầu phát động sinh đứa nhỏ. Chỉ tiếc, phí tâm cơ tính tóan vẫn là công dã tràng, đứa nhỏ này, chung quy không thể cùng cha hắn có cùng một ngày sinh nhật.

Hơn nữa, nói không chừng, còn có thể bị Hoàng thượng chán ghét. Đang thời điểm Hoàng thượng vì trung cung mà thương tâm, ngày sau nhớ lại Hồ phi ngươi an an toàn toàn sinh đứa nhỏ, vậy còn không phải chết chắc? Nói như thế nào, đích tử mới tôn quý nhất, quan trọng nhất.

Nhu nhu cái trán, Trần Mạn Nhu ngáp một cái, hôm qua cả đêm không ngủ, hiện tại khó chịu muốn chết, mình vẫn là không cần lo chuyện bên ngoài, dù có mưa gió như thế nào đi nữa, cũng tạm thời không thổi đến trên người mình.

Liên tiếp hai phụ nữ có thai đều xảy ra chuyện, mình thì lại không sao, chỉ cần không chủ động bước ra khỏi Chung Túy cung, chắc hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Cái gì âm mưu tính kế, chỉ cần qua thời gian, coi như là phá giải.

Bên này Trần Mạn Nhu an tâm đi ngủ, bên kia Hoàng hậu mới từ từ tỉnh dậy, An ma ma luôn luôn canh gữ bên giường, nhìn thấy Hoàng hậu mở mắt, lập tức kinh hỉ hô: "Nương nương, ngài tỉnh lại?"

Hoàng hậu đưa tay sờ sờ bụng mình, một lát sau mới khàn khàn hỏi: "Đứa nhỏ không thể bảo trụ?"

"Nương nương..." An ma ma thất thanh khóc rống, ngày đó sau khi Hoàng hậu được nâng trở về, liền đau đến hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó Tiểu hoàng tử chảy xuống, mọi người cũng không biết. Nhưng là, Hoàng hậu đã nghĩ tới, không cần người khác nói, nàng đều biết đứa nhỏ kia không giữ được. Lúc này lại hỏi như vậy, có thể thấy được là thương tâm đến tình trạng gì.

Ánh mắt Hoàng hậu nhìn chằm chằm đỉnh màn không nhúc nhích, đừng nói chuyển động mắt tròng mắt, hơn nữa ngày, ngay cả mí mắt đều không có động một chút. An ma ma nắm tay Hoàng hậu, thanh âm nghẹn ngào: "Nương nương, nô tỳ biết ngài khổ trong lòng, chính là, ngài phải bảo trọng thân thể của mình a, ngài còn có Đại công chúa cùng Đại hoàng tử phải chiếu cố đâu."

Hoàng hậu hơi hơi trừng mắt nhìn, An ma ma nhanh chóng nói tiếp: "Nương nương, ngài nên vực dậy tinh thần, người nọ có thể hại Tiểu hoàng tử trong bụng ngài, nói không chừng ngày nào đó liền động thủ với Đại hoàng tử, Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, còn cần mẫu thân ngài vì hắn mà tính toán a. Ngài nhẫn tâm nhìn, Đại hoàng tử bị người ám hại sao?" (Ivy: Công nhận miệng bà này linh dễ sợ)

Đúng vậy, còn có Đại hoàng tử, còn có Văn nhi của mình, nếu mình không phấn chấn tinh thần, Văn nhi phải làm sao bây giờ? Lão yêu bà kia nếu có thể hại đứa nhỏ tánh mạng đứa nhỏ trong bụng mình, thì nhất định có thể hại tánh mạng Văn nhi.

Giết chết nhỏ, kế tiếp chính là lớn. Mình phải bảo hộ Văn nhi mới được, mình chỉ còn lại có Văn nhi cùng An Nhi.

"Văn nhi cùng An Nhi ở đâu?" Nghĩ, Hoàng hậu lập tức quay đầu hỏi, An ma ma vội vàng nói: "Nương nương ngài yên tâm, hôm qua nô tỳ đã đem Đại công chúa cùng Đại điện hạ an bài trong một căn phòng, hiện tại Hinh Lan cùng Mộng Lưu một tấc cũng không rời ở thiên điện canh giữ Đại công chúa cùng Đại hoàng tử điện hạ."

"Ma ma, thị vệ cùng cung nữ thái giám, đều đã bắt lại đi?" Hoàng hậu cũng không nghĩ để cho ai trả lời, tự mình nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, chỉ biết, chuyện tình lúc trước không phải là một giấc mộng.

Nàng hận, hận người xuống tay sau lưng mình, cũng hận chính mình, biết rõ, đã biết mình lúc này là cái đinh trong mắt trong tay người khác, lại không chuẩn bị đến vạn vô nhất thất, không bảo vệ tốt đứa nhỏ của mình.

Đứa nhỏ kia, đã cử động a, thời điểm nàng sờ bụng, sẽ cử động hai cái tỏ vẻ cao hứng. Thời điểm nàng nói chuyện, sẽ im lặng nghe. Thời điểm nàng cao hứng, cũng sẽ thực khoái trá. Thời điểm nàng khổ sở, còn có thể an ủi nàng.

Một đoàn nho nhỏ, ở trong bụng mình, cùng mình huyết mạch tương liên, cùng mình tâm ý tương thông, mình còn muốn, quá một đoạn thời gian tự mình cho hắn làm một kiện y phục, tự mình khâu một cái tiểu hà bao cho hắn.

Không có, hoàn toàn không có!

"Thị vệ thái giám đó, còn có cung nữ phụ cận, toàn bộ đã cho người bắt lại, đã bị Hoàng thượng đưa đi thẩm vấn, quá vài ngày, Hoàng thượng khẳng định sẽ cho ngài một đáp án, nương nương ngài đừng gấp, Hoàng thượng rất tốt, hắn luôn luôn rất coi trọng nương nương ngài."

"Nương nương, ngài còn trẻ, ngài ngày sau còn có thể có đứa nhỏ, chúng ta lại sinh mười bảy mười tám tiểu hoàng tử." An ma ma lải nhải lẩm bẩm khuyên bảo an ủi, Hoàng hậu cười khổ một chút, lại có mười bảy mười tám đứa nhỏ thì thế nào? Người nào cũng không phải là đứa này.

"Từ Ninh, chúng ta cứ chờ xem." Trong mắt Hoàng hậu hiện lên ngoan lệ, hôm nay ngươi hại tánh mạng con ta, ngày khác ta nhất định trả lại cho ngươi trăm ngàn lần!

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status