Uống không nhiều lắm nhưng không hiểu sao đầu đau kinh khủng, từng cơn, từng cơn không ngớt, cũng may là đã quá quen rồi.
Từ nhà hàng đi ra, một đám người đang cao hứng ngút trời, sống chết cũng không muốn tản ra, nhất mực kêu gào đòi tìm chỗ khác chơi tiếp, cho nên đành phải dắt họ đi vào quán karaoke gần đấy.
Rõ ràng người thăng chức là tôi, nhưng dường như bọn họ còn vui mừng hơn tôi nữa.
Còn tôi? Có vui mừng không? Ai mà để ý chứ!
Ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt mọi người trong hành lang, sắc màu sặc sỡ kỳ quái. Người bước vào, kẻ bước ra, tất cả đều là hư ảo.
Thì ra khi bạn nhớ một người, nhớ đến một mức độ nhất định, sẽ xuất hiện ảo giác. Nếu không, sao tôi có thể nhìn thấy cô ấy?...
Người phục vụ bưng trên tay chiếc khay, đẩy cửa bước vào phòng. Có lẽ là hai giây, cũng có thể là ba giây, tôi đã nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy cầm micro, đứng ở trong phòng, dường như cách ly với sự huyên náo thông thường, hát bài hát mà không hề bị sự náo nhiệt của người khác quấy rầy, yên lặng và hờ hững.
Khi cánh cửa một lần nữa khép lại, liền nghe thấy có tiếng người gọi tôi: “Nhan Kiểm, ở bên này!”
Tôi như bừng tỉnh, nhưng không sao bước đi được. “Mọi người vào trước đi, tôi hút điếu thuốc đã.”
Phòng hát ở đây cách âm không tốt, đứng bên ngoài, có thể nghe rõ những âm thanh ồn ào bên trong. Nhưng dần dần, tất cả đã bị tiếng hát dịu dàng và mềm mại của cô ấy át đi.
Sáu năm qua, đây là lần đầu tiên được nghe thấy giọng của cô ấy. Giọng cô ấy không đặc biệt nhưng rất trong sáng, tôi có thể dễ dàng phân biệt được giữa đám đông cho dù trong giọng nói của cô ấy bây giờ đã chất chứa nhiều những thăng trầm trong cuộc sống mà tôi không biết rõ. Bởi cô ấy đã từng nói với tôi rất nhiều.
Nghĩ rằng thời gian có thể
Giống như bãi biển và thủy triều
Xóa đi dấu vết trong ký ức
Chúng ta nếu chưa từng phân ly
Anh sẽ không phát hiện thấy
Cuối cùng trở lại chốn xưa vẫn là yêu em nhất
Em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này
Khiến trái tim anh tan nát nhưng lại say mê vô cùng
Cho dù thế giới có đảo điên
Dù tuyệt vọng cũng vẫn can đảm mỉm cười
Em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này
Mới khiến anh đến giờ còn nhớ
Đã từng yêu một người như thế
Là một điều hạnh phúc biết bao.
Khi ký ức một lần nữa dội về, tôi bỗng cảm thấy mình như kiệt sức.
Tô Cẩn, Tô Cẩn… Khi bặm môi phát ra hai từ đó, đầu đã đau lại càng đau.
Cô ấy đã từng rất tự hào nói với tôi: “Tên của em nghe rất hay đúng không? Rất tiêu biểu cho phong cách của Giang Nam. Là bố em đã mất cả tháng trời nghiên cứu trong bệnh viện mới tìm ra đó. Ý nghĩa là một viên ngọc quý.”
Những lời nói trong sáng, vẻ mặt rạng rỡ đó, tôi chỉ có thể tìm thấy trong hồi ức.
Cô ấy vẫn luôn cười như thế, từng chút, từng chút dựa sát vào người tôi, nắm lấy tay tôi, khiến tôi không thể rời xa.
Thỉnh thoảng, có lúc cô ấy cũng làm những điều sai trái, nhưng không bao giờ tôi nỡ trách mắng, cũng giống như năm đó, cô ấy không cẩn thận đã xóa mất bài luận văn còn một ngày nữa phải nộp của tôi trong USB.
Cô ấy vừa khóc vừa hỏi: “Phải làm sao đây? Không kịp nữa phải không?”
Tôi chau mày nói: “Em về trước đi, để anh xử lý!”
Nhưng cô ấy vẫn cứng đầu nhìn tôi, nói: “Em không về. Dù có muộn thế nào em cũng ở bên cạnh anh. Cho dù không giúp được gì, em cũng sẽ ở bên anh.”
Quả nhiên hôm đó cô ấy chẳng làm gì, chỉ ngồi ở thư viện tìm thông tin và tư liệu, một bước cũng không rời khỏi tôi.
Trong phòng máy, cô ấy chuyển chiếc ghế sang ngồi cạnh tôi, nhìn tôi gõ từng chữ, từng chữ một, một lời cũng không nói.
Đợi tôi đánh xong toàn bộ, cô ấy mới kéo tay tôi, nắm chặt rồi cười nói: “Em biết là anh sẽ làm được mà!”
Cô ấy lúc nào cũng tin tưởng tôi như thế, nhưng thật sự tôi không giống như cô ấy tưởng tượng, tin tưởng vào chính mình.
.
Tôi vẫn nhớ chuyện cách hôm sinh nhật tôi vài ngày. Cô ấy giấu tôi ra ngoài phát tờ rơi, ngày nào cũng đi đi về về mất hai tiếng, đứng trên đường mất năm, sáu tiếng, có khi còn lâu hơn, chỉ vì muốn có tiền mua cho tôi một chiếc đồng hồ đeo tay để tôi kịp đi phỏng vấn.
Đến ngày thứ tư thì cô ấy không thể tiếp tục được nữa, vì không chịu được nên đã ốm. Tôi đưa cô ấy đi viện truyền nước, nhưng cô ấy vẫn cứ nhấp nhổm không yên.
Tôi hỏi: “Sao thế?”
Ánh mắt cô ấy có vẻ tránh né, ngập ngừng một lúc mới nói: “Nhan Bác, anh có thể giúp em đi lấy tiền được không?”
“Tiền gì?”
“Em nhận phát tờ rơi, ba mươi tệ một ngày. Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu không đi lấy thì sẽ bị mất.”
Nhất định cô ấy đã do dự rất lâu mới quyết định nói cho tôi biết. Bởi cô ấy biết nếu không nói ra, tôi sẽ không chịu đi lấy giúp cô ấy.
Trong mắt cô ấy có chút sợ sệt, có chút tủi thân, che đậy rất nhiều chua xót, tôi không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Cô gái có đôi mắt biết cười đó đã đi đâu mất rồi? Rốt cuộc là từ khi nào, cô ấy đã cẩn thận, dè dặt chuẩn bị cho tương lai mờ mịt của chúng tôi, không dám lơ là?
Trong giây phút ấy, tôi cảm thấy hoài nghi chính bản thân mình, tôi không thể chắc chắn, tôi sợ mình sẽ không đủ khả năng để cô ấy có được nụ cười rạng rỡ như sao sáng trước đây.
.
Sau đó, Phương Lạc Dịch đến tìm tôi, hỏi: “Cậu có từng nghĩ, con đường tốt nhất của mình là gì không?”
Tôi chưa từng nghĩ con đường tốt nhất của mình là gì, chỉ nghĩ, đối với chúng tôi, con đường tốt nhất là gì.
Thời gian đó, tôi luôn suy nghĩ. Tôi muốn biết, chúng tôi phải làm thế nào mới có thể cùng nhau bước tiếp.
Nhưng tôi không muốn cho cô ấy biết, không muốn để cô ấy ngày càng phải suy nghĩ nhiều, để cô ấy lại phải cẩn thận, dè dặt, cũng không muốn để cô ấy phải chờ đợi khổ sở như vậy.
Cho nên tôi nói: “Lựa chọn của anh không liên quan gì đến người khác.”
Có lẽ cô ấy đã nghe thấy câu nói đó…
Cho nên ngày hôm sau, cô ấy mới có những hành động khác thường như thế, vội vàng muốn chứng minh vị trí của mình trong trái tim tôi.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là nỗ lực cuối cùng của cô ấy, dốc toàn bộ sức lực, thậm chí cả chút can đảm đã lụi tàn.
Thì ra lúc đó, tôi đã không mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn.
Nhưng cuối cùng, tôi lại một lần nữa đẩy cô ấy ra xa. Cô ấy khóc đến khản cả tiếng, cầu xin tôi yêu cô ấy, nhưng tôi vẫn nhẫn tâm đẩy cô ấy đi.
Bởi tôi sợ, giờ có thể cho qua, nhưng sau này thì sao?
Con đường này vừa đi đã khó đến như vậy rồi. Liệu sau này cô ấy có phải khóc thảm thương hơn thế? Liệu tôi có khiến cô ấy đau khổ hơn thế?
Tôi không dám chắc, tôi chưa bao giờ có cảm giác mình không chắc chắn đối với một việc gì như lúc đó, không phải đối với tình cảm của chúng tôi, mà là đối với bản thân. Tôi sợ mình không thể mang lại cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp hơn, sợ cô ấy phải chờ đợi không biết đến bao giờ, lại càng sợ có một ngày chúng tôi sẽ sống cuộc sống như thế này rồi đánh mất nhau.
Tôi biết cô ấy sẽ sẵn sàng chờ đợi, tôi biết chỉ cần là con đường tôi chọn lựa, cô ấy sẽ không ngần ngại mà hỗ trợ tôi, ở bên tôi. Nhưng đó không phải là con đường của một mình tôi, đó là con đường của cả hai người, cô ấy cũng có quyền được lựa chọn.
Tôi nói: “Chúng ta hãy suy nghĩ cho kỹ…”
Chúng tôi đều phải bình tĩnh để suy nghĩ kỹ càng, tôi phải đi như thế nào, cô ấy phải đi ra sao, chúng tôi phải làm sao để đi tiếp con đường mình đã chọn?
.
Buổi tiệc chia tay hôm đó, tôi cố tình mượn cớ, muốn cô ấy đến tham dự, vì đã rất lâu rồi tôi không được gặp cô ấy, nhưng cô ấy lại có việc không thể đến được.
Tôi sợ chúng tôi ngày càng trở nên xa lạ, mối quan hệ vì thế lại càng xấu đi.
Thời điểm đó, tôi có rất nhiều chuyện phải lo lắng. Tìm việc không thuận lợi, trong trường lại có rất nhiều tin đồn vô căn cứ, khiến tôi thấy ngay bản thân mình cũng chẳng lo được. Trong khi ăn tiệc, cô bạn cùng lớp Ninh Đình mấy lần tìm tôi, muốn nói chuyện. Tôi biết cô ấy muốn nói gì, nhưng tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn khi nhắc đến chuyện đó, nên cố tình tránh né.
Cho nên hôm ấy, tôi đã uống rất nhiều, cuối cùng cũng không biết ai đã đưa mình về nhà.
Ngày hôm sau, tôi không còn can đảm đi gặp Tô Cẩn nữa, bởi khi đó tôi không còn tư cách gì.
Hôm sinh nhật cô ấy, tôi vừa mới đi phỏng vấn ở một công ty luật quy mô nhỏ, tôi cũng đã do dự, nhưng cuối cùng vẫn thử xem sao.
Mục tiêu chính của tôi không phải là ở đó.
Sau khi xảy ra chuyện của bố tôi, xung quanh tôi đã có rất nhiều tin đồn.
Tôi học luật, muốn vào viện Kiểm sát làm việc cũng chính là hy vọng có một ngày chứng minh với tất cả mọi người rằng, Nhan Bác tôi đội trởi đạp đất, cũng xứng đáng như bất cứ ai.
Đây chính là giao ước của tôi, trước nay chưa bao giờ bị lung lay.
Nhưng sau này, trong lòng tôi lại do dự, một bên là cô ấy, một bên là mục tiêu theo đuổi của mình.
Bởi cô ấy không bao giờ để tôi phải lo lắng về tất cả những mục tiêu mà tôi muốn theo đuổi, nên tôi đã giả vờ không quan tâm đến nỗi tủi thân, oan ức của cô ấy.
Tôi rất muốn tìm được sự cân bằng, để cả hai cùng tồn tại, nhưng thực tế không dễ dàng như vậy.
Tối hôm đó, khi tôi về đến nhà, giây phút nhìn thấy cô ấy, cán cân mà tôi muốn cân bằng đó đã lệch hẳn sang một bên, quyết định của tôi đã rất rõ ràng.
Không được vào làm trong viện Kiểm sát, không thể vượt lên trên người khác cũng chẳng sao, chỉ cần có cô ấy ở bên, chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng, đó cũng là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Quan trọng nhất là tôi còn yêu cô ấy nhiều hơn mình tưởng tượng.
Tôi muốn hỏi cô ấy: “Có đồng ý cùng anh như thế này mà đi tiếp không, dù có khổ một chút nhưng anh sẽ cố gắng để cuộc sống của chúng ta ngày một tốt hơn.”
Nhưng cô ấy nói: “Nhan Bác, chuyện của chúng ta hết thật rồi! Sau này cho dù có đối mặt, anh hãy cứ xem như không nhìn thấy em; cho dù em có khóc lóc, có mặt dạn mày dày cầu xin anh quay lại thì anh cũng đừng quan tâm đến em. Coi như em xin anh, hãy vì em mà làm điều đó.”
Cô ấy lại một lần nữa cầu xin tôi, lòng can đảm và chút sức lực cuối cùng cũng không còn nữa, toàn thân run rẩy.
Tôi rất muốn ôm cô ấy, nhưng cô ấy bất lực nhìn tôi như thế, nước mắt giàn giụa khiến tôi bỗng nhận thấy thì ra mình không biết phải yêu cô ấy như thế nào.
Vậy thì, cho dù bây giờ tôi có níu kéo cô ấy thì cũng có ích gì?
.
Cô ấy đã lựa chọn, đó không hẳn là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng tôi.
Giữa hai người sớm đã có rạn nứt. Tôi không chắc chắn, cô ấy cũng không có lòng tin để tiếp tục bước đi.
Chúng tôi như thế, cho dù có ở bên nhau thì cũng có thể kiên trì được bao lâu?
Cô ấy chất vấn, cầu xin, bất lực, vô vọng như vậy, trong khi cái mà tôi muốn mang lại cho cô ấy không phải là như thế.
Cho nên, cứ vậy đi! Cứ thế chấm dứt thôi, trả lại cho cô ấy một tương lai tươi sáng, cũng là để cho mình một con đường sống.
Tôi nghĩ rằng mình có thể làm được, tôi thật sự nghĩ rằng mình có đủ khả năng làm được.
.
Sáu năm qua, dù có khổ sở đến đâu, dù không biết bao lần chìm ngập trong suy tư, tôi cũng không quên được lời thỉnh cầu cuối cùng của cô ấy trong đêm đó.
Nếu như không thể hoàn toàn nắm bắt được tương lai, không thể khiến cô ấy khôi phục lại lòng tin đối với tình yêu của hai người, vậy thì tôi không nên đi tìm cô ấy.
Cuối cùng, tôi cũng chấp nhận công việc đó, bởi tôi muốn bắt đầu từ đây, bắt đầu từ nơi tôi quyết định tương lai của hai người.
Khi mới vào làm, tôi chỉ giúp mọi người các công việc lặt vặt trong công ty luật sư, nhận gửi văn kiện, tài liệu in ấn, tìm kiếm tư liệu về các vụ án.
Học được nhiều điều, mất đi càng nhiều hơn, những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, tôi lại lén về trường, đến các phòng tự học mà chúng tôi đã từng ngồi, đi trên con đường mà hai đứa đã từng đi.
Năm sau, tôi tham gia một cuộc thi tư pháp. Cả ngày đi làm, buổi tối mới có thời gian yên tĩnh ngồi trong phòng đọc sách.
Đó là thời gian yêu thích nhất trong ngày, có thể không nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ tập trung ghi nhớ những điều luật. Mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng, ngày nào cũng thế trong một thời gian dài, cho nên khi thi xong, có lẽ trong một thời gian ngắn không thể thích nghi ngay được, tôi đã ốm rất nặng.
Chỉ là bị cảm nhưng cứ ho ho, sốt sốt, kéo dài hơn nửa tháng.
Nhớ lại cô ấy đã từng pha trà chữa cảm, nấu súp trứng gà… Khi rảnh rỗi, tôi cũng đã thử làm, nhưng làm thế nào cũng không giống với hương vị cô ấy đã từng làm.
Thôi vậy, đó là hương vị chỉ thuộc về cô ấy, cả đời này tôi cũng không tìm ra được?
Sau khi thi đỗ tư pháp, tôi liền xin nghỉ việc.
Ngày hôm đó, tôi đã gặp cô ấy.
Cô ấy lẫn vào giữa đám đông, cố gắng lẩn trốn, nhưng sao tôi có thể không nhìn thấy cô ấy được?
Cho dù đám người có lộn xộn, cho dù có ồn ào, náo nhiệt, chỉ cần liếc một cái tôi cũng có thể tìm thấy cô ấy.
Tôi sắp phải đến một thành phố khác, bận rộn với cuộc sống mới. Tôi cố tình đi qua cửa sổ, nghiêng đầu sang, chỉ để được nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô ấy, như thế cũng đã đủ lắm rồi.
Tôi chọn làm việc ở thành phố D là vì nhà của cô ấy ở đó. Cô ấy đã nhiều lần nói với tôi về quê quán và gia đình của mình.
Tôi không có gia đình, vậy ít nhất cũng có thể đi đến quê hương của cô ấy, nơi cô ấy trưởng thành để bắt đầu cho sự trưởng thành của mình.
Nhưng vẫn còn một lý do nữa, tôi tin rằng, dù chúng tôi có chia tay bao lâu, cô ấy có đi xa đến đâu, cũng sẽ có ngày cô ấy quay trở về bên tôi.
Biết đâu tôi vẫn còn có thể gặp lại cô ấy.
Ở thành phố này, sự nghiệp của tôi tiến triển rất thuận lợi. Tôi may mắn gặp được một người thầy tạo cho tôi rất nhiều cơ hội. Người ta hay hỏi tôi: “Cậu cố gắng như vậy, không thấy vất vả sao?”
Đương nhiên là rất vất vả, nhưng tôi đã quên mình bao đêm không ngủ nghỉ, bao lần say sưa trong các buổi tiệc tùng, cũng quên luôn cả thực tại mình đang sống.
Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi: Có khi nào mình hối hận không?
Hối hận đêm đó đã không kéo tay cô ấy, đã không ôm chặt cô ấy khi cô ấy nức nở trong tuyệt vọng, không nói với cô ấy rằng tôi thật sự rất yêu cô ấy?
Nhưng chưa đưa ra được đáp án thì tôi đã bị đánh bại rồi.
Tôi đã không ngừng nói với bản thân mình, đó là lựa chọn tốt nhất cho hai người.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không sao thuyết phục được bản thân rằng đó chính là kết cục cuối cùng của hai chúng tôi.
Cô ấy đã mang đến cho tôi rất nhiều những điều tốt đẹp, đến mức tôi muốn quên cũng không thể.
Cô ấy khiến tôi cảm thấy, tôi đã mất đi một Tô Cẩn tuyệt vời nhất trên cõi đời này, mãi mãi không thể tìm thấy người thứ hai.
Rất lâu trước đây, cô ấy mê mẩn một bộ phim truyền hình Đài Loan, trong căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông mà chúng tôi đã thuê, cô ấy bắt tôi cùng cô ấy xem hết tập này đến tập khác.
Tôi nghĩ là cô ấy thích nhân vật nam chính kia. Cô ấy từng nói, ngôi sao điện ảnh đẹp trai đó chính là diễn viên cô ấy thích nhất. Cô ấy thậm chí còn cho dừng màn hình lúc anh ta cười. Khi đó tôi đã rất ghen tị hỏi cô ấy: “Em thích anh ta đến vậy sao, thích hơn cả anh sao?”
Ban đầu cô ấy ra sức lắc đầu, sau đó bật khóc. Cô ấy nói: “Em chỉ thấy cảm động, bởi vì nhân vật nam chính trước đây rất lạnh lùng, anh ta chưa bao giờ thật sự cười, nhưng nhân vật nữ chính đã gõ cửa trái tim băng giá của anh ta, cố gắng hết lần này đến lần khác, dù bị thương tích đầy mình. Bây giờ, tất cả những nụ cười, những vui buồn của anh ta đều là vì cô ấy. Em cứ nhìn thấy nụ cười của anh ta là lại nghĩ đến công lao của cô gái đó. Nếu họ có thể đến được với nhau thì đó là điều hạnh phúc nhất…”
Khi nhân vật nam chính gọi nhân vật nữ chính quay lại, cô ấy đã nở nụ cười rất đẹp, khiến người ta có cảm giác ấm áp.
.
Nhiều năm sau, bộ phim đó nhận được nhiều góp ý nên đã cải biên chút ít và công chiếu lần hai. Một mình tôi xem hết từ đầu đến cuối, rõ ràng là có nhiều tình tiết nực cười, nhưng tôi vẫn chăm chú xem đến toét nhoèn cả mắt mũi.
Bởi vì tôi không biết, sau này ai sẽ là người ở bên cô ấy, khiến cho cô ấy luôn tươi cười rạng rỡ?
.
Những năm qua, tôi luôn sợ nghĩ về quá khứ, bởi vì sợ bản thân không còn sức lực để tiếp tục kiên trì. Nhưng nếu ngay cả quá khứ cũng không có thì con đường này, một mình tôi đi tiếp còn ý nghĩa gì?
Bao năm qua, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được tin tức về cô ấy. Chính nhờ những tin tức đó, những ký ức đó, tôi mới có thể tiến xa đến vậy.
Là vì tôi biết cô ấy vẫn luôn ở đây.
Là vì tôi luôn đợi cô ấy quay trở lại.
Là vì tôi vẫn còn yêu cô ấy.
Rất nhiều lần, tôi lái xe đỗ ngay dưới tòa nhà cô ấy ở, nhìn ánh đèn trong phòng cô ấy bật rồi lại tắt, tắt rồi lại bật.
Khi tất cả mọi thứ đã trở thành thói quen, nó tự nhiên và rõ ràng đến thế.
Chính là quen với việc lúc nửa đêm, lái xe đến trước tòa nhà cô ấy sống, ngắm nhìn cô ấy từ xa, sau đó rời đi; quen với việc không có cô ấy ở bên mình.
.
Khi quay lại phòng karaoke, cô thư ký mới đang hát, thấy tôi bước vào, lập tức cầm micro hét lên: “Nhan Kiểm không biết đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào mà đứng ở ngoài lâu đến thế, phạt anh ấy hát thôi!”
Tôi xua tay, mỉm cười nói: “Cô sắp kết hôn rồi mà sao nói năng lợi hại thế? Biết rõ là tôi không biết hát rồi mà.”
Cô thư ký nói: “Không hát cũng được, vậy thì hãy làm người làm chứng trong đám cưới của tôi. Đến lúc ấy, tôi sẽ giới thiệu cho anh vài cô gái xinh đẹp.”
Ánh đèn quá tối, lại quá ồn ào, nên có lẽ không ai nhìn thấy mắt tôi đã đỏ, không ai nghe thấy giọng tôi nghẹn ngào.
.
Tô Cẩn, cô ấy thật sự muốn đi Mỹ sao?
Tôi phải làm thế nào?
Sau này, chúng tôi phải làm sao?
Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi hỏi: “Bài hát chúng ta nghe thấy khi mới bước vào đây tên là gì?”
Hai thanh niên trẻ đồng thanh trả lời: “Đó là bài Em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này!”
Hóa ra, em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này.
Tô Cẩn, Tô Cẩn. Nếu nói tất cả lòng cam đảm và sự quyết tâm của tôi đều chỉ là vì câu nói này đã dội đến tai tôi thì bạn có tin không?
Tô Cẩn, hãy đợi anh.
Từ nhà hàng đi ra, một đám người đang cao hứng ngút trời, sống chết cũng không muốn tản ra, nhất mực kêu gào đòi tìm chỗ khác chơi tiếp, cho nên đành phải dắt họ đi vào quán karaoke gần đấy.
Rõ ràng người thăng chức là tôi, nhưng dường như bọn họ còn vui mừng hơn tôi nữa.
Còn tôi? Có vui mừng không? Ai mà để ý chứ!
Ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt mọi người trong hành lang, sắc màu sặc sỡ kỳ quái. Người bước vào, kẻ bước ra, tất cả đều là hư ảo.
Thì ra khi bạn nhớ một người, nhớ đến một mức độ nhất định, sẽ xuất hiện ảo giác. Nếu không, sao tôi có thể nhìn thấy cô ấy?...
Người phục vụ bưng trên tay chiếc khay, đẩy cửa bước vào phòng. Có lẽ là hai giây, cũng có thể là ba giây, tôi đã nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy cầm micro, đứng ở trong phòng, dường như cách ly với sự huyên náo thông thường, hát bài hát mà không hề bị sự náo nhiệt của người khác quấy rầy, yên lặng và hờ hững.
Khi cánh cửa một lần nữa khép lại, liền nghe thấy có tiếng người gọi tôi: “Nhan Kiểm, ở bên này!”
Tôi như bừng tỉnh, nhưng không sao bước đi được. “Mọi người vào trước đi, tôi hút điếu thuốc đã.”
Phòng hát ở đây cách âm không tốt, đứng bên ngoài, có thể nghe rõ những âm thanh ồn ào bên trong. Nhưng dần dần, tất cả đã bị tiếng hát dịu dàng và mềm mại của cô ấy át đi.
Sáu năm qua, đây là lần đầu tiên được nghe thấy giọng của cô ấy. Giọng cô ấy không đặc biệt nhưng rất trong sáng, tôi có thể dễ dàng phân biệt được giữa đám đông cho dù trong giọng nói của cô ấy bây giờ đã chất chứa nhiều những thăng trầm trong cuộc sống mà tôi không biết rõ. Bởi cô ấy đã từng nói với tôi rất nhiều.
Nghĩ rằng thời gian có thể
Giống như bãi biển và thủy triều
Xóa đi dấu vết trong ký ức
Chúng ta nếu chưa từng phân ly
Anh sẽ không phát hiện thấy
Cuối cùng trở lại chốn xưa vẫn là yêu em nhất
Em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này
Khiến trái tim anh tan nát nhưng lại say mê vô cùng
Cho dù thế giới có đảo điên
Dù tuyệt vọng cũng vẫn can đảm mỉm cười
Em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này
Mới khiến anh đến giờ còn nhớ
Đã từng yêu một người như thế
Là một điều hạnh phúc biết bao.
Khi ký ức một lần nữa dội về, tôi bỗng cảm thấy mình như kiệt sức.
Tô Cẩn, Tô Cẩn… Khi bặm môi phát ra hai từ đó, đầu đã đau lại càng đau.
Cô ấy đã từng rất tự hào nói với tôi: “Tên của em nghe rất hay đúng không? Rất tiêu biểu cho phong cách của Giang Nam. Là bố em đã mất cả tháng trời nghiên cứu trong bệnh viện mới tìm ra đó. Ý nghĩa là một viên ngọc quý.”
Những lời nói trong sáng, vẻ mặt rạng rỡ đó, tôi chỉ có thể tìm thấy trong hồi ức.
Cô ấy vẫn luôn cười như thế, từng chút, từng chút dựa sát vào người tôi, nắm lấy tay tôi, khiến tôi không thể rời xa.
Thỉnh thoảng, có lúc cô ấy cũng làm những điều sai trái, nhưng không bao giờ tôi nỡ trách mắng, cũng giống như năm đó, cô ấy không cẩn thận đã xóa mất bài luận văn còn một ngày nữa phải nộp của tôi trong USB.
Cô ấy vừa khóc vừa hỏi: “Phải làm sao đây? Không kịp nữa phải không?”
Tôi chau mày nói: “Em về trước đi, để anh xử lý!”
Nhưng cô ấy vẫn cứng đầu nhìn tôi, nói: “Em không về. Dù có muộn thế nào em cũng ở bên cạnh anh. Cho dù không giúp được gì, em cũng sẽ ở bên anh.”
Quả nhiên hôm đó cô ấy chẳng làm gì, chỉ ngồi ở thư viện tìm thông tin và tư liệu, một bước cũng không rời khỏi tôi.
Trong phòng máy, cô ấy chuyển chiếc ghế sang ngồi cạnh tôi, nhìn tôi gõ từng chữ, từng chữ một, một lời cũng không nói.
Đợi tôi đánh xong toàn bộ, cô ấy mới kéo tay tôi, nắm chặt rồi cười nói: “Em biết là anh sẽ làm được mà!”
Cô ấy lúc nào cũng tin tưởng tôi như thế, nhưng thật sự tôi không giống như cô ấy tưởng tượng, tin tưởng vào chính mình.
.
Tôi vẫn nhớ chuyện cách hôm sinh nhật tôi vài ngày. Cô ấy giấu tôi ra ngoài phát tờ rơi, ngày nào cũng đi đi về về mất hai tiếng, đứng trên đường mất năm, sáu tiếng, có khi còn lâu hơn, chỉ vì muốn có tiền mua cho tôi một chiếc đồng hồ đeo tay để tôi kịp đi phỏng vấn.
Đến ngày thứ tư thì cô ấy không thể tiếp tục được nữa, vì không chịu được nên đã ốm. Tôi đưa cô ấy đi viện truyền nước, nhưng cô ấy vẫn cứ nhấp nhổm không yên.
Tôi hỏi: “Sao thế?”
Ánh mắt cô ấy có vẻ tránh né, ngập ngừng một lúc mới nói: “Nhan Bác, anh có thể giúp em đi lấy tiền được không?”
“Tiền gì?”
“Em nhận phát tờ rơi, ba mươi tệ một ngày. Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu không đi lấy thì sẽ bị mất.”
Nhất định cô ấy đã do dự rất lâu mới quyết định nói cho tôi biết. Bởi cô ấy biết nếu không nói ra, tôi sẽ không chịu đi lấy giúp cô ấy.
Trong mắt cô ấy có chút sợ sệt, có chút tủi thân, che đậy rất nhiều chua xót, tôi không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Cô gái có đôi mắt biết cười đó đã đi đâu mất rồi? Rốt cuộc là từ khi nào, cô ấy đã cẩn thận, dè dặt chuẩn bị cho tương lai mờ mịt của chúng tôi, không dám lơ là?
Trong giây phút ấy, tôi cảm thấy hoài nghi chính bản thân mình, tôi không thể chắc chắn, tôi sợ mình sẽ không đủ khả năng để cô ấy có được nụ cười rạng rỡ như sao sáng trước đây.
.
Sau đó, Phương Lạc Dịch đến tìm tôi, hỏi: “Cậu có từng nghĩ, con đường tốt nhất của mình là gì không?”
Tôi chưa từng nghĩ con đường tốt nhất của mình là gì, chỉ nghĩ, đối với chúng tôi, con đường tốt nhất là gì.
Thời gian đó, tôi luôn suy nghĩ. Tôi muốn biết, chúng tôi phải làm thế nào mới có thể cùng nhau bước tiếp.
Nhưng tôi không muốn cho cô ấy biết, không muốn để cô ấy ngày càng phải suy nghĩ nhiều, để cô ấy lại phải cẩn thận, dè dặt, cũng không muốn để cô ấy phải chờ đợi khổ sở như vậy.
Cho nên tôi nói: “Lựa chọn của anh không liên quan gì đến người khác.”
Có lẽ cô ấy đã nghe thấy câu nói đó…
Cho nên ngày hôm sau, cô ấy mới có những hành động khác thường như thế, vội vàng muốn chứng minh vị trí của mình trong trái tim tôi.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là nỗ lực cuối cùng của cô ấy, dốc toàn bộ sức lực, thậm chí cả chút can đảm đã lụi tàn.
Thì ra lúc đó, tôi đã không mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn.
Nhưng cuối cùng, tôi lại một lần nữa đẩy cô ấy ra xa. Cô ấy khóc đến khản cả tiếng, cầu xin tôi yêu cô ấy, nhưng tôi vẫn nhẫn tâm đẩy cô ấy đi.
Bởi tôi sợ, giờ có thể cho qua, nhưng sau này thì sao?
Con đường này vừa đi đã khó đến như vậy rồi. Liệu sau này cô ấy có phải khóc thảm thương hơn thế? Liệu tôi có khiến cô ấy đau khổ hơn thế?
Tôi không dám chắc, tôi chưa bao giờ có cảm giác mình không chắc chắn đối với một việc gì như lúc đó, không phải đối với tình cảm của chúng tôi, mà là đối với bản thân. Tôi sợ mình không thể mang lại cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp hơn, sợ cô ấy phải chờ đợi không biết đến bao giờ, lại càng sợ có một ngày chúng tôi sẽ sống cuộc sống như thế này rồi đánh mất nhau.
Tôi biết cô ấy sẽ sẵn sàng chờ đợi, tôi biết chỉ cần là con đường tôi chọn lựa, cô ấy sẽ không ngần ngại mà hỗ trợ tôi, ở bên tôi. Nhưng đó không phải là con đường của một mình tôi, đó là con đường của cả hai người, cô ấy cũng có quyền được lựa chọn.
Tôi nói: “Chúng ta hãy suy nghĩ cho kỹ…”
Chúng tôi đều phải bình tĩnh để suy nghĩ kỹ càng, tôi phải đi như thế nào, cô ấy phải đi ra sao, chúng tôi phải làm sao để đi tiếp con đường mình đã chọn?
.
Buổi tiệc chia tay hôm đó, tôi cố tình mượn cớ, muốn cô ấy đến tham dự, vì đã rất lâu rồi tôi không được gặp cô ấy, nhưng cô ấy lại có việc không thể đến được.
Tôi sợ chúng tôi ngày càng trở nên xa lạ, mối quan hệ vì thế lại càng xấu đi.
Thời điểm đó, tôi có rất nhiều chuyện phải lo lắng. Tìm việc không thuận lợi, trong trường lại có rất nhiều tin đồn vô căn cứ, khiến tôi thấy ngay bản thân mình cũng chẳng lo được. Trong khi ăn tiệc, cô bạn cùng lớp Ninh Đình mấy lần tìm tôi, muốn nói chuyện. Tôi biết cô ấy muốn nói gì, nhưng tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn khi nhắc đến chuyện đó, nên cố tình tránh né.
Cho nên hôm ấy, tôi đã uống rất nhiều, cuối cùng cũng không biết ai đã đưa mình về nhà.
Ngày hôm sau, tôi không còn can đảm đi gặp Tô Cẩn nữa, bởi khi đó tôi không còn tư cách gì.
Hôm sinh nhật cô ấy, tôi vừa mới đi phỏng vấn ở một công ty luật quy mô nhỏ, tôi cũng đã do dự, nhưng cuối cùng vẫn thử xem sao.
Mục tiêu chính của tôi không phải là ở đó.
Sau khi xảy ra chuyện của bố tôi, xung quanh tôi đã có rất nhiều tin đồn.
Tôi học luật, muốn vào viện Kiểm sát làm việc cũng chính là hy vọng có một ngày chứng minh với tất cả mọi người rằng, Nhan Bác tôi đội trởi đạp đất, cũng xứng đáng như bất cứ ai.
Đây chính là giao ước của tôi, trước nay chưa bao giờ bị lung lay.
Nhưng sau này, trong lòng tôi lại do dự, một bên là cô ấy, một bên là mục tiêu theo đuổi của mình.
Bởi cô ấy không bao giờ để tôi phải lo lắng về tất cả những mục tiêu mà tôi muốn theo đuổi, nên tôi đã giả vờ không quan tâm đến nỗi tủi thân, oan ức của cô ấy.
Tôi rất muốn tìm được sự cân bằng, để cả hai cùng tồn tại, nhưng thực tế không dễ dàng như vậy.
Tối hôm đó, khi tôi về đến nhà, giây phút nhìn thấy cô ấy, cán cân mà tôi muốn cân bằng đó đã lệch hẳn sang một bên, quyết định của tôi đã rất rõ ràng.
Không được vào làm trong viện Kiểm sát, không thể vượt lên trên người khác cũng chẳng sao, chỉ cần có cô ấy ở bên, chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng, đó cũng là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Quan trọng nhất là tôi còn yêu cô ấy nhiều hơn mình tưởng tượng.
Tôi muốn hỏi cô ấy: “Có đồng ý cùng anh như thế này mà đi tiếp không, dù có khổ một chút nhưng anh sẽ cố gắng để cuộc sống của chúng ta ngày một tốt hơn.”
Nhưng cô ấy nói: “Nhan Bác, chuyện của chúng ta hết thật rồi! Sau này cho dù có đối mặt, anh hãy cứ xem như không nhìn thấy em; cho dù em có khóc lóc, có mặt dạn mày dày cầu xin anh quay lại thì anh cũng đừng quan tâm đến em. Coi như em xin anh, hãy vì em mà làm điều đó.”
Cô ấy lại một lần nữa cầu xin tôi, lòng can đảm và chút sức lực cuối cùng cũng không còn nữa, toàn thân run rẩy.
Tôi rất muốn ôm cô ấy, nhưng cô ấy bất lực nhìn tôi như thế, nước mắt giàn giụa khiến tôi bỗng nhận thấy thì ra mình không biết phải yêu cô ấy như thế nào.
Vậy thì, cho dù bây giờ tôi có níu kéo cô ấy thì cũng có ích gì?
.
Cô ấy đã lựa chọn, đó không hẳn là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng tôi.
Giữa hai người sớm đã có rạn nứt. Tôi không chắc chắn, cô ấy cũng không có lòng tin để tiếp tục bước đi.
Chúng tôi như thế, cho dù có ở bên nhau thì cũng có thể kiên trì được bao lâu?
Cô ấy chất vấn, cầu xin, bất lực, vô vọng như vậy, trong khi cái mà tôi muốn mang lại cho cô ấy không phải là như thế.
Cho nên, cứ vậy đi! Cứ thế chấm dứt thôi, trả lại cho cô ấy một tương lai tươi sáng, cũng là để cho mình một con đường sống.
Tôi nghĩ rằng mình có thể làm được, tôi thật sự nghĩ rằng mình có đủ khả năng làm được.
.
Sáu năm qua, dù có khổ sở đến đâu, dù không biết bao lần chìm ngập trong suy tư, tôi cũng không quên được lời thỉnh cầu cuối cùng của cô ấy trong đêm đó.
Nếu như không thể hoàn toàn nắm bắt được tương lai, không thể khiến cô ấy khôi phục lại lòng tin đối với tình yêu của hai người, vậy thì tôi không nên đi tìm cô ấy.
Cuối cùng, tôi cũng chấp nhận công việc đó, bởi tôi muốn bắt đầu từ đây, bắt đầu từ nơi tôi quyết định tương lai của hai người.
Khi mới vào làm, tôi chỉ giúp mọi người các công việc lặt vặt trong công ty luật sư, nhận gửi văn kiện, tài liệu in ấn, tìm kiếm tư liệu về các vụ án.
Học được nhiều điều, mất đi càng nhiều hơn, những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, tôi lại lén về trường, đến các phòng tự học mà chúng tôi đã từng ngồi, đi trên con đường mà hai đứa đã từng đi.
Năm sau, tôi tham gia một cuộc thi tư pháp. Cả ngày đi làm, buổi tối mới có thời gian yên tĩnh ngồi trong phòng đọc sách.
Đó là thời gian yêu thích nhất trong ngày, có thể không nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ tập trung ghi nhớ những điều luật. Mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng, ngày nào cũng thế trong một thời gian dài, cho nên khi thi xong, có lẽ trong một thời gian ngắn không thể thích nghi ngay được, tôi đã ốm rất nặng.
Chỉ là bị cảm nhưng cứ ho ho, sốt sốt, kéo dài hơn nửa tháng.
Nhớ lại cô ấy đã từng pha trà chữa cảm, nấu súp trứng gà… Khi rảnh rỗi, tôi cũng đã thử làm, nhưng làm thế nào cũng không giống với hương vị cô ấy đã từng làm.
Thôi vậy, đó là hương vị chỉ thuộc về cô ấy, cả đời này tôi cũng không tìm ra được?
Sau khi thi đỗ tư pháp, tôi liền xin nghỉ việc.
Ngày hôm đó, tôi đã gặp cô ấy.
Cô ấy lẫn vào giữa đám đông, cố gắng lẩn trốn, nhưng sao tôi có thể không nhìn thấy cô ấy được?
Cho dù đám người có lộn xộn, cho dù có ồn ào, náo nhiệt, chỉ cần liếc một cái tôi cũng có thể tìm thấy cô ấy.
Tôi sắp phải đến một thành phố khác, bận rộn với cuộc sống mới. Tôi cố tình đi qua cửa sổ, nghiêng đầu sang, chỉ để được nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô ấy, như thế cũng đã đủ lắm rồi.
Tôi chọn làm việc ở thành phố D là vì nhà của cô ấy ở đó. Cô ấy đã nhiều lần nói với tôi về quê quán và gia đình của mình.
Tôi không có gia đình, vậy ít nhất cũng có thể đi đến quê hương của cô ấy, nơi cô ấy trưởng thành để bắt đầu cho sự trưởng thành của mình.
Nhưng vẫn còn một lý do nữa, tôi tin rằng, dù chúng tôi có chia tay bao lâu, cô ấy có đi xa đến đâu, cũng sẽ có ngày cô ấy quay trở về bên tôi.
Biết đâu tôi vẫn còn có thể gặp lại cô ấy.
Ở thành phố này, sự nghiệp của tôi tiến triển rất thuận lợi. Tôi may mắn gặp được một người thầy tạo cho tôi rất nhiều cơ hội. Người ta hay hỏi tôi: “Cậu cố gắng như vậy, không thấy vất vả sao?”
Đương nhiên là rất vất vả, nhưng tôi đã quên mình bao đêm không ngủ nghỉ, bao lần say sưa trong các buổi tiệc tùng, cũng quên luôn cả thực tại mình đang sống.
Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi: Có khi nào mình hối hận không?
Hối hận đêm đó đã không kéo tay cô ấy, đã không ôm chặt cô ấy khi cô ấy nức nở trong tuyệt vọng, không nói với cô ấy rằng tôi thật sự rất yêu cô ấy?
Nhưng chưa đưa ra được đáp án thì tôi đã bị đánh bại rồi.
Tôi đã không ngừng nói với bản thân mình, đó là lựa chọn tốt nhất cho hai người.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không sao thuyết phục được bản thân rằng đó chính là kết cục cuối cùng của hai chúng tôi.
Cô ấy đã mang đến cho tôi rất nhiều những điều tốt đẹp, đến mức tôi muốn quên cũng không thể.
Cô ấy khiến tôi cảm thấy, tôi đã mất đi một Tô Cẩn tuyệt vời nhất trên cõi đời này, mãi mãi không thể tìm thấy người thứ hai.
Rất lâu trước đây, cô ấy mê mẩn một bộ phim truyền hình Đài Loan, trong căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông mà chúng tôi đã thuê, cô ấy bắt tôi cùng cô ấy xem hết tập này đến tập khác.
Tôi nghĩ là cô ấy thích nhân vật nam chính kia. Cô ấy từng nói, ngôi sao điện ảnh đẹp trai đó chính là diễn viên cô ấy thích nhất. Cô ấy thậm chí còn cho dừng màn hình lúc anh ta cười. Khi đó tôi đã rất ghen tị hỏi cô ấy: “Em thích anh ta đến vậy sao, thích hơn cả anh sao?”
Ban đầu cô ấy ra sức lắc đầu, sau đó bật khóc. Cô ấy nói: “Em chỉ thấy cảm động, bởi vì nhân vật nam chính trước đây rất lạnh lùng, anh ta chưa bao giờ thật sự cười, nhưng nhân vật nữ chính đã gõ cửa trái tim băng giá của anh ta, cố gắng hết lần này đến lần khác, dù bị thương tích đầy mình. Bây giờ, tất cả những nụ cười, những vui buồn của anh ta đều là vì cô ấy. Em cứ nhìn thấy nụ cười của anh ta là lại nghĩ đến công lao của cô gái đó. Nếu họ có thể đến được với nhau thì đó là điều hạnh phúc nhất…”
Khi nhân vật nam chính gọi nhân vật nữ chính quay lại, cô ấy đã nở nụ cười rất đẹp, khiến người ta có cảm giác ấm áp.
.
Nhiều năm sau, bộ phim đó nhận được nhiều góp ý nên đã cải biên chút ít và công chiếu lần hai. Một mình tôi xem hết từ đầu đến cuối, rõ ràng là có nhiều tình tiết nực cười, nhưng tôi vẫn chăm chú xem đến toét nhoèn cả mắt mũi.
Bởi vì tôi không biết, sau này ai sẽ là người ở bên cô ấy, khiến cho cô ấy luôn tươi cười rạng rỡ?
.
Những năm qua, tôi luôn sợ nghĩ về quá khứ, bởi vì sợ bản thân không còn sức lực để tiếp tục kiên trì. Nhưng nếu ngay cả quá khứ cũng không có thì con đường này, một mình tôi đi tiếp còn ý nghĩa gì?
Bao năm qua, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được tin tức về cô ấy. Chính nhờ những tin tức đó, những ký ức đó, tôi mới có thể tiến xa đến vậy.
Là vì tôi biết cô ấy vẫn luôn ở đây.
Là vì tôi luôn đợi cô ấy quay trở lại.
Là vì tôi vẫn còn yêu cô ấy.
Rất nhiều lần, tôi lái xe đỗ ngay dưới tòa nhà cô ấy ở, nhìn ánh đèn trong phòng cô ấy bật rồi lại tắt, tắt rồi lại bật.
Khi tất cả mọi thứ đã trở thành thói quen, nó tự nhiên và rõ ràng đến thế.
Chính là quen với việc lúc nửa đêm, lái xe đến trước tòa nhà cô ấy sống, ngắm nhìn cô ấy từ xa, sau đó rời đi; quen với việc không có cô ấy ở bên mình.
.
Khi quay lại phòng karaoke, cô thư ký mới đang hát, thấy tôi bước vào, lập tức cầm micro hét lên: “Nhan Kiểm không biết đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào mà đứng ở ngoài lâu đến thế, phạt anh ấy hát thôi!”
Tôi xua tay, mỉm cười nói: “Cô sắp kết hôn rồi mà sao nói năng lợi hại thế? Biết rõ là tôi không biết hát rồi mà.”
Cô thư ký nói: “Không hát cũng được, vậy thì hãy làm người làm chứng trong đám cưới của tôi. Đến lúc ấy, tôi sẽ giới thiệu cho anh vài cô gái xinh đẹp.”
Ánh đèn quá tối, lại quá ồn ào, nên có lẽ không ai nhìn thấy mắt tôi đã đỏ, không ai nghe thấy giọng tôi nghẹn ngào.
.
Tô Cẩn, cô ấy thật sự muốn đi Mỹ sao?
Tôi phải làm thế nào?
Sau này, chúng tôi phải làm sao?
Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi hỏi: “Bài hát chúng ta nghe thấy khi mới bước vào đây tên là gì?”
Hai thanh niên trẻ đồng thanh trả lời: “Đó là bài Em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này!”
Hóa ra, em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này.
Tô Cẩn, Tô Cẩn. Nếu nói tất cả lòng cam đảm và sự quyết tâm của tôi đều chỉ là vì câu nói này đã dội đến tai tôi thì bạn có tin không?
Tô Cẩn, hãy đợi anh.
/46
|