Cung Tiểu Trúc đi tới cửa, vừa vặn gặp được Vân Túc đang đi tới hướng phòng hắn, hỏi mới biết hóa ra Vân Túc tới xem hắn tỉnh lại chưa.
Hôm qua Vân Túc đả tọa một đêm không thể nào tập trung nổi, sáng sớm này vừa ra cửa đã tìm Lang Kha tỷ thí võ nghệ, trong lúc đó còn tìm tới Cung Tiểu Trúc vài lần, còn tưởng rằng Cung Tiểu Trúc phải sáng mai mới có thể rời giường, may mà bây giờ Cung Tiểu Trúc đã tỉnh, thế nên liền mang theo hắn đi ăn tối.
Trên bàn cơm lần này không có rượu, có điều thức ăn vẫn rất phong phú như hôm qua, các loại thịt của yêu thú cấp cao và rau củ, trái cây giàu linh khí được đặt đầy bàn, ngay cả linh mễ (gạo có linh khí) để nấu cơm cũng dùng loại tốt nhất.
“Ơ? Vân đại ca, sao không thấy Viêm Hoa đâu nhỉ?” Ăn ăn, đột nhiên Cung Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua vai Vân Túc hỏi, hôm qua hắn uống say đương nhiên là không có tinh lực đâu chăm sóc cho Viêm Hoa, chẳng lẽ là bị thu vào Ngự Thú bài rồi?
“…”
Tay cầm bát đũa của Vân Túc thoáng khựng lại, không biết nên trả lời thế nào, tâm tư y hôm qua đặt hết lên người Tiểu Trúc, sao có tâm tình chú ý tới một linh sủng nhỏ bé không đáng kể chứ!
Viêm Hoa: “…”
Nếu Viêm Hoa biết Vân Túc nghĩ như vậy, nhất định sẽ vô cùng thương tâm, người ta bé nhỏ không đáng kể chỗ nào chứ! Người ta là một thần thú Thượng Cổ dưới đất không thấy, trên trời khó gặp, vô cùng quý giá, căn bản không thể đánh đồng với linh sủng bình thường được có được không! Chủ nhân ngươi đến cùng có đặt ta trong lòng không vậy, nó thật muốn khóc! Cũng chỉ có một mình chủ nhân là đối xử với người ta như giẻ rách như vậy, nó thật thương tâm mà.
Có điều không cần biết bé nhỏ không đáng kể thế nào, nghĩ tới chuyện Cung Tiểu Trúc bình thường vô cùng yêu quý Viêm Hoa, Viêm Hoa nhất định là phải tìm ra được, y cũng muốn biết con Chu Tước kia ở đâu, có điều vừa rồi y thông qua huyết khế hoàn toàn không phát hiện ra hành tung của Viêm Hoa.
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc không nói chuyện, liền ném tầm mắt về phía Mặc Hoa, tên tham ăn Mặc Hoa này cảm nhận được tầm mắt của hắn, ngẩng đầu lên lắc đầu rồi lại tiếp tục đặt sự chú ý vào đống thức ăn.
Mà Lang Kha lại trả lời: “Cung đạo hữu đừng lo, ta nghĩ linh sủng kia còn nhỏ như vậy, cũng không bay xa được đâu, hẳn chỉ ở một nơi nào đó trong phủ thành chủ, đợi Lang mỗ sai hạ nhân tìm kiếm một phen, nói không chừng chỉ một lát sau là có thể tìm ra.”
Vân Túc đang châm chước không biết nên trả lời ra sao đột nhiên chú ý tới một góc nhà ăn có động tĩnh, phát ra tiếng cộc cộc cạch cạch, tựa như có thứ gì đó gõ lên đồ sứ, tuy rằng âm thanh kia cực nhỏ, không dễ bị người phát hiện ra, nhưng dựa vào thần thức cực kỳ cường đại của tu sĩ, cũng nhất thời tìm ra mục tiêu.
Vân Túc đặt bát đũa xuống, đi tới một góc tường trong nhà ăn, nhìn thấy cái bình sứ màu xanh nhạt, chỉ cao khoảng hai mươi cm kia, trong bình sứ cắm một cành Thủy Phù Liên diễm lệ vô song, nụ hoa sắp nở, tạo ra một cảnh đẹp muốn nói lại thôi. Nhưng thứ mà Vân Túc chú ý tới lại không phải là hoa sen đẹp đẽ tới nhường nào mà là âm thanh phát ra từ trong bình kia.
Vì thế y liền cẩn thận rút tận gốc cành Thủy Phù Liên kia lên khỏi bình, miệng của bình sứ này vô cùng nhỏ, đại khái chỉ nhỏ bằng đáy của một chén trà, bên trong tối om, nhưng Vân Túc lại nhìn thấy rất rõ, bên trong có một sinh vật nhỏ xíu đang bì bõm trong linh thủy, gõ vào mặt trong của bình sứ, ánh mắt nhìn theo Vân Túc rất uất ức, lông tơ toàn thân màu vàng đều bị ướt, vô cùng chật vật.
Sinh vật nhỏ xíu này chính là Viêm Hoa mà họ đang bàn tán lúc nãy, có điều bây giờ không phải là lúc nghiên cứu vì sao nó lại xuất hiện trong bình.
Bởi trong bình rất trơn, Viêm Hoa thử nhiều lần cũng không thể leo lên, thế nên sau khi Vân Túc lấy nó ra rồi, nó đã mệt tới sức cùng lực kiệt, tội nghiệp xụi lơ trong lòng bàn tay Vân Túc.
Vân Túc cắm Thủy Phù Liên lại vào bình, ôm Viêm Hoa đi tới cạnh Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc vừa thấy bộ dáng chật vật của Viêm Hoa, nháy mắt không có lời nào có thể diễn tả được sự đau lòng.
Emma! Làm một Chu Tước thời Thượng Cổ không gì không làm được, uy vũ bất khuất, cao quý ưu nhã, bá khí trắc lậu, bây giờ còn xấu hơn vịt con đó có được không! Hắn không thể tin được một con chim bộ dáng thật muốn xin lỗi người nhìn còn xấu hơn vịt con này chính là Chu Tước đại nhân vô cùng tôn quý của chúng ta, thật đúng là… không biết ném mặt đi đâu rồi!
Người không thể uy vũ khí phách một chút sao, đừng dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu này nhìn tại hạ nữa có được không! Có biết là năng lực thừa nhân của ta hữu hạn không hả! Không biết ta là manh vật khống sao! Ngươi không phải bình thường rất khí phách sao! Không phải rất rất… sao! Được rồi! Ta phục ngươi rồi! Dù ngươi khí phách trắc ngẫu thế nào hay là manh manh thế nào ta đều sẽ sủng ngươi, đối tốt với ngươi mà.
(manh vật khống: không chịu nổi thứ đáng yêu)
Vì thế, mang theo tâm tình “Nhìn Viêm Hoa đáng thương như vậy, ta cũng không đành lòng bắt nạt nó nữa.”, Cung Tiểu Trúc từ bỏ ý định lại muốn trêu trọc Viêm Hoa, cầm một viên linh thạch hạ phẩm từ trong trữ vật giới ra đút vào miệng nó. Viêm Hoa chu cái miệng nhỏ, viên linh thạch to bằng ngón tay kia liền bị nó nuốt xuống, lại lần nữa nhìn chằm chằm trữ vật giới trên ngón tay Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc lại đút liên tục cho nó hai viên linh thạch hạ phẩm, lại giúp nó sấy khô bộ lông tơ ướt sũng, lúc này Viêm Hoa mới cảm thấy mỹ mãn nằm trong lòng bàn tay Cung Tiểu Trúc ngủ.
Người ta bây giờ thật là khổ sở, tối qua hăng hái chiến đấu với cái bình đáng giận kia tận một đêm, người ta vốn chỉ là một con chim non, năng lực gì cũng không có, thế nên thể lực đã cạn sạch, một buổi tối không có thời gian ngủ.
Vân Túc giao Viêm Hoa cho Cung Tiểu Trúc, lại nhìn thoáng qua cái bình sứ đựng Thủy Phù Liên kia, rồi lại nhìn Cung Tiểu Trúc đang chăm sóc Viêm Hoa. Thấy Cung Tiểu Trúc đưa Viêm Hoa vào Ngự Thú bài rồi lại cầm bát đũa lên ăn cơm tiếp, cũng không hề lộ ra cảm xúc không bình thường liền yên tâm, y còn tưởng rằng Tiểu Trúc sẽ thầm oán y không biết quý trọng linh sủng thật vất vả mới có được!
Lang Kha thấy Thủy Phù Liên quý giá của mình bị Vân Túc nhấc lên cũng không tỏ vẻ bất mãn tí nào, tuy là Thủy Phù Liên thực sự quý lại hiếm nhưng cũng không có tác dụng gì, chỉ là dùng để trang trí mà thôi.Thực ra từ lúc Viêm Hoa còn đang nằm trong trứng, Cung Tiểu Trúc thấy Viêm Hoa bộ dáng khả ái như vậy, đã cảm thấy rất thích nó, thế nên liền xung phong nhận việc chăm sóc Viêm Hoa, Vân Túc đương nhiên là không có dị nghị gì, bởi vậy, Viêm Hoa tuy rằng là linh sủng của Vân Túc, nhưng lại tiếp xúc với Cung Tiểu Trúc nhiều nhất.
“Tiểu Trúc, ăn nhiều một chút.” Vân Túc tâm tình cực tốt cũng cầm bát đũa lên, gắp chút thức ăn vào trong bát Cung Tiểu Trúc, mới bắt đầu như không có việc gì mà ăn tiếp.
Cung Tiểu Trúc cười cười với y, “Cám ơn Vân đại ca, ta tự mình gắp là được rồi.”
Lang Kha thấy Vân Túc nhìn Cung Tiểu Trúc liền lộ ra ánh mắt không giống với bình thường, nghi hoặc suy nghĩ một chút, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, cười tủm tỉm đưa ánh mắt qua hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc vài lần, rồi cũng làm như không có gì tiếp tục ăn cơm, xem ra tình cảm mà Vân huynh đối với Cung huynh không bình thường nha! Có điều… hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát hiện.
“Nếu linh sủng của Vân huynh đã tìm được rồi, vậy tại hạ cũng an tâm, đến, Vân huynh, Cung huynh và Mặc huynh ăn nhiều chút, đây toàn là thứ tốt, nếu là người khác, tại hạ còn tiếc không lấy ra chiêu đãi đó!”
Lại ăn thêm mấy miếng, Lang Kha liền đặt bát đũa xuống, lại vừa vặn có một tấm truyền âm phù lao từ bên ngoài vào, Lang Kha giơ tay ra tiếp lấy, sau khi xem xong, nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó xử nhìn bọn Vân Túc.
“Lang huynh gặp phải chuyện gì khó, chẳng biết có thể nói ra không?”
“Cũng không phải là có việc gì khó, chỉ là tông môn muốn tại hạ quay về, nhưng Lang mỗ vừa mới gặp được ba người Vân huynh đã phải đi, thật không nỡ, thế nên liền muốn Vân huynh, Cung huynh và Mặc huynh cùng tại hạ tới Tất Vân tông, để Lang mỗ chiêu đãi chư vị một phen.” Lang Kha nói xong liền thấy Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nhìn nhau, lại không để ý tới ánh mắt kinh hỉ của Cung Tiểu Trúc, vì thế lại nói, “Tuy rằng yêu cầu này của Lang mỗ quả thật có chút đường đột, nhưng nếu chư vị không nói, vậy thì cứ coi như là Lang mỗ chưa nói gì vậy.”
Thực ra hắn đã tới nơi này được năm năm, năm nay vừa lúc phải trở về tông môn, bây giờ tông môn lệnh hắn trở về chẳng qua là sớm hơn hai tháng mà thôi.
“Lang huynh quá lời rồi, có gì đường đột với không đường đột chứ, lại nói Vân mỗ cũng đang có ý này, cũng đang muốn chiêm ngưỡng phong thái của Tất Vân tông, nhất phẩm tông môn một phen, chỉ là không muốn làm phiền Lang huynh mà thôi.”
“Ha ha ha! Làm gì có chuyện phiền toái chứ, một mình Lang mỗ trở về sư môn cũng rất nhàm chán, còn đang muốn các vị về cùng ta, cũng có thể làm bạn đồng hành, nếu chư vị đã không có dị nghị gì, vậy sáng mai chúng ta khởi hành luôn được chứ?”
Sớm muộn gì cũng phải đi Tất Vân tông, đương nhiên là đi càng sớm càng tốt, bọn họ ở lại Tất Vân tông nhiều hơn một ngày liền bớt đi một phần nguy hiểm từ Kiếm Tiên môn, tuy rằng lúc khởi hành đi tới Tất Vân tông cũng chưa chắc đã gạt được hành tung của họ, lại có thể sẽ gặp phải nguy hiểm trên đường, nói không chừng Đan Vân tôn giả cũng sẽ sợ ném chuột vỡ đồ.
Hơn nữa, họ còn có một chuyện càng quan trọng hơn phải làm, hơn nữa chuyện này còn không thể không làm!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người thu xếp xong xuôi chuẩn bị xuất phát, lúc đi qua nhà ăn, Vân Túc dừng chân, nhìn cành Thủy Phù Liên, tựa như lơ đãng mà nói với Lang Kha một câu, “Lang huynh, ta thấy cành Thủy Phù Liên kia nở quả là tuyệt mỹ vô cùng, có thể xin của Lang huynh được không.”
Lang Kha nhìn thoáng qua Thủy Phù Liên sắp nở trong góc nhà ăn kia, không để ý nói, “Ta còn thiếu gì vật quý giá đâu chứ! Vân huynh cứ việc lấy, cũng không phải là bảo vật gì hiếm có, cho dù Vân huynh muốn vật báu càng vô giá, hiếm thấy hơn, tại hạ cũng chắc chắn tìm về cho Vân huynh, huống chi chỉ là một cành Thủy Phù Liên.”
Vì thế, Vân Túc mắt cũng không chớp thu cả bình sứ và Thủy Phù Liên vào trữ vật giới, gật đầu hữu hảo với Lang Kha.
Cung Tiểu Trúc chớp mắt một cái, nhìn Vân Túc, hắn không tin rằng Vân đại ca lại có tế bào thẩm mỹ gì đó, chỉ đơn thuần cảm thấy bông hoa này đẹp mới xin Lang Kha, chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó, sẽ là gì đây? Bây giờ có nên hỏi Vân đại ca một câu không nhỉ? Mà thôi! Lúc nào Vân đại muốn nói sẽ nói ra thôi.
Có điều… hắn vẫn là không nhịn được muốn hỏi thì phải làm sao đây?
Cuối cùng, Cung Tiểu Trúc vừa đi vừa truyền âm hỏi Vân Túc, “Vân đại ca, đóa hoa này có huyền cơ gì sao? Chẳng lẽ nó không phải là một cành Thủy Phù Liên bình thường?”
“Đợi bao giờ tới Tất Vân tông lại nói rõ cho ngươi.” Vân Túc định làm màu một chút, thế nên không định nói ngay lập tức.
(QT ghi: “Vân Túc tính toán điệu một chút khẩu vị…” ngta k hiểu ra làm sao nên edit bừa =))
Cung Tiểu Trúc gật đầu, được rồi! Vậy hắn chờ là được, có điều Vân đại ca cứ như vậy mà hố Lang Kha cũng được sao? Đừng quên Lang Kha là cơ hữu tốt của ngươi đấy.
Có điều cảm giác gạt người này thật không tệ.
Hôm qua Vân Túc đả tọa một đêm không thể nào tập trung nổi, sáng sớm này vừa ra cửa đã tìm Lang Kha tỷ thí võ nghệ, trong lúc đó còn tìm tới Cung Tiểu Trúc vài lần, còn tưởng rằng Cung Tiểu Trúc phải sáng mai mới có thể rời giường, may mà bây giờ Cung Tiểu Trúc đã tỉnh, thế nên liền mang theo hắn đi ăn tối.
Trên bàn cơm lần này không có rượu, có điều thức ăn vẫn rất phong phú như hôm qua, các loại thịt của yêu thú cấp cao và rau củ, trái cây giàu linh khí được đặt đầy bàn, ngay cả linh mễ (gạo có linh khí) để nấu cơm cũng dùng loại tốt nhất.
“Ơ? Vân đại ca, sao không thấy Viêm Hoa đâu nhỉ?” Ăn ăn, đột nhiên Cung Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua vai Vân Túc hỏi, hôm qua hắn uống say đương nhiên là không có tinh lực đâu chăm sóc cho Viêm Hoa, chẳng lẽ là bị thu vào Ngự Thú bài rồi?
“…”
Tay cầm bát đũa của Vân Túc thoáng khựng lại, không biết nên trả lời thế nào, tâm tư y hôm qua đặt hết lên người Tiểu Trúc, sao có tâm tình chú ý tới một linh sủng nhỏ bé không đáng kể chứ!
Viêm Hoa: “…”
Nếu Viêm Hoa biết Vân Túc nghĩ như vậy, nhất định sẽ vô cùng thương tâm, người ta bé nhỏ không đáng kể chỗ nào chứ! Người ta là một thần thú Thượng Cổ dưới đất không thấy, trên trời khó gặp, vô cùng quý giá, căn bản không thể đánh đồng với linh sủng bình thường được có được không! Chủ nhân ngươi đến cùng có đặt ta trong lòng không vậy, nó thật muốn khóc! Cũng chỉ có một mình chủ nhân là đối xử với người ta như giẻ rách như vậy, nó thật thương tâm mà.
Có điều không cần biết bé nhỏ không đáng kể thế nào, nghĩ tới chuyện Cung Tiểu Trúc bình thường vô cùng yêu quý Viêm Hoa, Viêm Hoa nhất định là phải tìm ra được, y cũng muốn biết con Chu Tước kia ở đâu, có điều vừa rồi y thông qua huyết khế hoàn toàn không phát hiện ra hành tung của Viêm Hoa.
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc không nói chuyện, liền ném tầm mắt về phía Mặc Hoa, tên tham ăn Mặc Hoa này cảm nhận được tầm mắt của hắn, ngẩng đầu lên lắc đầu rồi lại tiếp tục đặt sự chú ý vào đống thức ăn.
Mà Lang Kha lại trả lời: “Cung đạo hữu đừng lo, ta nghĩ linh sủng kia còn nhỏ như vậy, cũng không bay xa được đâu, hẳn chỉ ở một nơi nào đó trong phủ thành chủ, đợi Lang mỗ sai hạ nhân tìm kiếm một phen, nói không chừng chỉ một lát sau là có thể tìm ra.”
Vân Túc đang châm chước không biết nên trả lời ra sao đột nhiên chú ý tới một góc nhà ăn có động tĩnh, phát ra tiếng cộc cộc cạch cạch, tựa như có thứ gì đó gõ lên đồ sứ, tuy rằng âm thanh kia cực nhỏ, không dễ bị người phát hiện ra, nhưng dựa vào thần thức cực kỳ cường đại của tu sĩ, cũng nhất thời tìm ra mục tiêu.
Vân Túc đặt bát đũa xuống, đi tới một góc tường trong nhà ăn, nhìn thấy cái bình sứ màu xanh nhạt, chỉ cao khoảng hai mươi cm kia, trong bình sứ cắm một cành Thủy Phù Liên diễm lệ vô song, nụ hoa sắp nở, tạo ra một cảnh đẹp muốn nói lại thôi. Nhưng thứ mà Vân Túc chú ý tới lại không phải là hoa sen đẹp đẽ tới nhường nào mà là âm thanh phát ra từ trong bình kia.
Vì thế y liền cẩn thận rút tận gốc cành Thủy Phù Liên kia lên khỏi bình, miệng của bình sứ này vô cùng nhỏ, đại khái chỉ nhỏ bằng đáy của một chén trà, bên trong tối om, nhưng Vân Túc lại nhìn thấy rất rõ, bên trong có một sinh vật nhỏ xíu đang bì bõm trong linh thủy, gõ vào mặt trong của bình sứ, ánh mắt nhìn theo Vân Túc rất uất ức, lông tơ toàn thân màu vàng đều bị ướt, vô cùng chật vật.
Sinh vật nhỏ xíu này chính là Viêm Hoa mà họ đang bàn tán lúc nãy, có điều bây giờ không phải là lúc nghiên cứu vì sao nó lại xuất hiện trong bình.
Bởi trong bình rất trơn, Viêm Hoa thử nhiều lần cũng không thể leo lên, thế nên sau khi Vân Túc lấy nó ra rồi, nó đã mệt tới sức cùng lực kiệt, tội nghiệp xụi lơ trong lòng bàn tay Vân Túc.
Vân Túc cắm Thủy Phù Liên lại vào bình, ôm Viêm Hoa đi tới cạnh Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc vừa thấy bộ dáng chật vật của Viêm Hoa, nháy mắt không có lời nào có thể diễn tả được sự đau lòng.
Emma! Làm một Chu Tước thời Thượng Cổ không gì không làm được, uy vũ bất khuất, cao quý ưu nhã, bá khí trắc lậu, bây giờ còn xấu hơn vịt con đó có được không! Hắn không thể tin được một con chim bộ dáng thật muốn xin lỗi người nhìn còn xấu hơn vịt con này chính là Chu Tước đại nhân vô cùng tôn quý của chúng ta, thật đúng là… không biết ném mặt đi đâu rồi!
Người không thể uy vũ khí phách một chút sao, đừng dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu này nhìn tại hạ nữa có được không! Có biết là năng lực thừa nhân của ta hữu hạn không hả! Không biết ta là manh vật khống sao! Ngươi không phải bình thường rất khí phách sao! Không phải rất rất… sao! Được rồi! Ta phục ngươi rồi! Dù ngươi khí phách trắc ngẫu thế nào hay là manh manh thế nào ta đều sẽ sủng ngươi, đối tốt với ngươi mà.
(manh vật khống: không chịu nổi thứ đáng yêu)
Vì thế, mang theo tâm tình “Nhìn Viêm Hoa đáng thương như vậy, ta cũng không đành lòng bắt nạt nó nữa.”, Cung Tiểu Trúc từ bỏ ý định lại muốn trêu trọc Viêm Hoa, cầm một viên linh thạch hạ phẩm từ trong trữ vật giới ra đút vào miệng nó. Viêm Hoa chu cái miệng nhỏ, viên linh thạch to bằng ngón tay kia liền bị nó nuốt xuống, lại lần nữa nhìn chằm chằm trữ vật giới trên ngón tay Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc lại đút liên tục cho nó hai viên linh thạch hạ phẩm, lại giúp nó sấy khô bộ lông tơ ướt sũng, lúc này Viêm Hoa mới cảm thấy mỹ mãn nằm trong lòng bàn tay Cung Tiểu Trúc ngủ.
Người ta bây giờ thật là khổ sở, tối qua hăng hái chiến đấu với cái bình đáng giận kia tận một đêm, người ta vốn chỉ là một con chim non, năng lực gì cũng không có, thế nên thể lực đã cạn sạch, một buổi tối không có thời gian ngủ.
Vân Túc giao Viêm Hoa cho Cung Tiểu Trúc, lại nhìn thoáng qua cái bình sứ đựng Thủy Phù Liên kia, rồi lại nhìn Cung Tiểu Trúc đang chăm sóc Viêm Hoa. Thấy Cung Tiểu Trúc đưa Viêm Hoa vào Ngự Thú bài rồi lại cầm bát đũa lên ăn cơm tiếp, cũng không hề lộ ra cảm xúc không bình thường liền yên tâm, y còn tưởng rằng Tiểu Trúc sẽ thầm oán y không biết quý trọng linh sủng thật vất vả mới có được!
Lang Kha thấy Thủy Phù Liên quý giá của mình bị Vân Túc nhấc lên cũng không tỏ vẻ bất mãn tí nào, tuy là Thủy Phù Liên thực sự quý lại hiếm nhưng cũng không có tác dụng gì, chỉ là dùng để trang trí mà thôi.Thực ra từ lúc Viêm Hoa còn đang nằm trong trứng, Cung Tiểu Trúc thấy Viêm Hoa bộ dáng khả ái như vậy, đã cảm thấy rất thích nó, thế nên liền xung phong nhận việc chăm sóc Viêm Hoa, Vân Túc đương nhiên là không có dị nghị gì, bởi vậy, Viêm Hoa tuy rằng là linh sủng của Vân Túc, nhưng lại tiếp xúc với Cung Tiểu Trúc nhiều nhất.
“Tiểu Trúc, ăn nhiều một chút.” Vân Túc tâm tình cực tốt cũng cầm bát đũa lên, gắp chút thức ăn vào trong bát Cung Tiểu Trúc, mới bắt đầu như không có việc gì mà ăn tiếp.
Cung Tiểu Trúc cười cười với y, “Cám ơn Vân đại ca, ta tự mình gắp là được rồi.”
Lang Kha thấy Vân Túc nhìn Cung Tiểu Trúc liền lộ ra ánh mắt không giống với bình thường, nghi hoặc suy nghĩ một chút, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, cười tủm tỉm đưa ánh mắt qua hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc vài lần, rồi cũng làm như không có gì tiếp tục ăn cơm, xem ra tình cảm mà Vân huynh đối với Cung huynh không bình thường nha! Có điều… hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát hiện.
“Nếu linh sủng của Vân huynh đã tìm được rồi, vậy tại hạ cũng an tâm, đến, Vân huynh, Cung huynh và Mặc huynh ăn nhiều chút, đây toàn là thứ tốt, nếu là người khác, tại hạ còn tiếc không lấy ra chiêu đãi đó!”
Lại ăn thêm mấy miếng, Lang Kha liền đặt bát đũa xuống, lại vừa vặn có một tấm truyền âm phù lao từ bên ngoài vào, Lang Kha giơ tay ra tiếp lấy, sau khi xem xong, nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó xử nhìn bọn Vân Túc.
“Lang huynh gặp phải chuyện gì khó, chẳng biết có thể nói ra không?”
“Cũng không phải là có việc gì khó, chỉ là tông môn muốn tại hạ quay về, nhưng Lang mỗ vừa mới gặp được ba người Vân huynh đã phải đi, thật không nỡ, thế nên liền muốn Vân huynh, Cung huynh và Mặc huynh cùng tại hạ tới Tất Vân tông, để Lang mỗ chiêu đãi chư vị một phen.” Lang Kha nói xong liền thấy Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nhìn nhau, lại không để ý tới ánh mắt kinh hỉ của Cung Tiểu Trúc, vì thế lại nói, “Tuy rằng yêu cầu này của Lang mỗ quả thật có chút đường đột, nhưng nếu chư vị không nói, vậy thì cứ coi như là Lang mỗ chưa nói gì vậy.”
Thực ra hắn đã tới nơi này được năm năm, năm nay vừa lúc phải trở về tông môn, bây giờ tông môn lệnh hắn trở về chẳng qua là sớm hơn hai tháng mà thôi.
“Lang huynh quá lời rồi, có gì đường đột với không đường đột chứ, lại nói Vân mỗ cũng đang có ý này, cũng đang muốn chiêm ngưỡng phong thái của Tất Vân tông, nhất phẩm tông môn một phen, chỉ là không muốn làm phiền Lang huynh mà thôi.”
“Ha ha ha! Làm gì có chuyện phiền toái chứ, một mình Lang mỗ trở về sư môn cũng rất nhàm chán, còn đang muốn các vị về cùng ta, cũng có thể làm bạn đồng hành, nếu chư vị đã không có dị nghị gì, vậy sáng mai chúng ta khởi hành luôn được chứ?”
Sớm muộn gì cũng phải đi Tất Vân tông, đương nhiên là đi càng sớm càng tốt, bọn họ ở lại Tất Vân tông nhiều hơn một ngày liền bớt đi một phần nguy hiểm từ Kiếm Tiên môn, tuy rằng lúc khởi hành đi tới Tất Vân tông cũng chưa chắc đã gạt được hành tung của họ, lại có thể sẽ gặp phải nguy hiểm trên đường, nói không chừng Đan Vân tôn giả cũng sẽ sợ ném chuột vỡ đồ.
Hơn nữa, họ còn có một chuyện càng quan trọng hơn phải làm, hơn nữa chuyện này còn không thể không làm!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người thu xếp xong xuôi chuẩn bị xuất phát, lúc đi qua nhà ăn, Vân Túc dừng chân, nhìn cành Thủy Phù Liên, tựa như lơ đãng mà nói với Lang Kha một câu, “Lang huynh, ta thấy cành Thủy Phù Liên kia nở quả là tuyệt mỹ vô cùng, có thể xin của Lang huynh được không.”
Lang Kha nhìn thoáng qua Thủy Phù Liên sắp nở trong góc nhà ăn kia, không để ý nói, “Ta còn thiếu gì vật quý giá đâu chứ! Vân huynh cứ việc lấy, cũng không phải là bảo vật gì hiếm có, cho dù Vân huynh muốn vật báu càng vô giá, hiếm thấy hơn, tại hạ cũng chắc chắn tìm về cho Vân huynh, huống chi chỉ là một cành Thủy Phù Liên.”
Vì thế, Vân Túc mắt cũng không chớp thu cả bình sứ và Thủy Phù Liên vào trữ vật giới, gật đầu hữu hảo với Lang Kha.
Cung Tiểu Trúc chớp mắt một cái, nhìn Vân Túc, hắn không tin rằng Vân đại ca lại có tế bào thẩm mỹ gì đó, chỉ đơn thuần cảm thấy bông hoa này đẹp mới xin Lang Kha, chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó, sẽ là gì đây? Bây giờ có nên hỏi Vân đại ca một câu không nhỉ? Mà thôi! Lúc nào Vân đại muốn nói sẽ nói ra thôi.
Có điều… hắn vẫn là không nhịn được muốn hỏi thì phải làm sao đây?
Cuối cùng, Cung Tiểu Trúc vừa đi vừa truyền âm hỏi Vân Túc, “Vân đại ca, đóa hoa này có huyền cơ gì sao? Chẳng lẽ nó không phải là một cành Thủy Phù Liên bình thường?”
“Đợi bao giờ tới Tất Vân tông lại nói rõ cho ngươi.” Vân Túc định làm màu một chút, thế nên không định nói ngay lập tức.
(QT ghi: “Vân Túc tính toán điệu một chút khẩu vị…” ngta k hiểu ra làm sao nên edit bừa =))
Cung Tiểu Trúc gật đầu, được rồi! Vậy hắn chờ là được, có điều Vân đại ca cứ như vậy mà hố Lang Kha cũng được sao? Đừng quên Lang Kha là cơ hữu tốt của ngươi đấy.
Có điều cảm giác gạt người này thật không tệ.
/138
|