Hầu Môn Độc Phi

Chương 42: bức cung

/210


Sau khi An Ninh cùng Thương Địch rời khỏi hoàng cung, nàng không quay về An Bình hầu phủ mà đi theo Thương Địch ở trong thành.

Trên xe ngựa, hai người rất ăn ý vẫn duy trì trầm mặc. Thương Địch lấy sổ sách vừa rồi cầm từ cửa hàng đi ra, cẩn thận lật xem.

Nghĩ đến khi nãy bọn họ cùng đi vào vài cửa hàng, An Ninh có chút suy nghĩ. Lúc này nàng vẫn còn cảm thấy kinh ngạc, đó đều là các cửa hàng nổi danh lừng lẫy trong kinh thành.

Bao gồm cửa hàng ngọc khí, tửu lâu, dược liệu, mà các cửa hàng này thậm chí ở địa phương khác của Đông Tần quốc còn có không ít chi nhánh.

Cho dù là ở kiếp trước, nàng cũng không biết chủ của các cửa hàng đó lại là Thương Địch.

Nàng lại càng không ngờ Thương Địch thế nhưng lại mang nàng đi kiểm tra cửa hàng. Nghĩ đến khi chưởng quầy nhìn nàng, trên mặt toát ra kinh ngạc, An Ninh nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng.

"Nguy hiểm bên cạnh ngươi cũng không ít." Xe ngựa đang yên tĩnh, đột nhiên thanh âm vững vàng của Thương Địch vang lên. Tầm mắt hắn vẫn như trước nhìn sổ sách, giống như người vừa mới mở miệng nói chuyện vốn không phải là hắn.

An Ninh giật mình, nháy mắt sáng tỏ ý tứ của hắn. Bằng khôn khéo của Thương Địch, ngày đó ở *tơ bông tiểu trúc, có lẽ cũng đã biết nàng ở An Bình hầu phủ là ở giữa đám sài lang ! Vừa rồi trong hoàng cung, Vũ Dương công chúa lại có ý đồ ám sát nàng, nguy hiểm của nàng quả nhiên không ít !

"An Ninh còn có thể ứng phó." An Ninh cúi mặt xuống, vẫn thật bình thản. Ở trước mặt Thương Địch, nàng không cần ngụy trang.

Cho dù có ngụy trang, chỉ sợ cũng không lừa được nam nhân khôn khéo này.

Thời gian qua, nàng không ngừng vì chính mình suy tính, khuếch trương lợi thế của nàng, nếu ngay cả khả năng ứng phó cũng không làm được, nàng lấy gì báo thù?

Tay lật xem sổ sách có dừng lại một chút, "Ngươi cần một hộ vệ bên người."

Hộ vệ bên người?

Còn không đợi An Ninh trả lời, thanh âm Thương Địch lại từ từ vang lên, "Ngày mai, ta phái một người hộ vệ cho ngươi."

An Ninh giật mình, Thương Địch muốn phái một hộ vệ bảo vệ nàng? Đây là tình huống gi?

Áp chế cảm giác kỳ quái trong lòng, An Ninh mở miệng nửa đùa nửa thật nói, "Thần vương điện hạ là muốn giám thị An Ninh sao?"

Thương Địch phút chốc tạm dừng động tác lật sổ sách, giương mắt nhìn về phía An Ninh, con ngươi thâm thúy khép lại, khóe miệng cương nghị tựa tiếu phi tiếu, cũng không có trả lời vấn đề của An Ninh, cứ như vậy nhìn nàng, không có lấy một cái chớp mắt.

Bị cặp mắt lợi hại kia nhìn chằm chằm, An Ninh có cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Nghĩ lại, đường đường là Thần vương, giám thị một thế gia tiểu thư như nàng làm gì?

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, đã đến đại môn của An Bình hầu phủ, An Ninh đang muốn mở cửa xuống xe, lại nghe thấy Thương Địch ở phía sau đột nhiên mở miệng, "Về sau, ngươi là chủ tử duy nhất của hắn!"

Hắn sẽ không giám thị nàng!

An Ninh động tác cứng đờ, "Vì sao?"

Thương Địch chỉ cười mà không nói, An Ninh có cảm giác chính mình không đợi được đáp án, bất đắc dĩ nhíu mày, xuống xe ngựa, hướng tới đại môn An Bình hầu phủ đi đến.

Vừa rồi đi theo Thương Địch tuần tra cửa hàng tốn không ít thời gian, lúc này mặt trời đã lặn. An Ninh tiến vào đại môn liền thấy An Lan Hinh đứng ở ngoài đại sảnh, nhìn thấy nàng vào cửa, trong mắt có một chút ghen tỵ chợt lóe rồi biến mất.

An Ninh xem ở trong mắt, nhưng không như thường lệ nở nụ cười đối với An Lan Hinh.

Đang muốn quay về Thính Vũ hiên của nàng, An Lan Hinh lại vội vàng chạy tới, nhào vào trong lòng nàng, khóc nức nở. An Ninh không khỏi nhíu nhíu mày, mới vừa rồi còn nhìn nàng không thân thiện, nhưng hiện tại lại khóc ở trong lòng nàng, An Lan Hinh này rốt cuộc muốn làm gì?

"Nhị tỷ , tướng quân hắn..."

Nghe được hai chữ tướng quân, An Ninh thân thể ngẩn ra, đem An Lan Hinh trong lòng kéo mạnh ra, nắm lấy hai vai của nàng, "Tướng quân hắn làm sao vậy?"

An Lan Hinh ngửa đầu nhìn An Ninh, "Nhị tỷ tỷ, tướng quân hắn trúng độc, sau khi tỷ ra khỏi cung, hắn liền té xỉu, nếu không phải tướng quân vì cứu tỷ, bị Vũ Dương công chúa kia cắt vào tay, hắn cũng sẽ không..."

Tay An Lan Hinh phút chốc căng thẳng, tựa hồ là đang áp chế ghen tỵ. Nàng biết, nàng mặc dù hận nhị tỷ có thể được tướng quân đối đãi đặc biệt, nhưng nàng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, hiện tại nàng vẫn chưa thể cùng nhị tỷ đối địch.

An Ninh trong lòng cả kinh, trúng độc? Làm sao có thể trúng độc?. "Thái y trong cung đâu?"

"Thái y trong cung làm không ra giải dược, Vũ Dương công chúa kia tâm ngoan thủ lạt, lại trên chủy thủ tẩm độc. Hoàng hậu nương nương phái người đi thiên lao bức nàng giao ra giải dược, nhưng nữ nhân kia vậy mà nói không có, sống chết cũng không chịu giao ra.

Phải làm sao bây giờ a?" An Lan Hinh khó nén lo lắng, vẫn khóc nức nở.

Mà lúc này, các nàng đều không có chú ý tới chỗ quẹo của hành lang gấp khúc, Dĩnh Thu giống như nghe được tin tức động trời, lập tức vội vàng xoay người hướng Cách viên chạy tới...

An Ninh đẩy mạnh An Lan Hinh ra, xoay người chạy ra ngoài An Bình hầu phủ. Vũ Dương công chúa đang có tâm tư gì, nàng có thể đoán ra vài phần, nhưng vô luận thế nào, nàng cũng phải lấy được giải dược!

Thiên lao không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện tiến vào. Đột nhiên, trong đầu hiện ra một khuôn mặt, trong lòng An Ninh có một chút hy vọng, hiện tại chỉ có hắn mới có thể giúp nàng !

Trên xe ngựa, trong không khí tràn ngập hương hoa lan nhẹ nhàng, Thương Địch không có tâm trí lật xem sổ sách. Trong đầu hiện ra bóng dáng của An Ninh, lại nghe được thanh âm dồn dập ở bên ngoài. Thương Địch nhíu mày, lập tức phân phó Đồng Tước xuống xe, mở cửa xe ra, quả nhiên nhìn thấy An Ninh đang thở hổn hển chạy về phía hắn.

"Mau mang ta đi thiên lao!" An Ninh bất chấp tất cả, hiện tại chỉ có Thương Địch mới có thể giúp nàng.

Con ngươi Thương Địch căng thẳng, săn sóc không có hỏi nhiều, đem nàng kéo lên xe ngựa, lập tức ra lệnh cho Đồng Tước đi thiên lao. Trên xe ngựa, khuôn mặt An Ninh trầm tĩnh, nhưng Thương Địch vẫn nhìn ra trong mắt nàng hàm chứa khẩn trương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại làm cho nàng vội vàng như thế?

Rất nhanh, hai người tới thiên lao, bởi vì có Thương Địch mà thuận lợi đi vào. Cai ngục cung kính đưa hai người tới nơi giam giữ Vũ Dương công chúa, sau đó liền lui ra ngoài. Bên trong nhà tù chỉ còn lại Thương Địch, An Ninh cùng Vũ Dương công chúa đang chật vật không chịu nổi nằm ở trên mặt đất.

Trong không khí, tràn ngập hương vị mục nát, Vũ Dương công chúa nhìn đến hai người, điên cuồng cười to ra tiếng, "Ngươi tới tìm ta là muốn giải dược? Bản công chúa đã sớm nói, căn bản không có giải dược, các ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Lần trước vì tra tấn một tiểu cung nữ, bản công chúa mới tẩm độc vào chủy thủ kia.

Đó là kỳ độc của Nam Chiếu quốc, chỉ cần dính vào một chút cũng có thể làm cho người ta hỗn loạn, bên trong thân thể giống như tâm vào băng hỏa, lúc lạnh, lúc nóng, ngay cả cuối cùng rốt cuộc là bị nóng chết hay bị lạnh chết cũng không biết đâu!"

An Ninh căng thẳng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi không phải thích tướng quân sao?"

"Ha ha... Thích, bản công chúa là thích tướng quân, nhưng như vậy thì thế nào? Hoàng đế của các ngươi sẽ không bỏ qua cho bản công chúa. Nếu như vậy, không bằng bản công chúa kéo hắn chôn cùng.

Đông Tần quốc không có Nam Cung tướng quân, các ngươi có trăm vạn tướng sĩ cũng không uy hiếp được Nam Chiếu quốc ta!" Vũ Dương công chúa mắt lộ ra hàn quang, nàng không quên, người nàng muốn giết vốn là An Ninh, vì sao một đao kia lại không đâm vào nàng ta?

"Ngươi muốn chết?" An Ninh nhíu mày, mạnh mẽ tiến đến chế trụ cằm Vũ Dương công chúa, bức nàng ta hé miệng, lập tức lưu loát quăng vào trong miệng nàng ta một viên tròn nhỏ, ép nàng ta nuốt xuống.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Vũ Dương công chúa phòng bị nhìn An Ninh.

Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, ý cười làm cho người ta rét run, "Ngươi không phải muốn chết sao? Ta thành toàn ngươi a! Bất quá, thứ ngươi vừa nuốt sẽ không để cho ngươi chết ngay lập tức."

"Ngươi có ý tứ gì?"

"Như vậy còn hỏi, đương nhiên là muốn cho ngươi nhận hết tra tấn mà chết!" An Ninh nhíu mày, nhìn Vũ Dương công chúa trên mặt thoáng hiện sợ hãi, trong lòng trồi lên một tia đắc ý, "Công chúa biết “độc điển” ghi mười đại kịch độc trong thiên hạ chứ?"

Sắc mặt Vũ Dương công chúa nhất thời xanh mét, “độc điển”? Nàng đương nhiên đã nghe nói đến. Đó là độc vương bí tàng, nghe nói trên đó ghi lại các loại độc vật, nhưng nhiều năm trước, bản duy nhất đã bị thiên hạ đệ nhất thần trộm lấy mất, sau đó không rõ tung tích.

An Ninh lại có thể biết “độc điển” ghi lại mười đại kịch độc trong thiên hạ, hay là…

Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng ta, khóe miệng An Ninh gợi lên một chút cười quỷ dị, "Không sai, “độc điển” đúng là nằm trong tay ta!"

"Ngươi..." trong mắt Vũ Dương công chúa hiện lên hoảng sợ, nếu “độc điển” ở trong tay An Ninh, vậy vật vừa rồi chính mình nuốt vào...

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của An Ninh, thân thể Vũ Dương công chúa run lên một trận, bị sợ hãi vây quanh, nhận hết tra tấn mà chết? Kia... sẽ là tra tấn như thế nào?

/210

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status