Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 41 - Chương 41

/85


Ông chủ à! Sao anh lại có thể trẻ con như thế chứ? Mỹ Huệ tức giận nói.

Em dám nói tôi vậy sao? Dù câu nói của Tống Vinh Hiển có vẻ như hắn đang tức giận nhưng thật ra thì không. Hắn hiện giờ đang rất sung sướng trong lòng, hắn đang nghĩ xem nên phạt cô như thế nào.

Mỹ Huệ không cãi nữa mà tức giận ngồi vào ghế tài xế. Mỹ Huệ khởi động xe rồi giận dữ chạy đi.

Cậu nói dối mình sao? Mình nhớ cậu không biết lái xe mà. Thiên Thiên thắc mắc hỏi.

Ừ thì không biết. Câu trả lời vô tư như không có chuyện gì của Mỹ Huệ khiến Thiên Thiên và Tống Vinh Hiển phải hốt hoảng nhìn cô.

Vậy tại sao em còn dám lái xe chứ? Tống Vinh Hiển lúc này cũng hoảng lao đến trước hỏi Mỹ Huệ.

Mỹ Huệ liếc xéo Tống Vinh Hiển một cái. Tất nhiên là để trả thù anh rồi. Trước khi phạt tôi thì tôi phải phạt anh trước để hả giận.

Tôi lúc trước có tập lái vài lần.

Nghe Mỹ Huệ nói vậy, hai người kia liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà mỗi lần lái đi chưa được lâu thì phải trả xe lại. Mỹ Huệ lại nói tiếp.

Tại sao? Tống Vinh Hiển cau mày hỏi. Tự nhiên hắn có cảm giác bất an.

Bởi vì lúc nào tôi cũng khiến cho chiếc xe phải đi bão dưỡng. Vậy nên bây giờ khi tôi đến tập lái, chẳng ai cho tôi mướn xe cả.

Cái gì? Hai người kia đồng thanh la lên.

Vậy... đừng nói cậu cũng chưa... có bằng lái? Thiên Thiên nuốt nước bọt hỏi.

Đúng vậy. Mỹ Huệ quay lại nhìn Tống Vinh Hiển, cô nở nụ cười không thể gian xảo hơn.

Này, công an kìa! Thật tình cờ, đúng lúc đó cảnh sát giao thông đang đứng bên đường.

Được rồi, cứ bình tĩnh đi thẳng. Tống Vinh Hiển nói.

Nhưng Mỹ Huệ lại bỏ lời hắn ra ngoài. Cô bỗng dưng tăng tốc khiến Thiên Thiên và Tống Vinh Hiển phải ngả người ra sau. Trong lòng đều cho rằng, Mỹ Huệ đã điên thật rồi!

***

Tống Vinh Hiển, Mỹ Huệ và Thiên Thiên đang ngồi chờ ở đồn cảnh sát. Mỹ Huệ thì đang rất vui sướng, còn Tống Vinh Hiển dù thật sự rất tức giận nhưng phải kìm nén. Hắn không biểu lộ sự tức giận ra mặt nhưng không khí xung quanh hắn tràn đầy ma khí. Hắn không ngờ con chuột nhắt này lại dám chơi hắn như vậy. Dám tự ý tăng tốc xe, lại còn tự động chạy đến chỗ cảnh sát và còn tự khai mình chưa có bằng lái dù chưa ai hỏi gì. Người như hắn mà lại bị cô hại phải vào đây. Từ trước đến nay, chưa có ai dám đối xử với hắn như vậy. Được rồi, cô gan lắm! Hãy chờ đấy!

Thiên Thiên nhìn Mỹ Huệ mà không ngừng thương tiếc cho cô. Cô đã biết vì sao làm hầu gái của Tổng Vinh Hiển thảnh thơi nhưng lương cao rồi. Đó là ở hoài với người bị tâm lý như ông chủ, sau một thời gian Mỹ Huệ chắc chắn đã bị ảnh hưởng theo. Không nghi ngờ gì nữa. Mỹ Huệ bỗng dưng thú nhận tội, khi bị bắt vào đồn thì không những không lo lắng mà còn rất tươi tỉnh. Mỹ Huệ chắn chắn cũng đã bị loạn trí rồi. Ôi trời ơi! Bạn của tôi bị Tống Vinh Hiển hại cho thê thảm rồi!

Tống chủ tịch. Bỗng một viên cảnh sát đi tới chỗ ba người họ.

Mỹ Huệ nhận ra Tuấn Kiệt đi đằng sau ông ta. Cô cũng đã gặp anh rất nhiều lần nhưng chưa lần nào tiếp xúc nói chuyện. Những cuộc nói chuyện gần đây cũng chỉ là lời dặn dò cô phải chăm sóc ông chủ thật tốt, những thứ ông chủ không thích,... tất cả đều liên quan đến ông chủ. Mỹ Huệ thấy rằng Tuấn Kiệt rất tốt với ông chủ, là cánh tay phải của hắn ta nhưng... Cô không ưa Tuấn Kiệt chút nào. Người gì mà lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng, không nở lấy một nụ cười. Tuy ông chủ của cô đúng là lạnh lùng thật nhưng hắn ta có lúc cười với cô, biểu hiện cảm xúc. Còn Tuấn Kiệt, cô đoán là sẽ không có thứ gì có thể khiến anh ta cười.

Ông chủ. Tuấn Kiệt nói.

Nhìn thấy Tuấn Kiệt, Tống Vinh Hiển liền đứng dậy, hai tay đút vào túi quần rồi u ám bỏ đi. Tuấn Kiệt trước khi đi theo ông chủ, không quên trừng mắt với Mỹ Huệ. Cô bĩu môi. Lúc nào cũng vậy, anh ta lúc nào cũng trừng mắt với cô.

Cậu làm gì mà để anh ta ghét vậy? Thiên Thiên thấy được cái trừng mắt đó Tuấn Kiệt, liền quay sang hỏi Mỹ Huệ.

Mình cũng không biết. Chắc là vì mình luôn làm cho ông chủ tức giận.

Thì ra là vậy. Thiên Thiên nhìn theo bóng dáng của Tuấn Kiệt. Mình thấy anh ta có vẻ rất tốt bụng.

Hả? Tốt bụng ư? Mỹ Huệ trề môi. Do cậu chưa tiếp xúc với anh ta thôi.

Dù Mỹ Huệ nói vậy nhưng Thiên Thiên vẫn cảm thấy Tuấn Kiệt không phải người lạnh lùng như thế. Mới gặp anh nhưng cô không có cảm giác anh là người xấu, khó gần. Ngược lại, cô lại có cảm giác rất thân quen với anh.

***

Về biệt thự, Mỹ Huệ và Tuấn Kiệt theo Tống Vinh Hiển lên lầu ba. Hiện giờ Mỹ Huệ đang đứng đối diện với Tống Vinh Hiển. Hắn đang ngồi trên ghế sopha, gương mặt hiện rõ sự tức giận. Mỹ Huệ thừa biết rằng hắn đang suy nghĩ hình phạt dành cho cô. Nhưng cô không sợ đâu. Phạt thì phạt, dù sao cô cũng đã thỏa mãn với trò kia rồi. Người như ông chủ chắc chẳng bao giờ bị bắt vào đồn, vậy nên cô hại hắn ta như vậy, cô không còn gì để hối tiếc. Nhưng mà nhiều lúc Mỹ Huệ suy nghĩ, Tống Vinh Hiển chọn hầu gái là để có người để hắn ta bắt nạt. Giống như Mỹ Huệ vậy, cô làm hầu gái cho ông chủ nhưng không làm bất cứ việc nặng nào. Suốt ngày chỉ biết cãi nhau với ông chủ, để cho ông chủ bắt nạt. Đúng là công việc nhẹ lương cao, ai cũng muốn.

Tuấn Kiệt. Tống Vinh Hiển bất ngờ lên tiếng. Dù Mỹ Huệ nói là không sợ nhưng cô vẫn thấy run. Nghĩ lại lúc trước hắn tra tấn cô, chỉ sợ bây giờ ông chủ sẽ lại làm thế.

Ông chủ có gì dặn dò? Tuấn Kiệt đứng bên cạnh liền tiến đến gần Tống Vinh Hiển.

Ngươi nghĩ xem nên phạt cô ấy như thế nào? Tống Vinh Hiển nở nụ cười vô cùng tà ác. Mỹ Huệ bất giác nuốt nước bọt. Ông chủ muốn hại chết cô hay sao mà để anh ta ra hình phạt? Anh ta ghét cô, thế nào cũng phạt cô không thương tiếc.

Tôi nghĩ... Tuấn Kiệt suy nghĩ một chút. Nên nhốt cô ta vào căn phòng trắng. Anh không cười tà ác như Tống Vinh Hiển nhưng ánh mắt tràn đầu sát khí.

Mỹ Huệ biết ngay mà, anh ta có tốt đẹp gì đâu, Thiên Thiên đã nhìn nhầm rồi. Phòng giam màu trắng ư? Cô cũng đã từng nghe đến căn phòng này. Cô không ngờ ông chủ của cô lại có một căn phòng như vậy. Quả là ác ma mà! Nhưng mà ông chủ à! Anh định phạt tôi như vậy sao? Anh nỡ lòng nào mà làm vậy! Đúng chứ? Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển với ánh mắt vô cùng đáng thương. Lần trước cô đã dùng cách này và đã thành công. Dù là may mắn cũng được. cầu cho lần này cũng vậy.

Không được. Tống Vinh Hiển nói. Mỹ Huệ thở nhẹ nhõm. Cô ấy hiện giờ đã có triệu chứng loạn trí mạnh rồi, bây giờ cho cô ấy vào căn phòng đó chắc chắn sẽ trở nên điên khùng hơn bất cứ ai. Tôi sẽ không để cô hầu của tôi bị như vậy đâu. Tống Vinh Hiển xảo trá cười.

... Đúng vậy đấy! Tôi bị loạn trí rồi. Anh đừng để tôi vào đó. Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển với ánh mắt biết ơn.

Nhìn Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển bật cười.

Thôi được rồi. Tôi sẽ không phạt em. Nghe Tống Vinh Hiển nói vậy, Mỹ Huệ mừng rỡ. Cô nhìn sang Tuấn Kiệt thì thấy anh hơi cau mày. Sao nào? Tôi không bị phạt anh tức lắm hả? Đúng là chủ với tay sai, ai cũng làm cô thấy ghét.

/85

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status