Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử

Chương 2 - Thú Vui Lúc Nhàn Rỗi

/9


Author: Lục Lạc Nhi

Ngọn gió đầu xuân ấm áp mang theo hương hoa ngọt ngào, thổi qua khung cửa rộng mở làm chiếc chuông gió đung đưa, vang lên những tiếng leng keng vui tai. Ở phía sau cửa sổ có hai bóng người ngồi cạnh nhau, một hài tử chỉ mới năm tuổi, mặc trường sam màu xanh nhạt, khí chất vương giả áp bức xung quanh. Bộ dạng suy tư nghiêm nghị không hợp với lứa tuổi của mình, chốc lát lại lật giở những trang sách trên tay. Đứa trẻ này có tên là Thiên Vũ, Tam hoàng tử của Tề quốc, vừa sinh ra đã được sắc phong làm Thái tử, trên vai mang nặng trọng trách gánh vác giang sơn.

Bên cạnh hắn có một bóng dáng yểu điệu, vừa mang vẻ lười nhát vừa toát lên sự yêu kiều xinh đẹp. Nàng dựa lưng vào đệm mềm sau lưng, những ngón tay trắng mịn cẩn thận đi từng đường kim trên khung thêu. Dù đã rất tỉ mỉ, nhưng hình như vì đây là lần đầu tiên nàng cầm kim chỉ, nên cũng khó tránh được chút bối rối. Cây kim nhỏ bé cứ liên tục đâm vào ngón tay của nàng, khiến đôi chân mày xinh đẹp phải cau lại. Vẻ mặt của nàng khiến hắn chú ý đến, tiểu hài tử năm tuổi thở dài một tiếng rồi bỏ quyển sách xuống, xoay người lại nhìn nàng.

“Lam Nhi, không cần phải miễn cưỡng bản thân đâu, nếu nàng tự làm mình bị thương thì ta sẽ rất đau lòng.” Bàn tay của hắn bắt lấy tay nàng, những ngón tay nhỏ vuốt ve xung quanh miệng vết thương, một tia đau lòng thoáng qua nơi đáy mắt của hắn. Mỹ nhân được gọi là Lam Nhi trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt mình: “Thiên Vũ, càng ngày ta càng cảm thấy ngươi rất giống mẫu hậu của mình. Không hề biết phân biệt phép tắc thích cái gì thì sẽ làm cái đó. Này tiểu hài tử, tuổi của ta có làm tổ mẫu của ngươi cũng còn được, vì thế đừng hở chút là gọi Lam Nhi, Lam Nhi thuận miệng như vậy.”

Nàng rút bàn tay ra khỏi tay của hắn, ánh mắt lại đưa về phía khung thêu, giọng điệu bình thản: “Chẳng phải ngươi đã ra điều kiện, nếu ngươi có thể tự mình vượt qua bài kiểm tra của Thái phó, thì ta sẽ thêu tặng ngươi một chiếc khăn tay sao? Thấy ngươi chăm chỉ cố gắng như vậy, ta cũng không thể lười biếng được, mau đi học bài đi, đừng để đến khi khăn tay đã thêu xong cũng thể mang đi tặng.”

Khi nàng thu tay về, nàng đã không nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn, nơi đáy mắt phảng phất một kỳ dị. Đứa trẻ năm tuổi cau mày lại, hắn ghét nhất là khi nàng đưa tuổi tác ra để giáo huấn hắn, bắt hắn phải làm theo ý nàng. Gió xuân lại một lần nữa thổi đến, làm vạt áo của nàng đung đưa, cổ áo mỏng manh hơi lay động khiến cảnh xuân bên trong thấp thoáng trêu ngươi. Chỉ một ánh mắt liếc qua đã khiến con ngươi của hắn tối sầm lại, nhưng cũng rất nhanh chóng trở lại bình thường.

Hắn cầm quyển sách lên, tiếp tục công việc học bài của mình, hắn cũng không cần phải tức giận. Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy nàng, cảnh xuân xinh đẹp đó cũng chỉ có hắn mới có thể thưởng thức, khóe môi giảo hoạt khẽ nhếch lên, tiểu yêu nghiệt khẽ mỉm cười. Không ngoài dự đoán của mọi người, lần kiểm tra cuối tháng của Thái phó, Tam hoàng tử lại là người đoạt được vị trí cao nhất. Khi kết quả được công bố, các cung nhân hầu hạ đều cảm thấy vị Hoàng tử nhỏ tuổi này thật sự rất vui vẻ.

Ai cũng nghĩ rằng vì đạt được thứ hạng cao cho nên hắn mới vui vẻ như thế, nhưng lại ít ai để ý thấy điều làm hắn thực sự vui vẻ là gì. Kể từ đó về sau, bên người Thái tử Thiên Vũ luôn mang theo một chiếc khăn tay thêu hoa Hải Đường màu tím. Tuy đường thêu có chút thiết sót, nhưng lại rất tỉ mỉ chau chuốt, chứng tỏ người thêu nó đã dùng công tốn sức thế nào. Trên góc trái của chiếc khăn, còn có tên của hắn, là hắn đã nài nỉ nàng thêm vào bên dưới bông hoa Hải Đường nở rộ. Hắn nhìn ngắm chiếc khăn, ngón tay của hắn cẩn thận vuốt ve từng đường thêu, ánh mắt ấm áp lạ thường.

Năm hắn mười tuổi, đã thành thạo kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, ngay cả Nhị tỷ của hắn cũng phải hết lời khen ngợi: “Vũ Nhi, phong thái của đệ còn dũng mãnh hơn cả tỷ năm đó vài phần, không hổ danh là Thái tử của Tề quốc ta. Rất tốt!” Nhưng khi nghe lời khen ngợi đó lại không làm hắn vui vẻ chút nào, vì có một người khác lại chế nhạo hắn: “Thiên Vũ, dáng vẻ của ngươi khi cưỡi ngựa sao vẫn khó coi như vậy, hài tử ngoài tái ngoại còn cưỡi ngựa đẹp mắt hơn ngươi.”

Nàng nằm nghiêng bên sập trúc, đưa tay nhấc lấy tách trà nóng nhấp một ngụm, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn hắn. Hắn tức giận đến gần nàng, khẽ giật lấy




/9

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status