Hỉ Doanh Môn

Chương 73 - Chương 72

/607


Editor: Thu Lệ

Mười sáu tháng ba, là Sinh nhật” mười tuổi của Minh Phỉ. Lần sinh nhật này tới không tầm thường, chính là vì Trần thị tốn hơn ngàn lượng bạc đến Thanh Phong quán cầu phúc Thụy Cát tường nhân ngày sinh nhật.

Vì trước đó vài ngày trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Trần thị liền thương lượng cùng Thái Quốc Đống, tổ chức cho Minh Phỉ một cái sinh nhật thật tốt. Thứ nhất là để náo nhiệt một chút xua tan xúi quẩy, thứ hai là chính giới thiệu Minh Phỉ cho tất cả nữ quyến các phủ; thứ ba cũng là mượn cơ hội để bốn nữ hài tử bồi dưỡng tình cảm.

Vì Thái Quốc Đống cảm thấy thật có lỗi với Minh Phỉ, lại bởi vì thái độ dàn xếp ổn thỏa của nàng cảm thấy nàng khoan hậu, nên khen thưởng để làm gương cho các nữ hài tử phía dưới nàng, liền đồng ý, cố ý phân phó Trần thị nhớ phải làm cho Minh Phỉ bộ đồ mới, còn phải thêm chút đồ trang sức.

Trần thị mượn cơ hội nói: Mấy nha đầu đều đã đến thời điểm trưởng thành, không bằng mỗi người đều làm mấy bộ bộ đồ mới, thêm chút đồ trang sức. nhà chúng ta không câu nệ đích thứ, nữ hài tử cũng đều phải nuông chiều, đối đãi bình thường, đi ra ngoài cũng là thể diện của chúng ta.

Thái Quốc Đống rất hài lòng: Như vậy, nàng xem thế nào rồi làm là được. Còn nói, Mấy ngày nay đều bận tìm Thủ Chân Tử, ta không để ý chuyện trong nhà, nàng hãy tha thứ cho ta.

Trần thị cười nói: Lão gia yên tâm, thiếp thân nhất định xử lý chuyện trong nhà thật tốt.

Thái Quốc Đống thở dài, đưa tay xoa nhẹ lên đầu vai của nàng, nhỏ giọng nói: Ta dĩ nhiên là yên tâm. Chỉ là, ta đột nhiên cảm thấy ta đã già. . . . . .

Trần thị hi hi nói: Người già cái gì mà già? Những thiếu niên nhanh nhẹn đâu nào có hơi thở chững chạc như người?

Dụ được Thái Quốc Đống cười một tiếng, mới tiếp tục lấy ra một toa thuốc cho ông nhìn: Ngô ma ma phục vụ bên Nhị muội muội báo lại, nói là buổi tối muội muội không ngủ yên mà khóc cả đêm, tiếp tục như vậy chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu. Thiếp thân liền tự chủ trương, mời Đường đại phu đến xem, đây là toa thuốc an thần dưỡng khí do Đường đại phu kê, đã uống hai thang, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt, lão gia người nhìn xem, có nên đổi loại thuốc đắt tiền hơn chút không? Như là Linh Chi gì đó...?

Thái Quốc Đống nhìn chằm chằm nàng một cái, thấy gương mặt nàng đôn hậu thành khẩn, không giống giả bộ, liền tùy ý liếc phương thuốc đó một cái, nhìn thấy đơn giản là chút hoàng kì, đảng sâm các loại thuốc an thần dưỡng khí, liền cười lạnh một tiếng: Cho nàng ta uống để làm gì? Chỉ lãng phí tiền tài!

Trần thị nói: Dầu gì nàng ta cũng là mẹ ruột của Quang Nghi và Minh Tư, coi như không vì nàng ta, cũng vì bọn nhỏ mà suy nghĩ một chút, không khéo làm bọn nhỏ thất vọng, sinh lòng oán hận, nghe kẻ khác chê cười nhà chúng ta. Người cưng chiều vài chục năm, sao có thể nói buông là buông, nói quên là quên hay sao? Mặc kệ ngoài mặt Thái Quốc Đống tức giận bao nhiêu, Trần thị cũng không tin.

Thái Quốc Đống nghe xong lời này, không khỏi nhớ tới mấy câu nói đâm vào lòng của Thái Quang Chính, lại nghĩ đến mấy ngày nay đi nha môn, nghe đồng liêu nói nhỏ cũng hoài nghi là đang nghị luận mình, nghe nhỏ giọng liền cho rằng là đang cười nhạo mình, liền nổi cơn thịnh nộ, không khỏi cười lạnh: Nàng ta phạm phải sai lầm lớn như vậy, ta không đuổi nàng ta đi đã là vì suy nghĩ cho bọn nhỏ rồi, chẳng lẽ còn phải cung ứng nàng ta lên?

Trần thị như người ba phải đẩy ông ra ngoài: Người đừng để ý, an tâm ổn định đi làm chuyện của người đi.

Thái Quốc Đống còn chưa đi đến cửa thuỳ hoa, đã thấy Minh Tư toàn thân y phục trắng bổ nhào tới quỳ rạp xuống ôm chân ông khổ sở cầu khẩn: Phụ thân, xin người rộng lòng từ bi, đi xem di nương một chút, di nương bệnh sắp chết rồi!

Thái Quốc Đống trầm mặt không lên tiếng.

Minh Tư nhìn Thái Quốc Đống lệ tuông như suối tụng: Phụ thân, sao người lại độc ác như vậy? Người nhất định không chịu đi thăm, dầu gì cũng phải mời một đại phu khám cho bà ấy một chút chứ? Nữ nhi van xin người, người hãy thương xót di nương một chút đi.

Thái Quốc Đống cau mày nói: Đường đại phu không phải đại phu?

Minh Tư cho là chuyện có thể xoay chuyển, vội nói: Hắn và nữ nhân kia là cùng một giuộc. Đâu dễ dàng xem bệnh cho di nương? Sợ là phải độc chết bà ấy mới hả giận. Trong lòng nàng thống hận Trần thị, ngay cả mẫu thân cũng không chịu gọi.

Thái Quốc Đống nghe xong lời này, sắc mặt tức giận không còn giọt máu, cái gì gọi là nữ nhân kia? Cái gì gọi là thê tử của ông cùng nam nhân khác là cùng một giuộc? Mâu Liên Diệp quả nhiên không biết dạy người! Nếu đứa nhỏ này ở cùng một chỗ với nàng ta, tương lai chỉ sợ cũng sẽ thành phế nhân, liền hét lớn một tiếng: Ăn nói hồ đồ! Đó là mẹ cả cả ngươi! Còn để cho ta nghe thấy ngươi gọi như vậy một lần nữa, ta cắt đứt chân của ngươi! Lại kêu nha đầu ma ma chung quanh: Lập tức đưa tứ tiểu thư về phòng cho ta, không có sự cho phép của ta và phu nhân, không




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status