Có điều bây giờ không phải là lúc xem hệ thống, chuyện phải làm đầu tiên là an trí xong xuôi cho ba người trước mặt này.
Nếu ba người này là bại tướng dưới tay hắn, vậy xử trí thế nào đương nhiên là hắn quyết định, hơn nữa họ không làm cũng không được! Đây cũng không phải là xã hội có luật pháp hiện đại, mọi việc đều có thể dùng luật pháp giải quyết.
“Tam đệ, ngươi…” Vương Nghị nghe thấy Thiệu Điển nói vậy, lập tức muốn răn dạy gã, muốn mắng gã là đồ ngu, là do bản thân mình khơi mào thế cục này, cho dù nhị đệ và tam đệ có muốn không bận tâm tới cũng không được.
Nhưng không đợi gã có hành động, đã thấy Cung Tiểu Trúc trước mắt một bước hạ thiên tuyến cổ vào cơ thể ba người.
Gã nhíu mày nhìn vào trong cơ thể, lại không phát hiện ra tung tích của thứ màu đen kia đâu, có điều cũng đoán được đó là thứ khống chế họ, vì thế không chắc chắn nói, “Vị huynh đệ này, ngươi có ý gì?”
Chẳng lẽ người này không phải là nên phế tu vi của họ đi, rồi lại cướp hết tiền tài trên người họ đi sao? Khống chế họ làm gì? Chỉ bằng thực lực của người trước mặt này, chẳng lẽ lại cần đến mấy người họ thực lực không ra gì lại giống lưu manh du côn này sao!
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Vừa rồi là thứ gì?” Phùng Hoằng đang đỡ lấy Vương Nghị bị dọa tới trắng bệch cả mặt, hai chân run rẩy, thứ vừa rồi sẽ không ăn sạch ba người huynh đệ họ từ trong ra ngoài chứ? Nghĩ vậy vội vàng sờ soạng người, tìm kiếm sự tồn tại của thiên tuyến cổ, “Chúng ta vừa rồi chỉ muốn cướp bóc, nhưng không có ý muốn đe dọa tới tính mạng của ngươi, cùng lắm là chúng ta đưa túi trữ vật trên người cho ngươi là được, ngươi mau lấy thứ trong cơ thể chúng ta ra đi.”
“Nhị ca, ngươi đừng nhiều lời nữa, cho dù người này có muốn mạng của chúng ta, chúng ta cũng không nên sợ hãi, cùng lắm là đầu thai chuyển thế, hai mươi năm sau vẫn là một hảo hán, không chừng kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ.” Ngữ khí Thiệu Điển không được tốt lắm, còn hừ một tiếng về phía Cung Tiểu Trúc, quay đầu không thèm bận tâm tới Cung Tiểu Trúc nữa.
“Ngươi nói thật dễ nghe, nếu người này diệt cả nguyên thần và hồn phách của chúng ta thì phải làm sao? Chẳng lẽ tới vậy ngươi vẫn có thể đầu thai chuyển thế?” Phùng Hoằng cãi lại Thiệu Điển, kêu to về phía gã, hoàn toàn không thấy cái kẻ nhát gan sợ phiền phức vừa rồi đâu nữa.
“Hồn phi phách tán… ta cũng không sợ!” Giọng Thiệu Điển thoáng chần chờ trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn kiên cường rướn cổ đáp lại, đại khí lẫm liệt, phong tiêu tiêu hề dịch thuỷ hàn (*), rất có khí chất của tráng sĩ cắt cổ tay.
(*: Đây là câu đầu trong hai câu hát mà Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch)
“Quỷ mới không sợ, đừng cho là ta không biết ngươi ngoài miệng nói không sợ, trong lòng lại sợ muốn chết, nói không chừng chỉ kiên trì được có vài phút đã tè ra quần.” Phùng Hoằng nói xong còn nhìn lướt xuống phía dưới của gã, có điều hình như nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa còn chưa kịp hiện lên thì tinh thần cả người đã uể oải.
Mẹ ơi! Gã cũng sợ rằng không thể sống qua hôm nay nữa rồi!
“Ngươi…”
“Câm miệng! Hai ngươi ồn muốn chết.” Vương Nghị cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà bạo phát, phẫn nộ quát, lại bị động tới vết thương, ngực đau đớn một hồi.
Có hai đệ đệ ngu ngốc thật đau đầu, một thằng nhát gan, một thằng ngạo kiều.
Phùng Hoằng và Thiệu Điển thấy đại ca đã mở miệng, lập tức im bặt, ngoan ngoãn đứng cạnh Vương Nghị.
Cung Tiểu Trúc đứng cạnh xem hai người kia đùa giỡn, thấy cuối cùng hai người này cũng đã im miệng, liền giải thích, “Để ta giải thích một chút, thứ vừa rồi là thiên tuyến cổ, thứ này các ngươi đều đã biết, nó không nguy hiểm tới tính mạng, thế nên các ngươi không cần phải nghiêm trọng tới vậy.” Động chút là chết với chẳng không chết, hắn cũng đâu phải là đại ma đầu giết người không chớp mắt, huống hồ tạo sát nghiệt vô ích đối với tu luyện.
Ba người Vương Nghị đều gật đầu, thiên tuyến cổ họ đương nhiên là biết, thứ này tuy rằng không phải ai cũng có thể nuôi, cũng không dễ nuôi, nhưng đại đa số người đều biết tác dụng của thiên tuyến cổ này.
Nhưng, thiên tuyến cổ này có một điểm đáng sợ, nếu như tu vi của người bị chưởng khống cao hơn người nuôi thiên tuyến cổ thì cổ sẽ tự động tử vong trong cơ thể. Thế nên, Vương Nghị mới không nhìn thấy bóng dáng của thiên tuyến cổ trong cơ thể mình, sau khi hiểu rõ, Vương Nghị cũng không hề cảm thấy may mắn, bởi thiên tuyến cổ trong cơ thể hai đệ đệ của gã vẫn còn sống, hơn nữa thiên tuyến cổ sống dựa vào tim của họ.
Thế nên muốn chỉ bằng gã, dẫn thiên tuyến cổ trong cơ thể ra ngoài hoàn toàn không có khả năng, giết Cung Tiểu Trúc cũng không có khả năng, trước chưa nói tới việc gã đang trọng thương, cho dù gã có giết Cung Tiểu Trúc, hắn chết rồi, Phùng Hoằng và Thiệu Điển cũng sẽ chết theo.
Đào tẩu một mình, gã lại tuyệt không làm được.
Có điều, người này muốn khống chế họ, muốn họ cam tâm tình nguyện mà theo, nói thật, thật sự không đủ tư cách.
Thực ra, Cung Tiểu Trúc không định thu họ làm tiểu đệ của mình, cho dù hắn có biết suy nghĩ của ba người này cũng sẽ không quan tâm, chờ tới lúc họ thấy Vân đại ca, chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện.
Dù sao, hào quang của nhân vật chính cũng không phải là thứ vô dụng.
Tuy rằng tính mạng của ba người họ đều bị Tiểu Trúc nắm trong tay, nhưng gã vẫn muốn tranh thủ một chút, vì thế gã che ngực, tựa vào người Phùng Hoằng, hữu khí vô lực chân thành nói, “Tiểu huynh đệ, Vương mỗ biết, ba người huynh đệ chúng ta hôm nay đắc tội ngươi, ngươi tất sẽ muốn đòi lại sự công bằng, muốn được lợi, nhưng xin ngươi hãy thả hai đệ đệ của ta ra, thực lực của họ không tốt, cũng không hữu dụng đối với ngươi, hơn nữa hai người họ cũng chỉ là vâng theo lời của ta, mới xuống tay với ngươi, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, vấn tội một mình ta thôi là được.”
Có điều nguyện vọng của gã vẫn thủy chung thất bại.
“Không thể nào, chuyện này không thương lượng nữa, ta biết trong lòng các ngươi không muốn ta bị kiềm chế, có điều không cần biết ngươi có nguyện ý hay không, ta chỉ nói có một câu thôi, theo ta đi, các ngươi nhất định sẽ không hối hận, ít nhất ngày sau các ngươi sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, nhưng…” Cung Tiểu Trúc khẽ lắc đầu, ánh mắt quét qua ba người một lượt, nghiêm túc nói, “Làm sai nhất định phải trả giá đại giới, ta không muốn mạng của các ngươi đã là rất nhân từ rồi. Phải biết nếu hôm nay các ngươi không gặp phải ta mà là người khác, có lẽ bây giờ đã không thể đứng đây được nữa, mà đã hóa thành ba bộ xương khô.”
Nếu là một người khác tính tình không tốt, thi thể ba người này đã sớm bị ném ra nơi hoang dã, cũng mệt ba người này vốn lại là tiểu đệ chuẩn bị cho nhân vật chính, thế nên nhân sinh của họ trước kia mới thuận buồm xuôi gió, cuối cùng sau khi vào tay nhân vật chính cũng thuận lý thành chương, chứ không giống như mấy vật hy sinh, tiện tay liền bị nhân vật chính diệt.
Nếu không biết ba người này tiểu đệ tương lai của Vân đại ca, hắn đã tiêu diệt họ trong tức khắc rồi, sao có thể nhân từ tới vậy! Vậy mới nói làm người phải biết thường thức.
Con người là như vậy đấy, cho ngươi nghĩ tới một kết quả còn tệ hơn, ngươi sẽ không hối hận vì tình cảnh hiện tại, như vậy chuyện xảy ra trước mắt cũng trở nên dễ tiếp nhận hơn, còn có thể cảm thấy khá may mắn nữa.
Lúc này, bọn Vương Nghị cũng đã phát huy trí thông minh của mình, nghĩ nếu hôm nay không phải là bị người trước mặt này đánh bại, mà là một tu sĩ khác thực lực cao hơn, tính tình nóng nảy, như vậy nói không chừng đoạt bảo không thành còn bị cướp trở lại, đến lúc đó thật sự có khả năng bị giết hại.
Tuy rằng họ muốn không làm mà cũng có thể hưởng thụ, nhưng cũng càng quý trọng sinh mạng.
Họ đương nhiên cũng biết rõ một ngày kia đương nhiên sẽ gặp phải chuyện như hôm nay, cũng biết không chừng một ngày nào đó mạng nhỏ này cũng coi như là xong.
Họ đã sớm biết ăn trộm ăn cướp không phải là kế lâu dài, nhưng lại ngại tư chất bản thân không cao, hơn nữa trời sinh lười biếng, thanh danh cũng không tốt, sau khi sư tôn quy thiên, họ cũng từng nghĩ tới chuyện đầu quân vào một môn phái, nhưng mấy môn phái kia đều có môn quy, hành vi trộm cướp này, chính đạo rất khinh thường, hở một chút là muốn xử phạt, hơn nữa cũng không có môn phái nào nguyện ý thu họ.
Đại môn phái vào không được, môn phái nhỏ đương nhiên họ cũng chướng mắt.
Tổng hợp lại suy xét trên nhiều phương diện, cũng bởi vì họ vẫn giữ nguyên tính cách hiện tại thế nên mới nghĩ rằng cứ sống như vậy cũng không phải là không thể, vậy nên liền kéo dài tới tận bây giờ.
Đây cứ coi như là có tài nhưng không gặp thời đi!
Tuy rằng chuyện hôm nay gặp phải vô cùng xui xẻo, xem như là lật thuyền trong mương, nhưng cũng không hẳn không phải là một cơ hội, một cơ hội thoát khỏi hiện trạng này.
Có điều thực lực người trước mặt này quả là có chút nhìn không nổi, tuy rằng hắn đánh bại ba người, nhưng phải biết họ ngay cả mấy môn phái nhỏ cũng không nhìn nổi, huống chi chỉ là Cung Tiểu Trúc mới Trúc Cơ trung kỳ.
Hơn nữa, họ nào biết sau khi theo người này, cuộc sống có thể càng kém hơn bây giờ hay không! Lại bị quản thúc nghiêm nữa.
“Chuyện này…” Ba người Vương Nghị nhìn nhau, có chút do dự, tuy rằng vẻ mặt không rõ ràng, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ mờ mịt và khinh bỉ cùng không tín nhiệm.
“Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, đơn giản chính là thực lực của ta không đủ chứ gì, có điều ta cũng không định để các ngươi làm thị giả của ta, chủ nhân của các ngươi là người khác, hơn nữa còn là một vị tiền bối Kim Đan kỳ.” Trong lời nói của Cung Tiểu Trúc còn mang theo sự kiêu ngạo và vinh yên!
Trên đời này hẳn là không còn tiểu đệ nào săn sóc tỉ mỉ như mình, tận tâm tận lực thu tiểu đệ thu tiểu đệ cho Vân đại ca, tuy rằng thu xong tiểu đệ mình sẽ mất bát cơm, nhưng cũng chẳng sao cả, dù là kẻ nào thì cũng không thể sánh với địa vị của hắn trong lòng Vân đại ca.
Cuối cùng họ thảo luận một hồi, Vương Nghị gật đầu, dẫn đầu đồng ý đề nghị của Cung Tiểu Trúc dẫn họ đi gặp vị tiền bối Kim Đan kỳ trong truyền thuyết kia, thực ra họ không muốn đồng ý cũng không được.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc một mình ra khỏi cổng, lại mang theo ba người hầu trở về.
Trước đó, Cung Tiểu Trúc đương nhiên là cầm vài viên đan dược chữa thương ra giúp chữa lành vết thương cho Vương Nghị và Thiệu Điển trong chốc lát.
Tuy rằng họ biết Cung Tiểu Trúc có rất nhiều linh thạch, nhưng khi thấy Cung Tiểu Trúc tùy tiện cầm ra vài viên thuốc tiên chữa thương cho họ, thì cũng vô cùng kinh ngạc, dù sao mới quen nhau chưa tới hai canh giờ, hai canh giờ trước hai bên vẫn là người lạ, hơn nữa tu sĩ bình thường đều không tùy tiện lấy linh đan cấp cao như vậy ra đưa cho thủ hạ.
Có điều cũng bởi vậy mà khiến cho bọn Vương Nghị vô cùng chờ mong tương lai sau này, cũng có chút sốt ruột muốn nhìn thấy chủ nhân trong truyền thuyết ngay lập tức.
Trên đường về Bích Ba đại điện, Cung Tiểu Trúc giới thiệu tình huống của bản thân và Vân Túc một chút, cũng vờ như không biết thông tin cá nhân của bọn Vương Nghị mà thăm hỏi một phen.
Vương Nghị đương nhiên cũng nói cho Cung Tiểu Trúc biết danh tự của họ, trò chuyện trò chuyện, hai bên đều cảm thấy rất khoái trá. Cuối cùng, Vương Nghị còn cho Cung Tiểu Trúc biết danh tự hiện tại của họ là do sư tôn đặt, mà tên phàm tục đã không dùng từ lâu, nhưng đến bây giờ vẫn còn nhớ.
Trước kia Vương Nghị tên Tráng Tử, Phùng Hoằng tên Thạch Đầu, Thiệu Điển tên Trụ Tử.
Trước kia ba người họ Lý, cha mẹ là nông dân, trong nhà trừ ba người họ ra thì còn có năm huynh đệ tỷ muội, chỉ là đã nhiều năm như vậy trôi qua, thân nhân trước kia cùng sống với họ đều đã qua đời, chỉ còn lại cháu chắt đời sau.
Tuy rằng tên nghe rất tục, như mọi người đều biết mà, người ta là nông dân không có văn hóa, đặt tên cũng vô cùng tục khí, phỏng chừng sư tôn thu họ xong cũng suy xét tới việc tên của cả ba không hề thể hiện khí chất cao đại thượng của tu sĩ, thế nên mới sửa lại toàn bộ tên của họ, hơn nữa ngay cả cái họ Lý cũng được đổi lại hết.
Tuy rằn họ từng phản đối việc sửa lại họ của mình, nhưng rõ ràng phản đối không có hiệu quả.
Thế nên, trong nháy mắt tên của họ liền trở nên cao đại thượng như thế đấy.
Nếu ba người này là bại tướng dưới tay hắn, vậy xử trí thế nào đương nhiên là hắn quyết định, hơn nữa họ không làm cũng không được! Đây cũng không phải là xã hội có luật pháp hiện đại, mọi việc đều có thể dùng luật pháp giải quyết.
“Tam đệ, ngươi…” Vương Nghị nghe thấy Thiệu Điển nói vậy, lập tức muốn răn dạy gã, muốn mắng gã là đồ ngu, là do bản thân mình khơi mào thế cục này, cho dù nhị đệ và tam đệ có muốn không bận tâm tới cũng không được.
Nhưng không đợi gã có hành động, đã thấy Cung Tiểu Trúc trước mắt một bước hạ thiên tuyến cổ vào cơ thể ba người.
Gã nhíu mày nhìn vào trong cơ thể, lại không phát hiện ra tung tích của thứ màu đen kia đâu, có điều cũng đoán được đó là thứ khống chế họ, vì thế không chắc chắn nói, “Vị huynh đệ này, ngươi có ý gì?”
Chẳng lẽ người này không phải là nên phế tu vi của họ đi, rồi lại cướp hết tiền tài trên người họ đi sao? Khống chế họ làm gì? Chỉ bằng thực lực của người trước mặt này, chẳng lẽ lại cần đến mấy người họ thực lực không ra gì lại giống lưu manh du côn này sao!
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Vừa rồi là thứ gì?” Phùng Hoằng đang đỡ lấy Vương Nghị bị dọa tới trắng bệch cả mặt, hai chân run rẩy, thứ vừa rồi sẽ không ăn sạch ba người huynh đệ họ từ trong ra ngoài chứ? Nghĩ vậy vội vàng sờ soạng người, tìm kiếm sự tồn tại của thiên tuyến cổ, “Chúng ta vừa rồi chỉ muốn cướp bóc, nhưng không có ý muốn đe dọa tới tính mạng của ngươi, cùng lắm là chúng ta đưa túi trữ vật trên người cho ngươi là được, ngươi mau lấy thứ trong cơ thể chúng ta ra đi.”
“Nhị ca, ngươi đừng nhiều lời nữa, cho dù người này có muốn mạng của chúng ta, chúng ta cũng không nên sợ hãi, cùng lắm là đầu thai chuyển thế, hai mươi năm sau vẫn là một hảo hán, không chừng kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ.” Ngữ khí Thiệu Điển không được tốt lắm, còn hừ một tiếng về phía Cung Tiểu Trúc, quay đầu không thèm bận tâm tới Cung Tiểu Trúc nữa.
“Ngươi nói thật dễ nghe, nếu người này diệt cả nguyên thần và hồn phách của chúng ta thì phải làm sao? Chẳng lẽ tới vậy ngươi vẫn có thể đầu thai chuyển thế?” Phùng Hoằng cãi lại Thiệu Điển, kêu to về phía gã, hoàn toàn không thấy cái kẻ nhát gan sợ phiền phức vừa rồi đâu nữa.
“Hồn phi phách tán… ta cũng không sợ!” Giọng Thiệu Điển thoáng chần chờ trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn kiên cường rướn cổ đáp lại, đại khí lẫm liệt, phong tiêu tiêu hề dịch thuỷ hàn (*), rất có khí chất của tráng sĩ cắt cổ tay.
(*: Đây là câu đầu trong hai câu hát mà Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch)
“Quỷ mới không sợ, đừng cho là ta không biết ngươi ngoài miệng nói không sợ, trong lòng lại sợ muốn chết, nói không chừng chỉ kiên trì được có vài phút đã tè ra quần.” Phùng Hoằng nói xong còn nhìn lướt xuống phía dưới của gã, có điều hình như nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa còn chưa kịp hiện lên thì tinh thần cả người đã uể oải.
Mẹ ơi! Gã cũng sợ rằng không thể sống qua hôm nay nữa rồi!
“Ngươi…”
“Câm miệng! Hai ngươi ồn muốn chết.” Vương Nghị cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà bạo phát, phẫn nộ quát, lại bị động tới vết thương, ngực đau đớn một hồi.
Có hai đệ đệ ngu ngốc thật đau đầu, một thằng nhát gan, một thằng ngạo kiều.
Phùng Hoằng và Thiệu Điển thấy đại ca đã mở miệng, lập tức im bặt, ngoan ngoãn đứng cạnh Vương Nghị.
Cung Tiểu Trúc đứng cạnh xem hai người kia đùa giỡn, thấy cuối cùng hai người này cũng đã im miệng, liền giải thích, “Để ta giải thích một chút, thứ vừa rồi là thiên tuyến cổ, thứ này các ngươi đều đã biết, nó không nguy hiểm tới tính mạng, thế nên các ngươi không cần phải nghiêm trọng tới vậy.” Động chút là chết với chẳng không chết, hắn cũng đâu phải là đại ma đầu giết người không chớp mắt, huống hồ tạo sát nghiệt vô ích đối với tu luyện.
Ba người Vương Nghị đều gật đầu, thiên tuyến cổ họ đương nhiên là biết, thứ này tuy rằng không phải ai cũng có thể nuôi, cũng không dễ nuôi, nhưng đại đa số người đều biết tác dụng của thiên tuyến cổ này.
Nhưng, thiên tuyến cổ này có một điểm đáng sợ, nếu như tu vi của người bị chưởng khống cao hơn người nuôi thiên tuyến cổ thì cổ sẽ tự động tử vong trong cơ thể. Thế nên, Vương Nghị mới không nhìn thấy bóng dáng của thiên tuyến cổ trong cơ thể mình, sau khi hiểu rõ, Vương Nghị cũng không hề cảm thấy may mắn, bởi thiên tuyến cổ trong cơ thể hai đệ đệ của gã vẫn còn sống, hơn nữa thiên tuyến cổ sống dựa vào tim của họ.
Thế nên muốn chỉ bằng gã, dẫn thiên tuyến cổ trong cơ thể ra ngoài hoàn toàn không có khả năng, giết Cung Tiểu Trúc cũng không có khả năng, trước chưa nói tới việc gã đang trọng thương, cho dù gã có giết Cung Tiểu Trúc, hắn chết rồi, Phùng Hoằng và Thiệu Điển cũng sẽ chết theo.
Đào tẩu một mình, gã lại tuyệt không làm được.
Có điều, người này muốn khống chế họ, muốn họ cam tâm tình nguyện mà theo, nói thật, thật sự không đủ tư cách.
Thực ra, Cung Tiểu Trúc không định thu họ làm tiểu đệ của mình, cho dù hắn có biết suy nghĩ của ba người này cũng sẽ không quan tâm, chờ tới lúc họ thấy Vân đại ca, chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện.
Dù sao, hào quang của nhân vật chính cũng không phải là thứ vô dụng.
Tuy rằng tính mạng của ba người họ đều bị Tiểu Trúc nắm trong tay, nhưng gã vẫn muốn tranh thủ một chút, vì thế gã che ngực, tựa vào người Phùng Hoằng, hữu khí vô lực chân thành nói, “Tiểu huynh đệ, Vương mỗ biết, ba người huynh đệ chúng ta hôm nay đắc tội ngươi, ngươi tất sẽ muốn đòi lại sự công bằng, muốn được lợi, nhưng xin ngươi hãy thả hai đệ đệ của ta ra, thực lực của họ không tốt, cũng không hữu dụng đối với ngươi, hơn nữa hai người họ cũng chỉ là vâng theo lời của ta, mới xuống tay với ngươi, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, vấn tội một mình ta thôi là được.”
Có điều nguyện vọng của gã vẫn thủy chung thất bại.
“Không thể nào, chuyện này không thương lượng nữa, ta biết trong lòng các ngươi không muốn ta bị kiềm chế, có điều không cần biết ngươi có nguyện ý hay không, ta chỉ nói có một câu thôi, theo ta đi, các ngươi nhất định sẽ không hối hận, ít nhất ngày sau các ngươi sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, nhưng…” Cung Tiểu Trúc khẽ lắc đầu, ánh mắt quét qua ba người một lượt, nghiêm túc nói, “Làm sai nhất định phải trả giá đại giới, ta không muốn mạng của các ngươi đã là rất nhân từ rồi. Phải biết nếu hôm nay các ngươi không gặp phải ta mà là người khác, có lẽ bây giờ đã không thể đứng đây được nữa, mà đã hóa thành ba bộ xương khô.”
Nếu là một người khác tính tình không tốt, thi thể ba người này đã sớm bị ném ra nơi hoang dã, cũng mệt ba người này vốn lại là tiểu đệ chuẩn bị cho nhân vật chính, thế nên nhân sinh của họ trước kia mới thuận buồm xuôi gió, cuối cùng sau khi vào tay nhân vật chính cũng thuận lý thành chương, chứ không giống như mấy vật hy sinh, tiện tay liền bị nhân vật chính diệt.
Nếu không biết ba người này tiểu đệ tương lai của Vân đại ca, hắn đã tiêu diệt họ trong tức khắc rồi, sao có thể nhân từ tới vậy! Vậy mới nói làm người phải biết thường thức.
Con người là như vậy đấy, cho ngươi nghĩ tới một kết quả còn tệ hơn, ngươi sẽ không hối hận vì tình cảnh hiện tại, như vậy chuyện xảy ra trước mắt cũng trở nên dễ tiếp nhận hơn, còn có thể cảm thấy khá may mắn nữa.
Lúc này, bọn Vương Nghị cũng đã phát huy trí thông minh của mình, nghĩ nếu hôm nay không phải là bị người trước mặt này đánh bại, mà là một tu sĩ khác thực lực cao hơn, tính tình nóng nảy, như vậy nói không chừng đoạt bảo không thành còn bị cướp trở lại, đến lúc đó thật sự có khả năng bị giết hại.
Tuy rằng họ muốn không làm mà cũng có thể hưởng thụ, nhưng cũng càng quý trọng sinh mạng.
Họ đương nhiên cũng biết rõ một ngày kia đương nhiên sẽ gặp phải chuyện như hôm nay, cũng biết không chừng một ngày nào đó mạng nhỏ này cũng coi như là xong.
Họ đã sớm biết ăn trộm ăn cướp không phải là kế lâu dài, nhưng lại ngại tư chất bản thân không cao, hơn nữa trời sinh lười biếng, thanh danh cũng không tốt, sau khi sư tôn quy thiên, họ cũng từng nghĩ tới chuyện đầu quân vào một môn phái, nhưng mấy môn phái kia đều có môn quy, hành vi trộm cướp này, chính đạo rất khinh thường, hở một chút là muốn xử phạt, hơn nữa cũng không có môn phái nào nguyện ý thu họ.
Đại môn phái vào không được, môn phái nhỏ đương nhiên họ cũng chướng mắt.
Tổng hợp lại suy xét trên nhiều phương diện, cũng bởi vì họ vẫn giữ nguyên tính cách hiện tại thế nên mới nghĩ rằng cứ sống như vậy cũng không phải là không thể, vậy nên liền kéo dài tới tận bây giờ.
Đây cứ coi như là có tài nhưng không gặp thời đi!
Tuy rằng chuyện hôm nay gặp phải vô cùng xui xẻo, xem như là lật thuyền trong mương, nhưng cũng không hẳn không phải là một cơ hội, một cơ hội thoát khỏi hiện trạng này.
Có điều thực lực người trước mặt này quả là có chút nhìn không nổi, tuy rằng hắn đánh bại ba người, nhưng phải biết họ ngay cả mấy môn phái nhỏ cũng không nhìn nổi, huống chi chỉ là Cung Tiểu Trúc mới Trúc Cơ trung kỳ.
Hơn nữa, họ nào biết sau khi theo người này, cuộc sống có thể càng kém hơn bây giờ hay không! Lại bị quản thúc nghiêm nữa.
“Chuyện này…” Ba người Vương Nghị nhìn nhau, có chút do dự, tuy rằng vẻ mặt không rõ ràng, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ mờ mịt và khinh bỉ cùng không tín nhiệm.
“Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, đơn giản chính là thực lực của ta không đủ chứ gì, có điều ta cũng không định để các ngươi làm thị giả của ta, chủ nhân của các ngươi là người khác, hơn nữa còn là một vị tiền bối Kim Đan kỳ.” Trong lời nói của Cung Tiểu Trúc còn mang theo sự kiêu ngạo và vinh yên!
Trên đời này hẳn là không còn tiểu đệ nào săn sóc tỉ mỉ như mình, tận tâm tận lực thu tiểu đệ thu tiểu đệ cho Vân đại ca, tuy rằng thu xong tiểu đệ mình sẽ mất bát cơm, nhưng cũng chẳng sao cả, dù là kẻ nào thì cũng không thể sánh với địa vị của hắn trong lòng Vân đại ca.
Cuối cùng họ thảo luận một hồi, Vương Nghị gật đầu, dẫn đầu đồng ý đề nghị của Cung Tiểu Trúc dẫn họ đi gặp vị tiền bối Kim Đan kỳ trong truyền thuyết kia, thực ra họ không muốn đồng ý cũng không được.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc một mình ra khỏi cổng, lại mang theo ba người hầu trở về.
Trước đó, Cung Tiểu Trúc đương nhiên là cầm vài viên đan dược chữa thương ra giúp chữa lành vết thương cho Vương Nghị và Thiệu Điển trong chốc lát.
Tuy rằng họ biết Cung Tiểu Trúc có rất nhiều linh thạch, nhưng khi thấy Cung Tiểu Trúc tùy tiện cầm ra vài viên thuốc tiên chữa thương cho họ, thì cũng vô cùng kinh ngạc, dù sao mới quen nhau chưa tới hai canh giờ, hai canh giờ trước hai bên vẫn là người lạ, hơn nữa tu sĩ bình thường đều không tùy tiện lấy linh đan cấp cao như vậy ra đưa cho thủ hạ.
Có điều cũng bởi vậy mà khiến cho bọn Vương Nghị vô cùng chờ mong tương lai sau này, cũng có chút sốt ruột muốn nhìn thấy chủ nhân trong truyền thuyết ngay lập tức.
Trên đường về Bích Ba đại điện, Cung Tiểu Trúc giới thiệu tình huống của bản thân và Vân Túc một chút, cũng vờ như không biết thông tin cá nhân của bọn Vương Nghị mà thăm hỏi một phen.
Vương Nghị đương nhiên cũng nói cho Cung Tiểu Trúc biết danh tự của họ, trò chuyện trò chuyện, hai bên đều cảm thấy rất khoái trá. Cuối cùng, Vương Nghị còn cho Cung Tiểu Trúc biết danh tự hiện tại của họ là do sư tôn đặt, mà tên phàm tục đã không dùng từ lâu, nhưng đến bây giờ vẫn còn nhớ.
Trước kia Vương Nghị tên Tráng Tử, Phùng Hoằng tên Thạch Đầu, Thiệu Điển tên Trụ Tử.
Trước kia ba người họ Lý, cha mẹ là nông dân, trong nhà trừ ba người họ ra thì còn có năm huynh đệ tỷ muội, chỉ là đã nhiều năm như vậy trôi qua, thân nhân trước kia cùng sống với họ đều đã qua đời, chỉ còn lại cháu chắt đời sau.
Tuy rằng tên nghe rất tục, như mọi người đều biết mà, người ta là nông dân không có văn hóa, đặt tên cũng vô cùng tục khí, phỏng chừng sư tôn thu họ xong cũng suy xét tới việc tên của cả ba không hề thể hiện khí chất cao đại thượng của tu sĩ, thế nên mới sửa lại toàn bộ tên của họ, hơn nữa ngay cả cái họ Lý cũng được đổi lại hết.
Tuy rằn họ từng phản đối việc sửa lại họ của mình, nhưng rõ ràng phản đối không có hiệu quả.
Thế nên, trong nháy mắt tên của họ liền trở nên cao đại thượng như thế đấy.
/138
|