Trong tòa soạn tờ tạp chí có lịch sử lâu ngày này, tuy Lâm Tinh là một người mới, không quen biết ai, nhưng tin cô cưới rất được mọi người quan tâm hơn cả dự đoán. Cái vẻ xinh đẹp làm lóa mắt hơn bốn chục phóng viên, biên tập viên hàng ngày ra ra vào vào, lại vì tuổi lấy chồng của cô, đối với đa số nữ trí thức cũng thật hiếm. Hơn nữa, hiện tại cô đang có bệnh, người không được khỏe, ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, việc gì phải vội vã lấy chồng? Cái nơi văn nhân có cả đống, đối với những việc không bình thường sẽ không tránh khỏi những tình tiết và hậu quả phức tạp được thêu dệt đủ vẻ. Cho nên, lúc Lâm Tinh đưa kẹo, đưa thuốc đến, mọi người nhìn nhau, không khỏi có những phỏng đoán và tự cho mình biết chuyện.
Cuối cùng, cô đưa quà vào phòng ông Tổng biên tập. Ông ta gọi cô lại, đầu tiên ông chúc mừng, sau đó hỏi: “Bản thảo viết về Tập đoàn Trường Thiên cô còn giữ nữa không? Lâm Tinh hỏi lại, để làm gì, tòa soạn không thích lắm cơ mà. Ông Tổng biên tập nói, gần đây có mấy doanh nghiệp liên minh bình tuyển các doanh nghiệp Trung Quốc nổi trội trong năm chín mươi chín, nghe nói, trong số được đề cử có ông Ngô Trường Thiên. Tòa soạn đang định giới thiệu vài nhân vật có ảnh hưởng trong lĩnh vực kinh tế cuối thế kỷ, tạo đà cho đầu thế kỷ mới. Tôi sực nhớ bài viết của cô có thể lấy ra sửa chữa đôi chút. Nhất là cô bình luận về chòm sao và sao Bắc Đẩu, tôi thấy khá sinh động. Nếu sửa chữa, cô có thể phải mất khá nhiều thời gian, cô không đi nghỉ tuần trăng mật à? Lâm Tinh lạnh lùng nói: “Bản thảo hình như vẫn để ở nhà cũ, để cháu tìm.”
Thái độ của Lâm Tinh hình như không mấy hứng thú với kì vọng của ông Tổng biên tập, thậm chí có phần hờ hững. Bây giờ bảo cô viết lại về ông Ngô Trường Thiên, cô phải viết như thế nào? Cô đã là nàng dâu mới trong gia đình ông Thiên, tuy chưa được ông bố chồng này chính thức thừa nhận, nhưng về mặt pháp luật, quan hệ này đã được chính thức công nhận. Những người trong tòa soạn gồm cả ông Tổng biên tập chỉ biết cô lấy chồng, nhưng chưa thấy chú rể, càng không ai biết chú rể là con trai ông Ngô Trường Thiên.
Buổi chiều, từ tòa soạn về, cô ghé qua bệnh viện để lấy thuốc. Từ sau ngày mỗi tuần ba lần lọc máu, bệnh tình của cô đã được khống chế, người trông cũng tươi tỉnh hơn. Cũng có thể con người gặp niềm vui mới tinh thần cũng sảng khoái, tuy cả tuần vừa rồi phải chạy lo đủ thủ tục kết hôn, nhưng buổi chiều đến bệnh viện lấy thuốc, cô trông thấy phiếu kết quả xét nghiệm máu hai hôm trước, các chỉ tiêu đều tốt hơn ở những mức độ khác nhau, quả là một kì tích.
Về đến nhà, nhân lúc Ngô Hiểu đi vắng, cô rất phấn khởi sắp xếp căn phòng nhỏ của họ. Cho dù đã ở đây mấy tháng nay rồi, nhưng sau ngày cưới lại có cảm giác không như trước. Đây mới đúng là “nhà” của hai người. Tâm trạng làm vợ cũng thật ngọt ngào, khiến cô rất hứng thú và có cảm tình với việc sắp xếp, trang hoàng nhà cửa. Tâm trạng vui vẻ khiến Lâm Tinh suy nghĩ mọi điều đều rất thoáng. Hai người không có tiền, còn nợ bạn bè, còn lo tiền chữa bệnh, nhưng sống trên đời này cả hai đều vui vẻ, hạnh phúc. Cô lấy những tấm hình minh tinh treo trên tường xuống, treo lên đấy cái khăn hoa của một chị ở tòa soạn tặng, họa tiết trên cái khăn đậm phong cách Đông Âu, giống như một sản phẩm mĩ nghệ dân gian. Bên cạnh giường là tấm thảm ngồi bằng len nhân tạo, đầu giường bên phía Ngô Hiểu trải một tấm da cừu châu Úc trắng tinh. Da cừu và thảm len đều là tặng phẩm của bạn bè vừa tặng cô làm quà cưới sáng nay. Kết hôn không chỉ cho cô tình cảm để sắp đặt căn phòng mà cũng đưa lại cho cô thêm điều kiện vật chất.
Đêm, Ngô Hiểu về, trông thấy căn phòng đổi khác, anh cười, tuy có khen có chê, nhưng cách bài trí của cô về tổng thể được coi là tốt. Anh rất thích cách bài trí này, được sự gợi ý, chợt hứng lên, đang đêm anh tìm các thứ cần thiết để bổ sung, điều chỉnh chỗ này, chỗ nọ. Lâm Tinh cũng không phản đối, về lý mà nói, đây là nhà của hai người, bố trí sắp xếp phải thể hiện sự yêu thích chung của cả hai và cũng cho phép có sự hứng thú của từng người. Hơn nữa, lúc này chỉ cần một mình Ngô Hiểu vui, còn cô thì thế nào cũng được.
Nhìn Ngô Hiểu treo lại tấm hình bảo bối vừa gỡ ở phòng khách vào nhà vệ sinh, Lâm Tinh không phản đối. Cô đứng ở cửa phòng vệ sinh thông báo với anh, chuyện sáng nay gặp bố. “Em với bố nói chuyện rất thân tình. Lần này bố không nói gì đến chuyện chúng ta, bố còn hỏi thăm bệnh tình của em.” Lâm Tinh nói: “Em thấy không khí lúc ấy rất tốt, nên em nói với bố chúng ta đã cưới nhau.”
“Cái gì? Em nói với bố rồi à?”
Ngô Hiểu lập tức từ trong nhà vệ sinh ra, chừng như cảm thấy bất ngờ. Lâm Tinh nhìn vẻ mặt hốt hoảng không yên của anh, chợt thấy kỳ lạ: “Em nói rồi, chả nhẽ anh giấu suốt đời à?”
Ngô Hiểu rất bức xúc, hỏi: “Bố có nói gì không?”
“Không nói gì, sau đấy bố về.”
“Bố không giận chứ?”
“Không. Em cảm thấy không. Bố không nói gì, hình như chỉ gật đầu.”
Ngô Hiểu sững sờ, không nói gì nữa, nhưng xem ra trong lòng vẫn phân vân. Biểu hiện ấy của anh khiến Lâm Tinh không vui. Cô nghĩ, lúc anh nói đến cưới rất dứt khoát, không có gì phải suy tính.
Có thể vì muốn để chứng minh, sau khi lên giường, tắt đèn, cô chủ động dịu dàng với anh. Cô muốn Ngô Hiểu đòi hỏi. Nhưng Ngô Hiểu nói: “Hôm nay anh hơi mệt.” Lâm Tinh làm bộ bực mình: “Bây giờ những lúc anh không mệt cũng rất ít yêu em. Hôm qua là đêm tân hôn anh cũng không chủ động.” Ngô Hiểu lôi cô vào lòng, nói: “Em có bệnh, không được mệt cơ mà.” Tiếp theo, anh đòi hỏi, trong cảm giác của cô, anh vẫn rất nồng nàn, rất tận tình tận hứng. Xong việc, cô vẫn hỏi anh như mọi khi: Có dễ chịu không anh? Anh nói: Dễ chịu. Dễ chịu thật hay giả vờ? Dễ chịu thật. Câu trả lời như của học sinh tiểu học trả lời trên lớp, khiến người khác phải đau lòng. Anh giống như hôm nào đánh nhau ngoài phố, hai con người hoàn toàn khác nhau.
Sáng hôm sau Ngô Hiểu đưa Lâm Tinh đi lọc máu. Lúc cô lọc máu, anh ra ngoài gọi điện cho bố, chính thức thông báo anh đã làm lễ cưới. Buổi trưa, hai người từ bệnh viện ra, Lâm Tinh rất nhạy cảm nhận thấy vẻ không vui của Ngô Hiểu, liền hỏi bố nói thế nào, thái độ của bố ra sao. Ngô Hiểu không vui, im lặng một lúc rồi nhìn xa xa, nói:
“Có thể chúng ta không nên cưới giấu bố như thế. Bố sinh ra anh, nuôi nấng anh hai mươi hai năm, chúng ta làm bố buồn.”
Ngô Hiểu thay đổi thái độ khiến Lâm Tinh không chịu nổi. Cô rất nghi ngờ và thấy tủi thân, bực tức đứng lên.
“Anh Hiểu, có phải anh hối hận, hối hận vì đã lấy em?”
Ngô Hiểu đứng lại, quay nhìn Lâm Tinh, cau mày nói: “Em đừng gây thêm phiền toái cho anh, được không? Đi!” Lâm Tinh cố nén nước mắt, nói: “Nếu anh hối hận, chúng ta có thể ly hôn. Bây giờ đi ngay. Tự do kết hôn cũng tự do ly hôn.”
Ngô Hiểu nói: “Em lại thế rồi!”
Nước mắt Lâm Tinh trào ra, cô giơ hai tay, bỗng nức nở không thành tiếng: “Em biết, em biết, anh Hiểu. Em biết em ốm đau, bệnh tật, tiền chữa bệnh cũng không có, nếu xa anh em sẽ chết. Cho nên, cho nên, anh lấy em là để chữa bệnh cho em, em rất cảm kích! Anh Hiểu, anh làm cho em biết hạnh phúc là gì, biết yêu là gì, biết nhà là thế nào. Em biết và đã được trải qua, đã được hưởng thụ! Có thể, bây giờ anh có thể bỏ em! Em không oán hận anh, càng không ỷ lại vào anh, sẽ không bao giờ, không bao giờ quên ân tình của anh...” Lúc đầu là trút giận, một thứ buồn đau, bực tức, sau rồi, bất giác biến thành những lời thổ lộ tâm can. Ngô Hiểu đứng lặng im, không nói, cũng không nhìn Lâm Tinh, nghe cô khóc. Tiếng khóc không như mọi lần. Cô biết đấy là tiếng khóc đau thương ẩn sâu trong lòng.
Không hiểu tại sao Ngô Hiểu nhận ra, tiếng khóc ấy không thể can ngăn, khuyên giải, cứ để cô khóc, chờ cô khóc xong, anh mới buồn rầu nói: “Đi!”
Lâm Tinh khóc đã mệt, khóc làm cho mọi nỗi ưu sầu trong lòng trút ra hết, mắt cô đỏ, đi theo anh về nhà.
Dọc đường không ai nói chuyện.
Về đến nhà tâm trạng dần dần bình tĩnh. Hai người bắt đầu nấu cơm, nấu mì, ăn với thức ăn hôm qua còn lại. Ăn xong, lại vào căn bếp chật hẹp cùng rửa bát, cọ nồi, không ai nhìn ai.
Cuối cùng Ngô Hiểu lên tiếng trước: “Về nhà với anh một hôm, lấy nhau rồi cũng cần phải về thăm bố.”
Lâm Tinh không nói gì, cô im lặng ra khỏi gian bếp mới hỏi: “Anh định bao giờ?”
Ngô Hiểu nở nụ cười bên khóe miệng: “Theo em thì lúc nào?”
Ngay chiều hôm ấy, hai người tay nắm tay về thăm bố anh. Đây là lần đầu tiên anh đưa Lâm Tinh về thăm nhà sau ngày cưới. Dọc đường họ phải đổi nhiều chặng xe buýt, gần tối mới về đến biệt thự Kinh Tây. Hai người chen chúc trên xe buýt mồ hôi nhễ nhại. Để làm dịu bầu không khí giữa hai người, Lâm Tinh ghé vào tai Ngô Hiểu thì thầm với giọng hài hước, tình cảm: “Coi như nhà họ Ngô của anh đón nàng dâu đấy nhỉ?” Ngô Hiểu bật cười, đúng là câu nói đùa vui hơn là tự giễu: “Cứ coi như thế đi, làm em tủi thân!” Trước lúc bước vào cửa, Ngô Hiểu vẫn chưa yên tâm, anh hỏi:
“Em có còn phản cảm với bố nữa không?”
Lâm Tinh lắc đầu, cô vừa lắc đầu vừa thở dài: “Có gì mà phản cảm. Dù sao thì cũng là bố, mãi mãi là bố, em không thể trách bố.”
Ngô Hiểu cười: “Em với bố cũng cố chấp lắm.”
Hai người vào nhà, không vào thẳng phòng khách, cũng không lên thư phòng. Ngô Hiểu đưa Lâm Tinh ra phía sau, đến bên bể bơi đang lăn tăn gợn sóng trong gió nhẹ, để cô ngồi ở cái ghế trên thảm cỏ chờ anh, rồi anh lên lầu, anh phải gặp bố nói chuyện trước.
Ngô Hiểu đi rồi, Lâm Tinh tỏ ra mất tự nhiên, đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn khắp nơi. Lúc cô nhìn vào phòng thay đồ yên tĩnh, cánh cửa phòng khép hờ, lúc lại nhìn lớp gạch nhỏ bên thành bể, ở đấy còn những vết đỏ giống như vệt máu bị phai màu. Đây là lần đầu tiên cô ngồi một mình ở nhà Ngô Hiểu, nghe thấy tiếng chân bước ngẫu nhiên cũng giật mình. Ông Công, Giám đốc hành chính của Tập đoàn Trương Thiên từ cửa sau bước vào làm Lâm Tinh giật mình. Ông Công cũng cảnh giác với Lâm Tinh đang nhìn quanh nhìn quất cái bể bơi. Cả hai cùng cảnh giác, cùng có phần bối rối, nhưng vẫn gật đầu chào nhau. Lâm Tinh lúng túng nhìn theo bóng ông Công biến mất trên lối đi nhỏ không biết dẫn về đâu rồi mới quay lại ngồi lên ghế.
Ánh chiều vàng rực soi bóng ngôi biệt thự xuống mặt nước. Tất cả cảnh vật đều không sáng, nhưng màu sắc tươi mới, chừng như rõ hơn nắng trưa chiếu thẳng. Hoàng hôn nối ngày và đêm, tượng trưng cho sự chuyển tiếp, càng làm cho tâm trạng Lâm Tinh không yên. Cô thầm cầu xin cho mình, nhưng tất cả đều xa vời. Không thể biết Ngô Hiểu và bố nói chuyện bình tĩnh với nhau hay mặt đỏ tía tai.
Cuối cùng, trời sắp tối thì Ngô Hiểu mới xuống, gọi cô vào ăn cơm. Qua biểu hiện của Ngô Hiểu có thể thấy, cuộc nói chuyện của anh với bố kết thúc trong hòa giải. Cùng ra với anh còn có người giúp việc, nên Lâm Tinh cũng không tiện hỏi kỹ. Người giúp việc rất ân cần đón nhận cái áo trên tay cô, dẫn cô vào một ngôi nhà nhỏ, vào phòng ăn sáng trưng ánh đèn.
Phòng ăn rất lớn, giữa phòng là một cái bàn dài có thể để được hai chục cái ghế. Ông Thiên, bố của Ngô Hiểu đã ngồi vào vị trí chủ tiệc. Thấy cô vào, ông nở nụ cười mời cô ngồi bên cạnh, khẩu khí vẫn hiền từ, thêm vẻ thân tình chưa từng có. Thức ăn trên mặt bàn rất phong phú, sắc hương vị đủ cả, nhiều loại đồ uống. Lâm Tinh không biết mình đã bao lâu mới được ăn những món xa xỉ này. Ngô Hiểu nhìn cô, nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt, có thể vì ở nhà mình, được ngồi ăn cùng cô. Hai người nhìn nhau cùng cười, nhưng phần lớn thời gian vẫn chưa thể tự nhiên.
Mọi người ngồi vào vị trí, ông Thiên không nói vào chủ đề chính, đầu tiên ông giới thiệu các món ăn, tiếp theo là những lời bình luận về đầu bếp. Ngoại trừ hôm kỷ niệm sinh nhật, có thể đã nửa năm Ngô Hiểu mới về ăn bữa cơm nhà. Nhìn Ngô Hiểu rót cho Lâm Tinh một ly nước trái bưởi giải nhiệt, ông Thiên nâng cái ly của mình lên.
“Nào, bây giờ chúng ta đã là một nhà rồi. Trước hết mừng con trở thành người của họ Ngô. Nghe Hiểu nói, bố mẹ con không còn. Vậy từ hôm nay, không, từ ngày hôm kia bắt đầu lúc các con làm lễ cưới, bố của Hiểu cũng là bố của con. Nào, bố chúc các con vui vẻ, chúc các con luôn quan tâm đến nhau, giúp đỡ nhau, sống hòa thuận suốt đời.”
Mấy câu nói làm cho Lâm Tinh nước mắt lưng tròng, không chỉ là cuối cùng đã được nghe những lời chúc mừng từ lâu mong đợi, đồng thời làm cô nhớ đến bố mẹ mình. Cô nghĩ, nếu bố mẹ còn sống, bố mẹ sẽ vui sướng biết chừng nào.
Bữa cơm gia đình lần đầu tiên có ông Thiên cùng dự diễn ra không thoải mái, nhẹ nhàng. Sau lời chúc mừng thân thiết, ông không giấu nổi tâm sự nặng nề hiện lên khuôn mặt. Ông nói không nhiều, bởi vậy trong bữa ăn vẫn tiềm ẩn điều xa xôi gì đó không thể đụng đến. Ăn xong, ông Thiên kêu mệt rồi lên lầu đi nghỉ. Ngô Hiểu hỏi Lâm Tinh ở lại đây hay về? Tất nhiên Lâm Tinh không muốn qua đêm ở một nơi mà mình không được tự nhiên, cô đòi về. Vậy là Ngô Hiểu lên lầu chào bố rồi hai người ra khỏi cửa biệt thự Kinh Tây.
Cho đến khi ra đến ngoài phố, Lâm Tinh mới thở phào nhẹ nhõm. Họ ngồi taxi, xe chạy qua những đường phố trong đêm. Thành phố về đêm mỗi năm một sáng hơn. Họ đi trên đường Trường An rộng thênh thang về phía đông. Trên mỗi kiến trúc to lớn dọc đường được trang trí đèn rực rỡ như ngày hội. Nhìn từ xa, con đường Trường An xuyên suốt trong dòng ánh sáng không biết đâu tận cùng. Lâm Tinh thích màn đêm bởi ánh sáng về đem tượng trưng cho sự phồn vinh và sức sống thành phố. Đêm yên tĩnh, trời đêm thăm thẳm khiến lòng người rộng mở không một chướng ngại. Biên giới bầu trời là biên giới cảm giác của con người, mọi suy tư của con người trở nên sinh động. Lúc này, nếu không có mấy giọt mưa bên ngoài cửa ô tô, kích hoạt chút ít hơi thở bụi đất, đầu não Lâm Tinh rời xa không gian và thời gian, suýt rơi vào vùng ảo giác mênh mông.
Về đến ngõ Dương Châu, xuống xe, Ngô Hiểu lấy ra một tờ một trăm đồng còn mới tinh đưa cho người lái xe thối lại. Lâm Tinh nhìn, biết rằng anh đã có được nguồn tiếp tế mà xưa nay chưa bao giờ có. Vừa vào đến cửa, không hẹn, hai người cùng ôm nhau, lặng lẽ ôm nhau để chúc mừng cho thắng lợi của tình yêu. Hồi lâu sau, Lâm Tinh mới buông Ngô Hiểu, giống như người mẹ hiền vợ thảo pha cho Ngô Hiểu ly sữa nóng, lòng những muốn có cảm giác của một người làm vợ. Cô hỏi Ngô Hiểu: “Anh nói chuyện gì với bố, bố đồng ý ngay hay tư tưởng chuyển biến dần dần?” Ngô Hiểu nói: “Bố đồng ý ngay, dù thế nào anh cũng là con của bố.” Ánh mắt Lâm Tinh tỏ ra nghi ngờ: “Bố không nói gì mà đồng ý ngay à? Không mắng chúng ta chứ? Không mắng em chứ?” Cô chú ý ánh mắt Ngô Hiểu có vài giây né tránh, giọng điệu cũng có chút ngập ngừng, cái né tránh và ngập ngừng kỳ lạ cuối cùng để lộ đôi điều khả nghi đáng sợ.
“Bố nói, bố mong chúng ta đáp ứng một điều kiện...” Lâm Tinh ngồi xuống ghế, nói: “Anh Hiểu, em rất thích anh, vì anh yêu em, tiếp nhận em vô điều kiện.”
Ngô Hiểu cười hiền hòa: “Anh làm nghệ thuật, nghe ra to tát nhưng chẳng làm được gì; bố kinh doanh, nên quen với việc trao đi đổi lại. Có thể mỗi người đều mang trong mình căn bệnh nghề nghiệp.”
Nơi xa, bỗng vang lên tiếng sấm, làm họ giật mình. Tiếng sấm qua đi, căn phòng trở lại yên tĩnh. Lâm Tinh ngẩn ngơ hỏi:
“Bố bảo em phải đáp ứng điều kiện gì?”
Cuối cùng, cô đưa quà vào phòng ông Tổng biên tập. Ông ta gọi cô lại, đầu tiên ông chúc mừng, sau đó hỏi: “Bản thảo viết về Tập đoàn Trường Thiên cô còn giữ nữa không? Lâm Tinh hỏi lại, để làm gì, tòa soạn không thích lắm cơ mà. Ông Tổng biên tập nói, gần đây có mấy doanh nghiệp liên minh bình tuyển các doanh nghiệp Trung Quốc nổi trội trong năm chín mươi chín, nghe nói, trong số được đề cử có ông Ngô Trường Thiên. Tòa soạn đang định giới thiệu vài nhân vật có ảnh hưởng trong lĩnh vực kinh tế cuối thế kỷ, tạo đà cho đầu thế kỷ mới. Tôi sực nhớ bài viết của cô có thể lấy ra sửa chữa đôi chút. Nhất là cô bình luận về chòm sao và sao Bắc Đẩu, tôi thấy khá sinh động. Nếu sửa chữa, cô có thể phải mất khá nhiều thời gian, cô không đi nghỉ tuần trăng mật à? Lâm Tinh lạnh lùng nói: “Bản thảo hình như vẫn để ở nhà cũ, để cháu tìm.”
Thái độ của Lâm Tinh hình như không mấy hứng thú với kì vọng của ông Tổng biên tập, thậm chí có phần hờ hững. Bây giờ bảo cô viết lại về ông Ngô Trường Thiên, cô phải viết như thế nào? Cô đã là nàng dâu mới trong gia đình ông Thiên, tuy chưa được ông bố chồng này chính thức thừa nhận, nhưng về mặt pháp luật, quan hệ này đã được chính thức công nhận. Những người trong tòa soạn gồm cả ông Tổng biên tập chỉ biết cô lấy chồng, nhưng chưa thấy chú rể, càng không ai biết chú rể là con trai ông Ngô Trường Thiên.
Buổi chiều, từ tòa soạn về, cô ghé qua bệnh viện để lấy thuốc. Từ sau ngày mỗi tuần ba lần lọc máu, bệnh tình của cô đã được khống chế, người trông cũng tươi tỉnh hơn. Cũng có thể con người gặp niềm vui mới tinh thần cũng sảng khoái, tuy cả tuần vừa rồi phải chạy lo đủ thủ tục kết hôn, nhưng buổi chiều đến bệnh viện lấy thuốc, cô trông thấy phiếu kết quả xét nghiệm máu hai hôm trước, các chỉ tiêu đều tốt hơn ở những mức độ khác nhau, quả là một kì tích.
Về đến nhà, nhân lúc Ngô Hiểu đi vắng, cô rất phấn khởi sắp xếp căn phòng nhỏ của họ. Cho dù đã ở đây mấy tháng nay rồi, nhưng sau ngày cưới lại có cảm giác không như trước. Đây mới đúng là “nhà” của hai người. Tâm trạng làm vợ cũng thật ngọt ngào, khiến cô rất hứng thú và có cảm tình với việc sắp xếp, trang hoàng nhà cửa. Tâm trạng vui vẻ khiến Lâm Tinh suy nghĩ mọi điều đều rất thoáng. Hai người không có tiền, còn nợ bạn bè, còn lo tiền chữa bệnh, nhưng sống trên đời này cả hai đều vui vẻ, hạnh phúc. Cô lấy những tấm hình minh tinh treo trên tường xuống, treo lên đấy cái khăn hoa của một chị ở tòa soạn tặng, họa tiết trên cái khăn đậm phong cách Đông Âu, giống như một sản phẩm mĩ nghệ dân gian. Bên cạnh giường là tấm thảm ngồi bằng len nhân tạo, đầu giường bên phía Ngô Hiểu trải một tấm da cừu châu Úc trắng tinh. Da cừu và thảm len đều là tặng phẩm của bạn bè vừa tặng cô làm quà cưới sáng nay. Kết hôn không chỉ cho cô tình cảm để sắp đặt căn phòng mà cũng đưa lại cho cô thêm điều kiện vật chất.
Đêm, Ngô Hiểu về, trông thấy căn phòng đổi khác, anh cười, tuy có khen có chê, nhưng cách bài trí của cô về tổng thể được coi là tốt. Anh rất thích cách bài trí này, được sự gợi ý, chợt hứng lên, đang đêm anh tìm các thứ cần thiết để bổ sung, điều chỉnh chỗ này, chỗ nọ. Lâm Tinh cũng không phản đối, về lý mà nói, đây là nhà của hai người, bố trí sắp xếp phải thể hiện sự yêu thích chung của cả hai và cũng cho phép có sự hứng thú của từng người. Hơn nữa, lúc này chỉ cần một mình Ngô Hiểu vui, còn cô thì thế nào cũng được.
Nhìn Ngô Hiểu treo lại tấm hình bảo bối vừa gỡ ở phòng khách vào nhà vệ sinh, Lâm Tinh không phản đối. Cô đứng ở cửa phòng vệ sinh thông báo với anh, chuyện sáng nay gặp bố. “Em với bố nói chuyện rất thân tình. Lần này bố không nói gì đến chuyện chúng ta, bố còn hỏi thăm bệnh tình của em.” Lâm Tinh nói: “Em thấy không khí lúc ấy rất tốt, nên em nói với bố chúng ta đã cưới nhau.”
“Cái gì? Em nói với bố rồi à?”
Ngô Hiểu lập tức từ trong nhà vệ sinh ra, chừng như cảm thấy bất ngờ. Lâm Tinh nhìn vẻ mặt hốt hoảng không yên của anh, chợt thấy kỳ lạ: “Em nói rồi, chả nhẽ anh giấu suốt đời à?”
Ngô Hiểu rất bức xúc, hỏi: “Bố có nói gì không?”
“Không nói gì, sau đấy bố về.”
“Bố không giận chứ?”
“Không. Em cảm thấy không. Bố không nói gì, hình như chỉ gật đầu.”
Ngô Hiểu sững sờ, không nói gì nữa, nhưng xem ra trong lòng vẫn phân vân. Biểu hiện ấy của anh khiến Lâm Tinh không vui. Cô nghĩ, lúc anh nói đến cưới rất dứt khoát, không có gì phải suy tính.
Có thể vì muốn để chứng minh, sau khi lên giường, tắt đèn, cô chủ động dịu dàng với anh. Cô muốn Ngô Hiểu đòi hỏi. Nhưng Ngô Hiểu nói: “Hôm nay anh hơi mệt.” Lâm Tinh làm bộ bực mình: “Bây giờ những lúc anh không mệt cũng rất ít yêu em. Hôm qua là đêm tân hôn anh cũng không chủ động.” Ngô Hiểu lôi cô vào lòng, nói: “Em có bệnh, không được mệt cơ mà.” Tiếp theo, anh đòi hỏi, trong cảm giác của cô, anh vẫn rất nồng nàn, rất tận tình tận hứng. Xong việc, cô vẫn hỏi anh như mọi khi: Có dễ chịu không anh? Anh nói: Dễ chịu. Dễ chịu thật hay giả vờ? Dễ chịu thật. Câu trả lời như của học sinh tiểu học trả lời trên lớp, khiến người khác phải đau lòng. Anh giống như hôm nào đánh nhau ngoài phố, hai con người hoàn toàn khác nhau.
Sáng hôm sau Ngô Hiểu đưa Lâm Tinh đi lọc máu. Lúc cô lọc máu, anh ra ngoài gọi điện cho bố, chính thức thông báo anh đã làm lễ cưới. Buổi trưa, hai người từ bệnh viện ra, Lâm Tinh rất nhạy cảm nhận thấy vẻ không vui của Ngô Hiểu, liền hỏi bố nói thế nào, thái độ của bố ra sao. Ngô Hiểu không vui, im lặng một lúc rồi nhìn xa xa, nói:
“Có thể chúng ta không nên cưới giấu bố như thế. Bố sinh ra anh, nuôi nấng anh hai mươi hai năm, chúng ta làm bố buồn.”
Ngô Hiểu thay đổi thái độ khiến Lâm Tinh không chịu nổi. Cô rất nghi ngờ và thấy tủi thân, bực tức đứng lên.
“Anh Hiểu, có phải anh hối hận, hối hận vì đã lấy em?”
Ngô Hiểu đứng lại, quay nhìn Lâm Tinh, cau mày nói: “Em đừng gây thêm phiền toái cho anh, được không? Đi!” Lâm Tinh cố nén nước mắt, nói: “Nếu anh hối hận, chúng ta có thể ly hôn. Bây giờ đi ngay. Tự do kết hôn cũng tự do ly hôn.”
Ngô Hiểu nói: “Em lại thế rồi!”
Nước mắt Lâm Tinh trào ra, cô giơ hai tay, bỗng nức nở không thành tiếng: “Em biết, em biết, anh Hiểu. Em biết em ốm đau, bệnh tật, tiền chữa bệnh cũng không có, nếu xa anh em sẽ chết. Cho nên, cho nên, anh lấy em là để chữa bệnh cho em, em rất cảm kích! Anh Hiểu, anh làm cho em biết hạnh phúc là gì, biết yêu là gì, biết nhà là thế nào. Em biết và đã được trải qua, đã được hưởng thụ! Có thể, bây giờ anh có thể bỏ em! Em không oán hận anh, càng không ỷ lại vào anh, sẽ không bao giờ, không bao giờ quên ân tình của anh...” Lúc đầu là trút giận, một thứ buồn đau, bực tức, sau rồi, bất giác biến thành những lời thổ lộ tâm can. Ngô Hiểu đứng lặng im, không nói, cũng không nhìn Lâm Tinh, nghe cô khóc. Tiếng khóc không như mọi lần. Cô biết đấy là tiếng khóc đau thương ẩn sâu trong lòng.
Không hiểu tại sao Ngô Hiểu nhận ra, tiếng khóc ấy không thể can ngăn, khuyên giải, cứ để cô khóc, chờ cô khóc xong, anh mới buồn rầu nói: “Đi!”
Lâm Tinh khóc đã mệt, khóc làm cho mọi nỗi ưu sầu trong lòng trút ra hết, mắt cô đỏ, đi theo anh về nhà.
Dọc đường không ai nói chuyện.
Về đến nhà tâm trạng dần dần bình tĩnh. Hai người bắt đầu nấu cơm, nấu mì, ăn với thức ăn hôm qua còn lại. Ăn xong, lại vào căn bếp chật hẹp cùng rửa bát, cọ nồi, không ai nhìn ai.
Cuối cùng Ngô Hiểu lên tiếng trước: “Về nhà với anh một hôm, lấy nhau rồi cũng cần phải về thăm bố.”
Lâm Tinh không nói gì, cô im lặng ra khỏi gian bếp mới hỏi: “Anh định bao giờ?”
Ngô Hiểu nở nụ cười bên khóe miệng: “Theo em thì lúc nào?”
Ngay chiều hôm ấy, hai người tay nắm tay về thăm bố anh. Đây là lần đầu tiên anh đưa Lâm Tinh về thăm nhà sau ngày cưới. Dọc đường họ phải đổi nhiều chặng xe buýt, gần tối mới về đến biệt thự Kinh Tây. Hai người chen chúc trên xe buýt mồ hôi nhễ nhại. Để làm dịu bầu không khí giữa hai người, Lâm Tinh ghé vào tai Ngô Hiểu thì thầm với giọng hài hước, tình cảm: “Coi như nhà họ Ngô của anh đón nàng dâu đấy nhỉ?” Ngô Hiểu bật cười, đúng là câu nói đùa vui hơn là tự giễu: “Cứ coi như thế đi, làm em tủi thân!” Trước lúc bước vào cửa, Ngô Hiểu vẫn chưa yên tâm, anh hỏi:
“Em có còn phản cảm với bố nữa không?”
Lâm Tinh lắc đầu, cô vừa lắc đầu vừa thở dài: “Có gì mà phản cảm. Dù sao thì cũng là bố, mãi mãi là bố, em không thể trách bố.”
Ngô Hiểu cười: “Em với bố cũng cố chấp lắm.”
Hai người vào nhà, không vào thẳng phòng khách, cũng không lên thư phòng. Ngô Hiểu đưa Lâm Tinh ra phía sau, đến bên bể bơi đang lăn tăn gợn sóng trong gió nhẹ, để cô ngồi ở cái ghế trên thảm cỏ chờ anh, rồi anh lên lầu, anh phải gặp bố nói chuyện trước.
Ngô Hiểu đi rồi, Lâm Tinh tỏ ra mất tự nhiên, đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn khắp nơi. Lúc cô nhìn vào phòng thay đồ yên tĩnh, cánh cửa phòng khép hờ, lúc lại nhìn lớp gạch nhỏ bên thành bể, ở đấy còn những vết đỏ giống như vệt máu bị phai màu. Đây là lần đầu tiên cô ngồi một mình ở nhà Ngô Hiểu, nghe thấy tiếng chân bước ngẫu nhiên cũng giật mình. Ông Công, Giám đốc hành chính của Tập đoàn Trương Thiên từ cửa sau bước vào làm Lâm Tinh giật mình. Ông Công cũng cảnh giác với Lâm Tinh đang nhìn quanh nhìn quất cái bể bơi. Cả hai cùng cảnh giác, cùng có phần bối rối, nhưng vẫn gật đầu chào nhau. Lâm Tinh lúng túng nhìn theo bóng ông Công biến mất trên lối đi nhỏ không biết dẫn về đâu rồi mới quay lại ngồi lên ghế.
Ánh chiều vàng rực soi bóng ngôi biệt thự xuống mặt nước. Tất cả cảnh vật đều không sáng, nhưng màu sắc tươi mới, chừng như rõ hơn nắng trưa chiếu thẳng. Hoàng hôn nối ngày và đêm, tượng trưng cho sự chuyển tiếp, càng làm cho tâm trạng Lâm Tinh không yên. Cô thầm cầu xin cho mình, nhưng tất cả đều xa vời. Không thể biết Ngô Hiểu và bố nói chuyện bình tĩnh với nhau hay mặt đỏ tía tai.
Cuối cùng, trời sắp tối thì Ngô Hiểu mới xuống, gọi cô vào ăn cơm. Qua biểu hiện của Ngô Hiểu có thể thấy, cuộc nói chuyện của anh với bố kết thúc trong hòa giải. Cùng ra với anh còn có người giúp việc, nên Lâm Tinh cũng không tiện hỏi kỹ. Người giúp việc rất ân cần đón nhận cái áo trên tay cô, dẫn cô vào một ngôi nhà nhỏ, vào phòng ăn sáng trưng ánh đèn.
Phòng ăn rất lớn, giữa phòng là một cái bàn dài có thể để được hai chục cái ghế. Ông Thiên, bố của Ngô Hiểu đã ngồi vào vị trí chủ tiệc. Thấy cô vào, ông nở nụ cười mời cô ngồi bên cạnh, khẩu khí vẫn hiền từ, thêm vẻ thân tình chưa từng có. Thức ăn trên mặt bàn rất phong phú, sắc hương vị đủ cả, nhiều loại đồ uống. Lâm Tinh không biết mình đã bao lâu mới được ăn những món xa xỉ này. Ngô Hiểu nhìn cô, nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt, có thể vì ở nhà mình, được ngồi ăn cùng cô. Hai người nhìn nhau cùng cười, nhưng phần lớn thời gian vẫn chưa thể tự nhiên.
Mọi người ngồi vào vị trí, ông Thiên không nói vào chủ đề chính, đầu tiên ông giới thiệu các món ăn, tiếp theo là những lời bình luận về đầu bếp. Ngoại trừ hôm kỷ niệm sinh nhật, có thể đã nửa năm Ngô Hiểu mới về ăn bữa cơm nhà. Nhìn Ngô Hiểu rót cho Lâm Tinh một ly nước trái bưởi giải nhiệt, ông Thiên nâng cái ly của mình lên.
“Nào, bây giờ chúng ta đã là một nhà rồi. Trước hết mừng con trở thành người của họ Ngô. Nghe Hiểu nói, bố mẹ con không còn. Vậy từ hôm nay, không, từ ngày hôm kia bắt đầu lúc các con làm lễ cưới, bố của Hiểu cũng là bố của con. Nào, bố chúc các con vui vẻ, chúc các con luôn quan tâm đến nhau, giúp đỡ nhau, sống hòa thuận suốt đời.”
Mấy câu nói làm cho Lâm Tinh nước mắt lưng tròng, không chỉ là cuối cùng đã được nghe những lời chúc mừng từ lâu mong đợi, đồng thời làm cô nhớ đến bố mẹ mình. Cô nghĩ, nếu bố mẹ còn sống, bố mẹ sẽ vui sướng biết chừng nào.
Bữa cơm gia đình lần đầu tiên có ông Thiên cùng dự diễn ra không thoải mái, nhẹ nhàng. Sau lời chúc mừng thân thiết, ông không giấu nổi tâm sự nặng nề hiện lên khuôn mặt. Ông nói không nhiều, bởi vậy trong bữa ăn vẫn tiềm ẩn điều xa xôi gì đó không thể đụng đến. Ăn xong, ông Thiên kêu mệt rồi lên lầu đi nghỉ. Ngô Hiểu hỏi Lâm Tinh ở lại đây hay về? Tất nhiên Lâm Tinh không muốn qua đêm ở một nơi mà mình không được tự nhiên, cô đòi về. Vậy là Ngô Hiểu lên lầu chào bố rồi hai người ra khỏi cửa biệt thự Kinh Tây.
Cho đến khi ra đến ngoài phố, Lâm Tinh mới thở phào nhẹ nhõm. Họ ngồi taxi, xe chạy qua những đường phố trong đêm. Thành phố về đêm mỗi năm một sáng hơn. Họ đi trên đường Trường An rộng thênh thang về phía đông. Trên mỗi kiến trúc to lớn dọc đường được trang trí đèn rực rỡ như ngày hội. Nhìn từ xa, con đường Trường An xuyên suốt trong dòng ánh sáng không biết đâu tận cùng. Lâm Tinh thích màn đêm bởi ánh sáng về đem tượng trưng cho sự phồn vinh và sức sống thành phố. Đêm yên tĩnh, trời đêm thăm thẳm khiến lòng người rộng mở không một chướng ngại. Biên giới bầu trời là biên giới cảm giác của con người, mọi suy tư của con người trở nên sinh động. Lúc này, nếu không có mấy giọt mưa bên ngoài cửa ô tô, kích hoạt chút ít hơi thở bụi đất, đầu não Lâm Tinh rời xa không gian và thời gian, suýt rơi vào vùng ảo giác mênh mông.
Về đến ngõ Dương Châu, xuống xe, Ngô Hiểu lấy ra một tờ một trăm đồng còn mới tinh đưa cho người lái xe thối lại. Lâm Tinh nhìn, biết rằng anh đã có được nguồn tiếp tế mà xưa nay chưa bao giờ có. Vừa vào đến cửa, không hẹn, hai người cùng ôm nhau, lặng lẽ ôm nhau để chúc mừng cho thắng lợi của tình yêu. Hồi lâu sau, Lâm Tinh mới buông Ngô Hiểu, giống như người mẹ hiền vợ thảo pha cho Ngô Hiểu ly sữa nóng, lòng những muốn có cảm giác của một người làm vợ. Cô hỏi Ngô Hiểu: “Anh nói chuyện gì với bố, bố đồng ý ngay hay tư tưởng chuyển biến dần dần?” Ngô Hiểu nói: “Bố đồng ý ngay, dù thế nào anh cũng là con của bố.” Ánh mắt Lâm Tinh tỏ ra nghi ngờ: “Bố không nói gì mà đồng ý ngay à? Không mắng chúng ta chứ? Không mắng em chứ?” Cô chú ý ánh mắt Ngô Hiểu có vài giây né tránh, giọng điệu cũng có chút ngập ngừng, cái né tránh và ngập ngừng kỳ lạ cuối cùng để lộ đôi điều khả nghi đáng sợ.
“Bố nói, bố mong chúng ta đáp ứng một điều kiện...” Lâm Tinh ngồi xuống ghế, nói: “Anh Hiểu, em rất thích anh, vì anh yêu em, tiếp nhận em vô điều kiện.”
Ngô Hiểu cười hiền hòa: “Anh làm nghệ thuật, nghe ra to tát nhưng chẳng làm được gì; bố kinh doanh, nên quen với việc trao đi đổi lại. Có thể mỗi người đều mang trong mình căn bệnh nghề nghiệp.”
Nơi xa, bỗng vang lên tiếng sấm, làm họ giật mình. Tiếng sấm qua đi, căn phòng trở lại yên tĩnh. Lâm Tinh ngẩn ngơ hỏi:
“Bố bảo em phải đáp ứng điều kiện gì?”
/31
|