Hỉ Doanh Môn

Chương 83 - Chương 82

/607


Kiều Đào bước nhanh vào phòng ngủ của Minh Phỉ, cầm chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm lên cho Minh Phỉ chải đầu: Vừa rồi Kiều Hạnh tìm đến nô tỳ.

Nàng có chuyện gì? Minh Phỉ vô tình cầm lên một chiếc trâm hoa tinh xảo. Từ sau sự kiện kia của Nhị di nương, Kiều Hạnh liền bị điều đến phòng may vá làm việc, từ đó đến nay, đã lâu chưa từng nhìn thấy nàng đa ra ngoài. Lần này tìm đến Kiều Đào là vì cái gì? Chẳng lẽ cũng là cho là Kiều Đào cũng muốn làm thông phòng cho Thái Quốc Đống sao?

Kiều Đào bảo Đan Hà cùng Bạch Lộ lui xuống, nhỏ giọng nói: Nàng nói cho nô tỳ, hôm qua phu nhân nhờ Trần Tam tỷ tỷ chọn giúp hai nha đầu thông minh xinh đẹp hiểu chuyện để mang về... Muốn nói lại thôi, dáng vẻ thật không tiện nói ra.

Minh Phỉ lập tức hiểu ý của nàng, nói đúng là, Trần thị vẫn quyết định chọn thông phòng cho Thái Quốc Đống rồi, đây vốn không phải vấn đề quá lớn lao. Nhưng nàng một là không chịu chọn người từ nha đầu Thái gia, hai là không chịu mua từ bên ngoài, mà là lựa chọn kĩ càng từ người bên nhà mẹ nàng, bởi vì biết gốc biết rễ thì sẽ đỡ phải lo lắng. Nhưng vậy mà lại chọn hai người một lần? Trần thị cũng không phải là loại người hào phóng như vậy. Chẳng lẽ nói một người trong đó là chuẩn bị cho người khác? Lại liên tưởng đến Kiều Đào, Minh Phỉ lập tức hiểu ra.

Hiện tại Thái Quang Đình đã mười sáu tuổi, vấn đề hôn phối của hắn sẽ rất được chú ý. Trước khi thành hôn đã có thông phòng cũng không phải là việc gì ghê gớm, có lẽ Trần thị muốn thuận nước đẩy thuyền* mà đưa người của nàng vào, đương nhiên phải nghĩ một biện pháp thỏa đáng. Đột nhiên cho một nha đầu tới đây, thứ nhất là quá gây chú ý, thứ hai là khó bảo toàn rằng sẽ không khiến cho Thái Quang Đình ghét, như vậy biện pháp tốt nhất chính là mượn ngọn gió đông** là Kiều Đào này. Kiều Đào có tình cảm với Thái Quang Đình, chỉ sợ là người mù cũng nhìn ra được, có thể không bị người khác lợi dụng sao?

* Thuận nước đẩy thuyền: Thuận theo tự nhiên để thúc đẩy sự việc phát triển.

** Gió đông: ý chỉ điều kiện cuối cùng cần phải có để bắt đầu thực hiện một kế hoạch, việc làm nào đó. Mọi người thường nói: Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.

Nghĩ đến đây, Minh Phỉ thở dài một hơi, bàn tay của Trần thị quá dài, phải đánh một cái cho nàng biết đau mới được. Nàng nhìn hướng Kiều Đào: Kiều Hạnh đột nhiên tới nói cho ngươi biết chuyện này, chẳng lẽ là nàng cũng muốn tới phòng phu nhân hầu hạ?

Kiều Đào tức giận nói: Cũng không phải vậy đi? Nàng vốn muốn gặp ngài, muốn xin ngài nói tốt vài câu cho nàng ở trước mặt phu nhân, bị nô tỳ mắng cho tối mắt tối mũi. Nàng thật là ảo tưởng! Thật sự đáng ghét, muốn làm thông phòng của lão gia còn chưa tính, lại dám đánh tâm tư lên đầu Minh Phỉ. Đây không phải là muốn khiến Minh Phỉ bị Trần thị ghi hận sao?

Muốn làm di nương như vậy? Thật đúng là kiên trì, cũng có thể coi là một loại chí hướng. Minh Phỉ cười nhẹ một tiếng: Ngươi cảm thấy Kiều Hạnh này thế nào?

Kiều Đào đáp: Thông minh thì thông minh, lợi hại thì cũng rất lợi hại, nhưng lại có chút lỗ mãng. Ánh mắt của nàng chuyển tới. Nếu chuyện như vậy có thể nói rõ ràng cùng Minh Phỉ, vậy thúc đẩy luôn cũng không tệ, không phải là đều khiến Trần thị nhất xuống tay độc ác sao: Không phải vậy. . . . . .

Nếu không thì sao? Nếu không tìm cách thúc đẩy chuyện như vậy? Minh Phỉ cười nói: Sáng nay ngươi làm rất tốt. Chuyện này, ngàn vạn lần không thể.

Kiều Đào trong tiếc nuối lại có mấy phần không hiểu.

Minh Phỉ vỗ nhẹ Kiều Đào một cái: Ngươi đừng nghĩ nữa. Coi như ngươi không chịu giúp nàng, cũng vẫn sẽ có người giúp nàng. Thay vì như vậy, không bằng ngươi để nàng mang ơn ngươi. Ngươi nên biết, ngay cả Đan Hà, Bạch Lộ không hiểu chuyện làm việc kín đáo, như vậy chuyện nhỏ cũng lập tức truyền ra ngoài, còn có chuyện gì là không thể truyền đi? Về sau ngươi cách Kiều Hạnh xa một chút. Nàng muốn làm gì, không có nửa điểm quan hệ với chúng ta.

Dù là đóng đinh Trần thị, cũng phải để cho người khác tới đóng.

Kiều Đào tức sùi bọt mép: Nhất định là tiểu tiện nhân Mai tử đó! Bình thường nàng yên lặng làm việc, thời khắc mấu chốt lại không tìm được nàng, nhất định là nghe lén biết được nên đến phòng hảo hạng! Ta biết ngay, bình thường nàng bày ra một bộ dạng nửa si nửa ngốc, chính là muốn cố ý hạ thấp lòng phòng bị của chúng ta.

Minh Phỉ cười nói: Cho dù như vậy thì sao?

Kiều Đào đột nhiên nổi giận: Đúng nha, có thể yên bình sao? Nếu Kim Trâm tới, ngài sẽ làm thế nào? Về sau không thể tự do nói cười.

Minh Phỉ nháy mắt mấy cái: Ta là người đứng đắn thành thật, sợ cái gì? Lần này Kim Trâm bị phạt cùng bị giáng chức, từ trước đến nay nàng lại vô cùng trung thành với Trần thị, lại có tính tình kiêu ngạo như vậy, sao có thể tha thứ cho Trần thị? Vì vậy, dù không thể tin tưởng Kim Trâm, Kim Trâm cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu phiền phức cho nàng. Chỉ cần hiểu người, hạng người gì cũng có thể dùng được.

Kiều Đào đeo một chiếc trâm hoa mỏng cuối cùng cho Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: Tam tiểu thư, nô tỳ dập đầu từ biệt ngài.

Nói xong, nàng đi tới chỗ cách Minh Phỉ ba thước mới đứng lại, nghiêm túc sửa sang lại quần áo cùng đồ trang sức, đoan đoan chính chính dập đầu một cái.

Minh Phỉ thở dài: Ngươi lớn tuổi hơn ta, ta không giữ được ngươi. Lần này rời đi thì sẽ phải làm gì, trong lòng ngươi chắc hẳn cũng đã biết rõ rồi? Ngươi thật sự đã nghĩ kĩ? Nếu ngươi không nguyện ý, ta có thể nghĩ cách giúp

/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status