Huyên không nói gì, một nụ cười khẽ thoáng qua khuôn mặt cậu. Âm thanh cánh cửa vừa đóng lại đưa căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh trước đó. Zen ngả mình xuống ghế, nó với tay cầm lấy tập tài liệu trên bàn Huyên vừa đem đến. Nó lật giở từng trang, xem qua một lượt rồi lại để tập tài liệu về vị trí cũ. Zen thở dài. Đó là hồ sơ cá nhân của một người mà nó nhờ Huyên tìm thông tin giúp. Một người mà đối với nó, sự hiểu biết về người đó chỉ là một con số không tròn trĩnh. Vâng, đó là thủ lĩnh của Ghost. Nó cần phải hiểu thêm về người này, hắn là đối thủ của nó - hoặc giả đã từng là bạn, vì vậy nó không thể không biết gì về người này được. Lại một lần nữa nó cầm trên tay tập tài liệu, đôi mắt nó lướt qua và dừng lại ở những dòng chữ: "Tên khai sinh: Đặng Duy Phong, ngày sinh: 21/8, nhóm máu: A, chiều cao: 1m82, cân nặng: 60 kg. Là đại thiếu gia một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất của người Việt tại Pháp. Sống ở Pháp từ bé với bố vì mẹ mất sớm, năm 16 tuổi mới về Việt Nam học..." Đó là tất cả những gì nó được biết về hắn. Thiếu vắng tình thương của mẹ từ nhỏ quả thật rất đáng thương, nhưng những việc hắn làm thì thật là đáng ghét, không thể khoan nhượng được, Zen đập mạnh tay xuống bàn.
Hôm nay là ngày tổng duyệt của câu lạc bộ võ thuật, nó phải đích thân đến tận nơi để xem xét tình hình luyện tập của mọi người trong thời gian vừa qua. Dưới sân trường nắng ấm, nhìn các bạn học sinh đang nô đùa, khuôn mặt của ai cũng rạng rỡ khiến nó cũng thấy vui lây. Nó và bốn đứa bạn đi đến đâu cũng nhận được những lời chào hỏi từ mọi người và nó lại vui vẻ đáp lại. Trời đang nắng, trong xanh là thế, bỗng nhiên xám xịt, mây đen kéo đến đầy trời, u ám dự báo điềm chẳng lành. Quả nhiên, điềm chẳng lành đang tiến về phía nó.
- A, chào thủ lĩnh! – Một giọng nữ lanh lảnh cất lên, chữ cuối cùng cố tình kéo dài một cách châm biếm.
- Chào Lưu Ly, nếu không có việc gì thì tôi đi đây, tôi đang có việc.
- À, cô đang chuẩn bị xuống câu lạc bộ phải không? Câu lạc bộ gì ấy nhỉ? Nhớ rồi, câu lạc bộ võ khỉ à? Khỉ mà múa võ thì trông thật tức cười. Ha ha...! – Một tràng cười lớn nổ ra sau đó giữa Lưu Ly và đám thuộc hạ của cô ta.
Zen và mấy đứa bạn tức sôi máu, nó hận không thể cho cô ta một đấm ngay lúc này. Tự ép mình hạ hỏa, nó nở một nụ cười nham hiểm:
- Vậy cho tôi hỏi cô và họ... – chỉ vào đám người trước mặt - ... là con gì?
- Hỏi vậy mà cũng hỏi, con người chứ con gì nữa, cô nhìn mà không biết à?
- Ha ha. – Chỉ chờ có thế, nó ngẩng mặt lên trời cười lớn – Cô là người mà vẫn có thể hiểu được tiếng khỉ, thật bái phục bái phục. Khuôn mặt của cô ta lúc này thật đa sắc màu, hết xanh, vàng, chuyển sang tím tái, rồi lại đỏ.
- Đi! - Lưu Ly hét lên và quay ngoắt bỏ đi cùng đám thuộc hạ, bỏ lại sau lưng nụ cười chế giễu của những người xung quanh. Thế đấy, cứ hễ gặp nhau là hai phe bọn nó lại “đấu” nhau như thế, chẳng bên nào chịu thua bên nào.
***
Hôm nay là ngày tổng duyệt của câu lạc bộ võ thuật, nó phải đích thân đến tận nơi để xem xét tình hình luyện tập của mọi người trong thời gian vừa qua. Dưới sân trường nắng ấm, nhìn các bạn học sinh đang nô đùa, khuôn mặt của ai cũng rạng rỡ khiến nó cũng thấy vui lây. Nó và bốn đứa bạn đi đến đâu cũng nhận được những lời chào hỏi từ mọi người và nó lại vui vẻ đáp lại. Trời đang nắng, trong xanh là thế, bỗng nhiên xám xịt, mây đen kéo đến đầy trời, u ám dự báo điềm chẳng lành. Quả nhiên, điềm chẳng lành đang tiến về phía nó.
- A, chào thủ lĩnh! – Một giọng nữ lanh lảnh cất lên, chữ cuối cùng cố tình kéo dài một cách châm biếm.
- Chào Lưu Ly, nếu không có việc gì thì tôi đi đây, tôi đang có việc.
- À, cô đang chuẩn bị xuống câu lạc bộ phải không? Câu lạc bộ gì ấy nhỉ? Nhớ rồi, câu lạc bộ võ khỉ à? Khỉ mà múa võ thì trông thật tức cười. Ha ha...! – Một tràng cười lớn nổ ra sau đó giữa Lưu Ly và đám thuộc hạ của cô ta.
Zen và mấy đứa bạn tức sôi máu, nó hận không thể cho cô ta một đấm ngay lúc này. Tự ép mình hạ hỏa, nó nở một nụ cười nham hiểm:
- Vậy cho tôi hỏi cô và họ... – chỉ vào đám người trước mặt - ... là con gì?
- Hỏi vậy mà cũng hỏi, con người chứ con gì nữa, cô nhìn mà không biết à?
- Ha ha. – Chỉ chờ có thế, nó ngẩng mặt lên trời cười lớn – Cô là người mà vẫn có thể hiểu được tiếng khỉ, thật bái phục bái phục. Khuôn mặt của cô ta lúc này thật đa sắc màu, hết xanh, vàng, chuyển sang tím tái, rồi lại đỏ.
- Đi! - Lưu Ly hét lên và quay ngoắt bỏ đi cùng đám thuộc hạ, bỏ lại sau lưng nụ cười chế giễu của những người xung quanh. Thế đấy, cứ hễ gặp nhau là hai phe bọn nó lại “đấu” nhau như thế, chẳng bên nào chịu thua bên nào.
***
/76
|