Chương 10:
Nhà họ Mạc quả thật mỗi lần nói gì là sẽ làm liền, chiều ngày định mệnh ấy. Tử Phong lôi cô đi cùng với nhà hắn để kiểm tra giới tính. Mã Nhi cự tuyệt rất dữ dội nhưng bị anh doạ là không đi chung là anh sẽ quăng cô xuống sông cho cá rỉa.
Thế nên, Mã Nhi mới có mặt tại phòng khám của bác sĩ tâm lý tên gì không nhớ. Cô ngồi ở hàng ghế chờ cùng với Mạc Tử Kỳ và bà Mạc. Còn Tử Phong đã được tiễn vô trong “trò chuyện” cùng bác sĩ tâm lý.
– Này cô bé.- Bỗng bà Mạc ngồi kế bên quay sang nắm tay cô.
– Dạ?
– Con nói thật đi là Tử Phong bắt ép con làm bạn gái nó đúng không?
– A,….
Khổ, cô không biết nên nói thật hay diễn tuồng của Tử Phong bày ra hay không nữa? Nếu không diễn thì hắn sẽ lột da cô mất vì trước đó anh có kéo cô vào một góc tối thì thầm đủ kiểu bảo cứ giả làm bạn gái tôi đi, ra về anh ta sẽ cho cô ăn
– Dạ không, là con tự nguyện “hiến thân” cho Phong Phong. Con YÊU anh ấy nhiều lắm ạ.
Mỗi lần Mã Nhi nói dối thì mắt không chớp, lời nói chẳng lắp bắp tí nào. Bà Mạc hài lòng mỉm cười vuốt ve khuôn mặt trắng nuỗn nà của đứa con dâu tương lai thân yêu.
Còn tình hình mạc trận ở bên trong vô cùng căng thẳng, ông bác sĩ tâm lý cứ hỏi Tử Phong hết câu này đến câu kia.
– Cậu nghĩ sau này sẽ quan hệ tình dục với phái nào? Nam hay nữ?
– Ông quan hệ tình dục với phái nào thì tôi phái đó.
– Cậu thích nhìn ngực phụ nữ không?
– Ông thích không?
– Ơ…có.- Ông bác sĩ hơi đỏ mặt, trả lời lí nhí.
Ờ mà có gì đó không đúng? Cậu ta đi khám bệnh hay ông khám bệnh cơ chứ?
– E hèm… Vậy mỗi lần cậu nhìn đàn ông, trái tim cậu có rung động hay ngại ngần không?
Tử Phong dí sát mặt mình vào bác sĩ, nói.
– Thế trái tim ông có rung động khi nhìn tôi không? Nào, tôi đẹp trai lắm đó!
Bác sĩ sợ tái mét mặt, đẩy ghế lùi xuống giữ khoảng cách với tên khách hàng ngang ngươc. Chưa đến hết câu hỏi cuối cùng thì ông đã phê chuẩn “Không có vấn đề về giới tính” vào tờ giấy khám. Mệt mỏi đưa cho Tử Phong.
Mạc Tử Phong vui vẻ nhận lấy bước nhanh ra cửa không quên mi gió ông bác sĩ.
– Ông rung động chưa? Thật tình đẹp trai vậy sao ông không thích chứ?
Bác sĩ: ngất lịm!
Tử Phong lễ phép đặt tờ giấy khám vào tay ông Tử Kỳ, ông giơ tờ giấy ra trước mắt nhìn xem sao thì thấy viết rằng con trai ông không có vấn đề gì giới tính. Ông liền vui vẻ xua tay bảo anh đi đâu thì đi, ông đã yên tâm rồi. Mã Nhi đứng đơ khi nghe “cha” mình nói thế. Không tin rằng anh giới tính bình thường.
Tử Phong phóng đến nắm tay Mã Nhi lôi đi ăn vì nãy giờ bị bắt trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn đâm ra bực mình.
Còn hai ông bà khi thấy con mình đi xa liền lục tìm kính lúp ra soi từng hàng chữ kết quả trên tờ giấy, đến hàng chữ cuối cùng xác nhận hắn là nam thì hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Tử Phong lôi Mã Nhi đến nhà hàng đồ ăn Pháp gần đấy, nhà hàng không quá sang trọng nhưng được cái đồ ăn bắt mắt, thơm ngon. Tiêu Mã Nhi ăn hết món này đến món kia cho đến thoả mãn rồi mới nhớ đến chuyện động trời lúc nãy. Cô liền buông muỗng dĩa xuống, trừng mắt nhìn Tử Phong đang ăn uống một cách tao nhã.
– Anh nói thiệt đi? Có phải anh lại lừa tôi và ba mẹ phải không? Đừng đóng kịch nữa, không qua mắt tôi đâu.
– Ô hô, ba mẹ ai? Từ lúc nào em lại gọi ba mẹ của anh mà thiếu mất từ của anh thế?
– Hừ, ba mẹ ai chẳng được. Anh trả lời tôi đi?
– Em không tin tôi sao?
– Ừ không tin đấy!
Cô đập bàn cái rầm, tạo thế uy hiếp đối phương. Mọi người trong nhà hàng tò mò nhìn cặp đôi chuẩn bị diễn tuồng.
– Được thôi. Do em chuốc hoạ đó nhé?
Nói rồi, anh kêu tính tiền và kéo cô khỏi nhà hàng quăng vào xe lái điên cuồng đến một nơi nào đó.
– Đi đâu vậy?
Lúc nãy khi anh ta nói câu đó, cô cảm giác có cái gì không ổn cho lắm vì ánh mắt anh có sự tức giận với….thôi đáng sợ lắm.
– Khách sạn.
– Hả??
Anh thắng cái két trước khách sạn Mỹ Đình, Tử Phong mở cửa bước ra kéo cô vào trong. Mã Nhi thì cự nự cố gắng dùng sức kéo ngược anh ta trỏ lại xe. Tử Phong bực mình quá cúi người xuống quàng tay qua cô rồi bế thốc cô trên vai như bao tải. Thong dong bước vào khách sạn trước bao nhiêu con mắt đầy sự tiếc thương cho số phận cô gái.
Tử Phong đặt một phòng ở tầng 1, anh vác cô vào phòng quăng cô trên giường sau đó khoá trái cửa phòng. Mã Nhi thấy không ổn, chạy lẹ xuống giường hướng đến cửa phòng mà tấn công. Nhưng giữa đường bị Tử Phong chặn lại, xoay người Mã Nhi ôm vào lòng anh. Tử Phong nhẹ nhàng đưa tay giữ cằm cô, cúi thấp xuống hôn cô.
Nụ hôn đó rất sâu rất sâu…khiến Mã Nhi bị nghẹt thở.
Có điều cô không cảm thấy khó chịu mà là cảm giác thật dễ chịu?
Rốt cuộc cô bị cái gì đây?
Thân người Mã Nhi nhũn ra bám víu vào bức tường đằng sau, một tay ôm chặt eo của Tử Phong. Mắt cô mở ra hết cỡ, nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt mình.
Hai bờ môi mềm mại và nóng hổi hoà dịu vào nhau…
Tử Phong đột ngột ngừng hôn, say đắm nhìn thẳng vào cô khiến Mã Nhi bối rối nhìn sang chỗ khác.
Hồn chưa kịp định thần lại thì bị Tử Phong dò hỏi.
– Em có tin anh không bị gay không?
Mã Nhi lắc lắc.
– Vậy có thằng gay nào hôn con gái không.
Tiêu Mã Nhi tiếp tục lắc lắc. Hiện giờ cô chỉ biết lắc thôi vì mải lo thơ thẫn nụ hôn ngọt ngào hồi nãy.
– Anh hỏi lại. Em có tin anh không bị gay không?
Khổ nỗi, Mã Nhi tiếp tục lắc đầu.
Giới hạn chịu đựng của bạn Tử Phong kết thúc, anh đập tường cái rầm quát lên.
– Em có tin anh quăng em xuống ban công không hả?
Tiêu Mã Nhi vẫn tiếp tục lắc đầu.
Mạc Tử Phong nổi giận, vác cô lên và hướng đến ban công thủ thế quăng cô xuống. Lúc đó, Mã Nhi mới tỉnh táo lại đập vào lưng anh bốp bốp không ngừng kêu gào thảm thiết.
– A, tôi tin rồi. Thả ra thả ra.
Tử Phong mới bật cười bế ngược vô lại, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường. Tiêu Mã Nhi ngây thơ hỏi một câu.
– Vậy còn Ngôn Quân, anh không thấy anh ấy đẹp hả?
Anh đen mặt, bực mình với con bé ngốc nghếch trước mặt mình. Nắm chặt tay cô kéo xuống xe tự mình chở cô về vì trời đã khuya lắm rồi.
Suốt chặng đường đó, cô cứ thơ thơ thẩn thẩn hoài đến nỗi lúc về nhà còn đi nhầm vào nhà hàng xóm. Tiêu Mã Nhi mở cửa, bắt gặp thấy em mình đang xem tivi. Kỉ Duệ nghe tiếng chị mình về, lật đật ra cửa chào đón nồng nhiệt.
– Đồ ngốc, sao đi làm về trễ mà mặt còn ngốc hơn nữa vậy?
Mã Nhi không có sức phản kháng, lẩm bẩm một mình “Tao mất nụ hôn đầu rồi. Tao mất nụ hôn đầu rồi….” Kỉ Duệ không hiểu bà chị ngốc nói gì, nhường đường cho cô bước vào.
Tiêu Mã Nhi cứ thế từ từ tắm rửa, từ từ nhai cơm, từ từ trèo lên giường nằm mơ mộng. Căn phòng ngủ cô có cửa số, buổi tối nằm ngắm cảnh thì quả rất tuyệt. Mã Nhi ôm gối, ngắm những vì sao tinh tú trên trời. Bỗng nhiên cảnh hôn hồi nãy hiện ra trước mắt che lấp ánh sáng yếu ớt của ngôi sao.
Cô hoảng hồn lắc đầu kịch liệt. Suy nghĩ tiếp về chuyện gì đó.
Thì ra cảm giác ế lâu ngày mà đùng một phát được trai đẹp hôn là thế này? Có chút gì đó kích thích, có chút gì đó ngọt ngào, và có chút gì đó thích thích??
Cô cố đập tan ý nghĩa quái lạ kia ra khỏi đầu nhưng vô vọng, cô không thể nào lừa nổi bản thân mình. Có điều, cô thật sự không thể chối bỏ cảm giác ngọt ngào đang lấp đầy trong lồng ngực mình.
Còn bạn trai đã cưỡng nụ hôn của cô cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn không kèm gì cô.
Anh ngồi trên giường, kế bên là con mèo béo ú lười biếng, kế bên nữa là ly Coca. Lâu lâu, anh kê cốc lên miệng uống một nhấp sau đó tiếp tục nhớ cảm giác khi hai bờ môi chạm vào nhau.
Tử Phong không ngờ môi cô vừa mềm, vừa nhỏ mỗi lần hôn thì quá là kích thích. Cộng thêm nhìn vẻ mặt ngô ngố ấy càng làm tim anh đập rộn ràn hơn.
Anh chẳng biết phải giải thích làm sao cái cảm giác khó tả này?
Vui sướng?
Không hợp ngữ điệu cho lắm.
Ngọt ngào?
Chính là cái này.
Tử Phong dịu dàng vuốt ve con mèo nằm kế bên mình, lẩm bẩm.
– Có phải tao thích người ta thật rồi không? Tim đập vì người đó thì chắc chắn là thích phải không?
– Meo~~.- Con mèo ngáp dài, nhàm chán với câu hỏi ấy. Dường như muốn nói rằng cậu chủ hỏi nhiều thì tôi cũng chẳng trả lời được đâu.
Buổi tối đêm hôm ấy lãng mạn đến nỗi khiến hai con người mất ngủ.
Nhà họ Mạc quả thật mỗi lần nói gì là sẽ làm liền, chiều ngày định mệnh ấy. Tử Phong lôi cô đi cùng với nhà hắn để kiểm tra giới tính. Mã Nhi cự tuyệt rất dữ dội nhưng bị anh doạ là không đi chung là anh sẽ quăng cô xuống sông cho cá rỉa.
Thế nên, Mã Nhi mới có mặt tại phòng khám của bác sĩ tâm lý tên gì không nhớ. Cô ngồi ở hàng ghế chờ cùng với Mạc Tử Kỳ và bà Mạc. Còn Tử Phong đã được tiễn vô trong “trò chuyện” cùng bác sĩ tâm lý.
– Này cô bé.- Bỗng bà Mạc ngồi kế bên quay sang nắm tay cô.
– Dạ?
– Con nói thật đi là Tử Phong bắt ép con làm bạn gái nó đúng không?
– A,….
Khổ, cô không biết nên nói thật hay diễn tuồng của Tử Phong bày ra hay không nữa? Nếu không diễn thì hắn sẽ lột da cô mất vì trước đó anh có kéo cô vào một góc tối thì thầm đủ kiểu bảo cứ giả làm bạn gái tôi đi, ra về anh ta sẽ cho cô ăn
– Dạ không, là con tự nguyện “hiến thân” cho Phong Phong. Con YÊU anh ấy nhiều lắm ạ.
Mỗi lần Mã Nhi nói dối thì mắt không chớp, lời nói chẳng lắp bắp tí nào. Bà Mạc hài lòng mỉm cười vuốt ve khuôn mặt trắng nuỗn nà của đứa con dâu tương lai thân yêu.
Còn tình hình mạc trận ở bên trong vô cùng căng thẳng, ông bác sĩ tâm lý cứ hỏi Tử Phong hết câu này đến câu kia.
– Cậu nghĩ sau này sẽ quan hệ tình dục với phái nào? Nam hay nữ?
– Ông quan hệ tình dục với phái nào thì tôi phái đó.
– Cậu thích nhìn ngực phụ nữ không?
– Ông thích không?
– Ơ…có.- Ông bác sĩ hơi đỏ mặt, trả lời lí nhí.
Ờ mà có gì đó không đúng? Cậu ta đi khám bệnh hay ông khám bệnh cơ chứ?
– E hèm… Vậy mỗi lần cậu nhìn đàn ông, trái tim cậu có rung động hay ngại ngần không?
Tử Phong dí sát mặt mình vào bác sĩ, nói.
– Thế trái tim ông có rung động khi nhìn tôi không? Nào, tôi đẹp trai lắm đó!
Bác sĩ sợ tái mét mặt, đẩy ghế lùi xuống giữ khoảng cách với tên khách hàng ngang ngươc. Chưa đến hết câu hỏi cuối cùng thì ông đã phê chuẩn “Không có vấn đề về giới tính” vào tờ giấy khám. Mệt mỏi đưa cho Tử Phong.
Mạc Tử Phong vui vẻ nhận lấy bước nhanh ra cửa không quên mi gió ông bác sĩ.
– Ông rung động chưa? Thật tình đẹp trai vậy sao ông không thích chứ?
Bác sĩ: ngất lịm!
Tử Phong lễ phép đặt tờ giấy khám vào tay ông Tử Kỳ, ông giơ tờ giấy ra trước mắt nhìn xem sao thì thấy viết rằng con trai ông không có vấn đề gì giới tính. Ông liền vui vẻ xua tay bảo anh đi đâu thì đi, ông đã yên tâm rồi. Mã Nhi đứng đơ khi nghe “cha” mình nói thế. Không tin rằng anh giới tính bình thường.
Tử Phong phóng đến nắm tay Mã Nhi lôi đi ăn vì nãy giờ bị bắt trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn đâm ra bực mình.
Còn hai ông bà khi thấy con mình đi xa liền lục tìm kính lúp ra soi từng hàng chữ kết quả trên tờ giấy, đến hàng chữ cuối cùng xác nhận hắn là nam thì hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Tử Phong lôi Mã Nhi đến nhà hàng đồ ăn Pháp gần đấy, nhà hàng không quá sang trọng nhưng được cái đồ ăn bắt mắt, thơm ngon. Tiêu Mã Nhi ăn hết món này đến món kia cho đến thoả mãn rồi mới nhớ đến chuyện động trời lúc nãy. Cô liền buông muỗng dĩa xuống, trừng mắt nhìn Tử Phong đang ăn uống một cách tao nhã.
– Anh nói thiệt đi? Có phải anh lại lừa tôi và ba mẹ phải không? Đừng đóng kịch nữa, không qua mắt tôi đâu.
– Ô hô, ba mẹ ai? Từ lúc nào em lại gọi ba mẹ của anh mà thiếu mất từ của anh thế?
– Hừ, ba mẹ ai chẳng được. Anh trả lời tôi đi?
– Em không tin tôi sao?
– Ừ không tin đấy!
Cô đập bàn cái rầm, tạo thế uy hiếp đối phương. Mọi người trong nhà hàng tò mò nhìn cặp đôi chuẩn bị diễn tuồng.
– Được thôi. Do em chuốc hoạ đó nhé?
Nói rồi, anh kêu tính tiền và kéo cô khỏi nhà hàng quăng vào xe lái điên cuồng đến một nơi nào đó.
– Đi đâu vậy?
Lúc nãy khi anh ta nói câu đó, cô cảm giác có cái gì không ổn cho lắm vì ánh mắt anh có sự tức giận với….thôi đáng sợ lắm.
– Khách sạn.
– Hả??
Anh thắng cái két trước khách sạn Mỹ Đình, Tử Phong mở cửa bước ra kéo cô vào trong. Mã Nhi thì cự nự cố gắng dùng sức kéo ngược anh ta trỏ lại xe. Tử Phong bực mình quá cúi người xuống quàng tay qua cô rồi bế thốc cô trên vai như bao tải. Thong dong bước vào khách sạn trước bao nhiêu con mắt đầy sự tiếc thương cho số phận cô gái.
Tử Phong đặt một phòng ở tầng 1, anh vác cô vào phòng quăng cô trên giường sau đó khoá trái cửa phòng. Mã Nhi thấy không ổn, chạy lẹ xuống giường hướng đến cửa phòng mà tấn công. Nhưng giữa đường bị Tử Phong chặn lại, xoay người Mã Nhi ôm vào lòng anh. Tử Phong nhẹ nhàng đưa tay giữ cằm cô, cúi thấp xuống hôn cô.
Nụ hôn đó rất sâu rất sâu…khiến Mã Nhi bị nghẹt thở.
Có điều cô không cảm thấy khó chịu mà là cảm giác thật dễ chịu?
Rốt cuộc cô bị cái gì đây?
Thân người Mã Nhi nhũn ra bám víu vào bức tường đằng sau, một tay ôm chặt eo của Tử Phong. Mắt cô mở ra hết cỡ, nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt mình.
Hai bờ môi mềm mại và nóng hổi hoà dịu vào nhau…
Tử Phong đột ngột ngừng hôn, say đắm nhìn thẳng vào cô khiến Mã Nhi bối rối nhìn sang chỗ khác.
Hồn chưa kịp định thần lại thì bị Tử Phong dò hỏi.
– Em có tin anh không bị gay không?
Mã Nhi lắc lắc.
– Vậy có thằng gay nào hôn con gái không.
Tiêu Mã Nhi tiếp tục lắc lắc. Hiện giờ cô chỉ biết lắc thôi vì mải lo thơ thẫn nụ hôn ngọt ngào hồi nãy.
– Anh hỏi lại. Em có tin anh không bị gay không?
Khổ nỗi, Mã Nhi tiếp tục lắc đầu.
Giới hạn chịu đựng của bạn Tử Phong kết thúc, anh đập tường cái rầm quát lên.
– Em có tin anh quăng em xuống ban công không hả?
Tiêu Mã Nhi vẫn tiếp tục lắc đầu.
Mạc Tử Phong nổi giận, vác cô lên và hướng đến ban công thủ thế quăng cô xuống. Lúc đó, Mã Nhi mới tỉnh táo lại đập vào lưng anh bốp bốp không ngừng kêu gào thảm thiết.
– A, tôi tin rồi. Thả ra thả ra.
Tử Phong mới bật cười bế ngược vô lại, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường. Tiêu Mã Nhi ngây thơ hỏi một câu.
– Vậy còn Ngôn Quân, anh không thấy anh ấy đẹp hả?
Anh đen mặt, bực mình với con bé ngốc nghếch trước mặt mình. Nắm chặt tay cô kéo xuống xe tự mình chở cô về vì trời đã khuya lắm rồi.
Suốt chặng đường đó, cô cứ thơ thơ thẩn thẩn hoài đến nỗi lúc về nhà còn đi nhầm vào nhà hàng xóm. Tiêu Mã Nhi mở cửa, bắt gặp thấy em mình đang xem tivi. Kỉ Duệ nghe tiếng chị mình về, lật đật ra cửa chào đón nồng nhiệt.
– Đồ ngốc, sao đi làm về trễ mà mặt còn ngốc hơn nữa vậy?
Mã Nhi không có sức phản kháng, lẩm bẩm một mình “Tao mất nụ hôn đầu rồi. Tao mất nụ hôn đầu rồi….” Kỉ Duệ không hiểu bà chị ngốc nói gì, nhường đường cho cô bước vào.
Tiêu Mã Nhi cứ thế từ từ tắm rửa, từ từ nhai cơm, từ từ trèo lên giường nằm mơ mộng. Căn phòng ngủ cô có cửa số, buổi tối nằm ngắm cảnh thì quả rất tuyệt. Mã Nhi ôm gối, ngắm những vì sao tinh tú trên trời. Bỗng nhiên cảnh hôn hồi nãy hiện ra trước mắt che lấp ánh sáng yếu ớt của ngôi sao.
Cô hoảng hồn lắc đầu kịch liệt. Suy nghĩ tiếp về chuyện gì đó.
Thì ra cảm giác ế lâu ngày mà đùng một phát được trai đẹp hôn là thế này? Có chút gì đó kích thích, có chút gì đó ngọt ngào, và có chút gì đó thích thích??
Cô cố đập tan ý nghĩa quái lạ kia ra khỏi đầu nhưng vô vọng, cô không thể nào lừa nổi bản thân mình. Có điều, cô thật sự không thể chối bỏ cảm giác ngọt ngào đang lấp đầy trong lồng ngực mình.
Còn bạn trai đã cưỡng nụ hôn của cô cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn không kèm gì cô.
Anh ngồi trên giường, kế bên là con mèo béo ú lười biếng, kế bên nữa là ly Coca. Lâu lâu, anh kê cốc lên miệng uống một nhấp sau đó tiếp tục nhớ cảm giác khi hai bờ môi chạm vào nhau.
Tử Phong không ngờ môi cô vừa mềm, vừa nhỏ mỗi lần hôn thì quá là kích thích. Cộng thêm nhìn vẻ mặt ngô ngố ấy càng làm tim anh đập rộn ràn hơn.
Anh chẳng biết phải giải thích làm sao cái cảm giác khó tả này?
Vui sướng?
Không hợp ngữ điệu cho lắm.
Ngọt ngào?
Chính là cái này.
Tử Phong dịu dàng vuốt ve con mèo nằm kế bên mình, lẩm bẩm.
– Có phải tao thích người ta thật rồi không? Tim đập vì người đó thì chắc chắn là thích phải không?
– Meo~~.- Con mèo ngáp dài, nhàm chán với câu hỏi ấy. Dường như muốn nói rằng cậu chủ hỏi nhiều thì tôi cũng chẳng trả lời được đâu.
Buổi tối đêm hôm ấy lãng mạn đến nỗi khiến hai con người mất ngủ.
/74
|