Cơm nước xong xuôi, Triệu Phi Dương nhìn 1 chút Triệu VÔ Cực: “ Chậc chậc, Cực Nhi nhìn rất tinh thần a. bằng tuổi ngươi cái khác hài tử còn đang chơi bùn đây”
Triệu Vô Cực đúng không khiêm tốn: “ Cha, cái này còn phải nói sao. Ta đường đường là con của 2 Nguyên anh tu sĩ có thể giống hài tử khác đi chơi bùn sao. Bây giờ lấy kiến thức của ta đi thi 1 cái trạng nguyên còn dư sức.”
Triệu Phi Dương mắt đảo 1 vòng, khỏe môi nhấc lên lại cười hỏi: “ Ngưoi còn rất tự tin đây. Ngươi 1 bước cũng không ra khỏi cửa như cái khuê nữ, còn biết thi trạng nguyên cái này mã sự?”
“ Trong sách có viết, ta không hiếm lạ” Triệu Vô Cực mở miệng liền khoác lác. Hắn là dựa vào tiền kiếp kí ức, sách trong tàng thư lâu cũng không có nhắc qua chuyện này.
Triệu Phi Dương liền không buông tha: “ ngươi biết thi trạng nguyên phải giỏi văn từ thi phú, lại phải am hiểu kinh luân, lịch sử. Nhìn ngươi không giống giỏi thi từ à. Lại nói ta cùng mẫu thân ngươi cũng không giỏi làm thơ à?”
Đúng thật hắn cùng Sở Phi Huyền liền không có thiên phú thơ từ, làm chơi 1 chút còn được, gọi là múa rừu qua mắt thợ đi
Triệu Vô Cực khoác lác sắp bị thổi phá liền nhanh nhẹn bào chữa: “ cha, ngươi không có liền không có nghĩa ta không có. Ta cảm thấy ta làm thơ rất được. Sau này lớn một chút đi thi cái trạng nguyên về cho người xem. Đến lúc đó rạng rỡ tổ tông.”
Triệu Phi Dương liền bật cười. Rạng rỡ tổ tông cái này chỉ làm phàm nhân được triều đình ban thưởng mà có ý nghĩ mà thôi. Đến như hắn loại này tu sĩ,1 cái triều đình nói là thứ gì, thích diệt liền diệt. Nghĩ thế thôi chứ hắn không phải là ma đạo tu sĩ, không lạm sát người vô tội.
Sở Phi Huyền cũng thấy rất có ý tứ, Triệu Vô Cực không biết học của ai còn biết khoác lác a.Khoác lác tuy đối với tu sĩ không tốt nhưng hắn khoác lác là thi trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông thì cái này lại rất có ý tứ. Hài tử sớm thông minh, lại có kiến công lập nghiệp chi ý sau này sẽ không là phổ thông những cái kia con cái nhị đại của các trưởng lão tông môn khác có thể sánh được đấy. Nàng cũng mang trò vui tâm lí nói ra: “ vậy Cực Nhi làm 1 bài thơ thử xem”
Triệu Vô Cực liền nhíu mày, đạo thơ hắn liền biết, nhưng trước giờ cũng không chú ý văn đàn à. Nếu đã phải làm thơ thì làm bài nào đó quen thuộc được rồi. Phụ mẫu cũng sẽ không chê cười hắn.
Triệu Vô Cực liền ho 1 tiếng, dõng dạc đọc thơ:
“Công Cha, như núi ngất trời”
“Nghĩa mẹ, như nước ngời ngời biển đông”
“ Nước biển đông, không đong đầy tình mẹ”
“Mây trời lồng lộng, không phủ kín công cha”
Đọc 1 cách có vần điệu, câu thơ súc tích ngắn gọn ý tứ sáng tỏ dễ hiểu. Bày tỏ tình cảm của 1 người con đối với phụ mẫu của mình tương tính như trời biển.
“ Hiếu đức lễ nghĩa” chữ hiếu làm đầu. Làm người không thể quên ơn sinh thành dưỡng dục, nếu không thiên bất dung thứ, 1 bước khó đi, bị người gọi đánh.
Triệu Phi Dương nghe xong liền sững sờ tại chỗ. Không nghĩ chưa đầy 2 tuổi Triệu VÔ Cực còn thật biết làm thơ, mà lại còn ca ngợi hắn, trong lòng liền cảm thấy đứa con này sinh không lầm. Cảm động cực kì.
Sở Phi Huyền thì lại nước mắt lưng tròng, khóc nói: “ A, Cực nhi thật thông minh hiểu lễ nghĩa, mẫu thân thật vui mừng” nói xong liền ôm lấy Triệu Vô Cực ở trên mặt hắn loạn hôn 1 chập
Triệu Vô Cực có chút cười khổ, mẫu thân đại nhân của ta, ngươi không cần kích động như thế chứ, ta đạo một chút văn mà thôi.
Triệu Phi Dương lấy lại tinh thần, cười haha nói: “ Cực nhi thơ rất tốt, tới tới đây phụ thân thưởng cho”
Nghe có thưởng Triệu Vô Cực liền mừng rỡ chạy sang, Triệu Phi Dương liền ôm lấy hắn cũng hôn mấy cái.
Triệu Vô Cực liền phiền muộn: “ Cha, đây là ngươi nói thưởng sao. Ta còn tưởng có gì hay đây”
“ngươi không thích sao” Triệu Phi dương nghi ngờ đạo
“ Không phải là không thích nhưng ngươi ta đều là đại nam nhân hôn cái gì a” Triệu Vô Cực lầm bầm
Triệu Phi Dương tai rất tinh, nghe vậy liền haha cười: “ Được rồi Cực nhi, ta phải đi rồi, tí nữa ta phải kể cho các trưởng lão nghe mới được”. Nói xong hắn liền bước ra khỏi cửa
Triệu Vô Cực thấy thế cũng không dám ở lại lâu, ở lại nữa sẽ bị mẫu thân hắn xem là tiểu nãi cẩu mà ôm hôn mất, liền nói: “ mẹ ta cũng đi tu luyện đây”
Nói xong liền chạy tới trong sân.
Buổi chiều tại Thanh Vân Tông cũng có chút nắng nhẹ nhưng không qua gay gắt. Triệu Vô Cực cũng không tiếp tục luyện cơ sở trảo pháp mà đổi thành rèn luyện thể lực. Cũng đừng hỏi vì sao hắn lại không luyện thể buổi sáng rồi, đơn giản là hắn buổi sáng luyện thể cảm giác không quá nhập tâm, luyện trảo mới có thành tựu.
Đến sân tập luyện, bày trên đất là vô số các loại thạch khí luyện thể, cân nặng được đo lường kĩ càng.
Những đồ vật này đều là cho tạp dich cùng ngoại môn đệ tử chuyên dùng, hắn cũng nhờ phụ thân muốn 1 bộ đầy đủ.
Cầm lên các loại thạch cụ, Triệu Vô Cực liền chọn mấy cái 5 kg thạch cụ bắt đầu ngồi lên ghế, khủy tay để trên mặt bàn dốc nghiêng bắt đầu tập luyện.
5kG thạch cụ đối với hắn vẫn là nặng làm được khoảng 3 cái liền cảm giác tay nhức mỏi, hắn liền lập tức dùng lại. Nghỉ ngơi ngắn ngủi cho khí huyết lưu thông, hắn lại chuyển sang gập bụng.
Gập bụng từ trước đến nay hắn đều luyện qua nên không khó khăn gì, trăm cái chỉ là chút lòng thành.
Một mực gập bụng 500 cái, Triệu Vô Cực hơi chút mệt mỏi, lại nghỉ ngơi 1 chút. Tiếp theo là tạ đẩy nằm. Phụ trọng tạ là 10kg hắn đẩy 5 cái liền ngừng.
Tất cả các loại thạch khí rèn luyện khí lực hắn đều làm qua 1 lượt, chỉ cần không phải là phụ trọng gánh vác hắn đều tập luyện. Tập xong 1 vòng liền nghỉ ngơi 5 phút bắt đầu vòng mới.
Lần đầu luyện tập cơ thể còn khỏe mạnh chỉ cần nghỉ ngơi 5 phút là có thể tiếp tục nhưng sau đó trong cơ bắp của hắn bắt đầu mỏi mệt, axit lactic tích trữ trong cơ thể khiến hắn bắt đầu có hiện tượng mọi mệt cơ bắp, không thể tập luyện lâu như lần đầu nữa. Vì vậy càng về sau thời gian cần nghỉ ngơi của hắn càng gia tăng, nhưng dù thế hắn cũng không ngừng nghỉ mà luyện tập 1 mạch đến tối.
Lê lết thân thể mỏi mệt về tới cửa nhà, mẫu thân hắn đã đợi sẵn, thấy hắn Sở Phi Huyền liền nói:
“ Cực nhi,người tắm qua 1 chút rồi trở lại ngâm dược liệu”
“Ngâm dược liệu?” Triệu Vô Cực có chút nghi ngờ hỏi lại
“ Đúng thế. Ngâm dược liệu a. Luyện thể mà không bồi bổ cơ thể đảm bảo luyện tàn ngươi. Trước hết đừng nói vào tắm đi, ta đã chuẩn bị dược liệu cho ngươi rồi.”
Triệu Vô Cực ngoan ngoãn đi vào nhà tắm. 1 lát sau hắn liền sạch sẽ tinh tươm đi ra, trên người mồ hôi bụi bẩn đều quét sạch sành sanh.
“Cực nhi, tới đây. Vào trong bồn tắm này ngâm”
Triệu Vô Cực đi tới bên thùng nước tắm mà Sở Phi Huyền nói, chỉ thấy chất nước đục ngầu, màu đen dịch còn có hơi ấm bốc lên, xem ra là dã được đun nóng không lâu.
Hắn liền nghi ngờ hỏi: “ mẫu thân, đây là luyện thể dược dịch sao?”
“ Đúng thế, luyện thể chính là tiêu hao tinh khí của bản thân, ngươi nếu lớn 1 chút thì chỉ cần ăn uống là đủ, ngâm luyện thể dịch thì càng tăng nhanh tốc độ. Nhưng ngươi quá nhỏ, nếu luyện thể mà không ngâm luyện thể dịch chỉ sợ sau này luyện tàn ngươi. Tốt, đừng nói nhiều vào đây đi, nhớ kĩ chịu khó một chút là được rồi.”
Triệu Vô Cực không nói hai lời liền cởi áo ra, bước vào thùng dược dịch. Nước hơi nóng nhưng hắn vẫn có thể chịu được.
Dược dịch luyện thể được nấu từ nhiều loại thảo dược khác nhau, niên đại cũng không giống. Tùy theo cảnh giới mà dược niên cũng không giống. Một số luyện thể bí pháp còn bắt buộc phải có luyện thể bí phương chế riêng. Bí phương chính là đặc sắc của luyện thể thuật, không có bí phương luyện thể dịch sớm muộn ngươi cũng luyện tàn.”
Luyện thể giống như đang không ngừng rèn luyện cơ bắp thân thể nhưng nó cũng không ngừng tiêu hao tự thân tiềm năng. Nếu không có bí phương, tu luyện lại lâu không đột phá sẽ tiêu hao hết tiềm năng cơ thể. Đến lúc đó thì đừng nghĩ đột phá luyện thể nữa rồi.
Triệu Vô Cực ở trong dược dịch đầu tiên chỉ cảm thấy như đang ngâm nước ấm, lúc đó dược dịch còn chưa ngấm vào cơ thể hắn, hắn cũng chưa hấp thu được.
Chỉ một lát sau hắn liền cảm thấy làn da ngứa ngáy như có hàng trăm ngàn con kiến đang bờ, kiến bò nhưng không đốt, ngứa lại không biết gãi từ đâu mới hết. Triệu Vô Cực liền hiểu dược liệu đang phát huy tác dụng to lớn, chữa trị những trầm tích lúc chiều luyện thể mang lại, đồng thời bồi bổ cơ năng thân thể mình.
Hắn cảm nhận được làn da của mình đã trở nên đàn hồi rất nhiều mà không phải là cứng cáp. Độ căng này nếu tích lũy ra được có thể căng như da trâu, đao thương bất nhập.
Triệu Vô Cực liền nói: “mẫu thân, những dược liệu này có quý không?”
“không quý, ngươi mới bước vào luyện thể bước đầu mà thôi, dùng cũng là phàm dược. Nhưng đan phương lại là của ngươi xuất ra, là bí phương hiếm có, rất thích hợp với loại này mới luyện thể như ngươi, cảm giác thế nào”
“ A, là bạch gia gia a. ta cảm thấy ngứa ngáy 1 chút, nhưng này không vấn đề gì ta còn có thể chịu được, mẫu thân ngươi có thể ra ngoài không? Ngưoi đứng 1 bên nhìn ta rất không có ý tứ?”
“Xì,xú tiểu tử! Ngươi là 1 tay ta nuôi lớn còn làm ra vẻ? Thôi được rồi, nhìn tốc độ hấp thu này của ngươi chắc 1 giờ đủ rồi. Ta ra ngoài trước”
Triệu Vô Cực có chút không nói gì mẫu thân hắn. Liền nhắm mắt cẩn thận cảm nhận cơ thể biến hóa trong dược dịch.
Không cảm nhận thì thôi một cảm nhận sẽ làm cho hắn cảm thấy thật ngứa, Giống như ngươi bị thương nếu dục huyết phấn chiến thì sẽ không cảm thấy đau đớn gì, vì đau đớn sẽ tạm thời bị che đi. Nhưng nếu người suốt ngày nhìn vết thương cảm thán đau đớn phóng đại ra nhiều lần.
Triệu Vô Cực suy nghĩ liền hiểu ngay, hắn liền không cảm nhận cơ thể nữa mà bão nguyên thủ nhất, chỉ để lại 1 dòng nhỏ suy nghĩ, tự nhủ bản thân: hấp thu dược dịch, hấp thu dược dịch,hấp...”
Hắn không ngừng thôi miên lấy bản thân hấp thu dược dịch, tuy rằng hắn cũng không biết việc này có tác dụng hay không nhưng còn hơn là cảm nhận ngứa ngáy mà không thể gãi.
Một giờ sau Triệu Vô Cực tỉnh lại, thủy đã chuyển từ đục ngầu thành nước trong. Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái, mệt nhọc cả ngày đều quét sạch.
Cảm giác 1 chút hắn chỉ muốn hét to: sảng khoái!!!
Mặc vào quần áo hắn đi ra tới đại sảnh, cơm đã chuẩn bị sẵn sàng, phụ thân hắn cũng không biết đã về từ lúc nào đang mỉm cười nhìn hắn. Cả nhà lại tiếp tục cùng nhau ăn cơm, khung cảnh hài hòa ấm áp.
Triệu Vô Cực đúng không khiêm tốn: “ Cha, cái này còn phải nói sao. Ta đường đường là con của 2 Nguyên anh tu sĩ có thể giống hài tử khác đi chơi bùn sao. Bây giờ lấy kiến thức của ta đi thi 1 cái trạng nguyên còn dư sức.”
Triệu Phi Dương mắt đảo 1 vòng, khỏe môi nhấc lên lại cười hỏi: “ Ngưoi còn rất tự tin đây. Ngươi 1 bước cũng không ra khỏi cửa như cái khuê nữ, còn biết thi trạng nguyên cái này mã sự?”
“ Trong sách có viết, ta không hiếm lạ” Triệu Vô Cực mở miệng liền khoác lác. Hắn là dựa vào tiền kiếp kí ức, sách trong tàng thư lâu cũng không có nhắc qua chuyện này.
Triệu Phi Dương liền không buông tha: “ ngươi biết thi trạng nguyên phải giỏi văn từ thi phú, lại phải am hiểu kinh luân, lịch sử. Nhìn ngươi không giống giỏi thi từ à. Lại nói ta cùng mẫu thân ngươi cũng không giỏi làm thơ à?”
Đúng thật hắn cùng Sở Phi Huyền liền không có thiên phú thơ từ, làm chơi 1 chút còn được, gọi là múa rừu qua mắt thợ đi
Triệu Vô Cực khoác lác sắp bị thổi phá liền nhanh nhẹn bào chữa: “ cha, ngươi không có liền không có nghĩa ta không có. Ta cảm thấy ta làm thơ rất được. Sau này lớn một chút đi thi cái trạng nguyên về cho người xem. Đến lúc đó rạng rỡ tổ tông.”
Triệu Phi Dương liền bật cười. Rạng rỡ tổ tông cái này chỉ làm phàm nhân được triều đình ban thưởng mà có ý nghĩ mà thôi. Đến như hắn loại này tu sĩ,1 cái triều đình nói là thứ gì, thích diệt liền diệt. Nghĩ thế thôi chứ hắn không phải là ma đạo tu sĩ, không lạm sát người vô tội.
Sở Phi Huyền cũng thấy rất có ý tứ, Triệu Vô Cực không biết học của ai còn biết khoác lác a.Khoác lác tuy đối với tu sĩ không tốt nhưng hắn khoác lác là thi trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông thì cái này lại rất có ý tứ. Hài tử sớm thông minh, lại có kiến công lập nghiệp chi ý sau này sẽ không là phổ thông những cái kia con cái nhị đại của các trưởng lão tông môn khác có thể sánh được đấy. Nàng cũng mang trò vui tâm lí nói ra: “ vậy Cực Nhi làm 1 bài thơ thử xem”
Triệu Vô Cực liền nhíu mày, đạo thơ hắn liền biết, nhưng trước giờ cũng không chú ý văn đàn à. Nếu đã phải làm thơ thì làm bài nào đó quen thuộc được rồi. Phụ mẫu cũng sẽ không chê cười hắn.
Triệu Vô Cực liền ho 1 tiếng, dõng dạc đọc thơ:
“Công Cha, như núi ngất trời”
“Nghĩa mẹ, như nước ngời ngời biển đông”
“ Nước biển đông, không đong đầy tình mẹ”
“Mây trời lồng lộng, không phủ kín công cha”
Đọc 1 cách có vần điệu, câu thơ súc tích ngắn gọn ý tứ sáng tỏ dễ hiểu. Bày tỏ tình cảm của 1 người con đối với phụ mẫu của mình tương tính như trời biển.
“ Hiếu đức lễ nghĩa” chữ hiếu làm đầu. Làm người không thể quên ơn sinh thành dưỡng dục, nếu không thiên bất dung thứ, 1 bước khó đi, bị người gọi đánh.
Triệu Phi Dương nghe xong liền sững sờ tại chỗ. Không nghĩ chưa đầy 2 tuổi Triệu VÔ Cực còn thật biết làm thơ, mà lại còn ca ngợi hắn, trong lòng liền cảm thấy đứa con này sinh không lầm. Cảm động cực kì.
Sở Phi Huyền thì lại nước mắt lưng tròng, khóc nói: “ A, Cực nhi thật thông minh hiểu lễ nghĩa, mẫu thân thật vui mừng” nói xong liền ôm lấy Triệu Vô Cực ở trên mặt hắn loạn hôn 1 chập
Triệu Vô Cực có chút cười khổ, mẫu thân đại nhân của ta, ngươi không cần kích động như thế chứ, ta đạo một chút văn mà thôi.
Triệu Phi Dương lấy lại tinh thần, cười haha nói: “ Cực nhi thơ rất tốt, tới tới đây phụ thân thưởng cho”
Nghe có thưởng Triệu Vô Cực liền mừng rỡ chạy sang, Triệu Phi Dương liền ôm lấy hắn cũng hôn mấy cái.
Triệu Vô Cực liền phiền muộn: “ Cha, đây là ngươi nói thưởng sao. Ta còn tưởng có gì hay đây”
“ngươi không thích sao” Triệu Phi dương nghi ngờ đạo
“ Không phải là không thích nhưng ngươi ta đều là đại nam nhân hôn cái gì a” Triệu Vô Cực lầm bầm
Triệu Phi Dương tai rất tinh, nghe vậy liền haha cười: “ Được rồi Cực nhi, ta phải đi rồi, tí nữa ta phải kể cho các trưởng lão nghe mới được”. Nói xong hắn liền bước ra khỏi cửa
Triệu Vô Cực thấy thế cũng không dám ở lại lâu, ở lại nữa sẽ bị mẫu thân hắn xem là tiểu nãi cẩu mà ôm hôn mất, liền nói: “ mẹ ta cũng đi tu luyện đây”
Nói xong liền chạy tới trong sân.
Buổi chiều tại Thanh Vân Tông cũng có chút nắng nhẹ nhưng không qua gay gắt. Triệu Vô Cực cũng không tiếp tục luyện cơ sở trảo pháp mà đổi thành rèn luyện thể lực. Cũng đừng hỏi vì sao hắn lại không luyện thể buổi sáng rồi, đơn giản là hắn buổi sáng luyện thể cảm giác không quá nhập tâm, luyện trảo mới có thành tựu.
Đến sân tập luyện, bày trên đất là vô số các loại thạch khí luyện thể, cân nặng được đo lường kĩ càng.
Những đồ vật này đều là cho tạp dich cùng ngoại môn đệ tử chuyên dùng, hắn cũng nhờ phụ thân muốn 1 bộ đầy đủ.
Cầm lên các loại thạch cụ, Triệu Vô Cực liền chọn mấy cái 5 kg thạch cụ bắt đầu ngồi lên ghế, khủy tay để trên mặt bàn dốc nghiêng bắt đầu tập luyện.
5kG thạch cụ đối với hắn vẫn là nặng làm được khoảng 3 cái liền cảm giác tay nhức mỏi, hắn liền lập tức dùng lại. Nghỉ ngơi ngắn ngủi cho khí huyết lưu thông, hắn lại chuyển sang gập bụng.
Gập bụng từ trước đến nay hắn đều luyện qua nên không khó khăn gì, trăm cái chỉ là chút lòng thành.
Một mực gập bụng 500 cái, Triệu Vô Cực hơi chút mệt mỏi, lại nghỉ ngơi 1 chút. Tiếp theo là tạ đẩy nằm. Phụ trọng tạ là 10kg hắn đẩy 5 cái liền ngừng.
Tất cả các loại thạch khí rèn luyện khí lực hắn đều làm qua 1 lượt, chỉ cần không phải là phụ trọng gánh vác hắn đều tập luyện. Tập xong 1 vòng liền nghỉ ngơi 5 phút bắt đầu vòng mới.
Lần đầu luyện tập cơ thể còn khỏe mạnh chỉ cần nghỉ ngơi 5 phút là có thể tiếp tục nhưng sau đó trong cơ bắp của hắn bắt đầu mỏi mệt, axit lactic tích trữ trong cơ thể khiến hắn bắt đầu có hiện tượng mọi mệt cơ bắp, không thể tập luyện lâu như lần đầu nữa. Vì vậy càng về sau thời gian cần nghỉ ngơi của hắn càng gia tăng, nhưng dù thế hắn cũng không ngừng nghỉ mà luyện tập 1 mạch đến tối.
Lê lết thân thể mỏi mệt về tới cửa nhà, mẫu thân hắn đã đợi sẵn, thấy hắn Sở Phi Huyền liền nói:
“ Cực nhi,người tắm qua 1 chút rồi trở lại ngâm dược liệu”
“Ngâm dược liệu?” Triệu Vô Cực có chút nghi ngờ hỏi lại
“ Đúng thế. Ngâm dược liệu a. Luyện thể mà không bồi bổ cơ thể đảm bảo luyện tàn ngươi. Trước hết đừng nói vào tắm đi, ta đã chuẩn bị dược liệu cho ngươi rồi.”
Triệu Vô Cực ngoan ngoãn đi vào nhà tắm. 1 lát sau hắn liền sạch sẽ tinh tươm đi ra, trên người mồ hôi bụi bẩn đều quét sạch sành sanh.
“Cực nhi, tới đây. Vào trong bồn tắm này ngâm”
Triệu Vô Cực đi tới bên thùng nước tắm mà Sở Phi Huyền nói, chỉ thấy chất nước đục ngầu, màu đen dịch còn có hơi ấm bốc lên, xem ra là dã được đun nóng không lâu.
Hắn liền nghi ngờ hỏi: “ mẫu thân, đây là luyện thể dược dịch sao?”
“ Đúng thế, luyện thể chính là tiêu hao tinh khí của bản thân, ngươi nếu lớn 1 chút thì chỉ cần ăn uống là đủ, ngâm luyện thể dịch thì càng tăng nhanh tốc độ. Nhưng ngươi quá nhỏ, nếu luyện thể mà không ngâm luyện thể dịch chỉ sợ sau này luyện tàn ngươi. Tốt, đừng nói nhiều vào đây đi, nhớ kĩ chịu khó một chút là được rồi.”
Triệu Vô Cực không nói hai lời liền cởi áo ra, bước vào thùng dược dịch. Nước hơi nóng nhưng hắn vẫn có thể chịu được.
Dược dịch luyện thể được nấu từ nhiều loại thảo dược khác nhau, niên đại cũng không giống. Tùy theo cảnh giới mà dược niên cũng không giống. Một số luyện thể bí pháp còn bắt buộc phải có luyện thể bí phương chế riêng. Bí phương chính là đặc sắc của luyện thể thuật, không có bí phương luyện thể dịch sớm muộn ngươi cũng luyện tàn.”
Luyện thể giống như đang không ngừng rèn luyện cơ bắp thân thể nhưng nó cũng không ngừng tiêu hao tự thân tiềm năng. Nếu không có bí phương, tu luyện lại lâu không đột phá sẽ tiêu hao hết tiềm năng cơ thể. Đến lúc đó thì đừng nghĩ đột phá luyện thể nữa rồi.
Triệu Vô Cực ở trong dược dịch đầu tiên chỉ cảm thấy như đang ngâm nước ấm, lúc đó dược dịch còn chưa ngấm vào cơ thể hắn, hắn cũng chưa hấp thu được.
Chỉ một lát sau hắn liền cảm thấy làn da ngứa ngáy như có hàng trăm ngàn con kiến đang bờ, kiến bò nhưng không đốt, ngứa lại không biết gãi từ đâu mới hết. Triệu Vô Cực liền hiểu dược liệu đang phát huy tác dụng to lớn, chữa trị những trầm tích lúc chiều luyện thể mang lại, đồng thời bồi bổ cơ năng thân thể mình.
Hắn cảm nhận được làn da của mình đã trở nên đàn hồi rất nhiều mà không phải là cứng cáp. Độ căng này nếu tích lũy ra được có thể căng như da trâu, đao thương bất nhập.
Triệu Vô Cực liền nói: “mẫu thân, những dược liệu này có quý không?”
“không quý, ngươi mới bước vào luyện thể bước đầu mà thôi, dùng cũng là phàm dược. Nhưng đan phương lại là của ngươi xuất ra, là bí phương hiếm có, rất thích hợp với loại này mới luyện thể như ngươi, cảm giác thế nào”
“ A, là bạch gia gia a. ta cảm thấy ngứa ngáy 1 chút, nhưng này không vấn đề gì ta còn có thể chịu được, mẫu thân ngươi có thể ra ngoài không? Ngưoi đứng 1 bên nhìn ta rất không có ý tứ?”
“Xì,xú tiểu tử! Ngươi là 1 tay ta nuôi lớn còn làm ra vẻ? Thôi được rồi, nhìn tốc độ hấp thu này của ngươi chắc 1 giờ đủ rồi. Ta ra ngoài trước”
Triệu Vô Cực có chút không nói gì mẫu thân hắn. Liền nhắm mắt cẩn thận cảm nhận cơ thể biến hóa trong dược dịch.
Không cảm nhận thì thôi một cảm nhận sẽ làm cho hắn cảm thấy thật ngứa, Giống như ngươi bị thương nếu dục huyết phấn chiến thì sẽ không cảm thấy đau đớn gì, vì đau đớn sẽ tạm thời bị che đi. Nhưng nếu người suốt ngày nhìn vết thương cảm thán đau đớn phóng đại ra nhiều lần.
Triệu Vô Cực suy nghĩ liền hiểu ngay, hắn liền không cảm nhận cơ thể nữa mà bão nguyên thủ nhất, chỉ để lại 1 dòng nhỏ suy nghĩ, tự nhủ bản thân: hấp thu dược dịch, hấp thu dược dịch,hấp...”
Hắn không ngừng thôi miên lấy bản thân hấp thu dược dịch, tuy rằng hắn cũng không biết việc này có tác dụng hay không nhưng còn hơn là cảm nhận ngứa ngáy mà không thể gãi.
Một giờ sau Triệu Vô Cực tỉnh lại, thủy đã chuyển từ đục ngầu thành nước trong. Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái, mệt nhọc cả ngày đều quét sạch.
Cảm giác 1 chút hắn chỉ muốn hét to: sảng khoái!!!
Mặc vào quần áo hắn đi ra tới đại sảnh, cơm đã chuẩn bị sẵn sàng, phụ thân hắn cũng không biết đã về từ lúc nào đang mỉm cười nhìn hắn. Cả nhà lại tiếp tục cùng nhau ăn cơm, khung cảnh hài hòa ấm áp.
/850
|