Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử

Chương 4 - Chương 3

/9




Không phải nàng chưa từng chuẩn bị cho việc sẽ xuất hiện trước mặt mọi người với một cơ thể thật sự. Mà nàng lại không nghĩ rằng mọi việc lại xảy ra sớm như vậy, từ lúc chuyển đổi người chơi thành Thiên Vũ, nàng đã âm thầm làm rất nhiều việc. Thân xác mà nàng chọn là của một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, bị vứt bỏ trong khe núi làm mồi cho sói dữ. Mệnh của nó đã tận, nhưng nàng lại thương xót cho sinh mệnh mỏng manh này, đưa linh hồn nó vào kịch bản xuyên không của một đồng nghiệp với nàng. Coi như đã chuyển kiếp luân hồi, từ nay sống một cuộc đời mới, có người thân yêu thương thật sự.

Còn thân xác vốn đã mất đi linh hồn, lại được nàng bảo quản trong môi trường đặc biệt của hệ thống. Tuyết Lam nhìn thân xác của đứa trẻ trong lồng kính, thở dài một tiếng, đưa tay chỉnh thông số trên bản điều khiển. Muốn ở bên cạnh tiện bề chăm sóc cho Thiên Vũ, không còn cách nào khác là thân thể kia phải ở cùng độ tuổi với hăn. Sau đó nàng bước vào lồng kính, hệ thống được thực thể hóa cũng giống như một dạng của linh hồn từ từ dung nạp vào cơ thể đang biến đổi.

Khi quá trình dung nạp diễn ra, Tuyết Lam cảm thấy vô cùng đau đớn, những dãy số liệu chạy loạn trong chương trình hệ thống. Những vi mạch phải chịu nguồn thông tin quá tải run lên từng đợt, Tuyết Lam cắn răng nhẫn nại, ép phần hệ thống đẩy nhanh quá trình dung nạp. Đến khi cơn đau như nhấn chìm ý thức, Tuyết Lam thật sự đã nghĩ lần này có thể chính nàng sẽ không thành công. Thì bỗng nhiên một âm thanh vui tai vang lên báo hiệu: [Hệ thống xuyên không mang số hiệu: Tuyết Lam đã thành công chuyển đổi dữ liệu.]

Tuyết Lam vui mừng mở mắt ra, nàng tỉnh dậy trong cơ thể của một tiểu nha đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé mũm mỉm của mình. Tuyết Lam thầm than, vì sự thành công của kế hoạch nuôi dưỡng lần này, mà cái giá nàng phải bỏ ra cũng quá đắt. Nàng chậm rãi đứng dậy trên mặt đất, từ từ làm quen với cơ thể mới này, từ bây giờ nàng không thể ung dung như trước được nữa. Phải chăm lo cho cả thân thể bằng xương bằng thịt này, nàng cũng sẽ biết đói, biết khát, biết lạnh, và còn có thể chịu tổn thương bên ngoài nữa.

Nghĩ đến những điều đó, nàng cảm thấy hối hận, đáng lý ra không nên đồng ý với tiểu tử kia mới phải. Nhìn xem, giờ không chỉ bớt việc mà còn mua dây tự trói mình, càng cần phải lo lắng nhiều hơn trước. Tự dằn vặt cũng đã dằn vặt xong, thích ứng cũng đã thích ứng xong, Tuyết Lam không còn cách nào khác là phải suy nghĩ đến những chuyện tiếp theo. Thân xác thì đã có, nhưng làm cách nào để nàng có thể vào cung một cách danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Thiên Vũ đây.

Ngẫm nghĩ một lượt, nàng nhớ đến vị Nhị hoàng tử của Tề quốc, cũng là người đã theo vị thần y kia đi ẩn cư. Tính tới nay Nhị hoàng tử cũng đã rời Tề quốc được mười hai năm, không biết trong y thuật đã có tiến bộ nào hay chưa. Nhưng Tuyết Lam lại không lo lắng về vấn đề này, dù sao cũng là hài tử của Yên Yên, IQ chắc chắn sẽ không thấp. Nếu có thể trở thành đệ tử của Nhị hoàng tử này thì có thể tự do vào cung mà không sợ bất kỳ điều gì.

Nói là làm, nàng nhìn bộ y phục mình đang mặc trên người, khẽ cau mày lại rồi đưa tay xé rách nó, sau đó còn lăn lộn trên mặt đất một lúc. Đến khi cả người đều luộm thuộm bẩn thỉu, đầu tóc rối bời nàng mới hài lòng dừng lại. Tuyết Lam đã ra tay thì chỉ muốn thành công chứ không hề muốn thất bại, dù có phải dùng khổ nhục kế nàng cũng sẽ làm. Khóe miệng nhếch thành một đường cong giảo hoạt, nàng giữ nguyên bộ dạng này tìm đến chân núi Lĩnh Thư.

Vị cao nhân thần y kia cũng rất biết cách chọn chỗ để ẩn cư, nơi thế ngoại đào tiên trên đỉnh núi Lĩnh Thư chính là chỗ ở của ông ta. Nàng nghiến răng cố gắng trèo lên đỉnh núi, vừa hận sức của bản thân không đủ, vừa thầm mắng lão thần y kia có sở thích cổ quái. Rõ ràng nhận một vị hoàng tử làm đệ tử, có thể ở trong thành Lạc Dương mà hưởng vinh hoa cả đời không hết. Lại rảnh rỗi chạy lên núi tu luyện y thuật, sống cách biệt với nhân sinh thế thái, hại nàng phải khổ cực thế này.

Leo chưa được một nửa chặng đường thì Tuyết Lam đã không còn sức lực, đành phải dừng lại nghỉ ngơi. Mồ hôi chảy đầy trên tránh, miệng thì vừa khô vừa nóng, Tuyết Lam khó chịu ôm lấy cổ họng của mình. Được lắm, bây giờ thì lại bắt đầu thấy khát rồi, nàng đành phải gắng đứng dậy tìm kiếm nước uống. Đi không được bao xa, do quá mệt mỏi mà khiến nàng bất cẩn vấp phải hòn đá ngáng đường té phịch xuống đất. Cảm nhận cơn đau truyền đến nơi đầu gối, Tuyết Lam thật sự muốn khóc đến nơi rồi, làm con người thật khổ mà.

Không ngờ được rằng, ngay lúc ấy lại có một đôi giày xuất hiện trước mặt nàng, Tuyết Lam chậm rãi ngẩng đầu lên. Nam nhân này rất tuấn tú, trên khuôn mặt kia còn mang theo sáu, bảy phần giống với Thiên Vũ, ngoài vị Nhị hoàng tử kia ra thì còn có thể là ai được. Nàng mừng thầm trong bụng nhưng lại không thể để lộ ra, đành cắn môi thu lại ánh mắt gắng sức tự mình đứng

/9

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status