Hỉ Doanh Môn

Chương 148 - Chương 146

/607


Edit: Thảo My

Cung Nhị phu nhân khóc rống một hồi lâu, giọng cũng đã khóc khàn, cũng không thấy có người tới hỏi, vì vậy gào to một tiếng: Để cho ta chết đi! Đã chết thì sạch sẽ rồi! Ra sức lao về phía trước, nàng vốn chỉ nghĩ, Chu di nương nhất định sẽ liều mạng kéo nàng, ai ngờ thời khắc mấu chốt, Chu di nương lại trượt dưới chân, té ngã một cái đến trên mặt đất. Nàng khống chế không được, trơ mắt nhìn đầu của mình cách vách tường càng ngày càng gần, hối hận muốn chết.

Đợi đến Cung Tịnh Kỳ phát hiện, Cung Nhị phu nhân đã không thắng được xe, Cung Tịnh Kỳ chỉ có thể trợn tròn mắt hạnh che miệng, nhìn mẹ nàng đụng vào tường, theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Cung Nghiên Bích thét một tiếng, trợn tròn hai mắt chờ Cung Nhị phu nhân máu tươi tại chỗ. Ai ngờ Cung Viễn Hòa đột nhiên từ trên đầu tường nhảy xuống, kịp thời níu chặt đầu vai Cung Nhị phu nhân, đẩy nàng lui về phía sau, Cung Nhị phu nhân bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại té lăn trên đất, nghỉ tốt một chút mới khóc thành tiếng.

Cung Tịnh Kỳ nghe được Cung Nghiên Bích khàn cả giọng khóc gào một tiếng, giật nảy mình rùng mình một cái, chậm trễ không dám mở mắt, rất sợ mở mắt sẽ nhìn thấy một hồi thảm kịch. Chợt nghe Cung Viễn Hòa ở bên người quát: Tam muội muội, còn không mau đỡ thẩm nương dậy? Ngẩn người cái gì?

Lúc này Cung Tịnh Kỳ mới dám mở mắt, chỉ thấy Cung Nhị phu nhân nằm trên mặt đất, bộ mặt hoảng sợ, nước mắt không ngừng chảy, Cung Viễn Hòa chống nạnh, tư thế cổ quái đứng ở một bên. Không khỏi thả ra một hơi khí to, tiến lên đỡ Cung Nhị phu nhân, lại hỏi Cung Viễn Hòa: Ca ca sao ngươi lại tới đây?

Tại sao ta có thể không đến? Bên chúng ta ít người, tất cả đều giúp đỡ tẩu tẩu ngươi sửa sang lại gian phòng, căn bản không ai nhìn chó, mặc cho các ngươi kêu gào thế nào, phía trước cũng không nghe được. Đường chỉ có một cái sao? Đường này không thông, các ngươi sẽ không tiến vào từ cửa chính? U mê hả! Cung Viễn Hòa trầm mặt đại phát lôi đình: Các ngươi đều làm ăn không biết cái gì? Trơ mắt nhìn Nhị phu nhân lại bị ma chướng, muốn tìm chết, lại cũng không có người đi kéo đỡ, tình cảm các ngươi đều là bất tài? Ta không muốn đến, không phải là các ngươi muốn nhìn nàng đâm chết ở trước mặt các ngươi à? Ta nói cho các ngươi biết! Nếu thẩm nương ta có chuyện gì, mỗi một người các ngươi đều đừng nghĩ được tốt!

Trong lòng Cung Tịnh Kỳ đột nhiên nhảy dựng, đột nhiên nhớ tới, Chu di nương mới vừa rồi ngã cũng quá khéo. Lần đầu tiên nàng hướng ánh mắt hoài nghi tới trên người vị di nương vẫn nhẫn nhục chịu khóc, cũng không dám cùng người quyết tranh hơn thua này.

Lúc này Chu di nương đã vùng vẫy từ dưới đất bò dậy, chân khập khiễng đi tới bên cạnh Cung Nhị phu nhân, khom eo đi đỡ Cung Nhị phu nhân, nước mắt thành chuỗi chảy xuống: Phu nhân, đều là tỳ thiếp không tốt, tỳ thiếp đi đứng không còn dùng được. Ngài ngã làm sao rồi hả? Ngụ ý là nàng cũng già rồi.

Cung Nhị phu nhân không đụng đầu, nhưng mà bị Cung Viễn Hòa đẩy một phen ngã xuống sinh đau, lại cảm thấy mất hết cả thể diện, nghĩ tới mình sở dĩ xảy ra cái xấu xí này, đều là Chu di nương chưa từng đỡ nàng, mới làm hại nàng vừa sợ vừa hù dọa, thiếu chút nữa không có mệnh, còn quăng ngã một cái ngã lớn. Sau khi tay Chu di nương và Cung Tịnh Kỳ đỡ đứng lên, hung hăng vung tay đánh một bạt tai về phía mặt Chu di nương: Tiện tỳ! Ta chết ngươi liền vui mừng sao?

Trên mặt trắng như tuyết của Chu di nương thoáng chốc hạ xuống một dấu đỏ rực, nàng vừa sợ vừa luống cuống lại uất ức bụm mặt, nước mắt điên cuồng phun ra, không thể tin được nhìn Cung Nhị phu nhân, lung lay sắp đổ, cơ hồ muốn ngất đi. Cung Nghiên Bích thấy thế, vội nhào tới đỡ nàng, khóc ròng nói: Phu nhân, nhiều năm như vậy rồi, di nương đối với ngài một mảnh tâm, chẳng lẽ ngài không còn rõ ràng? Ngài chết có ích lợi gì với nàng?

Trong lòng Cung Nhị phu nhân hơi hối hận, nhưng mà không thể cho phép Cung Nghiên Bích dùng loại thái độ này nói chuyện với nàng, xanh mặt chỉ vào Cung Nghiên Bích quát lên: Ngươi im miệng! Còn chưa tới phiên ngươi đến giáo huấn ta!

Cung Nghiên Bích rũ mắt xuống, tay gắt gao bấm vào bề mặt thịt của Chu di nương, toàn thân đều đang run rẩy. Chu di nương khe khẽ đẩy đẩy tay nàng ra, lau nước mắt, đi tới trước mặt Cung Nhị phu nhân, hướng về phía Cung Nhị phu nhân dập đầu một cái, ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Cung Nhị phu nhân: Phu nhân, nô tỳ biết rõ trong lòng ngài không dễ chịu, cho nên lấy nô tỳ phát giận. Nô tỳ có thể có hôm nay, toàn bộ do phu nhân ban tặng, mười mấy năm qua, cũng không dám có




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status