Hỉ Doanh Môn

Chương 100 - Chương 99

/607


Thừa dịp Trần thị rảnh rỗi, Minh Phỉ tới nhà chính, nhận lấy đứa trẻ sơ sinh là Thái Quang Hoa từ trong ngực bà vú, thuần thục ôm vào trong ngực trêu chọc. Đứa bé giống Thái Quốc Đống hơn một chút, trắng mập sạch sẽ, ánh mắt lanh lợi, vẻ mặt khiến người ta vui vẻ, đặc biệt thích cười.

Bình thường Minh Phỉ không ôm bé, nhưng hiện tại nàng mới chỉ thoáng trêu chọc thì đã liền chọc bé cười.

Bà vú thấy thú vị: Hoa tiểu thiếu gia thích nhất Tam tiểu thư rồi. Mỗi lần Tam tiểu thư ôm thì luôn có thể chọc cho tiểu công tử cười.

Trần thị nghe vậy thì khẽ mỉm cười, nói với Minh Phỉ: Mấy bộ đồ con làm, mặc rất thoải mái. Thích hợp hơn so với y phục những người khác đưa tới.

Minh Phỉ vội nói: Vậy để nữ nhi cho người làm thêm mấy bộ.

Trần thị ngầm cho phép, cho bà vú lui ra, lấy một phong thư ra từ trong tráp: Thư của ca ca ngươi, nói là lão sư (giáo viên) có ý gả nữ nhi của bạn tốt cho hắn, muốn hỏi ý của gia đình. Ngươi nhìn xem.

Minh Phỉ không dám nhận thư, chỉ cười nói: Mẫu thân xem xong rồi nói cho nữ nhi nghe cũng không khác gì nhau cả. Không biết người kia là dạng người nào?

Nếu Trần thị chủ động nhắc tới chuyện này với nàng, nàng cũng không ngại hào phóng điều tra một phen.

Trần thị nói: Họ Giang, mặc dù không phải là gia tộc có địa vị hay quá giàu có gì, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, là trưởng nữ trong nhà, nghe nói tính nết hiền thục dịu dàng, đoan trang hào phóng, dáng dấp cũng đoan chính.

Trên mặt mang theo chút ý cười, dáng vẻ dường như là tương đối hài lòng.

Là người ở đâu?

Thái Quang Đình đã sớm viết thư gửi tới, lúc này Trần thị mới nói, còn lộ ra vẻ mặt này, Minh Phỉ liền đoán rằng có lẽ nàng đã sai người nghe ngóng, cho là nữ hài tử mà Thái Quang Đình nhắc tới tương đối phù hợp với yêu cầu của nàng.

Trần thị nói: Dĩ nhiên là ở kinh thành.

Minh Phỉ giả vờ lo lắng nói: Ca ca không hiểu chuyện gì, không có mẫu thân xem giúp cho hắn, ta lại có chút không yên lòng. Nhà chúng ta cần nhất là người hiểu chuyện, nếu đưa người chỉ biết đùa bỡn, không hiểu chuyện tiền vào. . . . . . Ý của nàng, tất cả mọi người đều hiểu.

Trần thị hé miệng cười nhẹ một tiếng: Ta sẽ sai người nghe ngóng. Chỉ là, còn phải xem ý của phụ thân ngươi.

Giang gia chẳng qua chỉ là gia tộc trung đẳng, không nghèo không giàu, nhân khẩu đơn độc, cũng không có thân thích có thế lực gì, cũng có thể coi là môn đăng hộ đối.

Minh Phỉ thấy tâm tình của nàng tốt, liền nhân cơ hội nói tới chuyện Viên Mai Nhi, mặt Trần thị lạnh lùng nói: Nếu nàng nghĩ như vậy, ngươi liền đưa thiếp mời nàng tới là được. Phải mời cả các nữ hài tử của những nhà khác, không cần đưa thiếp mời cho nữ hài tử Cung gia.

Minh Phỉ nghe ý này của nàng, chính là vẫn nên ra mặt vì mình, cười nói: Như vậy không tốt lắm? Thẩm thẩm ở Cung gia vẫn luôn giao hảo (qua lại thân thiết) cùng mẫu thân, dù Cung đại nhân có thế nào, trước sau vẫn cao hơn một bậc.

Trần thị cười lạnh: Nàng mới vừa đạt được chỗ tốt liền quên ta ban đầu giúp nàng thế nào. Loại người vong ân phụ nghĩa này, không cần để ý tới.

Đang nói chuyện thì Thái Quốc Đống đi vào, tiếp nhận đứa trẻ sơ sinh còn đang thổi ra những bong bóng nhỏ từ nước miếng, vừa trêu chọc bé vừa hỏi: Ai vong ân phụ nghĩa?

Trần thị liền nhân cơ hội kể chuyện mà hôm nay Minh Phỉ gặp phải, cũng không thêm dầu thêm mỡ (*), chính là một năm một mười (**), gián tiếp nói cho hắn biết chuyện tốt mà mẹ con Nhị di nương đã làm, khiến những nhi nữ khác trong nhà đều đã mất thể diện tới nhà bà ngoại, không chừng sau này còn có người lấy chuyện như vậy ra để cười nhạo người trong nhà này.

(*) Thêm dầu thêm mỡ (hay “thêm mắm dặm muối”): Ý chỉ những hành động có ý thêm bớt để câu chuyện có điểm sai khác so với sự thât, thường dùng cho những mục đích xấu.

(**) Một năm một mười: rành mạch, rõ ràng.

Sắc mặt của Thái Quốc Đống quả nhiên càng ngày càng khó coi, không tìm tự thân nguyên nhân, lại phát tác một đống lửa giận lên đầu Viên gia, lại gián tiếp hận tới Cung gia.

Suy tư chốc lát, nói: Nữ nhân này quá không có kiến thức! Khó trách phải cầm nhiều tiền như vậy, dù hiện tại Cung Trung Tố đã thăng chức nhưng sau này chắc chắn sẽ khó để tiếp tục thăng tiên nữa. Nhưng tỷ muội các ngươi cũng là người luôn chỉ biết âm thầm chịu đựng, không thể làm rõ ràng như vậy. Lần này liền theo ý của mẫu thân ngươi, không cần đưa thiếp mời cho tỷ muội Cung gia. Cho nàng một đòn cảnh cáo trước, về sau nàng lại đưa lễ, ngươi không cần thu, có chuyện gì cũng đừng trông nom giúp. Hiện tại chúng ta cũng không thiếu mấy đồng tiền thối tha của nàng ta! Nàng thích tìm ai thì tìm người đó đi. Lại cau mày nghĩ, phải làm gì để khiến Cung gia không được thoải mái.

Mọi người đều nói huyện quan không bằng hiện quản (*), hắn còn là lão đại duy nhất của Thủy thành phủ, không nể mặt hắn như vậy, thật sự là tự tìm khổ.

(*) Huyện quan không bằng hiện quản: Ý nói những người dù có chức vụ lớn nhưng ở xa không bằng những quan nhỏ đang cai quản gần dân chúng.

Thủy thành giàu có và đông đúc, kể từ sau khi hắn lên làm tri phủ, quà biếu khắp nơi hơn xa ngày trước, đã sớm không thèm để chút tiền đó của Cung gia vào trong mắt. Tuy nhiên, hắn lại lo lắng Cung gia nắm được nhược điểm, tương lai sẽ lấy nó đi gây khó dễ cho gia tộc mình, không bằng thừa cơ hội này giải quyết mối lo lắng trong lòng đi.

Tính cách này của Thái Quốc Đống. . . . . . Khó trách lại nuôi ra được loại thiếp thất như Nhị di nương cùng loại nhi nữ như Minh Tư, Quang Chính, Quang Diệu.

Phụ thân của nhà khác gặp phải chuyện như vậy, dù là trong lòng thống hận người ngoài, muốn trả thù, trước đó không phải nên mắng nữ nhi rằng không có lửa làm sao có khói, sau đó không cho nàng ở chung một chỗ với Cung Viễn Hòa sao?

Hắn thì tốt rồi, một câu vô nghĩa cũng không có, toàn bộ suy ý định đều muốn trả thù người khác. Người sai không phải là người của Thái gia hắn, vĩnh viễn đều là người khác.

Có biết như vậy sẽ vô hình trung cổ vũ nữ nhi hình thành tính tình kiêu căng phách lối không vậy?

Chỉ là, lúc này Minh Phỉ lại rất ưa thích tính cách này của Thái Quốc Đống.

Thấy Trần thị muốn bàn bạc việc hôn sự của Thái Quang Đình cùng Thái Quốc Đống, Minh Phỉ tìm cớ đi ra ngoài, âm thầm suy tư xem nên chiêu đãi Viên Mai Nhi như thế nào.

Minh Phỉ chọn một ngày rồi cho người tặng thiệp cho Chu Thanh, Trần Oánh, Viên Mai Nhi, Lưu Uyển Nương, chỉ trừ ba tỷ muội Cung gia.

Trần thị đã sớm phân phó người chuẩn bị toàn là trái cây tươi. Mọi thứ như đào, vải, dưa hấu đều được chuẩn bị đầy đủ, lại sai người đi Xan Hà hiên đặt thêm một bàn tiệc chờ, cho Minh Phỉ đủ thể diện.

Viên Mai Nhi dẫn theo một nữ tử mà theo lời nàng là biểu tỷ nhà của cô cô, họ Triệu, tên Tuyết Di, mười bốn tuổi, dáng dấp đầy đặn xinh đẹp, trắng noãn phúc hậu, không nói chỉ cười, khiến người nhìn rất vui vẻ.

Chỉ là, Viên Mai Nhi và nàng kia từ đầu đến cuối chỉ nói nhỏ với nhau về chuyện ở kinh thành, thỉnh thoảng còn nghiêng mắt nhìn Minh Phỉ một cái, khiến Minh Phỉ cảm thấy nữ hài tử này là trợ thủ Viên Mai Nhi đặc biệt tìm tới để đối phó với mình sau lần thất bại trước.

Đám người Trần Oánh không thấy tỷ muội Cung gia nên cũng không hỏi, Lưu Uyển Nương không hiểu sao lại không nhìn tình thế, trực tiếp hỏi Minh Phỉ: Các tỷ tỷ Cung gia đâu?

Minh Phỉ chưa kịp trả lời, Minh Bội đã cười nói: Đại tỷ tỷ Cung gia phải ở nhà thêu đồ cưới, thời tiết lại nóng bức, chúng ta không dám mời nàng.

Lưu Tuệ Nương mới vừa gả, biết rõ tình hình trước khi xuất giá, trong lòng Lưu Uyển Nương cũng nắm chắc, cũng không truy hỏi nữa.

Chu Thanh cũng nhìn Minh Phỉ mà cười nhẹ một tiếng, Minh Phỉ làm bộ như không hiểu, thản nhiên mà nhìn Chu Thanh cười một tiếng.

Viên Mai Nhi cũng không để ý, hàn huyên mấy câu, lại đòi Minh Phỉ dẫn đi xem Truy Phong.

Mặt Minh Bội trắng bệch trong nháy mắt, đang muốn ngăn cản, Minh Phỉ đã cười nói: Ánh nắng mặ trời độc như vậy, vẫn là không nên đi? Hơn nữa, con chó kia rất dọa người, chúng ta nhìn quen rồi thì không sao, chỉ sợ các ngươi nhìn xong lại đứng cũng không vững, bị kinh sợ hù dọa, khi trở về chúng ta lại bị các vị bá mẫu, thẩm thẩm mắng, lần sau không cho các ngươi tới nhà của ta, vậy thì làm thế nào?

Nàng không nói như vậy thì không sao, vừa nói vậy, mấy nữ hài tử còn lại cứ la hét phải đi xem đó là dạng quái vật gì.

Minh Phỉ liền chào hỏi ma ma của các nàng: Các ma ma nên khuyên các nàng một chút, bị hoảng sợ không phải là chuyện có thể đùa.

Các tiểu thư đã dần dần lớn lên, mọi việc đều có chủ trương của mình, những ma ma kia sao có thể dễ dàng liền khuyên giải được?

Viên Mai Nhi ồn ào nhất, nói nhất định phải đi. Nàng ta nói rằng các nữ tử Thái gia không sợ thì nàng cũng không sợ, nàng còn lớn tuổi hơn so với Minh Phỉ.

Minh Phỉ: Đành phải cố vậy.

Cho bọn nha hoàn mang ô lên, mang theo mọi người đi tới viện Truy Phong đang ở.

Đi tới cửa, Minh Phỉ lại đóng cửa lại, bộ mặt khó xử khuyên mọi người: Vậy các ngươi chỉ được đứng bên cạnh xem một chút, đừng qua đó.

Sắc mặt Minh Bội ảm đạm đỡ khung cửa, quyết định không cho ai vào được, cố gắng nở nụ cười: Đúng nha, đúng nha, coi chừng bị dọa cho sợ chết khiếp. Chỉ có ta và Tam tỷ cùng Lục muội mới có thể đến gần con chó kia.

Minh Phỉ cho người mở cửa, dặn dò Minh Ngọc: Ngươi đi vào xích con chó lại trước đi.

Lại giải thích với mọi người: Chó này không thể không xích. Vốn là có hai người đặc biệt phụ trách chăm sóc nó, nhưng lúc này bọn họ đều làm việc ở bên ngoài, ta muốn bọn hắn tới cũng không tiện, không thể gọi bọn họ.

/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status