Sáng tác: Hiếu đẹp trai:)
Chương 26: WTF phòng của Kiêu Linh và cô gái ngốc tội ngiệp
Từ nay ngươi sẽ là cái nô tỳ của ta và tất cả những gì của ngươi sẽ là của ta như ngươi đã nói
Tiểu Minh nói giọng thong thả nói.
Kiêu Linh tức giận nói:
Ngươi dám ta hủy cá cược đó ngươi làm gì ta
Tất cả mọi người đều ức chế nói:
Làm một cái nô tỳ đi hahaha
Này thì kiêu ngạo ngươi cũng có ngày nay
Em ta làm nô cho ngươi đã 10 năm rồi. Đây là quả báo hâhhahah
Ngươi mau thực hiện đi ai trong khu 2 cũng biết rồi
Tiểu Minh:
Ngươi không thực hiện, ngươi không xấu hổ à
Kiêu Linh:
Ta thà xấu hổ còn hơn là làm nô cho ngươi, bọn họ dám nói ta nhưng không dám nói với gia tộc ta thì ngươi làm gì được ta. Ta hủy đó hâhhaha
Ting
Có người hủy lời cá cược với ký chủ, dám uy hiếp ký chủ cho nên hệ thống sẽ trừng phạt người đó làm nô lệ cho ký chủ. Ký chủ có chấp nhận
Tiểu Minh nghe trong đầu xong liền nhìn Kiêu Linh cười cười rồi nói đồng ý và tạm thời bỏ ràng buộc trong đầu.
Mới nói xong, đột nhiên có luồng sáng quay vanh bên người của Kiêu Linh cùng với đó là những lý tự. Sau một phút đột nhiên những ký tự và luồng sáng bay vào lớp áo ẩn chứa cô bé phía trên.
Kiêu Linh cảm thấy lúc này ở trên cô bé nóng và đau.
Kiêu Linh bỏ tay che phía trên cô bé nhìn Tiểu Minh:
Ng ngươi ngươi làm gì ta
Tiểu Minh thanh thản nói:
Chỉ là khế ước chủ - nô
Kiêu Linh:
Ta chưa đồng ý cơ mà
Tiểu Minh:
Ngươi đã cá và thua nên như vậy
Kiêu Linh tức giận tột cùng:
ngươi được lắm! chờ ta tốt nghiệp ta sẽ báo với gia tộc ta
Kiêu Linh có thể nói là gửi thư về gia tộc nhưng Tôn Nữ Học Viện không cho đành phải về phòng gửi thi.
Tiêu Minh:
Ta chờ
Tuyết Anh giận nói:
Các ngươi đã xong chưa? Nếu xong là phòng ai nấy về
Các chúng nữ học viện lao nhao chạy nhanh về phòng.
Tuyết Anh:
Ngươi đi theo ta, ta sắp xếp chỗ cho ngươi vào ký túc xá
Tiểu Minh:
Ta có phòng rồi
Tuyết Anh:
Phòng? Không phải ở khu 1 chứ. Không được
Tiểu Minh:
Ta ở chung phòng với một người
Tuyết Anh:
Ai?
Tiểu Minh chỉ tay về hướng cô gái cao quý đang tiến về phía trước và hô to:
Kiêu Linh
Kiêu Linh nghe thấy có người gọi một cách hỗn xược như vậy quay lại và nhìn.
Tuyết Anh:
Cũng được
Kiêu Linh thấy Tiểu Minh gọi như vậy quay lại nói với Tiểu Minh:
Dân đen ai cho ngươi gọi như vậy, phải gọi là đại tiểu thư Kiêu Linh
Tiểu Minh:
Ngươi gọi ta một tiếng chủ nhân đi ở đó mà đại tiểu thư
Kiêu Linh:
Bổn tiểu thư đã hủy rồi ngươi có gì lên gia tộc ta mà giải quyết
Tiểu Minh:
Hiện
Bỗng trên cổ Kiêu Linh có một cái vòng cổ. Ở giữa vòng cổ có một cái vòng tròn nhỏ liên kết với sợi dây dài.
Kiêu Linh:
Ngươi ngươi ngươi hãy đợi đó
Tiểu Minh:
Mau đưa ta về phòng ngươi nói đúng hơn là phòng ta
Kiêu Linh:
Ngươi là ai, thân phận là gì mà đòi vào phòng của bổn tiểu thư
Tiểu Minh:
Là gì mới vào phòng ngươi được
Kiêu Linh đắc ý tưởng Tiểu Minh đã biết thân phận nói:
Chỉ có người gia tộc nằm trong top 10 gia tộc, hiệu trưởng trường này và đặc biệt là nô lệ của ta
Tiểu Minh:
Ngươi vào được đó
Kiêu Linh:
Chưa sao
Tiểu Minh:
ngươi là nô lệ tất nhiên sẽ được vào
Kiêu Linh:
Ngươi ngươi được lắm
Tiểu Minh:
Ta mệt rồi mau đưa ta về phòng
Kiêu Linh:
Không dân đen ngươi cứ ở đây
Tiểu Minh:
Mau kêu ta một tiếng chủ nhân và mau đưa ta về phòng không lát nữa ta mệt quá ngươi sẽ bị nhục trước mặt mọi người đấy
Kiêu Linh:
Ng.. Chủ nhân ta đưa ngươi về phòng
Tiểu Minh:
Như vậy có phải ngoan hơn không, tốt lắm
Kiêu Linh nghĩ trong lòng ngươi được lắm thù này ta sẽ trả. Ta sẽ lấy hết tất cả thuộc về ngươi và bắt ngươi làm nô cho ta.
Sau một hồi đi đường, cuối cùng cũng đến một căn biệt thư ở nhau trong trường. Mở cửa bước vào Tiểu Minh ngạc nhiên và thốt lên:
Wtf cái gì thế
Phía trước Tiểu Minh là những nữ nhân hở ngực còn che lại cô bé nhưng hở mông. Xen kẽ ở đó là những người đàn ông hở ngực mặc một tấm vãi mỏng ở cậu bé cũng lại hở mong. Tất cả người ở đây đều mang một chiếc vòng cổ. Tất cả người ở đây đều quỳ xuống sát đất và hô to:
Nô lệ xin chào chủ nhân trở về
Tiểu Minh cảm thấy những người ở đây toàn là hồn tông - hồn vương chừng 15-30 tuổi. Tất cả họ đều là thiên tài tuổi trẻ từng lừng danh một thời.
Những người ở đây đều nhìn Tiểu Minh với đôi mắt thương xót và tiếc nuối cho cô bé 9 tuổi như Tiểu Minh. Họ nghĩ Tiểu Minh sẽ là nô lệ như bọn họ.
Tiểu Minh nhìn Kiêu Nga:
Ta cho ngươi giống họ nhá
Kiêu Nga nhìn Tiểu Minh và nói với giọng sợ hãi:
Ta không muốn
Tất cả người ở đây đều nhìn nhau.
Tiểu Minh:
Ta quyết rồi ta sẽ cho ngươi hiểu cảm giác của họ
Kiêu Nga:
K Không không
Tiểu Minh nói với tất cả mọi người ở đây:
Từ giờ những thứ ở đây sẽ thuộc về ta kể cả các ngươi và Kiêu Linh. Kiêu Linh nàng ta sẽ như các ngươi đều là nô lệ
Bây giờ các ngươi hãy hành hạ nàng, huấn luyện nàng như nàng đã hành hạ, huấn luyện các ngươi. Nhưng nhớ các ngươi không được phá đời xử nữ của nàng làm gì cũng được không được đụng đến cô bé
Các ngươi hãy làm đi, ngay bây giờ
Tất cả người ở đây đều nhìn nhau và không dâm cử động
Haha haha cái bọn dân đen thấp hèn sao dám làm gì ta, ta thách các ngươi làm đấy
Kiêu Linh cười khoái chí nói.
Tiểu Minh:
nàng đã làm gì các ngươi
Một tên trong mọi người vừa mở miệng Kiêu Linh quát to:
ngươi không được nói
Tiểu Minh:
Những người đó không nói ngươi nói đi
Kiêu Linh:
Ta không nói đấy hâhha ngươi làm gì ta
Tiểu Minh:
Ngươi chắc
Kiêu Linh:
Ta chắc chắn
Tiểu Minh nói trong đầu tạm thời ràng buộc.
Tiểu Minh:
Bây giờ ngươi hãy nói đi, ngươi làm gì họ
Kiêu Linh:
Vâng chủ nhân, nô tỳ đã lập khế ước của gia tộc ta cho họ. Chỉ có ta là được quyền sai khiến họ. Không có cách nào xoá ràng buộc. Chỉ có thể truyền cho người khác được
Tiểu Minh:
Vậy ngươi truyền cho ta
Kiêu Linh:
Vâng chủ nhân
Đột nhiên từ trên lòng bàn tay của Kiêu Linh hiện lên một dấu ấn của một chiếc lá màu xanh dần dần chuyển qua Tiểu Minh.
Tiểu Minh nói trong đầu:
Tạm thời xoá bỏ ràng buộc
Kiêu Linh cảm nhận được Dấu ấn chủ nhân của mình đã mất liền nói:
Tiểu Oa ngươi làm gì ta
Tiểu Minh:
Ta chỉ lấy dấu ấn của ngươi
Được rồi các ngươi hãy thật hành. Các ngươi làm gì cũng được. Tuyệt đối không được đụng đến cô bé ta nhắc rất kỹ
Kiêu Linh tuyệt vọng vì nghĩ tới cảnh bị bọn dân đen hành hạ, sỉ nhục như mình đã làm với tất cả lũ dân đen đó.
Tất cả mọi người ở đây cuối cùng cũng báo thù được nhũng năm tháng thống khổ sống trong địa ngục trần gian chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Tiểu Minh mặc kệ Kiêu Linh bước lên tầng trên. Thấy trước cửa là một cô gái không mặc ngoại y lẫn nội y đang nằm ở dưới đất cổ thì bị xích lại. Tiểu Minh nhìn nữ nhân ở dưới chân và phá bỏ sợi day xích nói:
ngươi đứng lên đi
Nữ nhân nhìn Tiểu Minh và sợ hãi nói:
Ta ta được đứng lên sao
Tiểu Minh:
ngươi không đứng liền nằm ở đó
Nữ nhân đó nói:
Ta ta xin lỗi ta nằm đây, không đứng lên không đứng lên
Tiểu Minh thở dài và kéo người cô gái lên lôi vào phòng. Khi vào phòng Tiểu Minh nói:
Đồ trong tủ ngươi lựa mà mặc
Nữ nhân:
Ta ta được mặt sao
Tiểu Minh thở dài lấy đại một bộ đồ cho nữ nhân kia mặc.
Nữ nhân sợi hãi nói:
đây đây là quần áo của chủ nhân ta ưa thích nhất
Tiểu Minh:
Ngươi cứ mặt, chủ nhân kia của ngươi không còn là chủ nhân ngươi mà ta mới là chủ nhân kia của chủ nhân của ngươi và ngươi là nô tỳ của chủ nhân kia, chủ nhân kia là nô tỳ của ta và ngươi là nô tỳ của ta ngươi hiểu không
Nữ nhân kia ngay người không chớp mắt nói:
nô tỳ nô tỳ.....
Tiểu Minh:
Nô tỳ không hiểu chứ gì!
Tiểu Minh thở dài nói:
Ta sẽ giải thích ngắn gọn lại. Tất là bây giờ ngươi là nô tỳ ta, chủ nhân ngươi cũng là nô tỳ ngươi
Nữ nhân kia mắt sáng tỏ vẻ đã thông não.
Ta mệt rồi ta đi ngủ đây. À người ngủ cùng ta đi.
Nữ nhân kia:
Vâng nô tỳ biết
Tiểu Minh:
Đừng gọi chủ nhân nữa ta tên là Tiểu Oa ngươi tên gì
Nữ nhân kia:
nô tỳ tên không có
Tiểu Minh:
Ngươi không có tên?
Nữ nhân kia:
Ta không có tên ta
Tiểu Minh:
Vậy ta ngươi tự chọn đi ta ban tên cho ngươi
Nữ nhân kia:
Ta tên không có. Không có tên là ta
Tiểu Minh:
Ta biết rồi ngươi không có tên
Nữ nhân kia lấy tờ giấy ghi tên: không có. Tiểu Minh thấy vậy lắc đầu nói:
Ngươi tên khác đi
Nữ nhân kia:
Hồi nhỏ ta hay lộn trên cái xào vậy liền đặt là lộn cái xào
Tiểu Minh định nói được nhưng một hồi mới nghĩ ra wtf lộn cái xào( Tác gợi ý cho bạn nào không biết: xạo cái *)
Tiểu Minh:
Ta sẽ đặt tên cho ngươi
Nữ nhân kia gà tận đầu kiểu gà mổ thóc.
Tiểu Minh:
Kể từ nay ngươi sẽ là Trương Manh Manh
Vì nhìn nàng ấy kiểu loli dễ thương nhìn vào chỉ muốn ôm nhéo má. Nói chung max dễ thương. Có điều nàng hơi ngốc không là quá ngốc.
Tiểu Minh:
Sao ngươi lại bị bắt vào đây
Manh Manh:
Ta ta bị dụ
Tiểu Minh:
vì cái gì mà ngươi bị dụ
Manh Manh đỏ mặt nói:
Ta ta thèm kẹo, bánh ngọt nên bị vị tiểu thư kia dụ
Tiểu Minh:
Ngươi trước kia là gì
Manh Manh:
Ta là trẻ mồ coi
Tiểu Minh nhìn Manh Manh đầy thương xót nói:
Nàng làm gì ngươi
Manh Manh:
Nàng không làm gì đau đớn ta chỉ là coi ta như vật nuôi ngày nào cũng chơi với ta, khi mệt nàng nhốt ta ở ngoài này, ta sống một cuộc sống của thú với nàng ta cảm thấy rất vui được nàng yêu thương chăm sóc có điều nàng không cho ta hành động theo con người
Tiểu Minh:
Ta hiểu, ngươi là trẻ mồ coi nên ta đồng cảm với ngươi nhưng việc nàng làm với ngươi là không được
Manh Manh:
Ngươi có thể đối xử ta như vậy không
Tiểu Minh:
Không được nhưng ngươi có thể làm em gái ta
Manh Manh e thẹn:
ta làm được sao
Tiểu Minh:
Được
Manh Manh không tin vào tai mình liền khẳng định lại:
thật chứ
Tiểu Minh:
Thật
Manh Manh bỗng nhiên lao vào ngực Tiểu Minh khóc rất nhiều. Tiểu Minh giỗ nói:
nín đi không là ta khổng làm anh ngươi nữa
Lời nói vừa dứt Manh Manh bỗng ngừng khóc và nói:
ta ta không khóc nữa ngươi đừng bỏ ta
Tiểu Minh nghĩ đúng là ngốc mà . Một hồi sau:
Ta có một bí mật
Manh Manh:
Ta muốn biết
Tiểu Minh thử độ ngốc của cô gái:
Ta hồi nãy nắm tay ngươi có bầu
Manh Manh:
Ta ta xin lỗi, ta không có cha mẹ dậy nên ta không biết huhu
Tiểu Minh thở dài:
Ta lừa ngươi đó
Manh Manh nín khóc lau nước mắt max cấp manh manh phồng má nói:
Ngươi lừa ta
Tiểu Minh lại thử tiếp coi Manh Manh có rút ra bài học gì không. Nói:
Ta bị bệnh rất nặng
Manh Manh:
Có cách nào trị không
Tiểu Minh:
Chỉ cần phụ nữ hôn má ta sẽ khỏi
Manh Manh liền hôn lên má của Tiểu Minh liền hỏi:
Ngươi đã hết bệnh?
Tiểu Minh thở dài nói:
Ta lừa ngươi đó
Manh Manh lại lấy độ siêu cấp manh manh:
ngươi lừa ta, ta không tin lời ngươi nói nữa, hic hic
Tiểu Minh:
Lần này ta nói thật
Ta là con trai
Manh Manh tỏ vẻ biết chống ta ưỡng ngực nhỏ nhắn về Tiểu Minh nói:
Ngươi lại lừa ta, ta biết rồi
Tiểu Minh:
Thật
Manh Manh:
Thật chứ? Ta không tin
Tiểu Minh:
Ta nói thật không thôi ta lại nói ta lừa ngươi nữa rồi
Manh Manh:
oh, ngươi là con trai thật
Tiểu Minh:
Ta mệt rồi nói chuyện với ngươi mệt quá mau cùng ta lên giường ngủ
Manh Manh:
Ta nghe nói nữ nhân và đàn ông ngủ chung một giường sẽ sinh ra một tiểu bảo bảo
Tiểu Minh thở dài nói:
Ngủ chung không có sinh ra tiểu bảo bảo mà nắm tay mới có
Manh Manh:
Vậy nãi ta nắm tay ngươi, ta có tiểu bảo bảo sao
Tiểu Minh cạn lời liền kéo Manh Manh lên giường và thoát y.
Manh Manh:
Ngươi lừa ta ngươi không phải là con trai
Tiểu Minh:
Cái này là chuyện của ta ngươi không cần quan tâm
Tiểu Minh thấy Manh Manh không nói gì nhìn mặt có chút đỏ đỏ. Tiểu Minh mặc kệ nàng vì quá mệt liền nằm xuống. Khi nằm xuống Tiểu Minh ngửi thấy mùi máu nhìn xung quanh Tiểu Minh chợt nói:
WTF máu
Tiểu Minh nghĩ hay là mình đến tháng? Không cái này hệ thống có chắc chắn không có. Không phải mình thì là ai. Tiểu Minh ngồi dậy nhìn Manh Manh đang ngồi yên và đỏ mặt nói:
Không phải ngươi tới tháng chứ
Mạnh Manh nhẹ gật đầu.
Tiểu Minh muốn thốt lên câu cái Đm cả ngày nay chưa được nghỉ bây giờ lại gặp nữ nhân này đến tháng trên giường ngủ. Không phải chứ ông trời muốn ta không được thoải mái nghỉ mà phải nằm đất mà nghỉ sao.
Tiểu Minh:
Ta phạt ngươi lau dọn giường và ra ngoài ngay tại chỗ ngủ
Nói xong Tiểu Minh lấy gối chừa lại mền cho Manh Manh.
Tiểu Minh nằm xuống nhắm mắt một hồi, không biết bao giờ đã chìm vào giấc ngủ say. Còn Manh Manh vẫn đang dọn dẹp ga dường. Tại một nơi dưới hầm có một tiếng rên to rất gợi dục kèm theo những tiếng rên đó là những tiếng chửi:
A...Á ngươi A hãy nhớ uhm kỹ Á Tiểu uhm Oa Uhm bọn ứ dân đen các á a ứ ngươi ư hãy nhớ kỹ Á Á á..............á...Aaaaaaaaaaaaa một ngày nào đón ư ta sẽ báo áo á o thù uhm
Chương 26: WTF phòng của Kiêu Linh và cô gái ngốc tội ngiệp
Từ nay ngươi sẽ là cái nô tỳ của ta và tất cả những gì của ngươi sẽ là của ta như ngươi đã nói
Tiểu Minh nói giọng thong thả nói.
Kiêu Linh tức giận nói:
Ngươi dám ta hủy cá cược đó ngươi làm gì ta
Tất cả mọi người đều ức chế nói:
Làm một cái nô tỳ đi hahaha
Này thì kiêu ngạo ngươi cũng có ngày nay
Em ta làm nô cho ngươi đã 10 năm rồi. Đây là quả báo hâhhahah
Ngươi mau thực hiện đi ai trong khu 2 cũng biết rồi
Tiểu Minh:
Ngươi không thực hiện, ngươi không xấu hổ à
Kiêu Linh:
Ta thà xấu hổ còn hơn là làm nô cho ngươi, bọn họ dám nói ta nhưng không dám nói với gia tộc ta thì ngươi làm gì được ta. Ta hủy đó hâhhaha
Ting
Có người hủy lời cá cược với ký chủ, dám uy hiếp ký chủ cho nên hệ thống sẽ trừng phạt người đó làm nô lệ cho ký chủ. Ký chủ có chấp nhận
Tiểu Minh nghe trong đầu xong liền nhìn Kiêu Linh cười cười rồi nói đồng ý và tạm thời bỏ ràng buộc trong đầu.
Mới nói xong, đột nhiên có luồng sáng quay vanh bên người của Kiêu Linh cùng với đó là những lý tự. Sau một phút đột nhiên những ký tự và luồng sáng bay vào lớp áo ẩn chứa cô bé phía trên.
Kiêu Linh cảm thấy lúc này ở trên cô bé nóng và đau.
Kiêu Linh bỏ tay che phía trên cô bé nhìn Tiểu Minh:
Ng ngươi ngươi làm gì ta
Tiểu Minh thanh thản nói:
Chỉ là khế ước chủ - nô
Kiêu Linh:
Ta chưa đồng ý cơ mà
Tiểu Minh:
Ngươi đã cá và thua nên như vậy
Kiêu Linh tức giận tột cùng:
ngươi được lắm! chờ ta tốt nghiệp ta sẽ báo với gia tộc ta
Kiêu Linh có thể nói là gửi thư về gia tộc nhưng Tôn Nữ Học Viện không cho đành phải về phòng gửi thi.
Tiêu Minh:
Ta chờ
Tuyết Anh giận nói:
Các ngươi đã xong chưa? Nếu xong là phòng ai nấy về
Các chúng nữ học viện lao nhao chạy nhanh về phòng.
Tuyết Anh:
Ngươi đi theo ta, ta sắp xếp chỗ cho ngươi vào ký túc xá
Tiểu Minh:
Ta có phòng rồi
Tuyết Anh:
Phòng? Không phải ở khu 1 chứ. Không được
Tiểu Minh:
Ta ở chung phòng với một người
Tuyết Anh:
Ai?
Tiểu Minh chỉ tay về hướng cô gái cao quý đang tiến về phía trước và hô to:
Kiêu Linh
Kiêu Linh nghe thấy có người gọi một cách hỗn xược như vậy quay lại và nhìn.
Tuyết Anh:
Cũng được
Kiêu Linh thấy Tiểu Minh gọi như vậy quay lại nói với Tiểu Minh:
Dân đen ai cho ngươi gọi như vậy, phải gọi là đại tiểu thư Kiêu Linh
Tiểu Minh:
Ngươi gọi ta một tiếng chủ nhân đi ở đó mà đại tiểu thư
Kiêu Linh:
Bổn tiểu thư đã hủy rồi ngươi có gì lên gia tộc ta mà giải quyết
Tiểu Minh:
Hiện
Bỗng trên cổ Kiêu Linh có một cái vòng cổ. Ở giữa vòng cổ có một cái vòng tròn nhỏ liên kết với sợi dây dài.
Kiêu Linh:
Ngươi ngươi ngươi hãy đợi đó
Tiểu Minh:
Mau đưa ta về phòng ngươi nói đúng hơn là phòng ta
Kiêu Linh:
Ngươi là ai, thân phận là gì mà đòi vào phòng của bổn tiểu thư
Tiểu Minh:
Là gì mới vào phòng ngươi được
Kiêu Linh đắc ý tưởng Tiểu Minh đã biết thân phận nói:
Chỉ có người gia tộc nằm trong top 10 gia tộc, hiệu trưởng trường này và đặc biệt là nô lệ của ta
Tiểu Minh:
Ngươi vào được đó
Kiêu Linh:
Chưa sao
Tiểu Minh:
ngươi là nô lệ tất nhiên sẽ được vào
Kiêu Linh:
Ngươi ngươi được lắm
Tiểu Minh:
Ta mệt rồi mau đưa ta về phòng
Kiêu Linh:
Không dân đen ngươi cứ ở đây
Tiểu Minh:
Mau kêu ta một tiếng chủ nhân và mau đưa ta về phòng không lát nữa ta mệt quá ngươi sẽ bị nhục trước mặt mọi người đấy
Kiêu Linh:
Ng.. Chủ nhân ta đưa ngươi về phòng
Tiểu Minh:
Như vậy có phải ngoan hơn không, tốt lắm
Kiêu Linh nghĩ trong lòng ngươi được lắm thù này ta sẽ trả. Ta sẽ lấy hết tất cả thuộc về ngươi và bắt ngươi làm nô cho ta.
Sau một hồi đi đường, cuối cùng cũng đến một căn biệt thư ở nhau trong trường. Mở cửa bước vào Tiểu Minh ngạc nhiên và thốt lên:
Wtf cái gì thế
Phía trước Tiểu Minh là những nữ nhân hở ngực còn che lại cô bé nhưng hở mông. Xen kẽ ở đó là những người đàn ông hở ngực mặc một tấm vãi mỏng ở cậu bé cũng lại hở mong. Tất cả người ở đây đều mang một chiếc vòng cổ. Tất cả người ở đây đều quỳ xuống sát đất và hô to:
Nô lệ xin chào chủ nhân trở về
Tiểu Minh cảm thấy những người ở đây toàn là hồn tông - hồn vương chừng 15-30 tuổi. Tất cả họ đều là thiên tài tuổi trẻ từng lừng danh một thời.
Những người ở đây đều nhìn Tiểu Minh với đôi mắt thương xót và tiếc nuối cho cô bé 9 tuổi như Tiểu Minh. Họ nghĩ Tiểu Minh sẽ là nô lệ như bọn họ.
Tiểu Minh nhìn Kiêu Nga:
Ta cho ngươi giống họ nhá
Kiêu Nga nhìn Tiểu Minh và nói với giọng sợ hãi:
Ta không muốn
Tất cả người ở đây đều nhìn nhau.
Tiểu Minh:
Ta quyết rồi ta sẽ cho ngươi hiểu cảm giác của họ
Kiêu Nga:
K Không không
Tiểu Minh nói với tất cả mọi người ở đây:
Từ giờ những thứ ở đây sẽ thuộc về ta kể cả các ngươi và Kiêu Linh. Kiêu Linh nàng ta sẽ như các ngươi đều là nô lệ
Bây giờ các ngươi hãy hành hạ nàng, huấn luyện nàng như nàng đã hành hạ, huấn luyện các ngươi. Nhưng nhớ các ngươi không được phá đời xử nữ của nàng làm gì cũng được không được đụng đến cô bé
Các ngươi hãy làm đi, ngay bây giờ
Tất cả người ở đây đều nhìn nhau và không dâm cử động
Haha haha cái bọn dân đen thấp hèn sao dám làm gì ta, ta thách các ngươi làm đấy
Kiêu Linh cười khoái chí nói.
Tiểu Minh:
nàng đã làm gì các ngươi
Một tên trong mọi người vừa mở miệng Kiêu Linh quát to:
ngươi không được nói
Tiểu Minh:
Những người đó không nói ngươi nói đi
Kiêu Linh:
Ta không nói đấy hâhha ngươi làm gì ta
Tiểu Minh:
Ngươi chắc
Kiêu Linh:
Ta chắc chắn
Tiểu Minh nói trong đầu tạm thời ràng buộc.
Tiểu Minh:
Bây giờ ngươi hãy nói đi, ngươi làm gì họ
Kiêu Linh:
Vâng chủ nhân, nô tỳ đã lập khế ước của gia tộc ta cho họ. Chỉ có ta là được quyền sai khiến họ. Không có cách nào xoá ràng buộc. Chỉ có thể truyền cho người khác được
Tiểu Minh:
Vậy ngươi truyền cho ta
Kiêu Linh:
Vâng chủ nhân
Đột nhiên từ trên lòng bàn tay của Kiêu Linh hiện lên một dấu ấn của một chiếc lá màu xanh dần dần chuyển qua Tiểu Minh.
Tiểu Minh nói trong đầu:
Tạm thời xoá bỏ ràng buộc
Kiêu Linh cảm nhận được Dấu ấn chủ nhân của mình đã mất liền nói:
Tiểu Oa ngươi làm gì ta
Tiểu Minh:
Ta chỉ lấy dấu ấn của ngươi
Được rồi các ngươi hãy thật hành. Các ngươi làm gì cũng được. Tuyệt đối không được đụng đến cô bé ta nhắc rất kỹ
Kiêu Linh tuyệt vọng vì nghĩ tới cảnh bị bọn dân đen hành hạ, sỉ nhục như mình đã làm với tất cả lũ dân đen đó.
Tất cả mọi người ở đây cuối cùng cũng báo thù được nhũng năm tháng thống khổ sống trong địa ngục trần gian chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Tiểu Minh mặc kệ Kiêu Linh bước lên tầng trên. Thấy trước cửa là một cô gái không mặc ngoại y lẫn nội y đang nằm ở dưới đất cổ thì bị xích lại. Tiểu Minh nhìn nữ nhân ở dưới chân và phá bỏ sợi day xích nói:
ngươi đứng lên đi
Nữ nhân nhìn Tiểu Minh và sợ hãi nói:
Ta ta được đứng lên sao
Tiểu Minh:
ngươi không đứng liền nằm ở đó
Nữ nhân đó nói:
Ta ta xin lỗi ta nằm đây, không đứng lên không đứng lên
Tiểu Minh thở dài và kéo người cô gái lên lôi vào phòng. Khi vào phòng Tiểu Minh nói:
Đồ trong tủ ngươi lựa mà mặc
Nữ nhân:
Ta ta được mặt sao
Tiểu Minh thở dài lấy đại một bộ đồ cho nữ nhân kia mặc.
Nữ nhân sợi hãi nói:
đây đây là quần áo của chủ nhân ta ưa thích nhất
Tiểu Minh:
Ngươi cứ mặt, chủ nhân kia của ngươi không còn là chủ nhân ngươi mà ta mới là chủ nhân kia của chủ nhân của ngươi và ngươi là nô tỳ của chủ nhân kia, chủ nhân kia là nô tỳ của ta và ngươi là nô tỳ của ta ngươi hiểu không
Nữ nhân kia ngay người không chớp mắt nói:
nô tỳ nô tỳ.....
Tiểu Minh:
Nô tỳ không hiểu chứ gì!
Tiểu Minh thở dài nói:
Ta sẽ giải thích ngắn gọn lại. Tất là bây giờ ngươi là nô tỳ ta, chủ nhân ngươi cũng là nô tỳ ngươi
Nữ nhân kia mắt sáng tỏ vẻ đã thông não.
Ta mệt rồi ta đi ngủ đây. À người ngủ cùng ta đi.
Nữ nhân kia:
Vâng nô tỳ biết
Tiểu Minh:
Đừng gọi chủ nhân nữa ta tên là Tiểu Oa ngươi tên gì
Nữ nhân kia:
nô tỳ tên không có
Tiểu Minh:
Ngươi không có tên?
Nữ nhân kia:
Ta không có tên ta
Tiểu Minh:
Vậy ta ngươi tự chọn đi ta ban tên cho ngươi
Nữ nhân kia:
Ta tên không có. Không có tên là ta
Tiểu Minh:
Ta biết rồi ngươi không có tên
Nữ nhân kia lấy tờ giấy ghi tên: không có. Tiểu Minh thấy vậy lắc đầu nói:
Ngươi tên khác đi
Nữ nhân kia:
Hồi nhỏ ta hay lộn trên cái xào vậy liền đặt là lộn cái xào
Tiểu Minh định nói được nhưng một hồi mới nghĩ ra wtf lộn cái xào( Tác gợi ý cho bạn nào không biết: xạo cái *)
Tiểu Minh:
Ta sẽ đặt tên cho ngươi
Nữ nhân kia gà tận đầu kiểu gà mổ thóc.
Tiểu Minh:
Kể từ nay ngươi sẽ là Trương Manh Manh
Vì nhìn nàng ấy kiểu loli dễ thương nhìn vào chỉ muốn ôm nhéo má. Nói chung max dễ thương. Có điều nàng hơi ngốc không là quá ngốc.
Tiểu Minh:
Sao ngươi lại bị bắt vào đây
Manh Manh:
Ta ta bị dụ
Tiểu Minh:
vì cái gì mà ngươi bị dụ
Manh Manh đỏ mặt nói:
Ta ta thèm kẹo, bánh ngọt nên bị vị tiểu thư kia dụ
Tiểu Minh:
Ngươi trước kia là gì
Manh Manh:
Ta là trẻ mồ coi
Tiểu Minh nhìn Manh Manh đầy thương xót nói:
Nàng làm gì ngươi
Manh Manh:
Nàng không làm gì đau đớn ta chỉ là coi ta như vật nuôi ngày nào cũng chơi với ta, khi mệt nàng nhốt ta ở ngoài này, ta sống một cuộc sống của thú với nàng ta cảm thấy rất vui được nàng yêu thương chăm sóc có điều nàng không cho ta hành động theo con người
Tiểu Minh:
Ta hiểu, ngươi là trẻ mồ coi nên ta đồng cảm với ngươi nhưng việc nàng làm với ngươi là không được
Manh Manh:
Ngươi có thể đối xử ta như vậy không
Tiểu Minh:
Không được nhưng ngươi có thể làm em gái ta
Manh Manh e thẹn:
ta làm được sao
Tiểu Minh:
Được
Manh Manh không tin vào tai mình liền khẳng định lại:
thật chứ
Tiểu Minh:
Thật
Manh Manh bỗng nhiên lao vào ngực Tiểu Minh khóc rất nhiều. Tiểu Minh giỗ nói:
nín đi không là ta khổng làm anh ngươi nữa
Lời nói vừa dứt Manh Manh bỗng ngừng khóc và nói:
ta ta không khóc nữa ngươi đừng bỏ ta
Tiểu Minh nghĩ đúng là ngốc mà . Một hồi sau:
Ta có một bí mật
Manh Manh:
Ta muốn biết
Tiểu Minh thử độ ngốc của cô gái:
Ta hồi nãy nắm tay ngươi có bầu
Manh Manh:
Ta ta xin lỗi, ta không có cha mẹ dậy nên ta không biết huhu
Tiểu Minh thở dài:
Ta lừa ngươi đó
Manh Manh nín khóc lau nước mắt max cấp manh manh phồng má nói:
Ngươi lừa ta
Tiểu Minh lại thử tiếp coi Manh Manh có rút ra bài học gì không. Nói:
Ta bị bệnh rất nặng
Manh Manh:
Có cách nào trị không
Tiểu Minh:
Chỉ cần phụ nữ hôn má ta sẽ khỏi
Manh Manh liền hôn lên má của Tiểu Minh liền hỏi:
Ngươi đã hết bệnh?
Tiểu Minh thở dài nói:
Ta lừa ngươi đó
Manh Manh lại lấy độ siêu cấp manh manh:
ngươi lừa ta, ta không tin lời ngươi nói nữa, hic hic
Tiểu Minh:
Lần này ta nói thật
Ta là con trai
Manh Manh tỏ vẻ biết chống ta ưỡng ngực nhỏ nhắn về Tiểu Minh nói:
Ngươi lại lừa ta, ta biết rồi
Tiểu Minh:
Thật
Manh Manh:
Thật chứ? Ta không tin
Tiểu Minh:
Ta nói thật không thôi ta lại nói ta lừa ngươi nữa rồi
Manh Manh:
oh, ngươi là con trai thật
Tiểu Minh:
Ta mệt rồi nói chuyện với ngươi mệt quá mau cùng ta lên giường ngủ
Manh Manh:
Ta nghe nói nữ nhân và đàn ông ngủ chung một giường sẽ sinh ra một tiểu bảo bảo
Tiểu Minh thở dài nói:
Ngủ chung không có sinh ra tiểu bảo bảo mà nắm tay mới có
Manh Manh:
Vậy nãi ta nắm tay ngươi, ta có tiểu bảo bảo sao
Tiểu Minh cạn lời liền kéo Manh Manh lên giường và thoát y.
Manh Manh:
Ngươi lừa ta ngươi không phải là con trai
Tiểu Minh:
Cái này là chuyện của ta ngươi không cần quan tâm
Tiểu Minh thấy Manh Manh không nói gì nhìn mặt có chút đỏ đỏ. Tiểu Minh mặc kệ nàng vì quá mệt liền nằm xuống. Khi nằm xuống Tiểu Minh ngửi thấy mùi máu nhìn xung quanh Tiểu Minh chợt nói:
WTF máu
Tiểu Minh nghĩ hay là mình đến tháng? Không cái này hệ thống có chắc chắn không có. Không phải mình thì là ai. Tiểu Minh ngồi dậy nhìn Manh Manh đang ngồi yên và đỏ mặt nói:
Không phải ngươi tới tháng chứ
Mạnh Manh nhẹ gật đầu.
Tiểu Minh muốn thốt lên câu cái Đm cả ngày nay chưa được nghỉ bây giờ lại gặp nữ nhân này đến tháng trên giường ngủ. Không phải chứ ông trời muốn ta không được thoải mái nghỉ mà phải nằm đất mà nghỉ sao.
Tiểu Minh:
Ta phạt ngươi lau dọn giường và ra ngoài ngay tại chỗ ngủ
Nói xong Tiểu Minh lấy gối chừa lại mền cho Manh Manh.
Tiểu Minh nằm xuống nhắm mắt một hồi, không biết bao giờ đã chìm vào giấc ngủ say. Còn Manh Manh vẫn đang dọn dẹp ga dường. Tại một nơi dưới hầm có một tiếng rên to rất gợi dục kèm theo những tiếng rên đó là những tiếng chửi:
A...Á ngươi A hãy nhớ uhm kỹ Á Tiểu uhm Oa Uhm bọn ứ dân đen các á a ứ ngươi ư hãy nhớ kỹ Á Á á..............á...Aaaaaaaaaaaaa một ngày nào đón ư ta sẽ báo áo á o thù uhm
/127
|