Sáng sớm, tại văn phòng thư kí chủ tịch đã trở nên ồn ào.
– Không cần đi làm nữa? – Luyến tròn mắt hỏi lại người trợ lí đang lúng ta lúng túng.
– Phải. – Anh ta gật đầu.
Luyến cười khẩy, chống tay lên bàn, nghiếng răng nói:
– Cho tôi một lí do! Lí do rõ ràng!
Anh trợ lí chỉ cười trừ, chẳng ai biết nhìn anh ta cao lớn như thế, nhưng hiện tại sau lớp áo vest dày, lưng anh ta đã đẫm mồ hôi. Anh ta sợ nhất là phụ nữ nỗi giận, bây giờ lại còn đối mặt với một người đằng đằng sát khí nữa.
– Luyến này, là công ty phạm quy ước hợp đồng, chúng tôi sẽ bồi thường theo đúng…
– Tôi bảo là cần một lí do chứ không phải cần anh nói dài dòng. – Luyến quát lớn, tay nắm chặt.
Anh trợ lí sau tiếng quát thì giật nảy lên, trước giờ chưa gặp cô gái nào hung dữ như thế này, đáng sợ quá. Tổng giám đốc thật sáng suốt khi đuổi việc cô ta mà. Nghĩ thầm trong bụng, anh ta hắng giọng nhưng thực chất là chẳng biết nói thế nào.
– Lí do… là…Tổng giám đốc…
– Thôi khỏi đi. – Luyến ngắt lời, sau đó cầm túi sách đi thẳng đến thang máy.
Anh trợ lí thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
– Tổng giám đốc, anh không được trách tôi, tôi vốn không thể nào đối phó được phụ nhữ như cô ta. – Nhìn về phía thang máy, anh ta lẩm bẩm.
Ngồi trong xe dưới tầng hầm, Luyến siết chặt vô lăng. Hoá ra Triết Huân cũng vì việc tư cơ đấy, khẽ mỉm cười, cô nhớ lại buổi chiều hôm ấy chỗ cầu thang bộ, lòng chợt nỗi lên cơn thất bại nặng nề, cảm giác như rơi xuống vực sâu.
Tồi tệ!
Nhấn ga, cô lao ra khỏi bãi đỗ xe với tốc độ kinh khủng.
—————-
Những ngày đông dần qua, cái ấm đâu đó thỉnh thoảng cũng có ghé. Một chút thôi, nhưng cũng đủ khiến người ta thấy thật ấm, cũng có thể là vì những ngày đông đó quá giá buốt nên bây giờ thấy thật ấm chỉ với chút hơi. Cũng giống như con người, cô đơn quá sẽ cảm thấy cảm động trước một hành động nhỏ bình thường mà ai đó dành cho bản thân. Cũng vì cô đơn quá, nên con người mới giỏi nhất cái gọi là “ảo tưởng vị trí trong lòng người khác” để rồi khi cái màn ảo ảnh kia vỡ đi, con tim, tâm hồn thậm chí lí trí cũng lệch lạc.
Ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say bên cạnh, Lưu Ly khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên hàng chân mày rậm rì của Triết Huân, nó khẽ cười. Nhớ lại ngày đó, cậu đối với nó chẳng khác gì người tàng hình, mỗi lời nói cậu nói ra đều khiến “băng phải tan chảy vì xấu hổ”. Nhưng mà, nó cũng có kém gì, đối với cậu nó thật sự coi nước chưng cất, chẳng có một tí mùi vị nào. Nhưng cậu nào biết, ngày đầu tiên nó gặp được cậu, thật sự bị cuốn hút. Con gái mới lớn, đều liêu xiêu trước cái lãng tử của các chàng trai mà. Lưu Ly cũng không ngoại lệ.
Là cuốn hút, là tim lệch nhịp nhưng nó là đứa con gái như thế nào chứ? Nên với cậu, bộ mặt nó chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc, cứ kiềm nén.
Lại nhớ, ánh mắt có chút lo lắng rồi chuyển sang an tâm trong tích tắc ngày nó một mình đến bệnh viện rồi lội bộ về giữa trưa nắng gắt, lúc ấy nó thật sự muốn khóc, dẫu biết thời điểm đó trái tim cậu chỉ có Luyến, nhưng… nó luôn có suy nghĩ, luôn thầm mong cậu quan tâm nó thật sự, là từ đáy lòng, không vì ba mẹ cậu.
Cũng khi ấy, bản thân nó tự nhận ra rằng quả thật cô đơn quá, trái tim yếu mềm mất rồi.
———
Tựa đầu vào thành giường, Lưu Ly cắn môi trầm ngâm, ngồi bên cạnh là Triết Huân quần áo đã chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, chỉ có khuôn mặt vẫn còn vết thương mà hơi sưng. Quả thật Duy có hơi nặng tay.
Phía ghế đối diện là Duy, kế bên là Lan.
Bầu không khí có chút lắng đọng cái mùi ngột ngạt.
Lúc nãy, Lưu Ly đã đi thăm ba mẹ nó rồi. Và sau khi trở về lại hoá ra thế này. Im lặng không lạ với Lưu Ly, nhưng như thế này thật khiến cho Duy và Triết Huân có cảm giác như bản thân là kẻ có trọng tội.
– Hmmm, em ăn gì rồi nghỉ ngơi đi, nếu không muốn lên bàn mổ, xuất huyết dạ dày không phải là chuyện đùa đâu. – Một hồi lâu sau, Duy mới hắng giọng lên tiếng.
– Anh không coi em là thành viên trong nhà sao? – Nhìn thẳng vào mắt anh trai, Lưu Ly hỏi.
Phòng bệnh lại như rơi vào một khoảng không.
– Lưu Ly, là anh ấy lo cho em thôi. – Bên cạnh, Triết Huân khẽ nói.
– Anh Duy, xin anh đấy, em thật sự lớn rồi. – Lưu Ly bặm môi nhìn Duy nói.
Duy chỉ im lặng nhìn em gái.
– Em sẽ trở về, chăm sóc ba mẹ, còn cả giúp anh và công ti. – Như một lời tuyên bố, Lưu Ly dõng dạc nói.
– Không được! – Ngay lập tức đã nhận được câu trả lời, chính xác hơn là sự phản đối mạnh mẽ từ hai người đàn ông ở đây.
– Tại sao? Là ba mẹ em, là công ti nhà em, là tâm huyết cả đời của ba. Tại sao chứ hả? Tại sao anh lại một mình gánh hết còn em thì không?
Tức giận, Lưu Ly quát lớn, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt.
– Ây… Lưu Ly, bình tĩnh đã! Anh của em… – Lan cũng vội lên tiếng.
– Thứ nhất, em còn phải học, thứ hai, sức khoẻ em còn chưa lo được, bản thân thật sự chưa chăm sóc tốt thì còn đòi lo cho ai?
“How can you take care another…
If you don’t take care yourself…”
– Anh Duy nói đúng, em không thể. – Triết Huân nắm chặt tay Lưu Ly, kiên quyết phản đối.
– Dựa vào cái gì mà ngăn cản em?
– Anh là anh trai em. – Duy nhìn thẳng vào mắt Lưu Ly nói.
– Em là em gái anh, là một phần trong cái nhà này, đây nghĩa vụ của em.
– Không cần! Em khoẻ lại, trở về cùng Triết Huân tiếp tục đi học.
Cãi nhau.
– Em lớn rồi, em có quyền quyết định, anh không thể cứ xen vào mãi. Bây giờ cả bố lẫn mẹ đều nằm viện, anh nghĩ em có thể yên tâm học sao? Anh nghĩ em thoải mái để anh một mình gánh vác?
– Mọi người ra ngoài đi. – Duy đứng dậy đi về phía cửa sổ, tay anh bỏ vào túi quần, nhẹ giọng nói.
Lan phản ứng đầu tiên, cô vội đứng dậy cầm giỏ xách đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc nhìn Triết Huân một cái mới mở cửa ra ngoài.
– Cậu cũng ra ngoài đi. – Mãi không thấy Triết Huân có động tĩnh, Duy quay lại nói.
Lúc này Triết Huân mới mặt dày miễng cưỡng đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếng cửa đóng lại, không gian trầm lắng.
– Anh hiểu em đang nghĩ gì, cảm giác gì, nhưng ba mẹ đều muốn em học hành tốt, anh cũng không bận hay áp lực như em nghĩ. Mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt, không cần em phải lo như vậy. – Vén tấm màn trắng lên, Duy từ tốn nói, sau đó anh trở lại ngồi kế Lưu Ly.
– Anh tưởng em ngốc sao? Em cũng học về tài chính, anh nghĩ em không biết gì sao?
– Cho là vậy, nhưng em chưa có thể giải quyết được cái gì hết. Em không biết cuộc sống nơi công sở ra sao, làm thế nào, đến công ty cũng chỉ khiến anh phải bận tâm.
– Em đi làm rồi.
– Hả? – Duy sau hồi im lặng lại nghệch mặt ra bởi lời nói của em gái.
Đi làm? Đi làm cái gì?
– Em làm chỗ Triết Huân. – Biết anh trai ngỡ ngàng thắc mắc, Lưu Ly nói thẳng.
– Em đừng đùa với anh, Lưu Ly!
– Em không có đùa với anh, em thật đã đi làm ở phòng tài chính ở I rồi.
– Triết Huân để em đi?
– Anh ấy không biết.
– Tốt, quản một đứa con gái cũng không ra hồn! – Đứng dậy rót một cốc nước, Duy cười khẩy nói.
– Là em nói dối anh ấy. – Lưu Ly vội vàng nói, nó sợ điệu cười này của anh.
– Em ở bên cạnh cậu ta, gan càng ngày càng lớn mà thói xấu cũng tăng thêm đấy.
– Anh đừng đánh trống lãng với em nữa, nếu muốn tốt cho em, để em trở về, chăm sóc ba mẹ, giúp anh nữa, coi như em học tập từ bây giờ, hơn nữa… em muốn bên cạnh ba nhiều hơn. – Vân vê nếp chăn, Lưu Ly nhỏ giọng nói. – Anh có biết em rất nhớ mọi người không?
Đặt chiếc cốc xuống bàn, Duy lại gần Lưu Ly, khẽ khàng vuốt tóc.
Đúng rồi, anh dường như cũng xa nó lâu lắm rồi, cũng rất nhớ.
Vòng tay ôm lấy thắc lưng của anh, Lưu Ly lẩm nhẩm:
– Anh rất cô đơn mà, anh rất mệt mà, anh còn áp lực nữa. Anh cũng rất nhớ em mà, sau này em sẽ cùng anh ăn cơm, giúp anh những thứ lặt vặt như trước. Được không?
Cúi đầu nhìn con người đang ôm chặt mình, lại còn giờ trò khiến anh mềm lòng, Duy không khỏi cười khổ. Anh thật sự không muốn nó cực khổ, nếu như nó chịu tiếp tục học ở chỗ Triết Huân, ít nhất cũng chỉ phiền muộn. Còn trở về đây, vừa chăm sóc ba mẹ, vừa lo chuyện công ty. Anh cá rằng nó không thể chỉ làm một chuyện là chăm sóc ba mẹ đang nằm ở đây, huống hồ, chính bản thân còn đang bệnh.
– Hay đã tìm lại chị ta rồi, anh đá em sang một bên? – Thấy anh im lặng, Lưu Ly ngước đầu hỏi.
– Cái gì? – Duy nhíu mày hỏi lại.
– Em biết Lan là người ngày xưa khiến anh điêu đổ đấy, anh thật sự không cần em à? Anh sợ em phá đám nên nhất quyết không cho em trở về?
– Đừng đùa nữa, tại sao em làm chỗ Triết Huân mà cậu ta cũng không biết? – Đánh trống lãng, hoàn toàn đánh trống lãng.
– Không cần, nghe nói trưởng phòng ấy được quyền quyết định, anh ta quả thật rất tận tâm và còn rất giỏi.
Thở dài, anh gỡ tay Lưu Ly ra khỏi thắt lưng của mình, lại vuốt vài cái trên đỉnh đầu sau đó im lặng ra ngoài. Anh quả thật bó tay rồi.
Thấy anh như vậy, Lưu Ly mỉm cười, anh không phản đối nữa rồi.
—–
Nắm chặt tay Lưu Ly đi không khuôn viên bệnh viện, Triết Huân trầm mặc, cả Lưu Ly cũng vậy.
Bác sĩ nói cả bố mẹ đều ổn cả, cần thời gian dài để tịnh dưỡng thôi nên không có gì đáng ngại.
– Anh có thể giúp anh ấy. – Triết Huân lên tiếng trước.
– Không cần đâu. – Lưu Ly trả lời ngay lập tức, nó biết, Duy không cần sự giúp đỡ của Triết Huân. – Việc nhà em, em cũng muốn ở lại, với cả… em nghĩ chúng ta nên xa nhau một thời gian đi.
– Không cần đi làm nữa? – Luyến tròn mắt hỏi lại người trợ lí đang lúng ta lúng túng.
– Phải. – Anh ta gật đầu.
Luyến cười khẩy, chống tay lên bàn, nghiếng răng nói:
– Cho tôi một lí do! Lí do rõ ràng!
Anh trợ lí chỉ cười trừ, chẳng ai biết nhìn anh ta cao lớn như thế, nhưng hiện tại sau lớp áo vest dày, lưng anh ta đã đẫm mồ hôi. Anh ta sợ nhất là phụ nữ nỗi giận, bây giờ lại còn đối mặt với một người đằng đằng sát khí nữa.
– Luyến này, là công ty phạm quy ước hợp đồng, chúng tôi sẽ bồi thường theo đúng…
– Tôi bảo là cần một lí do chứ không phải cần anh nói dài dòng. – Luyến quát lớn, tay nắm chặt.
Anh trợ lí sau tiếng quát thì giật nảy lên, trước giờ chưa gặp cô gái nào hung dữ như thế này, đáng sợ quá. Tổng giám đốc thật sáng suốt khi đuổi việc cô ta mà. Nghĩ thầm trong bụng, anh ta hắng giọng nhưng thực chất là chẳng biết nói thế nào.
– Lí do… là…Tổng giám đốc…
– Thôi khỏi đi. – Luyến ngắt lời, sau đó cầm túi sách đi thẳng đến thang máy.
Anh trợ lí thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
– Tổng giám đốc, anh không được trách tôi, tôi vốn không thể nào đối phó được phụ nhữ như cô ta. – Nhìn về phía thang máy, anh ta lẩm bẩm.
Ngồi trong xe dưới tầng hầm, Luyến siết chặt vô lăng. Hoá ra Triết Huân cũng vì việc tư cơ đấy, khẽ mỉm cười, cô nhớ lại buổi chiều hôm ấy chỗ cầu thang bộ, lòng chợt nỗi lên cơn thất bại nặng nề, cảm giác như rơi xuống vực sâu.
Tồi tệ!
Nhấn ga, cô lao ra khỏi bãi đỗ xe với tốc độ kinh khủng.
—————-
Những ngày đông dần qua, cái ấm đâu đó thỉnh thoảng cũng có ghé. Một chút thôi, nhưng cũng đủ khiến người ta thấy thật ấm, cũng có thể là vì những ngày đông đó quá giá buốt nên bây giờ thấy thật ấm chỉ với chút hơi. Cũng giống như con người, cô đơn quá sẽ cảm thấy cảm động trước một hành động nhỏ bình thường mà ai đó dành cho bản thân. Cũng vì cô đơn quá, nên con người mới giỏi nhất cái gọi là “ảo tưởng vị trí trong lòng người khác” để rồi khi cái màn ảo ảnh kia vỡ đi, con tim, tâm hồn thậm chí lí trí cũng lệch lạc.
Ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say bên cạnh, Lưu Ly khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên hàng chân mày rậm rì của Triết Huân, nó khẽ cười. Nhớ lại ngày đó, cậu đối với nó chẳng khác gì người tàng hình, mỗi lời nói cậu nói ra đều khiến “băng phải tan chảy vì xấu hổ”. Nhưng mà, nó cũng có kém gì, đối với cậu nó thật sự coi nước chưng cất, chẳng có một tí mùi vị nào. Nhưng cậu nào biết, ngày đầu tiên nó gặp được cậu, thật sự bị cuốn hút. Con gái mới lớn, đều liêu xiêu trước cái lãng tử của các chàng trai mà. Lưu Ly cũng không ngoại lệ.
Là cuốn hút, là tim lệch nhịp nhưng nó là đứa con gái như thế nào chứ? Nên với cậu, bộ mặt nó chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc, cứ kiềm nén.
Lại nhớ, ánh mắt có chút lo lắng rồi chuyển sang an tâm trong tích tắc ngày nó một mình đến bệnh viện rồi lội bộ về giữa trưa nắng gắt, lúc ấy nó thật sự muốn khóc, dẫu biết thời điểm đó trái tim cậu chỉ có Luyến, nhưng… nó luôn có suy nghĩ, luôn thầm mong cậu quan tâm nó thật sự, là từ đáy lòng, không vì ba mẹ cậu.
Cũng khi ấy, bản thân nó tự nhận ra rằng quả thật cô đơn quá, trái tim yếu mềm mất rồi.
———
Tựa đầu vào thành giường, Lưu Ly cắn môi trầm ngâm, ngồi bên cạnh là Triết Huân quần áo đã chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, chỉ có khuôn mặt vẫn còn vết thương mà hơi sưng. Quả thật Duy có hơi nặng tay.
Phía ghế đối diện là Duy, kế bên là Lan.
Bầu không khí có chút lắng đọng cái mùi ngột ngạt.
Lúc nãy, Lưu Ly đã đi thăm ba mẹ nó rồi. Và sau khi trở về lại hoá ra thế này. Im lặng không lạ với Lưu Ly, nhưng như thế này thật khiến cho Duy và Triết Huân có cảm giác như bản thân là kẻ có trọng tội.
– Hmmm, em ăn gì rồi nghỉ ngơi đi, nếu không muốn lên bàn mổ, xuất huyết dạ dày không phải là chuyện đùa đâu. – Một hồi lâu sau, Duy mới hắng giọng lên tiếng.
– Anh không coi em là thành viên trong nhà sao? – Nhìn thẳng vào mắt anh trai, Lưu Ly hỏi.
Phòng bệnh lại như rơi vào một khoảng không.
– Lưu Ly, là anh ấy lo cho em thôi. – Bên cạnh, Triết Huân khẽ nói.
– Anh Duy, xin anh đấy, em thật sự lớn rồi. – Lưu Ly bặm môi nhìn Duy nói.
Duy chỉ im lặng nhìn em gái.
– Em sẽ trở về, chăm sóc ba mẹ, còn cả giúp anh và công ti. – Như một lời tuyên bố, Lưu Ly dõng dạc nói.
– Không được! – Ngay lập tức đã nhận được câu trả lời, chính xác hơn là sự phản đối mạnh mẽ từ hai người đàn ông ở đây.
– Tại sao? Là ba mẹ em, là công ti nhà em, là tâm huyết cả đời của ba. Tại sao chứ hả? Tại sao anh lại một mình gánh hết còn em thì không?
Tức giận, Lưu Ly quát lớn, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt.
– Ây… Lưu Ly, bình tĩnh đã! Anh của em… – Lan cũng vội lên tiếng.
– Thứ nhất, em còn phải học, thứ hai, sức khoẻ em còn chưa lo được, bản thân thật sự chưa chăm sóc tốt thì còn đòi lo cho ai?
“How can you take care another…
If you don’t take care yourself…”
– Anh Duy nói đúng, em không thể. – Triết Huân nắm chặt tay Lưu Ly, kiên quyết phản đối.
– Dựa vào cái gì mà ngăn cản em?
– Anh là anh trai em. – Duy nhìn thẳng vào mắt Lưu Ly nói.
– Em là em gái anh, là một phần trong cái nhà này, đây nghĩa vụ của em.
– Không cần! Em khoẻ lại, trở về cùng Triết Huân tiếp tục đi học.
Cãi nhau.
– Em lớn rồi, em có quyền quyết định, anh không thể cứ xen vào mãi. Bây giờ cả bố lẫn mẹ đều nằm viện, anh nghĩ em có thể yên tâm học sao? Anh nghĩ em thoải mái để anh một mình gánh vác?
– Mọi người ra ngoài đi. – Duy đứng dậy đi về phía cửa sổ, tay anh bỏ vào túi quần, nhẹ giọng nói.
Lan phản ứng đầu tiên, cô vội đứng dậy cầm giỏ xách đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc nhìn Triết Huân một cái mới mở cửa ra ngoài.
– Cậu cũng ra ngoài đi. – Mãi không thấy Triết Huân có động tĩnh, Duy quay lại nói.
Lúc này Triết Huân mới mặt dày miễng cưỡng đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếng cửa đóng lại, không gian trầm lắng.
– Anh hiểu em đang nghĩ gì, cảm giác gì, nhưng ba mẹ đều muốn em học hành tốt, anh cũng không bận hay áp lực như em nghĩ. Mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt, không cần em phải lo như vậy. – Vén tấm màn trắng lên, Duy từ tốn nói, sau đó anh trở lại ngồi kế Lưu Ly.
– Anh tưởng em ngốc sao? Em cũng học về tài chính, anh nghĩ em không biết gì sao?
– Cho là vậy, nhưng em chưa có thể giải quyết được cái gì hết. Em không biết cuộc sống nơi công sở ra sao, làm thế nào, đến công ty cũng chỉ khiến anh phải bận tâm.
– Em đi làm rồi.
– Hả? – Duy sau hồi im lặng lại nghệch mặt ra bởi lời nói của em gái.
Đi làm? Đi làm cái gì?
– Em làm chỗ Triết Huân. – Biết anh trai ngỡ ngàng thắc mắc, Lưu Ly nói thẳng.
– Em đừng đùa với anh, Lưu Ly!
– Em không có đùa với anh, em thật đã đi làm ở phòng tài chính ở I rồi.
– Triết Huân để em đi?
– Anh ấy không biết.
– Tốt, quản một đứa con gái cũng không ra hồn! – Đứng dậy rót một cốc nước, Duy cười khẩy nói.
– Là em nói dối anh ấy. – Lưu Ly vội vàng nói, nó sợ điệu cười này của anh.
– Em ở bên cạnh cậu ta, gan càng ngày càng lớn mà thói xấu cũng tăng thêm đấy.
– Anh đừng đánh trống lãng với em nữa, nếu muốn tốt cho em, để em trở về, chăm sóc ba mẹ, giúp anh nữa, coi như em học tập từ bây giờ, hơn nữa… em muốn bên cạnh ba nhiều hơn. – Vân vê nếp chăn, Lưu Ly nhỏ giọng nói. – Anh có biết em rất nhớ mọi người không?
Đặt chiếc cốc xuống bàn, Duy lại gần Lưu Ly, khẽ khàng vuốt tóc.
Đúng rồi, anh dường như cũng xa nó lâu lắm rồi, cũng rất nhớ.
Vòng tay ôm lấy thắc lưng của anh, Lưu Ly lẩm nhẩm:
– Anh rất cô đơn mà, anh rất mệt mà, anh còn áp lực nữa. Anh cũng rất nhớ em mà, sau này em sẽ cùng anh ăn cơm, giúp anh những thứ lặt vặt như trước. Được không?
Cúi đầu nhìn con người đang ôm chặt mình, lại còn giờ trò khiến anh mềm lòng, Duy không khỏi cười khổ. Anh thật sự không muốn nó cực khổ, nếu như nó chịu tiếp tục học ở chỗ Triết Huân, ít nhất cũng chỉ phiền muộn. Còn trở về đây, vừa chăm sóc ba mẹ, vừa lo chuyện công ty. Anh cá rằng nó không thể chỉ làm một chuyện là chăm sóc ba mẹ đang nằm ở đây, huống hồ, chính bản thân còn đang bệnh.
– Hay đã tìm lại chị ta rồi, anh đá em sang một bên? – Thấy anh im lặng, Lưu Ly ngước đầu hỏi.
– Cái gì? – Duy nhíu mày hỏi lại.
– Em biết Lan là người ngày xưa khiến anh điêu đổ đấy, anh thật sự không cần em à? Anh sợ em phá đám nên nhất quyết không cho em trở về?
– Đừng đùa nữa, tại sao em làm chỗ Triết Huân mà cậu ta cũng không biết? – Đánh trống lãng, hoàn toàn đánh trống lãng.
– Không cần, nghe nói trưởng phòng ấy được quyền quyết định, anh ta quả thật rất tận tâm và còn rất giỏi.
Thở dài, anh gỡ tay Lưu Ly ra khỏi thắt lưng của mình, lại vuốt vài cái trên đỉnh đầu sau đó im lặng ra ngoài. Anh quả thật bó tay rồi.
Thấy anh như vậy, Lưu Ly mỉm cười, anh không phản đối nữa rồi.
—–
Nắm chặt tay Lưu Ly đi không khuôn viên bệnh viện, Triết Huân trầm mặc, cả Lưu Ly cũng vậy.
Bác sĩ nói cả bố mẹ đều ổn cả, cần thời gian dài để tịnh dưỡng thôi nên không có gì đáng ngại.
– Anh có thể giúp anh ấy. – Triết Huân lên tiếng trước.
– Không cần đâu. – Lưu Ly trả lời ngay lập tức, nó biết, Duy không cần sự giúp đỡ của Triết Huân. – Việc nhà em, em cũng muốn ở lại, với cả… em nghĩ chúng ta nên xa nhau một thời gian đi.
/40
|