Hậu Tinh Thần Biến

Chương 360: Nhân vi địa gia tỏa (2)

/581


Có điều là, vì sao từ trước đến nay không người nào có thể đột phá qua được điểm nối tiếp đó vậy? Ngược lại thì Hồng Quân lại từ trong kinh nghiệm của Thiên Mông tìm ra được con đường thông này, hơn nữa cùng Huống Thiên Minh từ trong đó thuận lợi vượt qua?

Đương nhiên, không thể phủ nhận, tu vi của Hồng Quân hiện giờ cũng không kém, so với Thiên Tôn còn mạnh hơn một bậc, nhưng so với Đế Thích Thiên, vẫn còn có một khoảng cách, dù sao thời gian tu luyện của hắn, cùng với hiệu quả tính quyết định của Thiên đạo chi nhận đó, đều khiến cho hắn cùng với Đế Thích Thiên càng thêm chênh lệch.

Đây cũng chính là kết quả cổ lỗ sĩ mà bọn họ khăng khăng giữ lấy a, từ cổ chí kim, tương truyền qua nhiều thời đại, Thủy Quân ấy dùng hết lực lượng toàn thân có thể miễn cưỡng so với Thiên đạo đem Tu La giới cùng Thiên giới này ràng buộc, không ai có thể đột phá được ràng buộc của hắn để tiến vào không gian khác. Đây chính là nguyên nhân, lý do.

Hồng Quân tiếp nhận truyền thừa của Thiên Mông, tự nhiên cũng biết nhân vật Thủy Quân này, cùng truyền thuyết tương truyền đời đời này, cho nên, sau khi cùng Tần Vũ phân tích, hai người thu được một kết luận lạ thường.

Nói cách khác, lực ràng buộc này quả thực cường đại vô cùng, chính ngay cả Hồng Quân cũng cực kỳ gian nan khốn khổ gắng gượng lắm mới vượt qua được sự ràng buộc ấy, từ Nhân giới tới Tu La giới. Nhưng mà, cũng không phải nói rằng lực ràng buộc đó thì không có người nào có thể đột phá được.

Tại trong truyền thừa của Hồng Quân, trí nhớ Thiên Mông lưu lại cũng xác nhận việc này, nói cách khác, lực ràng buộc ấy từ từ suy yếu rồi biến mất. Theo thời gian trôi qua, chủ nhân có cái lực lượng kinh người đó sớm đã chết đi, cổ lực lượng này liền trở thành lực lượng vô danh, tuyệt nhiên không cách nào từ ngoại giới bổ sung vào được. Bởi vì, nó chỉ là lực lượng ký gửi, duy trì sự ổn định và cân bằng giữa Thiên giới và Tu La giới cùng với các giới khác.

Nhưng mà, chỉ có lực ký gửi không có lực lượng bổ sung, cho dù là rất cường đại, cũng chỉ có thể nhất định vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ hoàn toàn tiêu tán. Trăm triệu năm trôi qua, lực lượng này đã bị suy yếu đi nhiều lắm, thế cho nên ngay cả Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh đều có thể vượt qua được.

Mà cường giả của Tu La giới và Thiên giới từ trước đến nay vẫn luôn tuân thủ chỉ thị của tổ tiên, lực ràng buộc đó là tuyệt đối không thể động chạm đến, cũng không dám vượt qua nó, đây cũng là lý do vì sao trải qua rất nhiều năm như vậy mà không một ai dám thử nghiệm vượt qua khoảng không gian thông đạo đó, đây chính là mỗi một Thiên nhân và Tu La nhân tự tạo cho chính mình một tinh thần ràng buộc cường đại.

Mà ngay cả tu luyện cũng là như thế! Tần Vũ lộ vẻ tươi cười, nhìn Tát Hải, có lẽ trong không gian này, cũng chỉ có vị cường giả chín cánh này mới xứng đáng để mình xem trọng, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn có can đảm phá bỏ quy định cổ xưa, có can đảm khiêu chiến với mình.

Sắc mặt của Tát Hải rất khó nhìn, phi thường khó coi, những cao thủ Tu La tộc tại đây, không có một khuôn mặt nào dễ nhìn, bảy người Hàn Sinh gương mặt càng xấu xí hơn, mở miệng muốn bác lại, cũng không thể nào chen lời được... Bởi vì Tần Vũ nói những câu rất thực tế, rất có đạo lý, hơn nữa hết lần này tới lần khác đánh trúng vào nhược điểm của bọn họ.

“Tần huynh phi phàm, Tát Hải bội phục!” Trầm mặc hồi lâu, Tát Hải sắc mặt dần dần khôi phục bình tĩnh, trong đôi mắt lộ ra một vẻ hứng thú chân thành nhìn Tần Vũ, nhẹ giọng nói:

“Không ngờ Tát Hải ta truy tìm lý tưởng trăm triệu năm, bị người cười nhạo đủ trăm triệu năm, đến lúc này, lại gặp được tri kỷ như Tần huynh đây, chính gọi là người biết ta, Tần Vũ! Những năm gần đây, ta luôn suy nghĩ, thầm hỏi vì sao công pháp tổ tông chúng ta lưu lại nhất định cần phải tu luyện chứ? Chẳng lẽ nói công pháp của tổ tông truyền lại thì nhất định là con đường chính xác nhất để truy tìm Thiên đạo sao? Ta không tin!”

Trên mặt Tát Hải lộ ra ánh mắt tự tin, trong mắt lóe ra quang mang sáng rực, lớn tiếng nói:

“Ta không tin công pháp bọn họ lưu lại đây là công pháp duy nhất để truy tìm Thiên đạo, nếu không, những năm gần đây, vì sao chưa từng có người nào có thể thành tựu Thiên đạo chứ? Cho dù các lão tổ tông cũng không có người thành tựu Thiên đạo, cuối cùng vẫn là cùng Thủy Quân cùng nhau diệt vong! Đế Thích Thiên, chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng năng lực của Thiên đạo chi nhận, nắm giữ lực thiên phạt mà thôi! Cho nên, ta từ khoảnh khắc khởi đầu, đã phát thệ phải sáng lập công pháp thuộc về chính mình, bởi vì ta biết, đây là số mệnh của ta, con đường đi của ta!”

Đám người Tần Vũ thật ra chẳng biết bộ phận Thiên đạo chi nhận đó của Đế Thích Thiên có được chính là năng lực nắm giữ lấy lực thiên phạt, lần trước cùng Đế Thích Thiên đại chiến, cũng không thấy hắn đem ra sử dụng. Nghĩ tới đây, Tần Vũ trong lòng chấn động, thì ra Đế Thích Thiên trong lúc cùng mình đánh nhau cũng không có sử dụng toàn lực, lực lượng của Thiên đạo chi nhận, hắn vốn không có thực sự phát huy phát ra.

Nếu như thế, khả năng Đế Thích Thiên bị thương tổn sẽ không quá lớn.

Chẳng lẽ là... trong lòng Tần Vũ cảm thấy hơi có chút phát lạnh, tâm cơ của Đế Thích Thiên thật là đáng sợ, có lẽ ngay từ đầu, hắn đã nghĩ tới không muốn cùng mình phân ra cao thấp, chỉ bất quá là lợi dụng lực lượng của chính mình cùng kết hợp với lực lượng của hắn, chỉ để hủy diệt đại trận hộ thành của Tu La thành kia mà thôi.

Trong đó, khẳng định có suy nghĩ muốn thăm dò bên trong con người của Tần Vũ, dù sao hôm nay hoàn toàn lĩnh ngộ được tự nhiên chi đạo, Tần Vũ gần như tìm ra ngưỡng cửa của Thiên đạo hơn nữa bản thân Tinh thần quyết đã tiếp nối được với dòng xoáy của Lục đạo Luân Hồi, cho dù là Đế Thích Thiên dùng toàn lực ứng phó, muốn thắng được Tần Vũ, e rằng cũng sẽ rất gian nan.

Tần Vũ vừa suy tư về tình cảnh lúc Đế Thích Thiên cùng chính mình chiến đấu, vừa nghe lời nói của Tát Hải, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:

“Mà ta, hôm nay cũng đã sáng tạo ra không gian của mình, tuy rằng trong đó không có bất cứ dấu hiệu tính mạng nào tồn tại, nhưng theo ta nghĩ, chỉ cần ta kiên trì tu luyện không ngừng thêm nữa, sau này nhất định có thể thành tựu Thiên đạo!”

Tâm tình của đám người Hàn Sinh rất phức tạp, Tát Hải, tại trong Tu La giới, sợ rằng đã là cao thủ thâm niên kỳ cựu nhất, trừ phi những cao thủ trước kia đã cùng Thủy Quân đồng quy vu tận một lần nữa sống lại, hoặc là các lão gia hỏa thời đại ấy may mắn còn sót lại đến nay, nếu không, trong Tu La giới hiện nay, cũng khó mà tìm được một người có thể có thâm niên sánh được với Tát Hải a.

Đến tận lúc này, Hàn Sinh cùng đám người Hắc Thiên mới hiểu được nguyên nhân tới nay Tát Hải không hề tu luyện công pháp của Tu La tộc, tình nguyện buông bỏ không tranh giành làm hoàng giả của Tu La tộc, chỉ muốn tự mình sáng lập công pháp, tu luyện công quyết của chính mình. Mặc dù trong đó có một phần do con người Tát Hải tâm cao khí ngạo, nhưng là, vẻn vẹn chỉ dựa vào ý niệm không phục tùng trong đầu cùng lòng can đảm của hắn dám nghi ngờ tư tưởng của tiền nhân cũng rất xứng đáng để bọn họ kính trọng a.

Nói đến đây, lúc này đã không có lý do để tiếp tục chiến đấu nữa, trong lòng Tát Hải đối với Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh thèm thuồng vô cùng, nhưng là Tần Vũ nói một hồi cũng bị ông dẫn tới làm tri kỷ, quan trọng hơn chính là, nhân vật có được kiến thức như thế, có thể là người bình thường sao?

Tát Hải ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, khẽ cười nói:

“Tần huynh không phải người của Tu La tộc ta sao? Vậy Tát Hải xin hỏi một câu, Tần huynh đến Tu La giới ta rốt cục là vì cái gì đây? Ta nghĩ rằng huynh đối với chí bảo Thiên đạo chi nhận của Thánh địa Tu La tộc không có dòm ngó nó chứ?”

Tần Vũ gật gật đầu, cười đáp:

“Tát Hải huynh cũng là đoán đúng rồi, Tần mỗ từ Thiên giới vượt qua Thiên Khanh, hao công phí sức khổ cực đi tới Tu La giới, đơn giản chính là vì Tu La tộc chí bảo kia. Lúc trước bị Thiên Mông kiên cường chia làm ba bộ phận một trong số đó đúng là bộ phận Thiên đạo chi nhận, không nói gạt huynh, tu vi của Tần mỗ hôm nay đã đạt tới bình cảnh, lần nữa tiến một bước đó là cánh cửa của Thiên đạo, chỉ là, muốn bước vào cửa Thiên đạo, không chỉ cần yếu phải có cố gắng, mà còn phải gặp kỳ ngộ cùng vận khí!”

“Mà Tần mỗ cũng không thiếu cố gắng, cho nên, mục đích của chuyến đi này chính là Tu La tộc chí bảo ấy, Thiên đạo chi nhận, Tần mỗ cũng muốn từ trong đó nhận được sự dẫn dắt, để tìm được một con đường Thiên đạo thuộc về chính mình a!”

Tát Hải cười hắc hắc, trên mặt lộ ra thần sắc như nhau, cảm xúc nói:

“Thiên đạo huyền ảo như có như không, không giống chúng ta tu luyện, thường ngày tu luyện, tuy rằng muốn tu luyện cảnh giới tâm tình, nhưng dù sao tồn tại cũng là có thể cảm nhận được. Chính là, Thiên đạo đây sao? Đó là dứt khoát nhìn cũng nhìn không tới, sờ cũng sờ không được, càng là sự tồn tại không cách nào cảm nhận được, có thể thông qua Thiên đạo chi nhận kia nghiên cứu lĩnh ngộ một phen, tất nhiên là đối với chúng ta có rất nhiều lợi ích, cho dù không cách nào từ trong đó nhận được sự dẫn dắt, cũng có thể làm cho tu vi của chúng ta tinh tiến thêm một tầng! Chỉ có điều, Tần huynh thân thuộc về Thiên nhân nhất tộc, Tu La tộc ta từ khi Thiên Mông cùng Đế Thích Thiên tách rời ra, thì từ đó cùng Thiên nhân tộc thế không đội trời chung, hôm nay Tần huynh tới đây... Quả thực khiến cho trong lòng Tát Hải ta mâu thuẫn a! Không bằng như vậy, Tần huynh lập tức dẫn thủ hạ rời khỏi Tu La giới, Tát Hải cam đoan các ngươi trên đường an toàn về thẳng đến Thiên giới. Mà Tát Hải nếu như có thể nhận lấy được Thiên đạo chi nhận đó, chắc chắn sẽ mau chóng tới Thiên giới, cùng Tần huynh chung nhau chia sẻ bí mật trong chí bảo đó, như thế nào?”

Tần Vũ cười, rất dứt khoát cự tuyệt nói:

“Hảo ý của Tát Hải huynh Tần mỗ tâm lĩnh a, chỉ là, Tần mỗ đi tới Tu La giới còn có một mục đích khác, đó là tiện thể tìm kiếm mấy vị thân nhân thất lạc, hôm nay đã tìm được một vị rồi, nhưng còn có rất nhiều thân nhân vẫn chưa tìm được, cho nên, Tần mỗ còn muốn dừng lại tại trong Tu La giới một đoạn thời gian, mong rằng được Tát Hải huynh châm chước bao dung hơn nhiều mới phải a!”

Tát Hải mắt hơi nheo lại, một đạo tinh quang chiếu thẳng vào trên mặt Tần Vũ, kim quang trong mắt Tần Vũ lóe ra, ngược lại cũng không yếu thế chút nào nhìn chằm chằm vào Tát Hải, ánh mắt của hai người gặp nhau tại giữa không trung, từng tia lửa xẹt ra, quả là kinh khủng, chỗ tia mắt giao nhau đó, vậy mà ngay cả không gian đều sinh ra chấn động kịch liệt, có thể thấy được cảnh giới tu vi của hai người đã cao thâm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Tát Hải hừ lạnh một tiếng, không gian chung quanh thân thể Tần Vũ tức thì vỡ tan ra. Từng đạo từng đạo quang mang đen sẫm từ giữa không trung lóe lên, giống như là quái thú lộ ra răng nanh dữ tợn, chỉ muốn đối phó với Tần Vũ như Huống Thiên Minh vừa rồi, đột ngột đem ông giam vào trong không gian của Tát Hải.

Có điều là, Tần Vũ đâu phải là Huống Thiên Minh? Ở kiếp trước Tinh thần quyết tiếp nối với không gian cưỡng hồ, cuối cùng phát triển thành Tần Mông không gian, có thể nói, đối với lĩnh ngộ về không gian, Tần Vũ tại Thiên giới và Tu La giới dám chắc nói đứng thứ hai, tuyệt đối không ai dám nói thứ nhất.

Chẳng qua là, đến hôm nay Tần Vũ cũng không có hiển lộ ra năng lực trên phương diện này, người của Thiên giới và Tu La giới cũng không biết mà thôi. Cũng chính vỉ thế, Tát Hải mới có thể nghĩ đến dùng không gian của mình để ám toán ông.

Mắt thấy một đạo hắc quang mãnh liệt cực kỳ trong nháy mắt nuốt mất Tần Vũ, trên mặt Tát Hải lộ ra vẻ tươi cười. Mặc dù tri kỷ Tần Vũ này có thể sánh ngang với hắn, nhưng đối với Tát Hải loại cường giả sống trăm triệu năm thời gian này, tri kỷ lại có thể đại biểu cái gì? Cảm ngộ của nhân sinh, Tát Hải sớm đã nhìn thấu cực kỳ thông suốt, nếu như có thể có lợi cho chính mình, cho dù là tri kỷ, cũng không thể làm gì khác hơn là dùng đến sự tàn sát!

Hồng Quân sắc mặt bình tĩnh nhìn vị trí chỗ Tần Vũ đứng, nơi đây lúc này đã là một mảnh hắc quang lượn lờ, ngay cả thần thức của hắn cũng không cách nào đột phá trở ngại do công pháp đặc thù của Tát Hải tạo thành, để dò xét đến tình hình của Tần Vũ hiện giờ.

“Ha ha... Huống Thiên Minh, Tần Vũ đã bị ta vây khốn, ngươi rốt cuộc giao ra Thiên đạo chi nhận cho ta hay không? Nếu như không giao, hắc hắc, ngươi sẽ cùng một kết quả như Tần Vũ vậy. Tin rằng ngươi cũng vừa mới cảm nhận được cái hương vị u ám thê lương trong không gian của ta rồi chứ? Nói cho ngươi biết, đây là không gian do ta sáng tạo ra, ở trong đó, ta là Thiên không cái gì không thể làm được!”

Huống Thiên Minh khịt khịt mũi, cười lạnh một tiếng, châm biếm nói:

“Nếu như nói đến không gian, ngươi quả thật chân chính đúng là học giả sơ đẳng từ đầu đến đuôi, há có thể so sánh cùng Tần bá phụ? Hừ, chỉ bằng cái không gian rách nát mục rữa của ngươi đó muốn đem Tần bá phụ giam lại, ta là người đầu tiên không tin!”

Lãnh Diễm Phỉ ở một bên gương mặt đẹp giá lạnh, lạnh lùng tán đồng nói:

“Thiên Minh nói không sai, ta cũng không tin Tần bá phụ có thể bị ngươi vây khốn!” Hay a, mới không bao lâu, nàng vậy mà đã theo như Huống Thiên Minh cùng nhau xưng hô Tần Vũ bá phụ a, Hồng Quân nghe được buồn cười, Hì Hì cười ra tiếng, tình cảm của hai người này ấm áp tiến triển không khỏi quá nhanh a.

Hắn lúc này bật cười không lo lắng gì, nhất thời khiến cho bầu không khí khẩn trương giữa mọi người tiêu tán đi rất nhiều, mà ngay cả hắn cũng không lo lắng gì, Huống Thiên Minh bọn họ làm sao phải lo lắng? Tần Vũ vốn đúng là cao thủ dùng không gian, cho dù ông bị Tát Hải vây khốn, cũng chỉ là chuyện phá vỡ trong nháy mắt mà thôi.

Mọi người đang nghĩ ngợi, Tát Hải một bên đang đắc ý cười lớn đã sững sờ đứng lặng tại chỗ, há hốc mồm, giống như gặp quỷ, không thể tưởng tượng được nhìn Tần Vũ nét mặt tươi cười chậm rãi từ trong cái khe không gian của hắn đi ra.


/581

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status