- Năm xưa, mẹ là vợ của người đó- cha của con. Mẹ đã sống với ông ấy hơn 5 năm rồi mà vẫn ko có con, vì là giám đốc một côn ty nên việc ko có con là ko thể được. Thế rồi, 2 năm sau, mẹ biết tin là mình đang mang thai, lúc ấy mẹ cực kì hạnh phúc nhưng đó cũng là lúc……mạ biết ông ấy ngoại tình và còn có thai với người phụ nữ đó. Mẹ đã rất sốc, suốt ngày chỉ khóc, mẹ hoang mang ko biết làm gì. Mẹ sợ khi phải đối mặt với ông ấy, ko biết nên hỏi thế nào về việc này…..sau 1 thời gian ngắn mẹ quyết định rời khỏi căn nhà đó và ông ấy ko hề biết rằng mẹ đang mang thai. Mẹ về đây mở một tiêm bánh bình thường. dù rằng rất vất vả nhưng ngày nào mẹ cũng cảm thấy hạnh phúc vì có con ở bên, cứ ngỡ cuộc sống này sẽ kéo mãi nhưng mẹ đã lầm, vào 1 ngày của 3 năm trước , ông ta đã tìm ra mẹ, và phát hiện mẹ đang nuôi giọt máu của ông ta. Ông ta tìm cách gặp con và cho con biết ông ấy là cha con nhưng mẹ đã ngăn lại. Thế rồi, ông tar a điều kiện rằng, bây giờ ông ta sẽ ko quấy rầy mẹ nữa hưng đến năm 17 tuổi phải cho con biết về ông ta và con phải về sống ở nhà ông ta . Lúc đầu mẹ ko đồng ý, ông ta đã đe dọa rằng sẽ đi nói cho con biết tất cả. Lúc ấy con đang phải chịu một cú sốc lớn ( xem lại chương kí ức ) , làm sao con có thể chịu đucợ thêm chuyện này, thế nên mẹ đã đồng ý. Và hôm nay, chính là ngày ấy_ Mẹ Lâm kể lại chuyện năm ấy, gương mặt thoáng buồ rầu.
- Mẹ, vậy rốt cuộc ông ta là ai?_Lâm
- …… là ……._ Mẹ Lâm ngập ngừng.
- Là ta.
Bỗng một giọng nam trầm vang lên. Lâm, Phong Linh, Bảo giật mình quay đầu lại….là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, sau lưng ông ta là Hân và Huy.
-Ta chính là cha con- Trần Kha Hòng Long ( tên dở quá, thông cảm nha, ko nghĩ ra được cái tên nào khả thi hơn), là chủ tịch công ty W
- Ông…chính là cha tôi_ Ánh mắt Lâm thoáng xao động rồi chuyển sang giận dữ_ Ôn chính là người….đã phản bội mẹ tôi.
-……_Ông Long ko nói gì.
- Ko hề phủ nhận, vậy là đúng rồi_Lâm cười mỉa_ Ông về đi, tôi sẽ ko bao giờ nhận ông là cha chứ đừng nói đến việc theo về nhà ông.
-Ko được hỗn láo, Trần Kha Lâm, đừng cô là chị mà tôi ko nói gì._Hân lên tiếng, ánh mắt của Hân lộ rõ vẻ thù hận Lâm….
- Ai mượn cô lên tiếng hả, đây là chuyện của tôi._Lâm lườm qua Hân, ánh mắt sắc bén, ko hề nhường.
- Cô…_ Hân tức giận, giơ tay lên định tát Lâm thì bị Phong giừ cổ tay lại.
Lâm rất bình tĩnh, ko hề run sợ trước hành động của Hân
- Cô có đúng là tiểu thư nhà họ Trần ko vậy, đây là hành động của người có giáo dục sao, đừng tưởng là con gái thì tôi nương tay._Phong cảnh cáo Hân. Nếu cô ta mà dám đụng đến Lâm thì anh quyết ko bỏ qua.
- Hừ, tưởng ai, ra là kẻ si tình, suốt ngày lẽo đẽo theo Lâm đây mà, đúng là đồ mặt da…..
BỐP ……..
Hân chưa dứt lời thì đã bị Lâm tát một tát tai vào má, nó bắt đầu ửng đỏ lên, in rõ 5 ngón tay của Lâm, chứng tỏ nó rất mạnh. Hân nhìn Lâm đầy phẫn nộ.
- Lâm, cô…..cô…..
- Tôi nói cho cô biết, cô nói tôi thì ko sao nhưng nếu cô dám lôi cả bạn tôi vào thì coi chừng…. cái mặt cô ko chỉ có vậy thôi đâu._ Lâm lườm Hân, giọng nói rất uy lực.
- Mày …mày…_Hân tức giận thật sự, cô ko kiềm chế được mình buông ra lời “ mày tao” với chị mình.
- ĐỦ RỒI, Hân, ko được làm loạn ở đây_Ông Long hét lớn, ngăn ko cho vụ ẩu đả xảy ra.
- Ba, con…con…_Hân giật mình, lắp bắp
- Về trước đi_Ông ra lệnh cho con gái mình.
- Nhưng…..
- Đi đi
- Vâng…_ Hân uất ức kéo Huy ra khỏi chỗ đó, cô ko quên lườm Lam “ đừng tưởng đã xong…”
Huy ko nói gì, chỉ cúi đầu chào rồi lẳng lặng đi bên cạnh Hân. Ánh mắt anh ta nhìn Hân có gì đó…….
- Mẹ, vậy rốt cuộc ông ta là ai?_Lâm
- …… là ……._ Mẹ Lâm ngập ngừng.
- Là ta.
Bỗng một giọng nam trầm vang lên. Lâm, Phong Linh, Bảo giật mình quay đầu lại….là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, sau lưng ông ta là Hân và Huy.
-Ta chính là cha con- Trần Kha Hòng Long ( tên dở quá, thông cảm nha, ko nghĩ ra được cái tên nào khả thi hơn), là chủ tịch công ty W
- Ông…chính là cha tôi_ Ánh mắt Lâm thoáng xao động rồi chuyển sang giận dữ_ Ôn chính là người….đã phản bội mẹ tôi.
-……_Ông Long ko nói gì.
- Ko hề phủ nhận, vậy là đúng rồi_Lâm cười mỉa_ Ông về đi, tôi sẽ ko bao giờ nhận ông là cha chứ đừng nói đến việc theo về nhà ông.
-Ko được hỗn láo, Trần Kha Lâm, đừng cô là chị mà tôi ko nói gì._Hân lên tiếng, ánh mắt của Hân lộ rõ vẻ thù hận Lâm….
- Ai mượn cô lên tiếng hả, đây là chuyện của tôi._Lâm lườm qua Hân, ánh mắt sắc bén, ko hề nhường.
- Cô…_ Hân tức giận, giơ tay lên định tát Lâm thì bị Phong giừ cổ tay lại.
Lâm rất bình tĩnh, ko hề run sợ trước hành động của Hân
- Cô có đúng là tiểu thư nhà họ Trần ko vậy, đây là hành động của người có giáo dục sao, đừng tưởng là con gái thì tôi nương tay._Phong cảnh cáo Hân. Nếu cô ta mà dám đụng đến Lâm thì anh quyết ko bỏ qua.
- Hừ, tưởng ai, ra là kẻ si tình, suốt ngày lẽo đẽo theo Lâm đây mà, đúng là đồ mặt da…..
BỐP ……..
Hân chưa dứt lời thì đã bị Lâm tát một tát tai vào má, nó bắt đầu ửng đỏ lên, in rõ 5 ngón tay của Lâm, chứng tỏ nó rất mạnh. Hân nhìn Lâm đầy phẫn nộ.
- Lâm, cô…..cô…..
- Tôi nói cho cô biết, cô nói tôi thì ko sao nhưng nếu cô dám lôi cả bạn tôi vào thì coi chừng…. cái mặt cô ko chỉ có vậy thôi đâu._ Lâm lườm Hân, giọng nói rất uy lực.
- Mày …mày…_Hân tức giận thật sự, cô ko kiềm chế được mình buông ra lời “ mày tao” với chị mình.
- ĐỦ RỒI, Hân, ko được làm loạn ở đây_Ông Long hét lớn, ngăn ko cho vụ ẩu đả xảy ra.
- Ba, con…con…_Hân giật mình, lắp bắp
- Về trước đi_Ông ra lệnh cho con gái mình.
- Nhưng…..
- Đi đi
- Vâng…_ Hân uất ức kéo Huy ra khỏi chỗ đó, cô ko quên lườm Lam “ đừng tưởng đã xong…”
Huy ko nói gì, chỉ cúi đầu chào rồi lẳng lặng đi bên cạnh Hân. Ánh mắt anh ta nhìn Hân có gì đó…….
/65
|