Hỉ Doanh Môn

Chương 150 - Chương 148

/607




Cung Viễn Trật sai người ôm kiện áo lông chồn, không dám đi Nguyệt Lượng môn, mà là vòng trở lại mới đi tới cửa đại phòng.

Hạ nhân trông cửa đích thị là một hán tử cao lớn thô kệch, làn da đen thui, gã sai vặt đi gọi cửa, người nọ bày ra một nụ cười gượng gạo, ồm ồm nói: Xin hỏi công tử họ gì, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo Đại gia nhà ta.

Tuy Cung Viễn Trật biết rõ người này do Cung Viễn Hòa mới mua tới, cũng không biết chính mình, nhưng đột nhiên thấy người ta hoàn toàn coi mình như người ngoài mà đối đãi, trong lòng vẫn không cảm thấy dễ chịu.

Hắn mất hứng, liền biểu hiện ngay ra mặt.

Gã sai vặt kia thấy hắn mất hứng, lập tức phát uy, nhảy dựng lên tát vào mặt hán tử kia mà mắng một phen: Mở to mắt chó của người mà nhìn rõ ràng, đây chính là Nhị gia, là huynh đệ ruột thịt của Đại gia. Vẫn còn chịu không khẩn trương tiến lên dập đầu dẫn đường à?

Hán tử kia đã bị đánh, cũng không tức giận, cũng không đánh trả, chỉ là kinh dị mở to hai mắt nhìn Cung Viễn Trật, nói năng vô cùng rõ ràng: Nhị gia gì? Huynh đệ ruột thịt của Đại gia gì? Vị tiểu ca này, chẳng lẽ là các người đã nghĩ sai rồi đi? Lão phu nhân nhà ta đi sớm, rõ ràng chỉ có một mình Đại gia một cái, ở đâu lại lòi ra một huynh đệ ruột thịt nữa?

Cung Viễn Trật nghe vậy thẹn cực kỳ, cơ hồ lập tức đã muốn xoay người rời đi, lại nghe phía sau có người trầm giọng nói: Đồ vụng về, đây là Nhị gia cách vách, cứ cho không phải là huynh đệ ruột thịt của Đại gia cũng cực kì thân thiết, vẫn còn không biết khẩn trương nhận lỗi với Nhị gia rồi lên trước dẫn đường sao?

Thì ra là Tiết Minh Quý mang theo một gã sai vặt mi thanh mục tú ôm một rổ dưa và trái cây theo mùa chậm rãi bước tới.

Cung Viễn Trật nhớ rõ vị Tiết quản sự này, biết hắn thông minh lanh lợi lại tài giỏi, năm đó rất được phụ thân nể trọng, về sau phạm vào chuyện mới bị đuổi ra.

Hiện giờ nhìn hắn mặc y phục tơ lụa mới tinh, thần thái phấn khởi, khóe môi mang theo nụ cười ôn hòa, cực kỳ rõ ràng đang mang bộ dạng hãnh diện, trong lòng hồi hộp một hồi, kiên trì hô một tiếng: Tiết quản sự.

Cái gì mà quản sự với không quản sự? Nhị gia không ngại, cứ kêu tiểu nhân một tiếng lão Tiết liền là được.

Tiết Minh Quý thi lễ thật sâu với Cung Viễn Trật, cười nói, Nhị gia, mời người. Đồ vụng về này mới vừa tới, không nhận biết nhiều người, lại vẫn thỉnh người đừng chấp nhặt với hắn.

Hán tử trông cửa kia đã khoanh tay đứng bên cạnh cửa, cười lấy lòng với Cung Viễn Trật: Thì ra là Nhị gia cách vách, xin thứ cho mắt tiểu nhân vụng về, lần sau tới nhất định nhớ rõ rồi.

Cung Viễn Trật khoát tay: Thôi.

Đi qua cửa lại càng cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy thỉnh thoảng có người mang theo từng rổ từ trong viện đi ra, trong rổ chất thật nhiều thớ lăng lĩnh, bận rộn náo nhiệt cả đất trời.

Tiết Minh Quý thấy hắn tò mò, tiện tay giữ chặt một gã sai vặt hỏi: Các ngươi làm cái gì vậy? Tại sao trong rổ lại có nhiều dải tơ lụa như vậy?

Gã sai vặt kia cười nói: Đại Tổng Quản mới vừa về nhà cho nên không biết, đây là phu nhân tiếp nhận những thứ không dùng trong viện của các tỷ tỷ mới đến, muốn đưa vào trong nhà kho cất lại. Phu nhân nói, người trong nhà ít, không người ở, lại vẫn bố trí thành thế này là quá mức lãng phí, không hợp với đạo quản gia. Đã đưa rất nhiều đến khố phòng rồi, ông trời ơi, cũng không biết lại muốn tốn bao nhiêu bạc nữa.

Có Cung Tịnh Kỳ nhắc nhở từ trước, Cung Viễn Trật nghe được mặt thoạt đỏ thoạt trắng, ngắt lời nói: Đại gia nhà các ngươi ở đâu?

Gã sai vặt kia cười nói: Đang ở Thính Phong Lâu don dẹp đồ đạc cùng phu nhân.

Cung Viễn Trật vô cùng quen thuộc địa thế nơi này, cũng không cần Tiết Minh Quý đi cùng, nói: Tiết tổng quản ông cũng làm việc của bản thân đi thôi, bản thân ta đi tìm đại ca là được.

Tiết Minh Quý cũng không miễn cưỡng, cười nhẹ một tiếng: Vậy thì xin lỗi Nhị gia người rồi.

Tiếp lấy rổ trong tay tiểu nha hoàn bên cạnh, dặn nàng đuổi kịp Cung Viễn Trật, cẩn thận hầu hạ.

Cung Viễn Trật chậm rãi bước đi, khi đi qua sân viện nguyên bản đều đã rất quen thuộc kia, thấy ổ khóa bằng đồng to lấp lánh ánh sáng dưới mặt trời, tâm tình cực kì phức tạp.

Tới Thính Phong Lâu, xa xa liền nghe thấy Cung Viễn Hòa rầm rì bên trong: Thắt lưng của ta, eo của ta, vậy phải làm sao bây giờ đây? Ngày sau ta đã phải đến nha môn đấy, đi như vậy không phải sẽ bị người cười chết à.

Lại nghe Minh Phỉ đang cười: Mặc dù chàng trật eo, nhưng thẩm thẩm không gặp chuyện gì, liền là tốt nhất rồi. Ra ngoài, ra ngoài, bên trong này bụi nhiều. Bạch Lộ, tới nhanh đỡ Đại gia ra ngoài, nếu chàng không đi nổi, lấy then cửa cho chàng chống.

Nhất thời trong phòng truyền


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status