- Ý của ngươi nói là, bản tọa phải đánh chết quái vật trước mặt này, tăng đẳng cấp của bản thân lên tới cấp mười ba mới có thể học Dụ Hoặc Chi Quang?
Lúc này, Xích Dực đạo nhân vẫn còn trong trạng thái lăng thần, căn bản cũng không có nghĩ tới, rõ ràng học pháp thuật còn có thể đa dạng như vậy!
Người khác học pháp thuật đều là dùng ngọc giản ghi chép, sau đó lại thông qua linh lực từ trong ngọc giản rút ra tin tức, nhưng hiện tại cái này. . .
- Bản quản sự hảo tâm nhắc nhở các ngươi một câu.
Kim Ngô đồng thời nói với những tu sĩ ở đằng sau lưng chờ lấy vật phẩm:
- Sau khi các ngươi cầm được đồ, nếu như đẳng cấp chưa đủ, nhớ kỹ trước cất vào nhà kho, nếu không ở trong thế giới giả lập này bị người giết chết, đồ vật lại có khả năng bị tuôn ra đấy, khi đó đồ vật bị mất, đừng trách bản quản sự không có nhắc nhở qua các ngươi!
- . . . Nghe như vậy không an toàn, nếu như nhà kho cũng bị người cướp thì sao?
Xích Dực đạo nhân bất mãn lên.
- Khu vực nhà kho trong tiểu thôn này thuộc về khu vực an toàn trong thế giới pháp tắc, bất luận kẻ nào cũng không thể công kích, vì vậy không cần phải lo lắng.
- Đây chẳng phải là nói, chỉ cần cất vào nhà kho, trừ phi là bản thân, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ cầm đi? !
Phía sau một tu sĩ đứng xếp hàng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, đồ vật bảo tồn ở trong thế giới khác, coi như là ngươi ở trong thế giới thực có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng giành được đồ vật đến từ thế giới khác!
Điều này cũng dẫn đến còn một chút tu sĩ vẫn rục rịch với đồ của Xích Dực đạo nhân, trong nháy mắt tắt điện, trừ phi có thể cướp cái tiệm này, nếu không coi như là đem người giết đi cũng không đoạt được bảo bối!
Vốn còn có một chút chúng tu sĩ bận tâm bị những người khác chiếm bảo bối, lập tức thoải mái, buông lỏng tinh thần, đối với loại phương thức này, lúc này coi như là đã hài lòng.
- Bất quá tiệm này thật đúng là thần kỳ a. . .
- Bán Biên thành rõ ràng còn có chỗ như thế. . .
Ngay tại thời điểm chúng tu sĩ đều nghị luận.
Chỉ thấy Nguyễn Ngưng ôm đống mì tôm, lạt điều đi tới:
- Thanh toán!
- Ta nói, có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm a!
Phương Khải không vui nói:
- Mỗi người mỗi ngày giới hạn một tô mì tôm, một hộp lạt điều!
- Bản cô nương mời các ngươi ăn!
Nguyễn Ngưng thần khí mà nói:
- Từ hôm nay trở đi, bản cô nương mời các ngươi ăn mì tôm một tháng!
- Phốc ~
Phương lão bản đang quát nhưng thật sự không thể nhin cười.
- Tiểu Nguyệt đâu? Bản cô nương đi lên truyền tin chim cánh cụt cùng Tiểu Nguyệt nói một tiếng, Tiểu Nguyệt cũng có, hắc hắc hắc!
Nguyễn Ngưng vô cùng hào khí mà vung tay lên, toàn bộ tính tiền!
- Hắc hắc! Nha đầu kia.
Mạc Thiên Hành bên cạnh thổn thức không thôi, nhìn Nguyễn Ngưng mở chim cánh cụt nói chuyện phiếm:
- Lúc này mới một ngày thời gian, liền biến tiểu phú bà a.
- Vẫn là bản lão bản, có phương pháp chỉ đạo!
Đương nhiên, có người vui mừng có người ưu sầu, thí dụ như nói Xích Dực đạo nhân bỏ ra ba mươi vạn Linh Tinh, bị người đuổi theo chém một đường không nói, lúc này vẫn còn đau khổ mà luyện cấp, nhìn cô nương hồng y lắm tiền tiêu xài còn thuận tay cho mình một tô mì, quần áo tả tơi mà miệng lớn ăn mì tôm, tâm Xích Dực đạo nhân đều đang rỉ máu.
- Này! Bản thân Tiểu Nguyệt có tiền!
Theo Phương lão bản lăn lộn, Nguyễn Ngưng buôn bán lời nhiều như vậy, Tiểu Nguyệt tự nhiên không có khả năng không có nửa xu lợi nhuận.
. . .
- Chủ nhân. . . Ngài thật sự cảm thấy có cần phải hạ mình tới chỗ như thế thử cái trò chơi kia chứ?
Đi sau lưng Ngưng Bích, là một gã lão giả râu tóc hoa râm, thân hình có chút còng.
Lúc trước theo như lời nói, chiếu cố Phương Khải nhiều hơn, tự nhiên không ai cho là đúng, trên thực tế nếu như đổi thành người khác nghe lời nói như thế, chỉ sợ là hoảng sợ còn không kịp, có thể trấn định tự nhiên mà nói Đồng ý , đoán chừng cũng chỉ có một người Phương lão bản này thôi.
- Tiểu gia hỏa kia thật thú vị.
Nàng mở miệng nói:
- Ngươi không có phát hiện sao? Hắn giống như không có một chút sợ ta.
- Theo thuộc hạ nhìn, tiểu tử kia thuần túy là ngu xuẩn.
Âm thanh lão giả lạnh lùng nói.
- Ha ha ha. . .
Nghe đến lời này, đôi môi hơi đỏ của Ngưng Bích, cười đến một hồi run rẩy hết cả người:
- Tại Bán Biên thành mở ra khách điếm như vậy, còn có thể sống lâu như thế, nếu thật là người ngu mà nói, ngươi cảm thấy vận khí của hắn có phải thật tốt?
- Đối với tiểu gia hỏa này cùng cửa hàng đó, lão gia hỏa nội thành nào đó cũng rất có thể chú ý rồi đấy!
Ngưng Bích bật cười nói:
- Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có hành động, ngươi có suy nghĩ đây là vì sao không?
- Dù sao ngây ngốc tại nội thành cũng nhàm chán cực độ.
Về phần ra khỏi thành, chỉ sợ tất cả thế lực trên Thần Tinh Hải Vực trong nháy mắt sẽ phải sắp xếp khi ma nữ xuất thế, Ngưng Bích vô cùng buồn chán mà ngáp một cái:
- Những lão gia hỏa trong nội thành cả ngày không phải bế quan thì chính là tính toán cái này cái kia, một đám tao lão đầu!
Lão đầu đi sau lưng này:
- . . .
- Có đồ vật mới lạ như vậy, làm gì mà không thể tới?
- Tiểu thư, ngài. . . Mì tôm ngài pha xong rồi. . .
Hiện tại Trâu Mạc vẫn đang run rẩy, đây chính là lần đầu hắn nhìn thấy phi nhân loại!
Đương nhiên, trong mắt lão già đứng sau lưng này, đây mới là phản ứng bình thường.
- Ngài. . . Ăn loại vật này? !
Lão giả đã thấy nàng tiếp nhận mì tôm, ánh mắt đều muốn rớt xuống.
- Lúc trước ngửi rất thơm đấy, nhịn không được thử...
Vị giác của nàng bất đồng với nhân loại, cũng không có thể nghiệm mỹ thực giống như nhân loại, vì vậy lão giả mới có thể hỏi như vậy.
Cũng không biết như thế nào, một gắp mì tôm vào miệng, cặp mắt ngọc bích kia mãnh liệt sáng ngời.
Nàng tự nhiên không biết, hệ thống xuất phẩm, tất nhiên thuộc tinh phẩm, coi như là khác với khẩu vị nhân loại, cũng đồng dạng có thể cấp cho thể nghiệm không phải thường!
- Cái này. . . Có thể ăn?
Lão giả trợn mắt há mồm mà nhìn Ngưng Bích hút trượt sợi mì tôm vào trong miệng.
- Cái gì có thể ăn hay không thể ăn?
Ngưng Bích mơ hồ không rõ nói:
- Cái này mà không thể ăn, vậy thì đồ ăn ở Bán Biên thành chẳng phải tất cả đều cho heo ăn à!
- Ách. . .
- Tiểu lão bản.
Phương Khải nhìn Ngưng Bích bưng một tô mì tôm đi lên trước, không biết sao, nếu người khác làm chuyện này, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, mà vị trước mặt này, ngược lại xem ra giống như một vị ma nữ cao cao tại thượng mê hoặc chúng sinh biến thành một vị tỷ tỷ xinh đẹp nhà bên, ngoại trừ khí thế ra, không có chút cảm giác xa cách chút nào.
- Không định giới thiệu một chút đồ vật tốt ở trong tiệm nhà các ngươi một chút sao?
- Đi đi.
Nể mặt vì cường giả chi cốt cùng Thâm Hải Hắc Thiết, Phương lão bản hô:
- Tiểu Mạc, bên này ngươi nhìn một chút, bản lão bản đi giới thiệu cho vị tỷ tỷ nào một chút.
. . .
Vì vậy, Phương lão bản ngồi trên ghế tay cầm trục điều khiển, lại thêm một khách quen.
- Ah ngõ King na!
Chỉ thấy trong không gian của Phương lão bản, yêu nữ tóc xù mắt xanh nào đó hô to một tiếng, phối hợp với Kyo Kusanagi kêu gọi, bàn tay như ngọc đong đưa trục điều khiển, trong màn hình hỏa diễm quanh thân Kyo Kusanagi phóng lên trời!
Cuối cùng quyết chiến áo nghĩa Không thức , quả thực không muốn quá mức khí phách!
- Không đúng không đúng!
Đám người Tống Thanh Phong đứng đằng sau nhìn xem đánh Quyền Hoàng chỉ lắc đầu, chỉ điểm giang sơn:
- Uy lực chiêu này uy mặc dù lớn, nhưng rất dễ dàng bị phá phòng ngự!
Quả nhiên Phương lão bản thao túng Kyo Kusanagi xông lên trước, Naraku rơi tiếp trọng quyền, bảy mươi lăm thức Đại Xà Thế biến đổi, toàn thân Kyo Kusanagi bùng lửa, hỏa diễm trong tay tản ra, một bộ liên chiêu khốc huyễn bá đạo.
- Cả đời đi qua bàng hoàng giãy giụa, tự tin có thể cải biến tương lai. . .Lần này ngâm nga Quang Huy Tuế Nguyệt, phối hợp với anime Kusanagi tay cầm hỏa diễm thắng lợi, liền lộ ra phi thường soái!
Lúc này, Xích Dực đạo nhân vẫn còn trong trạng thái lăng thần, căn bản cũng không có nghĩ tới, rõ ràng học pháp thuật còn có thể đa dạng như vậy!
Người khác học pháp thuật đều là dùng ngọc giản ghi chép, sau đó lại thông qua linh lực từ trong ngọc giản rút ra tin tức, nhưng hiện tại cái này. . .
- Bản quản sự hảo tâm nhắc nhở các ngươi một câu.
Kim Ngô đồng thời nói với những tu sĩ ở đằng sau lưng chờ lấy vật phẩm:
- Sau khi các ngươi cầm được đồ, nếu như đẳng cấp chưa đủ, nhớ kỹ trước cất vào nhà kho, nếu không ở trong thế giới giả lập này bị người giết chết, đồ vật lại có khả năng bị tuôn ra đấy, khi đó đồ vật bị mất, đừng trách bản quản sự không có nhắc nhở qua các ngươi!
- . . . Nghe như vậy không an toàn, nếu như nhà kho cũng bị người cướp thì sao?
Xích Dực đạo nhân bất mãn lên.
- Khu vực nhà kho trong tiểu thôn này thuộc về khu vực an toàn trong thế giới pháp tắc, bất luận kẻ nào cũng không thể công kích, vì vậy không cần phải lo lắng.
- Đây chẳng phải là nói, chỉ cần cất vào nhà kho, trừ phi là bản thân, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ cầm đi? !
Phía sau một tu sĩ đứng xếp hàng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, đồ vật bảo tồn ở trong thế giới khác, coi như là ngươi ở trong thế giới thực có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng giành được đồ vật đến từ thế giới khác!
Điều này cũng dẫn đến còn một chút tu sĩ vẫn rục rịch với đồ của Xích Dực đạo nhân, trong nháy mắt tắt điện, trừ phi có thể cướp cái tiệm này, nếu không coi như là đem người giết đi cũng không đoạt được bảo bối!
Vốn còn có một chút chúng tu sĩ bận tâm bị những người khác chiếm bảo bối, lập tức thoải mái, buông lỏng tinh thần, đối với loại phương thức này, lúc này coi như là đã hài lòng.
- Bất quá tiệm này thật đúng là thần kỳ a. . .
- Bán Biên thành rõ ràng còn có chỗ như thế. . .
Ngay tại thời điểm chúng tu sĩ đều nghị luận.
Chỉ thấy Nguyễn Ngưng ôm đống mì tôm, lạt điều đi tới:
- Thanh toán!
- Ta nói, có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm a!
Phương Khải không vui nói:
- Mỗi người mỗi ngày giới hạn một tô mì tôm, một hộp lạt điều!
- Bản cô nương mời các ngươi ăn!
Nguyễn Ngưng thần khí mà nói:
- Từ hôm nay trở đi, bản cô nương mời các ngươi ăn mì tôm một tháng!
- Phốc ~
Phương lão bản đang quát nhưng thật sự không thể nhin cười.
- Tiểu Nguyệt đâu? Bản cô nương đi lên truyền tin chim cánh cụt cùng Tiểu Nguyệt nói một tiếng, Tiểu Nguyệt cũng có, hắc hắc hắc!
Nguyễn Ngưng vô cùng hào khí mà vung tay lên, toàn bộ tính tiền!
- Hắc hắc! Nha đầu kia.
Mạc Thiên Hành bên cạnh thổn thức không thôi, nhìn Nguyễn Ngưng mở chim cánh cụt nói chuyện phiếm:
- Lúc này mới một ngày thời gian, liền biến tiểu phú bà a.
- Vẫn là bản lão bản, có phương pháp chỉ đạo!
Đương nhiên, có người vui mừng có người ưu sầu, thí dụ như nói Xích Dực đạo nhân bỏ ra ba mươi vạn Linh Tinh, bị người đuổi theo chém một đường không nói, lúc này vẫn còn đau khổ mà luyện cấp, nhìn cô nương hồng y lắm tiền tiêu xài còn thuận tay cho mình một tô mì, quần áo tả tơi mà miệng lớn ăn mì tôm, tâm Xích Dực đạo nhân đều đang rỉ máu.
- Này! Bản thân Tiểu Nguyệt có tiền!
Theo Phương lão bản lăn lộn, Nguyễn Ngưng buôn bán lời nhiều như vậy, Tiểu Nguyệt tự nhiên không có khả năng không có nửa xu lợi nhuận.
. . .
- Chủ nhân. . . Ngài thật sự cảm thấy có cần phải hạ mình tới chỗ như thế thử cái trò chơi kia chứ?
Đi sau lưng Ngưng Bích, là một gã lão giả râu tóc hoa râm, thân hình có chút còng.
Lúc trước theo như lời nói, chiếu cố Phương Khải nhiều hơn, tự nhiên không ai cho là đúng, trên thực tế nếu như đổi thành người khác nghe lời nói như thế, chỉ sợ là hoảng sợ còn không kịp, có thể trấn định tự nhiên mà nói Đồng ý , đoán chừng cũng chỉ có một người Phương lão bản này thôi.
- Tiểu gia hỏa kia thật thú vị.
Nàng mở miệng nói:
- Ngươi không có phát hiện sao? Hắn giống như không có một chút sợ ta.
- Theo thuộc hạ nhìn, tiểu tử kia thuần túy là ngu xuẩn.
Âm thanh lão giả lạnh lùng nói.
- Ha ha ha. . .
Nghe đến lời này, đôi môi hơi đỏ của Ngưng Bích, cười đến một hồi run rẩy hết cả người:
- Tại Bán Biên thành mở ra khách điếm như vậy, còn có thể sống lâu như thế, nếu thật là người ngu mà nói, ngươi cảm thấy vận khí của hắn có phải thật tốt?
- Đối với tiểu gia hỏa này cùng cửa hàng đó, lão gia hỏa nội thành nào đó cũng rất có thể chú ý rồi đấy!
Ngưng Bích bật cười nói:
- Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có hành động, ngươi có suy nghĩ đây là vì sao không?
- Dù sao ngây ngốc tại nội thành cũng nhàm chán cực độ.
Về phần ra khỏi thành, chỉ sợ tất cả thế lực trên Thần Tinh Hải Vực trong nháy mắt sẽ phải sắp xếp khi ma nữ xuất thế, Ngưng Bích vô cùng buồn chán mà ngáp một cái:
- Những lão gia hỏa trong nội thành cả ngày không phải bế quan thì chính là tính toán cái này cái kia, một đám tao lão đầu!
Lão đầu đi sau lưng này:
- . . .
- Có đồ vật mới lạ như vậy, làm gì mà không thể tới?
- Tiểu thư, ngài. . . Mì tôm ngài pha xong rồi. . .
Hiện tại Trâu Mạc vẫn đang run rẩy, đây chính là lần đầu hắn nhìn thấy phi nhân loại!
Đương nhiên, trong mắt lão già đứng sau lưng này, đây mới là phản ứng bình thường.
- Ngài. . . Ăn loại vật này? !
Lão giả đã thấy nàng tiếp nhận mì tôm, ánh mắt đều muốn rớt xuống.
- Lúc trước ngửi rất thơm đấy, nhịn không được thử...
Vị giác của nàng bất đồng với nhân loại, cũng không có thể nghiệm mỹ thực giống như nhân loại, vì vậy lão giả mới có thể hỏi như vậy.
Cũng không biết như thế nào, một gắp mì tôm vào miệng, cặp mắt ngọc bích kia mãnh liệt sáng ngời.
Nàng tự nhiên không biết, hệ thống xuất phẩm, tất nhiên thuộc tinh phẩm, coi như là khác với khẩu vị nhân loại, cũng đồng dạng có thể cấp cho thể nghiệm không phải thường!
- Cái này. . . Có thể ăn?
Lão giả trợn mắt há mồm mà nhìn Ngưng Bích hút trượt sợi mì tôm vào trong miệng.
- Cái gì có thể ăn hay không thể ăn?
Ngưng Bích mơ hồ không rõ nói:
- Cái này mà không thể ăn, vậy thì đồ ăn ở Bán Biên thành chẳng phải tất cả đều cho heo ăn à!
- Ách. . .
- Tiểu lão bản.
Phương Khải nhìn Ngưng Bích bưng một tô mì tôm đi lên trước, không biết sao, nếu người khác làm chuyện này, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, mà vị trước mặt này, ngược lại xem ra giống như một vị ma nữ cao cao tại thượng mê hoặc chúng sinh biến thành một vị tỷ tỷ xinh đẹp nhà bên, ngoại trừ khí thế ra, không có chút cảm giác xa cách chút nào.
- Không định giới thiệu một chút đồ vật tốt ở trong tiệm nhà các ngươi một chút sao?
- Đi đi.
Nể mặt vì cường giả chi cốt cùng Thâm Hải Hắc Thiết, Phương lão bản hô:
- Tiểu Mạc, bên này ngươi nhìn một chút, bản lão bản đi giới thiệu cho vị tỷ tỷ nào một chút.
. . .
Vì vậy, Phương lão bản ngồi trên ghế tay cầm trục điều khiển, lại thêm một khách quen.
- Ah ngõ King na!
Chỉ thấy trong không gian của Phương lão bản, yêu nữ tóc xù mắt xanh nào đó hô to một tiếng, phối hợp với Kyo Kusanagi kêu gọi, bàn tay như ngọc đong đưa trục điều khiển, trong màn hình hỏa diễm quanh thân Kyo Kusanagi phóng lên trời!
Cuối cùng quyết chiến áo nghĩa Không thức , quả thực không muốn quá mức khí phách!
- Không đúng không đúng!
Đám người Tống Thanh Phong đứng đằng sau nhìn xem đánh Quyền Hoàng chỉ lắc đầu, chỉ điểm giang sơn:
- Uy lực chiêu này uy mặc dù lớn, nhưng rất dễ dàng bị phá phòng ngự!
Quả nhiên Phương lão bản thao túng Kyo Kusanagi xông lên trước, Naraku rơi tiếp trọng quyền, bảy mươi lăm thức Đại Xà Thế biến đổi, toàn thân Kyo Kusanagi bùng lửa, hỏa diễm trong tay tản ra, một bộ liên chiêu khốc huyễn bá đạo.
- Cả đời đi qua bàng hoàng giãy giụa, tự tin có thể cải biến tương lai. . .Lần này ngâm nga Quang Huy Tuế Nguyệt, phối hợp với anime Kusanagi tay cầm hỏa diễm thắng lợi, liền lộ ra phi thường soái!
/331
|