Lưu Ly theo chân thầy chủ nhiệm bước từng bước lên cầu thang, dường như để Lưu Ly hòa nhập và dễ thích ứng, thầy giáo đã nói chuyện trên đường đi với nó.
– Tên em rất đẹp, thầy là Anh Sơn, giáo viên dạy Toán. Hồi trước em ở học trường nào?
– Trường THPT A ạ. – Lưu Ly vẫn lẽ phép trả lời.
– Em học giỏi lắm nhỉ? So với THPT A thì THPT S này tiện nghi, đầy đủ hơn, nhưng chất lượng và xác suất học sinh giỏi thì trường A thật sự rất tuyệt. – Thầy Anh Sơn vừa đi vừa thao thao bất tuyệt.
Lưu Ly chỉ im lặng lắng nghe, không trả lời hay tiếp lời thầy giáo.
– Thầy có bạn dạy ở đó, em biết thầy Hùng dạy Lý chứ?
– Không ạ. Em ít khi để ý nếu giáo viên không dạy lớp em. – Nó trả lời, câu trả lời không thành thật. Làm sao không biết khi chính thầy Hùng là giáo viên chủ nhiệm của nó khi còn học ở THPT A chứ.
Tại trường A, không khí lớp A1 chùng xuống khi nghe tin Lưu Ly đột nhiên chuyển trường không một lời từ biệt, mới tuần vừa rồi rất đỗi bình thường cơ mà?
– Thầy không rõ, nhưng hôm trước người nhà lên trường rút hồ sơ rồi. – Thầy Hùng – giáo viên chủ nhiệm 11A1 lên tiếng.
Cả lớp ủ rủ, cô bạn im lặng, ít nói nhưng rất tốt bụng và đáng yêu, hơn nữa lại là đối tượng cậu hotboy trong lớp thầm mến, không, là mến ra mặt nhưng Lưu Ly chẳng phản ứng gì.
Đối với chuyện người thương đột ngột chuyển đi, cậu hotboy chỉ ngồi im, mấy cậu bạn bên cạnh cũng không dám lên tiếng, tên này nổi tiếng gia trưởng, cộc cằn nhưng được cái rất ấm áp. Mà ai chọc vào người cậu ta vào lúc mặt không vui thì cái ấm áp một chút cũng không lưu lại trên người đâu.
– Các em cố gắng liên lạc với bạn, chiều này thầy sẽ đến nhà tìm hiểu chuyện gì, còn giờ thì tập trung học nào.
Cả lớp mặt ai cũng xụ xuống, đi mà không nói một lời sao? Tuy là không gần gũi những cũng có lời qua tiếng lại, có nụ cười nước mắt, có lời động viên. đùa giỡn gần 2 năm rồi còn gì.
– Em xin phép xuống phòng y tế ạ. – Cậu hotboy đứng dậy bước thẳng ra khỏi lớp mà không để ý thầy có cho hay không.
Thầy Hùng cũng nhìn theo rồi thở dài. Tình cảm đầu đời rắc rối khó hiểu thế đấy.
Không xuống phòng y tế như lời xin phép, cậu hotboy đi thẳng ra ngoài nhà xe, nơi lần đầu tiên cậu gặp nó rồi trong đầu không ngừng hiện lên những kí ức có lẽ mãi cậu cũng không quên được.
Lưu Ly mệt mỏi bước vào lớp theo thầy mới. Lớp học ồn ào bỗng phút chốc im lặng.
– Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới nhé! Nào, em tự giới thiệu đi.
– Xin chào! Mình là Lưu Ly. – Nó giới thiệu ngắn gọn. Trên môi nở nụ cười gượng gạo.
Nó đã nghĩ rồi, thích hay không thích thì cũng phải tự tạo cho mình một môi trường thoải mái, dù chỉ một chút thôi.
– Các em giúp đỡ Lưu Ly nhé! Lớp trưởng và cả tập thể nữa. – Thầy nhìn cả lớp nói, rồi quay sang nó. – Có gì cần hỏi, em có thể hỏi Trung – lớp trưởng của lớp.
Dưới lớp có một thằng con trai tóc đen nhánh vừa nhìn nó vừa nhịp nhịp chân, sau đó là hét toáng lên:
– Dạ nhớ rồi thầy ạ!
Cả lớp bật cười, thầy khẽ nhíu mày.
– Trung, bớt đùa nào.
Ra là lớp trưởng ở đó, nó nhìn Trung với ánh mắt lãnh đạm.
– Để giúp em thích nghi nhanh với trường lớp, em ngồi chung bàn với Trung nhé, nếu không thì ngồi lớp phó Chi bên kia. – Thầy tiếp tục nói, nhìn về phía dãy giữa, nơi có một nữ sinh đeo cái nơ hồng hơi bị khủng.
– Không cần đâu ạ, em ngồi đâu cũng được. – Nó lên tiếng, sau đó nhanh chân bước xuống chỗ cậu lớp trưởng. Trung mỉm cười ngồi qua một bên nhường chỗ cho nó.
– Cảm ơn.
Nó khẽ cúi đầu rồi đặt cặp xuống chỗ ngồi, ngay sau đó cũng ngồi xuống. Bao nhiêu cặp mắt nhìn về phía nó, nó cũng không buồn mà nhìn lại, chỉ lôi từ chiếc cặp ra cuốn sách Lý ra. Tiếng thước gõ xuống bàn làm mọi học sinh nghiêm chỉnh học, nhưng vẫn có những ánh mắt chăm chú nhìn vào. Nó cũng không buồn quan tâm.
.
.
Mệt.
Đó là từ diễn tả cảm giác của Lưu Ly lúc này. Nó rất mệt, trải qua 5 tiết với sự tò mò của rấ nhiều người, không chỉ là trong lớp, ngoài lớp và cả khối trên, khối dưới. Nó không hiểu nổi sự hiếu kì của con người là như thế nào nữa, chỉ là một người mới nhưng chỉ sau 20 phút giải lao nó đã nhận không biết ánh mắt dán vào người mình.
Chẳng qua là mấy cậu trong lớp cái miệng khá là gái tính, có nữ xinh xinh đẹp chuyển vào lớp tất nhiên phải đi khoe rồi còn gì.
Nó mang cặp ra khỏi lớp, lên bước ra cổng trường trong cơn nhức nhối của cái đầu không buông tha. Nó định là sẽ đi bộ cho đến khi xe cậu đuổi theo, nhưng tình trạng này, nó không thể, cũng không muốn cho mọi người biết, mới về nhà người lạ mà bệnh, chắc hẳn cũng phiền. Nó đứng ngay chỗ cũ hồi sáng chờ cậu.
Lâu.
Nó ngồi xuống đất, tựa vào thân cây bằng lăng to chờ cậu.
Hôm nay trời nắng gắt.
.
.
Triết Huân bước ra khỏi lớp, hướng về phía lớp bên cạnh mà đi. Sáng giờ cậu nghe rất nhiều người nói về cô nhóc học sinh mới chuyển vào 11a2 sáng nay, nếu không nhầm thì chắc là Lưu Ly nên cậu cũng chẳng để ý, được nhiều người biết đến chỉ trong một buổi học cậu cũng không quan tâm, cậu thừa nhận nó có vẻ rất cuốn hút người nhìn.
Đứng trước lớp 12a5, cậu nhìn vào, tìm kiếm Luyến – bạn gái cậu đang dọn sách vở, trong lớp cũng chỉ còn vài người. Thấy cậu, vài người kia cũng nhanh chóng ra khỏi lớp.
– Sao em lại ra muộn thế? – Cậu bước vào rồi cất tiếng.
Nghe tiếng cậu, Luyến ngước mặt lên mỉm cười thật tươi trả lời:
– Em trực nữa.
– Tại sao lúc nào em cũng trực vậy?
– Tới phiên thì em phải trực chứ. Nhưng xong cả rồi, giờ về nhá! – Luyến lại cười thật tươi, cô thật sự là cô gái tốt.
Thấy cô cười, cậu cũng mỉm cười theo rồi nắm tay cô ra khỏi lớp.
– Hình như trường mình có hotgirl mới vào, lúc giải lao em nghe mấy bạn trong lớp bàn tán.
– Hotgirl cũng không xinh bằng em đâu, đừng quan tâm.
– Anh thôi đi, khéo nịnh. – Luyến nhéo tay cậu cười khúc khích.
Trước nụ cười của đối phương, cả hai cảm thấy rất hạnh phúc rồi cùng nắm tay ra về khi sân trường không còn bóng học sinh.
Đưa Luyến về tới nhà, cậu lại trở về con đường vắng ấy. Lưu Ly vẫn ngồi đó, vẫn đeo earphone chờ. Nghe tiếng xe, nó đứng dậy, đầu choáng váng. Chiếc xe dừng ngay đó, nó mở cửa xe bước lên. Mọi hành động như một con robot tự động.
Cậu im lặng, nó cũng im lặng, cả hai im lặng cho đến khi về nhà.
Chiếc xe dừng lại ở sân, mẹ cậu đã chờ ngay cửa, vui vẻ đón cả hai:
– Hai đứa đi học tốt chứ?
Cậu thả cặp xuống ghế, xuống nhà bếp rót ly nước uống hết một hơi rồi nói vọng ra:
– Mẹ sao hôm nay lại hỏi như thế? Ngày thường mẹ chẳng bao giờ hỏi.
– Hôm nay Lưu Ly đi học cơ mà! – Bà vui vẻ cười nói.
– Ba đâu rồi mẹ? – Cậu đi lên, cố đánh trống lảng chuyện trường lớp.
– Giờ này thì ở công ti chứ ở đâu mà hỏi?
Cậu ngồi xuống, đối diện nó – người mà nãy giờ chỉ cúi chào mẹ cậu khi vào cửa. Cậu khó chịu, thái độ này là gì đây? Cho dù cậu có dặn nó không nên quá đi sâu vào nhà cậu, nhưng ít ra đối với sự nhiệt tình của mẹ nó không nên trưng cái mặt lạnh tanh ra như vậy. Cậu không thích.
Nếu như ngày hôm đó ba cậu không tức giận vì cậu cãi lại mà lên cơn đau tim thì cái chuyện liên quan đến hôn nhân gia đình quái quỷ này đừng mơ mà có, cũng sẽ không bao giờ cậu thấy cái đứa con gái như nó trước mặt, lại sẽ không khó xử với bạn gái.
– Lưu Ly, con học tốt chứ? Trường lớp thế nào? – Mẹ cậu ngồi cạnh Luyến, nhẹ nhàng hỏi.
– A, cảm ơn bác. Con học bình thường ạ. – Nó gượng cười trả lời.
– Thế thì tốt quá, bác cứ sợ con không quen.
Vâng, tất nhiên sẽ rất không quen, thật ra là khó chịu, nhưng với Lưu Ly, chuyện đó sẽ không bao giờ được bộc lộ, Lưu Ly – con người chỉ im lặng làm theo điều người khác, muốn người khác vui, che giấu nỗi lòng của mình một cách hoàn hảo.
Nói như vậy thì có vẻ Lưu Ly giả tạo quá chăng? Ừ, có lẽ thế, nhưng nếu đổi được một cuộc sống yên ổn một chút thì có là gì đâu.
Cuộc sống ấy mà, phải có đánh đổi.
– Hai đứa lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm nhanh nhé, ba con hôm nay lại bận tiếp khách.
– Sức khỏe ba tốt nhỉ? – Cậu đứng dậy nói một câu đầy hàm ý.
Nó cũng đứng dậy, cúi đầu với mẹ cậu rồi lên tầng 2.
Nó đi đằng sau cậu, chỉ thấy tấm thân cao và hoàn hảo kia cứ bực mình mà đi nhanh lên từng bậc thang. Lên đến tầng 1, cậu chợt dừng lại, làm cái đầu của nó đụng trúng lưng của cậu mà khẽ á một tiếng. Cậu quay người lại, nhìn thẳng vào mắt nó, nó cũng chẳng ngại mà nhìn thẳng vào mắt cậu.
– Nói chuyện. Ok?
– Được. – Nó trả lời mà không cần suy nghĩ.
– Lên phòng vậy, ở đây mẹ sẽ nghe.
Nói xong, cậu lại tiếp tục đi.
Lưu Ly thở dài đầy mệt mỏi, nó khẽ xoa nhẹ hai bên thái dương rồi bước tiếp lên lầu. Với cái đầu nghĩ chuyện đơn giản như người đi trước kia cùng lắm chỉ lại nói đến vấn đề hôm qua, nên nó cũng kiên nhẫn theo cậu.
Cánh cửa phòng được mở ra, Lưu Ly thấy hai màu trắng đen làm nền. Cậu thả cặp lên giường, ngồi trên chiếc ghế gần đó, ra hiệu cho nó ngồi trên giường. Nghe theo cậu, nó đặt cặp trên bàn rồi ngồi xuống đó.
– Tôi hỏi thật, lúc biết tin phải đến ngôi nhà này và chắc chắn cũng sẽ phát sinh chuyện hôn nhân, cô có phản đối không? – Cậu lãnh đạm nhìn nó.
– Không. – Giọng nó nhẹ tênh, trả lời thành thật.
– Tại sao? – Cậu khá ngạc nhiên, con người này đối diện với cuộc sống được sắp đặt mà không phản đối sao? – Cô biết chắc là tôi sẽ không yêu cô, và cô cũng chẳng có quen biết gì tôi. Đã như thế tôi và cô sẽ không có hạnh phúc.
– Ừ. – Nó gật đầu đồng ý với lời nói của cậu, nhưng thái độ lại rất dửng dưng.
Cậu im lặng nhìn nó, nó thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu mím chặt môi, cái thái độ này là sao chứ? Cậu đang rất nghiêm túc nói chuyện còn nó thì xem ra chả có gì để bận tâm. Sống cũng tâm quá chứ?
– Hết rồi phải không? – Nó hỏi, sau đó là đứng dậy lấy cái cặp đi ra phía cửa phòng.
Cả ngày hôm nay nó đã mệt lắm rồi, đầu như sắp nổ ra rồi cậu lại dài dòng hỏi những chuyện mà bản thân không thể giải quyết càng khiến nó thêm mệt mỏi. Bây giờ nó chỉ muốn về phòng thôi.
Triết Huân cảm thấy khó chịu với thái độ của nó, cậu ghét kiểu thờ ơ không coi trọng vấn đề này. Dù sao cũng là hạnh phúc, là cả một quá trình quan trọng của nhiều người, vậy mà cứ thế bỏ đi.
– Khoan đã! – Cậu kéo tay nó lại. – Tôi có bạn gái, cô nên biết điều đó, nên hãy lên tiếng cho chuyện này đi.
Mặt đối mặt, 4 mắt hướng về nhau. Do lực kéo của cậu khá mạnh khiến nó choáng váng, đầu bỗng dưng nhói lên từng cơn. Bây giờ nó cần được yên tĩnh hơn là nghe cậu nói chuyện này.
– Bệnh à? – Triết Huân nhíu mày hỏi khi thấy sắc mặt nó bỗng xanh xao.
[ Continue]
– Tên em rất đẹp, thầy là Anh Sơn, giáo viên dạy Toán. Hồi trước em ở học trường nào?
– Trường THPT A ạ. – Lưu Ly vẫn lẽ phép trả lời.
– Em học giỏi lắm nhỉ? So với THPT A thì THPT S này tiện nghi, đầy đủ hơn, nhưng chất lượng và xác suất học sinh giỏi thì trường A thật sự rất tuyệt. – Thầy Anh Sơn vừa đi vừa thao thao bất tuyệt.
Lưu Ly chỉ im lặng lắng nghe, không trả lời hay tiếp lời thầy giáo.
– Thầy có bạn dạy ở đó, em biết thầy Hùng dạy Lý chứ?
– Không ạ. Em ít khi để ý nếu giáo viên không dạy lớp em. – Nó trả lời, câu trả lời không thành thật. Làm sao không biết khi chính thầy Hùng là giáo viên chủ nhiệm của nó khi còn học ở THPT A chứ.
Tại trường A, không khí lớp A1 chùng xuống khi nghe tin Lưu Ly đột nhiên chuyển trường không một lời từ biệt, mới tuần vừa rồi rất đỗi bình thường cơ mà?
– Thầy không rõ, nhưng hôm trước người nhà lên trường rút hồ sơ rồi. – Thầy Hùng – giáo viên chủ nhiệm 11A1 lên tiếng.
Cả lớp ủ rủ, cô bạn im lặng, ít nói nhưng rất tốt bụng và đáng yêu, hơn nữa lại là đối tượng cậu hotboy trong lớp thầm mến, không, là mến ra mặt nhưng Lưu Ly chẳng phản ứng gì.
Đối với chuyện người thương đột ngột chuyển đi, cậu hotboy chỉ ngồi im, mấy cậu bạn bên cạnh cũng không dám lên tiếng, tên này nổi tiếng gia trưởng, cộc cằn nhưng được cái rất ấm áp. Mà ai chọc vào người cậu ta vào lúc mặt không vui thì cái ấm áp một chút cũng không lưu lại trên người đâu.
– Các em cố gắng liên lạc với bạn, chiều này thầy sẽ đến nhà tìm hiểu chuyện gì, còn giờ thì tập trung học nào.
Cả lớp mặt ai cũng xụ xuống, đi mà không nói một lời sao? Tuy là không gần gũi những cũng có lời qua tiếng lại, có nụ cười nước mắt, có lời động viên. đùa giỡn gần 2 năm rồi còn gì.
– Em xin phép xuống phòng y tế ạ. – Cậu hotboy đứng dậy bước thẳng ra khỏi lớp mà không để ý thầy có cho hay không.
Thầy Hùng cũng nhìn theo rồi thở dài. Tình cảm đầu đời rắc rối khó hiểu thế đấy.
Không xuống phòng y tế như lời xin phép, cậu hotboy đi thẳng ra ngoài nhà xe, nơi lần đầu tiên cậu gặp nó rồi trong đầu không ngừng hiện lên những kí ức có lẽ mãi cậu cũng không quên được.
Lưu Ly mệt mỏi bước vào lớp theo thầy mới. Lớp học ồn ào bỗng phút chốc im lặng.
– Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới nhé! Nào, em tự giới thiệu đi.
– Xin chào! Mình là Lưu Ly. – Nó giới thiệu ngắn gọn. Trên môi nở nụ cười gượng gạo.
Nó đã nghĩ rồi, thích hay không thích thì cũng phải tự tạo cho mình một môi trường thoải mái, dù chỉ một chút thôi.
– Các em giúp đỡ Lưu Ly nhé! Lớp trưởng và cả tập thể nữa. – Thầy nhìn cả lớp nói, rồi quay sang nó. – Có gì cần hỏi, em có thể hỏi Trung – lớp trưởng của lớp.
Dưới lớp có một thằng con trai tóc đen nhánh vừa nhìn nó vừa nhịp nhịp chân, sau đó là hét toáng lên:
– Dạ nhớ rồi thầy ạ!
Cả lớp bật cười, thầy khẽ nhíu mày.
– Trung, bớt đùa nào.
Ra là lớp trưởng ở đó, nó nhìn Trung với ánh mắt lãnh đạm.
– Để giúp em thích nghi nhanh với trường lớp, em ngồi chung bàn với Trung nhé, nếu không thì ngồi lớp phó Chi bên kia. – Thầy tiếp tục nói, nhìn về phía dãy giữa, nơi có một nữ sinh đeo cái nơ hồng hơi bị khủng.
– Không cần đâu ạ, em ngồi đâu cũng được. – Nó lên tiếng, sau đó nhanh chân bước xuống chỗ cậu lớp trưởng. Trung mỉm cười ngồi qua một bên nhường chỗ cho nó.
– Cảm ơn.
Nó khẽ cúi đầu rồi đặt cặp xuống chỗ ngồi, ngay sau đó cũng ngồi xuống. Bao nhiêu cặp mắt nhìn về phía nó, nó cũng không buồn mà nhìn lại, chỉ lôi từ chiếc cặp ra cuốn sách Lý ra. Tiếng thước gõ xuống bàn làm mọi học sinh nghiêm chỉnh học, nhưng vẫn có những ánh mắt chăm chú nhìn vào. Nó cũng không buồn quan tâm.
.
.
Mệt.
Đó là từ diễn tả cảm giác của Lưu Ly lúc này. Nó rất mệt, trải qua 5 tiết với sự tò mò của rấ nhiều người, không chỉ là trong lớp, ngoài lớp và cả khối trên, khối dưới. Nó không hiểu nổi sự hiếu kì của con người là như thế nào nữa, chỉ là một người mới nhưng chỉ sau 20 phút giải lao nó đã nhận không biết ánh mắt dán vào người mình.
Chẳng qua là mấy cậu trong lớp cái miệng khá là gái tính, có nữ xinh xinh đẹp chuyển vào lớp tất nhiên phải đi khoe rồi còn gì.
Nó mang cặp ra khỏi lớp, lên bước ra cổng trường trong cơn nhức nhối của cái đầu không buông tha. Nó định là sẽ đi bộ cho đến khi xe cậu đuổi theo, nhưng tình trạng này, nó không thể, cũng không muốn cho mọi người biết, mới về nhà người lạ mà bệnh, chắc hẳn cũng phiền. Nó đứng ngay chỗ cũ hồi sáng chờ cậu.
Lâu.
Nó ngồi xuống đất, tựa vào thân cây bằng lăng to chờ cậu.
Hôm nay trời nắng gắt.
.
.
Triết Huân bước ra khỏi lớp, hướng về phía lớp bên cạnh mà đi. Sáng giờ cậu nghe rất nhiều người nói về cô nhóc học sinh mới chuyển vào 11a2 sáng nay, nếu không nhầm thì chắc là Lưu Ly nên cậu cũng chẳng để ý, được nhiều người biết đến chỉ trong một buổi học cậu cũng không quan tâm, cậu thừa nhận nó có vẻ rất cuốn hút người nhìn.
Đứng trước lớp 12a5, cậu nhìn vào, tìm kiếm Luyến – bạn gái cậu đang dọn sách vở, trong lớp cũng chỉ còn vài người. Thấy cậu, vài người kia cũng nhanh chóng ra khỏi lớp.
– Sao em lại ra muộn thế? – Cậu bước vào rồi cất tiếng.
Nghe tiếng cậu, Luyến ngước mặt lên mỉm cười thật tươi trả lời:
– Em trực nữa.
– Tại sao lúc nào em cũng trực vậy?
– Tới phiên thì em phải trực chứ. Nhưng xong cả rồi, giờ về nhá! – Luyến lại cười thật tươi, cô thật sự là cô gái tốt.
Thấy cô cười, cậu cũng mỉm cười theo rồi nắm tay cô ra khỏi lớp.
– Hình như trường mình có hotgirl mới vào, lúc giải lao em nghe mấy bạn trong lớp bàn tán.
– Hotgirl cũng không xinh bằng em đâu, đừng quan tâm.
– Anh thôi đi, khéo nịnh. – Luyến nhéo tay cậu cười khúc khích.
Trước nụ cười của đối phương, cả hai cảm thấy rất hạnh phúc rồi cùng nắm tay ra về khi sân trường không còn bóng học sinh.
Đưa Luyến về tới nhà, cậu lại trở về con đường vắng ấy. Lưu Ly vẫn ngồi đó, vẫn đeo earphone chờ. Nghe tiếng xe, nó đứng dậy, đầu choáng váng. Chiếc xe dừng ngay đó, nó mở cửa xe bước lên. Mọi hành động như một con robot tự động.
Cậu im lặng, nó cũng im lặng, cả hai im lặng cho đến khi về nhà.
Chiếc xe dừng lại ở sân, mẹ cậu đã chờ ngay cửa, vui vẻ đón cả hai:
– Hai đứa đi học tốt chứ?
Cậu thả cặp xuống ghế, xuống nhà bếp rót ly nước uống hết một hơi rồi nói vọng ra:
– Mẹ sao hôm nay lại hỏi như thế? Ngày thường mẹ chẳng bao giờ hỏi.
– Hôm nay Lưu Ly đi học cơ mà! – Bà vui vẻ cười nói.
– Ba đâu rồi mẹ? – Cậu đi lên, cố đánh trống lảng chuyện trường lớp.
– Giờ này thì ở công ti chứ ở đâu mà hỏi?
Cậu ngồi xuống, đối diện nó – người mà nãy giờ chỉ cúi chào mẹ cậu khi vào cửa. Cậu khó chịu, thái độ này là gì đây? Cho dù cậu có dặn nó không nên quá đi sâu vào nhà cậu, nhưng ít ra đối với sự nhiệt tình của mẹ nó không nên trưng cái mặt lạnh tanh ra như vậy. Cậu không thích.
Nếu như ngày hôm đó ba cậu không tức giận vì cậu cãi lại mà lên cơn đau tim thì cái chuyện liên quan đến hôn nhân gia đình quái quỷ này đừng mơ mà có, cũng sẽ không bao giờ cậu thấy cái đứa con gái như nó trước mặt, lại sẽ không khó xử với bạn gái.
– Lưu Ly, con học tốt chứ? Trường lớp thế nào? – Mẹ cậu ngồi cạnh Luyến, nhẹ nhàng hỏi.
– A, cảm ơn bác. Con học bình thường ạ. – Nó gượng cười trả lời.
– Thế thì tốt quá, bác cứ sợ con không quen.
Vâng, tất nhiên sẽ rất không quen, thật ra là khó chịu, nhưng với Lưu Ly, chuyện đó sẽ không bao giờ được bộc lộ, Lưu Ly – con người chỉ im lặng làm theo điều người khác, muốn người khác vui, che giấu nỗi lòng của mình một cách hoàn hảo.
Nói như vậy thì có vẻ Lưu Ly giả tạo quá chăng? Ừ, có lẽ thế, nhưng nếu đổi được một cuộc sống yên ổn một chút thì có là gì đâu.
Cuộc sống ấy mà, phải có đánh đổi.
– Hai đứa lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm nhanh nhé, ba con hôm nay lại bận tiếp khách.
– Sức khỏe ba tốt nhỉ? – Cậu đứng dậy nói một câu đầy hàm ý.
Nó cũng đứng dậy, cúi đầu với mẹ cậu rồi lên tầng 2.
Nó đi đằng sau cậu, chỉ thấy tấm thân cao và hoàn hảo kia cứ bực mình mà đi nhanh lên từng bậc thang. Lên đến tầng 1, cậu chợt dừng lại, làm cái đầu của nó đụng trúng lưng của cậu mà khẽ á một tiếng. Cậu quay người lại, nhìn thẳng vào mắt nó, nó cũng chẳng ngại mà nhìn thẳng vào mắt cậu.
– Nói chuyện. Ok?
– Được. – Nó trả lời mà không cần suy nghĩ.
– Lên phòng vậy, ở đây mẹ sẽ nghe.
Nói xong, cậu lại tiếp tục đi.
Lưu Ly thở dài đầy mệt mỏi, nó khẽ xoa nhẹ hai bên thái dương rồi bước tiếp lên lầu. Với cái đầu nghĩ chuyện đơn giản như người đi trước kia cùng lắm chỉ lại nói đến vấn đề hôm qua, nên nó cũng kiên nhẫn theo cậu.
Cánh cửa phòng được mở ra, Lưu Ly thấy hai màu trắng đen làm nền. Cậu thả cặp lên giường, ngồi trên chiếc ghế gần đó, ra hiệu cho nó ngồi trên giường. Nghe theo cậu, nó đặt cặp trên bàn rồi ngồi xuống đó.
– Tôi hỏi thật, lúc biết tin phải đến ngôi nhà này và chắc chắn cũng sẽ phát sinh chuyện hôn nhân, cô có phản đối không? – Cậu lãnh đạm nhìn nó.
– Không. – Giọng nó nhẹ tênh, trả lời thành thật.
– Tại sao? – Cậu khá ngạc nhiên, con người này đối diện với cuộc sống được sắp đặt mà không phản đối sao? – Cô biết chắc là tôi sẽ không yêu cô, và cô cũng chẳng có quen biết gì tôi. Đã như thế tôi và cô sẽ không có hạnh phúc.
– Ừ. – Nó gật đầu đồng ý với lời nói của cậu, nhưng thái độ lại rất dửng dưng.
Cậu im lặng nhìn nó, nó thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu mím chặt môi, cái thái độ này là sao chứ? Cậu đang rất nghiêm túc nói chuyện còn nó thì xem ra chả có gì để bận tâm. Sống cũng tâm quá chứ?
– Hết rồi phải không? – Nó hỏi, sau đó là đứng dậy lấy cái cặp đi ra phía cửa phòng.
Cả ngày hôm nay nó đã mệt lắm rồi, đầu như sắp nổ ra rồi cậu lại dài dòng hỏi những chuyện mà bản thân không thể giải quyết càng khiến nó thêm mệt mỏi. Bây giờ nó chỉ muốn về phòng thôi.
Triết Huân cảm thấy khó chịu với thái độ của nó, cậu ghét kiểu thờ ơ không coi trọng vấn đề này. Dù sao cũng là hạnh phúc, là cả một quá trình quan trọng của nhiều người, vậy mà cứ thế bỏ đi.
– Khoan đã! – Cậu kéo tay nó lại. – Tôi có bạn gái, cô nên biết điều đó, nên hãy lên tiếng cho chuyện này đi.
Mặt đối mặt, 4 mắt hướng về nhau. Do lực kéo của cậu khá mạnh khiến nó choáng váng, đầu bỗng dưng nhói lên từng cơn. Bây giờ nó cần được yên tĩnh hơn là nghe cậu nói chuyện này.
– Bệnh à? – Triết Huân nhíu mày hỏi khi thấy sắc mặt nó bỗng xanh xao.
[ Continue]
/40
|