Em đã bình tĩnh hơn chưa? Thấy Mỹ Huệ ngừng khóc, Tống Vinh Hiển lo lắng hỏi.
Cô nhẹ nhàng gật đầu nhưng tinh thần vẫn còn chưa tỉnh táo lắm. Cô đáng lí ra không nên trách ông chủ, mọi chuyện cũng do cô tự nguyện. Cô thở dài tuyệt vọng. Dù sao cũng đã mất rồi, cô cũng không nên hối hận.
Em yên tâm. Anh yêu em nên sẽ chịu trách nhiệm với em. Tống Vinh Hiển thấy cô hơi bơ phờ liền nói. Thật ra cho dù hắn không lấy đi sự trong trắng của cô, thì hắn vẫn có ý định ở bên cô suốt cuộc đời. Hắn muốn chăm sóc cho cô, bảo vệ cô mãi mãi.
Nghe Tống Vinh Hiển nói vậy, Mỹ Huệ ngước lên nhìn hắn. Cô cười thật dịu dàng. Cô tin tưởng hắn, cô không hối hận vì đã trao tất cả cho hắn. Cô thật sự muốn hắn.
Tống Vinh Hiển bất ngờ với nụ cười của Mỹ Huệ. Hắn hơi ngây người một chút rồi sau đó cũng mỉm cười yêu thương. Hắn biết cô rất mạnh mẽ mà! Làm tốt lắm, tình yêu của anh!
Nhưng mà em cần anh mua giúp em một thứ.
Thứ gì? Hắn tò mò hỏi.
Cô ghé sát vào tai hắn nói nhỏ.
Thuốc tránh thai? Hắn nhướng mày ngạc nhiên. Làm sao cô biết được thứ này? Mà hắn cũng đâu định để cô sử dụng thứ đó. Em yên tâm. Tối qua anh đã dùng biện pháp phòng tránh rồi. Hắn dịu dàng vuốt đầu cô.
Anh phòng tránh như thế nào? Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển với đôi mắt ngây thơ hỏi.
À thì... Hắn ngập ngừng. Hắn có nên nói ra không? Cô trong sáng như vậy, có thể biết thứ này? Em không cần quan tâm, hãy tin tưởng ở anh. Hắn tự tin bảo.
Ừ, em tin ở anh. Không nghi ngờ gì, Mỹ Huệ gật đầu. Cô đứng dậy, vẫn quấn mền chậm rãi đi vào phòng tắm.
Sau khi Mỹ Huệ đi khỏi, Tống Vinh Hiển thở phào nhẹ nhõm. Tại sao khi trước mặt cô, hắn nói dối lại khó khăn đến vậy?
Cô là ai? Mỹ Huệ từ phòng tắm bước ra, cô đang định đem ga giường đi giặt thì thấy một người phụ nữ đang tháo ga giường.
Tôi là dì Tư, là người giúp việc được cậu Tống thuê về đây để quét dọn.
Mỹ Huệ ngây ngô gật đầu. Nhưng mà... dì Tư đang định làm gì thế kia?
À, tôi chúc mừng hai cô cậu trăm năm hạnh phúc nha. Bỗng dì Tư nở nụ cười phúc hậu.
Dì đang nói gì thế?
Chẳng phải hai người vừa mới đám cưới sao?
Sao? Mỹ Huệ ngạc nhiên. Sao dì ấy lại nói vậy?
Cô không cần phải chối đâu. Nhìn cái vết trên giường là tôi đủ hiểu rồi. Dì Tư cười trêu chọc.
Mỹ Huệ xấu hổ không biết phải chui đi đâu. Thứ này lại để cho người ngoài nhìn thấy, ngại chết đi được. Nhưng mà hình như dì Tư ấy đã hiểu nhầm rồi thì phải?
Cảm ơn dì đã chúc mừng. Chúng tôi tất nhiên sẽ sống hạnh phúc. Mỹ Huệ chưa kịp giải thích thì Tống Vinh Hiển vui vẻ bước vào. Hắn xảo hoạt quay sang nói với Mỹ Huệ. Bà xã à, mau ra ăn cơm thôi.
Mỹ Huệ gườm hắn. Cái tên này thật biết lợi dụng thời cơ. Nhưng mà để dì Tư hiểu nhầm vậy cũng tốt. Nếu nói cô và ông chủ không phải vợ chồng, mà lại có vết máu kia nữa, không biết dì ấy sẽ nghĩ cô là loại con gái gì? Mỹ Huệ đành theo Tống Vinh Hiển vào phòng bếp.
Sớm sinh quý tử nhé! Dì Tư lại buông một câu khiến Mỹ Huệ vô cùng ngại ngùng, mặt cô đỏ ửng lên. Cô khóc trong lòng. Dì Tư à, dì không cần phải làm vậy đâu.
Ngược lại với cô, Tống Vinh Hiển rất chi là vui vẻ, hắn vui vẻ đến mức cười rộng đến cả mang tai. Mỹ Huệ thấy vậy liền húc tay vào hông hắn một cái rõ đau.
Vào phòng bếp, Tống Vinh Hiển kéo một chiếc ghế ra, đứng chờ Mỹ Huệ ngồi xuống rồi đến ngồi đối diện với cô. Ngồi xuống bàn ăn, cô ăn một miếng cá.
Đồ ăn sáng này do dì Tư nấu sao? Mỹ Huệ hơi cau mày. Món này nói thật thì cực kì dở tệ. Dì Tư là người giúp việc, trông dì chắc cũng đã là người phụ nữ của gia đình, chả lẽ dì ấy lại không biết nấu ăn?
Không phải. Bữa ăn này là do anh chuẩn bị. Sao vậy, không ngon sao?
Không phải. Rất ngon. Cô nhanh chóng lấy lại nét mặt, cười tươi, rồi lại nhìn Tống Vinh Hiển cũng đang ăn cá ngon lành. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy gì sao?
Món của anh cũng là chính anh làm? Mỹ Huệ nghi ngờ hỏi.
Không. Vừa nãy đang nấu phần của anh thì nghe thấy tiếng của em. Anh tức tốc chạy vào nên dì Tư phụ anh nấu. Hắn vẫn đang ăn ngon lành.
Mỹ Huệ méo miệng cười. Thì ra là vậy, hèn chi mà hắn ăn ngon miệng đến thế. Cô cười khổ, mới đầu năm mà cô đã khóc, rồi lại ăn trúng món độc . Cô lo lắng không biết năm nay có phải mình bị sao chổi nhắm trúng hay không?
Nhưng mà tại sao anh lại thuê người giúp việc làm gì? Em là hầu gái của anh cơ mà. Mỹ Huệ thắc mắc. Ông chủ thật tốn kém, có một cô hầu gái kiêm người yêu bên cạnh mình thế này mà cũng không dùng.
Không được. Hắn kiên quyết. Trong thời gian này, em không còn là hầu gái của anh nữa, mà chính thức trở thành bạn gái của anh.
Nhưng mà...
Ăn xong, em có muốn đi đâu không? Mỹ Huệ còn đang định nói gì đó nhưng bị Tống Vinh Hiển ngó lơ.
Mỹ Huệ tò mò nhìn hắn. Hắn đã hoàn thành bữa ăn của mình, còn cô vẫn chậm chạp ăn từng miếng một.
Em thích đi đâu? Hắn dò hỏi. Dù sao hôm nay cũng là Tết, hắn và cô cũng không nên ở trong nhà mãi. Hắn sẽ dẫn cô đến những nơi mà cô muốn.
Công viên giải trí. Mỹ Huệ suy nghĩ một chút rồi hào hứng trả lời.
***
Mỹ Huệ tựa như một đứa con nít lần đầu tiên được ba mẹ dẫn đi chơi. Thì đúng là thế thật, nhưng người dẫn cô đi lại là ông chủ. Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên cô đến công viên giải trí. Lúc trước cô từng đến làm nhân viên ở nơi này, khi bé thì đi có vài lần nhưng cũng không nhớ rõ lắm. Vậy nên có thể xem đây là lần đầu tiên mà cô được đến công viên giải trí với tư cách là khách.
A! Muốn chơi quá đi mất. Mỹ Huệ chạy từ trò này sang trò khác, cô trở nên cực kì phấn khích.
Tống Vinh Hiển nhìn thấy Mỹ Huệ vui vẻ mà trong lòng bất giác cười theo. Hắn nhìn một lượt công viên, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, và hắn cũng không nghĩ một ngày mình lại đến đây. Hắn cũng không có hứng thú gì với những nơi thế này, nhưng mà Mỹ Huệ lại rất thích những nơi như vậy, hắn cũng đành phải chiều theo cô.
A! Mỹ Huệ bỗng nhiên đứng im, không còn vui đùa nữa.
Có chuyện gì vậy? Tống Vinh Hiển thấy vậy liền chạy đến chỗ cô. Và khi đến đó, hắn cũng bất động.
A! Gia Ân, Trương Hùng, Thiên Thiên cũng không nhúc nhích. Ai nhìn vào có lẽ sẽ tưởng sáu người này chính là bức tượng, được một là điêu khắc nào đó làm ra thật sống động, giống y như người thật.
Mọi người biết nhau sao? Mỹ Huệ vô cùng ngạc nhiên. Lúc trước cô còn giới thiệu Thiên Thiên với Gia Ân và hai người họ chẳng có vẻ quen biết nhau. Nhưng mà tại sao hai người lại đi chung, lại có cả Hùng nữa?
À... Cả ba người đều ấp úng.
Còn Tống Vinh Hiển thật muốn lôi Mỹ Huệ bỏ chạy. Cả ba người kia đều là người của Tứ Linh, đều là những người bên cạnh nữ vương, nếu họ nói chuyện này với cô ta, chắc chắn hắn sẽ bị cô ta dùng chuyện này để chọc từ năm này sang năm khác.
A! Lại một người nữa bước ra từ nhà vệ sinh gần đó. Chị Huệ. Rose vui vẻ chạy đến ôm cô.
Bây giờ linh hồn của Tống Vinh Hiển đã ra khỏi người hắn và bay lên thiên đàng rồi, hắn đã không còn gì để mất nữa rồi...
Cô nhẹ nhàng gật đầu nhưng tinh thần vẫn còn chưa tỉnh táo lắm. Cô đáng lí ra không nên trách ông chủ, mọi chuyện cũng do cô tự nguyện. Cô thở dài tuyệt vọng. Dù sao cũng đã mất rồi, cô cũng không nên hối hận.
Em yên tâm. Anh yêu em nên sẽ chịu trách nhiệm với em. Tống Vinh Hiển thấy cô hơi bơ phờ liền nói. Thật ra cho dù hắn không lấy đi sự trong trắng của cô, thì hắn vẫn có ý định ở bên cô suốt cuộc đời. Hắn muốn chăm sóc cho cô, bảo vệ cô mãi mãi.
Nghe Tống Vinh Hiển nói vậy, Mỹ Huệ ngước lên nhìn hắn. Cô cười thật dịu dàng. Cô tin tưởng hắn, cô không hối hận vì đã trao tất cả cho hắn. Cô thật sự muốn hắn.
Tống Vinh Hiển bất ngờ với nụ cười của Mỹ Huệ. Hắn hơi ngây người một chút rồi sau đó cũng mỉm cười yêu thương. Hắn biết cô rất mạnh mẽ mà! Làm tốt lắm, tình yêu của anh!
Nhưng mà em cần anh mua giúp em một thứ.
Thứ gì? Hắn tò mò hỏi.
Cô ghé sát vào tai hắn nói nhỏ.
Thuốc tránh thai? Hắn nhướng mày ngạc nhiên. Làm sao cô biết được thứ này? Mà hắn cũng đâu định để cô sử dụng thứ đó. Em yên tâm. Tối qua anh đã dùng biện pháp phòng tránh rồi. Hắn dịu dàng vuốt đầu cô.
Anh phòng tránh như thế nào? Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển với đôi mắt ngây thơ hỏi.
À thì... Hắn ngập ngừng. Hắn có nên nói ra không? Cô trong sáng như vậy, có thể biết thứ này? Em không cần quan tâm, hãy tin tưởng ở anh. Hắn tự tin bảo.
Ừ, em tin ở anh. Không nghi ngờ gì, Mỹ Huệ gật đầu. Cô đứng dậy, vẫn quấn mền chậm rãi đi vào phòng tắm.
Sau khi Mỹ Huệ đi khỏi, Tống Vinh Hiển thở phào nhẹ nhõm. Tại sao khi trước mặt cô, hắn nói dối lại khó khăn đến vậy?
Cô là ai? Mỹ Huệ từ phòng tắm bước ra, cô đang định đem ga giường đi giặt thì thấy một người phụ nữ đang tháo ga giường.
Tôi là dì Tư, là người giúp việc được cậu Tống thuê về đây để quét dọn.
Mỹ Huệ ngây ngô gật đầu. Nhưng mà... dì Tư đang định làm gì thế kia?
À, tôi chúc mừng hai cô cậu trăm năm hạnh phúc nha. Bỗng dì Tư nở nụ cười phúc hậu.
Dì đang nói gì thế?
Chẳng phải hai người vừa mới đám cưới sao?
Sao? Mỹ Huệ ngạc nhiên. Sao dì ấy lại nói vậy?
Cô không cần phải chối đâu. Nhìn cái vết trên giường là tôi đủ hiểu rồi. Dì Tư cười trêu chọc.
Mỹ Huệ xấu hổ không biết phải chui đi đâu. Thứ này lại để cho người ngoài nhìn thấy, ngại chết đi được. Nhưng mà hình như dì Tư ấy đã hiểu nhầm rồi thì phải?
Cảm ơn dì đã chúc mừng. Chúng tôi tất nhiên sẽ sống hạnh phúc. Mỹ Huệ chưa kịp giải thích thì Tống Vinh Hiển vui vẻ bước vào. Hắn xảo hoạt quay sang nói với Mỹ Huệ. Bà xã à, mau ra ăn cơm thôi.
Mỹ Huệ gườm hắn. Cái tên này thật biết lợi dụng thời cơ. Nhưng mà để dì Tư hiểu nhầm vậy cũng tốt. Nếu nói cô và ông chủ không phải vợ chồng, mà lại có vết máu kia nữa, không biết dì ấy sẽ nghĩ cô là loại con gái gì? Mỹ Huệ đành theo Tống Vinh Hiển vào phòng bếp.
Sớm sinh quý tử nhé! Dì Tư lại buông một câu khiến Mỹ Huệ vô cùng ngại ngùng, mặt cô đỏ ửng lên. Cô khóc trong lòng. Dì Tư à, dì không cần phải làm vậy đâu.
Ngược lại với cô, Tống Vinh Hiển rất chi là vui vẻ, hắn vui vẻ đến mức cười rộng đến cả mang tai. Mỹ Huệ thấy vậy liền húc tay vào hông hắn một cái rõ đau.
Vào phòng bếp, Tống Vinh Hiển kéo một chiếc ghế ra, đứng chờ Mỹ Huệ ngồi xuống rồi đến ngồi đối diện với cô. Ngồi xuống bàn ăn, cô ăn một miếng cá.
Đồ ăn sáng này do dì Tư nấu sao? Mỹ Huệ hơi cau mày. Món này nói thật thì cực kì dở tệ. Dì Tư là người giúp việc, trông dì chắc cũng đã là người phụ nữ của gia đình, chả lẽ dì ấy lại không biết nấu ăn?
Không phải. Bữa ăn này là do anh chuẩn bị. Sao vậy, không ngon sao?
Không phải. Rất ngon. Cô nhanh chóng lấy lại nét mặt, cười tươi, rồi lại nhìn Tống Vinh Hiển cũng đang ăn cá ngon lành. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy gì sao?
Món của anh cũng là chính anh làm? Mỹ Huệ nghi ngờ hỏi.
Không. Vừa nãy đang nấu phần của anh thì nghe thấy tiếng của em. Anh tức tốc chạy vào nên dì Tư phụ anh nấu. Hắn vẫn đang ăn ngon lành.
Mỹ Huệ méo miệng cười. Thì ra là vậy, hèn chi mà hắn ăn ngon miệng đến thế. Cô cười khổ, mới đầu năm mà cô đã khóc, rồi lại ăn trúng món độc . Cô lo lắng không biết năm nay có phải mình bị sao chổi nhắm trúng hay không?
Nhưng mà tại sao anh lại thuê người giúp việc làm gì? Em là hầu gái của anh cơ mà. Mỹ Huệ thắc mắc. Ông chủ thật tốn kém, có một cô hầu gái kiêm người yêu bên cạnh mình thế này mà cũng không dùng.
Không được. Hắn kiên quyết. Trong thời gian này, em không còn là hầu gái của anh nữa, mà chính thức trở thành bạn gái của anh.
Nhưng mà...
Ăn xong, em có muốn đi đâu không? Mỹ Huệ còn đang định nói gì đó nhưng bị Tống Vinh Hiển ngó lơ.
Mỹ Huệ tò mò nhìn hắn. Hắn đã hoàn thành bữa ăn của mình, còn cô vẫn chậm chạp ăn từng miếng một.
Em thích đi đâu? Hắn dò hỏi. Dù sao hôm nay cũng là Tết, hắn và cô cũng không nên ở trong nhà mãi. Hắn sẽ dẫn cô đến những nơi mà cô muốn.
Công viên giải trí. Mỹ Huệ suy nghĩ một chút rồi hào hứng trả lời.
***
Mỹ Huệ tựa như một đứa con nít lần đầu tiên được ba mẹ dẫn đi chơi. Thì đúng là thế thật, nhưng người dẫn cô đi lại là ông chủ. Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên cô đến công viên giải trí. Lúc trước cô từng đến làm nhân viên ở nơi này, khi bé thì đi có vài lần nhưng cũng không nhớ rõ lắm. Vậy nên có thể xem đây là lần đầu tiên mà cô được đến công viên giải trí với tư cách là khách.
A! Muốn chơi quá đi mất. Mỹ Huệ chạy từ trò này sang trò khác, cô trở nên cực kì phấn khích.
Tống Vinh Hiển nhìn thấy Mỹ Huệ vui vẻ mà trong lòng bất giác cười theo. Hắn nhìn một lượt công viên, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, và hắn cũng không nghĩ một ngày mình lại đến đây. Hắn cũng không có hứng thú gì với những nơi thế này, nhưng mà Mỹ Huệ lại rất thích những nơi như vậy, hắn cũng đành phải chiều theo cô.
A! Mỹ Huệ bỗng nhiên đứng im, không còn vui đùa nữa.
Có chuyện gì vậy? Tống Vinh Hiển thấy vậy liền chạy đến chỗ cô. Và khi đến đó, hắn cũng bất động.
A! Gia Ân, Trương Hùng, Thiên Thiên cũng không nhúc nhích. Ai nhìn vào có lẽ sẽ tưởng sáu người này chính là bức tượng, được một là điêu khắc nào đó làm ra thật sống động, giống y như người thật.
Mọi người biết nhau sao? Mỹ Huệ vô cùng ngạc nhiên. Lúc trước cô còn giới thiệu Thiên Thiên với Gia Ân và hai người họ chẳng có vẻ quen biết nhau. Nhưng mà tại sao hai người lại đi chung, lại có cả Hùng nữa?
À... Cả ba người đều ấp úng.
Còn Tống Vinh Hiển thật muốn lôi Mỹ Huệ bỏ chạy. Cả ba người kia đều là người của Tứ Linh, đều là những người bên cạnh nữ vương, nếu họ nói chuyện này với cô ta, chắc chắn hắn sẽ bị cô ta dùng chuyện này để chọc từ năm này sang năm khác.
A! Lại một người nữa bước ra từ nhà vệ sinh gần đó. Chị Huệ. Rose vui vẻ chạy đến ôm cô.
Bây giờ linh hồn của Tống Vinh Hiển đã ra khỏi người hắn và bay lên thiên đàng rồi, hắn đã không còn gì để mất nữa rồi...
/85
|