Hỉ Doanh Môn

Chương 79 - Chương 78

/607


Editor: Trịnh Phương

Một áng mây màu sắc u ám bay qua chân trời, rất nhanh đã che lại ánh sáng của trăng rằm, trong không khí dâng lên một luồng hơi thở ẩm ướt lành lạnh, giống như là trời sắp mưa.

Nhị di nương nấp sau bụi tường vi sau tường viện, gấp gáp hít vào từng ngụm từng ngụm khí. Nàng rất do dự, từ nơi này, đi bên trái là đường tới thư phòng của Thái Quốc Đống, hướng bên phải là đường tới viện đang nhốt Thái Quang Chính. Nên đi đâu? Nàng nên trực tiếp tới gặp Thái Quang Chính một chút, dặn dò hắn nhất định cẩn thận, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt*? Hay là lại vẫn nên tới thư phòng cầu xin Thái Quốc Đống?

* Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt: Đồng nghĩa với “Còn nước còn tát”.

Gió nhẹ thổi qua, một giọt mưa lạnh như băng rơi lên chóp mũi của nàng, một đám bụi đất xông vào mũi, trời mưa, nàng không khỏi rùng mình một cái. Nhìn xung quanh một mảnh tối đen, nàng cắn răng, hạ quyết tâm, xoay người đi tới thư phòng của Thái Quốc Đống.

Trên đường gặp phải vài ma ma đi tuần đêm, nàng bị dọa cho sợ hết hồn hết vía, thật vất vả mới đi tới bên ngoài thư phòng của Thái Quốc Đống, nàng dùng ngón tay chỉnh trang lại đầu tóc đã hơi rối, tới gần chỗ Tiểu Vũ đang đứng canh ở trước cửa, dúi một ít bạc vào tay hắn, từ chỗ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng gọi nặng nề buồn bã: Lão gia. . . . . . Giống như tiếng than của đỗ quyên.

Nàng bắt đầu phát ra từng tiếng khóc đứt quãng, khóc đến ai oán đau lòng, buồn bã triền miên, âm thanh không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể khiến người trong phòng nghe được. Dưới mái hiên treo hai ngọn đèn lồng, dưới ánh đèn mông lung, da thịt nàng như ngọc, cái cổ thon dài tựa như cổ thiên nga, xinh đẹp động lòng người, dáng người gầy yếu, bộ dạng thướt tha, trong lúc lơ đãng cũng có thể kích thích tới nơi mềm mại nhất trong lòng người.

Chỉ tiếc, trong đêm muộn lại có mưa như thế này, Thái Quốc Đống nhất định không nghe được cũng không thấy được sự kìm nén của nàng. Nhị di nương khóc lớn ở bên ngoài mất một lúc, cũng không có ai quan tâm tới. Nàng lau nước mắt một cái, đi tới ngoài thư phòng, đâm một lỗ nhỏ trên cửa sổ, lấy thêm can đảm kêu hai tiếng: Lão gia, lão gia. . . . . .

Trong thư phòng yên tĩnh, căn bản không giống như là có người trong đó.

Cũng không biết là tiểu nha đầu cố ý lừa nàng hay là tin tức sai? Hoặc là nửa đêm lại bị người khác mời đi? Nhị di nương vừa thấy thất vọng vừa tuyệt vọng tựa vào bức tường hành lang, nhìn giọt nước trong suốt rơi lên đập vào mái hiên, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, tan xương nát thịt, giống như bị đau mà run một cái. Thấy con đường an toàn nhất đã không thể thực hiện được, nàng không thể không đi một con đường khác. Mặc kệ như thế nào, trước khi Thái Quang Chính bị đưa đi, nàng nhất định phải nói việc kia cho hắn biết mới được. Quyết định xong, nàng nhanh chóng quay đầu đi ra ngoài.

Đi tới gần Quỳnh Hoa viện, nàng tâm tình phức tạp nhìn cửa chính của Quỳnh Hoa viện, đã rất nhiều ngày nàng chưa được gặp Minh Tư rồi. Trong mấy đứa bé của mình, nàng lo lắng nhất chính là Minh Tư. Từ nhỏ Minh Tư đã được nuông chiều, tính tình nóng nảy kích động, cái gì cũng muốn giành về cho chính mình, không biết giấu dốt, dễ bị người khác kích thích lợi dụng. Nàng chỉ hối hận ban đầu không dạy dỗ Minh Tư thật tốt. . . . . . Nếu có cơ hội nhìn thấy Minh Tư, nàng nhất định phải dặn dò kí một phen.

Đang suy nghĩ, một tiếng sấm vang lên: Ai đang ở đó?

Nàng giật mình, cảm thấy không ổn, đang muốn mở miệng trả lời, một cây gậy đã rơi xuống lưng nàng. Thân thể yếu đuối cũng nhịn không được, lảo đảo một cái liền ngã rạp xuống đất, nàng hít vào một ngụm khí lạnh, dùng hết sức liều mạng muốn hô lên một tiếng: Là ta. . . . . .

Vậy mà người cầm cây gậy này căn bản không cho nàng cơ hội nói tiếp, không người đánh xuống, lớn tiếng la lên: Người nhanh tới! Có kẻ gian! Một đám phụ nhân tuần đêm nhao nhao ầm ĩ, tiếng thét chói tai, tiếng chửi mắng liên tiếp, hoàn toàn lấn át lời giải thích yếu ớt của nhị di nương.

Đợi đến khi Trần thị cùng Thái Quốc Đống đang nghỉ ở chỗ Tứ di nương biết được tin tức mà cùng lúc chạy đến, Nhị di nương đã gần như hết hơi, không thể phản kháng. Cả người nàng nằm ở hành lang Quỳnh Hoa viện đầy bùn lầy và nước mưa nằm, sững sờ nhìn Thái Quốc Đống, không thể nói nên lời, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng cảm thấy rất khó khăn.

Rất nhanh đã tra ra được chân tướng sự việc. Là Nhị di nương dùng giá cắm nến đánh ngất tiểu nha đầu hầu hạ, lén nhảy cửa sổ mà chạy ra ngoài, bị ma ma tuần đêm đụng vào, hỏi lại không đáp, còn chủ động đả thương người, lúc này mới dẫn đến việc ngoài ý muốn. Ma ma này thậm chí còn đưa ra cánh tay bị giá cắm nến đâm bị thương. . . . . .

Nghe thế nào thì cũng đều là Nhị di nương không có đạo lý. Nhưng Thái Quốc Đống thấy bộ dạng nhếch nhác kia của nàng thì làm thế nào cũng không mắng ra được nửa lời, Trần thị càng nhìn, tâm càng lạnh. Nhờ có Minh Tư bị kích thích cực lớn, nhào tới chỗ Trần thị vừa đá vừa mắng, mọi người mất sức


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status