- Cậu không có gì muốn nói sao? – Nó thoáng ngạc nhiên khi thấy Huyên vẫn im lặng từ nãy tới giờ.
Huyên không nói gì, cậu hướng ánh nhìn của mình ra ngoài xa, nơi dòng sông hiền hòa vẫn êm đềm trôi một cách lặng lẽ, mặt sông phản chiếu thứ ánh sáng diệu kì của mặt trăng trên cao, thi thoảng lại tan ra dưới sự tác động của những cơn gió.
- Cậu biết vì sao tên tớ là Huyên không? – Sau một vài phút im lặng, cuối cùng Huyên cũng chịu cất tiếng bằng một câu hỏi lạ lùng.
- ...
- Huyên trong tiếng Hán có nghĩa là nắng ấm. Khi đặt cho tớ cái tên này bố mẹ đã hy vọng tớ có thể như tia nắng bình yên của buổi sớm mai mang lại sự ấm áp cho mọi người. Nhưng, nắng sẽ tắt khi mùa đông đến, mùa đông không có nắng sẽ thật lạnh giá và cô đơn biết bao, và... có một người tớ không hề mong muốn người đó phải chịu đựng điều đó một mình. Đã từ lâu tớ rất muốn nói với người đó điều này, nhưng tớ cảm thấy bây giờ là lúc thích hợp nhất để nói với cậu, Zen ạ! – Huyên quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt nó, khiến nó ngỡ ngàng trong chốc lát. – Zen, cậu có đồng ý để tia nắng này sưởi ấm cho trái tim cậu suốt đời và mãi mãi được không?
Nó nhìn sâu vào đôi mắt Huyên, đôi mắt nói lên sự thành thật trong từng lời nói của cậu ấy, nó biết Huyên không đùa, điều đó lại càng khiến nó cảm thấy bối rối. Nó không biết tình cảm nó dành cho Huyên là sao nữa, ngay cả chính nó cũng không hiểu nổi, khi Huyên sang Nhật bỏ bọn nó ở lại thật sự nó đã rất buồn, suốt một năm trời nó luôn nghĩ về cậu ấy; khi Huyên cầm tay nó trong phòng nhạc cụ trái tim nó khẽ run lên từng nhịp như có một luồng điện chạy qua và khi Huyên ngã từ trên cao xuống để bảo vệ đứa bé, giây phút đó nó đau đớn tưởng như sẽ mất cậu ấy vĩnh viễn. Nhưng... vẫn còn một điều gì đó khiến nó phân vân?
- Tớ... Cậu có thể cho tớ thời gian suy nghĩ được không?
Sự căng thẳng khi chờ đợi câu trả lời hiện rõ trên nét mặt Huyên, nó biết lời đáp trả của nó không như mong muốn nhưng hàng lông mày đang nhíu lại của cậu khẽ giãn ra, Huyên khẽ mỉm cười:
- Được, tớ sẽ chờ!
***
- Đang nghĩ gì mà thần mặt ra vậy?
Huyên không nói gì, cậu hướng ánh nhìn của mình ra ngoài xa, nơi dòng sông hiền hòa vẫn êm đềm trôi một cách lặng lẽ, mặt sông phản chiếu thứ ánh sáng diệu kì của mặt trăng trên cao, thi thoảng lại tan ra dưới sự tác động của những cơn gió.
- Cậu biết vì sao tên tớ là Huyên không? – Sau một vài phút im lặng, cuối cùng Huyên cũng chịu cất tiếng bằng một câu hỏi lạ lùng.
- ...
- Huyên trong tiếng Hán có nghĩa là nắng ấm. Khi đặt cho tớ cái tên này bố mẹ đã hy vọng tớ có thể như tia nắng bình yên của buổi sớm mai mang lại sự ấm áp cho mọi người. Nhưng, nắng sẽ tắt khi mùa đông đến, mùa đông không có nắng sẽ thật lạnh giá và cô đơn biết bao, và... có một người tớ không hề mong muốn người đó phải chịu đựng điều đó một mình. Đã từ lâu tớ rất muốn nói với người đó điều này, nhưng tớ cảm thấy bây giờ là lúc thích hợp nhất để nói với cậu, Zen ạ! – Huyên quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt nó, khiến nó ngỡ ngàng trong chốc lát. – Zen, cậu có đồng ý để tia nắng này sưởi ấm cho trái tim cậu suốt đời và mãi mãi được không?
Nó nhìn sâu vào đôi mắt Huyên, đôi mắt nói lên sự thành thật trong từng lời nói của cậu ấy, nó biết Huyên không đùa, điều đó lại càng khiến nó cảm thấy bối rối. Nó không biết tình cảm nó dành cho Huyên là sao nữa, ngay cả chính nó cũng không hiểu nổi, khi Huyên sang Nhật bỏ bọn nó ở lại thật sự nó đã rất buồn, suốt một năm trời nó luôn nghĩ về cậu ấy; khi Huyên cầm tay nó trong phòng nhạc cụ trái tim nó khẽ run lên từng nhịp như có một luồng điện chạy qua và khi Huyên ngã từ trên cao xuống để bảo vệ đứa bé, giây phút đó nó đau đớn tưởng như sẽ mất cậu ấy vĩnh viễn. Nhưng... vẫn còn một điều gì đó khiến nó phân vân?
- Tớ... Cậu có thể cho tớ thời gian suy nghĩ được không?
Sự căng thẳng khi chờ đợi câu trả lời hiện rõ trên nét mặt Huyên, nó biết lời đáp trả của nó không như mong muốn nhưng hàng lông mày đang nhíu lại của cậu khẽ giãn ra, Huyên khẽ mỉm cười:
- Được, tớ sẽ chờ!
***
- Đang nghĩ gì mà thần mặt ra vậy?
/76
|