Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 3
"Tôi thích bồ công anh vì đó là một loài hoa thủy chung và mạnh mẽ. Hoa trao gửi tình yêu của mình cho gió, nhưng khi không thể ở bên gió, hoa vẫn không hề úa tàn..."
Thả mình xuống chiếc giường êm ái, Zen cảm thấy vô cùng thư thái. Đúng là gia đình chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho con người trước những khó khăn của cuộc sống. Trước giờ, Zen luôn cảm thấy hạnh phúc khi có một gia đình như vậy, một người mẹ tâm lí, tận tụy, chu đáo, hết mình vì con cái và một ông anh luôn che chở, bảo vệ em gái mỗi khi nó phải chịu ấm ức, cho dù bình thường hai anh em lúc nào cũng xung khắc như nước với lửa. Vẫn còn thiếu một mảnh ghép của gia đình, đó chính là bố. Bố ra đi cách đây 10 năm, trong một vụ tai nạn giao thông. Zen không có một chút kí ức gì về bố, nhưng mỗi lần xem ảnh của ông, đôi mắt hiền từ ấy cũng nhìn nó vô cùng trìu mến, là nó lại có một cảm giác rất đỗi thân thuộc.
“Tít tít”. Tiếng chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại di động gần đó khiến Zen bất giác giật mình và đưa nó trở về với thực tại. Nó với tay lấy em dế yêu quý đặt ở đầu giường và mở ra đọc tin nhắn. Dòng chữ trên màn hình điện thoại hiện ra, nó liếc qua một lượt rồi khẽ mỉm cười: “Bé Zen ăn cơm chưa? Dạo này trông cậu có vẻ gầy đi đấy, mệt mỏi lắm hả? Cố ăn nhiều vào nha!”
Là Huyên, cậu ấy lúc nào cũng biết cách quan tâm đến mọi người như vậy. Như không để Huyên phải đợi lâu, nó vội vàng bấm phím reply: “Cảm ơn bé Huyên đã quan tâm. Cậu cũng vậy mà, không riêng gì bọn tớ đâu. Giữ gìn sức khỏe để còn chiến đấu nữa chứ. Fighting!”. Vừa ấn nút gửi đi thì nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà, Zen vội vàng quăng chiếc điện thoại sang một bên.
- Zen ơi, có bạn đến chơi này!
Quái, giờ này thì còn ai đến nhà mình nữa nhỉ? Ngoài mấy thằng bạn thân ra đâu có ai biết địa chỉ nhà nó, mà bọn này bây giờ chắc đang nằm nhà xem bóng đá rồi. Nghĩ vậy thôi, nó vẫn đứng dậy tiến ra cửa. Cánh cửa bật mở, một khuôn mặt xinh xắn hiện ra.
- Là em à?
Trước vẻ mặt ngạc nhiên của nó, cô bé vô cùng bối rối vì sự xuất hiện đường đột của mình, vội vàng giải thích:
- Em đến chơi, mẹ chị nói em lên trên này tìm chị, chị có phiền...
Zen nhanh chóng hiểu ra vấn đề, nó vui vẻ mở rộng cửa chào đón cô bé.
- Không phiền chút nào, em vào đi!
Bước chân vào trong, trước mắt Phương là một căn phòng rộng lớn với kiểu bài trí vô cùng lạ mắt. Đen và trắng là hai màu chủ đạo của căn phòng. Lúc này đây, đôi rèm cửa màu trắng bay phấp phới trong gió một cách dữ dội, đôi lúc lại hiền hòa lắng dịu vuốt ve khung cửa sổ bằng gỗ sơn đen bóng loáng, chiếc giường đen gỗ mun nằm im lìm nơi góc phòng và được bao phủ bởi một màu trắng toát của ga trải giường. Phương đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, những tấm poster của những ca sĩ, ban nhạc rock nổi tiếng mà không ai là không biết đang nằm rải rác trên nền trắng của bốn bức tường bao quanh căn phòng; một chiếc máy tinh xách tay màu trắng hiện đại của hãng Aple đang yên vị trên chiếc bàn học nhựa bền màu đen đặt sát cửa sổ gần đó. Phương quan sát thấy còn rất nhiều vật trang trí nhỏ được đặt trên bàn, cô đặc biệt chú ý tới một khung ảnh, trong đó là một tấm hình chụp một người đàn ông và một cô bé. Người đàn ông trong ảnh trạc 40, còn cô bé chắc chỉ lên 6, 7 tuổi. Bức ảnh khá cũ nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt hiền từ, ánh lên từ cái nhìn đôn hậu của người đàn ông và nụ cười rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc trên môi đứa trẻ. Sự hiếu kì không ngăn Phương tiến đến gần bàn học và nâng cái khung ảnh trên tay, cô bất giác đưa tay vuốt ve nó và chạm nhẹ khuôn mặt của người trong hình qua lớp kính. Ánh mắt của người đàn ông này có sức hút kì lạ khiến cô không thể dứt ra được, một giọng nói vang lên bên tai khiến cô giật mình và trở về với thực tại:
- Đó là bố chị.
Phương ngoảnh sang người bên cạnh, rồi lại nhìn xuống khung hình, một cách bâng quơ, cô hỏi:
- Vậy bác ấy đâu rồi? Lúc nãy em không thấy.
Một thoáng im lặng diễn ra, Phương vẫn hướng mắt nhìn Zen chờ đợi câu trả lời, rồi giọng nói ấy lại cất lên, tiếp tục câu chuyện dang dở:
- Bố chị... mất rồi. - Trong ánh nến thơm lung linh, mờ ảo đang bao phủ lấy cả căn phòng, khuôn mặt ấy thoắt ẩn, thoắt hiện một cách thần bí, Phương không nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ nghe giọng nói vang lên cùng với hơi thở của gió luồn qua khe cửa, một cái gì đó nghẹn ngào pha lẫn xót xa...
***
"Tôi thích bồ công anh vì đó là một loài hoa thủy chung và mạnh mẽ. Hoa trao gửi tình yêu của mình cho gió, nhưng khi không thể ở bên gió, hoa vẫn không hề úa tàn..."
Thả mình xuống chiếc giường êm ái, Zen cảm thấy vô cùng thư thái. Đúng là gia đình chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho con người trước những khó khăn của cuộc sống. Trước giờ, Zen luôn cảm thấy hạnh phúc khi có một gia đình như vậy, một người mẹ tâm lí, tận tụy, chu đáo, hết mình vì con cái và một ông anh luôn che chở, bảo vệ em gái mỗi khi nó phải chịu ấm ức, cho dù bình thường hai anh em lúc nào cũng xung khắc như nước với lửa. Vẫn còn thiếu một mảnh ghép của gia đình, đó chính là bố. Bố ra đi cách đây 10 năm, trong một vụ tai nạn giao thông. Zen không có một chút kí ức gì về bố, nhưng mỗi lần xem ảnh của ông, đôi mắt hiền từ ấy cũng nhìn nó vô cùng trìu mến, là nó lại có một cảm giác rất đỗi thân thuộc.
“Tít tít”. Tiếng chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại di động gần đó khiến Zen bất giác giật mình và đưa nó trở về với thực tại. Nó với tay lấy em dế yêu quý đặt ở đầu giường và mở ra đọc tin nhắn. Dòng chữ trên màn hình điện thoại hiện ra, nó liếc qua một lượt rồi khẽ mỉm cười: “Bé Zen ăn cơm chưa? Dạo này trông cậu có vẻ gầy đi đấy, mệt mỏi lắm hả? Cố ăn nhiều vào nha!”
Là Huyên, cậu ấy lúc nào cũng biết cách quan tâm đến mọi người như vậy. Như không để Huyên phải đợi lâu, nó vội vàng bấm phím reply: “Cảm ơn bé Huyên đã quan tâm. Cậu cũng vậy mà, không riêng gì bọn tớ đâu. Giữ gìn sức khỏe để còn chiến đấu nữa chứ. Fighting!”. Vừa ấn nút gửi đi thì nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà, Zen vội vàng quăng chiếc điện thoại sang một bên.
- Zen ơi, có bạn đến chơi này!
Quái, giờ này thì còn ai đến nhà mình nữa nhỉ? Ngoài mấy thằng bạn thân ra đâu có ai biết địa chỉ nhà nó, mà bọn này bây giờ chắc đang nằm nhà xem bóng đá rồi. Nghĩ vậy thôi, nó vẫn đứng dậy tiến ra cửa. Cánh cửa bật mở, một khuôn mặt xinh xắn hiện ra.
- Là em à?
Trước vẻ mặt ngạc nhiên của nó, cô bé vô cùng bối rối vì sự xuất hiện đường đột của mình, vội vàng giải thích:
- Em đến chơi, mẹ chị nói em lên trên này tìm chị, chị có phiền...
Zen nhanh chóng hiểu ra vấn đề, nó vui vẻ mở rộng cửa chào đón cô bé.
- Không phiền chút nào, em vào đi!
Bước chân vào trong, trước mắt Phương là một căn phòng rộng lớn với kiểu bài trí vô cùng lạ mắt. Đen và trắng là hai màu chủ đạo của căn phòng. Lúc này đây, đôi rèm cửa màu trắng bay phấp phới trong gió một cách dữ dội, đôi lúc lại hiền hòa lắng dịu vuốt ve khung cửa sổ bằng gỗ sơn đen bóng loáng, chiếc giường đen gỗ mun nằm im lìm nơi góc phòng và được bao phủ bởi một màu trắng toát của ga trải giường. Phương đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, những tấm poster của những ca sĩ, ban nhạc rock nổi tiếng mà không ai là không biết đang nằm rải rác trên nền trắng của bốn bức tường bao quanh căn phòng; một chiếc máy tinh xách tay màu trắng hiện đại của hãng Aple đang yên vị trên chiếc bàn học nhựa bền màu đen đặt sát cửa sổ gần đó. Phương quan sát thấy còn rất nhiều vật trang trí nhỏ được đặt trên bàn, cô đặc biệt chú ý tới một khung ảnh, trong đó là một tấm hình chụp một người đàn ông và một cô bé. Người đàn ông trong ảnh trạc 40, còn cô bé chắc chỉ lên 6, 7 tuổi. Bức ảnh khá cũ nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt hiền từ, ánh lên từ cái nhìn đôn hậu của người đàn ông và nụ cười rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc trên môi đứa trẻ. Sự hiếu kì không ngăn Phương tiến đến gần bàn học và nâng cái khung ảnh trên tay, cô bất giác đưa tay vuốt ve nó và chạm nhẹ khuôn mặt của người trong hình qua lớp kính. Ánh mắt của người đàn ông này có sức hút kì lạ khiến cô không thể dứt ra được, một giọng nói vang lên bên tai khiến cô giật mình và trở về với thực tại:
- Đó là bố chị.
Phương ngoảnh sang người bên cạnh, rồi lại nhìn xuống khung hình, một cách bâng quơ, cô hỏi:
- Vậy bác ấy đâu rồi? Lúc nãy em không thấy.
Một thoáng im lặng diễn ra, Phương vẫn hướng mắt nhìn Zen chờ đợi câu trả lời, rồi giọng nói ấy lại cất lên, tiếp tục câu chuyện dang dở:
- Bố chị... mất rồi. - Trong ánh nến thơm lung linh, mờ ảo đang bao phủ lấy cả căn phòng, khuôn mặt ấy thoắt ẩn, thoắt hiện một cách thần bí, Phương không nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ nghe giọng nói vang lên cùng với hơi thở của gió luồn qua khe cửa, một cái gì đó nghẹn ngào pha lẫn xót xa...
***
/76
|