Cung Tiểu Trúc chơi với Vân Túc tới bất diệc nhạc hồ tới tận nửa đêm, y mới dỗ Cung Tiểu Trúc đi ngủ, mà khi Cung Tiểu Trúc đi ngủ Mặc Hoa cũng lập tức ra ngoài thành cứu người.
Đợi khoảng một canh giờ, Vân Túc đang ngồi thiền tu luyện nghe thấy từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, y vung tay lên giải trừ cấm chế trong và quanh phòng, sau đó Mặc Hoa bước vào phòng, phía sau là một người.
Người này chính là Trình Hạo, chỉ thấy sau khi hắn vào cửa, vừa thấy Vân Túc ngồi xếp bằng ngay trước mặt, lập tức quỳ xuống đất, “Thuộc hạ Trình Hạo, bái kiến chủ nhân!”
Vân Túc gật đầu, “Ừ, chuyện của ngươi lúc trước Mặc Hoa đã kể với ta, thù diệt môn của ngươi bổn tọa đương nhiên sẽ giúp ngươi một tay, nhưng ta muốn đời này kiếp này của ngươi vì ta sở dụng, vĩnh viễn không phản bội, ngươi có đồng ý?”
May mà Vân Túc bỏ thêm một cấm chế cách âm xung quanh, không hề quấy rầy tới Cung Tiểu Trúc đang ngủ say trên giường, thế nên giọng nói của hai người đều dùng âm lượng bình thường.
“Thuộc hạ nguyện ý, thuộc hạ nguyện phát thệ với thiên đạo, đời này kiếp này, Trình Hạo ta chỉ tôn một người Vân Túc làm chủ, vĩnh viễn không phản bội, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh, hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!”
Đợi tới khi giọng nói uy nghiêm của Vân Túc chấm dứt, Trình Hạo quỳ trên đất bắt đầu thề.
Ánh sáng rực rỡ đâm rách màn đêm, bao phủ toàn thân Trình Hạo, thần thánh không thể xâm phạm, sau khi quang mang biến mất, Trình Hạo lại bức một giọt máu đầu tim ra giao cho Vân Túc, thể hiện sự trung thành của mình.
Vân Túc thu giọt máu vào trong thức hải, cầm một túi trữ vật ra ném cho Trình Hạo rồi tiếp tục tu luyện, “Các ngươi lui xuống đi!”
…
Màn đêm tối đen, yên tĩnh không tiếng động, bóng cây đổ xuống cửa sổ, phản chiếu xuống mặt đất, theo ánh trăng đông thăng tây lạc, bình minh sắp lên.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân tất tất tác tác, bọn Vân Túc và Thương Thăng đang ngồi thiền tu luyện đột nhiên nhảy lên, bay lên nóc nhà, nhìn xuống nam nữ già trẻ đang vọt tới từ bốn phương tám hướng.
Tất cả những người này đều là tu sĩ thành Bách Mộ thành, trong đó có không ít tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ tới Hóa Thần kỳ, tu sĩ Luyện Khí kỳ nhiều không đếm xuể, những tu sĩ này tụ tập nơi ngã tư đường, đều hướng tới khách điếm mà Vân Túc ở.
Cả bốn người Vân Túc đều thấy không ổn, nhìn tình thế này, rõ ràng là tới vì họ, chỉ là không đợi họ kịp nghĩ ngợi thêm, dưới chân vang lên tiếng va chạm rõ ràng, âm thanh này truyền tới từ cửa phòng Cung Tiểu Trúc ở.
Vân Túc đứng trên nóc khách điếm, chỉ kêu thầm một tiếng không xong, vội vàng phi thân xuống, liền thấy trước cửa phòng Cung Tiểu Trúc có mười mấy người đang tấn công, những người này tu vi phần lớn ở Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ, có rất nhiều người là khách trọ của khách điếm, cũng có cả chưởng quầy và điếm tiểu nhị, dù tu vi Vân Túc cao thâm, pháp trận phòng ngự mà y bày ra cũng lung lay sắp bị phá. Vân Túc thuần thục đá bay những người này ra, đi vào phòng.
Mà lúc này Cung Tiểu Trúc đang ngồi xổm trên giường hoang mang hoảng sợ run rẩy, rõ ràng là bị động tĩnh từ ngoài cửa làm tỉnh lại, hắn vừa thấy Vân Túc vào cửa, vội vàng nhào tới chui vào trong lòng y.
“Hức hức… ca ca, đừng bỏ lại ta mà, ta sẽ ngoan.” Cung Tiểu Trúc một phen nước mũi nước mắt trong lòng Vân Túc, “Ta sẽ làm việc, giúp ca ca làm việc, làm rất nhiều thứ, ăn cũng không nhiều, ca ca đừng ghét ta mà.”
Có lẽ do khi tỉnh lại nhìn thấy Vân Túc đầu tiên nên Cung Tiểu Trúc có một loại cảm giác dựa dẫm của chim non với Vân Túc, vô cùng ỷ lại y, hơn nữa bây giờ chỉ số thông minh cũng chỉ có vậy, thế nên không có cảm giác an toàn, không thấy Vân Túc liền hoảng loạn, còn tưởng mình bị bỏ rơi.
“Ta sẽ không bỏ ngươi lại, cũng sẽ không bắt ngươi làm việc, ngoan, đừng khóc!” Vân Túc ôm Cung Tiểu Trúc vội vàng an ủi, dỗ một hồi lâu, Cung Tiểu Trúc mới chậm rãi ngừng khóc, im lặng vùi trong lòng Vân Túc.
Cùng lúc đó, trên nóc, ba người Thương Thăng thấy Vân Túc rời khỏi liền nghĩ tới chuyện cùng xuống dưới, nào ngờ tu sĩ xung quanh sao chịu để họ rời đi, từng người cầm pháp bảo tùy thân ra tấn công ba người.
Tu sĩ bốn phía đều từ Hóa Thần kỳ trở xuống, tu vi của Thương Thăng ở Xuất Khiếu hậu kỳ, đối phó với đám tu sĩ này dư dả, mà Mặc Hoa Nguyên Anh sơ kỳ cũng có thể xuất một phần lực, nhưng đối với Trình Hạo Trúc Cơ kỳ mà nói, hắn có thể tự bảo vệ bản thân là tốt lắm rồi.
May mà Thương Thăng đối phó với công kích xung quanh đôi lúc còn có thể giúp Mặc Hoa và Trình Hạo giảm bớt áp lực, bởi vậy Trình Hạo mới không bị thương.
Ngay lúc Vân Túc an ủi Cung Tiểu Trúc, tu sĩ trong khách sạn cũng lục tục vọt tới chỗ Vân Túc, chậm rãi chặn đường, tốp năm tốp ba cũng xông vào phòng, bao vây họ lại, liều mạng thi triển đại chiêu, tầng tầng lớp lớp đầu người, nhìn không ra điểm cuối.
Tất cả những tu sĩ này động tác nhanh nhẹn, nhưng nhìn kỹ thì mặt không có biểu cảm gì cả, hai mắt vô thần, rõ ràng là bị người khống chế.
Mới đầu Vân Túc còn bởi không rõ tình huống mà hạ thủ lưu tình với những tu sĩ này, một chiêu một thức đều tận lực tránh chỗ yếu hại của tu sĩ, hoặc dùng định thân thuật, sau đó Vân Túc lại phát hiện mấy người này không bị định thân thuật khống chế, hơn nữa còn không sợ hết, cho dù vết thương chỉ tăng không giảm thì vẫn cứ tấn công, chỉ cần còn một hơi thở, những người này đều sẽ không bỏ qua cho y và Cung Tiểu Trúc.
Càng thần kỳ là những người này biết Cung Tiểu Trúc trong lòng y có tầm quan trọng đối với y, nhiều tu sĩ liều mạng tấn công Cung Tiểu Trúc.
Thế nên, Vân Túc không dám khinh địch, lo những người này làm Tiểu Trúc bị thương, sau đó đều là một kích mất mạng, không thủ hạ lưu tình nữa.
Cung Tiểu Trúc được Vân Túc bảo vệ trong ngực, có vẻ biết Vân Túc bây giờ không thích hợp bị quấy rầy, thế nên không nói lời nào mặc y ôm, vừa mới đầu thấy Vân Túc giết người, đầy mặt hoảng sợ, nhưng cố ép mình không phát ra tiếng, chôn mặt nơi ngực Vân Túc, không dám nhìn tình huống xung quanh, chỉ là cơ thể không chịu khống chế mà run lên.
Vân Túc vội vàng đối phó với những tu sĩ đang bao vây, tuy cảm nhận được tình huống của Cung Tiểu Trúc không mấy lạc quan, nhưng cũng không nhàn rỗi phân thân ra được.
Vân Túc một tay che chở Cung Tiểu Trúc, một đường chém giết thoát ra, những nơi đi qua đều là tàn chi đoạn tiết, tiếng kêu thảm thiết liên tục, máu chảy thành sông, chờ tới lúc y ra khỏi khách điếm, liền nhìn thấy ba người Thương Thăng, Mặc Hoa và Trình Hạo đều bị phần đông tu sĩ bao vây tấn công, trên trời dưới đất không có một khe hở để thở.
Vân Túc vừa mới ra khỏi, bọn Thương Thăng liền mở một đường máu đi tới cạnh Vân Túc, sau đó mấy người thương lượng dùng thi pháp của Thương Thăng mở pháp trận phòng ngự của thành Bách Mộ rời khỏi nơi này.
Pháp trận phòng ngự thành Bách Mộ là do nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ hợp lực mà tạo thành, nhất định phải là tu sĩ đã ngoài Xuất Khiếu kỳ mới có thể mở ra trận pháp.
Vì thế, Thương Thăng dưới sự yểm hộ của mọi người, ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay không ngừng bấm thủ quyết, miệng lẩm bẩm, một lát sau, trên người Thương Thăng thoáng hiện luồng sáng trắng, cho tới khi quang mang ngày càng đậm, chiếu rọi xung quanh như ban ngày.
Cùng lúc đó, cơ thể ngồi xếp bằng của Thương Thăng cũng tựa như bị thứ gì đó nâng lên không trung, ngày càng cao hơn, lúc cách mặt đất vài chục trượng mới dừng lại.
Hai tay Thương Thăng nhấc trên đầu, hắc quang lan tràn hình thành một cột sáng, xuyên thẳng mây, tận tới lúc tiếp xúc với pháp trận phòng ngự bên cạnh mới đứt.
Cột sáng tiếp xúc với vị trí liền xé mở ra một cửa động, chậm rãi biến lớn, Thương Thăng nói với mọi người, “Đi mau!”
Vân Túc vừa chém giết vừa đi tới cửa động, Mặc Hoa và Trình Hạo theo sát sau, ba người chắn nghìn quân, cuối cùng cũng có thời gian kịp thở, lúc này mới phi thân đi ra.
Ngay khi sau khi ba người vào cửa động, Thương Thăng đại phóng sát chiêu kích sát toàn bộ trăm tu sĩ xung quanh, rồi hóa thành một luồng lưu quang, kịp bay vào ngay lúc cửa động chưa khép kín hoàn toàn…
Đợi khoảng một canh giờ, Vân Túc đang ngồi thiền tu luyện nghe thấy từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, y vung tay lên giải trừ cấm chế trong và quanh phòng, sau đó Mặc Hoa bước vào phòng, phía sau là một người.
Người này chính là Trình Hạo, chỉ thấy sau khi hắn vào cửa, vừa thấy Vân Túc ngồi xếp bằng ngay trước mặt, lập tức quỳ xuống đất, “Thuộc hạ Trình Hạo, bái kiến chủ nhân!”
Vân Túc gật đầu, “Ừ, chuyện của ngươi lúc trước Mặc Hoa đã kể với ta, thù diệt môn của ngươi bổn tọa đương nhiên sẽ giúp ngươi một tay, nhưng ta muốn đời này kiếp này của ngươi vì ta sở dụng, vĩnh viễn không phản bội, ngươi có đồng ý?”
May mà Vân Túc bỏ thêm một cấm chế cách âm xung quanh, không hề quấy rầy tới Cung Tiểu Trúc đang ngủ say trên giường, thế nên giọng nói của hai người đều dùng âm lượng bình thường.
“Thuộc hạ nguyện ý, thuộc hạ nguyện phát thệ với thiên đạo, đời này kiếp này, Trình Hạo ta chỉ tôn một người Vân Túc làm chủ, vĩnh viễn không phản bội, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh, hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!”
Đợi tới khi giọng nói uy nghiêm của Vân Túc chấm dứt, Trình Hạo quỳ trên đất bắt đầu thề.
Ánh sáng rực rỡ đâm rách màn đêm, bao phủ toàn thân Trình Hạo, thần thánh không thể xâm phạm, sau khi quang mang biến mất, Trình Hạo lại bức một giọt máu đầu tim ra giao cho Vân Túc, thể hiện sự trung thành của mình.
Vân Túc thu giọt máu vào trong thức hải, cầm một túi trữ vật ra ném cho Trình Hạo rồi tiếp tục tu luyện, “Các ngươi lui xuống đi!”
…
Màn đêm tối đen, yên tĩnh không tiếng động, bóng cây đổ xuống cửa sổ, phản chiếu xuống mặt đất, theo ánh trăng đông thăng tây lạc, bình minh sắp lên.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân tất tất tác tác, bọn Vân Túc và Thương Thăng đang ngồi thiền tu luyện đột nhiên nhảy lên, bay lên nóc nhà, nhìn xuống nam nữ già trẻ đang vọt tới từ bốn phương tám hướng.
Tất cả những người này đều là tu sĩ thành Bách Mộ thành, trong đó có không ít tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ tới Hóa Thần kỳ, tu sĩ Luyện Khí kỳ nhiều không đếm xuể, những tu sĩ này tụ tập nơi ngã tư đường, đều hướng tới khách điếm mà Vân Túc ở.
Cả bốn người Vân Túc đều thấy không ổn, nhìn tình thế này, rõ ràng là tới vì họ, chỉ là không đợi họ kịp nghĩ ngợi thêm, dưới chân vang lên tiếng va chạm rõ ràng, âm thanh này truyền tới từ cửa phòng Cung Tiểu Trúc ở.
Vân Túc đứng trên nóc khách điếm, chỉ kêu thầm một tiếng không xong, vội vàng phi thân xuống, liền thấy trước cửa phòng Cung Tiểu Trúc có mười mấy người đang tấn công, những người này tu vi phần lớn ở Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ, có rất nhiều người là khách trọ của khách điếm, cũng có cả chưởng quầy và điếm tiểu nhị, dù tu vi Vân Túc cao thâm, pháp trận phòng ngự mà y bày ra cũng lung lay sắp bị phá. Vân Túc thuần thục đá bay những người này ra, đi vào phòng.
Mà lúc này Cung Tiểu Trúc đang ngồi xổm trên giường hoang mang hoảng sợ run rẩy, rõ ràng là bị động tĩnh từ ngoài cửa làm tỉnh lại, hắn vừa thấy Vân Túc vào cửa, vội vàng nhào tới chui vào trong lòng y.
“Hức hức… ca ca, đừng bỏ lại ta mà, ta sẽ ngoan.” Cung Tiểu Trúc một phen nước mũi nước mắt trong lòng Vân Túc, “Ta sẽ làm việc, giúp ca ca làm việc, làm rất nhiều thứ, ăn cũng không nhiều, ca ca đừng ghét ta mà.”
Có lẽ do khi tỉnh lại nhìn thấy Vân Túc đầu tiên nên Cung Tiểu Trúc có một loại cảm giác dựa dẫm của chim non với Vân Túc, vô cùng ỷ lại y, hơn nữa bây giờ chỉ số thông minh cũng chỉ có vậy, thế nên không có cảm giác an toàn, không thấy Vân Túc liền hoảng loạn, còn tưởng mình bị bỏ rơi.
“Ta sẽ không bỏ ngươi lại, cũng sẽ không bắt ngươi làm việc, ngoan, đừng khóc!” Vân Túc ôm Cung Tiểu Trúc vội vàng an ủi, dỗ một hồi lâu, Cung Tiểu Trúc mới chậm rãi ngừng khóc, im lặng vùi trong lòng Vân Túc.
Cùng lúc đó, trên nóc, ba người Thương Thăng thấy Vân Túc rời khỏi liền nghĩ tới chuyện cùng xuống dưới, nào ngờ tu sĩ xung quanh sao chịu để họ rời đi, từng người cầm pháp bảo tùy thân ra tấn công ba người.
Tu sĩ bốn phía đều từ Hóa Thần kỳ trở xuống, tu vi của Thương Thăng ở Xuất Khiếu hậu kỳ, đối phó với đám tu sĩ này dư dả, mà Mặc Hoa Nguyên Anh sơ kỳ cũng có thể xuất một phần lực, nhưng đối với Trình Hạo Trúc Cơ kỳ mà nói, hắn có thể tự bảo vệ bản thân là tốt lắm rồi.
May mà Thương Thăng đối phó với công kích xung quanh đôi lúc còn có thể giúp Mặc Hoa và Trình Hạo giảm bớt áp lực, bởi vậy Trình Hạo mới không bị thương.
Ngay lúc Vân Túc an ủi Cung Tiểu Trúc, tu sĩ trong khách sạn cũng lục tục vọt tới chỗ Vân Túc, chậm rãi chặn đường, tốp năm tốp ba cũng xông vào phòng, bao vây họ lại, liều mạng thi triển đại chiêu, tầng tầng lớp lớp đầu người, nhìn không ra điểm cuối.
Tất cả những tu sĩ này động tác nhanh nhẹn, nhưng nhìn kỹ thì mặt không có biểu cảm gì cả, hai mắt vô thần, rõ ràng là bị người khống chế.
Mới đầu Vân Túc còn bởi không rõ tình huống mà hạ thủ lưu tình với những tu sĩ này, một chiêu một thức đều tận lực tránh chỗ yếu hại của tu sĩ, hoặc dùng định thân thuật, sau đó Vân Túc lại phát hiện mấy người này không bị định thân thuật khống chế, hơn nữa còn không sợ hết, cho dù vết thương chỉ tăng không giảm thì vẫn cứ tấn công, chỉ cần còn một hơi thở, những người này đều sẽ không bỏ qua cho y và Cung Tiểu Trúc.
Càng thần kỳ là những người này biết Cung Tiểu Trúc trong lòng y có tầm quan trọng đối với y, nhiều tu sĩ liều mạng tấn công Cung Tiểu Trúc.
Thế nên, Vân Túc không dám khinh địch, lo những người này làm Tiểu Trúc bị thương, sau đó đều là một kích mất mạng, không thủ hạ lưu tình nữa.
Cung Tiểu Trúc được Vân Túc bảo vệ trong ngực, có vẻ biết Vân Túc bây giờ không thích hợp bị quấy rầy, thế nên không nói lời nào mặc y ôm, vừa mới đầu thấy Vân Túc giết người, đầy mặt hoảng sợ, nhưng cố ép mình không phát ra tiếng, chôn mặt nơi ngực Vân Túc, không dám nhìn tình huống xung quanh, chỉ là cơ thể không chịu khống chế mà run lên.
Vân Túc vội vàng đối phó với những tu sĩ đang bao vây, tuy cảm nhận được tình huống của Cung Tiểu Trúc không mấy lạc quan, nhưng cũng không nhàn rỗi phân thân ra được.
Vân Túc một tay che chở Cung Tiểu Trúc, một đường chém giết thoát ra, những nơi đi qua đều là tàn chi đoạn tiết, tiếng kêu thảm thiết liên tục, máu chảy thành sông, chờ tới lúc y ra khỏi khách điếm, liền nhìn thấy ba người Thương Thăng, Mặc Hoa và Trình Hạo đều bị phần đông tu sĩ bao vây tấn công, trên trời dưới đất không có một khe hở để thở.
Vân Túc vừa mới ra khỏi, bọn Thương Thăng liền mở một đường máu đi tới cạnh Vân Túc, sau đó mấy người thương lượng dùng thi pháp của Thương Thăng mở pháp trận phòng ngự của thành Bách Mộ rời khỏi nơi này.
Pháp trận phòng ngự thành Bách Mộ là do nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ hợp lực mà tạo thành, nhất định phải là tu sĩ đã ngoài Xuất Khiếu kỳ mới có thể mở ra trận pháp.
Vì thế, Thương Thăng dưới sự yểm hộ của mọi người, ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay không ngừng bấm thủ quyết, miệng lẩm bẩm, một lát sau, trên người Thương Thăng thoáng hiện luồng sáng trắng, cho tới khi quang mang ngày càng đậm, chiếu rọi xung quanh như ban ngày.
Cùng lúc đó, cơ thể ngồi xếp bằng của Thương Thăng cũng tựa như bị thứ gì đó nâng lên không trung, ngày càng cao hơn, lúc cách mặt đất vài chục trượng mới dừng lại.
Hai tay Thương Thăng nhấc trên đầu, hắc quang lan tràn hình thành một cột sáng, xuyên thẳng mây, tận tới lúc tiếp xúc với pháp trận phòng ngự bên cạnh mới đứt.
Cột sáng tiếp xúc với vị trí liền xé mở ra một cửa động, chậm rãi biến lớn, Thương Thăng nói với mọi người, “Đi mau!”
Vân Túc vừa chém giết vừa đi tới cửa động, Mặc Hoa và Trình Hạo theo sát sau, ba người chắn nghìn quân, cuối cùng cũng có thời gian kịp thở, lúc này mới phi thân đi ra.
Ngay khi sau khi ba người vào cửa động, Thương Thăng đại phóng sát chiêu kích sát toàn bộ trăm tu sĩ xung quanh, rồi hóa thành một luồng lưu quang, kịp bay vào ngay lúc cửa động chưa khép kín hoàn toàn…
/138
|