Chương 8: Trở thành hầu gái chính thức
“Tôi xin lỗi! Quản gia Kim, tôi xin lỗi”
Mỹ Huệ vừa nói hết câu thì bị một bàn tay to túm cổ. Tống Vinh Hiển nắm cổ Mỹ Huệ nhấc lên. Chân Mỹ Huệ lơ lửng giữa không trung. Nghẹt thở, Mỹ Huệ đánh lên cánh tay đang nắm chặt cổ của mình, hai chân đưa qua đưa lại.
“Ông chủ. Xin hãy bình tĩnh.” Quản gia Kim lo sợ Mỹ Huệ sẽ chết nên tiến tới ngăn cản.
Tống Vinh Hiển thả tay ra, hai cánh tay hắn đỏ lên. Mỹ Huệ ngã xuống, ngồi trên nền nhà, hai tay ôm cổ. Mỹ Huệ vừa ho vừa hít thở nhanh.
“Mau nói. Có phải cô là người của nữ vương?” Tống Vinh Hiển nhìn Mỹ Huệ hỏi.
“Nữ vương gì chứ? Tôi chỉ là tò mò thôi mà.”
“Cô còn dám chối.” Tống Vinh Hiển trừng mắt với Mỹ Huê.
“Tôi nói rồi. Tôi chỉ tò mò thôi. Ông chủ nói gì tôi không hiểu.” Mỹ Huệ nhìn thẳng vào mắt của Tống Vinh Hiển. Gặp vẻ mặt sắc lạnh ấy, Mỹ Huệ liền nhìn sang chỗ khác.
“Thôi được rồi. Dù cho cô là gián điệp hay tò mò đi chăng nữa. Cô cũng vi phạm nội quy. Cô bị đuổi việc. Ngày mai không cần đi làm.” Quản gia Kim nói.
Mỹ Huệ hốt hoảng nhìn quản gia Kim. Cô thật sự có nghĩ đến nếu như bị phát hiện cùng lắm là trừ lương, Mỹ Huệ không ngờ lại có thể bị đuổi việc. Mỹ Huệ hối hận, cũng chỉ tại tính tò mò của cô mà khiến cô rơi vào hoàn cảnh thế này.
“Tôi xin lỗi. Xin đừng đuổi việc tôi.” Mỹ Huệ cầu xin quản gia Kim rồi lại sang níu tay áo, cầu xin Tống Vinh Hiển. “Ông chủ, tôi xin lỗi. Nếu như tôi bị đuổi việc thì chị em tôi phải làm sao?”
“Chị em cô, tôi không quan tâm.” Tống Vinh Hiển hất tay Mỹ Huệ ra, không thèm nhìn cô một cái mà đi lên lầu ba.
“Mau về thu dọn đồ đạc đi.” Quản gia Kim nói rồi cũng bỏ đi.
Mỹ Huệ đứng sững người. Cô đã bị đuổi việc rồi, nếu như vậy thì tiền học phí của Hùng sẽ không có. Mỹ Huệ bật khóc.
“Huệ à!” Thiên Thiên nãy giờ đứng trên lầu ba, núp trong bóng tối đã nhìn thấy mọi chuyện. “Mình xin lỗi. Đáng lẽ mình phải cùng cậu chịu tội.”
“Không sao đâu.” Mỹ Huệ cười nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên dìu Mỹ Huệ về phòng. Trên đường đi, Thiên Thiên luôn nhìn Mỹ Huệ với ánh mắt tội lỗi, trong lòng cô không ngừng nói thầm một câu: “Huệ à! Mình thật sự xin lỗi cậu.”
Trong thư phòng.
Tống Vinh Hiển đứng bên cửa sổ nhìn vườn hoa Huệ trắng. Sau lưng hắn là Tuấn Kiệt.
“Cốc… cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Quản gia Kim mở cửa bước vào. Ông tiến tới chỗ Tống Vinh Hiển.
“Thưa ông chủ! Ngài đã chọn được ai để làm người hầu riêng chưa ạ?” Quản gia Kim nói. “Phu nhân đang hối thúc ạ!”
“Mau chọn đại một người đi.” Tống Vinh Hiển nói.
Tống Vinh Hiển lại nhìn ra cửa sổ trầm ngâm. Quản gia Kim gần bước đến cửa thì nghe một giọng khan khan vang lên.
“Chờ đã.”
“Ông chủ có chuyện gì dặn dò sao?”
“Đã chọn được rồi.”
“Vậy… Là ai vậy ạ?”
Tống Vinh Hiển quay sang quản gia Kim nở nụ cười gian tà. Hắn nói người hắn chọn cho quản gia Kim biết.
“Tôi biết rồi ạ!” Quản gia Kim đi ra ngoài thu xếp.
Tống Vinh Hiển vẫn đứng đó nhìn ra vườn hoa Huệ trắng lại nghĩ đến một người con gái. Người con gái mà hắn đang nghĩ đến chính là người đã bảo hắn tìm người hầu riêng để chăm sóc cho mình. Hắn không muốn nhưng cũng phải đồng ý bởi vì bất cứ yêu cầu nào của người đó, cho dù có khó thực hiện cách mấy, hắn vẫn sẽ làm để người ấy vui.
**
“Huệ à! Để mình giúp cậu.”
Nhìn Mỹ Huệ đang gói đồ vào vali, Thiên Thiên liền cảm thấy có lỗi tới giúp. Đúng là cô không nên rủ Mỹ Huệ đi cùng với cô để rồi mọi trách nhiệm đều hướng về Mỹ Huệ.
“Mình không sao.” Mỹ Huệ biết Thiên Thiên đang cảm thấy có lỗi nên an ủi cô.
“Mình thật sự xin lỗi.” Thiên Thiên nắm hai bàn tay của Mỹ Huệ, nhìn cô với ánh mắt có lỗi.
“Mình không sao mà. Cậu sao vậy! Từ nãy tới giờ cậu đã xin lỗi mình hơn mười lần rồi đấy.” Mỹ Huệ rút tay ra, rồi lại đặt bàn tay đó lên tay của Thiên Thiên nhẹ nhàng nhìn cô.
“Reng… reng…”
Đang thu xếp đồ thì điện thoại bàn trong phòng vang lên.
“Alo.” Thiên Thiên đến bắt máy.
“Vâng. Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Thiên Thiên ngồi bên cạnh Mỹ Huệ làm vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ai thế?” Mỹ Huệ hỏi.
“Là quản gia Kim.”
“Sao? Vậy… ông ấy nói gì. Mình không khai cậu nên sẽ không có chuyện cậu bị đuổi việc.” Mỹ Huệ nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Thiên Thiên liền lo lắng hỏi.
“Cậu ngây thơ quá đấy.” Thiên Thiên đẩy nhẹ đầu Mỹ Huệ.
“Sao chứ?” Mỹ Huệ trề môi.
“Cậu nghĩ chủ căn biệt thự này là ai. Là Tống Vinh Hiến đó thưa chị.” Thiên Thiên nhấn mạnh ba chữ “Tống Vinh Hiển” thật rõ.
“Này, sao cậu lại dám gọi tên ông chủ. Nhưng mà vậy thì có liên quan gì.” Mỹ Huệ đánh Thiên Thiên một cái thật nhẹ.
“Mình cứ gọi đấy.” Thiên Thiên trêu chọc. “Sao cái gì cậu cũng không biết vậy! Đúng là con chuột nhắt. Tống Vinh Hiển là chủ tịch công ty Loen và mình cũng nghe nói hắn là lão đại của một băng nhóm. Nghe nói hắn rất tàn bạo như một con quỷ khát máu. Chuyện của hắn ta rất nhiều, trong giang hồ ai cũng nể sợ. Nghe nói hắn còn uống máu người nữa.”
“Uống máu người? Ghê vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà tại sao cậu lại biết rõ thế.”
“Ừ… thì mình… cũng chỉ nghe đồn thôi.” Thiên Thiên nói ấp úng.
“Vậy sao! Mình chỉ lo đi làm thôi nên không biết những chuyện này. Nhưng mà tại sao cậu lại gọi mình là chuột nhắt chứ.”
“Thì đúng mà!” Thiên Thiên cười lớn rồi lại nói tiếp. “Vậy nên người như vậy mà lúc nãy tha cho cậu thì có thể nói số mạng của cậu rất lớn. Nếu là người khác thì đã bị hắn đem đi tra tấn rồi.”
Mỹ Huệ gật đầu đồng ý. Thiên Thiên lại tiếp tục nói. “Chuyện cậu đột nhập vào lầu ba đương nhiên hắn ta cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
“Vậy… ông chủ đã điều tra ra rồi sao? Cuộc gọi lúc nãy…” Mỹ Huệ lo sợ.
“Không phải.” Thiên Thiên cười tươi.
“Vậy chứ là gì.”
“Cậu được đi làm lại rồi. Và chúng ta đã trở thành hầu gái chính thức.” Thiên Thiên rạng rỡ nói.
“Thật sao?” Mỹ Huệ vui mừng đứng dậy.
“Đúng vậy.” Thiên Thiên cũng đứng dậy theo.
Hai cô gái ôm nhau vui mừng la lớn. Mỹ Huệ lại cất đồ vào tủ rồi cùng Thiên Thiên ngồi vào bàn may. Hai người cùng nhau may hoa Huệ trắng thật đẹp bên ngực trái.
Sáng hôm sau.
Thiên Thiên và Mỹ Huệ bước vào phòng khách chính. Trên ghế sopha, Tống Vinh Hiển đang ngồi dựa vào ghế đọc báo, quản gia Kim đứng bên cạnh. Bên cạnh quản gia Kim còn có một người đàn ông, Mỹ Huệ trông người đó rất quen.
“Được rồi. Cô theo hầu gái Ly nhận công việc còn Trương Mỹ Huệ ở lại.” Quản gia Kim nhìn Thiên Thiên rồi lại nhìn Mỹ Huệ nói.
Sau khi Thiên Thiên đi khỏi. Mỹ Huệ đứng nghiêm không nhúc nhích. Cô sợ người đàn ông kia còn tức giận sẽ tiếp tục bóp cổ cô. Cả phòng khách trở nên im lặng, quản gia Kim cũng không nói gì, người đàn ông ngồi trên ghế kia cũng không chút động tĩnh. Một lát sau Mỹ Huệ mới dám mở lời:
“Quản gia Kim à! Nếu ông không có gì dặn dò thì tôi đi trước đây.”
Mỹ Huệ nhẹ nhàng quay người lại đi về phía cửa chính. Đi chưa được bốn bước thì một giọng nói vang lên:
“Mau chuẩn bị bữa sáng.”
Mỹ Huệ quay lại nhìn Tống Vinh Hiển.
“Tôi sao?” Mỹ Huệ chỉ tay vào mình. Cô thấy quản gia Kim có ý gật đầu.
Mỹ Huệ ngơ một chút. Việc chuẩn bị bữa sáng là công việc của người trong nhóm hầu gái bếp. Mỹ Huệ trong nhóm dọn dẹp, chuẩn bị bữa sáng làm gì. Mỹ Huệ tưởng Tống Vinh Hiển hiểu nhầm nên tươi cười giải thích:
“À ông chủ à! Hình như ông đã hiểu lầm gì đó rồi… Tôi…”
“Tôi xin lỗi! Quản gia Kim, tôi xin lỗi”
Mỹ Huệ vừa nói hết câu thì bị một bàn tay to túm cổ. Tống Vinh Hiển nắm cổ Mỹ Huệ nhấc lên. Chân Mỹ Huệ lơ lửng giữa không trung. Nghẹt thở, Mỹ Huệ đánh lên cánh tay đang nắm chặt cổ của mình, hai chân đưa qua đưa lại.
“Ông chủ. Xin hãy bình tĩnh.” Quản gia Kim lo sợ Mỹ Huệ sẽ chết nên tiến tới ngăn cản.
Tống Vinh Hiển thả tay ra, hai cánh tay hắn đỏ lên. Mỹ Huệ ngã xuống, ngồi trên nền nhà, hai tay ôm cổ. Mỹ Huệ vừa ho vừa hít thở nhanh.
“Mau nói. Có phải cô là người của nữ vương?” Tống Vinh Hiển nhìn Mỹ Huệ hỏi.
“Nữ vương gì chứ? Tôi chỉ là tò mò thôi mà.”
“Cô còn dám chối.” Tống Vinh Hiển trừng mắt với Mỹ Huê.
“Tôi nói rồi. Tôi chỉ tò mò thôi. Ông chủ nói gì tôi không hiểu.” Mỹ Huệ nhìn thẳng vào mắt của Tống Vinh Hiển. Gặp vẻ mặt sắc lạnh ấy, Mỹ Huệ liền nhìn sang chỗ khác.
“Thôi được rồi. Dù cho cô là gián điệp hay tò mò đi chăng nữa. Cô cũng vi phạm nội quy. Cô bị đuổi việc. Ngày mai không cần đi làm.” Quản gia Kim nói.
Mỹ Huệ hốt hoảng nhìn quản gia Kim. Cô thật sự có nghĩ đến nếu như bị phát hiện cùng lắm là trừ lương, Mỹ Huệ không ngờ lại có thể bị đuổi việc. Mỹ Huệ hối hận, cũng chỉ tại tính tò mò của cô mà khiến cô rơi vào hoàn cảnh thế này.
“Tôi xin lỗi. Xin đừng đuổi việc tôi.” Mỹ Huệ cầu xin quản gia Kim rồi lại sang níu tay áo, cầu xin Tống Vinh Hiển. “Ông chủ, tôi xin lỗi. Nếu như tôi bị đuổi việc thì chị em tôi phải làm sao?”
“Chị em cô, tôi không quan tâm.” Tống Vinh Hiển hất tay Mỹ Huệ ra, không thèm nhìn cô một cái mà đi lên lầu ba.
“Mau về thu dọn đồ đạc đi.” Quản gia Kim nói rồi cũng bỏ đi.
Mỹ Huệ đứng sững người. Cô đã bị đuổi việc rồi, nếu như vậy thì tiền học phí của Hùng sẽ không có. Mỹ Huệ bật khóc.
“Huệ à!” Thiên Thiên nãy giờ đứng trên lầu ba, núp trong bóng tối đã nhìn thấy mọi chuyện. “Mình xin lỗi. Đáng lẽ mình phải cùng cậu chịu tội.”
“Không sao đâu.” Mỹ Huệ cười nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên dìu Mỹ Huệ về phòng. Trên đường đi, Thiên Thiên luôn nhìn Mỹ Huệ với ánh mắt tội lỗi, trong lòng cô không ngừng nói thầm một câu: “Huệ à! Mình thật sự xin lỗi cậu.”
Trong thư phòng.
Tống Vinh Hiển đứng bên cửa sổ nhìn vườn hoa Huệ trắng. Sau lưng hắn là Tuấn Kiệt.
“Cốc… cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Quản gia Kim mở cửa bước vào. Ông tiến tới chỗ Tống Vinh Hiển.
“Thưa ông chủ! Ngài đã chọn được ai để làm người hầu riêng chưa ạ?” Quản gia Kim nói. “Phu nhân đang hối thúc ạ!”
“Mau chọn đại một người đi.” Tống Vinh Hiển nói.
Tống Vinh Hiển lại nhìn ra cửa sổ trầm ngâm. Quản gia Kim gần bước đến cửa thì nghe một giọng khan khan vang lên.
“Chờ đã.”
“Ông chủ có chuyện gì dặn dò sao?”
“Đã chọn được rồi.”
“Vậy… Là ai vậy ạ?”
Tống Vinh Hiển quay sang quản gia Kim nở nụ cười gian tà. Hắn nói người hắn chọn cho quản gia Kim biết.
“Tôi biết rồi ạ!” Quản gia Kim đi ra ngoài thu xếp.
Tống Vinh Hiển vẫn đứng đó nhìn ra vườn hoa Huệ trắng lại nghĩ đến một người con gái. Người con gái mà hắn đang nghĩ đến chính là người đã bảo hắn tìm người hầu riêng để chăm sóc cho mình. Hắn không muốn nhưng cũng phải đồng ý bởi vì bất cứ yêu cầu nào của người đó, cho dù có khó thực hiện cách mấy, hắn vẫn sẽ làm để người ấy vui.
**
“Huệ à! Để mình giúp cậu.”
Nhìn Mỹ Huệ đang gói đồ vào vali, Thiên Thiên liền cảm thấy có lỗi tới giúp. Đúng là cô không nên rủ Mỹ Huệ đi cùng với cô để rồi mọi trách nhiệm đều hướng về Mỹ Huệ.
“Mình không sao.” Mỹ Huệ biết Thiên Thiên đang cảm thấy có lỗi nên an ủi cô.
“Mình thật sự xin lỗi.” Thiên Thiên nắm hai bàn tay của Mỹ Huệ, nhìn cô với ánh mắt có lỗi.
“Mình không sao mà. Cậu sao vậy! Từ nãy tới giờ cậu đã xin lỗi mình hơn mười lần rồi đấy.” Mỹ Huệ rút tay ra, rồi lại đặt bàn tay đó lên tay của Thiên Thiên nhẹ nhàng nhìn cô.
“Reng… reng…”
Đang thu xếp đồ thì điện thoại bàn trong phòng vang lên.
“Alo.” Thiên Thiên đến bắt máy.
“Vâng. Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Thiên Thiên ngồi bên cạnh Mỹ Huệ làm vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ai thế?” Mỹ Huệ hỏi.
“Là quản gia Kim.”
“Sao? Vậy… ông ấy nói gì. Mình không khai cậu nên sẽ không có chuyện cậu bị đuổi việc.” Mỹ Huệ nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Thiên Thiên liền lo lắng hỏi.
“Cậu ngây thơ quá đấy.” Thiên Thiên đẩy nhẹ đầu Mỹ Huệ.
“Sao chứ?” Mỹ Huệ trề môi.
“Cậu nghĩ chủ căn biệt thự này là ai. Là Tống Vinh Hiến đó thưa chị.” Thiên Thiên nhấn mạnh ba chữ “Tống Vinh Hiển” thật rõ.
“Này, sao cậu lại dám gọi tên ông chủ. Nhưng mà vậy thì có liên quan gì.” Mỹ Huệ đánh Thiên Thiên một cái thật nhẹ.
“Mình cứ gọi đấy.” Thiên Thiên trêu chọc. “Sao cái gì cậu cũng không biết vậy! Đúng là con chuột nhắt. Tống Vinh Hiển là chủ tịch công ty Loen và mình cũng nghe nói hắn là lão đại của một băng nhóm. Nghe nói hắn rất tàn bạo như một con quỷ khát máu. Chuyện của hắn ta rất nhiều, trong giang hồ ai cũng nể sợ. Nghe nói hắn còn uống máu người nữa.”
“Uống máu người? Ghê vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà tại sao cậu lại biết rõ thế.”
“Ừ… thì mình… cũng chỉ nghe đồn thôi.” Thiên Thiên nói ấp úng.
“Vậy sao! Mình chỉ lo đi làm thôi nên không biết những chuyện này. Nhưng mà tại sao cậu lại gọi mình là chuột nhắt chứ.”
“Thì đúng mà!” Thiên Thiên cười lớn rồi lại nói tiếp. “Vậy nên người như vậy mà lúc nãy tha cho cậu thì có thể nói số mạng của cậu rất lớn. Nếu là người khác thì đã bị hắn đem đi tra tấn rồi.”
Mỹ Huệ gật đầu đồng ý. Thiên Thiên lại tiếp tục nói. “Chuyện cậu đột nhập vào lầu ba đương nhiên hắn ta cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
“Vậy… ông chủ đã điều tra ra rồi sao? Cuộc gọi lúc nãy…” Mỹ Huệ lo sợ.
“Không phải.” Thiên Thiên cười tươi.
“Vậy chứ là gì.”
“Cậu được đi làm lại rồi. Và chúng ta đã trở thành hầu gái chính thức.” Thiên Thiên rạng rỡ nói.
“Thật sao?” Mỹ Huệ vui mừng đứng dậy.
“Đúng vậy.” Thiên Thiên cũng đứng dậy theo.
Hai cô gái ôm nhau vui mừng la lớn. Mỹ Huệ lại cất đồ vào tủ rồi cùng Thiên Thiên ngồi vào bàn may. Hai người cùng nhau may hoa Huệ trắng thật đẹp bên ngực trái.
Sáng hôm sau.
Thiên Thiên và Mỹ Huệ bước vào phòng khách chính. Trên ghế sopha, Tống Vinh Hiển đang ngồi dựa vào ghế đọc báo, quản gia Kim đứng bên cạnh. Bên cạnh quản gia Kim còn có một người đàn ông, Mỹ Huệ trông người đó rất quen.
“Được rồi. Cô theo hầu gái Ly nhận công việc còn Trương Mỹ Huệ ở lại.” Quản gia Kim nhìn Thiên Thiên rồi lại nhìn Mỹ Huệ nói.
Sau khi Thiên Thiên đi khỏi. Mỹ Huệ đứng nghiêm không nhúc nhích. Cô sợ người đàn ông kia còn tức giận sẽ tiếp tục bóp cổ cô. Cả phòng khách trở nên im lặng, quản gia Kim cũng không nói gì, người đàn ông ngồi trên ghế kia cũng không chút động tĩnh. Một lát sau Mỹ Huệ mới dám mở lời:
“Quản gia Kim à! Nếu ông không có gì dặn dò thì tôi đi trước đây.”
Mỹ Huệ nhẹ nhàng quay người lại đi về phía cửa chính. Đi chưa được bốn bước thì một giọng nói vang lên:
“Mau chuẩn bị bữa sáng.”
Mỹ Huệ quay lại nhìn Tống Vinh Hiển.
“Tôi sao?” Mỹ Huệ chỉ tay vào mình. Cô thấy quản gia Kim có ý gật đầu.
Mỹ Huệ ngơ một chút. Việc chuẩn bị bữa sáng là công việc của người trong nhóm hầu gái bếp. Mỹ Huệ trong nhóm dọn dẹp, chuẩn bị bữa sáng làm gì. Mỹ Huệ tưởng Tống Vinh Hiển hiểu nhầm nên tươi cười giải thích:
“À ông chủ à! Hình như ông đã hiểu lầm gì đó rồi… Tôi…”
/85
|