Hỉ Doanh Môn

Chương 85 - Chương 84

/607


Minh Phỉ nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy toàn thân Cung Viễn Hòa mặc cái áo hoa văn màu tím viền xuyên suốt đến tay áo, càng nổi bậc khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, ánh mắt trong trẻo. Hắn nằm nghiêng trên ghế dựa ở trước kệ sách, cà lơ phất phơ bắt chéo hai chân lắc quá lắc lại,vẻ mặt vô sỉ. Thấy nàng nhìn sang, nhìn nàng chớp mắt vài cái: Thế nào, mấy tháng không gặp liền không nhận ra rồi sao? Nhận không ra trả chó của ta cho ta!

Minh Phỉ Xì một tiếng bật cười: Xin lỗi, nghe giọng nói này thật đúng là không nhận ra được. Bắt đầu đổi giọng rồi.

Cung Viễn Hòa đắc ý nói: Dễ nghe hơn chứ?

Minh Phỉ đã từng nhìn thấy bộ dạng không chút kiêng kỵ của hắn, cũng coi như là sinh tử chi giao, cũng không dám ngay trước mặt Thái Quang Đình và người ngoài Lý Bích này nói nhiều với hắn. Chỉ cười nói: Tiểu muội ở chỗ này chúc mừng ba vị ca ca.

Mặt của Lý Bích càng đỏ hơn, Cung Viễn Hòa bắt đầu cười nhạo hắn: Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên hơi một tí liền đỏ mặt. Đây cũng gần giống như thân muội tử (em gái ruột) của mình, đều là người trong nhà, ngươi thẹn thùng cái gì? Phối hợp với giọng điệu cùng vẻ mặt kia, Minh Phỉ tự động phiên dịch là, một tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh như vậy, cũng đáng giá cho ngươi thẹn thùng sao?

Minh Phỉ thấy Lý bích quá xấu hổ, vội ngắt lời: Cung đại ca, không phải huynh nói cho Lục muội muội một con chó sao? Vì sao đã qua hơn nửa năm, cũng không thấy huynh đưa tới? Chẳng lẽ là hối hận? Cung Viễn Hòa có chút thản nhiên, cười nói: Qua vài ngày đi.

Chó nhỏ lớn lên thành chó lớn, qua ít ngày nữa đã có thể thành chó già rồi. Minh Ngọc mỗi ngày đều hỏi, lừa trẻ con không được. Minh Phỉ níu lấy không thả, Cung Viễn Hòa hiếm thấy bị túng quẫn, nhìn Thái Quang Đình cầu cứu.

Thái Quang Đình vội nói: Không phải là muội muốn dọn dẹp phòng cho ta sao?

Thừa dịp vú già đổi màn, Minh Phỉ nhanh chóng nói tin tức Trần thị mang thai cho Thái Quang Đình nghe: Hôm nay Kim Quế và Mộ Vân trong phòng mẫu thân kia làm rèm cho ca, đều là trước đó vài ngày Trần gia đưa tới. Mẫu thân còn muốn Kiều Đào cũng đi, hiện giờ đi theo muội là Kim Trâm. Nghe nói qua mấy ngày này sẽ cho ca Kim Quế và Kiều Đào.

Thái Quang Đình nghe, chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền loạn. Ngay cả cứ như nhà bọn họ, sau khi lớn lên trưởng bối cho hai nha đầu chính là hợp tình hợp lí, cũng không có gì có thể chỉ trích. Nhưng nghĩ tới Trần thị dùng chiêu tìm người từ Trần gia này, hắn liền không thoải mái nổi.

Minh Phỉ cười nhìn vẻ mặt của hắn, lại ném ra một tin tức chấn động lòng người, Từ khi tin mừng ca thi đậu đưa đến nhà chúng ta, mẫu thân nơi đó náo nhiệt hẳn lên, trong nhà mỗi ngày luôn có khách tới thăm. Nếu như không phải thân thể mẫu thân bất tiện, chịu không được quấy rầy, nói không chừng sẽ nhiều hơn. Không đề cập tới ý tới dò la, riêng bà mai thôi cũng đã đến ba bốn người rồi.

Thái Quang Đình nhíu mày: Ta hiện tại muốn chuyên tâm đọc sách, làm sao có ý định trông nom chuyện này! Thật ra thì thời gian cũng không xê xích gì nhiều, đến cái tuổi này của hắn, đa số nhà người ta cũng đã nghị hôn, chỉ là suy nghĩ của hắn hơi khác người khác.

Minh Phỉ nói: Thật ra mẫu thân không nói gì, nhất nhất tìm cớ đẩy đi, chẳng qua muội thấy phụ thân hình như là động tâm. Ca ca vẫn nên sớm tính toán mới được.

Theo tính khí cùng tác phong của Trần Thị, tất nhiên là muốn lấy hôn sự của Thái Quang Đình để tạo ân tình, không hỏi qua ý tứ của Thái Quang Đình, nàng ta tất nhiên sẽ không tự tiện quyết định, tối thiểu ngoài mặt nàng ta không làm gì quá đáng. Nhưng chỗ Thái Quốc Đống thì khó nói. Thái Quốc Đống người này lỗ tai rất mềm, nếu ai thổi đôi câu bên tai ông ta, khó bảo toàn sẽ không quyết định rồi mới thông báo cho người. Dù sao dâu cả không giống với con dâu khác, quan hệ đến hưng suy gia phong một thế hệ tiếp theo trong gia đình, ông ta là gia trưởng, trong mắt làm sao đến phiên tiểu bối làm chủ? Dĩ nhiên là lão nhân gia ông ta nhất ngôn cửu đỉnh.

Thái Quang Đình trầm mặc một hồi lâu, nói: Muội yên tâm, ta tự có biện pháp. Muội bắt đầu học quản gia rồi à?

Vâng. Ở phương diện này, nàng ta đối với muội cùng Minh Ngọc coi như là tận tâm. Trước mắt mà nói, Trần thị trừ thích nắm người trong tay, ngoài làm việc ngày càng cương quyết, tuy rằng đối với nàng và Minh Ngọc không thể nói tốt bao nhiêu, nhưng làm được không tồi. Nên dạy thì dạy, nên quản thì quả, nên cho cũng là một thứ không thiếu.

Minh Phỉ nói sơ lược cuộc sống gần đây của nàng và Minh Ngọc một chút, lại hỏi Thái Quang Đình mang về những thứ gì.

Thái Quang Đình cho rằng nàng tánh tình trẻ con, liền cười nói: Muội yên tâm, trừ một ít phần cho mẫu thân, tất cả đồ tốt đều cho muội và Minh Ngọc giữ lại.

Minh Phỉ lắc đầu: Ca ca có mang về Liễu Lăng không?

Thái Quang Đình có hơi khó xử nói: Có mang về, chỉ là chỉ có một cuộn, chỉ có thể cho mẫu thân, còn lại ta mua lụa hoa bốn màu cho bốn tỷ muội các muội, ngoài ra ta còn tìm tú nương tốt cho muội và Minh Ngọc, thêu ra cũng rất tốt. Chờ sau này ca ca lại mua cho các muội. Hoàn toàn là giọng điệu dụ dỗ trẻ con.

Liễu Lăng trân quý hiếm có, hoa mỹ vô song, chính là cống phẩm, vẫn là Cung Viễn Hòa giúp hắn suy nghĩ biện pháp mới thu vào tay. Thật ra hắn muốn để lại cho hai muội muội làm quần áo, nhưng có Trần thị ở nơi đó, làm sao cũng không tới phiên hai muội muội này. Không thể thiếu chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, lại tiếp tục vẽ ra một cái bánh nướng hứa hẹn thật to.

Minh Phỉ cười nói: Ca ca lần đầu tiên đi xa nhà, phần hiếu tâm duy nhất này đương nhiên phải để lại cho mẫu thân. Vậy phần của các di nương đâu?

Các di nương cũng có, chẳng qua là lăng đoạn (gấm, sa tanh) bình thường. Chỉ là ứng phó hợp với tình hình thôi, có thể có thứ tốt gì.

Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: Trừ vài phần của mẫu thân đợi lát nữa để cho muội mang ra ngoài, tất cả đồ ca ca cho những người khác ca ca cho người đưa đến chỗ của muội, để muội phân phát được không?

Thái Quang Đình khơi lên mấy phần hứng thú: Muội tính chia làm sao?

Minh Phỉ cười nói: Hai di nương mỗi người một màu, còn lại hai cuộn, tỷ muội chúng muội bốn người vừa khéo mỗi người làm một bộ quần áo. Về phần lăng đoạn kia, muội muốn giử lại sử dụng vào việc khác.

Muội lại nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ gì vậy? Thái Quang Đình nhìn bộ dạng tinh ranh của nàng, không nhịn được xoa chóp mũi của nàng một cái, chuyện không vui ban nãy nhanh chóng bị quét sạch.

Minh Phỉ cười nói: Không có gì, chỉ là muốn tặng hai vị di nương một cái váy đẹp mặc thôi.

Thái Quang Đình bật cười: Làm xong chuyện cũng nhanh trở về đáp lời đi. Nói với mẫu thân, mấy


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status