Hỉ Doanh Môn

Chương 146 - Chương 144

/607


Edit: hoada

Đêm lạnh như nước, Cung Viễn Hòa ôm Minh Phỉ nửa nằm nửa ngồi trên sạp quý phi cùng nhau xem thư Tiết đại cữu gởi. Sau khi xem xong thì cười đến híp cả hai mắt: “Ý muốn của cữu cữu giống ý của ta, vì vậy mà ta không cần tìm đến ông ấy thì ông ấy đã sắp xếp xong xuôi hết trước đó rồi.”

Tiết đại cữu gởi thư nói, ông đã viết thư cho Cung Trung, muốn Cung Trung nhất định phải nghĩ biện pháp để thực hiện lời hứa năm đó, chia gia sản ra. Ban đầu, khi Cung Trung cưới Tiết thị, nói là sinh nhi tử để thừa kế hương khói và sản nghiệp. Nhưng bởi vì trước kia, Cung Viễn Hòa chỉ là một đứa bé, chưa thành gia lập nghiệp, còn bây giờ đã làm quan, cũng đã cưới thê tử, thê tử có thể thay hắn quản gia nhà cửa, vì thế về tình về lí cũng nên sớm giao quyền quản lý gia sản vào tay hai vợ chồng son bọn họ mới đúng.

Minh Phỉ cười nói: “Loại chuyện như vậy, phải để cữu cữu ra mặt là thỏa đáng nhất.” Mặc kệ trong lòng Cung Trung có ý tưởng gì, bây giờ nhà mẹ đẻ Tiết thị tới yêu cầu hắn thực hiện lời hứa, mấy ngày trước lại bị Cung nhị phu nhân gây chuyện như vậy, chắc hẳn vô luận thế nào thì ông ta cũng sẽ có cách nói chứ?

Thật ra thì ít nhiều Minh Phỉ cũng hiểu được ý tưởng trong lòng Cung Trung. Xưa nay đối với Cung Trung mà nói, hai bên đều là vợ con của ông ta, ông ta đương nhiên luôn hi vọng cả hai đều tốt đẹp cả. Nếu là Tiết thị và Tôn nhị lão còn sống, có người theo dõi ông ta,ddlqd nhắc nhở ông ta, ông ta còn có thể phân rõ tài sản là của ai. Nhưng Tôn nhị lão đều chết hết rồi chỉ còn lại một đứa bé, lại không có ai giám sát, nhắc nhở ông ta, đứa bé này lại được đưa đến tay Cung nhị phu nhân nuôi dưỡng, vì vậy, ở trong mắt ông ta sẽ sinh ra loại ảo giác cho tất cả đều là giống nhau, đều là người một nhà, khó tránh khỏi sẽ giả bộ hồ đồ một chút, không cần phân chia tài sản ra ngoài làm gì.

Đáng tiếc nguyện vọng của ông ta rất tốt đẹp, nhưng rất rõ ràng vợ con của hắn đều không nghĩ như vậy. Cách cái bụng chính là cách cái bụng, Cung nhị phu nhân thì phân biệt rất rõ ràng, dù sao thì Cung Viễn Hòa là nhi tử của một nữ nhân khác sinh ra, nữ nhân kia lại là người giành trượng phu với bà ta, giật tiền tài của bà ta, có chết cũng đáng đời, nhãi con kia cũng nên chết theo mới đúng. Không chỉ vậy, sau đó bà cũng sinh ra những đứa con của mình, thì Cung Viễn Hòa ngược lại còn trở thành vật cản công danh, tiền tài của con bà ta. Bà còn có dụng tâm hiểm ác là bắt Cung Viễn Hòa đối đãi với bà ta như với mẫu thân, nhưng đứa bé bà sinh ra vẫn khác Cung Viễn Hòa, cùng với Cung Viễn Hòa là hai nhà khác nhau, như thế nào lại có khả năng thân thiết như tay chân được?

Mà trong đám người Cung Tịnh Kì, Cung Viễn Trật, chỉ sợ trong lòng cũng rất rõ ràng cho Cung Viễn Hòa là người ngoài, bất quá thân phận cao quý hơn một chút so với hai tỷ đệ Cung Nghiên Bích và Cung Viễn Khoa mà thôi. Máu mủ ruột thịt của bọn họ cũng chỉ có Cung nhị phu nhân và tứ tỷ đệ bọn họ. Dù bọn họ có hiểu chút chuyện, cũng không đại biểu trong lúc mấu chốt bọn họ sẽ giúp người ngoài tức giận với mẫu thân của mình, huống chi người mẫu thân này của họ cũng vì bọn họ mà tính toán, cũng không có làm ra chuyện gì có lỗi với bọn họ.

Nghĩ đến đây, Minh Phỉ cầm tay Cung Viễn Hòa: “Chuyện này cũng chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Ta chỉ là đang suy nghĩ, đến lúc gia sản thực sự đến trong tay chúng ta, chỉ sợ cũng chỉ còn dư lại cái vỏ mà thôi.” Nhiều năm như vậy, đại khái Cung nhị phu nhân đã dời đi không ít tài sản rồi, nói không chừng đến lúc đó còn trả đũa lại bọn họ nói là bao nhiêu tiền bạc đã dùng để phụ cấp, nuôi dưỡng hết vì Cung Viễn Hòa rồi.

Cung Viễn Hòa cười nói: “Nàng yên tâm, sơn nhân tự nhiên có diệu kế. Đến lúc đó, nàng phải xem ta đấy.”

Minh Phỉ thấy hắn có vẻ đã dự tính trước, bộ dạng hào hứng bừng bừng, không khỏi cười nói: “Chàng làm bánh còn không tròn sao?”

Cung Viễn Hòa cười ôm lấy nàng: “Không có nàng, ta làm bánh chính là làm thịt.”

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người vừa dùng điểm tâm xong, Tiết Minh Qúy đã tới rồi, bà ta có hai đứa con trai, đều đã lập gia thất hết, đều trở thành người hầu của người khác nên cũng không có theo tới. Đi cùng bà ta chỉ có chồng bà, hai vợ chồng mặc y phục tơ lụa mới toanh, cười híp mắt hành lễ với Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ.

Tiết Minh Qúy ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, chưa mở miệng nói gì nhưng trên mặt cũng chứa ba phần tươi cười. Nụ cười không khoa trương, nói chuyện cũng rất mạch lạc đúng mực, Minh Phỉ chỉ mới nghe bà ta nói mấy câu thì lập tức quay đầu nhìn Cung Viễn Hòa tán thưởng, khó trách người này bị Cung nhị phu nhân tìm cớ gây chuyện sai lầm để đuổi ra ngoài.

Cung Viễn Hòa cười hả hê với Minh Phỉ rồi lập tức phân phó Tiết Minh Qúy: “Khi ta không có ở nhà, mặc kệ có chuyện gì, ngươi đều có thể nói với thiếu nãi nãi.”

Đây là tin tưởng trăm phần trăm. Tiết Minh Qúy nghe vậy, ánh mắt có chút bất đồng nhìn Minh Phỉ, cung kính cúi chào Minh Phỉ, cười nói: “Nếu tiểu nhân có thể lo lắng được chuyện gì, kính xin thiếu nãi nãi vui lòng chỉ giáo.”

Muốn dùng người thì phải tin người, mà người này còn là thị tì của Tiết thị, tự nhiên Minh Phỉ cũng không dám sơ ý, khiêm nhường nói mấy câu, rồi gọi mấy tiểu nha đầu, mấy gã sai vặt vừa mới mua được đến để Tiết Minh Qúy sai bảo. Nàng cho hai mươi lượng phí dọn




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status