Trương Mỹ Huệ, tại sao chị lại ở cùng với người đàn ông này? Trương Hùng vô cùng giận dữ nói.
Chị... Mỹ Huệ ấp úng. Nhìn thấy Hùng tức giận như vậy, cô thật sự lo sợ. Cậu tức giận vì cô không thể đón Tết cùng cậu sao? Nhưng mà những năm trước, cậu có vẻ không hề muốn hề muốn đón giao thừa cùng cô cơ mà?
Chị mau theo em về. Cậu kéo tay Mỹ Huệ đi.
Không! Mỹ Huệ giật tay lại khiến Hùng vô cùng ngạc nhiên. Tại sao cô lại không theo cậu về? Cô bỏ rơi cậu để theo tên này? Chẳng lẽ cô...? Cậu sầm mặt. Cô không được, cậu không cho phép cô có tình cảm đó.
Ánh mắt Trương Hùng giờ đây vô cùng giận dữ, đây là lần đầu tiên Mỹ Huệ thấy cậu thế này.
Chị có biết người này là ai không hả? Dù giọng nói Trương Hùng trông rất bình thường, nhưng nó thật sự chứa hàng ngàn tảng đá.
Chị... Mỹ Huệ nhìn sang Tống Vinh Hiển. Hắn thật sự rất bình tĩnh, không một chút cảm xúc nào. Hùng biết ông chủ sao? Tại sao trông lại căm ghét ông chủ đến thế? Chị xin lỗi, nhưng chị không thể về. Cô thật sự không thể về lúc này, cô đã hứa với bà chủ sẽ chăm sóc ông chủ rồi, cô không thể thất hứa. Vả lại bây giờ, cô không thể rời xa hắn được nữa rồi. Chị vô cùng xin lỗi em, Hùng à!
Chết tiệt! Có phải chị đã yêu hắn ta? Xung quanh Trương Hùng tỏa ra một làn khí vô cùng mù mịt. Mỹ Huệ có cảm giác nếu như cô thừa nhận, cậu sẽ làm gì đó rất khủng khiếp. Nhưng mà...
Đúng vậy! Chị yêu anh ấy. Cô không thể nói dối. Cô chính là yêu người đàn ông này. Cô cũng không hiểu vì sao chỉ trong thời gian ngắn, mình có thể yêu sâu đậm đến thế. Bây giờ cô chỉ biết rằng, mình không muốn rời xa anh ấy, chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Nghe chính Mỹ Huệ thừa nhận, Trương Hùng mất hết tinh thần. Cậu như người không hồn bước đi, không nghe tiếng Mỹ Huệ đang đuổi theo. Cô thật sự yêu tên đó? Nếu cô biết được sự thật thì cô có thể căm ghét tên đó giống như cậu không? Nhưng mà ánh mắt của Mỹ Huệ khi thừa nhận, cậu có thể thấy cô yêu hắn rất nhiều. Trương Hùng thật sự rối loạn. Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu hiện giờ không thể suy nghĩ được gì cả.
Mỹ Huệ đuổi theo Trương Hùng, Tống Vinh Hiển không cản cô lại. Hắn gọi cho ai đó, gương mặt lạnh lẽo vô cùng.
Nếu cậu ta dám nói sự thật, tôi sẽ không quan tâm cô là ai, sẽ giết chết cậu ta.
Mỹ Huệ tuyệt vọng ngồi trên chiếc ghế ven đường. Vừa nãy khi đã đuổi kịp Hùng thì bỗng dưng có môt chiếc xe moto chạy đến chở cậu đi mất, Mỹ Huệ nhận ra người đó là Gia Ân. Nhưng mà, tại sao Hùng khi thấy cô ở bên ông chủ, lại có vẻ tức giận đến thế? Hùng ghét Hiển sao? Nhưng mà tại sao lại ghét?
A! Suy nghĩ quá nhiều làm Mỹ Huệ đau đầu. Nhưng cô lại không thể ngừng suy nghĩ được. Có hàng tá câu hỏi cô cần biết đáp án.
Sau này em đừng chạy đi như thế nữa. Anh sẽ tìm mệt lắm đấy. Một giọng nói ấm áp vang lên phía sau Mỹ Huệ, sau đó một chiếc áo khoác đặt lên vai cô.
Buổi tối New York lạnh lắm đấy. Tống Vinh Hiển cười nhẹ. Bỗng hắn tiến lên trước Mỹ Huệ, quỳ một xuống đất, sau đó lấy ra một đôi giày và mang vào cho cô. Mỹ Huệ ngượng ngùng. Cô nhận ra mình ra đường mà không mang giày, bây giờ cô mới cảm nhận được cái lạnh dưới lòng bàn chân mình.
Em đừng khiến anh lo lắng nữa, được không? Hắn ngước lên nhìn Mỹ Huệ, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin. Tim Mỹ Huệ bỗng nhiên đập mạnh. Ông chủ cũng có vẻ mặt này sao? Ông chủ thật sự lo lắng cho cô?
Chúng ta có thể đi tìm người sau. Vì vậy em đừng bỏ chạy như thế nữa. Câu nói có vẻ như trách Mỹ Huệ, nhưng giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng và nâng niu.
Em xin lỗi. Mỹ Huệ có lỗi nhìn hắn.
Chúng ta về thôi. Hắn vẫn quỳ một chân như thế, giơ tay vuốt nhẹ đầu cô, ôn nhu mỉm cười.
Tống Vinh Hiển cầm tay Mỹ Huệ về chung tư. Mười ngón tay đan vào nhau, Mỹ Huệ có thể cảm nhận được hơi ấm từ hắn. Cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, giờ đây cô đã có thể hiểu được thế nào là tình yêu rồi. Nhưng cô vẫn còn rất lo lắng cho Trương Hùng, cô không biết bây giờ cậu ra sao rồi? Vẫn còn tức giận cô sao?
***
Trương Hùng ngồi vô hồn trên một chiếc ghế gỗ, chiếc ghế đơn độc giữa căn phòng tối.
Có phải... chị ấy đã yêu hắn ta? Cậu tuyệt vọng lên tiếng. Không! Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, tôi sẽ nói sự thật cho chị ấy biết. Cậu liền trở nên hoảng loạn, hai con ngươi đảo liên tục.
Cậu muốn Trương Mỹ Huệ phải đau khổ suốt đời sao? Một người ngồi trên chiếc ghế cao cách xa Trương Hùng lên tiếng. Người đó đeo một chiếc mặt nạ có hình Tứ Linh trên đó. Tôi thấy cô ta có vẻ rất yêu Tống lão đại. Nếu cậu nói, cậu nghĩ cô ấy sẽ hận hắn sao? Hay sẽ vô cùng đau khổ? Giữa gia đình và người mình yêu, cậu nghĩ cô ấy sẽ dễ dàng?
Nhưng mà tôi không thể để chị ấy yêu con trai của kẻ đã giết chết ba mẹ mình. Trương Hùng giận dữ đứng dậy.
Cậu cũng biết ba của Tống lão đại không hề cố tình giết ba mẹ cậu. Cậu biết rõ người kia đã điều khiển Tống Mạnh mà. Cậu cũng biết rõ người đó là ai cơ mà. Trái với sự điên cuồng của Trương Hùng, người đó vô cùng bình thản. Có vẻ như chẳng có chuyện gì có thể làm người đó thay đổi ánh mắt vô cảm đó. Tôi khuyên cậu hãy bình tĩnh, cũng đừng nên nói hết sự thật cho Trương Mỹ Huệ biết. Hãy chờ tôi sát nhập Thị rồi sẽ tính tiếp. Nếu cậu không muốn chị mình tổn thương thì hãy nghe theo tôi. Nói xong, người đó bỏ đi mất.
Trương Hùng lại vô hồn ngồi xuống ghế. Cậu nhìn lên trần. Bóng tối kia giúp cậu tĩnh tâm hơn. Đúng, cậu biết rất rõ, cậu biết ai mới là người đáng chết, đáng để cậu hận. Cậu vẫn nhìn vào thứ bóng tối đáng sợ trên trần kia. Cậu đã núp sau lưng chị gái, cậu đã thấy hết, cậu đã thấy người đàn ông sau lưng Tống Mạnh kia, cậu thấy hắn nói gì đó với ông ta, ánh mắt ông ta sáng rực bên tai Tống Mạnh, tà ác như một con quỷ thực thụ. Hắn càng nói thì Tống Mạnh càng trở nên điền cuồng. Hắn điều khiển Tống Mạnh giết chết ba mẹ cậu và định giết chết cả cậu và Mỹ Huệ. Nhưng may mắn, Tống Mạnh lúc ấy vẫn còn chút lý trí, hắn chờ tên ác ma kia đi khỏi rồi dẫn chị em cậu đi khỏi New York. Trước khi tên kia rời đi, hắn nhìn xác ba mẹ cậu cười rất sảng khoái, hắn còn quẹt một tí máu ba mẹ cậu lên tay rồi liếm. Hắn vừa cười thỏa mãn như điên vừa đi khỏi biệt thự. Mỹ Huệ không biết chuyện này, bời vì sau khi ba mẹ chết, cô cũng ngất đi, chỉ có cậu nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó.
Trương Hùng trở về với thực tại. Tống Mạnh, cậu có nên hận ông ta? Dù bị điều khiển nhưng ông ta vẫn là người giết ba mẹ cậu. Bây giờ cậu càng rối hơn nữa khi biết Mỹ Huệ yêu con của ông ta. Có lẽ cậu nên từ bỏ việc trả thù Tống Vinh Hiển. Một phần vì cậu không muốn để Mỹ Huệ tổn thương, cậu sẽ cố gắng giữ bí mật này với cô ấy, cậu sẽ thay cô ấy trả thù tên ác ma kia. Một phần nữa chính là Tống Mạnh, dù sao ông ấy cũng đã không giết chết chị em cậu, ông ta đã thực hiện đúng mong ước của mẹ cậu khi bà cầu xin ông ta.
Cậu hãy nghe theo lời nữ vương. Lại một giọng nói vang lên. Lần này mặt nạ của hắn là hình loài Quy trong Tứ Linh.
Người đó sau khi nói xong, Trương Hùng liền đứng dậy.
Gia Ân, đưa cho em mặt nạ. Cậu đã trở nên bình tĩnh hơn. Cậu sẽ nghe theo nữ vương. Cậu không muốn Mỹ Huệ biết được sự thật.
Gia Ân lấy ra một chiếc mặt nạ sau đó ném xuống cho Trương Hùng. Cậu lập tức đeo lên, loài Phụng chính là loài được in trên mặt nạ của cậu...
Chị... Mỹ Huệ ấp úng. Nhìn thấy Hùng tức giận như vậy, cô thật sự lo sợ. Cậu tức giận vì cô không thể đón Tết cùng cậu sao? Nhưng mà những năm trước, cậu có vẻ không hề muốn hề muốn đón giao thừa cùng cô cơ mà?
Chị mau theo em về. Cậu kéo tay Mỹ Huệ đi.
Không! Mỹ Huệ giật tay lại khiến Hùng vô cùng ngạc nhiên. Tại sao cô lại không theo cậu về? Cô bỏ rơi cậu để theo tên này? Chẳng lẽ cô...? Cậu sầm mặt. Cô không được, cậu không cho phép cô có tình cảm đó.
Ánh mắt Trương Hùng giờ đây vô cùng giận dữ, đây là lần đầu tiên Mỹ Huệ thấy cậu thế này.
Chị có biết người này là ai không hả? Dù giọng nói Trương Hùng trông rất bình thường, nhưng nó thật sự chứa hàng ngàn tảng đá.
Chị... Mỹ Huệ nhìn sang Tống Vinh Hiển. Hắn thật sự rất bình tĩnh, không một chút cảm xúc nào. Hùng biết ông chủ sao? Tại sao trông lại căm ghét ông chủ đến thế? Chị xin lỗi, nhưng chị không thể về. Cô thật sự không thể về lúc này, cô đã hứa với bà chủ sẽ chăm sóc ông chủ rồi, cô không thể thất hứa. Vả lại bây giờ, cô không thể rời xa hắn được nữa rồi. Chị vô cùng xin lỗi em, Hùng à!
Chết tiệt! Có phải chị đã yêu hắn ta? Xung quanh Trương Hùng tỏa ra một làn khí vô cùng mù mịt. Mỹ Huệ có cảm giác nếu như cô thừa nhận, cậu sẽ làm gì đó rất khủng khiếp. Nhưng mà...
Đúng vậy! Chị yêu anh ấy. Cô không thể nói dối. Cô chính là yêu người đàn ông này. Cô cũng không hiểu vì sao chỉ trong thời gian ngắn, mình có thể yêu sâu đậm đến thế. Bây giờ cô chỉ biết rằng, mình không muốn rời xa anh ấy, chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Nghe chính Mỹ Huệ thừa nhận, Trương Hùng mất hết tinh thần. Cậu như người không hồn bước đi, không nghe tiếng Mỹ Huệ đang đuổi theo. Cô thật sự yêu tên đó? Nếu cô biết được sự thật thì cô có thể căm ghét tên đó giống như cậu không? Nhưng mà ánh mắt của Mỹ Huệ khi thừa nhận, cậu có thể thấy cô yêu hắn rất nhiều. Trương Hùng thật sự rối loạn. Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu hiện giờ không thể suy nghĩ được gì cả.
Mỹ Huệ đuổi theo Trương Hùng, Tống Vinh Hiển không cản cô lại. Hắn gọi cho ai đó, gương mặt lạnh lẽo vô cùng.
Nếu cậu ta dám nói sự thật, tôi sẽ không quan tâm cô là ai, sẽ giết chết cậu ta.
Mỹ Huệ tuyệt vọng ngồi trên chiếc ghế ven đường. Vừa nãy khi đã đuổi kịp Hùng thì bỗng dưng có môt chiếc xe moto chạy đến chở cậu đi mất, Mỹ Huệ nhận ra người đó là Gia Ân. Nhưng mà, tại sao Hùng khi thấy cô ở bên ông chủ, lại có vẻ tức giận đến thế? Hùng ghét Hiển sao? Nhưng mà tại sao lại ghét?
A! Suy nghĩ quá nhiều làm Mỹ Huệ đau đầu. Nhưng cô lại không thể ngừng suy nghĩ được. Có hàng tá câu hỏi cô cần biết đáp án.
Sau này em đừng chạy đi như thế nữa. Anh sẽ tìm mệt lắm đấy. Một giọng nói ấm áp vang lên phía sau Mỹ Huệ, sau đó một chiếc áo khoác đặt lên vai cô.
Buổi tối New York lạnh lắm đấy. Tống Vinh Hiển cười nhẹ. Bỗng hắn tiến lên trước Mỹ Huệ, quỳ một xuống đất, sau đó lấy ra một đôi giày và mang vào cho cô. Mỹ Huệ ngượng ngùng. Cô nhận ra mình ra đường mà không mang giày, bây giờ cô mới cảm nhận được cái lạnh dưới lòng bàn chân mình.
Em đừng khiến anh lo lắng nữa, được không? Hắn ngước lên nhìn Mỹ Huệ, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin. Tim Mỹ Huệ bỗng nhiên đập mạnh. Ông chủ cũng có vẻ mặt này sao? Ông chủ thật sự lo lắng cho cô?
Chúng ta có thể đi tìm người sau. Vì vậy em đừng bỏ chạy như thế nữa. Câu nói có vẻ như trách Mỹ Huệ, nhưng giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng và nâng niu.
Em xin lỗi. Mỹ Huệ có lỗi nhìn hắn.
Chúng ta về thôi. Hắn vẫn quỳ một chân như thế, giơ tay vuốt nhẹ đầu cô, ôn nhu mỉm cười.
Tống Vinh Hiển cầm tay Mỹ Huệ về chung tư. Mười ngón tay đan vào nhau, Mỹ Huệ có thể cảm nhận được hơi ấm từ hắn. Cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, giờ đây cô đã có thể hiểu được thế nào là tình yêu rồi. Nhưng cô vẫn còn rất lo lắng cho Trương Hùng, cô không biết bây giờ cậu ra sao rồi? Vẫn còn tức giận cô sao?
***
Trương Hùng ngồi vô hồn trên một chiếc ghế gỗ, chiếc ghế đơn độc giữa căn phòng tối.
Có phải... chị ấy đã yêu hắn ta? Cậu tuyệt vọng lên tiếng. Không! Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, tôi sẽ nói sự thật cho chị ấy biết. Cậu liền trở nên hoảng loạn, hai con ngươi đảo liên tục.
Cậu muốn Trương Mỹ Huệ phải đau khổ suốt đời sao? Một người ngồi trên chiếc ghế cao cách xa Trương Hùng lên tiếng. Người đó đeo một chiếc mặt nạ có hình Tứ Linh trên đó. Tôi thấy cô ta có vẻ rất yêu Tống lão đại. Nếu cậu nói, cậu nghĩ cô ấy sẽ hận hắn sao? Hay sẽ vô cùng đau khổ? Giữa gia đình và người mình yêu, cậu nghĩ cô ấy sẽ dễ dàng?
Nhưng mà tôi không thể để chị ấy yêu con trai của kẻ đã giết chết ba mẹ mình. Trương Hùng giận dữ đứng dậy.
Cậu cũng biết ba của Tống lão đại không hề cố tình giết ba mẹ cậu. Cậu biết rõ người kia đã điều khiển Tống Mạnh mà. Cậu cũng biết rõ người đó là ai cơ mà. Trái với sự điên cuồng của Trương Hùng, người đó vô cùng bình thản. Có vẻ như chẳng có chuyện gì có thể làm người đó thay đổi ánh mắt vô cảm đó. Tôi khuyên cậu hãy bình tĩnh, cũng đừng nên nói hết sự thật cho Trương Mỹ Huệ biết. Hãy chờ tôi sát nhập Thị rồi sẽ tính tiếp. Nếu cậu không muốn chị mình tổn thương thì hãy nghe theo tôi. Nói xong, người đó bỏ đi mất.
Trương Hùng lại vô hồn ngồi xuống ghế. Cậu nhìn lên trần. Bóng tối kia giúp cậu tĩnh tâm hơn. Đúng, cậu biết rất rõ, cậu biết ai mới là người đáng chết, đáng để cậu hận. Cậu vẫn nhìn vào thứ bóng tối đáng sợ trên trần kia. Cậu đã núp sau lưng chị gái, cậu đã thấy hết, cậu đã thấy người đàn ông sau lưng Tống Mạnh kia, cậu thấy hắn nói gì đó với ông ta, ánh mắt ông ta sáng rực bên tai Tống Mạnh, tà ác như một con quỷ thực thụ. Hắn càng nói thì Tống Mạnh càng trở nên điền cuồng. Hắn điều khiển Tống Mạnh giết chết ba mẹ cậu và định giết chết cả cậu và Mỹ Huệ. Nhưng may mắn, Tống Mạnh lúc ấy vẫn còn chút lý trí, hắn chờ tên ác ma kia đi khỏi rồi dẫn chị em cậu đi khỏi New York. Trước khi tên kia rời đi, hắn nhìn xác ba mẹ cậu cười rất sảng khoái, hắn còn quẹt một tí máu ba mẹ cậu lên tay rồi liếm. Hắn vừa cười thỏa mãn như điên vừa đi khỏi biệt thự. Mỹ Huệ không biết chuyện này, bời vì sau khi ba mẹ chết, cô cũng ngất đi, chỉ có cậu nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó.
Trương Hùng trở về với thực tại. Tống Mạnh, cậu có nên hận ông ta? Dù bị điều khiển nhưng ông ta vẫn là người giết ba mẹ cậu. Bây giờ cậu càng rối hơn nữa khi biết Mỹ Huệ yêu con của ông ta. Có lẽ cậu nên từ bỏ việc trả thù Tống Vinh Hiển. Một phần vì cậu không muốn để Mỹ Huệ tổn thương, cậu sẽ cố gắng giữ bí mật này với cô ấy, cậu sẽ thay cô ấy trả thù tên ác ma kia. Một phần nữa chính là Tống Mạnh, dù sao ông ấy cũng đã không giết chết chị em cậu, ông ta đã thực hiện đúng mong ước của mẹ cậu khi bà cầu xin ông ta.
Cậu hãy nghe theo lời nữ vương. Lại một giọng nói vang lên. Lần này mặt nạ của hắn là hình loài Quy trong Tứ Linh.
Người đó sau khi nói xong, Trương Hùng liền đứng dậy.
Gia Ân, đưa cho em mặt nạ. Cậu đã trở nên bình tĩnh hơn. Cậu sẽ nghe theo nữ vương. Cậu không muốn Mỹ Huệ biết được sự thật.
Gia Ân lấy ra một chiếc mặt nạ sau đó ném xuống cho Trương Hùng. Cậu lập tức đeo lên, loài Phụng chính là loài được in trên mặt nạ của cậu...
/85
|