Hãy Về Với Anh Được Không Em ?

Chương 6

/265


Ngôn Bỉnh Sơ ôm cô từ phòng tắm ra đặt cô trên giường, thay cô đắp chăn đàng hoàng rồi xoay người đi phòng kế bên.

Quan hệ của cả hai không thích hợp với chuyện ôm nhau ngủ, chẳng qua là cách một bức tường ai cũng không ngủ được.

Lý Nhĩ Lạc nhìn trần nhà, nước mắt rốt cuộc vỡ đê, cô biết giữa bọn họ đã không thể quay lại được nữa.

Ngôn Bỉnh Sơ mặc một chiếc áo tắm dài màu đen đứng ở trước cửa sổ, màn đêm vô tận buông xuống, mơ hồ nghe được tiếng khóc từ phòng kế bên, anh cũng không có chút nào buồn ngủ.

Anh không biết bản thân mình làm vậy là đúng hay sai, sống 33 năm, lần đầu tiên có chút lúng túng, tất cả mọi thứ đều nằm ngoài dự tính của anh.

……

Lưu Hạ nhìn cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, đè nén tất cả nóng nảy mà nhấc máy.

“Hạ Hạ, Lạc Lạc có liên lạc với cậu không?”

Chuyện giữa bọn họ, tuy rằng Lưu Hạ là người bạn thân nhất của cả hai, thế nhưng cảm thấy tốt nhất là để bọn họ tự giải quyết, Lạc Lạc không nói, cô cũng sẽ không nói gì cả, “Cậu ấy nói có một cuộc huấn luyện khép kín gì đó, trước khi đi cậu ấy gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không nghe máy, làm tớ chuyển lời lại cho cậu một tiếng.”

“Ừ, là như vậy sao, tớ còn tưởng em ấy xảy ra chuyện gì chứ, bên này tớ đang rất bận, cúp trước nhé.”

Lưu Hạ cười lạnh một tiếng, làm thiết kế thì làm gì có chuyện cắt đứt liên lạc với bên ngoài được chứ, cái cớ vụng về như thế mà Lâm Cảnh cũng tin, nên nói cậu ta đơn thuần hay là nên nói cậu ta căn bản không để tâm.

Lưu Hạ nhấn số điện thoại của Lý ba ba, cũng dùng nguyên nhân đó giấu diếm.

Ba mẹ của Lý Nhĩ Lạc và ba mẹ của Lâm Cảnh, bốn người là bạn tốt của nhau.

Sau khi dì Lâm sinh Lâm Cảnh, cả ngày đều nhắc mãi muốn mẹ của Lý Nhĩ Lạc sinh con gái, sau này thân càng thêm thân, có lẽ ông trời cũng bị dì Lâm nhắc đến phiền, vung tay lên, Lý Nhĩ Lạc liền đi tới trong bụng mẹ.

Không phụ lòng mong mỏi của người lớn, từ nhỏ cả hai người đã thân nhau, cái ngày sinh nhật 18 tuổi của Lâm Cảnh, tình cảm liền chờ không nổi mà phơi bày dưới ánh mặt trời.

“Về sau con đã là người lớn rồi, mọi người hãy yên tâm giao Lạc Lạc cho con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Nhìn bốn người ngơ ngác nhìn nhau, khóe miệng của Lý Nhĩ Lạc cười có chút kiêu ngạo, nào có ý thức yêu sớm. Có được kim bài miễn chết, cuộc sống bọn họ ít khi bị chia cắt uyên ương.

Chú Lâm vốn dĩ muốn cho con trai đi du học ở Mỹ, nhưng Lâm Cảnh muốn cảm giác yêu xa đến chậm một chút, học đại học ở trong nước.

Ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ mọi người cùng nhau chơi trò gia đình, nếu như cô dâu là Lý Nhĩ Lạc, chú rể chắc chắn là Lâm Cảnh, mà nhân vật của cô sẽ là người hộ tống cô dâu.

Có thể là nhân vật này đã dung nhập vào linh hồn của cô, qua nhiều năm như vậy, cô đã quen với việc như một người chị của Lý Nhĩ Lạc ra mặt thay cậu ấy.


Tình cảm của hai người bọn họ, Lưu Hạ là người hiểu rõ nhất, từ trước đến nay Lưu Hạ chưa từng nghi ngờ điều gì qua, cô dùng từ lương duyên trời định là để hình dung hai người họ.

Mãi đến có một ngày Lý Nhĩ Lạc nói cậu ấy không có cảm giác an toàn.

Đó là khi nào nhỉ?

Khoảng một năm trước, hai người họ một người ở Anh, một người ở Mỹ, nếm trải một năm yêu xa.

Vào thời điểm đó, Lý Nhĩ Lạc nói cô ấy có chút bất an, mới đầu Lưu Hạ chê cười cô ấy quá đa nghi, nhưng trong một năm cô ấy đã nói điều đó nhiều hơn một lần.

Lưu Hạ biết cô ấy là người như thế nào, không ra vẻ, không làm bộ.

Làm một khán giả đứng ngoài xem cô quá rõ điều đó có ý nghĩa như thế nào.

Sáng hôm sau, Ngôn Bỉnh Sơ dậy rất sớm, gần như là không ngủ. Thế nhưng thời điểm lúc xuống lầu anh phát hiện cửa phòng bên cạnh đã mở ra, không có ai, chăn cũng rất ngăn nắp.

Ngôn Bỉnh Sơ ngồi trên sô-pha trong phòng khách, trong lòng có chút rối loạn, vẫn còn tràn ngập cảm giác sai lầm, phát sinh từ tối hôm qua đến bây giờ, nhất là khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng của Lý Nhĩ Lạc, cảm giác sai lầm đó lại bành trướng đến cực hạn.

Có một lần anh vô tình nhìn thấy chứng minh thư của cô, mới 20 tuổi.

Đúng vậy, cô ấy chỉ mới 20 tuổi, vẫn còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng mà mày so với cô ấy lớn hơn 10 tuổi còn xúc động gì chứ? Ngôn Bỉnh Sơ nhắm hai mắt lại, tay xoa cái trán, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.

Hối hận không?

Không, anh không hối hận.

Lần nữa mở mắt ra, anh lại biến trở lại như ngày thường, ấm áp vô hại, điềm tĩnh không kinh sợ, xóa sạch cảm giác buồn bực kia tan thành mây khói.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh bên trong căn nhà.

“A lô, mợ ạ.”

“Bỉnh Sơ, khi nào thì con về nước?”

“Con” Ngôn Bỉnh Sơ dừng lại một chút, “Ngày mai.” Sắp đến cuối kỳ, công việc có hơi nhiều, anh không thể ở nơi này qua lâu được.

“Vậy thật đúng lúc, thằng em họ của con hôm nay từ California trở về, ầm ĩ muốn tìm con kìa!”


“Được rồi, một lát nữa con sẽ qua đó.”

Ngôn Bỉnh Sơ sửa soạn đơn giản rồi ra cửa.

Lý Nhĩ Lạc dạo bước trong sân trường xa lạ, bầu không khí học tập nặng nề đập vào mặt, đây là nơi Lâm Cảnh đã sống 2 năm.

Đây là lần thứ ba cô đến đây, chẳng qua đây là lần đầu tiên cô đi một mình.

Trước đó bọn họ đã hẹn trước là cùng nhau đi Anh, cô học đại học, anh ta học thạc sĩ. Thế nhưng trời xui đất khiến, Lâm Cảnh đến nước Mỹ.

Thảm cỏ ở bên kia, cô cùng Lâm Cảnh đã từng ngồi ở trên đó đọc sách, có điều bây giờ đã bị tuyết bao phủ; cái ghế dài bên trái, ngày trước cô ngồi trên đó chờ Lâm Cảnh đi mua trà sữa cho cô, hiện tại có một đôi tình nhân khác đang ngồi đó; còn có cái hội trường nhỏ bên kia, Lý Nhĩ Lạc và Lâm Cảnh đã từng cùng nhau tham gia một cái vũ hội do bạn học của anh ta tổ chức; còn có nơi đó….

Sau cùng Lý Nhĩ Lạc đi vào tòa nhà có kiến trúc cổ điển, những tầng lầu được thiết kế theo phong cách cổ xưa trang nhã, uy nghiêm trang trọng, làm cho mọi người có suy nghĩ nó đã có lịch sử lâu đời.



/265

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status