Cho dù có một ngày bị tổn thương, nhưng chỉ cần nhớ đến thời khắc này, cô cũng sẽ cố hết sức mà tha thứ.
.
Nhan Bác bị cảm, giọng khản đặc, uống thuốc cũng không thấy có chuyển biến.
Tô Cẩn không biết đã nghe được một bài thuốc dân gian ở đâu, nói uống trà kiều mạch sẽ chữa khỏi ho. Cô liền nhờ mẹ gửi cho một bao lớn, rồi mang ra ngoài cổng ký túc, phơi suốt mấy ngày liền.
Nhan Bác cười chế giễu: “Đây chỉ là phương thuốc của mấy lang băm thôi, thế mà em cũng tin.”
Tô Cẩn nói với vẻ không phục: “Ai bảo thế, em đã vào thư viện nghiên cứu rồi, đó là phương pháp chữa bệnh thời xưa của người Trung Quốc, rất hiệu nghiệm. Em muốn thửxem sao. Mặc dù hơi đắng, nhưng em có cách làm nó không đắng nữa.”
Phương pháp của cô chính là cho thêm rất nhiều các phụ gia, ví dụ như nửa túi sữa tươi, vài miếng sơn trà, hoa cúc và một ít đường trắng... Nhan Bác hoài nghi, liệu trà kiều mạch có chữa được ho thật không? Sau khi cô đem pha trộn tạp phế lù thế này, liệu còn được mấy phần công hiệu?
Nhưng Tô Cẩn lại rất hứng thú với cái khoản này. Cô pha chế hỗn tạp đủ thứ trên đời cùng với trà kiều mạch, toàn là phương pháp sáng tạo đặc biệt cả.
Bệnh tình của Nhan Bác, trước những nỗ lực sáng tạo của Tô Cẩn, cũng có chuyển biến tích cực.
Tô Cẩn đắc ý nói: “Đấy, anh thấy chưa, em nói có sai đâu! Còn coi thường cách của người ta!” Cô vẫn không chịu tha. “Phải cảm ơn em thế nào đây? Nói nhanh!”
“Em nói xem anh phải cảm ơn em thế nào đây?” Nhan Bác làm ra vẻ bất lực, nhẹ nhàng kéo cô lại, không để cô tiếp tục lấn át.
Tô Cẩn sớm đã có chuẩn bị, chỉ đợi anh nói ra câu này. Cô kéo tay Nhan Bác, cười hãnh diện. “Là anh bảo em nói đấy nhé... Em thấy, tự tay mình làm để có cơm no áo ấm thật thú vị. Nhưng em cũng biết, trình độ nấu nướng của mình vẫn còn kém lắm, đương nhiên nếu có ai đó nhắc nhở em kịp thời thì tốt...”
Nhan Bác nhìn vẻ tiểu nhân đắc chí của cô, không nhịn được cười: “Cô quản lý ký túc bên em không để ý việc bọn em nấu nướng trong ký túc à? Để cho em tự do làm loạn thế sao?”
“Tất nhiên là... làm bí mật rồi...” Mắt cô ánh lên vẻ tinh ranh.
Nhan Bác nắm tay cô, nét mặt thoáng cười.
Tô Cẩn cười có chút gượng gạo, muốn rút tay về, nhưng lại thấy anh không có ý muốn bỏ ra. Một làn gió nhẹ thổi qua làm hai má cô hơi ửng hồng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô, rồi mu bàn tay, cảm giác ngưa ngứa, như thể muốn chui vào trong bụng cô.
“Hắt xì!” Một cái gì đó dài dài tung bay, dính lên đầu mũi Tô Cẩn, cô hắt hơi thật không đúng lúc chút nào.
Nhan Bác mỉm cười, nắm chặt tay cô, áp vào ngực mình, không khí tràn ngập niềm hạnh phúc.
.
Tô Cẩn “mất tích” mấy hôm liền, thần thần bí bí, chẳng biết đang nghiên cứu cái gì.
Nhan Bác không kìm được gọi điện cho cô: “Gần đây em bận rộn gì thế?”
Cô chỉ cười: “Tạm thời giữ bí mật, mấy hôm nữa anh sẽ biết ngay thôi.”
.
Một tối, Nhan Bác chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại giục cuống quýt của cô.
“Mau xuống dưới đi, năm phút nhé! Không, chỉ hai phút thôi.”
Tô Cẩn đứng trước cổng ký túc xá nam, lo lắng ngó vào bên trong với ánh mắt kỳ vọng.
Anh ở tầng ba, tổng cộng có bốn mươi sáu bậc cầu thang, nếu chạy nhanh thì hai phút may ra mới kịp. Nhưng sau tận năm phút hai mươi bảy giây, anh mới xuất hiện trước mặt cô.
Cô có vẻ hơi giận dỗi, hai tay để đằng sau, mặt xị ra:“Chậm chết đi được.”
“Em thử leo xuống giường, mặc quần áo, rồi lại chạy từ tầng ba xuống xem mất bao nhiêu phút?” Anh vừa ho nhè nhẹ vừa nói.
Tô Cẩn cảm thấy đuối lý, hậm hực đưa hai tay chắp sau lưng ra trước, giơ ra một cặp lồng nhôm, chau mày nói: “Sao anh vẫn còn ho thế? Cái này, tí nữa ăn hết đi nhé.”
“Này, cậu đang ở ngoài kia, mau vào đi, sắp đóng cửa rồi đấy!” Cô quản lý ký túc đứng ở cửa rầy la.
Tô Cẩn vội vàng trao cặp lồng vào tay anh, rồi nhanh chóng kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất.
.
Sau khi quay vào ký túc, Nhan Bác bị các bạn cùng phòng trêu không ngớt. “Không ngờ Tô Cẩn nhà cậu cũng là một người vợ đảm đang đấy nhỉ?!”
Đúng lúc đó, cô gọi đến. “Đã nếm thử chưa?”
“Vẫn chưa, anh sẽ thử ngay.” Nhan Bác múc ở trong cặp lồng ra một thìa giống như cháo, đưa lên miệng nếm thử, thấy trơn trơn, mềm mềm, hỏi: “Là cái gì thế?”
“Canh trứng sữa đấy, có ngon không?” Mặc dù cô đã nhờ các bạn ở ký túc nếm thử vô số lần rồi nhưng vẫn chưa tự tin, không biết anh có thích không.
Nhan Bác lại múc một thìa nữa, đưa lên miệng, vừa ăn vừa trả lời: “Ừ, ngon lắm.”
Lúc này, Tô Cẩn mới thấy yên tâm. “Tiếc là hai thứ đó em đều không được đụng vào.”
Những hương vị mà anh đang thưởng thức đó, cô lại không được biết nó thế nào. Sau này hai người sống với nhau anh sẽ chiều cô mà không uống sữa, không ăn trứng nữa.
Vì vậy Tô Cẩn mới đặc biệt trộn hai thứ đó với nhau đểanh thay cô thưởng thức hương vị của nó.
Nhan Bác tất nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, anh liền nói rất chậm, từng từ từng từ một: “Trứng gà có vị tanh tanh, chát chát, nhưng vị thơm ngọt tinh khiết của sữa không những át được đi, mà còn làm cho nó thêm phần mềm mại và mịn màng hơn...”
“Thế vị của nó giống cái gì?”
Nhan Bác cười cười đầy ẩn ý: “Vị giống như lúc em hôn anh ấy.”
Tô Cẩn im bặt không nói được gì, hồi lâu mới thì thầm:“Xấu hổ quá!”
Lẽ nào da mặt của anh lại dày nhanh thế? Không biết bắt đầu từ khi nào, đôi lúc anh còn biết nói đùa, không còn quá nghiêm túc nữa, làm cô không biết đường nào mà xoay xở? Nhưng tại sao cô lại thấy rất vui, hạnh phúc và thỏa mãn vô cùng?
Cho dù có một ngày bị tổn thương, nhưng chỉ cần nhớ đến thời khắc này, cô cũng sẽ cố hết sức mà tha thứ.
.
Nhan Bác bị cảm, giọng khản đặc, uống thuốc cũng không thấy có chuyển biến.
Tô Cẩn không biết đã nghe được một bài thuốc dân gian ở đâu, nói uống trà kiều mạch sẽ chữa khỏi ho. Cô liền nhờ mẹ gửi cho một bao lớn, rồi mang ra ngoài cổng ký túc, phơi suốt mấy ngày liền.
Nhan Bác cười chế giễu: “Đây chỉ là phương thuốc của mấy lang băm thôi, thế mà em cũng tin.”
Tô Cẩn nói với vẻ không phục: “Ai bảo thế, em đã vào thư viện nghiên cứu rồi, đó là phương pháp chữa bệnh thời xưa của người Trung Quốc, rất hiệu nghiệm. Em muốn thửxem sao. Mặc dù hơi đắng, nhưng em có cách làm nó không đắng nữa.”
Phương pháp của cô chính là cho thêm rất nhiều các phụ gia, ví dụ như nửa túi sữa tươi, vài miếng sơn trà, hoa cúc và một ít đường trắng... Nhan Bác hoài nghi, liệu trà kiều mạch có chữa được ho thật không? Sau khi cô đem pha trộn tạp phế lù thế này, liệu còn được mấy phần công hiệu?
Nhưng Tô Cẩn lại rất hứng thú với cái khoản này. Cô pha chế hỗn tạp đủ thứ trên đời cùng với trà kiều mạch, toàn là phương pháp sáng tạo đặc biệt cả.
Bệnh tình của Nhan Bác, trước những nỗ lực sáng tạo của Tô Cẩn, cũng có chuyển biến tích cực.
Tô Cẩn đắc ý nói: “Đấy, anh thấy chưa, em nói có sai đâu! Còn coi thường cách của người ta!” Cô vẫn không chịu tha. “Phải cảm ơn em thế nào đây? Nói nhanh!”
“Em nói xem anh phải cảm ơn em thế nào đây?” Nhan Bác làm ra vẻ bất lực, nhẹ nhàng kéo cô lại, không để cô tiếp tục lấn át.
Tô Cẩn sớm đã có chuẩn bị, chỉ đợi anh nói ra câu này. Cô kéo tay Nhan Bác, cười hãnh diện. “Là anh bảo em nói đấy nhé... Em thấy, tự tay mình làm để có cơm no áo ấm thật thú vị. Nhưng em cũng biết, trình độ nấu nướng của mình vẫn còn kém lắm, đương nhiên nếu có ai đó nhắc nhở em kịp thời thì tốt...”
Nhan Bác nhìn vẻ tiểu nhân đắc chí của cô, không nhịn được cười: “Cô quản lý ký túc bên em không để ý việc bọn em nấu nướng trong ký túc à? Để cho em tự do làm loạn thế sao?”
“Tất nhiên là... làm bí mật rồi...” Mắt cô ánh lên vẻ tinh ranh.
Nhan Bác nắm tay cô, nét mặt thoáng cười.
Tô Cẩn cười có chút gượng gạo, muốn rút tay về, nhưng lại thấy anh không có ý muốn bỏ ra. Một làn gió nhẹ thổi qua làm hai má cô hơi ửng hồng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô, rồi mu bàn tay, cảm giác ngưa ngứa, như thể muốn chui vào trong bụng cô.
“Hắt xì!” Một cái gì đó dài dài tung bay, dính lên đầu mũi Tô Cẩn, cô hắt hơi thật không đúng lúc chút nào.
Nhan Bác mỉm cười, nắm chặt tay cô, áp vào ngực mình, không khí tràn ngập niềm hạnh phúc.
.
Tô Cẩn “mất tích” mấy hôm liền, thần thần bí bí, chẳng biết đang nghiên cứu cái gì.
Nhan Bác không kìm được gọi điện cho cô: “Gần đây em bận rộn gì thế?”
Cô chỉ cười: “Tạm thời giữ bí mật, mấy hôm nữa anh sẽ biết ngay thôi.”
.
Một tối, Nhan Bác chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại giục cuống quýt của cô.
“Mau xuống dưới đi, năm phút nhé! Không, chỉ hai phút thôi.”
Tô Cẩn đứng trước cổng ký túc xá nam, lo lắng ngó vào bên trong với ánh mắt kỳ vọng.
Anh ở tầng ba, tổng cộng có bốn mươi sáu bậc cầu thang, nếu chạy nhanh thì hai phút may ra mới kịp. Nhưng sau tận năm phút hai mươi bảy giây, anh mới xuất hiện trước mặt cô.
Cô có vẻ hơi giận dỗi, hai tay để đằng sau, mặt xị ra:“Chậm chết đi được.”
“Em thử leo xuống giường, mặc quần áo, rồi lại chạy từ tầng ba xuống xem mất bao nhiêu phút?” Anh vừa ho nhè nhẹ vừa nói.
Tô Cẩn cảm thấy đuối lý, hậm hực đưa hai tay chắp sau lưng ra trước, giơ ra một cặp lồng nhôm, chau mày nói: “Sao anh vẫn còn ho thế? Cái này, tí nữa ăn hết đi nhé.”
“Này, cậu đang ở ngoài kia, mau vào đi, sắp đóng cửa rồi đấy!” Cô quản lý ký túc đứng ở cửa rầy la.
Tô Cẩn vội vàng trao cặp lồng vào tay anh, rồi nhanh chóng kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất.
.
Sau khi quay vào ký túc, Nhan Bác bị các bạn cùng phòng trêu không ngớt. “Không ngờ Tô Cẩn nhà cậu cũng là một người vợ đảm đang đấy nhỉ?!”
Đúng lúc đó, cô gọi đến. “Đã nếm thử chưa?”
“Vẫn chưa, anh sẽ thử ngay.” Nhan Bác múc ở trong cặp lồng ra một thìa giống như cháo, đưa lên miệng nếm thử, thấy trơn trơn, mềm mềm, hỏi: “Là cái gì thế?”
“Canh trứng sữa đấy, có ngon không?” Mặc dù cô đã nhờ các bạn ở ký túc nếm thử vô số lần rồi nhưng vẫn chưa tự tin, không biết anh có thích không.
Nhan Bác lại múc một thìa nữa, đưa lên miệng, vừa ăn vừa trả lời: “Ừ, ngon lắm.”
Lúc này, Tô Cẩn mới thấy yên tâm. “Tiếc là hai thứ đó em đều không được đụng vào.”
Những hương vị mà anh đang thưởng thức đó, cô lại không được biết nó thế nào. Sau này hai người sống với nhau anh sẽ chiều cô mà không uống sữa, không ăn trứng nữa.
Vì vậy Tô Cẩn mới đặc biệt trộn hai thứ đó với nhau đểanh thay cô thưởng thức hương vị của nó.
Nhan Bác tất nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, anh liền nói rất chậm, từng từ từng từ một: “Trứng gà có vị tanh tanh, chát chát, nhưng vị thơm ngọt tinh khiết của sữa không những át được đi, mà còn làm cho nó thêm phần mềm mại và mịn màng hơn...”
“Thế vị của nó giống cái gì?”
Nhan Bác cười cười đầy ẩn ý: “Vị giống như lúc em hôn anh ấy.”
Tô Cẩn im bặt không nói được gì, hồi lâu mới thì thầm:“Xấu hổ quá!”
Lẽ nào da mặt của anh lại dày nhanh thế? Không biết bắt đầu từ khi nào, đôi lúc anh còn biết nói đùa, không còn quá nghiêm túc nữa, làm cô không biết đường nào mà xoay xở? Nhưng tại sao cô lại thấy rất vui, hạnh phúc và thỏa mãn vô cùng?
Cho dù có một ngày bị tổn thương, nhưng chỉ cần nhớ đến thời khắc này, cô cũng sẽ cố hết sức mà tha thứ.
/46
|