Đợi tới khi toàn bộ linh thạch bảo vật trong động phủ này đều bị Cung Tiểu Trúc vét xong xuôi, Vân Túc liền lấy Phệ Hồn kiếm ném lên đỉnh, thanh kiếm kia thẳng tắp cắm vào chính giữa trần phòng, sau đó trên đỉnh phát ra một luồng sáng vàng kim cực chói, lộ ra một hình đồ án lớn, nhắm một mắt lại nhìn kỹ, hóa ra đó chính là truyền tống trận giống y hệt truyền tống trận mà hai người dùng để vào lúc trước, chỉ là lớn hơn nhiều.
Truyền tống trận kia vừa xuất hiện liền phát ra một quang mang cực mạnh bao phủ Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, Vân Túc giơ tay tạo một chiêu, thu Phệ Hồn kiếm trở lại, vội vàng nắm chặt tay Cung Tiểu Trúc, một lát sau, cơ thể hai người không tự chủ được mà bay lên khỏi mặt đất, biến mất nơi đỉnh.
Chỉ một cái chớp mắt sau đó, hai người đã tới bãi đá bên ngoài bí cảnh, điểm dừng chân vẫn là ở chỗ truyền tống trận cũ kia. Cung Tiểu Trúc vừa mới ra khỏi liền vội vàng phủ áo choàng toàn phong mà Vân Túc đưa cho mình, may mà áo choàng này không chỉ nóng lạnh bất xâm mà còn có thể liễm tức và ẩn thân, Vân Túc cũng khoác chiếc áo choàng toàn phong màu đen giống y đúc của Cung Tiểu Trúc, cảnh giác quan sát nhìn bốn phía, phát hiện nơi này trên không có rất nhiều đại năng tu vi cao thâm, nhưng tạm thời còn chưa phát hiện ra hai người.
Ngay vừa rồi, lúc hai người vừa mới phủ áo choàng lên, bóng dáng biến mất, liền có một luồng thần thức cường đại bắn tới chỗ hai người đang đứng, hai người vội vàng không nhúc nhích chút nào, ngừng thở, thu độ tồn tại của bản thân tới gần bằng không.
Nơi này có rất nhiều tu sĩ đóng giữ, tu vi trên cơ bản đều là ở Đại Thừa kỳ, ngay cả dù thực lực Vân Túc có nghịch thiên, thì cũng không thể trốn thoát dưới tay những tu sĩ Đại Thừa kỳ này thế nên Vân Túc không dám liều mình làm bản thân và Cung Tiểu Trúc rơi vào hiểm cảnh.
May mà luồng thần thức kia quét tới nơi hai người đang đứng, không phát hiện có dị trạng gì liền không dừng lại nữa mà tiếp tục quét tới nơi khác, ít nhiều gì áo choàng trên người hai người cũng có công năng cường hãn, hơn nữa giá trị vận khí của nhân vật chính cường đại, thế nên hai người hữu kinh vô hiểm tránh thoát được sự tra xét.
Thân là nhân vật chính, tuy rằng cơ duyên gặp được nhiều hơn những người khác nhưng nguy hiểm cũng nhiều hơn những người khác, đương nhiên, độ nguy hiểm cũng được khống chế trong phạm vi nhất định, có thể đảm bảo nhân vật chính được rèn luyện nhưng tính mạng cũng không thành vấn đề.
Thử nghĩ, lấy thực lực Kim Đan kỳ hiện tại của Vân Túc, nếu y gặp phải một kẻ địch đã ngoài Hóa Thần kỳ hoặc Xuất Khiếu kỳ thậm chí là Đại Thừa kỳ, mà vẫn có thể trốn thoát dưới tay đối phương hoặc thậm chí chém chết đối phương, vậy cũng quá khoa trương rồi, tuyệt đối là bất bình thường, cho dù y có thể giết địch cấp cao hơn mình, nhiều lắm cũng chỉ có thể giết một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Vậy mới nói, làm một tác giả mẹ ruột, tuyệt đối sẽ không để Vân Túc đánh nhau với một tu sĩ đã ngoài Hóa Thần kỳ, có điều, y không phát sinh ra chút xung đột nào ngay cả khi ở dưới mí mắt của vài tu sĩ Đại Thừa kỳ, thì đào tẩu vẫn là có khả năng, đây chính là tiện lợi mà bàn tay vàng của nhân vật chính mang tới.
Sau đó, hai người cẩn thận di chuyển, một lát sau liền tới nơi đã chia tay với Mặc Hoa, lại không thấy bóng dáng Mặc Hoa đâu, Cung Tiểu Trúc liền lia mắt về phía Vân Túc, Mặc Hoa là vật nuôi của Vân Túc, đương nhiên có thể tâm linh cảm ứng, có thể biết hắn đã đi đâu.
Vân Túc chỉ vào một bụi cây cao khoảng một mét trước mặt, ý bảo Cung Tiểu Trúc nhìn xem.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc nhìn theo hướng ngón tay Vân Túc chỉ, một con rắn to cỡ ngón tay màu đỏ đang quấn lấy một cành cây, nhắm chặt mắt ngủ say sưa, miệng còn chảy ra một hàng nước miếng trong suốt lóng lánh nhỏ giọt trên mặt đất, từ xa nhìn lại, tựa như một phàm thú không có chút tu vi, hơn nữa xung quanh bụi cây cũng là một màu đỏ, bởi vậy Mặc Hoa mới không bị tu sĩ khác chú ý tới.
Hơn nữa may mà còn không ngáy, nếu không sẽ càng dọa người, còn bị các tu sĩ khác phát hiện ra.
Cung Tiểu Trúc nhẹ chân đi tới bắt lấy đuôi Mặc Hoa treo ngược lên, thấy hắn không có chút phản ứng nào, vì thế không nói gì nữa, mà mang theo Mặc Hoa cùng Vân Túc rời khỏi nơi này…
Đợi đến khi đã tới một nơi cách Kiếm Tiên môn tận mấy chục dặm, xung quanh không còn tu sĩ nào khác, đằng sau cũng không có người theo dõi, hai người cuối cùng cũng hạ xuống đất, cởi áo choàng ra, lộ ra hình dáng của hai người, một đáng khinh, một tục tằng.
“Vân đại ca, ngươi nói xem chúng ta nên nướng con rắn này lên hay là nấu cách thủy đây? Ta chưa từng được nếm thịt rắn đâu, không biết hương vị thế nào?” Cung Tiểu Trúc xách con rắn to bằng ngón tay cái lên, cười tủm tỉm nói với Vân Túc, còn tượng trưng giả vờ nuốt nước miếng, liếm môi.
Vân Túc sờ cằm, tựa như phải suy nghĩ rất lâu, rồi mới nói với Cung Tiểu Trúc, “Nướng ăn cũng được mà nấu cách thủy cũng được, Tiểu Trúc quyết định.”
“Đừng mà! Chủ nhân, Tiểu Trúc, ta thật sự ăn không ngon một chút nào cả, ta da dày thịt béo, nấu không nhừ, cắn lại dai, trên người còn bẩn thỉu chưa tắm rửa sạch sẽ, ta còn bị bệnh nữa, sẽ truyền nhiễm cho hai người, còn nữa! Toàn thân ta đều là độc, nhỡ các ngươi ăn bị độc chết thì phải làm sao đây? Mấu chốt ta còn là vật nuôi của chủ nhân ngươi mà, là bạn của Tiểu Trúc đó nha! Nếu các ngươi ăn thịt ta rồi, sẽ không có người giúp chủ nhân ngươi đánh nhau, chơi trò chơi với Tiểu Trúc, các ngươi nói thử xem như vậy không phải là rất mệt hay sao?”
Mặc Hoa vốn đang ngủ say sưa, mơ mơ màng màng lại nghe thấy hai người thảo luận xem nên nướng mình lên hay là nấu cách thủy, con sâu ngủ lập tức bị dọa biến mất, suýt nữa thì tè ra, vì thế vội vàng mở to mắt, run lên bần bật bị Cung Tiểu Trúc nắm trong tay lắc qua lại, miệng còn lải nhải, cẩn thận phân tích lợi hại cho hai người nghe.“Thật sao? Nhưng trước kia ta ăn thịt yêu thú khác cũng không xuất hiện tình trạng này mà! Không phải là ngươi lừa ta chứ?” Cung Tiểu Trúc vờ mang vẻ mặt nghi hoặc, giữ thái độ hoài nghi với lời giải thích của Mặc Hoa, thực ra trong lòng lại cười phun có được hay không, Mặc Hoa thật ngây thơ, chơi thật vui! Ngốc tới không đành lòng nhìn thẳng, quả là hạt dẻ cười của hắn và Vân đại ca, dở hơi như vậy, chỉ mới thế đã bị dọa, gan cũng thật là nhỏ quá đi!
“Chủ nhân…”
Vân Túc đứng một bên nhìn một người một rắn thảo luận vấn đề học thuật cao thâm, không định quấy rầy hai người họ chơi đùa, Mặc Hoa có gọi y cũng vô dụng.
“Này này! Tiểu Mặc, ngươi phạm quy, ta đang hỏi ngươi sao ngươi lại gọi Vân đại ca? Có phải là ngứa da rồi không, thiếu đánh hả?” Nói xong lại cầm lấy đuôi nó mà quăng.
“Tiểu Trúc, ngươi bắt nạt ta, ngươi không tôn trọng người lớn tuổi, mau thả ta ra, ta không chơi với ngươi nữa, không ngờ ngươi lại muốn ăn thịt ta, nghĩ lại thử xem trước kia ta đối xử với ngươi thế nào, ngươi lại đối xử với ta ra sao, ngươi khiến ta thật thương tâm.” Mặc Hoa cảm thấy cảnh vật trước mắt đã trở nên mơ hồ, đầu thì ong ong, thịt đã ăn từ một năm trước cũng muốn nôn hết ra, hắn thật thương tâm, thật đau khổ, Tiểu Trúc và chủ nhân đều không thương hắn, hắn không thiết sống nữa!
“Ồ? Trước kia ngươi đối xử với ta thế nào? Ta chỉ nhớ rõ ngươi trước kia thường xuyên lấy mấy thứ tốt từ chỗ ta mà ăn, ăn xong còn không thèm làm việc, mỗi ngày ngoài ngủ ra thì chính là ăn.” Cung Tiểu Trúc u oán híp mắt nhìn Mặc Hoa, tựa như đang nói ngươi trả hết lại thức ăn ta cho ngươi trước kia đi!
“Mấy thứ kia đều là đổi lấy bằng thành quả lao động của ta, ngươi nghĩ mà xem, ta giúp ngươi và chủ nhân đánh nhau, làm tọa kỵ cho các ngươi, mấy chuyện đó không nói cũng được, mấu chốt là ta còn đau khổ chờ các ngươi tận một tháng ngoài bí cảnh, hơn nữa một tháng này ta còn không được ăn ngon, ta vì các ngươi mà đói bụng suốt một tháng liền, các ngươi thật tàn nhẫn, còn nói ta ăn không ngồi rồi, Tiểu Trúc sao ngươi có thể vô ơn như vậy chứ?” Mặc Hoa uất ức, giọng nói vô tội vang lên bên tai hai người, mơ hồ nghe thấy vài tiếng nức nở.
“Hả? Chúng ta đã ở trong bí cảnh tận một tháng sao? Vân đại ca.” Cung Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn Vân Túc.
Thật ngại quá, trong bí cảnh hắn không có lịch để xem, mấu chốt là hắn không cảm nhận được thời gian đã trôi qua, hắn còn tưởng rằng mới đi có mười ngày nửa tháng!
Vân Túc không nói gì, chỉ gật đầu.
“Được rồi! Tiểu Mặc ngoan, ta không trêu ngươi nữa, ngươi biến về hình người đi! Tuy rằng ta rất thích hình dạng này của ngươi.” Nhưng sẽ khiến cho ta có một xúc động muốn chà đạp một lần nữa.
Nói xong Cung Tiểu Trúc liền thả Mặc Hoa xuống đất, sau đó một luồng sáng trắng lóng lánh xuất hiện, Mặc Hoa khôi phục bộ dáng hình người, hơn nữa còn là một nữ tử có dung mạo thanh lệ thoát tục, hắn đứng lên hừ một tiếng với Cung Tiểu Trúc, sau đó lại nghĩ tới thứ gì đó, vội ôm tay Cung Tiểu Trúc chân chó nói, “Tiểu Trúc, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta, ngươi với chủ nhân không phải là đã vào bí cảnh sao? Ngươi tìm được thứ gì tốt, có thể đưa cho ta chút ít được không! Ta thề, nếu Tiểu Trúc ngươi cho ta chút thứ tốt ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, được không?” Nói xong còn chớp chớp mắt, lấy lòng cười hắc hắc, biến sắc mặt thật là nhanh.
“Được rồi! Là ngươi nói đấy nhé, về sau ta bảo ngươi đi hướng đông ngươi không được đi hướng tây, biết chưa?” Thực ra cũng chỉ là nói vậy mà thôi, Mặc Hoa không nghe lời, hắn tìm Vân đại ca mách tội, sau đó Cung Tiểu Trúc phẩy tay một cái, một cái túi trữ vật xuất hiện trong tay, rồi ném vào tay Mặc Hoa, “Giữ cẩn thận, mất rồi đừng có tìm ta khóc lóc đó!”
“Tiểu Trúc, chúng ta đi trước đi! Có người tới đây.” Vân Túc dùng thần thức phát hiện một nơi cách đây hai dặm có một đám tu sĩ đang đuổi tới nơi này, liền nhắc.
Mặc Hoa nhìn nhìn túi trữ vật, phát hiện bên trong không chỉ có rất nhiều thức ăn vừa ngon lại có ích cho tu vi, còn có rất nhiều linh đan diệu dược khôi phục chân nguyên và chữa thương, còn có bó lớn linh thạch, liền vội vàng biểu đạt lòng trung thành của mình, nói, “Được rồi! Ta biết rồi, Tiểu Trúc là tốt nhất, sau này ta không chỉ nghe lời chủ nhân mà còn nghe lời cả ngươi nữa, về sau ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, ta nhất định sẽ không phản đối.” Theo Tiểu Trúc có thịt ăn, có linh thạch tiêu, có linh đan dùng, nhân sinh quả là không thể tiêu sái hơn.
Cung Tiểu Trúc gật đầu với Mặc Hoa, sau đó vội đi tới cạnh Vân Túc, “Chúng ta đi luôn thôi, Vân đại ca.” Hắn cũng phát hiện ra từ nơi xa có người đang bay tới nơi này, sợ là tới gây phiền toái, nếu không phải thì đương nhiên là tốt, nhưng vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.
Vân Túc liếc mắt (… ánh mắt như dao, hàn quang bắn ra bốn phía!) nhìn Mặc Hoa đang nhìn chằm chằm túi trữ vật mà chảy nước miếng, dọa sợ Mặc Hoa vội ném túi trữ vật vào trong trữ vật giới, sau đó nháy mắt biến thân thành một con giao long cực lớn màu đỏ, chở Vân Túc và Cung Tiểu Trúc bay lên trời, cánh chỉ khẽ phe phẩy một chút, một thú hai người liền vèo một tiếng biến thành một chấm đỏ biến mất nơi chân trời.
Mặc Hoa chở hai người bay đi, còn phân tâm nghĩ sao chủ nhân lại cứ hung dữ với mình như vậy chứ, mấy tu sĩ kia tu vi thấp như vậy, mình chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết đối phương, có gì đáng sợ chứ, Mặc Hoa bĩu môi nghĩ, vẫn là Tiểu Trúc tốt nhất, về sau có thức ăn ngon chỉ cho Tiểu Trúc ăn, không cho chủ nhân…
Truyền tống trận kia vừa xuất hiện liền phát ra một quang mang cực mạnh bao phủ Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, Vân Túc giơ tay tạo một chiêu, thu Phệ Hồn kiếm trở lại, vội vàng nắm chặt tay Cung Tiểu Trúc, một lát sau, cơ thể hai người không tự chủ được mà bay lên khỏi mặt đất, biến mất nơi đỉnh.
Chỉ một cái chớp mắt sau đó, hai người đã tới bãi đá bên ngoài bí cảnh, điểm dừng chân vẫn là ở chỗ truyền tống trận cũ kia. Cung Tiểu Trúc vừa mới ra khỏi liền vội vàng phủ áo choàng toàn phong mà Vân Túc đưa cho mình, may mà áo choàng này không chỉ nóng lạnh bất xâm mà còn có thể liễm tức và ẩn thân, Vân Túc cũng khoác chiếc áo choàng toàn phong màu đen giống y đúc của Cung Tiểu Trúc, cảnh giác quan sát nhìn bốn phía, phát hiện nơi này trên không có rất nhiều đại năng tu vi cao thâm, nhưng tạm thời còn chưa phát hiện ra hai người.
Ngay vừa rồi, lúc hai người vừa mới phủ áo choàng lên, bóng dáng biến mất, liền có một luồng thần thức cường đại bắn tới chỗ hai người đang đứng, hai người vội vàng không nhúc nhích chút nào, ngừng thở, thu độ tồn tại của bản thân tới gần bằng không.
Nơi này có rất nhiều tu sĩ đóng giữ, tu vi trên cơ bản đều là ở Đại Thừa kỳ, ngay cả dù thực lực Vân Túc có nghịch thiên, thì cũng không thể trốn thoát dưới tay những tu sĩ Đại Thừa kỳ này thế nên Vân Túc không dám liều mình làm bản thân và Cung Tiểu Trúc rơi vào hiểm cảnh.
May mà luồng thần thức kia quét tới nơi hai người đang đứng, không phát hiện có dị trạng gì liền không dừng lại nữa mà tiếp tục quét tới nơi khác, ít nhiều gì áo choàng trên người hai người cũng có công năng cường hãn, hơn nữa giá trị vận khí của nhân vật chính cường đại, thế nên hai người hữu kinh vô hiểm tránh thoát được sự tra xét.
Thân là nhân vật chính, tuy rằng cơ duyên gặp được nhiều hơn những người khác nhưng nguy hiểm cũng nhiều hơn những người khác, đương nhiên, độ nguy hiểm cũng được khống chế trong phạm vi nhất định, có thể đảm bảo nhân vật chính được rèn luyện nhưng tính mạng cũng không thành vấn đề.
Thử nghĩ, lấy thực lực Kim Đan kỳ hiện tại của Vân Túc, nếu y gặp phải một kẻ địch đã ngoài Hóa Thần kỳ hoặc Xuất Khiếu kỳ thậm chí là Đại Thừa kỳ, mà vẫn có thể trốn thoát dưới tay đối phương hoặc thậm chí chém chết đối phương, vậy cũng quá khoa trương rồi, tuyệt đối là bất bình thường, cho dù y có thể giết địch cấp cao hơn mình, nhiều lắm cũng chỉ có thể giết một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Vậy mới nói, làm một tác giả mẹ ruột, tuyệt đối sẽ không để Vân Túc đánh nhau với một tu sĩ đã ngoài Hóa Thần kỳ, có điều, y không phát sinh ra chút xung đột nào ngay cả khi ở dưới mí mắt của vài tu sĩ Đại Thừa kỳ, thì đào tẩu vẫn là có khả năng, đây chính là tiện lợi mà bàn tay vàng của nhân vật chính mang tới.
Sau đó, hai người cẩn thận di chuyển, một lát sau liền tới nơi đã chia tay với Mặc Hoa, lại không thấy bóng dáng Mặc Hoa đâu, Cung Tiểu Trúc liền lia mắt về phía Vân Túc, Mặc Hoa là vật nuôi của Vân Túc, đương nhiên có thể tâm linh cảm ứng, có thể biết hắn đã đi đâu.
Vân Túc chỉ vào một bụi cây cao khoảng một mét trước mặt, ý bảo Cung Tiểu Trúc nhìn xem.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc nhìn theo hướng ngón tay Vân Túc chỉ, một con rắn to cỡ ngón tay màu đỏ đang quấn lấy một cành cây, nhắm chặt mắt ngủ say sưa, miệng còn chảy ra một hàng nước miếng trong suốt lóng lánh nhỏ giọt trên mặt đất, từ xa nhìn lại, tựa như một phàm thú không có chút tu vi, hơn nữa xung quanh bụi cây cũng là một màu đỏ, bởi vậy Mặc Hoa mới không bị tu sĩ khác chú ý tới.
Hơn nữa may mà còn không ngáy, nếu không sẽ càng dọa người, còn bị các tu sĩ khác phát hiện ra.
Cung Tiểu Trúc nhẹ chân đi tới bắt lấy đuôi Mặc Hoa treo ngược lên, thấy hắn không có chút phản ứng nào, vì thế không nói gì nữa, mà mang theo Mặc Hoa cùng Vân Túc rời khỏi nơi này…
Đợi đến khi đã tới một nơi cách Kiếm Tiên môn tận mấy chục dặm, xung quanh không còn tu sĩ nào khác, đằng sau cũng không có người theo dõi, hai người cuối cùng cũng hạ xuống đất, cởi áo choàng ra, lộ ra hình dáng của hai người, một đáng khinh, một tục tằng.
“Vân đại ca, ngươi nói xem chúng ta nên nướng con rắn này lên hay là nấu cách thủy đây? Ta chưa từng được nếm thịt rắn đâu, không biết hương vị thế nào?” Cung Tiểu Trúc xách con rắn to bằng ngón tay cái lên, cười tủm tỉm nói với Vân Túc, còn tượng trưng giả vờ nuốt nước miếng, liếm môi.
Vân Túc sờ cằm, tựa như phải suy nghĩ rất lâu, rồi mới nói với Cung Tiểu Trúc, “Nướng ăn cũng được mà nấu cách thủy cũng được, Tiểu Trúc quyết định.”
“Đừng mà! Chủ nhân, Tiểu Trúc, ta thật sự ăn không ngon một chút nào cả, ta da dày thịt béo, nấu không nhừ, cắn lại dai, trên người còn bẩn thỉu chưa tắm rửa sạch sẽ, ta còn bị bệnh nữa, sẽ truyền nhiễm cho hai người, còn nữa! Toàn thân ta đều là độc, nhỡ các ngươi ăn bị độc chết thì phải làm sao đây? Mấu chốt ta còn là vật nuôi của chủ nhân ngươi mà, là bạn của Tiểu Trúc đó nha! Nếu các ngươi ăn thịt ta rồi, sẽ không có người giúp chủ nhân ngươi đánh nhau, chơi trò chơi với Tiểu Trúc, các ngươi nói thử xem như vậy không phải là rất mệt hay sao?”
Mặc Hoa vốn đang ngủ say sưa, mơ mơ màng màng lại nghe thấy hai người thảo luận xem nên nướng mình lên hay là nấu cách thủy, con sâu ngủ lập tức bị dọa biến mất, suýt nữa thì tè ra, vì thế vội vàng mở to mắt, run lên bần bật bị Cung Tiểu Trúc nắm trong tay lắc qua lại, miệng còn lải nhải, cẩn thận phân tích lợi hại cho hai người nghe.“Thật sao? Nhưng trước kia ta ăn thịt yêu thú khác cũng không xuất hiện tình trạng này mà! Không phải là ngươi lừa ta chứ?” Cung Tiểu Trúc vờ mang vẻ mặt nghi hoặc, giữ thái độ hoài nghi với lời giải thích của Mặc Hoa, thực ra trong lòng lại cười phun có được hay không, Mặc Hoa thật ngây thơ, chơi thật vui! Ngốc tới không đành lòng nhìn thẳng, quả là hạt dẻ cười của hắn và Vân đại ca, dở hơi như vậy, chỉ mới thế đã bị dọa, gan cũng thật là nhỏ quá đi!
“Chủ nhân…”
Vân Túc đứng một bên nhìn một người một rắn thảo luận vấn đề học thuật cao thâm, không định quấy rầy hai người họ chơi đùa, Mặc Hoa có gọi y cũng vô dụng.
“Này này! Tiểu Mặc, ngươi phạm quy, ta đang hỏi ngươi sao ngươi lại gọi Vân đại ca? Có phải là ngứa da rồi không, thiếu đánh hả?” Nói xong lại cầm lấy đuôi nó mà quăng.
“Tiểu Trúc, ngươi bắt nạt ta, ngươi không tôn trọng người lớn tuổi, mau thả ta ra, ta không chơi với ngươi nữa, không ngờ ngươi lại muốn ăn thịt ta, nghĩ lại thử xem trước kia ta đối xử với ngươi thế nào, ngươi lại đối xử với ta ra sao, ngươi khiến ta thật thương tâm.” Mặc Hoa cảm thấy cảnh vật trước mắt đã trở nên mơ hồ, đầu thì ong ong, thịt đã ăn từ một năm trước cũng muốn nôn hết ra, hắn thật thương tâm, thật đau khổ, Tiểu Trúc và chủ nhân đều không thương hắn, hắn không thiết sống nữa!
“Ồ? Trước kia ngươi đối xử với ta thế nào? Ta chỉ nhớ rõ ngươi trước kia thường xuyên lấy mấy thứ tốt từ chỗ ta mà ăn, ăn xong còn không thèm làm việc, mỗi ngày ngoài ngủ ra thì chính là ăn.” Cung Tiểu Trúc u oán híp mắt nhìn Mặc Hoa, tựa như đang nói ngươi trả hết lại thức ăn ta cho ngươi trước kia đi!
“Mấy thứ kia đều là đổi lấy bằng thành quả lao động của ta, ngươi nghĩ mà xem, ta giúp ngươi và chủ nhân đánh nhau, làm tọa kỵ cho các ngươi, mấy chuyện đó không nói cũng được, mấu chốt là ta còn đau khổ chờ các ngươi tận một tháng ngoài bí cảnh, hơn nữa một tháng này ta còn không được ăn ngon, ta vì các ngươi mà đói bụng suốt một tháng liền, các ngươi thật tàn nhẫn, còn nói ta ăn không ngồi rồi, Tiểu Trúc sao ngươi có thể vô ơn như vậy chứ?” Mặc Hoa uất ức, giọng nói vô tội vang lên bên tai hai người, mơ hồ nghe thấy vài tiếng nức nở.
“Hả? Chúng ta đã ở trong bí cảnh tận một tháng sao? Vân đại ca.” Cung Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn Vân Túc.
Thật ngại quá, trong bí cảnh hắn không có lịch để xem, mấu chốt là hắn không cảm nhận được thời gian đã trôi qua, hắn còn tưởng rằng mới đi có mười ngày nửa tháng!
Vân Túc không nói gì, chỉ gật đầu.
“Được rồi! Tiểu Mặc ngoan, ta không trêu ngươi nữa, ngươi biến về hình người đi! Tuy rằng ta rất thích hình dạng này của ngươi.” Nhưng sẽ khiến cho ta có một xúc động muốn chà đạp một lần nữa.
Nói xong Cung Tiểu Trúc liền thả Mặc Hoa xuống đất, sau đó một luồng sáng trắng lóng lánh xuất hiện, Mặc Hoa khôi phục bộ dáng hình người, hơn nữa còn là một nữ tử có dung mạo thanh lệ thoát tục, hắn đứng lên hừ một tiếng với Cung Tiểu Trúc, sau đó lại nghĩ tới thứ gì đó, vội ôm tay Cung Tiểu Trúc chân chó nói, “Tiểu Trúc, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta, ngươi với chủ nhân không phải là đã vào bí cảnh sao? Ngươi tìm được thứ gì tốt, có thể đưa cho ta chút ít được không! Ta thề, nếu Tiểu Trúc ngươi cho ta chút thứ tốt ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, được không?” Nói xong còn chớp chớp mắt, lấy lòng cười hắc hắc, biến sắc mặt thật là nhanh.
“Được rồi! Là ngươi nói đấy nhé, về sau ta bảo ngươi đi hướng đông ngươi không được đi hướng tây, biết chưa?” Thực ra cũng chỉ là nói vậy mà thôi, Mặc Hoa không nghe lời, hắn tìm Vân đại ca mách tội, sau đó Cung Tiểu Trúc phẩy tay một cái, một cái túi trữ vật xuất hiện trong tay, rồi ném vào tay Mặc Hoa, “Giữ cẩn thận, mất rồi đừng có tìm ta khóc lóc đó!”
“Tiểu Trúc, chúng ta đi trước đi! Có người tới đây.” Vân Túc dùng thần thức phát hiện một nơi cách đây hai dặm có một đám tu sĩ đang đuổi tới nơi này, liền nhắc.
Mặc Hoa nhìn nhìn túi trữ vật, phát hiện bên trong không chỉ có rất nhiều thức ăn vừa ngon lại có ích cho tu vi, còn có rất nhiều linh đan diệu dược khôi phục chân nguyên và chữa thương, còn có bó lớn linh thạch, liền vội vàng biểu đạt lòng trung thành của mình, nói, “Được rồi! Ta biết rồi, Tiểu Trúc là tốt nhất, sau này ta không chỉ nghe lời chủ nhân mà còn nghe lời cả ngươi nữa, về sau ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, ta nhất định sẽ không phản đối.” Theo Tiểu Trúc có thịt ăn, có linh thạch tiêu, có linh đan dùng, nhân sinh quả là không thể tiêu sái hơn.
Cung Tiểu Trúc gật đầu với Mặc Hoa, sau đó vội đi tới cạnh Vân Túc, “Chúng ta đi luôn thôi, Vân đại ca.” Hắn cũng phát hiện ra từ nơi xa có người đang bay tới nơi này, sợ là tới gây phiền toái, nếu không phải thì đương nhiên là tốt, nhưng vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.
Vân Túc liếc mắt (… ánh mắt như dao, hàn quang bắn ra bốn phía!) nhìn Mặc Hoa đang nhìn chằm chằm túi trữ vật mà chảy nước miếng, dọa sợ Mặc Hoa vội ném túi trữ vật vào trong trữ vật giới, sau đó nháy mắt biến thân thành một con giao long cực lớn màu đỏ, chở Vân Túc và Cung Tiểu Trúc bay lên trời, cánh chỉ khẽ phe phẩy một chút, một thú hai người liền vèo một tiếng biến thành một chấm đỏ biến mất nơi chân trời.
Mặc Hoa chở hai người bay đi, còn phân tâm nghĩ sao chủ nhân lại cứ hung dữ với mình như vậy chứ, mấy tu sĩ kia tu vi thấp như vậy, mình chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết đối phương, có gì đáng sợ chứ, Mặc Hoa bĩu môi nghĩ, vẫn là Tiểu Trúc tốt nhất, về sau có thức ăn ngon chỉ cho Tiểu Trúc ăn, không cho chủ nhân…
/138
|