*vì hôm nay là noen nên đang 2 chap luônn :))) Merry Christmas nha mấy bồ!
Chương 29: Có tiểu tam.
Kết thúc kì nghỉ đông sung sướng, mọi người lục tục quay về công ty làm việc. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường có điều…
– Mạc Tử Phong chẳng bình thường xíu nào!
Tiêu Mã Nhi cầm dao cắt củ khoai ra làm đôi, khuôn mặt thoáng chốc giận dữ khiến Kỉ Duệ ngồi đối diện phải run run.
– Anh ta lại làm gì chệ?
– Không gì hết.
Đúng là anh ta không làm gì cô, chỉ là… Dạo gần đây, khi kì nghỉ đông kết thúc thì cô không thấy Triệu Anh quay lại làm việc nữa mà thay vào đó là cô mỹ nữ mông cong ngực nở mặt xinh mày lưỡi kiếm đi kè kè bên cạnh Tử Phong. Ngày nào, hai người đấy cũng cười cuòi nói nói trước mặt người khác thấy phát ghét. Còn tưởng hai kẻ đấy có gian tình gì với nhau nữa cơ. Không hiẻu sao, cô cảm thấy bực tức lạ thường. Bực nhất là dạo này tên nọ cũng chẳng đến nhà cô làm cái việc mà hắn thích làm nhất – Ăn Ké.
Chẳng lẽ được mỹ nữ kia nấu cho ăn rồi hay sao mà bỏ Kỉ Duệ em cô chứ.
Thật đáng ghét mà!
Một buổi sáng nọ, Mã Nhi đem bộ mặt cau có ra đón xe bus vừa vặn gặp đúng cô mỹ nữ kia đang ngồi ở xe buýt chờ Tử Phong ra để đi cùng đến công ty. Mặt cô bắt đầu đen sì sì, tự nhiên lòng trỗi dậy nỗi buồn bã không ngờ được khi nhìn zoom khuôn mặt của cô nàng nọ.
Rõ ràng…chỉ là trợ lý thôi có cần phải đẹp tới vậy không?
Hai hàng nước mắt khẽ tuôn rơi, phần về mỹ nữ kiêu sa thì đang nhìn cô gái với dáng vẻ lượm thượm với con mắt đầy khinh bỉ. Khẽ nhếch miệng cười…
Đằng xa xa, bóng dáng quen thuộc thấp thoáng xuất hiện. Anh nhìn qua cô một lát rồi chuyển mắt sang mỹ nữ mỉm cười chào. Còn cô…anh chỉ nhìn thoáng qua thôi chứ không chào.
Tiêu Mã Nhi khẽ đau lòng tập hai, bất mãn quay sang chỗ khác nhưng lại nghe được vài thứ khiến cô ngồi chẳng yên xíu nào.
– Phong ca ca. Chàng đã ăn gì chưa nào?
“Thời đại nào rồi còn ca ca chàng chàng, cô ta là người cổ đại à?” Mã Nhi hừ lạnh, suy nghĩ trong lòng.
– Rồi. Còn cô?
– Ta chưa ăn nhưng nhìn thấy chàng ta bỗng no rồi. Chàng thật quyết rũ…
*Cho tác giả xin vài phút mặc niệm…. Tại sao ta lại biến thái đến nõi viết ba cái lời thoại này?
Trên trán Mã Nhi xuất hiện vài vệt đen, cô cảm thấy thật ớn lạnh với phong cách nói năng lố lăng này của mỹ nữ kia. Thầm nghĩ, sao Tử Phong lại chứa chấp những loại người như thế này chứ?
Xe buýt đến, cứu vây cho cô. Nhưng chưa kịp lên, hai kẻ sến súa đã dành quyền lên trước. Tử Phong còn quay lại nhìn cô một hồi rồi mới chịu vào.
Ánh mắt đó rốt cuộc là sao?
Ông trời không thương Mã Nhi chút nào, cố tạo sự tình cho cô ngồi chung với cái cặp cẩu nam nữ kia. Bên tai cứ nghe tiếng nói uót át của mỹ nữ, chịu không được nữa cô quay sang Tử Phong. Giả vờ hỏi chuyển chẳng ăn nhập gì hết.
– Triệu Anh đâu rồi?
– Tôi cho phép anh ta đi du lịch nửa năm rồi.
– Thế, sao dạo này không qua nhà tôi?
Hỏi đến đây, Tiêu Mã Nhi bất giác đỏ mặt. Câu hỏi này chẳng phải ý muốn anh ta đến lắm sao. Aaa, cô thật ngốc cô thật ngốc. Mỹ nữ nghe hai người nói chuyện mặt biến sắc vờ vịt luồn tay vào cánh tay của Tử Phong nũng nịu.
– Sếpppppppp!! Anh…
Từ khi nghe câu hỏi kia, tâm hồn anh đã treo lơ lửng trên cành cây hoặc nói cách khác là sướng đến tận mang tai. Lòi nói của người khác mặc nhiên không cho vào đầu. Đờ đờ đẫn đẫn trả lời Mã Nhi.
– Chỉ bận một chút thôi, đùng lo tôi bỏ chạy. (Ý là vụ chịu trách nhiệm í).
Tiêu Mã Nhi đã sượng lắm rồi, nghe câu nói đầy hàm ý này càng sượng hơn co người vô trong góc khóc thầm.
Xe vừa tới bến, cô nhanh chóng chạy lẹ vào công ty không ngó gì đến hai người nọ. Lòng có dịu đi một chút nhưng căn bản vẫn còn buồn bực, lại nhìn thấy mặt đểu của Ngôn Quân hận một nỗi muốn đấm vào một phát nhưng không làm được.
Ngôn Quân thấy Mã Nhi bực tức, liền sà lại gần bám vào cười đùa này nọ có điều người kia không phản ứng lơ anh luôn. Đang lấy lòng ngừoi đẹp thì Tử Phong và mỹ nữ kia bước vào. Tay khoác tay một cách thân mật, cơ hồ cô ta chẳng phải trợ lý mà vợ của người kia.
Tiêu Mã Nhi bất giác nghiến răng.
Hai vị giám đốc vào phòng họp bàn riêng để lại hai cô thư kí. Mỹ nữ kia sau khi thấy Tử Phong đã khuất sau cánh cửa gỗ liền lột bỏ bộ mặt ngây thơ vốn có. Sắc bén nhìn Mã Nhi, nói.
– Cô là gì của Phong ca ca?
Cô nhìn thấy sắc mặt nguy hiểm của tiểu mỹ nữa kia, nhất thời hoảng loạn nói câu được câu không.
– À…Bạn bè thôi.
– Có chắc không?
Tiểu mỹ nữ tiếp tục tiến lại gần, dụi dụi vai vào cô, nét mặt có phần dịu đi.
– Chắc.
Mã Nhi nuốt ực nước miếng, tiêu mỹ nư này có mùi nước hoa nồng nặc quá phải tránh xe ra thôi chứ không chết vì dị ứng.
– Ô, thế tốt. Ta có thể miễn cưỡng làm bạn. Nào! Ta tên Dương Miểu, gọi là Miểu Miểu cũng được. Còn ngươi, tên gì?
– A… Tiêu Mã Nhi…
Miểu Miểu xáp lại càng gần khiến cô nhịn không nổi vội hắt xì vài cái rồi xô nhẹ tiểu mỹ nữ ra chạy đi. Vô tình bạn Tử Phong nhìn thấy, tưởng tiểu mỹ nữ kia nói cái gì khiến cô gái nhỏ bị đả kích nên chạy vụt theo. Mặt lo lắng không nguôi.
(Lo lắng dư thừa rồi mé =))))
Chạy đến phòng thư kí, anh nhanh chóng chộp tay cô kéo lại do mất đà cả hai cùng té vật ra sàn. Hiển nhiên, Tử Phong là tấm nệm đỡ cho cô khiến toàn thân anh đau nhức. Cô ngửa mặt lên trời khóc, cô lại đả thương người khác rồi. Huhu! T_T
– Nghẹt thở quá, em mau đứng dậy đi chứ.
Tiếng thều thào đập tan suy nghĩ của cô, cô nhanh chóng trèo xuống khỏi người anh dùng tay đỡ anh ngồi dậy. Sẵn tiện ăn đậu hũ một tí… Í da!
– Làm sao thế?- Tử Phong phủi phủi quần áo vài cái, đưa mắt hỏi Mã Nhi chuyện lúc nãy.
– Sao là sao?- Và bõng nhiên, cô nhớ đến cảnh tình tứ của hai người bực tức không thôi. Dù lý do cô cảm thấy bực thì chẳng tìm ra được, ảo tưởng rằng chắc là cô sắp tới tháng mới thấy cáo gì cũng chẳng ưa được.
Đang định qua người đi liền bị bàn tay to lớn và mạnh mẽ lạ thường kéo lại. Phút chốc, Tử Phong đã kề sát cổ cô thì thàm “Em ghen sao?”.
Ghen? Chẳng lẽ cô đang ghen? Không thể nào được, cô có thích Tử Phong đâu mà ghen được chỉ là chỉ là cô không thích hành động của hai người đó thôi, ghen thì không hề. (Xạo hoài bà chị ơi! =)))
– Hồ đồ.
Tử Phong thoáng cười ranh mãnh, siệt nhẹ eo cô rồi cúi đầu kề miệng mình sát mặt Mã Nhi. Loáng thoáng còn nghe tiếng nói.
– Được, tôi sẽ cho em thấy hồ đồ là nhưu thế nào?
Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn cô. Nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi nghịch ngợm vào sâu trong khoang miệng, không chút khó khăn nào mút mạnh chiếc lưỡi nhỏ ẩm ước bên trong. Xoay đi xoay lại một hồi, anh liếm quanh môi của đối phương dần dần đi xuống cổ. Từng nói lưỡi anh chạm qua đều như bị dị ứng, đỏ ửng lên hết. Tiêu Mã Nhi bị nụ hôn kia rút hết linh hồn, cơ thể mềm nhũn nhưng không có chỗ nào dựa nên dính sát vào người anh. Lấy tay choàng qua eo anh như muốn đảm bảo mình không mất thăng bằng mà té ngã. Có điều, đối phương kia tưởng lầm là cô đang đáp ứng lại. Hung hăng hôn sâu hơn nữa, khiến cô hô hấp không được mới buông ra. Hai người thở hổn hển chưa kịp nói với nhau câu gì thì…
Tiêu Mã Nhi biểu tượng của cô gái Bạch Dương mạnh mẽ đời nào để yên cho kẻ khác hôn chùa nhanh chóng siết nấm đấm không ngại ngần sút thẳng vào bản mặt đẹp trai vô cùng đấy. Rồi bỏ chạy nhanh vào trong.
Cú đấm đó, đối với Tử Phong mà nói căn bản chẳng thấy đau đớn gì cả càng thêm kích thích. Anh đứng ngây ngốc đó một hồi rồi mới bước đi, miệng vẫn còn cười ngoác đén mang tai.
Ở đang sau bức tường, có một người nãy giờ nhìn thấy hết cảnh tượng trước mắt kia. Khẽ cười lạnh một tiếng, thanh socola nhỏ trên tay được dịp rơi xuống, vỡ tan thành những mạnh vụn nhỏ…
Tiêu Mã Nhi sau khi bị doạ cho sợ, nhốt mình trong phònh thư kí cho dù Ngôn Quân có kêu ra cô sống chết cũng bảo minh bận và ở luôn trong đấy đợi mọi người về hết thì cô mới về.
Tưởng chừng tên kia sớm đã về nhà rồi nhưng ai dè chiếc cadilac màu đeh vẫn đậu trước cửa công ty. Một chàng trai mặc áo sơ mi màu bạc trầm ngâm dựa người vào đầu xe. Ánh mắt rơi giữa màn đêm đen huyền ảo. Cảnh tượng trước mắt, thật đẹp quá nga. Và người đấy không ai khác ngoài Tử Phong ca ca. =))))
Tiêu Mã Nhi “ôi” một tiếng rồi lấy lại tinh thần, giả vờ như anh không tồn tại rẽ đường khác mà đi chẳng may bị bắt lại nhốt vào xe. Thế là phải cam chịu để anh đưa về nhà.
Trên đường đi, hai người im lặng kiểu như anh không nói thì tôi không nói nhất định đấu đá qua lại với nhau như thế. Được một hòii thì Tử Phong nhếch miệng lên xuống, hỏi một câu.
– Em đang ghen à?
Lại hỏi nữa, Mã Nhi nhịn không nỗi la ầm lên khẳng định rằng cô không ghen a. Nhìn mặt cô có chỗ nào là ghen không.
Tử Phong trầm ngâm nói nhỏ.
– Đừng lo, tôi không có tình cảm với Dương Miểu đâu.
Cô thôi bức xúc, nhất thời đơ cứng người để cảm xúc ngọt ngào lạ lẫm len lỏi vào trái tim. Nghe câu nói kia, bao nhiêu bực tức từ sáng giờ bay đi mất. Mã Nhi hoảng loạn, rốt cuộc thứ cảm xúc chết tiệt này là gì vậy?
Có lẽ…cô đã thích anh từ lúc nào mà chính cô cũng không nhận ra. In sâu đến nỗi, cô không nhận ra.
– Nhưng em đền bù cho tôi về việc đả thương tôi đi?
Tiêu Mã Nhin nhìn qua, thấy mặt của hắn bị bầm một bên. Hơi thương xót nhưng căn bản là không muốn chịu trách nhiệm. Làm mặt lạnh quay sang chỗ khác. Bỗng dưng chiếc xe dừng trước cửa chung cư, Tử Phong nhào đến bên kề môi mình áp vào môi cô. Bắt đầu hôn sâu vào, Tiêu Mã Nhi một lần nữa bị hút sạch linh hồn.
Được trai đẹp hôn, cảm giác thật Yomost! ^___^
Chương 29: Có tiểu tam.
Kết thúc kì nghỉ đông sung sướng, mọi người lục tục quay về công ty làm việc. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường có điều…
– Mạc Tử Phong chẳng bình thường xíu nào!
Tiêu Mã Nhi cầm dao cắt củ khoai ra làm đôi, khuôn mặt thoáng chốc giận dữ khiến Kỉ Duệ ngồi đối diện phải run run.
– Anh ta lại làm gì chệ?
– Không gì hết.
Đúng là anh ta không làm gì cô, chỉ là… Dạo gần đây, khi kì nghỉ đông kết thúc thì cô không thấy Triệu Anh quay lại làm việc nữa mà thay vào đó là cô mỹ nữ mông cong ngực nở mặt xinh mày lưỡi kiếm đi kè kè bên cạnh Tử Phong. Ngày nào, hai người đấy cũng cười cuòi nói nói trước mặt người khác thấy phát ghét. Còn tưởng hai kẻ đấy có gian tình gì với nhau nữa cơ. Không hiẻu sao, cô cảm thấy bực tức lạ thường. Bực nhất là dạo này tên nọ cũng chẳng đến nhà cô làm cái việc mà hắn thích làm nhất – Ăn Ké.
Chẳng lẽ được mỹ nữ kia nấu cho ăn rồi hay sao mà bỏ Kỉ Duệ em cô chứ.
Thật đáng ghét mà!
Một buổi sáng nọ, Mã Nhi đem bộ mặt cau có ra đón xe bus vừa vặn gặp đúng cô mỹ nữ kia đang ngồi ở xe buýt chờ Tử Phong ra để đi cùng đến công ty. Mặt cô bắt đầu đen sì sì, tự nhiên lòng trỗi dậy nỗi buồn bã không ngờ được khi nhìn zoom khuôn mặt của cô nàng nọ.
Rõ ràng…chỉ là trợ lý thôi có cần phải đẹp tới vậy không?
Hai hàng nước mắt khẽ tuôn rơi, phần về mỹ nữ kiêu sa thì đang nhìn cô gái với dáng vẻ lượm thượm với con mắt đầy khinh bỉ. Khẽ nhếch miệng cười…
Đằng xa xa, bóng dáng quen thuộc thấp thoáng xuất hiện. Anh nhìn qua cô một lát rồi chuyển mắt sang mỹ nữ mỉm cười chào. Còn cô…anh chỉ nhìn thoáng qua thôi chứ không chào.
Tiêu Mã Nhi khẽ đau lòng tập hai, bất mãn quay sang chỗ khác nhưng lại nghe được vài thứ khiến cô ngồi chẳng yên xíu nào.
– Phong ca ca. Chàng đã ăn gì chưa nào?
“Thời đại nào rồi còn ca ca chàng chàng, cô ta là người cổ đại à?” Mã Nhi hừ lạnh, suy nghĩ trong lòng.
– Rồi. Còn cô?
– Ta chưa ăn nhưng nhìn thấy chàng ta bỗng no rồi. Chàng thật quyết rũ…
*Cho tác giả xin vài phút mặc niệm…. Tại sao ta lại biến thái đến nõi viết ba cái lời thoại này?
Trên trán Mã Nhi xuất hiện vài vệt đen, cô cảm thấy thật ớn lạnh với phong cách nói năng lố lăng này của mỹ nữ kia. Thầm nghĩ, sao Tử Phong lại chứa chấp những loại người như thế này chứ?
Xe buýt đến, cứu vây cho cô. Nhưng chưa kịp lên, hai kẻ sến súa đã dành quyền lên trước. Tử Phong còn quay lại nhìn cô một hồi rồi mới chịu vào.
Ánh mắt đó rốt cuộc là sao?
Ông trời không thương Mã Nhi chút nào, cố tạo sự tình cho cô ngồi chung với cái cặp cẩu nam nữ kia. Bên tai cứ nghe tiếng nói uót át của mỹ nữ, chịu không được nữa cô quay sang Tử Phong. Giả vờ hỏi chuyển chẳng ăn nhập gì hết.
– Triệu Anh đâu rồi?
– Tôi cho phép anh ta đi du lịch nửa năm rồi.
– Thế, sao dạo này không qua nhà tôi?
Hỏi đến đây, Tiêu Mã Nhi bất giác đỏ mặt. Câu hỏi này chẳng phải ý muốn anh ta đến lắm sao. Aaa, cô thật ngốc cô thật ngốc. Mỹ nữ nghe hai người nói chuyện mặt biến sắc vờ vịt luồn tay vào cánh tay của Tử Phong nũng nịu.
– Sếpppppppp!! Anh…
Từ khi nghe câu hỏi kia, tâm hồn anh đã treo lơ lửng trên cành cây hoặc nói cách khác là sướng đến tận mang tai. Lòi nói của người khác mặc nhiên không cho vào đầu. Đờ đờ đẫn đẫn trả lời Mã Nhi.
– Chỉ bận một chút thôi, đùng lo tôi bỏ chạy. (Ý là vụ chịu trách nhiệm í).
Tiêu Mã Nhi đã sượng lắm rồi, nghe câu nói đầy hàm ý này càng sượng hơn co người vô trong góc khóc thầm.
Xe vừa tới bến, cô nhanh chóng chạy lẹ vào công ty không ngó gì đến hai người nọ. Lòng có dịu đi một chút nhưng căn bản vẫn còn buồn bực, lại nhìn thấy mặt đểu của Ngôn Quân hận một nỗi muốn đấm vào một phát nhưng không làm được.
Ngôn Quân thấy Mã Nhi bực tức, liền sà lại gần bám vào cười đùa này nọ có điều người kia không phản ứng lơ anh luôn. Đang lấy lòng ngừoi đẹp thì Tử Phong và mỹ nữ kia bước vào. Tay khoác tay một cách thân mật, cơ hồ cô ta chẳng phải trợ lý mà vợ của người kia.
Tiêu Mã Nhi bất giác nghiến răng.
Hai vị giám đốc vào phòng họp bàn riêng để lại hai cô thư kí. Mỹ nữ kia sau khi thấy Tử Phong đã khuất sau cánh cửa gỗ liền lột bỏ bộ mặt ngây thơ vốn có. Sắc bén nhìn Mã Nhi, nói.
– Cô là gì của Phong ca ca?
Cô nhìn thấy sắc mặt nguy hiểm của tiểu mỹ nữa kia, nhất thời hoảng loạn nói câu được câu không.
– À…Bạn bè thôi.
– Có chắc không?
Tiểu mỹ nữ tiếp tục tiến lại gần, dụi dụi vai vào cô, nét mặt có phần dịu đi.
– Chắc.
Mã Nhi nuốt ực nước miếng, tiêu mỹ nư này có mùi nước hoa nồng nặc quá phải tránh xe ra thôi chứ không chết vì dị ứng.
– Ô, thế tốt. Ta có thể miễn cưỡng làm bạn. Nào! Ta tên Dương Miểu, gọi là Miểu Miểu cũng được. Còn ngươi, tên gì?
– A… Tiêu Mã Nhi…
Miểu Miểu xáp lại càng gần khiến cô nhịn không nổi vội hắt xì vài cái rồi xô nhẹ tiểu mỹ nữ ra chạy đi. Vô tình bạn Tử Phong nhìn thấy, tưởng tiểu mỹ nữ kia nói cái gì khiến cô gái nhỏ bị đả kích nên chạy vụt theo. Mặt lo lắng không nguôi.
(Lo lắng dư thừa rồi mé =))))
Chạy đến phòng thư kí, anh nhanh chóng chộp tay cô kéo lại do mất đà cả hai cùng té vật ra sàn. Hiển nhiên, Tử Phong là tấm nệm đỡ cho cô khiến toàn thân anh đau nhức. Cô ngửa mặt lên trời khóc, cô lại đả thương người khác rồi. Huhu! T_T
– Nghẹt thở quá, em mau đứng dậy đi chứ.
Tiếng thều thào đập tan suy nghĩ của cô, cô nhanh chóng trèo xuống khỏi người anh dùng tay đỡ anh ngồi dậy. Sẵn tiện ăn đậu hũ một tí… Í da!
– Làm sao thế?- Tử Phong phủi phủi quần áo vài cái, đưa mắt hỏi Mã Nhi chuyện lúc nãy.
– Sao là sao?- Và bõng nhiên, cô nhớ đến cảnh tình tứ của hai người bực tức không thôi. Dù lý do cô cảm thấy bực thì chẳng tìm ra được, ảo tưởng rằng chắc là cô sắp tới tháng mới thấy cáo gì cũng chẳng ưa được.
Đang định qua người đi liền bị bàn tay to lớn và mạnh mẽ lạ thường kéo lại. Phút chốc, Tử Phong đã kề sát cổ cô thì thàm “Em ghen sao?”.
Ghen? Chẳng lẽ cô đang ghen? Không thể nào được, cô có thích Tử Phong đâu mà ghen được chỉ là chỉ là cô không thích hành động của hai người đó thôi, ghen thì không hề. (Xạo hoài bà chị ơi! =)))
– Hồ đồ.
Tử Phong thoáng cười ranh mãnh, siệt nhẹ eo cô rồi cúi đầu kề miệng mình sát mặt Mã Nhi. Loáng thoáng còn nghe tiếng nói.
– Được, tôi sẽ cho em thấy hồ đồ là nhưu thế nào?
Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn cô. Nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi nghịch ngợm vào sâu trong khoang miệng, không chút khó khăn nào mút mạnh chiếc lưỡi nhỏ ẩm ước bên trong. Xoay đi xoay lại một hồi, anh liếm quanh môi của đối phương dần dần đi xuống cổ. Từng nói lưỡi anh chạm qua đều như bị dị ứng, đỏ ửng lên hết. Tiêu Mã Nhi bị nụ hôn kia rút hết linh hồn, cơ thể mềm nhũn nhưng không có chỗ nào dựa nên dính sát vào người anh. Lấy tay choàng qua eo anh như muốn đảm bảo mình không mất thăng bằng mà té ngã. Có điều, đối phương kia tưởng lầm là cô đang đáp ứng lại. Hung hăng hôn sâu hơn nữa, khiến cô hô hấp không được mới buông ra. Hai người thở hổn hển chưa kịp nói với nhau câu gì thì…
Tiêu Mã Nhi biểu tượng của cô gái Bạch Dương mạnh mẽ đời nào để yên cho kẻ khác hôn chùa nhanh chóng siết nấm đấm không ngại ngần sút thẳng vào bản mặt đẹp trai vô cùng đấy. Rồi bỏ chạy nhanh vào trong.
Cú đấm đó, đối với Tử Phong mà nói căn bản chẳng thấy đau đớn gì cả càng thêm kích thích. Anh đứng ngây ngốc đó một hồi rồi mới bước đi, miệng vẫn còn cười ngoác đén mang tai.
Ở đang sau bức tường, có một người nãy giờ nhìn thấy hết cảnh tượng trước mắt kia. Khẽ cười lạnh một tiếng, thanh socola nhỏ trên tay được dịp rơi xuống, vỡ tan thành những mạnh vụn nhỏ…
Tiêu Mã Nhi sau khi bị doạ cho sợ, nhốt mình trong phònh thư kí cho dù Ngôn Quân có kêu ra cô sống chết cũng bảo minh bận và ở luôn trong đấy đợi mọi người về hết thì cô mới về.
Tưởng chừng tên kia sớm đã về nhà rồi nhưng ai dè chiếc cadilac màu đeh vẫn đậu trước cửa công ty. Một chàng trai mặc áo sơ mi màu bạc trầm ngâm dựa người vào đầu xe. Ánh mắt rơi giữa màn đêm đen huyền ảo. Cảnh tượng trước mắt, thật đẹp quá nga. Và người đấy không ai khác ngoài Tử Phong ca ca. =))))
Tiêu Mã Nhi “ôi” một tiếng rồi lấy lại tinh thần, giả vờ như anh không tồn tại rẽ đường khác mà đi chẳng may bị bắt lại nhốt vào xe. Thế là phải cam chịu để anh đưa về nhà.
Trên đường đi, hai người im lặng kiểu như anh không nói thì tôi không nói nhất định đấu đá qua lại với nhau như thế. Được một hòii thì Tử Phong nhếch miệng lên xuống, hỏi một câu.
– Em đang ghen à?
Lại hỏi nữa, Mã Nhi nhịn không nỗi la ầm lên khẳng định rằng cô không ghen a. Nhìn mặt cô có chỗ nào là ghen không.
Tử Phong trầm ngâm nói nhỏ.
– Đừng lo, tôi không có tình cảm với Dương Miểu đâu.
Cô thôi bức xúc, nhất thời đơ cứng người để cảm xúc ngọt ngào lạ lẫm len lỏi vào trái tim. Nghe câu nói kia, bao nhiêu bực tức từ sáng giờ bay đi mất. Mã Nhi hoảng loạn, rốt cuộc thứ cảm xúc chết tiệt này là gì vậy?
Có lẽ…cô đã thích anh từ lúc nào mà chính cô cũng không nhận ra. In sâu đến nỗi, cô không nhận ra.
– Nhưng em đền bù cho tôi về việc đả thương tôi đi?
Tiêu Mã Nhin nhìn qua, thấy mặt của hắn bị bầm một bên. Hơi thương xót nhưng căn bản là không muốn chịu trách nhiệm. Làm mặt lạnh quay sang chỗ khác. Bỗng dưng chiếc xe dừng trước cửa chung cư, Tử Phong nhào đến bên kề môi mình áp vào môi cô. Bắt đầu hôn sâu vào, Tiêu Mã Nhi một lần nữa bị hút sạch linh hồn.
Được trai đẹp hôn, cảm giác thật Yomost! ^___^
/74
|