Thương Thăng đi theo sau Vân Túc bay ra khỏi Tất Vân tông, dọc đường đi thấy Vân Túc vẫn luôn không hề lên tiếng, liền thỉnh thoảng tìm vài đề tài để nói, làm cho quan hệ giữa hai người thân mật hơn, cho dù Vân Túc không để ý tới, hắn cũng không tức giận.
“Nhi tử! Ngươi tên là gì vậy!” Thương Thăng cưỡi Tường Vân kiếm sóng vai phi hành cùng Vân Túc, dùng ánh mắt tự cho là từ ái thực ra là không đứng đắn chút nào nhìn Vân Túc.
“Vân Túc!” Vân Túc nghĩ một lát, cảm thấy người này chính là cha ruột của mình, không để ý tới hắn có vẻ không lễ phép, thế nên liền đáp trả lại hai chữ.
“Ồ! Vân Túc à! Vân Túc tốt lắm, tên này không tệ, người khác vừa nghe thấy đã cảm giác nghiêm nghị khởi kính, còn cùng họ với Thương nhi, vậy ngươi xem ta gọi ngươi là Túc nhi được chứ?” Thương Thăng cười tủm tỉm nói, tên của nhi tử ta quả là dễ nghe, bộ dáng vừa cao lại cực soái khí, quả là trò giỏi hơn thầy, Thương Thăng vô cùng tự kỷ nghĩ.
Vân Túc: “…” Y có thể nói ‘không’ được không?
“Ngươi không nói lời nào chính là đồng ý rồi phải không? Túc nhi quả là thiện giải nhân ý, vi phụ thật vui sướng, Túc nhi có thể nói cho vi phụ ngươi biết chúng ta đang đi đâu làm gì được không? Nói không chừng vi phụ có thể giúp đỡ ngươi.”
Vân Túc: “Cứu người!”
“Ồ! Cứu người à! Cứu người rất tốt, Túc nhi quả là tâm địa Bồ Tát, tâm địa thiện lương, thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, võ nghệ siêu quần, vi phụ rất vui, chờ chút nữa Túc nhi cứu người, vi phụ ở bên cạnh giúp ngươi được chứ?”
Vân Túc: “…”
Vân Túc mặt không cảm xúc gật đầu tiếp tục đi, thực ra trong lòng đã có chút muốn bùng nổ, không phải bởi Thương Thăng bên cạnh cứ líu ríu, mà là bởi vừa lúc nãy khi y bừng tỉnh từ trên giường thực ra cảm nhận được kiếm phù y đưa cho Cung Tiểu Trúc kia đã bị ngoại lực đánh nát, thế nên bây giờ nhất định Cung Tiểu Trúc đang gặp nguy hiểm, nếu Vân Túc không tới cứu kịp thời, chỉ sợ nguy nan trong sớm tối.
“… Ừm… Túc nhi này! Vi phụ muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Thương Thăng do dự nói.
“Cứ hỏi đừng ngại!”
“Thực ra ta muốn biết, không biết… mẫu thân ngươi ở Kiếm Tiên môn có khỏe không? Còn nữa mấy năm nay nàng có nhắc tới ta trước mặt ngươi không? Hay là có từng ra ngoài tìm ta?” Thương Thăng siết chặt nắm đấm, cảm thấy có chút căng thẳng.
Năm đó Vân Thương biết Thương Thăng là ma tu liền tuyên bố không muốn nhìn thấy hắn nữa, thái độ cường ngạnh, sau đó về Kiếm Tiên môn, Thương Thăng khi đó suy nghĩ cả một đêm, cảm thấy vẫn không thể nào chia tay Vân Thương được, thế nên liền quyết định trộm tới Kiếm Tiên môn tìm Vân Thương, chẳng qua trên đường lại xảy ra một chuyện khiến cho hắn trong mấy thập niên này cuối cùng cũng không thể gặp được Vân Thương nữa, cũng không biết tình huống của Vân Thương ở Kiếm Tiên môn ra sao, thế nên khẩn cấp muốn biết Vân Thương có khỏe mạnh không, có còn nhớ người như hắn nữa không.
Vân Túc: “… Bà chết rồi!”
Vân Túc nhớ lại khi còn ở trong mật thất Tiếu Duyên nói đã nhốt Thương Thăng bốn mươi năm, nếu Tiếu Duyên đã không nói cho Thương Thăng chuyện xảy ra bên ngoài, hắn không biết chuyện trong Kiếm Tiên môn cũng không có gì đáng trách, không biết chuyện Vân Thương tọa hóa cũng càng đương nhiên.
“…” Thương Thăng vừa nghe thấy ba chữ này, Tường Vân kiếm dưới chân khựng lại, mạnh mẽ rơi xuống tận mấy mét, Thương Thăng phục hồi tinh thần dùng linh lực ổn định lại, sau đó vút một tiếng vội vàng đuổi theo Vân Túc tóm lấy y lớn tiếng hỏi, “Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!”
Vân Túc bình tĩnh nhìn Thương Thăng thất thố, lại nói lần nữa, “Vân Thương chết rồi.” Sau đó vặn bung tay Thương Thăng ra, tiếp tục cưỡi Phệ Hồn kiếm bay về phía trước, y tạm thời không thể bận tâm tới Thương Thăng, bởi y còn chưa biết tình hình Cung Tiểu Trúc ra sao, thế nên một khắc cũng không thể trì hoãn, chỉ hy vọng lập tức xuất hiện bên cạnh Cung Tiểu Trúc, về phần chuyện khác, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của y.
Vân Túc bỏ lại Thương Thăng bay đi thật xa, để lại một mình Thương Thăng đứng nơi đó thương xuân hoài thu.
“Chết rồi… sao có thể chết rồi chứ? Không thể nào, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi không gặp, Thương nhi sẽ không như vậy chứ, Túc nhi…” Thương Thăng thì thào tự nói một mình, ánh mắt ngập tràn ưu thương, một bộ dáng thất hồn lạc phách, một lát sau, hắn hồi phục tinh thần quyết định hỏi cho rõ ràng, thấy Vân Túc sắp biến mất nơi chân trời, vội vàng đuổi theo.
“Túc nhi, nương ngươi qua đời lúc nào? Sao lại qua đời? Có phải là bị người ám hại không?”
“Tẩu hỏa nhập ma!”
“Tẩu hỏa nhập ma? Sao lại có thể tẩu hỏa nhập ma chứ? Ta nhớ rõ Thương nhi trước kia không có bất cứ tâm ma nào, đột phá tu vi với nàng mà nói là chuyện rất dễ dàng, căn bản không thể xảy ra chuyện tẩu hỏa nhập ma này, cho dù có tẩu hỏa nhập ma cũng không tới mức hại thân mới đúng, hay là trong chuyện này còn có ẩn tình gì? Túc nhi, ngươi nói cho vi phụ biết có được không?” Thương Thăng tay chân luống cuống, nói năng lộn xộn.
“…”
Vân Túc bị hắn hỏi tới phiền, không định mở miệng nữa, chẳng qua sự trầm mặc của y trong mắt Thương Thăng chính là thừa nhận.
“Xem ra quả thực là như vậy…” Đau thương trong mắt Thương Thăng chợt lóe rồi tắt ngúm, sau đó nghĩ tới khả năng Vân Thương bị người ám hại, lệ khí nơi mi gian hắn càng sâu, trong lòng thề phải bắt được hung thủ kia, bắt gã nợ máu phải trả bằng máu, nếu không sao có thể bồi thường cho những năm khổ sở gần đây của hắn.
Có điều việc cấp bách bây giờ vẫn là phải theo sát nhi tử, chuyện còn lại nói sau, vì thế miễn cưỡng thu tâm tình bi ai lại.
Hai người phi hành một đường, qua một canh giờ, còn chưa tới đích, Vân Túc đang phi hành trên trời, lại đột nhiên ngừng lại, nhìn tới một phương hướng, trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Vân Túc cảm giác phương hướng kia có một thứ gì đó đang thúc giục mình, nghĩ một chút, tuy không biết là thứ gì, nhưng y cảm thấy nếu không đi xem, y nhất định sẽ phải hối hận, vì thế liền chuẩn bị thăm dò tới cùng.
Thương Thăng thấy Vân Túc dừng lại, cũng phanh lại đúng lúc, thấy Vân Túc đổi hướng, cũng nghi hoặc theo sau y.
Lại bay thêm một khắc nữa, hai người nghe thấy phía trước mơ hồ vang lên tiếng đánh nhau, Vân Túc dùng thần thức lướt qua, liền thấy ở một nơi cách họ năm lý có một thiếu niên thanh sam đứng cạnh hồ đánh nhau với một con rắn nước màu xanh lam tới khí thế ngất trời, mà cách một người một rắn không xa, chính là Cung Tiểu Trúc mà Vân Túc luôn tâm tâm niệm niệm đang nằm trên cỏ hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Trúc?” Vân Túc cũng không chút chần chờ, thuấn di vài cái liền tới cạnh Cung Tiểu Trúc, ngồi xuống nhẹ nâng lấy đầu Cung Tiểu Trúc đặt lên đùi mình, kiểm tra toàn thân trên dưới của hắn một lần, phát hiện cũng không có nội thương hay ngoại thương gì, kinh mạch bốn phía thông suốt, đan điền vẫn như trước, nguyên thần cũng không có dấu vết bị tổn thương, chỉ là linh lực hao tổn nghiêm trọng, nguyên thần cũng hơi suy yếu mà thôi.
Cuối cùng Vân Túc mới nhẹ nhàng thở ra, trái tim cũng dần thả lỏng xuống, lúc này mới để ý tới tình hình xung quanh, chú ý tới Mặc Hoa bên cạnh Cung Tiểu Trúc cũng đã khôi phục nguyên hình, chẳng qua Mặc Hoa cũng hôn mê bất tỉnh giống Cung Tiểu Trúc.
Vân Túc kiểm tra Mặc Hoa một lần, phát hiện chỉ là linh lực hao hết lại thêm nội thương có chút nghiêm trọng, còn lại không còn gì đáng ngại, liền thu hắn vào Ngự Thú bài.
Thương Thăng nghe thấy một tiếng “Tiểu Trúc” của Vân Túc liền biết thanh niên tuấn tú đang hôn mê bất tỉnh này chính là người quen của Vân Túc, liền quan tâm hỏi, “Túc nhi, hai tu sĩ này là bằng hữu của ngươi à? Có cần vi phụ giúp không?”
Mà lúc này, thiếu niên tuấn mỹ đang đấu với rắn nước tới chết đi sống lại kia rốt cuộc cũng có dũng khí mở miệng, gã quay đầu hét to với hai người Vân Túc, “Tại hạ Phượng Nô, hai vị tiền bối là bằng hữu của Cung Tiểu Trúc phải không? Xin các ngươi vươn tay giúp đỡ!”
Thiếu niên ở nơi xa kia có tu vi ở Trúc Cơ sơ kỳ, song linh căn thổ mộc, mà con rắn nước kia ở cấp bốn, thực lực không phải là thứ mà thiếu niên kia có thể đối phó, có thể bảo vệ được bản thân dưới công kích của rắn nước đã không dễ, nếu không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa.
Vân Túc suy tư một lát, tuy rằng không biết thiếu niên kia là ai, nhưng vẫn nên cứu người trước rồi lại nói, thế là gật đầu với Thương Thăng nói, “Đa tạ!”
“Được!” Thương Thăng thấy Vân Túc lên tiếng, cứ như nhận được thánh chỉ mà đi tới cạnh một người một rắn, cũng điểm một cái tới chỗ con rắn nước đang vặn vẹo kia, kiếm khí li ti chém nó thành vài khúc. Cùng lúc đó, tên thiếu niên kia thấy con rắn đã nằm bất động trên mặt đất, rốt cuộc cũng thu thủ thế lại, mấy dây leo cùng triền đấu với rắn nước cũng vội vàng rụt xuống dưới đất, mà tường đất che trước mặt gã cũng sụp đổ.
Thiếu niên bước lên hành lễ nói với Thương Thăng, “Đa tạ tiền bối cứu giúp!” Động tác có vài phần câu nệ.
“Ừm! Thực lực của tiểu tử ngươi không tệ! Ắt sẽ thành tài.” Thần sắc Thương Thăng túc mục gật đầu, không chút keo kiệt khen một câu.
Thiếu niên vừa nghe thấy vị lão tiền bối tu vi không tầm thường này thưởng thức gã, nhất thời vui sướng không thôi, có chút ngượng ngùng nói, “Tiền bối coi trọng, vãn bối hổ thẹn không dám nhận.”
Tuy nói vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn bao hàm sự hưng phấn, Thương Thăng càng vừa lòng với hắn, quả là một hậu bối hỉ nộ ái ố gì đều hiện hết lên mặt, đơn thuần ngây thơ, nếu Túc nhi có người như vậy làm bằng hữu, tuyệt đối sẽ không lo bị lừa, bây giờ có hắn ở đây, Túc nhi càng không có khả năng làm bạn với mấy tu sĩ ra vẻ đạo mạo, cũng sẽ không giống hắn, bị lừa gạt tới thảm như vậy, ngay cả người trong lòng mình cũng không được gặp lại một lần cuối cùng.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Thương Thăng lại trầm xuống, phất tay áo đi tới cạnh Vân Túc.
Phượng Nô không rõ Thương Thăng là bị làm sao, cũng chỉ có thể thu vài khúc của rắn nước bị chém rơi trên mặt đất vào túi trữ vật rách nát đeo bên eo, sau đó yên lặng theo sau Thương Thăng đi tới cạnh Vân Túc.
“Đi tới thành trấn gần đây ở tạm mấy ngày.” Vân Túc nói với Thương Thăng và Phượng Nô xong, liền bế Cung Tiểu Trúc lên đi theo đường vừa rồi, để lại một bóng lưng cho hai người.
Thương Thăng sờ sờ mũi, tuy rằng cảm thấy hắn làm phụ thân thật sự thất bại, hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào, nhưng vẫn không dám làm trái lời nhi tử, chỉ có thể bất đắc theo sau cùng Phượng Nô.
Một nhóm bốn người đi tới thành Bách Mộ chỉ có tu chân giả mới được phép ở, bên trong không chỉ không có bất cứ một phàm nhân nào, hơn nữa tu chân giả ở đây nếu sinh ra phàm nhân không có tư chất tu chân cũng nhất định phải chuyển ra khỏi thành Bách Mộ vào năm mười sáu tuổi, bằng không chắc chắn sẽ bị thành chủ thành Bách Mộ trừng phạt nghiêm khắc.
Vân Túc bế Cung Tiểu Trúc vào thành Bách Mộ tìm một khách điếm không tệ thuê tạm ba phòng, sau đó liền vào phòng.
Về phần phòng phân chia thế nào, đương nhiên là Thương Thăng và Phượng Nô mỗi người một phòng, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ở cùng một phòng rồi.
“Nhi tử! Ngươi tên là gì vậy!” Thương Thăng cưỡi Tường Vân kiếm sóng vai phi hành cùng Vân Túc, dùng ánh mắt tự cho là từ ái thực ra là không đứng đắn chút nào nhìn Vân Túc.
“Vân Túc!” Vân Túc nghĩ một lát, cảm thấy người này chính là cha ruột của mình, không để ý tới hắn có vẻ không lễ phép, thế nên liền đáp trả lại hai chữ.
“Ồ! Vân Túc à! Vân Túc tốt lắm, tên này không tệ, người khác vừa nghe thấy đã cảm giác nghiêm nghị khởi kính, còn cùng họ với Thương nhi, vậy ngươi xem ta gọi ngươi là Túc nhi được chứ?” Thương Thăng cười tủm tỉm nói, tên của nhi tử ta quả là dễ nghe, bộ dáng vừa cao lại cực soái khí, quả là trò giỏi hơn thầy, Thương Thăng vô cùng tự kỷ nghĩ.
Vân Túc: “…” Y có thể nói ‘không’ được không?
“Ngươi không nói lời nào chính là đồng ý rồi phải không? Túc nhi quả là thiện giải nhân ý, vi phụ thật vui sướng, Túc nhi có thể nói cho vi phụ ngươi biết chúng ta đang đi đâu làm gì được không? Nói không chừng vi phụ có thể giúp đỡ ngươi.”
Vân Túc: “Cứu người!”
“Ồ! Cứu người à! Cứu người rất tốt, Túc nhi quả là tâm địa Bồ Tát, tâm địa thiện lương, thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, võ nghệ siêu quần, vi phụ rất vui, chờ chút nữa Túc nhi cứu người, vi phụ ở bên cạnh giúp ngươi được chứ?”
Vân Túc: “…”
Vân Túc mặt không cảm xúc gật đầu tiếp tục đi, thực ra trong lòng đã có chút muốn bùng nổ, không phải bởi Thương Thăng bên cạnh cứ líu ríu, mà là bởi vừa lúc nãy khi y bừng tỉnh từ trên giường thực ra cảm nhận được kiếm phù y đưa cho Cung Tiểu Trúc kia đã bị ngoại lực đánh nát, thế nên bây giờ nhất định Cung Tiểu Trúc đang gặp nguy hiểm, nếu Vân Túc không tới cứu kịp thời, chỉ sợ nguy nan trong sớm tối.
“… Ừm… Túc nhi này! Vi phụ muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Thương Thăng do dự nói.
“Cứ hỏi đừng ngại!”
“Thực ra ta muốn biết, không biết… mẫu thân ngươi ở Kiếm Tiên môn có khỏe không? Còn nữa mấy năm nay nàng có nhắc tới ta trước mặt ngươi không? Hay là có từng ra ngoài tìm ta?” Thương Thăng siết chặt nắm đấm, cảm thấy có chút căng thẳng.
Năm đó Vân Thương biết Thương Thăng là ma tu liền tuyên bố không muốn nhìn thấy hắn nữa, thái độ cường ngạnh, sau đó về Kiếm Tiên môn, Thương Thăng khi đó suy nghĩ cả một đêm, cảm thấy vẫn không thể nào chia tay Vân Thương được, thế nên liền quyết định trộm tới Kiếm Tiên môn tìm Vân Thương, chẳng qua trên đường lại xảy ra một chuyện khiến cho hắn trong mấy thập niên này cuối cùng cũng không thể gặp được Vân Thương nữa, cũng không biết tình huống của Vân Thương ở Kiếm Tiên môn ra sao, thế nên khẩn cấp muốn biết Vân Thương có khỏe mạnh không, có còn nhớ người như hắn nữa không.
Vân Túc: “… Bà chết rồi!”
Vân Túc nhớ lại khi còn ở trong mật thất Tiếu Duyên nói đã nhốt Thương Thăng bốn mươi năm, nếu Tiếu Duyên đã không nói cho Thương Thăng chuyện xảy ra bên ngoài, hắn không biết chuyện trong Kiếm Tiên môn cũng không có gì đáng trách, không biết chuyện Vân Thương tọa hóa cũng càng đương nhiên.
“…” Thương Thăng vừa nghe thấy ba chữ này, Tường Vân kiếm dưới chân khựng lại, mạnh mẽ rơi xuống tận mấy mét, Thương Thăng phục hồi tinh thần dùng linh lực ổn định lại, sau đó vút một tiếng vội vàng đuổi theo Vân Túc tóm lấy y lớn tiếng hỏi, “Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!”
Vân Túc bình tĩnh nhìn Thương Thăng thất thố, lại nói lần nữa, “Vân Thương chết rồi.” Sau đó vặn bung tay Thương Thăng ra, tiếp tục cưỡi Phệ Hồn kiếm bay về phía trước, y tạm thời không thể bận tâm tới Thương Thăng, bởi y còn chưa biết tình hình Cung Tiểu Trúc ra sao, thế nên một khắc cũng không thể trì hoãn, chỉ hy vọng lập tức xuất hiện bên cạnh Cung Tiểu Trúc, về phần chuyện khác, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của y.
Vân Túc bỏ lại Thương Thăng bay đi thật xa, để lại một mình Thương Thăng đứng nơi đó thương xuân hoài thu.
“Chết rồi… sao có thể chết rồi chứ? Không thể nào, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi không gặp, Thương nhi sẽ không như vậy chứ, Túc nhi…” Thương Thăng thì thào tự nói một mình, ánh mắt ngập tràn ưu thương, một bộ dáng thất hồn lạc phách, một lát sau, hắn hồi phục tinh thần quyết định hỏi cho rõ ràng, thấy Vân Túc sắp biến mất nơi chân trời, vội vàng đuổi theo.
“Túc nhi, nương ngươi qua đời lúc nào? Sao lại qua đời? Có phải là bị người ám hại không?”
“Tẩu hỏa nhập ma!”
“Tẩu hỏa nhập ma? Sao lại có thể tẩu hỏa nhập ma chứ? Ta nhớ rõ Thương nhi trước kia không có bất cứ tâm ma nào, đột phá tu vi với nàng mà nói là chuyện rất dễ dàng, căn bản không thể xảy ra chuyện tẩu hỏa nhập ma này, cho dù có tẩu hỏa nhập ma cũng không tới mức hại thân mới đúng, hay là trong chuyện này còn có ẩn tình gì? Túc nhi, ngươi nói cho vi phụ biết có được không?” Thương Thăng tay chân luống cuống, nói năng lộn xộn.
“…”
Vân Túc bị hắn hỏi tới phiền, không định mở miệng nữa, chẳng qua sự trầm mặc của y trong mắt Thương Thăng chính là thừa nhận.
“Xem ra quả thực là như vậy…” Đau thương trong mắt Thương Thăng chợt lóe rồi tắt ngúm, sau đó nghĩ tới khả năng Vân Thương bị người ám hại, lệ khí nơi mi gian hắn càng sâu, trong lòng thề phải bắt được hung thủ kia, bắt gã nợ máu phải trả bằng máu, nếu không sao có thể bồi thường cho những năm khổ sở gần đây của hắn.
Có điều việc cấp bách bây giờ vẫn là phải theo sát nhi tử, chuyện còn lại nói sau, vì thế miễn cưỡng thu tâm tình bi ai lại.
Hai người phi hành một đường, qua một canh giờ, còn chưa tới đích, Vân Túc đang phi hành trên trời, lại đột nhiên ngừng lại, nhìn tới một phương hướng, trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Vân Túc cảm giác phương hướng kia có một thứ gì đó đang thúc giục mình, nghĩ một chút, tuy không biết là thứ gì, nhưng y cảm thấy nếu không đi xem, y nhất định sẽ phải hối hận, vì thế liền chuẩn bị thăm dò tới cùng.
Thương Thăng thấy Vân Túc dừng lại, cũng phanh lại đúng lúc, thấy Vân Túc đổi hướng, cũng nghi hoặc theo sau y.
Lại bay thêm một khắc nữa, hai người nghe thấy phía trước mơ hồ vang lên tiếng đánh nhau, Vân Túc dùng thần thức lướt qua, liền thấy ở một nơi cách họ năm lý có một thiếu niên thanh sam đứng cạnh hồ đánh nhau với một con rắn nước màu xanh lam tới khí thế ngất trời, mà cách một người một rắn không xa, chính là Cung Tiểu Trúc mà Vân Túc luôn tâm tâm niệm niệm đang nằm trên cỏ hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Trúc?” Vân Túc cũng không chút chần chờ, thuấn di vài cái liền tới cạnh Cung Tiểu Trúc, ngồi xuống nhẹ nâng lấy đầu Cung Tiểu Trúc đặt lên đùi mình, kiểm tra toàn thân trên dưới của hắn một lần, phát hiện cũng không có nội thương hay ngoại thương gì, kinh mạch bốn phía thông suốt, đan điền vẫn như trước, nguyên thần cũng không có dấu vết bị tổn thương, chỉ là linh lực hao tổn nghiêm trọng, nguyên thần cũng hơi suy yếu mà thôi.
Cuối cùng Vân Túc mới nhẹ nhàng thở ra, trái tim cũng dần thả lỏng xuống, lúc này mới để ý tới tình hình xung quanh, chú ý tới Mặc Hoa bên cạnh Cung Tiểu Trúc cũng đã khôi phục nguyên hình, chẳng qua Mặc Hoa cũng hôn mê bất tỉnh giống Cung Tiểu Trúc.
Vân Túc kiểm tra Mặc Hoa một lần, phát hiện chỉ là linh lực hao hết lại thêm nội thương có chút nghiêm trọng, còn lại không còn gì đáng ngại, liền thu hắn vào Ngự Thú bài.
Thương Thăng nghe thấy một tiếng “Tiểu Trúc” của Vân Túc liền biết thanh niên tuấn tú đang hôn mê bất tỉnh này chính là người quen của Vân Túc, liền quan tâm hỏi, “Túc nhi, hai tu sĩ này là bằng hữu của ngươi à? Có cần vi phụ giúp không?”
Mà lúc này, thiếu niên tuấn mỹ đang đấu với rắn nước tới chết đi sống lại kia rốt cuộc cũng có dũng khí mở miệng, gã quay đầu hét to với hai người Vân Túc, “Tại hạ Phượng Nô, hai vị tiền bối là bằng hữu của Cung Tiểu Trúc phải không? Xin các ngươi vươn tay giúp đỡ!”
Thiếu niên ở nơi xa kia có tu vi ở Trúc Cơ sơ kỳ, song linh căn thổ mộc, mà con rắn nước kia ở cấp bốn, thực lực không phải là thứ mà thiếu niên kia có thể đối phó, có thể bảo vệ được bản thân dưới công kích của rắn nước đã không dễ, nếu không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa.
Vân Túc suy tư một lát, tuy rằng không biết thiếu niên kia là ai, nhưng vẫn nên cứu người trước rồi lại nói, thế là gật đầu với Thương Thăng nói, “Đa tạ!”
“Được!” Thương Thăng thấy Vân Túc lên tiếng, cứ như nhận được thánh chỉ mà đi tới cạnh một người một rắn, cũng điểm một cái tới chỗ con rắn nước đang vặn vẹo kia, kiếm khí li ti chém nó thành vài khúc. Cùng lúc đó, tên thiếu niên kia thấy con rắn đã nằm bất động trên mặt đất, rốt cuộc cũng thu thủ thế lại, mấy dây leo cùng triền đấu với rắn nước cũng vội vàng rụt xuống dưới đất, mà tường đất che trước mặt gã cũng sụp đổ.
Thiếu niên bước lên hành lễ nói với Thương Thăng, “Đa tạ tiền bối cứu giúp!” Động tác có vài phần câu nệ.
“Ừm! Thực lực của tiểu tử ngươi không tệ! Ắt sẽ thành tài.” Thần sắc Thương Thăng túc mục gật đầu, không chút keo kiệt khen một câu.
Thiếu niên vừa nghe thấy vị lão tiền bối tu vi không tầm thường này thưởng thức gã, nhất thời vui sướng không thôi, có chút ngượng ngùng nói, “Tiền bối coi trọng, vãn bối hổ thẹn không dám nhận.”
Tuy nói vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn bao hàm sự hưng phấn, Thương Thăng càng vừa lòng với hắn, quả là một hậu bối hỉ nộ ái ố gì đều hiện hết lên mặt, đơn thuần ngây thơ, nếu Túc nhi có người như vậy làm bằng hữu, tuyệt đối sẽ không lo bị lừa, bây giờ có hắn ở đây, Túc nhi càng không có khả năng làm bạn với mấy tu sĩ ra vẻ đạo mạo, cũng sẽ không giống hắn, bị lừa gạt tới thảm như vậy, ngay cả người trong lòng mình cũng không được gặp lại một lần cuối cùng.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Thương Thăng lại trầm xuống, phất tay áo đi tới cạnh Vân Túc.
Phượng Nô không rõ Thương Thăng là bị làm sao, cũng chỉ có thể thu vài khúc của rắn nước bị chém rơi trên mặt đất vào túi trữ vật rách nát đeo bên eo, sau đó yên lặng theo sau Thương Thăng đi tới cạnh Vân Túc.
“Đi tới thành trấn gần đây ở tạm mấy ngày.” Vân Túc nói với Thương Thăng và Phượng Nô xong, liền bế Cung Tiểu Trúc lên đi theo đường vừa rồi, để lại một bóng lưng cho hai người.
Thương Thăng sờ sờ mũi, tuy rằng cảm thấy hắn làm phụ thân thật sự thất bại, hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào, nhưng vẫn không dám làm trái lời nhi tử, chỉ có thể bất đắc theo sau cùng Phượng Nô.
Một nhóm bốn người đi tới thành Bách Mộ chỉ có tu chân giả mới được phép ở, bên trong không chỉ không có bất cứ một phàm nhân nào, hơn nữa tu chân giả ở đây nếu sinh ra phàm nhân không có tư chất tu chân cũng nhất định phải chuyển ra khỏi thành Bách Mộ vào năm mười sáu tuổi, bằng không chắc chắn sẽ bị thành chủ thành Bách Mộ trừng phạt nghiêm khắc.
Vân Túc bế Cung Tiểu Trúc vào thành Bách Mộ tìm một khách điếm không tệ thuê tạm ba phòng, sau đó liền vào phòng.
Về phần phòng phân chia thế nào, đương nhiên là Thương Thăng và Phượng Nô mỗi người một phòng, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ở cùng một phòng rồi.
/138
|